Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 49: Tống Môn Nữ Tướng (Trung)



Vì không muốn để thực lực của mình bại lộ trước mặt mọi người, hơn nữa muốn ít phiền toái đến đám quỷ vệ đang tu luyện, nên hiện tịa Lý Tiểu Dân chỉ dẫn theo có 100 quỷ vệ, nhưng vì không thể để hỏ lộ thân phận. Vì thế 100 quỷ vệ này, hiện đang ở trong Tây Môn, đứng ở gần sát các phòng ốc cạnh cửa thành, tiến hành tàn sát đẫm máu. Nhưng binh lính còn đang ngủ này, chưa kịp hiểu gì đã bị linh đao biến thành quỷ hồ đồ.

Đám lính ở ngoài thành, lo lắng chờ đợi mọi chuyện. Mãi đến khi lý phó soái vẫy tay ra hiệu, lặng lẽ dẫn theo 3000 tinh binh, vó ngựa cũng được buộc vải bông, lặng lẽ đi đến trước cửa thành, nhưng mà vẫn chưa thấy có binh lính nào phát hiện hò hét cả.

Đám lính kinh ngạc đến run sợ, kinh hải ngẩng lên đầu thành, nơi đó, lúc này vẫn rất tối, đám thủ binh hình như là ngủ say như chết vậy, không phát hiện ra đang có một đám quân lính đang thừa dịp đêm tối lẻn vào.

Một trận thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, cầu thành chậm rãi thả xuống. Lý Tiểu Dân lên chiến mã, vung tay chỉ huy đám tinh binh còn đang ngẩn ngơ, suất quân bước qua cầu thành, lặng lẽ tiến vào Vĩnh Châu Thành đang không hề phòng bị.

3.000 tinh binh, rất nhanh không chế Tây Môn. Trên đầu thành, tất cả đều là thi thể binh lính thủ thành. Có đám thì mặt mày mờ mịt, có đám thì lại có vẻ mặt sợ hãi vô cùng, cứ như là nhìn thấy vật gì rất đáng sợ vậy.

3.000 binh lính, được rất nhiều tiền thưởng, hiện tại đã là tâm phúc của Lý Tiểu Dân, tất cả đều làm theo hắn phân phó, đều côi như là không thấy chuyện gì, hơn nữa sau này còn phải nhanh chóng quên đi chuyện sảy ra hôm nay, cũng không quản đến đám thi thể này, chỉ nghĩ bảo vệ cho tường thành, tùy thời có thể ứng phó với địch nhân phản kích.

15.000 binh mã, dưới sự dẫn dắt của các tướng quan, cẩn thận đi qua cầu thành, mở hết bốn cánh cửa thành khác, sau đó tiến về phía phòng ốc của địch quân.

Lý Tiểu Dân cưỡi bạch mã, đi đầu đoàn quân, căn cứ theo tin tức mà đám quỷ vệ dùng [Truyền Tâm Thuật] báo lại, hắn đã biết, khu vực này địch quân đã bị giết sạch, vì thế liền ra ngoài.

Hắn lại vung tay, triệu tập nhanh mấy tên tướng quan đắc lực bên người, nhỏ giọng ra lệnh cho bọn họ làm theo kế hoạch, tiến hành giết hại địch nhân, tận lực không để phát ra âm thanh, càng ít kinh động tặc binh càng tốt.

Còn hắn, tự minh mang theo đám kỵ binh riêng, tộng cộng là 800 thiết kỵ, vác thương chỉ thẳng, trầm giọng nói: "Chúng kỵ binh nghe đây, theo ta tiếp tục xông lên, giết Lâm Khôi, mỗi người đều được phong thưởng!"

Chúng kỵ binh đã ngủ cả ngày nay, tinh thần đều rất tốt, giờ phút này đều ngưng thần, lặng lẽ đi theo hắn, hướng về phía trung tâm thành.

Tại ngã tư đường, một đội lính tuần tra vác thương đi qua, vừa mới gặp mặt đội quân này. Thủ lĩnh đội vừa nhìn thấy một đám bóng đen lao tới, nhưng mà lại không nhìn thấy hình thức khôi giáp của bọn họ, nhưng mà cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, vì thế không khỏi hô lớn: "Nhóm các ngươi là ai, dưới tay vị tướng quân nào?"

Lý Tiểu Dân lạnh lung cười, lập tức giương cung, "vù" một tiếng, mũi tên bay ra. Tên thủ lĩnh kia chỉ thấy một điểm hàn quang lao thẳng tới, còn chưa kịp quát lên, liền nghe thấy "phốc" một tiếng, mũi tên đã bắn thẳng vào cổ họng hắn rồi, kình lực còn xốt lại cùng khiến cả người cả ngựa của hắn bị đẩy lùi lại, ngã vật xuống đất.

Đmá lĩnh phía sau còn chưa thấy cái gì, thì đã thấy thủ lĩnh bị ngã ngựa chết, vì thế kinh hoảng la lên, tiến tới chuẩn bị cứu thủ lĩnh.

Tiếng vó ngựa cuống bạo vọt tới, bên trong bóng tối, một tướng quân mặc quần áo trắng, trong tay cầm ngân thương, trong mắt đầy sát khí, tiến tới như tia chớp, một thương đâm tới, gạt bay tên lính ở gần nhất lên không, khiến thi thể hắn văng xa mấy trượng, máu tươi từ ngực phun ra khắp người đám đồng bạn.

Một tên trong đám lính tuần,tận lực hô lớn. Nhất thời âm thanh "địch tập", vang vọng khắp ngã tư.

Tiếng hô vừa vang lên, liền xuất hiện rất nhiều kỵ binh như là đám ma quân đêm tối, điên cuồng phi tới, cương đao trong tay lấp lóe hàn quang, hung ác chém đầu đám lính tuần, nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang trời, chỉ trong giây lát, đám lính tuần đã bị đồ sát hết, thi thể ngã giữa phố.

Một khi đã bị lộ hành tung, Lý Tiểu Dân cũng không thèm che dấu hành tung nữa, hắn huy động trường thương vừa giết mấy tên linh, quát lớn tiếng: "Theo ta lên, giết sạch đám tặc binh!"

Đám kỵ binh được máu tươi kích phát hung tính, tất cả đều hét lớn, tàn nhẫn quất roi lên chiến mã, tiến thẳng về phía trước.

Đám tặc binh bị thanh âm hò hét cùng với tiếng kêu vang thảm thiết làm cho bừng tỉnh, tất cả đều chạy tới, ngăn giữa đại lộ, mặc dù ý giáp còn chưa chỉnh chu, nhưng mà đao thương đều đã nắm chặt, quả thật cũng có khí thế khiến người khác không thể khinh thường.

Lý Tiểu Dân cũng không thèm để ý, thúc ngựa phi tới, mũi thương đi theo nhưng quỹ tính khó tưởng tượng, phá tan phòng ngực của địch nhân, đâm thẳng vào nới yếu hại. Đám tặc binh ngăn chặn ở trước mặt hắn, không ai có thể ngăn được thương pháp quỷ dị này, tất cả đều kêu thảm rồi ngã xuống, bị đám kỵ binh ở đằng sau phi tới, dẫm đạp.

Chi quân đội này, giống như dung nham nóng rực không thể ngăn cản, điên cuống phi ngựa trên đường. Nhưng địch nhân có gan ngăn chặn bọn họ, đều bị trường thương hung mãnh, cùng với cương đao sắc bén công kích, trở thành đám thi thể phía sau con đường thắng lợi của bọn họ.

* * *

Lâm Khôi ở trong phòng, hắn cũng không ngủ được. Tuy là bên cạnh có mấy nữ tử xinh đẹp được các phú hộ địa phương dâng tặng phụng bồi, nhưng mà trong lòng hắn lại có điều run sợ, thình thoảng lại mở to mắt, nhìn về phía bên ngoài đen tối, lặng mình lắng nghe, xem có thanh âm chém giết hay không.

Rốt cục, từ bên ngoài bóng đêm truyền tới, thành âm đồ sát thảm thiết, binh khí va chạm mãnh liệt, cùng với tiếng chiến mã chạy như điên hồn tạp lại cùng một chỗ, trực tiếp truyền thẳng vào tai Lâm Khôi. Text được lấy tại

Lâm Khôi chợt bừng tỉnh, hắn kinh hoàng ngẩng đầu, muốn xác định xem có phải là mình trong lòng có quỷ không, vội vàng mặc đồ rời giường, cũng không thèm quản đến mấy nữ tử còn đang khóc lóc run sợ trên giường, chỉ lo đừng dậy ôm đao, đến cả áo giáp cũng không kịp mặc, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mới ra khỏi cừa phòng ngủ, hắn liền cảm thấy một trận gió lạnh thấu xương, mạnh mẽ cuốn tới. Lâm Khôi thầm kêu không tốt, cuống quýt nằm xuống né tránh, chỉ thấy hàn khí lạnh bằng lướt qua đầu, mà tóc cũng bị chém đứt một ít.

Thân thể Lâm Khôi lui mạnh về phía sau, sau đó quay người rút đao, vẻ mặt hung ác, chăm chú nhìn lại, muốn xem là kẻ nào có can đảm đánh lén mình, để quyết một trận thư hùng với hắn!

Vừa nhìn thấy, trong mắt hắn lập tức có chút kinh ngạc. Người nọ trốn bên trong bóng tối, chỉ thấy một bóng đen nhàn nhạt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy trên người hắn giáp trụ có chút rách nát, máu tươi từ các vết thương chảy xuống đầy người, như là một thương binh vậy.

Lâm Khôi mặc dù kinh ngạc là người này trọng thương nặng như vậy, làm sao lại không chết, thậm chí lại còn thừa sức mà đánh lén mình nữa, mà thậm chí còn không sợ hãi, vì thế hắn huy đao giận dữ hét lớn: "Đồ chó, nhà còn đang bị đánh mà dám cắn lén cả chủ, dám cắn cả ông nội ngươi! Tới đi, để ông nội ngươi chặt đứt cái đầu chó của ngươi, cho ngươi bieeys thế nào là lợi hại!"

Bóng đen kia cười lạnh một tiếng, nhanh chóng lao tới, cổ hơi vươn ra, dáng vẻ như muốn mời hắn chém vậy.

Lâm Khôi ngẩn ra, không ngờ được là thế gian lại có địch nhân nghe lời như vậy, nhưng mà xem tư thế cuả hắn, cũng không suy nghĩ nhiều, liền huy đao chém tới, bảo đao mang theo khí lạnh, chém vào cổ bóng đen, quả nhiên là không hổ danh khoái đao thủ trong đại thuận quân, chém rất liền lạc, trôi chảy như nước vậy.

Lâm Khôi thu đao cười lạnh, nhưng đang muốn thu đao vào vỏ, hắn lại kinh ngạc phát hiện, đầu của người kia cũng không chịu rơi xuống, đôi mắt đầy máu vẫn nhìn hắn đầy vẻ nanh ác, khòe miệng bị chiến đao chém trúng, lúc này lại đang phát ra tiếng cười khủng bố.

Ngay cả thân kinh bạch chiến, cướp bóc đánh lén người khác để sống như Lâm Khôi cũng cảm thấy kinh hoảng, nhớ lại đêm tối năm đó gặp quỷ, vì thế hét lớn thất thanh: "Ngươi, ngươi là quỷ!"

Gió lạnh lại một lần nữa đánh úp từ phía sau đến, lúc này, Lâm Khôi đang kinh hoàng còn chưa kịp né tránh, bị linh đao hung hăng chém vào cổ, mà động tác của người phía sau hắn, lúc này lại liền lạc giống hệt như là hắn thường ngày, vô ucngf hung ác.

Đầu lâu cùng với máu tươi từ cổ bắn lên cao, trên khuôn mặt hắn, lúc này vẫn đầy vẻ kinh hoàng, thần sắc vẫn còn không dám tin.

Còn ở phía sau thi thể hắn, thân hình một quỷ vệ dần hiện ra, một cước đầy khinh thường đá vào đầu lâu của Lâm Khôi, sau đó còn hướng đồng bạn nói: "Cái loại này, nơi nào cũng có, còn cùng hắn đùa làm gì?"

Tên quỷ vệ kia cười hì hì, cũng không biện bạch thêm, chỉ nói: "Chủ nhân sắp tới rồi, chúng ta cũng nên ra nghênh đón đi?"

Một đám hồn phách phiêu phiêu bay ra từ thi thể không đầu của Lâm Khôi, nhìn thấy hai quỷ hồn cường đại trước mặt, biểu tình kinh hãi trên mặt, giống hệt như là cái đầu đang nằm trên mặt đất.

Quỷ vệ lúc trước nhìn hắn cười lạnh, quỷ quyền vung ra, đánh nó bay qua một bên, sau đó phi thân ra khỏi cửa.

Ở phía sau, tên quỷ vệ vừa chém chết Lâm Khôi liếc mắt nhìn đồng bọn, cười lạnh nói: "Lão yêu, ngươi lại quên rồi! Chủ nhân đã nói, trừ ác cho sạch, trảm thảo phải trừ căn, chẳng lẽ lại để tên tiểu quỷ này tu thành khí lực đến trả thù, hoặc nhỡ hắn cáo mật với Âm Sơn yêu đạo thì sao?"

Vừa nói, hắn vừa đi tới, một bên thì kéo cái tên quỷ hồn vừa mới sinh ra này, hung hăng cắn một phát vào cổ nó, mà chỉ hai ba phát là đã nhét gọn quỷ hồn này vào trong miệng, quả thật là rất sạch sẽ.

Sau khi ăn xong, quỷ vệ này lau lau miệng, nói nốt đoạn chưa nói: "Mặc dù linh lực rất yếu, chẳng qua là so với mấy tiểu quỷ bình thường, đây đã là không tồi rồi