Nhất Cá Thế Kỷ Đích Ôn Nhu

Chương 1



Ở ngoại ô của thành phố, trong một khu rừng núi xanh dào dạt, tồn tại một khu nhà theo kiểu dáng châu Âu cũ vô cùng rộng lớn.

Khu nhà xa hoa, tinh mỹ phức tạp trong khuôn viên rộng hàng trăm mét vuông đều là đất tư nhân, thuộc về một gia tộc vô cùng phồn vinh, gia tộc Bắc Tề.

Gia tộc đứng đầu này bao gồm có hai mươi sáu thành viên, người cầm quyền hiện tại của gia tộc này là Bắc Tề Văn Thao, 70% cổ phần hiện tại của gia tộc Bắc Tề đều thuộc về sở hữu của người này.

Với danh nghĩa tộc trưởng cùng với quyền lực được sở hữu tất cả sản nghiệp của gia tộc Bắc Tề, trong thương giới ông luôn làm cho người ta kính sợ. Với bề ngoài tuấn dật, thủ đoạn cường ngạnh, tác phong quyết đoán, mọi người đã dành cho ông biệt danh “Thương nhân mặt lạnh”. [ ;__; sự thực là nghe ngu chết đi được…]

Bắc Tề Văn Thao thực sự đã gây dựng được một sản nghiệp tư nhân vô cùng lớn.

Hơn nữa, ông càng ngày càng làm cho người ta hâm mộ không thôi. Ba mươi năm trước, ông kết hôn, trở thành người chồng tiêu biểu trong mắt mọi người, ba mươi năm sau, ông cùng với vợ vẫn hạnh phúc vô cùng, ân ái có thêm, làm cho người bên ngoài ca ngợi không dứt.

Bắc Tề Văn Thao cùng với phu nhân chỉ có một đứa con trai duy nhất.

Nếu so sánh với cha của mình, thì mới chỉ hai mươi bảy tuổi, Bắc Tề Lạc cũng đã có được bề ngoài xuất chúng, trí thông minh tuyệt đỉnh.

Từ khi đi du học ở nước ngoài trở về, hắn đã lợi dụng chức vụ công nhân viên chức bình thường để tự xin vào trong công ty, sau đó bằng thực lực của mình, chỉ vài năm hắn đã leo lên đến vị trí tổng giám đốc. Tuy Bắc Tề Văn Thao chưa bao giờ tuyên dương việc này ra bên ngoài, nhưng tin đồn về việc Bắc Tề Lạc sẽ là người tiếp theo đứng đầu gia tộc Bắc Tề đã bay đầy trời.

Quả thực, cho dù gia tộc Bắc Tề hiện giờ có tổng cộng hai mươi sáu thành viên, nhưng Bắc Tề Lạc với việc thừa kế huyết thống xuất sắc của phụ thân mình, mà trộn lẫn với những thành viên khác trong gia tộc hắn thì vẫn giống như “hạc đứng giữa bầy gà”.

Chỉ tính riêng diện mạo gần như giống nhau hoàn toàn với vị mẫu thân phong hoa tuyệt đại của hắn, đã đủ để đè bẹp mọi người xung quanh. Về tri thức, tài năng, năng lực hắn biểu hiện ra cũng là nổi trội, không người có thể sánh cùng.

Thế nên cũng không thể trách mọi người đoán già đoán non việc Bắc Tề Lạc sẽ trở thành chủ nhân thứ mười một của gia tộc Bắc Tề.

*****

“Thiệu Huân, cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang có việc muốn tìm cậu.”

Bắc Tề phu nhân vẫn xinh đẹp vô cùng, mỉm cười đi đến trước mặt Thiệu Huân. Anh đang mặt một bộ vest chỉnh tề, cung kính cúi đầu chào bà.

“Phu nhân, ngài tìm tôi có việc gì?”

“Cậu đi theo tôi đến đây nào.”

Bắc Tề phu nhân vui vẻ đi trước, dắt Thiệu Huân vào trong một căn phòng có phong cách Trung Quốc nổi bật, bà ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim, sau đó mới phất tay ý bảo Thiệu Huân cũng ngồi xuống.

“Đừng khách khí, ngồi đi. Tôi còn có việc muốn hỏi cậu, mau ngồi xuống.”

Thiệu Huân do dự không ngồi, Bắc Tề phu nhân liền vội vàng thúc giục anh. Cuối cùng, Thiệu Huân cũng nghe theo chỉ thị của Bắc Tề phu nhân mà ngồi xuống cạnh bà.

“Cậu xem, cô gái này thế nào?”

Thiệu Huân vừa mới ngồi xuống, Bắc Tề phu nhân đã vội vã mở tập tư liệu trên mặt bàn ra, đưa đến trước mặt anh.

“Đây là…”

Thiệu Huân hoang mang nhìn tấm ảnh chụp một cô gái xinh đẹp đang mở ra trước mặt mình.

“Cậu có thấy cô ấy rất xinh đẹp không?”

“Rất được.” Thiệu Huân từ đáy lòng khen ngợi.

“Có xứng với tiểu Lạc không?” Bắc Tề phu nhân cười tươi, tiếp tục hỏi.

Thiệu Huân giật mình mà run lên một chút, lúc này anh mới hiểu được, đây là những bức ảnh chuẩn bị cho việc đi xem mặt.

Anh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Bắc Tề phu nhân, mỉm cười một cái.

“Tốt lắm ạ.”

“Tôi cũng cảm thấy thế.” Bắc Tề phu nhân lại đưa cho Thiệu Huân một tập ảnh khác. “Cậu xem, cô gái này, bộ dáng cũng đáng yêu, nghe nói rất có cá tính, được mọi người yêu mến.”

Tay Thiệu Huân cầm tập tư liệu hơi run một chút, nhưng nụ cười của anh vẫn thản nhiên hoàn mỹ không chê vào đâu được.

“Ánh mắt của phu nhân thực không sai.”

Nhìn thoáng qua tấm ánh trước mắt, Thiệu Huân gật đầu đồng ý.

“Vẫn còn, cậu xem tiếp đi.”

Bắc Tề phu nhân thấy anh đồng ý với ý kiến của mình, cười càng thêm vui vẻ, tiếp tục đưa những tập tư liệu khác cho anh xem.

“Cậu xem hết giúp tôi đi, xem có cô gái nào thích hợp với tiểu Lạc thì chọn ra. Hôm nào đấy tôi sẽ đặt hẹn cho tiểu Lạc đi xem mặt.”

“Phu nhân muốn thiếu gia đi xem mặt sao?” Thiệu Huân tỏ vẻ thực tùy ý mà hỏi một câu.

“Đúng. Khó khăn lắm đứa nhỏ kia mới hồi tâm chuyển ý, không hề lăng nhăng qua lại với cả đống phụ nữ bát nháo nữa, nhưng mà hiện tại nó lại giống y như hòa thượng, hoàn toàn không có ý định kết giao với ai. Tôi phải tranh thủ lúc nó thanh tâm quả dục, tìm một người bạn lữ thích hợp cho nó, xong là tôi có thể thanh thản mà hưởng hạnh phúc tuổi già rồi.”

Thiệu Huân chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Bắc Tề phu nhân, trong lòng chua sót.

“Thiệu Huân, cậu cứ nhìn tôi làm gì? Mau ngắm ảnh đi. Cậu nhất định phải giúp tôi chọn người, xem cô gái nào thực sự hợp với tiểu Lạc, cậu ở bên cạnh nó lâu như vậy, chắc sẽ biết nó thích dạng phụ nữ như thế nào đi.”

“Này…” Thiệu Huân khó xử mà loay hoay xem cả đống lớn tư liệu.

“Phu nhân, những cô gái này ai cũng đều tốt! Tính cả gia thế, tài năng, hay là diện mạo, đều rất xứng đôi với thiếu gia… tôi không biết chọn như thế nào…”

“Vậy cậu cứ nói cho tôi biết nó thích dạng con gái như thế nào, để tôi tự chọn!” Bắc Tề phu nhân vẫn cười dài.

Thiệu Huân nhìn đống ảnh chụp trong tay, nhớ lại khoảng thời gian sống cùng Bắc Tề Lạc, sau đó theo bản năng nói. “Thiếu gia ngài ấy thích… thích.. người có tính cách im lặng, lại quật cường… có thể cùng ngài ấy đấu khẩu… còn có thể chê đồ ăn ngài ấy khó ăn…”

“A? Có cô gái nào như vậy sao…? Để tôi tìm xem.” Bắc Tề phu nhân vừa nghe thấy anh nói như vậy, liền bắt tay lôi đống tư liệu xem mặt ra tìm. Bà không chú ý đến thái độ của Thiệu Huân, khi chợt nhận ra mình nói lỡ mồm mà nơm nớp lo sợ nhìn về phía bà, cũng không thấy được anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thả lại xấp tư liệu trên tay xuống mặt bàn, Thiệu Huân ngồi thẳng dậy, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà trầm giọng nói với Bắc Tề phu nhân.

“Phu nhân, Bắc Tề phu nhân, hôm nay tôi đến đây là để nộp đơn xin từ chức cho phu nhân.”

Bất tri bất giác sự tình lại có sự thay đổi, lặng yên thay đổi. Đợi đến khi phát hiện ra, cũng đã là trở tay không kịp.

*****

Bắc Tề Lạc hết giờ làm việc, như bình thường mà trở về nhà, nhưng lại có chút gì đó không giống với bình thường, vì hôm nay, anh không ra mở cửa chào đón hắn.

Hắn nhíu mày, không hề nghĩ ngợi mà ấn chuông cửa, mặc dù hắn cũng có chìa khóa, nhưng hắn không muốn tự mình đi mở cửa.

Chuông cửa vang hết tiếng này đến tiếng khác, Bắc Tề Lạc càng ngày càng nhíu chặt mày lại, cuối cùng hắn chỉ có thể tìm kiếm chìa khóa ở tận đáy cặp da, mở cửa.

Bắc Tề Lạc vừa đoán vì sao hôm nay Thiệu Huân lại về trễ như vậy, vừa tiện tay quăng cặp da xuống ghế, rồi sau đó mới vừa cởi áo khoác vừa đi lên tầng hai.

Khi hắn kéo cà vạt ra khỏi cổ, hắn đã đi đến trước cửa phòng của Thiệu Huân. Tuy rằng đã biết Thiệu Huân không có ở nhà, nhưng hắn vẫn không kìm được mà muốn xác nhận lại một chút.

Có khi Thiệu Huân lại đang ngủ thì sao… nên mới không phát hiện ra hắn đã về nhà.

Nghĩ như vậy, Bắc Tề Lạc liền nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, đi vào trong.

Khi hắn nhìn thấy căn phòng trống không không có một bóng người, hắn thất vọng mà quay người đi ra.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng, hắn đột nhiên nhận ra cái gì đó, nhanh chóng quay người lại, nhìn về phía tủ đầu giường.

Bởi vì thường xuyên qua đêm trong căn phòng này, nên Bắc Tề Lạc nhớ rõ mỗi một thứ đồ trang trí trong đây. Hắn nhớ rõ, trên tủ đầu giường bên trái giường có một tấm ảnh gia đình của Thiệu Huân và Giai Huệ. Nhưng hiện giờ, cả tấm ảnh cùng với chiếc đồng hồ giản dị của Thiệu Huân đều không thấy. Thiệu Huân rất coi trọng tấm ảnh này, anh vẫn đều đặt nó ở đầu giường, chưa bao giờ cất đi. Nhưng hiện tại, cả hai bên tủ đầu giường đều trống không, không có bất cứ thứ gì.

Bắc Tề Lạc luôn luôn là một người sâu sắc mẫn tuệ, hắn đã ngửi được hơi thở khác thường. Ánh mắt hắn lạnh lùng, nhanh chóng đi đến mở toang tủ quần áo của Thiệu Huân ra, khi nhìn thấy cái tủ cũng là rỗng không không có một bộ quần áo nào, hắn đã nhịn không được mà sập cửa tủ đến rầm một cái.

Sau đấy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống phòng khách, lôi di động từ trong túi da ra, bấm số di động của Thiệu Huân.

Qua một lúc lâu, Bắc Tề Lạc trầm mặt buông di động xuống, vì Thiệu Huân đã tắt máy di động rồi.

Ngồi im một lúc trên sô pha suy nghĩ, Bắc Tề Lạc mới nhớ ra cái gì, vội vàng gọi đến một số điện thoại khác.

“Thiệu Huân?”

Bắc Tề phu nhân đang dùng bữa tối,  bà ra hiệu cho chồng, ý bảo bà đi một chút, sau đó đứng dậy đi đến ban công. Khi nghe thấy Bắc Tề Lạc hỏi về Thiệu Huân, bà hơi kinh ngạc mà hỏi. “Không phải cậu ấy đã từ chức rồi hay sao? Con định tìm cậu ấy có việc gì?”

“Từ chức?!” bên kia điện thoại truyền đến thanh âm khiếp sợ của Bắc Tề Lạc.

“A? Lạc, chẳng lẽ con không biết chuyện này?” Nhận ra sự hoang mang trong thanh âm của con, Bắc Tề phu nhân kinh ngạc. “Nhưng mà hôm nay khi Thiệu Huân nói muốn xin từ chức, cậu ấy nói con đã đồng ý rồi cơ mà? Cho nên mẹ mới không nghĩ nhiều mà trực tiếp kí tên vào đơn cho cậu ấy.”

Lúc trước, vì Bắc Tề phu nhân là người đã kí hợp đồng nhận Thiệu Huân vào làm quản gia cho Bắc Tề gia, nên nếu Thiệu Huân muốn từ chức, chỉ cần Bắc Tề phu nhân đồng ý kí tên là có thể.

“Mẹ___” thanh âm của Bắc Tề Lạc đã chuyển sang thở hổn hển, tức giận. “Sao mẹ lại không gọi điện thoại cho con xác nhận một chút? Sao lại có thể chỉ nghe lời nói của hắn mà tự chủ trương như vậy!”

Bắc Tề Lạc không ít lần rống to với mẹ của mình, nhưng phẫn nộ mà gầm rú như hôm nay thì chưa từng, có thể nghe ra hắn thực sự đang rất tức giận.

Bắc Tề phu nhân không biết phải làm sao mà che miệng lại. “Nhưng mà, tiểu Lạc… Mẹ không nghĩ một người thành thật như Thiệu Huân lại nói dối a…”

Người bên kia điện thoại bỗng dưng im bặt, mọi thứ cũng dần dần chìm xuống.

“Tiểu Lạc?”

“Con xin lỗi, mẹ, ban nãy con có chút không khống chế được.”

“Không sao, mẹ không trách con… nhưng mà tiểu Lạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiệu Huân lại…” nghe thấy thanh âm của con đã tỉnh táo hơn trước, Bắc Tề phu nhân tranh thủ hỏi.

“Mẹ, mẹ đừng hỏi.. vì hiện tại con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì… thôi vậy, mẹ, con còn có việc, con cúp máy đây.”

“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc…”

Bà còn chưa kịp nói hết thì Bắc Tề Lạc đã cúp điện thoại.

Bắc Tề phu nhân lo lắng nhìn điện thoại trong tay, khi quản gia đi đến nhận điện thoại, bà mới xoay người vô cùng buồn bực mà trở lại trong phòng ăn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy biểu tình rầu rĩ không vui của vợ, Bắc Tề Văn Thao dừng tay, hơi nghiêng người về phía vợ, nhẹ giọng hỏi.

“Là tiểu Lạc…” Bắc Tề phu nhân ngẩng đầu nhìn chồng, muốn nói gì đó, rồi lại ngừng lại. “Quên đi, có thể là do nó với Thiệu Huân có gì đó mâu thuẫn.”

“Nga.” Vì phu nhân không muốn nói, nên ông cũng không hỏi nhiều, Bắc Tề Văn Thao là một người như vậy, khi còn trẻ có rất nhiều phụ nữ cho rằng ông quá lạnh lùng, không biết quan tâm đến người khác, chỉ có Bắc Tề phu nhân mới hiểu rõ, đây là cách chăm sóc người khác của ông. Nếu đã là chuỵên mà người khác không muốn nói ra, hỏi nhiều chỉ càng tăng thêm phiền não cho người khác mà thôi, cho nên không cần hỏi nữa, chờ cho đến khi người kia muốn nói rồi lúc ấy sẽ tính sau.

“Vậy đừng suy nghĩ nhiều quá, ăn cơm đi. Tiểu Lạc là một đứa trẻ thông mình, nó sẽ biết làm như thế nào là đúng mực.” Bắc Tề Vắn Thao nhẹ giọng an ủi phu nhân của mình.

“Vâng.” Bắc Tề phu nhân mỉm cười nhận sự quan tâm của chồng, sau đó nàng lại trải khăn ăn lên trên đùi, tiếp tục bữa tối đang bị gián đoạn.

*****

Chuông cửa đột nhiên vang lên không ngừng, làm cho Giai Huệ không thể tiếp tục nấu cháo điện thoại với người yêu được nữa, chỉ có thể vội vàng buông điện thoại trong tay xuống, chạy ra mở cửa.

“Ai vậy? Sao lại ấn chuông vội vàng như thế…”

Câu nói oán giận của Giai Huệ khi nhìn thấy người có khuôn mặt lạnh lùng trước cửa thì im bặt.

“Bắc Tề tiên sinh…”

Đối với một đại nhân vật còn nổi danh hơn cả những ngôi sao này, Thiệu Giai Huệ đã sớm biết, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được gần gũi tiếp xúc như vậy. Hơn nữa lúc này, khuôn mặt không hiểu vì sao mà phẫn nộ của hắn thực sự làm cho người ta chùn bước.

Thiệu Giai Huệ nhận ra khi nàng đối mặt với hắn, hai chân nàng thậm chí còn phát run.

Có lẽ là vì hơi thở lạnh như băng phát ra từ người hắn, cũng có thể vì… khí thế của hắn quá ào ạt quá áp đảo…

“Thiệu Huân đâu?!”

Không nhiều lời vô nghĩa, vừa nhìn thấy em gái của Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc liền trầm giọng vào chủ đề chính.

“Anh… trai tôi…?”

Bị khí thế của Bắc Tề Lạc dọa, Giai Huệ phản ứng so với bình thường chậm một chút.

“Đúng, gọi hắn ra đây!” không thèm để ý đến phản ứng chậm chạp của Giai Huệ, Bắc Tề Lạc không kiên nhẫn ép hỏi.

“… Anh tôi, anh tôi không ở đây.”

Thiệu Giai Huệ sợ hãi nhìn người trước mắt, khi nghe thấy câu trả lời của nàng, khuôn mặt hắn càng trở nên âm trầm đáng sợ.

Bắc Tề Lạc không nói thêm gì nữa, trừng mắt Giai Huệ một cái, sau đó đẩy nàng ra xông vào trong nhà.

“A!” thấy Bắc Tề Lạc cường ngạnh muốn đi vào trong nhà, Giai Huệ vô cùng khẩn trương muốn túm hắn lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc một cái, nàng sợ đến mức không phát ra nổi thanh âm nào, chỉ có thể nao núng đứng ở một bên.

“Thiệu Huân, ngươi lập tức đi ra cho ta! Thiệu Huân!”

Bắc Tề Lạc giống như một con dã thú đã mất không chế, nơi nơi chạy loạn đi tìm Thiệu Huân, nhưng mà căn phòng tầm bảy mươi mét vuông, qua mấy phút đã bị hắn tìm hết một vòng.

Lần này, khi Bắc Tề Lạc quay ra cửa, sắc mặt so với lúc vào còn khó coi hơn đến vài lần, làm Giai Huệ bị dọa lùi ra sau mấy bước.

“Anh… Anh tôi thực sự không có nhà…” Nàng sợ đến mức trắng xanh hết cả mặt, vừa lùi sang một bên vừa co rúm trả lời.

“Vậy hắn ta ở đâu?”

Bắc Tề Lạc ép Giai Huệ đến một góc, hắn cao hơn nàng một cái đầu, từ trên cao lạnh lùng mà chén ép xuống, lạnh giọng hỏi.

“Tôi … tôi không biết… không phải anh ấy, đến chỗ của ngài, làm quản gia hay sao…?”

Giai Huệ không biết mình nói cái gì sai, mà làm Bắc Tề Lạc sau khi nghe xong, trong mắt lại hiện lên càng nhiều lãnh ý, làm cho người ta sợ hãi.

Hắn không nói thêm câu gì nữa, xoay người bước đi.

Thiệu Giai Huệ khiếp sợ nhìn thân ảnh cao lớn kia biến mất ở trong thang máy, sau đó nàng lấy lại tinh thần, chạy vội vào trong nhà dùng sức đóng sập cửa lại.

Thiệu Giai Huệ chạy vội vào trong phòng, cầm điện thoại ấn một dãy số. Bên kia vang lên ba tiếng tút tút, sau đó truyền đến một giọng nữ mềm nhẹ công thức hóa, đối phương hỏi nàng có chuyện gì?

Nàng trả lời. “Xin giúp tôi nối số đến phòng 706, tôi tìm vị khách tên là Thiệu Huân mới thuê phòng chiều này.”

Đợi tầm nửa phút, bên kia điện thoại liền truyền đến thanh âm trầm ổn quen thuộc với nàng.

“Anh, anh… kia, Bắc Tề Lạc thực sự đến đây…”

“Thực sự? Hắn đến lúc nào vậy?” thanh âm của Thiệu Huân đột nhiên trở nên khẩn trương.

“Vừa mới đến, cũng vừa mới đi.” Thiệu Giai Huệ chi tiết trả lời, sau đó lại hỏi. “Anh, anh với Bắc Tề Lạc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn hắn có vẻ rất tức giận.”

“Này…” Người bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp. “Giai Huệ, chờ thêm một thời gian nữa anh sẽ nói cho em biết. Hiện tại, anh cũng không biết phải nói với em ra sao nữa.”

“Anh, nếu cảm thấy không tiện thì không cần nói ra cũng được, chỉ cần anh cam đoan chuyện này sẽ không gây nguy hiểm cho anh là em yên tâm rồi.”

Buổi chiều, anh trai nàng đột nhiên gọi điện đến cho nàng, nói anh ấy đã xin nghỉ công việc quản gia ở nhà Bắc Tề Lạc rồi, vì anh có chút mâu thuẫn với Bắc Tề Lạc.

Bắc Tề Lạc sẽ có khả năng đến tìm anh.

Vì mau chóng giải quyết chuyện này, anh rời đi nhà Bắc Tề trước, nhưng rất nhanh sẽ trở lại, hơn nữa anh cũng dặn nàng, nếu Bắc Tề Lạc đến, thì không được nói cho hắn nghe bất cứ thứ gì, nếu không tìm thấy anh, hắn chắc chắn sẽ bỏ đi.

Khi nghe thấy anh trai nói chuyện này, nàng bắt đầu cảm thấy bất an. Nhưng Thiệu Huân lại vô cùng chắc chắn mà cam đoan với nàng, mọi chuyện rất nhanh sẽ trôi qua. Lúc này nàng mới thoáng an tâm một chút.

Nhưng cứ nhớ lại khuôn mặt ảm đạm và lạnh lùng của Bắc Tề Lạc trái tim nàng lại cảm thấy lo lắng không thôi.

Bắc Tề Lạc khủng khiếp như vậy, nhỡ hắn gây tổn thương đến người anh trai mà nàng quý trọng nhất thì làm sao bây giờ?

“Anh xin lỗi, Giai Huệ, làm em phải lo lắng cho anh. Nhưng anh đảm bảo với em, sẽ không có chuyện gì xảy ra cho anh đâu.” Nghe anh trai khẳng định như vậy, Thiệu Giai Huệ không còn quá lo lắng…. có lẽ mọi việc không quá nghiêm trọng như nàng nghĩ…

“Vâng, anh ơi, khi nào anh mới quay lại?”

“… Anh sẽ quay lại ngay đây, nếu Bắc Tề Lạc đã đến rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu. Dù sao số tiền thuê khách sạn cũng không nhỏ.”

Nghe thanh âm hơi đau khổ của anh trai, Thiệu Giai Huệ đột nhiên quên đi tất cả lo lắng sợ hãi mà bật cười. “Anh, anh thực sự vẫn y như cũ, lúc nào cũng nghĩ đến tiền bạc…”

Cười cười, Thiệu Giai Huệ lại cảm thấy hơi buồn…

Cha mẹ mất từ khi hai anh em còn rất nhỏ, anh trai cô đã phải gánh vác trách nhiệm của cha mẹ, bỏ học đi làm để nuôi cô, anh vì cô mà đã đánh mất rất nhiều thứ của cuộc đời, vậy mà chưa bao giờ anh phàn nàn nửa câu về điều ấy.

Một người anh trai tốt như vậy, tận sâu trong thâm tâm cô luôn mong muốn anh sẽ tìm được hạnh phúc, hy vọng sẽ có một ai đó đến yêu thương, giúp cô bù đắp lại tất cả cho anh.

Lần ấy cô giới thiệu cho anh trai một người phụ nữ thực sự thích hợp. Với sự giúp đỡ của cô, họ đã yêu nhau. Cô cứ nghĩ rằng hai người sẽ thuận lợi như vậy mà thành đôi, sau đó là kết hôn, cùng sống hạnh phúc với nhau mãi mãi… vậy mà sự thật là cách đây không lâu, hai người thực sự chia tay…

Khe khẽ thở dài một hơi, Giai Huệ tạm biệt anh trai, sau đó cúp điện thoại.

*****

Thiệu Huân xách hành lí, bắt xe buýt từ khách sạn, khoảng bốn mươi phút sau, anh xuống xe ở trạm xe buýt gần nhà.

Khi xuống xe, anh không lập tức rời đi, mà quay người cúi đầu cám ơn người lái xe một chút, sau đó mới thở dài một hơi, quay người đi về nhà.

Anh quyết tâm rời khỏi Bắc Tề Lạc, giống như dùng một con dao, cắt bỏ mọi sự lộn xộn này.

Anh không chỉ trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, mà còn hiểu được rất nhiều điều, anh hiểu được, có rất nhiều việc càng kéo dài thì càng dây dưa phức tạp… quan hệ giữa anh với Bắc Tề Lạc cũng như vậy…

Vậy thì, khi chưa đến mức không thể chia rời chia tách, hãy dứt khoát mà cắt dứt nó đi.

Trái tim Thiệu Huân tràn đầy rối rắm, anh cúi đầu rảo bước đi về phía trước. Khi sắp về đến cửa nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên, sau đó anh sững sờ mà dừng chân…

“Bắc…. Bắc Tề Lạc… sao ngươi lại ở đây?”

Thiệu Huân trợn tròn mắt, há miệng thốt ra được một câu như vậy khi nhìn thấy người kia xuất hiện trước mắt anh.

Đôi mắt Bắc Tề Lạc nhìn Thiệu Huân quá bình tĩnh, nhưng trong bóng tối, đôi mắt thấu triệt của hắn lại làm cho người ta thấy sợ hãi, tràn đầy lạnh lẽo.

Khuôn mặt Bắc Tề Lạc không có chút biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng mở miệng. “Em gái ngươi cũng giống ngươi, khi nói dối không dám nhìn thẳng vào người đối diện.”

Thiệu Huân không biết phải nói gì, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Bắc Tề Lạc. Lúc này, cảm giác hoảng hốt, đau sót, không được tự nhiên… rất nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen trong ngực anh.

Bắc Tề Lạc không định tiếp tục giữ im lặng, hắn bước về phía Thiệu Huân, sau đó đứng ở trước mặt anh nói. “Theo ta trở về.”

Vì câu nói của Bắc Tề Lạc mà trái tim Thiệu Huân khẽ co rút một chút, nhưng anh kiên định với lí do của mình. Anh đột ngột ngẩng đầu, vô cùng khẳng định nói một tiếng “Không!”

“Lí do?” Bắc Tề Lạc nheo mắt lại hỏi.

“Ta không thể quay lại được.” Thiệu Huân không trả lời hắn, chỉ nhìn thẳng vào hắn, lặp lại ý định của mình.

“Có phải vì cha mẹ của ta hay không? Ngươi sợ bọn họ sẽ biết đến quan hệ của chúng ta?”

Bắc Tề Lạc là một người vô cùng thông minh, tinh tế, hắn đã sớm hiểu rõ Thiệu Huân.

Thiệu Huân không nói gì nữa.

“Ta hiểu rồi.” Bắc Tề Lạc cúi đầu cười lạnh một cái. “Cũng biết phải làm như thế nào rồi.”

Sau đấy, Bắc Tề Lạc không nói thêm câu nào nữa, chỉ đột ngột mà nắm lấy cánh tay Thiệu Huân, lôi kéo anh đi về hướng ngược lại.

“Bắc Tề Lạc, ta đã nói là ta sẽ không quay lại!”

Thiệu Huân cố gắng thoát khỏi cánh tay mạnh mẽ của hắn.

“Ta không bắt ngươi quay trở lại.” Bắc Tề Lạc mỉa mai cười với anh. “Ta đưa ngươi đến gặp cha mẹ của ta.”

“Cái… cái gì?”

“Ta muốn nói cho họ biết, người ta yêu tên là Thiệu Huân, cho dù hắn là một người đàn ông, ta vẫn yêu hắn, ngoài hắn ra ta không cần bất kì ai khác nữa!”

Lời nói kiên quyết của Bắc Tề Lạc làm Thiệu Huân như bị đính nguyên tại chỗ, đã là ban đêm, không còn ai ở trên đường nữa. Thanh âm của hắn rõ ràng như vậy, thậm chí còn vọng đi vọng lại mấy lần trong lòng anh…

Đôi mắt Bắc Tề Lạc vẫn cố định ở trên người của Thiệu Huân, bỗng nhiên lại chuyển đến phía sau anh. Thấy ánh mắt khác thường của hắn, Thiệu Huân giật mình mà quay người lại, anh nhìn thấy Thiệu Giai Huệ không biết đã đứng ở sau lưng anh từ bao giờ, dáng vẻ của nàng là kinh hoảng giật mình.

“Em… em…”

Lúc bị ánh mắt đáng sợ của Bắc Tề Lạc chiếu đến nàng cũng đã sợ hãi không thôi, lúc này lại bắt gặp tầm mắt ngạc nhiên của anh trai, trái tim bị hoảng sợ của nàng lúc này bối rối không biết nên như thế nào mới tốt.

“Anh… em chỉ cảm thấy, chắc là anh đã gần về đến nơi, nên muốn đi xuống… đón anh…”

Nhưng nàng không ngờ tới, khi đi xuống nàng sẽ xem được hình ảnh kinh người như vậy, lại còn nghe được những lời không thể tưởng tượng nổi.

“Giai Huệ…”

Thiệu Huân trầm trọng gọi tên em gái, rồi mới dùng sức hất tay của Bắc Tề Lạc ra.

Không khí nặng nề xuất hiện giữa ba người, sau lời giải thích đứt quãng của Giai Huệ, không ai nói nữa.

Thiệu Huân là không biết nên giải thích như thế nào, còn Bắc Tề Lạc? Trong mắt hắn, cảm xúc hứng thú đang dần dần xuất hiện.

Có thể thấy, Bắc Tề Lạc đã sớm mong chuyện này xảy ra. Có lẽ hắn vẫn luôn chờ đợi có người phát hiện ra chuyện này, thậm chí hắn còn muốn cho toàn thế giới biết được quan hệ giữa hắn và Thiệu Huân, để Thiệu Huân không thể trốn trắnh hắn được nữa, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn.