Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 39: Bình Yên



------

Tại cánh đồng hoa cúc trắng.

My vui chơi đã đủ, mệt mỏi tựa vào vai Duy. Ngắm nhìn cảnh hoàng hôn rực rỡ đang dần buông xuống trên cánh đồng.

- Những khoảnh khắc hạnh phúc như thế này có thể kéo dài được bao lâu? - My hỏi

Duy quay sang nhìn. Mỉm cười ngọt ngào

- Cả đời. Đến bao giờ chúng ta chết. Anh có thể vì em mà làm tất cả. - Duy nói.

My khẽ cười.

- Muộn rồi em có muốn về không ?- Duy hỏi.

My nhắm mắt, cảm nhận sự thoải mái.

- Ở lại thêm một chút nữa đi. Em thích cảm giác yên bình này.

------

Tại một nơi khác

Đôi nam nữ đang nhẹ nhàng bước đi vỏn vẹn trên từng viên gạch ở vỉa hè.

- Tại sao cô đưa tôi đến đây? - Nhật Anh hỏi

Diệp Thảo mỉm cười, nhìn sang phía hồ nước và bước đi.

- Đây là nơi yên tĩnh, đẹp đẽ. Mỗi khi tôi buồn tôi thường đến đây, mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Nơi này còn có một ý nghĩa rất đẹp. Anh biết không? - Thảo hỏi

.

Nhật Anh tay đặt lên lan can quanh hồ. Mặt hướng ra phía trước, gió như trêu đùa lướt qua khuôn mặt đẹp trai của anh.

- Tôi chỉ biết người ta gọi đây là con đường Hàn Quốc. Còn ý nghĩa thì không quan tâm lắm. - Nhật Anh nói.

Thảo bật cười. nhẹ nhàng nói

- Đúng vậy. Nó được gọi là con đường Hàn Quốc, nhưng nó còn được mệnh danh là con đường Tình Yêu. Nếu hai người cùng đi với nhau hết con đường này là sẽ trở thành chân mệnh thiên tử của người kia, bên nhau suốt đời suốt kiếp. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết tôi không biết đúng không nữa. 

Nhật Anh nhếch mép.

- Cô tin vào những thứ hoang đường đó sao? 

Thảo cười, chuyển sang chủ đề khác.

- Cũng không biết được có phải hoang đường không? Nhưng anh đã cùng ai đi hết con đường này chưa.

Nhật Anh quay sang nhìn. Khuôn mặt chuyển sang vẻ lạnh lùng.

- Chưa bao giờ. Toàn tôi tự đi một mình.

Thảo bất ngờ.

- Anh như vậy mà chưa có bạn gái đi cùng sao? My chưa đi cùng anh bao giờ sao?- Thảo hỏi

Bầu trời Hà Nội quanh Hồ Tây được nhuốm một màu vàng rất đẹp. Mùa thu, càng về tối thời tiết càng lạnh, gió thổi từng đợt. Lạnh buốt.

Thảo vừa bước đi, vừa xoa xoa cánh tay của mình vì lạnh. Nhật Anh thấy vậy định mặc kệ, nhưng lương tâm anh không cho phép. Anh lại lấy áo khoác của mình khoác cho cô như đã làm với My. Thảo ngước lên nhìn, ánh mắt thắc mắc.

- Muộn rồi! Tôi đưa cô về. Người nổi tiếng như cô nếu đi cùng tôi quá lâu sẽ tạo nên Scandal đấy. - Nhật Anh vẫn cái tính đấy, vẫn bước đi trước không thèm đợi ai.

.

Lát sau, trên chiếc xe Lexus đã được đóng mái xe. Chiếc xe di chuyển trên thành phố lung linh. Thảo nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh thành phố. Bất chợt cô hỏi

- Anh đã thích ai chưa? 

Nhật Anh không ngần ngại trả lời.

- My. Bạn cô 

Thảo tròn xoe mắt nhìn.

- Thích My sao? Anh vẫn còn tình cảm sao. 

.

- Chia tay rồi mới bắt đầu thích. - Nhật Anh nói

Thảo định mở mồm hỏi thêm một câu. Nhưng đã bị Nhật Anh chặn lại

- Cô chỉ cần biết thế thôi! Đừng hỏi thêm gì nữa.

- Đến nhà rồi cô mau xuống đi. 

Thảo bàng hoàng. "Nhanh vậy sao" từ Hồ Tây đến nhà cô cũng phải mất 5-7 km mà chưa đến 20p anh đã về rồi. Cô nhanh chóng xuống xe. Khi cô vừa bước chân ra khỏi xe. 3 giây sau xe đã khởi động, lao đi nhanh như cắt. Cô đứng một mình nhìn theo.

- Anh đúng là người thú vị - Cô vừa nói vừa mỉm cười mãn nguyện