Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 2 - Chương 19: Có một số việc không phải là quan trọng



Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Những chuyện nhìn thì giống như là đại cuộc đã định, nhưng cũng thình lình xảy ra biến cố.

Chuyện bảo tàng bị ta triệt triệt để để chơi một hồi, chuyện tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng bị ta chơi một hồi. Tuy rằng kết quả không như dự tính, nhưng cũng không phải là khó chấp nhận. Đều nói, đời người như một trò chơi, có một số việc, vốn dĩ không thể dự tính được như thế. Bất luận kết quả như thế nào, chỉ cần ai nấy đều hài lòng là được.

Đêm trừ tịch năm nay, cùng nhau ăn cơm với các vị quản lý cấp cao của tập đoàn Lục thị. Đủ loại món ăn ngon miệng lạ mắt, nhưng đến khi vào trong miệng rồi, bỗng trở nên vô vị. Có nhiều lúc, ăn cũng phải xét tâm tình.

Phát tiền lì xì xong, ta đứng trên nóc nhà Mộ Dung gia ngắm pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa sáng lạn muôn màu muôn vẻ, tỏa sáng như một rặng mây hồng, khiến người khác say mê ngắm nhìn.

Từ xa truyền đến tiếng nhạc réo rắt, bay theo pháo hoa rực rỡ, hợp thành cảnh tượng phú quý huy hoàng lộng lẫy. Ca múa thanh bình, dưới cái nơi huy hoàng lộng lẫy ấy, rốt cuộc đã chôn cất bao nhiêu hài cốt?

Nhân yêu tam gia cũng coi như chưa đến nỗi táng tận lương tâm, vẫn chưa dự tính đại khai sát giới. Ngoại trừ ngũ gia trong vòng cấm đoán, những người khác đều được xử lý hết sức thỏa đáng.

Tỷ tỷ của Thanh Nhã, hoàng hậu của Hoàng Phủ Thành được tôn là Tây cung thái hậu, địa vị còn trên cả Lệ quý phi.

Ta không biết tại sao nhân yêu tam gia lại động lòng từ bi như vậy, nhưng đó là kết quả mà ta muốn thấy.

Chớp mắt một cái, lại đến một cái tháng ba.

Ta mang theo cái bụng bầu tám tháng, ngồi ở hiệu sách Bát Quái, nghe đủ thứ tin đồn thú vị, nhân tiện cúi đầu xem báo chí.

Gần đây triều đình đã loạn, giang hồ cũng thế mà loạn theo. Lăng Sương bưng bít đến rối tung rối mù, thậm chí triệt để mất sạch bóng dáng. Mang thai tám tháng, ta chỉ có thể ngồi lo lắng suông chứ chẳng thể giúp được gì.

“Ta ngồi đây được chứ?” Một giọng nói ôn hòa truyền đến tai ta.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt hết sức quen thuộc. “Tam gia, mời ngồi.” Tuy rằng nói bây giờ hắn đã là đế vương, nhưng ta vẫn quen gọi hắn là tam gia như trước.

Hoàng Phủ Thanh ngồi xuống, mỉm cười, “Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Ta đặt tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, hơi hơi mỉm cười, “Cả đời cũng không quên được.” Lần đầu tiên ta gặp vua của một nước, hắn dĩ nhiên lại là một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, cuộc gặp này đủ để ta suốt đời ghi nhớ.

“Đã lâu lắm rồi.” Hắn cười cười, đắm chìm trong hồi ức, “Lần đó người lụa mỏng che mặt, khuynh quốc khuynh thành, ta vĩnh viễn ghi nhớ.”

Trải qua lắm điều nhiều việc, ai cũng đã thay đổi cả rồi. Ta cũng không còn là cô thiếu nữ năm đó, hắn cũng không còn là Thanh Nhi năm đó.

“Chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều.” Hắn của ngày hôm đó, cả người hồng trang. Hắn của bây giờ, anh tư rạng rỡ.

Hắn thở dài một tiếng, “Phải, chúng ta đều đã thay đổi rồi.”

Ta chủ động đưa hắn một chén trà, “Hoàng thượng, cảm giác quân lâm thiên hạ như thế nào?” Cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục đích của mình, không biết cảm thấy thế nào?

Hắn cúi đầu, ánh mắt rơi trên nước trà xanh, “Nàng nói xem?” Nước trà xanh trong chén, ánh lên hình ảnh ưu nhã của hắn.

“Hoàng thượng, đó là ngươi muốn mà.” Hắn đã không còn là tam gia cười đùa cùng ta năm đó.

“Đúng vậy.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt có chút đau khổ, “Ta rốt cuộc có muốn những thứ này hay không?” Hối hận rồi, bây giờ còn kịp nữa không.

“Ngươi sẽ là một hoàng đế tốt.” Câu này ta nói rất thật lòng. Nửa năm trôi qua, thành tích của hắn ta có thể nhìn thấy.

“Đa tạ sáu trăm vạn lượng kia của nàng.”

Khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, ta lắc đầu, “Sáu trăm vạn lượng đó không phải cho ngươi, mà là cho bách tính thiên hạ. Tính ra thì, ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Bởi vì, ngươi dùng rất đúng chỗ.” Hắn nhất định là một hoàng đế tốt.

“Tử Lung, mẫu phi vẫn rất thích nàng. Phụ hoàng mất rồi, mẫu phi rất cô độc, vào cung hầu hạ mẫu phi đi.” Nhi tử trở thành hoàng đế, Lệ quý phi đã hoàn thành tâm nguyện, có thể an dưỡng tuổi già. Thế nhưng, người rất cô độc. Nữ tử trong chốn cung đình, bi ai quá. Thế nên, ta vẫn luôn tán thành quyết định bỏ đi của Tử Ly.

Ta cười, “Ta đã mang thai tám tháng rồi, không phải ta hầu hạ người, mà sẽ thành người hầu hạ ta. Huống chi, còn có Linh Linh với Lam Nhi mà.” Cúi đầu nhìn kẻ đi người đến dưới chân, ta khẽ thở dài, “Ta dẫu sao cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”

“Lam Nhi cũng mang thai rồi.” Hoàng Phủ Thanh có chút bất đắc dĩ, “Nó chết sống cũng không chịu nói phụ thân của hài tử là ai.” Từ ngày Hoàng Phủ Thanh đăng cơ, Lam Nhi chưa từng xuất cung lần nào. Ta vẫn luôn bực mình tại sao Lam Nhi lại đổi tính như vậy, hóa ra là đã có thai rồi.

Lam Nhi mới mười sáu tuổi thôi mà, nam nhân kia quả thật ** vô lương tâm quá.

“Lam Nhi có yêu hài tử không?” Lam Nhi được bảo vệ quá tốt, vì thế mà rất đơn thuần. Thế nhưng, nàng không phải ngốc. Sự việc nặng nhẹ thế nào, nàng đều rất rõ ràng.

Hoàng Phủ Thanh cười khổ, “Rất yêu, nha đầu đó mỗi ngày đều quấn quít lấy ta hỏi nên đặt tên cho hài tử là gì.”

Ta đưa tay xoa xoa bụng, “Yêu nam nhân đó, mới có thể yêu hài tử.” Lam Nhi nhất định là rất yêu hắn.

“Cũng có thể.” Ánh mắt hắn rơi lên bụng ta, “Sắp sinh chưa?”

“Sắp rồi.” Trên dưới một tháng là cùng.

“Tên gì?”

“Ta không biết, chờ cha nó về đã.” Mấy chuyện đặt tên này cứ để cho Phong Vân động não.

“Lam Nhi không nên để ta đặt tên cho đứa bé.” Hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ trán.

Có cái gì đó thình lình xẹt qua trong đầu, đáng tiếc nó xẹt qua quá nhanh, ta không tài nào nắm bắt được.

“Ngươi cứ đặt đi, tên của hài tử nhà ta cũng muốn cho đại ca ta đặt.” Đánh chết ta ta cũng không nói với hắn ta và đại ca có gian tình.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh lại rơi lên bụng của ta, “Phụ thân của nó là…” Xem ra, Hoàng Phủ Viêm cũng không tiết lộ bí mật của ta.

Ta ngoảnh mặt đi, “Nói chuyện của Lam Nhi đi? Tính sao bây giờ?” Ta không đến nỗi không biết xấu hổ đi khắp nơi tuyên truyền cha nó là đại ca ta.

“Ta không biết.” Hắn lắc đầu.

“Chờ đi, có khi đến một ngày, Lam Nhi chịu nói ra nam nhân đó là ai.” Ta chăm chú nhìn hắn, “Hoàng Phủ đại ca, hứa với ta. Nếu như Lam Nhi chịu nói ra chân tướng, bất luận kẻ đó là ai, cũng đừng nên ngăn cản bọn họ. Vô danh tiểu tốt cũng được, giang dương đại đạo cũng được, người nên thành toàn cho họ đi.” Lam Nhi đơn thuần như thế, không đáng phải chịu nhiều khổ sở.

Hắn không chút do dự gật đầu, “Ta hứa.” (Sở Sở: Mọi người biết cha của hài tử trong bụng Lam Nhi là ai không? Hắc hắc.)

“Quân vô hí ngôn.” Hắn bây giờ đường đường là vua một nước, nhất định không thể thất hứa.

“Tử Lung, hôm nay ta mời nàng uống trà.” Hoàng đế mời ta uống trà? Quả thật nể mặt ta quá rồi.

“Hay là để ta mời cho.” Cái gì của Thiên ca, cái đó cũng là của ta, hiệu sách Bát Quái từ N năm trước đã không thu tiền ta nữa rồi.

Nam nhân so với ta giàu có hơn rất nhiều kia chỉ mỉm cười, không chút phản bác. Ta vừa định gọi người phục vụ, một giọng nói quen thuộc đã truyền đến tai ta, “Tam gia, đã lâu không gặp.”

Là chàng? Ta vui vẻ, ném hết tất cả mọi thứ ra sau đầu, vội vội vàng vàng đứng lên, “Đại ca, huynh đã trở về?” Xoay người, liền thấy Mộ Dung Phong Vân đang đứng phía sau ta.

Nửa năm không gặp, người vẫn phóng khoáng tuấn dật, đẹp đến lòng ta xao xuyến.

Nam nhân của ta, bất luận là lúc nào cũng ưu tú như vậy.

“Đúng vậy, ta đã trở về.” Mộ Dung Phong Vân chậm rãi đi đến bên cạnh ta, vươn tay ôm ta vào lòng.

“Đại ca, muội nhớ huynh lắm.” Cả người hướng về sau, dựa sát vào lòng Phong Vân.

“Tam gia, đã lâu không gặp.” Phong Vân lần thứ hai chào hỏi Hoàng Phủ Thanh.

“Huynh muội hai vị đoàn tụ, ta không tiện quấy rầy.” Hoàng Phủ Thanh đứng lên, chắp tay nói, “Cáo từ.”

Ta còn chưa kịp mở lời, Mộ Dung Phong Vân đã giành lên tiếng trước, “Tam gia, thỉnh.”

Đợi Hoàng Phủ Thanh đi xa, ta lập tức xoay người dựa hẳn vào lòng Phong Vân, “Đại ca, người ta rất nhớ chàng. Chàng còn không trở về, bảo bảo của chúng ta sắp sinh ra rồi. Ta không cần chàng chăm sóc ta, chỉ là ta hi vọng lúc bảo bảo ra đời, có chàng ở bên cạnh.” Nữ nhân nào cũng vậy, ai cũng mong muốn lúc mình yếu đuối nhất đều nam nhân mình yêu nhất ở bên cạnh bầu bạn với mình.

Phong Vân ôm ta vào lòng, dịu dàng cười nói, “Ta sẽ ở bên cạnh nàng, từ nay về sau, một đời một kiếp đều ở bên cạnh nàng.”

Lời nói cử chỉ đều rất dịu dàng, khiến ta không cầm được nước mắt, “Đại ca, tối nào ta cũng nằm mơ thấy càng.” Ngẩng đầu, từ lâu hai mắt đã đẫm lệ.

“Quỷ khóc nhè.” Phong Vân sủng nịnh lau nước mắt cho ta, “Nàng khóc, khiến ta rất đau lòng.”

“Ta không phải quỷ khóc nhè, lúc không có chàng ở nhà, mỗi ngày ta đều đến công ty làm việc. Linh hoạt lão luyện, mấy người bên dưới đều khen ta rất lợi hại đó nha.” Vì quá cô độc, dùng công việc để gây tê chính mình.

“Sau này không được đi làm nữa.” Phong Vân ôm ta xuống lầu, vẻ mặt nghiêm túc, “Ngoan ngoãn ở nhà đi.”

“Ta không biết làm bà lão giữ nhà.” Giặt đồ nấu cơm trông nom trẻ nhỏ không phải việc ta biết làm.

Phong Vân ôn nhu cười, “Trước tiên dưỡng sức cho khỏe đã, những chuyện khác sau này hẵng tính.”

Ta đưa tay sờ sờ mặt, “Ta bây giờ chắc là rất lôi thôi lếch thếch.” Tiều tụy béo phì, xấu hết chỗ chê.

“Không, nàng là đẹp nhất.” Đôi bàn tay rắn chắc xoa tròn bụng ta, “Nó có nghịch hay không.”

“Mấy tháng đầu có hay nghịch một chút.” Dường như đứa bé biết ta chỉ có một mình vô cùng tội nghiệp, ngoại trừ ba bốn tháng đầu thường hay nôn nghén, bây giờ không tiếp tục hàn hạ ta nữa.

“Đánh nó **.”

“Còn chưa sinh ra đã bị đánh đòn rồi, coi chừng làm nó sợ.” Trên đời nào có người cha nào như vậy.

“Ai bảo nó hành hạ nàng.” Bộ dạng giống hệt như tiểu quỷ tức giận.

Ta chớp chớp mắt, “Nó đã ngoan lắm rồi.” So với những đứa trẻ khác, đứa trong bụng ta đã là ngoan lắm rồi.

“Lung nhi, khổ cho nàng rồi.” Lúc này mới nói mấy câu đó, có phải quá trễ không?

Ta thở dài một cái, mãn nguyện ôm lấy Phong Vân, “Nếu như có người nấu những món ăn mà ta thích nhất, ta sẽ không thấy khổ cực chút nào, ngược lại còn thấy rất vui vẻ.” Có thể vì nam nhân mình yêu sinh trai đẻ gái, là hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân bình thường. Bất luận đã từng vinh quang thế nào, bây giờ, ta chỉ là một nữ tử tầm tầm thường thường mà thôi.

“Đi thôi, chúng ta về nhà, ta làm cơm cho nàng ăn.”

Ta nhẹ nhàng nắm tay Phong Vân, “Chúng ta về Mộ Dung gia đi, nơi đó mới chân chính là nhà của chúng ta, ở nơi đó, có ta có chàng, có con của chúng ta, còn có tỷ tỷ tỷ phu nữa.” Nếu có cả Tử Ly, sẽ càng mỹ mãn.

“Được, chúng ta trở về Mộ Dung gia.” Phong Vân nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, ta bắt đầu lo lắng có người tới cướp lão công mình rồi.

“Đi, chúng ta về nhà.” Cùng Phong Vân tay trong tay, kiếp này ta không hề thấy cô đơn nữa.

Hai người tay trong tay ra khỏi hiệu sách Bát Quái, quang minh chính đi lại trên đường lớn đông người, “Tất cả mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi, sau này có tính toán gì không.” Yêu đương vụng trộm với đại ca cũng tốt thật, quang minh chính đại cũng không sợ bị bắt gian tại trận.

“Sinh con trước đi rồi nói, chuyện khác sau này hẵng lo.” Muốn xử lý thỏa đáng tất cả mọi chuyện, ít nhất cũng mất đến nửa năm. Kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Bây giờ tam gia kế vị, hai mươi vạn đại quân kia phải tính sao bây giờ?” Phong Vân dừng chân trước một cái sạp nhỏ, tiện tay lựa đồ trang sức.

“Xem tình hình trước đã.” Thật lòng mà nói, ta không tin tưởng tam gia.

Mộ Dung Phong Vân cầm lấy một cây trâm hoa cài lên búi tóc của ta, “Thích cái này không?”

Ta cười mãn nguyện, “Do chàng tặng, lẽ nào không vui?” Chỉ cần là do Phong Vân tặng, ta đều xem nó như trân bảo.

“Công tử, chỉ có ba lượng bạc thôi, mua cho phu nhân đi mà.” Người bán hàng lập tức ra sức chào hàng.

“Mua đi.”

Trả tiền xong, chúng ta lại tiếp tục đi xuyên qua dòng người. Giống như tất cả những đôi phu thê trong thiên hạ, nói chuyện trên trời dưới đất, dạo phố mua hàng.

“Ta chưa từng nghĩ rằng, tam gia sẽ có được thiên hạ.” Mộ Dung Phong Vân cười bất đắc dĩ.

“Ta cũng có nghĩ tới, nhưng giấu sâu trong lòng. Dù sao, Tử Ly cũng không phải người bình thường.” Ta ngẩng mặt nhìn quan, phồn hoa vô hạn, “Chàng xem, náo nhiệt quá. Kỳ thực, ai làm hoàng đế cũng không quan trọng. Quan trọng chính là, hắn sẽ làm một hoàng đế tốt.” Hoàng Phủ Thanh nhất định là một hoàng đế tốt.

Mộ Dung Phong Vân gật đầu, “Đúng vậy, ai làm hoàng đế cũng không quan trọng. Quan trọng chính là, quốc thái dân an.” Chỉ đáng tiếc cho tâm huyết của Mộ Dung gia chúng ta.

“Nếu sự hắn đối phó với Mộ Dung gia ta, chúng ta bỏ đi là được.” Hắn làm hoàng đế của thiên hạ chúng sinh, so với thiên hạ, Mộ Dung gia chúng ta quá sức nhỏ nhoi.

“Chúng ta bỏ đi cũng được, nhưng tập đoàn Lục thị phải tính sao bây giờ?” Phong Vân liếc nhìn ta.

Ta không quan tâm nhún nhún vai, “Đến lúc đó đi rồi nói.”

“Vô Lệ gả về làm vợ Lăng Sở Nam, nói cách khác cũng có thể coi như tập đoàn Lục thị liên hôn với Lăng gia. Cho dù Mộ Dung gia chúng ta thất thế, hắn cũng không dám làm gì chúng ta.” Đáy mắt Mộ Dung Phong Vân lóe ra một tia lạnh lẽo, “Vì an toàn của tất cả mọi người, tập đoàn Lục thị phải tồn tại.”

Đúng ha, sao ta lại không nghĩ tới? Tiền quyền binh, từ xưa đến nay đều là vấn đề cố kỵ nhất của các bậc đế vương. Có tập đoàn Lục thị làm chỗ dựa, hắn tuyệt đối không dám ra tay với Mộ Dung gia và thái tử đảng. “Đúng vậy, nếu nói như thế, sự tồn tại của tập đoàn Lục thị là tất yếu.”

Mộ Dung Phong Vân dịu dàng chăm chú nhìn ta, “Việc này giao cho ta là được. Không phải nàng đói bụng sao? Chúng ta cùng đi mua đồ ăn đi.”

Ta mãn nguyện mỉm cười nhàn nhạt, “Được, chúng ta đi mua đồ ăn đi.” Ta chỉ là một nữ tử bình bình thường thường, hơn nữa còn là một phụ nữ có thai. Những thứ ân ân oán oán, quốc thù gia hận này, cứ để Phong Vân xử lý đi.

xxxxxxxxxxxx

Nữ nhân mang thai đặc biệt phiền phức, ta cũng không ngoại lệ, nửa đêm canh ba đột nhiên bị chuột rút, đau đến ta cắn răng co giật.

Ta dùng sức kéo thẳng đầu ngón chân, không để ảnh hưởng đến nam nhân đang ở bên cạnh mình. Dường như ta đã quên, Phong Vân cũng là một võ lâm cao thủ, võ công còn cao cường hơn ta, tùy tiện cử động một chút, liền có thể bị giật mình, “Sao vậy?”

“Chuột rút.” Phong Vân vừa trở về, nhất định đã mệt lắm rồi.

Nam nhân nằm ở trên giường vội vàng ngồi dậy, dịu dàng xoa bóp đôi chân nhỏ nhắn của ta, “Làm sao mới khiến nàng dễ chịu một chút.”

Nương theo ánh trăng, ta nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc ngớ ngẩn đó của Mộ Dung Phong Vân, không khỏi bật cười, “Đồ ngốc, như vậy đã rất dễ chịu rồi.” Không hổ danh là người trong võ lâm từng mấy ngày học qua y thuật, biết những chuyện bất ngờ xảy ra nên xử lý như thế nào.

“Còn đau không.” Ngón tay đặt trên đôi chân nhỏ của ta, nhẹ nhàng xoa xoa từng ngón một.

Ta dịu dàng nhìn Mộ Dung Phong Vân, “Không đau nữa.”

“Những ngày không có ta bên cạnh, có phải nửa đêm thường đau đến giật mình tỉnh giấc không?” Trong giọng nói, toát ra vạn phần thương tiếc.

“Trên vai ta từng gánh vác quốc thù gia hận, chịu chút khổ sở này, thì có đáng là gì.” Phụ nữ mang thai đặc biệt phiền phức, nửa đêm ngồi dậy nôn mửa, chuột rút, cột sống đau đến không thể nào ngủ được là những chuyện rất bình thường.

Nhẹ nhàng giúp ta ** lòng bàn chân, “Xin lỗi.”

“Xin lỗi ta làm gì? Tuy rằng chàng không thể ở bên cạnh ta, nhưng chàng vẫn có chuyện cần làm, quan trọng hơn phải giờ giờ khắc khắc ở bên cạnh ta.” Ta cũng không phải loại nữ nhân bất phân thị phi không hiểu lí lẽ, càng không phải chuyện gì cũng dựa vào nam nhân. “Hết đau rồi, đừng xoa nữa.”

Phong Vân ừ một tiếng, lại nói, “Dựa vào người ta, nàng ngủ sẽ thoải mái hơn một chút.”

Ta ngoan ngoãn nằm xuống, dựa người trên đầu gối Phong Vân, mái tóc đen nhánh như mây đổ xuống.

“Đại ca, ta muốn làm thê tử của chàng, đời đời kiếp kiếp, đều làm thê tử của chàng.”

Phong Vân cúi đầu, cắn lên má ta một cái, yêu chìu nói, “Lung nhi, nàng có biết lúc này nàng đáng yêu thế nào không? Đáng yêu đến khiến ta muốn ăn sạch nàng.”

Ta trở mình, ngây thơ chớp mắt, “Chàng không thể ăn ta, con trai chàng nhất định nổi giận.”

Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của ta, nhu tình ngàn vạn, “Mệt không? Mệt thì ngủ trước đi.”

Ta lắc đầu, thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Phong Vân, “Đại ca, có thể ngày ngày nhìn thấy chàng, là hạnh phúc lớn nhất của ta.” Một năm trước nếu như có người nói với ta có ngày ta sẽ nói mấy câu buồn nôn như vậy, ta nhất định ngay tại chỗ mà đánh chết hắn.

“Lung nhi, chúng ta đi.” Ta rất hiểu ý của Phong Vân.

“Được, chờ ta sinh con xong, chúng ta đi.” Ở lại kinh thành, chúng ta vĩnh viễn không thể sống những người bình thường nhất.

“Dọn tập đoàn Lục thị tới một nơi khác.” Ánh trăng chiếu vào, êm dịu đến say lòng người.

Ta cười hi hi, “Ý này rất hay.”

“Nếu như vậy, dọn đi.” Nếu không dọn nhà, chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

Nhìn bóng cây bên ngoài, ta thở dài một tiếng, “Nửa năm, không biết thái tử và Tử Ly thế nào?” Không biết vì sao, đột nhiên lại thấy nhớ hai người họ.

“Nàng yên tâm đi, bọn họ cũng có truyền kỳ của mình.”

“Ừm.”