Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 40: PK Mai tiểu thư



Thanh Nhã đã dạy ta, dùng đồ của người khác cứ coi như đồ của mình, ngàn vạn lần đừng bao giờ khách sáo. Không muốn để Thanh Nhã thất vọng, ta quyết định xem Viêm vương phủ như nhà của mình, to gan lớn mật, công khai đến vương phủ ăn một bữa hoành tráng. Khụ, đương nhiên, là Viêm vương đã nhiều lần mời tới. Không biết là hắn thật lòng mời hay chỉ là lời khách sáo, nhưng nói chung, ta đều cho là thật.

Bữa trưa này tương đối thịnh soạn, từ món ăn, có thể thấy được Viêm vương liệt ta vào hàng quốc bảo quý khách. Đối với nữ tử thông minh tuyệt đỉnh như ta, tiếp đãi như thượng khách cũng là chuyện phải làm, ta không thể không biết xấu hổ.

Mai Ngọc Phù tiểu thư tương đối không biết cái gì gọi là khách khí, hoàn toàn xem mình như nữ chủ nhân vương phủ. Vừa mang thức ăn lên, nàng cười dài nâng chén rượu, “Phượng Nhi cô nương, ta mời cô nương một chén, đa tạ cô nương đã tận lực giúp đỡ tam ca.” Đừng khách khí, đều là người trong nhà, tận tâm tận lực tính kế tam gia là chuyện phải làm mà.

Ta giả vờ ho khan một tiếng, “Xin lỗi, Phượng Nhi cảm nhiễm phong hàn, không thể uống rượu.” Gần đây liên tục uống rượu, thân thể không chịu đựng nổi. Thảo nào nhân sĩ vang danh đều đa phần đoản mệnh, ra là tại rượu.

Trên nét mặt ôn nhu của Mai Ngọc Phù xuất hiện mấy phần xấu hổ, “Không có gì, là Ngọc Phù đường đột.”

Hoàng Phủ Viêm tiếp nhận chén rượu của ta, không chút khách khí uống tiếp, “Ta thay Phượng Nhi uống.”

Mai Ngọc Phù biến sắc, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, “Nhị ca, như vậy được không?”

Tiểu bất điểm cắn cắn đũa, lạnh lùng mở miệng, “Có gì không được, Phượng Nhi tỷ tỷ bị bệnh, nhị ca thay tỷ tỷ uống là hợp tình hợp lý.” Nhìn qua, đã biết tiểu bất điểm ghét Mai Ngọc Phù không phải ghét bình thường.

Tiểu bất điểm giọng điệu phi thường khó nghe, khiến Hoàng Phủ Viêm tức giận đến tái mặt, “Lam Nhi, sao lại nói vậy?”

“Hoàng Phủ đại ca, xin lỗi, đều là tại ta.” Nhằm tăng thêm phần kịch tính, ta giả vờ ho khan vài tiếng.

Hắn thuận thế vỗ vỗ lưng ta, “Phượng Nhi, đừng để trong lòng, Ngọc Phù không phải có ác ý.” Cút, không có ác ý mới là lạ.

“Ngọc Phù quận chúa, xin lỗi.” Ta đoạt lấy cái chén trong tay Hoàng Phủ Viêm, một lần uống cạn chén rượu, “Ta uống thêm một chén, chuộc tội với quận chúa.” Ta cấp tốc rót ra một chén rượu, sặc đến ho liên tục.

“Khụ…”Thật giả lẫn lộn, ho đến kinh thiên động địa.

“Phượng cô nương, ta… ta không có ý trách cô nương, ta…” Mai Ngọc Phủ nhanh chóng đỏ mắt, nước mắt trong suốt đảo qua đảo lại trong viền mắt, đáng thương vạn phần.

“Ngọc Phù, Phượng cô nương…” Hoàng Phủ Viêm bắt đầu khó xử, “Muội đừng như vậy.” Hoàng Phủ huynh, ngươi không cần khó xử như vậy. Mai Ngọc Phù tiểu thư là người trong lòng của ngươi, còn ta thì cái gì cũng không phải, ngàn vạn lần đừng thiên vị ta nha.

Lam Nhi trừng mắt nhìn Ngọc Phù, “Được rồi, đừng khóc, tỷ tỷ ta còn chưa khóc thì tỷ khóc làm gì?”

Ta vội vàng nháy mắt nhìn Lam Nhi, “Lam Nhi, chuyện hôm nay là do ta sai, Ngọc Phù quận chúa mời rượu, làm sao có thể từ chối?” Tuy rằng Mai Ngọc Phù thực sự rất đáng ghét, nhưng ta cũng không muốn trở mặt với nàng.

Mai Ngọc Phù nước mắt rơi xuống càng lúc càng hăng, lê hoa đái vũ nâng chén, “Phượng Nhi, thật sự xin lỗi, Ngọc Phù tự phạt một chén.” Bộ dạng của nàng muốn đáng thương bao nhiêu liền có bấy nhiêu, nói cả nhà nàng vừa chết sạch đảm bảo cũng không ai nghi ngờ.

Hoàng Phủ Viêm đoạt lấy cái chén trong tay nàng, “Ngọc Phù, đừng như vậy, thân thể muội không khỏe, bớt uống rượu lại.”Khẩu khí hắn tuy rằng rất dữ dội, nhưng động tác lại ôn nhu vạn phần.

Tiểu bất điểm nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Mai Ngọc Phù, “Ngọc Phù tỷ tỷ, Viêm vương phủ không phải có tang.”

Hoàng Phủ Viêm sắc mặt trầm xuống, “Lam Nhi, đủ rồi.”

Hoàng Phủ huynh, ở giữa ba nữ nhân, thật khó cho ngươi rồi.

Mai Ngọc Phù mấp mấy môi, đứng lên đưa lưng về phía ta, “Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi trước.”

Tiểu bất điểm phất phất tay, “Đi đi đi, muốn khóc thì tìm nơi nào yên tĩnh mà khóc, đừng cản trở chúng ta ăn cơm.”

“Phượng cô nương… Ngọc Phù thất lễ.” Nàng đưa lưng về phía chúng ta, ta nhìn không được biểu tình của nàng, có điều, nghe giọng nói chỉ biết nàng vạn phần uất ức.

Hoàng Phủ Viêm lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Lam Nhi, “Hoàng Phủ Lam Nhi, ai dạy muội như vậy?” Khẩu khí âm trầm khiến ta toàn thân nổi da gà.

“Trời sinh đã biết.” Hoàng Phủ Lam Nhi dáng điệu kiệt ngạo bất tuân, hoàn toàn phớt lờ sự uy hiếp của Hoàng Phủ Viêm, “Muội cho dù có đơn thuần, nhưng cũng không phải ngu ngốc bẩm sinh mà không có bản lĩnh phân biệt thị phi tốt xấu. Nữ nhân bên cạnh huynh, tâm như rắn độc.”

“Lam Nhi, tỷ biết muội không thích tỷ, nhưng mà… muội…” Mai Ngọc Phù lấy khăn tay che miệng, bắt đầu diễn trò khóc lóc, “Nhưng mà, muội không thể nói tỷ như vậy.”

Mai Ngọc Phù liều chết không nhận khiến tiểu bất điểm tức giận, một chưởng đập mạnh lên bàn, chỉ vào Mai Ngọc Phù, “ **, ngươi câm miệng lại cho bản công chúa. Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm.” Không hổ danh là xuất thân hoàng tộc, tiểu bất điểm phát hỏa thật có phong phạm của một công chúa. (TN: “**”này chắc là chửi tục, bản gốc nó cứ liên tục “**” mỗi lần nhắc đến chữ đó, mà ta cũng không chắc nó là chữ nào :-s)

Một câu ‘**’ đã chọc giận Hoàng Phủ Viêm, hắn giơ tay lên không chút nương tình vung qua mặt tiểu bất điểm, “Ngươi mắng ai?” Hoàng Phủ huynh, đừng kích động như vậy. Kích động quá độ, không tốt cho sức khỏe đâu.

Mắt thấy cái tát của hắn sắp rơi vào mặt Lam Nhi, ta vội vàng đưa tay ngăn cản, “Mai quận chúa, ta thay mặt Lam Nhi xin lỗi cô.” Lấy võ công của ta, muốn cản hắn không phải chuyện khó.

Hoàng Phủ Viêm giương mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm ta, “Phượng cô nương, bản vương hôm nay phải giáo huấn Lam Nhi thật tốt.”

“Nhị ca, huynh…” Tiểu bất điểm phi thường không cam tâm, nổi giận đùng đùng nhảy dựng lên.

Ta quay đầu, trừng mắt nhìn nàng. Con bé này, có thể an phận một chút giùm ta được không? Thấy ta tức giận, nàng lập tức ngoan ngoãn cúi đầu.

Ta quay sang cười cười, khuỷu tay siết chặt lấy tay Hoàng Phủ Viêm, không cho hắn động đậy, “Vương gia, lời của trẻ con, hà tất xem như là thật?” Người khác sợ ngươi nhưng ta không sợ. Muốn đụng đến muội muội ta? Qua ải của ta trước đã.

“Đắc tội.” Hoàng Phủ Viêm trở tay một cái, giống như một con rắn linh hoạt, thoát khỏi sự khống chế của ta.

Ta chuyển tay, chém ra một chưởng, “Vương gia, ta cũng phải đắc tội rồi.” Ta là ai? Đệ nhất sát thủ Dạ Phượng, nếu để hắn trước mặt thuộc hạ ta đánh muội muội ta, sau nay ta còn mặt mũi nào sống trên giang hồ?

Hắn né tránh đòn công kích của ta, từ sau lưng đánh lén, “Lam Nhi quá đáng lắm rồi, Ngọc Phù là tẩu tử của nàng. Trưởng tẩu như mẹ, không được vũ nhục.” Xí, Mai Ngọc Phù tiểu thư kia vừa nhìn đã biết không phải tốt lành gì rồi. Nếu như nàng thật sự là người tốt, tiểu bất điểm sao lại thù ghét nàng.

Hoàng Phủ Lam Nhi không e dè ở một bên thét lên, “Lệ mẫu phi nói, trừ khi mẫu phi chết, bằng không, huynh đừng mong lấy cái ** này vào cửa.” Ra là Lệ quý phi với Mai tiểu thư này có thành kiến, thảo nào bọn họ ở chung nhưng lại không kết hôn.

“Hu hu, Lam Nhi, muội… muội cư nhiên vũ nhục tỷ như vậy.” Mai tiểu thư khóc càng lúc càng làng, khí thế cực kỳ giống như một khóc hai quậy ba treo cổ (vừa nhìn đã biết là giả rồi.)

Tiếng khóc của Mai Ngọc Phù giống như thuốc nổ, hơn nữa còn là để Hoàng Phủ Viêm ăn, “Hoàng Phủ Lam Nhi, hôm nay ta không thể không giáo huấn ngươi một trận.” Hắn cực lực muốn lướt qua ta, tát cả Lam Nhi ba cái tát. Đáng tiếc, hắn không được như ý nguyện.

“Lam Nhi, bớt nói vài câu đi.” Ta van muội, đánh nhau rất cực a, phiền lão nhân gia muội đừng gây chuyện nữa giùm ta.

“Phượng cô nương, tránh ra.” Đang đánh với ta bất phân thắng bại, Hoàng Phủ Viêm trở nên nóng nảy.

Ta nhàn nhã cùng hắn so chiêu, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói chuyện phiếm, “Vương gia, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”

Hoàng Phủ Viêm sắc mặt lạnh tới cực điểm, “Nàng càng lúc càng láo xược.”

“Vương gia, tức giận hại thân.” Vừa đánh nhau vừa nói chuyện phiếm cảm giác cũng không tệ.

Làm nữ diễn viên bi tình, Mai Ngọc Phù rất hợp thời bước lên sân khấu, “Viêm, đừng đánh nữa, đều là muội không tốt, là muội không tốt.” Nàng gấp đến độ khóc òa lên, giống như một đóa hoa nhỏ mảnh mai yếu đuối.

“Không liên quan tới muội, là Lam Nhi quá đáng.”

“Hoàng Phủ huynh, nể mặt ta, tha cho Lam Nhi đi.” Cả Phượng Nhi cũng không nể mặt à?

Đóa hoa mảnh mai kia bổ nhào về phía trước, ôm lấy thắt lưng Hoàng Phủ Viêm, “Viêm, đừng đánh nữa.” A, đóa hoa này cũng không phải mảnh mai như vậy. Nếu không học qua chút võ công, căn bản không thể ôm lấy hắn.

Đột nhiên bị Mai Ngọc Phù ôm chặt, Hoàng Phủ Viêm không thể nhúc nhích, “Ngọc Phù, muội làm cái gì?” Hắn rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có dấu hiệu tức giận.

Hoàng Phủ Viêm không thể phân thân, trận chiến này cũng tùy thời kết thúc. Ta vỗ vỗ tay lui đến bên người Lam Nhi, “Mai quận chúa, Phượng Nhi thay Lam Nhi tạ tội với ngài.”

“Là ta không tốt.” Mai Ngọc Phù nước mắt như mưa chảy xuống, ngẩng đầu lên, nàng đáng thương nhìn Hoàng Phủ viêm, “Chúng ta trở về Mai Viêm có được không? Đừng nên tính toán nữa.”

Hoàng Phủ Viêm đưa tay ôm lấy Mai Ngọc Phù, tiêu sái bỏ đi, “Phượng Nhi cô nương, xin lỗi, bản vương đi trước.”

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Viêm cùng Mai Ngọc Phù, ta mới chuyển mục tiêu lên người tiểu bất điểm, “Muội đó, quá vô lý rồi.” Cho dù có ghét Mai Ngọc Phù, cũng không được nói ra a.

Tiểu bất điểm cười hắc hắc, nịnh hót tóm lấy tay ta, “Tỷ tỷ, muội thật sùng bái tỷ nha.”

“Được rồi, cẩn thận một chút cho ta là được.” Mai Ngọc Phù tiểu thư cũng không phải kẻ ăn chay, cẩn thận nàng trả thù.

“Còn ‘**’…”

Ta cắt đứt lời Lam Nhi, hai tay chậm rãi xoa xoa lưng, “Là ai dạy muội?” Đường đường là một công chúa, ăn nói cũng phải có chút phẩm vị chứ?

Hoàng Phủ Lam Nhi thần bí liếc mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói, “Là Lệ mẫu phi dạy.”

“Lệ quý phi?” Ta hoài nghi nhìn nàng, “Lệ quý phi có thù oán gì với Mai Ngọc Phù sao?” Lệ quý phi đoan trang cao nhã, không giống như người hay nói tục.

“Lần trước muội cùng Lệ mẫu phi tản bộ trong ngự hoa viên, thấy Mai Ngọc Phù cùng ngũ ca quần áo không chỉnh tề ôm ôm ấp ấp ở đại giả sơn, Lệ mẫu phi nhất thời tức giận, mắng một câu ‘**’. Muội hỏi người ** là cái gì, người nói là Mai Ngọc Phù.”

Gì? Mai tiểu thư cùng ngũ gia thật sự có quan hệ gì sao? Mai lão hầu là người của tam gia đảng, Mai Ngọc Phù sao lại liên can đến ngũ gia đảng chứ?

“Là thật hay giả?” Ta không thể tin được nhìn nàng.

Hoàng Phủ Lam Nhi nghiêm túc gật đầu, “Là thật mà, trước đây, Lệ mẫu phi tuy rằng không thích Mai Ngọc Phù, nhưng cũng không đến nỗi ghét. Nhưng từ chuyện lần đó, Lệ mẫu phi hận chết nàng đi. Tỷ biết khóc? Lúc nàng cùng ngũ ca ôm nhau, đã là lúc có hôn ước với tam ca rồi. Sau này, Lệ mẫu phi lấy cái chết ra uy hiếp, để ép tam ca không được thành thân với nàng.” Tiểu bất điểm thần thần bí bí nói, “Nghe Ly tỷ tỷ nói, Mai Ngọc Phù từng quyến rũ đại ca.”

Cái gì cái gì? Ngay cả cháu rễ ta cũng dám quyến rũ? Nữ nhân này…

Khóe môi ta hiện ra một tia cười nhạt, “Hừ, nữ nhân này thật đúng là ** không đơn giản a.” Cho dù ta có lợi hại cách mấy, cũng chỉ có thể lượn vòng trong thái tử đảng cùng tam gia đảng. Mà nàng, một lần lấy ba. Bất luận là ai có được thiên hạ này, nàng đều không chịu thiệt.

“Tỷ tỷ, Lệ mẫu phi không cho muội đem bộ mặt thật của nữ nhân này nói với nhị ca. Người nói, sợ nhị ca đau lòng.” Hoàng Phủ Lam Nhi bỉu môi, “Muội biết nhị ca rất yêu Mai Ngọc Phù, nên không dám nói ra chân tướng.”

“Ai…”Đáng thương cho tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, ta vô cùng hiểu được cách làm của Lệ quý phi.

“Tỷ tỷ, chúng ta qua đây ăn đi, không nên lãng phí lương thực.” Tiểu bất điểm lôi kéo ta ngồi xuống, “Làm ruộng vô cùng cực khổ, không được lãng phí.”

Ta mỉm cười, hảo cảm đối với vị Hoa Dương công chúa này lại tăng thêm một bậc. Quý trọng lương thực, lời này có thể từ trong miệng một vị công chúa ăn sung mặc sướng nói ra, quả thật không đơn giản.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Sau khi ăn cơm xong, tiểu bất điểm sai người hầu chuẩn bị hoa quả điểm, lôi kéo ta đến một đình viện trong vương phủ hóng mát. Nghe nói, chỗ này chuyên môn dùng để nghỉ mát. Thời tiết nóng nực, đúng là nên nghỉ mát.

Nằm trên tháp quý phi, uống nước mơ chua ướp lạnh, hai bên trái phải có nha hoàn quạt mát, trong tay cầm sách, cuộc sống này thật là dễ chịu.

Nước mơ chua ướp lạnh mùi vị rất ngon, thế nhưng,vừa uống được hai ngụm, lập tức có người làm cho mất hứng.

Thấy ai đó đang định tiến vào, ta cùng Hoàng Phủ Lam Nhi rất ăn ý chọn cách không thèm nhìn tới. Thứ gì nên uống thì uống, sách gì nên đọc thì đọc.

“Tỷ tỷ, nếm thử cái này xem.” Tiểu bất điểm giả vờ đem điểm tâm trên bàn đưa tới trước mặt ta, “Muội biết tỷ không đói bụng, có điều thứ này thật sự rất ngon, ăn với nước mơ rất tốt.”

“Cảm ơn.” Ta đưa tay, nếm thử một miếng, “Ừ, không tệ, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.”

“Muội thích nhất là ăn cái này.” Tiểu bất điểm cũng đưa một miếng điểm tâm vào miệng, cười ngây ngô.

“Hôm nào rảnh rỗi, tỷ tỷ làm vài món quê mình cho muội ăn.” Lòng đỏ trứng, bánh bông lan gì đó, nàng nhất định rất thích.

“Thật sao.” Hoàng Phủ Lam Nhi hai mắt sáng rỡ, “Tỷ tỷ thật là lợi hại, biết buôn bán, biết võ công, còn biết làm điểm tâm nữa.” Đối với nữ nhân hiện đại mà nói, những thứ này thì có là gì.

“Ta biết làm điểm tâm, nấu nướng, cầm kỳ thi họa các loại, ta chỉ thông cửu khiếu.” Ta tiếp tục ăn nhai ngấu nghiến, hoàn toàn không xem hình tượng là gì. Mang khăn che mặt mà, có xấu một chút cũng không sao cả.

Ai đó bị quên cảm thấy buồn cười, đi tới bên người ta, “Thế nào? Cô nương muốn thập toàn thập mỹ sao?” Ta chưa bao giờ dám nghĩ đến thập toàn thập mỹ.

Ta quay đầu trừng to mắt, “Vương gia, ta van ngài, làm ơn thông minh một chút được không? Ta nói, ta chỉ thông cửu khiếu.” Nhất khiếu không thông. (Nhất khiếu không thông: dốt đặc cán mai.)

Hoàng Phủ Viêm tạm thời không có phản ứng nhiều, “Chỉ thông cửu khiếu, nhất khiếu…” Nói được phân nữa, hắn đột nhiên dừng lại, hiểu được lời ta là có ý gì.

Hoàng Phủ Lam Nhi rất không nể tình cười lên ha hả, “Ha ha, mắc cười quá, nhất khiếu không thông. Lần sau người ta hỏi muội có biết hay không, muội cũng sẽ nói chỉ thông cửu khiếu, trò này rất vui a.” Ngay cả thị nữ đang cầm quạt đứng ở hai bên, cũng không nhịn được cười trộm.

Ta khinh bỉ liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục uống nước mơ, “Đã hiểu chưa? Ngu ngốc.” Từ đầu tới đuôi rõ ràng là kém trí, bằng không cũng không bị Mai ** xoay vòng vòng.

Cái tên ngu ngốc nào đó trịnh trịnh trọng gật đầu, “Đã hiểu.”

“Vương gia, có gì chỉ giáo?” Hai mắt ta vẫn dán chặt vào trang sách, trong tay bưng thêm nước mơ, “Muốn đánh muội muội ta thì không được, ta không đồng ý.” Từ đầu tới đuôi xem hắn như không tồn tại, nếu như ta nói mình đang nói chuyện với không khí, đảm bảo không ai hoài nghi.

Hắn ngồi xổm xuống, tay vịn vào tháp quý phi, “Võ công của cô, không kém hơn ta.”

“Có vấn đề gì sao?” Ta nhíu đôi mày thanh tú, “Thừa Thiên vương triều có quy định nữ tử không được học võ à.” Dám đánh nhau với hắn thì không sợ hắn biết ta có võ công. Nữ nhân có võ công khắp nơi đều có, không phải chuyện kỳ quái gì.

“Kinh thương, binh pháp, võ công.” Ánh mắt hắn rơi vào quyển sách trên tay ta, “Thi thư, cô nương còn cái gì không biết?”

Ta buông sách, lãnh ngạo nhìn hắn, “Có cần ta viết một bản báo cáo cho ngài không?”Lão tỷ ta còn chưa quản ta làm gì, hắn dựa vào đâu quản ta?

“Cô nương đã nói cho ta cơ hội hiểu rõ cô, không phải sao?” Đáy mắt hắn hiện ra một tia nghiền ngẫm, “Bây giờ, ta càng muốn hiểu rõ cô.”

“Bộ dạng này của ta, ngài không phải rất quen rồi à. Lam Nhi thích ta ta quậy phá, bởi vì ta từ đầu tới đuôi giống hệt nam nhân bà. Phượng Nhi ngài nhìn thấy, chỉ là ta ngụy tạo thôi.” Không phải nói muốn hiểu rõ ta sao? Không sợ nói cho ngươi biết sự thật. Từ lúc bắt đầu động thủ với hắn, ta đã dự định khôi phục bản tính rồi, đóng kịch thật ** mệt quá.

Ta thấy mấy câu trên chẳng có gì đáng cười, nhưng Hoàng Phủ Viêm lại “phì” cười ra thành tiếng, “Ừ, đã hiểu rõ cô nương rồi.”

Ta cố nén xung động muốn vung ra một tát, “Cười cái rắm gì, ta nói chuyện buồn cười lắm sao?” Hắn cười, ngụ ý muốn nói lời của ta rất buồn cười.

Hoàng Phủ Viêm vội vàng nén cười, nghiêm trang nói, “Được, ta xin lỗi.”

“Vương gia, ngài tới chỗ này, không phải nói mấy lời vô ích đó với ta chứ?” Theo ta thấy, Hoàng Phủ Viêm không giống kẻ thích nói lời vô nghĩa.

Ánh mắt Hoàng Phủ Viêm rơi lên người Hoàng Phủ Lam Nhi, “Ta muốn Lam Nhi đi xin lỗi Ngọc Phù.”

Vốn tưởng Hoàng Phủ Lam Nhi sẽ kịch liệt phản đối, ai ngờ nàng lại cười cho thần thần bí bí, nhanh chóng gật đầu, “Được được được, muội lập tức đi xin lỗi nàng.”

Hoàng Phủ Viêm sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng nói, “Không được giở trò.”

Hoàng Phủ Lam Nhi làm ra mặt quỷ, “Nhị ca, huynh đối với muội không có chút lòng tin gì cả.”

“Xin lỗi cho đàng hoàng.” Mai tiểu thư tâm cơ thâm trầm, lắm mưu nhiều kế, đối nghịch với nàng, hoàn toàn không có gì tốt.

Hoàng Phủ Lam Nhi ám muội chớp mắt, “Hai người đúng thật là phu xướng phụ tùy a.”

Ta cười nhạt một cái, “Với hắn?” Nếu như gả cho một nam nhân không có phẩm chất như vậy, ta đi chết còn hơn. (cứ chờ xem, ngươi sớm muộn gì cũng gả cho hắn.)

Hoàng Phủ Lam Nhi ho khan một tiếng, vẫy tay bảo mấy nha hoàn ra ngoài, “Được rồi, hai người cứ việc trog chuyện, muội đi, dù sao hai người nói gì muội cũng không hiểu.”

“Lam Nhi, Ngọc Phù là tẩu tử của muội.” Hoàng Phủ Viêm vẫn lo lắng như cũ, lần thứ hai nhấn mạnh.

“Biết rồi biết rồi.” Hoàng Phủ Lam Nhi không thèm quay đầu nhìn lại bước đi, tiện thể đóng cửa.

Ta liếc mắt nhìn cửa ngoài đóng chặt, “Nói đi.”

Hoàng Phủ Viêm đi tới bên giường đẩy cửa sổ ra, “Phượng cô nương, đẹp chứ?”

Bên ngoài song cửa, là một cái ao lớn, trong ao có đủ loại hoa sen. Thời tiết này, chính là lúc hoa sen nở rộ. Lá sen tầng tầng lớp lớp, hoa sen muôn hình vạn trạng.

“Đẹp.”Kỳ quái, hắn tìm ta chỉ để ngắm hoa sen sao?

“Hôm nay khí trời rất tốt, hà tất nói những chuyện mất hứng như vậy.” Ánh mắt hắn rơi lên bàn cờ, “Cô nương, có hứng thú đánh một ván cờ không.” Khụ, ngay cả cờ cũng có.

Hoàng Phủ Lam Nhi nói nơi này là câu lạc bộ của vương phủ, quả nhiên không sai.

“Được.” Kỳ nghệ của ta vô cùng bình thường.

“Mời ngồi.” Hoàng Phủ Viêm ý bảo ta ngồi xuống, sau đó cũng ngồi theo.

“Vương gia, thỉnh thủ hạ lưu tình.”Kỳ nghệ của ta chỉ như trứng thối.

“Là bản vương thỉnh Phượng cô nương thủ hạ lưu tình mới phải.” Hắn đặt xuống một quân cờ, mỉm cười.

Ta cũng đặt một quân cờ xuống, “Nơi này thanh lịch tao nhã, không tệ.” Vương phủ đúng là vương phủ.

“Nếu cô nương thích, có thể thường xuyên tới.” Vương phủ cũng không phải nhà ta.

“Đa tạ ý tốt của vương gia, Phượng Nhi tâm lĩnh.”Chỉ sợ Mai tiểu thư kia ăn mất ta.

Hoàng Phủ Viêm nhìn quân cờ trên bàn, thản nhiên nói, “Phượng Nhi thực sự chỉ thông cửu thiếu thôi sao?”

“Chờ kết quả.” Vừa nói chuyện phiếm, vừa đặt xuống một quân cờ.

“Phượng cô nường, ván cờ này của cô nương bày rất tinh diệu, từ khi bắt đầu bày trận, bản vương đã khó lòng phòng bị a.”A, quả nhiên là không đơn giản. Mới đi vài nước, đã biết ta bày trận.

Hắn có thể nhìn ra ván cờ, có thể nhìn ra ta bày trận?

“Đâu có, vương gia quá khen.” May mắn thấy trong một quyển sách dạy đánh cờ bày qua trận này, tâm huyết dâng trào muốn theo hắn chơi một trận.

“Lúc bản vương đến thăm Tê Phượng sơn trang, từng thấy văn chương của Phượng công tử. Thế nhưng, chữ viết tú lệ như vậy, rõ ràng là chữ của nữ tử.” Hắn nhếch bạc thần, giống như vô tình nhắc tới.

“À?” Ta vờ như không hiểu, “Xin hỏi vương gia là có ý gì?”

“Ngày ấy, ta vô tình đụng vào Tuyết Liễu phu nhân, khiến bản thảo trong tay phu nhân bay đầy trời. Trên giấy viết, là mười sáu kế. Ta vẫn cho rằng, đó là bản thảo của Phượng công tử. Nhưng lúc nhìn thấy cô nương, ta phải suy xét lại một lần.” Chuyện hắn đụng vào Tuyết Liễu, là do ta sắp xếp. Mục đích, là muốn hắn biết tài hoa của Phượng công tử. Hắn lại từ chữ trên đó nghĩ đến ta, thật bất ngờ.

Ta cười lãnh đảm, cũng không phủ nhận, “Ai viết cũng không quan trọng, quan trọng là, vương gia thích. Vương gia, ngài thích mười sáu kế không?” Ba mươi sáu kế bỏ đi hai mươi kế, còn lại mười sáu kế.

“Phượng cô nương, xin hỏi lệnh huynh bây giờ ở đâu?” Hoàng Phủ Viêm tự tiếu phi tiếu, “Ta chưa bao giờ thấy huynh muội hai người cùng nhau xuất hiện.”

Lòng ta có chút lo lắng, “Vương gia có ý gì?”

“Trên đời này, có phải thật sự chỉ có một phong lưu công tử?”Hắn mỉm cười, đáy mắt hiện lên một tia quỷ dị.

“Vương gia nói xem?” Quả nhiên, hắn đã sinh lòng nghi ngờ. Kỳ quái, ta rốt cuộc đã lộ ra sơ hở lúc nào?

“Ta nói… cô nương vốn dĩ là nữ nhi.” Hắn vung môi.

Hoàng Phủ Viêm làm người cẩn trọng, nếu chỉ mới hoài nghi, hắn sẽ không nói ra, “Vương gia làm sao nhìn thấu?” Nếu bị vạch trần rồi, ta chỉ có thể thừa nhận, một mình diễn nhiều vai, ta cũng mệt mỏi rồi.

“Ta đã sớm hoài nghi, nhưng không dám khẳng định. Mãi cho đến khi cùng cô nương giao thủ, ta mới có thể hoàn toàn khẳng định.”

“Sao? Nguyện nghe chỉ giáo.” Ta không nhanh không chậm hỏi, không chút nào khẩn trương.

“Hai người cho dù có giống nhau đi nữa thì động tác, ánh mắt cũng không thể hoàn toàn giống nhau. Có thể cô không nhỡ rõ, lần đầu tiên giao thủ với ta. Chiêu thức cô nương dùng, cũng là mấy chiêu này. Mỗi một động tác, đều giống nhau như đúc. Lúc giao thủ với ta, ánh mắt cô nương phi thường lạnh lùng. Nhìn như tiếu ý âm u, nhưng lạnh lùng tới cực điểm. Cho dù có giống, cũng không giống nhau như đúc đến vậy.” Phần tử gian trá đúng là phần tử gian trá, loại chi tiết này, cũng trở thành khe hở.

“Vương gia muốn nói với ta cái gì?” Ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn.

“Hoàng Phủ không có ý gì, chỉ là đối với cô nương có hơi hiếu kỳ.” Hoàng Phủ Viêm vội vàng làm rõ.

“Một nữ nhân háo sắc mê rượu, nên ngài thấy hiếu kỳ?” Nếu như ta gặp một nữ nhân ham mê mỹ nữ, cũng sẽ thấy kỳ quái, từ đó hoài nghi nàng là đồng tính luyến ái.

“Không, tất cả về Phượng cô nương, ta đều hiếu kỳ.” Một kẻ cổ nhân gặp phải nữ tử như ta, quả thực sẽ thấy hiếu kỳ.

“Vương gia, sai rồi, nên gọi là Phượng công tử mới đúng.” Ta tiếp tục đặt xuống một quân cờ.

Hoàng Phủ Viêm sắc mặt biến đổi, “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”

Ta lườm hắn một cái, “Nữ có thể cải nam trang, lẽ nào nam không thể cải nữ trang?” Mộng Lộ làm được, ta cũng làm được. Đương nhiên, tiền đề là ta phải là nam.

Một phút đồng hồ sau, Hoàng Phủ Viêm mới khôi phục tinh thần, “Ngươi là nam?”

“Hoa đán quyến rũ có thể mọc lan tràn, tại sao ta không thể?” Ặc… Câu này đương nhiên là nói ma nói quỷ rồi, ta phi thường hiểu rõ giới tính của mình. (hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.)

“Cuộc đời mà, vui vẻ là tốt rồi.” Động tác ta càng trở nên tiêu sái phóng khoáng.

“Nghe nói, Lam Nhi đang ở nhà huynh.” Hoàng Phủ Viêm nheo mắt.

“Ta chỉ xem Lam Nhi như muội muội.”Ta van ngươi, ta là nữ đó, cho dù có ngủ trên giường ta cũng chẳng làm được chuyện gì.

“Tạm thời tin tưởng huynh.” Hoàng Phủ Viêm đặt xuống một quân cờ, “Ta thua rồi.”

“Sống trên đời, thắng bại là chuyện thường tình, vương gia không cần để ý.” Không phải biết giết người liền có thể làm sát thủ. Thân là sát thủ đẳng cấp, phải biết văn biết võ, đa tài đa nghệ. Đầu năm nay, sát thủ đẳng cấp không phải dễ làm.

“Đánh lại.” Đánh lại ngươi cũng thua.

“Vương gia mời đi trước.”

Gió đưa hương sen, gió mát vào nhà, lương thần mỹ cảnh thế này, đánh cờ là thích hợp nhất.