Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 43: Chinh thảo bạn quân (Trung)



Tiễn Ngũ Lâm vốn là con cháu của Tiền thị, Tiễn Tùng và Lý Hùng hao hết tâm cơ, mới giành được chức quan quan trọng thống lĩnh Ngự lâm quân vào trong tay, giao cho hắn đảm nhận, hiện giờ là một cơ hội tốt rất lớn để hắn lập công thăng quan, hắn vô cùng mừng rỡ, vội quỳ dập đầu nói: "Hoàng hậu yên tâm, mạt tướng nhất định không phụ thánh vọng, chém tất cả thủ cấp bọn phản loạn, đem hồi báo với Hoàng thượng!"

Chu hoàng hậu khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói: "Việc này chi bằng bàn bạc kỹ hơn. Các ngươi đứng lên hẵng nói."

Lý Tiểu Dân đứng dậy, đánh bạo nhìn lén giai nhân yểu điệu phía sau tấm rèm kia, chỉ có thể nhìn thấy lễ phục hoàng hậu che giấu thân thể mềm mại gợi cảm phát ra khí tức mê người, mặt khác nhìn không rõ lắm, không khỏi có chút tiếc hận.

Quay đầu nhìn Tiễn Ngũ Lâm thân hình như thiết tháp, ánh mắt tràn đầy địch ý, Lý Tiểu Dân mỉm cười, hướng thượng khom người nói: "Nương nương, tiểu nhân nguyện cùng Tiễn tướng quân luận võ phân thắng thua, nếu tiểu nhân bại, tự nguyện cúi đầu nhận thua, trọng nhậm xuất chinh lần này, tiểu nhân cũng có mặt mũi nào nhận lĩnh, nguyện nhường cho Tiễn tướng quân, cung chúc hắn sớm ngày khải hoàn."

Tiễn Ngũ Lâm ngẩn ra, không ngờ tên tiểu thái giám thân thể ốm yếu này dám khiêu chiến mình, khong khỏi thấy không cân xứng. Tuy thắng cũng chẳng hay gì, cũng lớn tiếng trả lời: "Hoàng hậu. mạt tướng nguyện cũng tiểu thái giám này luận võ định thắng bại, ai thắng sẽ lĩnh ấn Nam chinh!"

Quan viên nhất phái bên Tiễn Tùng, nghe mà mừng rỡ, bọn họ biết Tiễn Ngũ Lâm kiêu dũng, năng lực địch ngàn quân, chỉ riêng vóc dáng cũng đủ để đè chết tiểu thái giám không biết lượng sức này. Cả đám quan viên lập tức phụ họa, nói luận võ phân tranh, là cách tuyển chọn tốt nhất.

Bộ hạ võ tướng bên Tần Viên, cũng đều cảm thấy rất hứng thú. Thấy tiểu thái giám lại có can đảm như vậy, có dũng khí khiêu chiến thống lĩnh Ngự lâm quân khôi ngô, không khỏi hưng phấn, một bên quạt gió đốt lửa, chỉ muốn nhìn một hồi luận võ tranh tài ra sao.

Chu Thái ở một bên, chỉ ngậm miệng không nói. Chu Thái vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, ngưng thần nhìn về phía Lý Tiểu Dân, trong lòng tự đánh giá, nếu hắn đã khẳng định như vậy, tất đã có phần thắng. Hơn nữa hắn lại có tiên thuật, đến lúc đó kẻ thắng còn chưa biết là ai, lập tức gật đầu đồng ý, nói: "Luận võ tranh suất, việc này đương nhiên được, thỉnh hoàng hậu nương nương hạ chỉ, di giá đến diễn võ trường, lệnh cả hai luận võ trên đấu trường, phân định cao thấp."

Chu hoàng hậu gật đầu đáp ứng: "Cũng tốt. Bãi giá, tới diễn võ trường!"

Văn võ bá quan, thị vệ binh tốt, hộ vệ bên cạnh phượng liễn(kiệu của hoàng hậu), chậm rãi đi vào trong diễn võ trường. Tự có người dắt chiến mã, dâng cung tên, để nhị vị tướng quân trổ tài bắn tên.

Tiễn Ngũ Lâm cưỡi ngựa thuần thục, tỉ thí với thái giám làm gì phải sợ, trong lòng khinh rẻ, mình lại cùng với một thái giám so bắn cung, thật là tổn hại uy danh của mình.

Hắn phi thân lên ngựa, quất ngựa tăng tốc, tay kéo dây cung thành hình trăng tròn, mũi tên phá không bay đi, một đạo hàn quang xẹt qua không trung, nhắm vào tâm bia ở giữa sân diễn võ trường bay tới.

Một tiễn nãy, trúng ngay giữa hồng tâm. Người ta liền đánh mạnh vào đại cổ(trống to) bên cạnh tấm bia, một tên lính lớn tiếng hô: "Tên của Tiễn tướng quân, ở ngay hồng tâm."

Tiễn Ngũ Lâm tinh thần hưng phấn, thúc ngựa Bôn Trì đi qua đi lại trên diễn võ trường, trong tay tên không ngừng bắn, một tiễn lại một tiễn bắn trúng hồng tâm, liên tiếp mười tiễn, không một mũi trật, nhắm thành một hàng đều tắp ngay trung tâm của mười tấm bia ngắm, nhìn qua thật sự kinh người.

Trên diễn võ trường, tiếng la hét vang vọng. Quan binh Ngự lâm quân đi theo Tiễn Ngũ Lâm lớn tiếng kêu hảo. Tiễn Tùng cũng cùng đám quan viên cười vui liên thanh, đưa mắt nhìn Lý Tiểu Dân, muốn nhìn xem tiểu thái giám này có bản lĩnh ngất trời gì, có thể so sánh với tài bắn thiện xạ của Tiễn Ngũ Lâm.

Lúc này, Lý Tiểu Dân nửa điểm tự tin cũng không có. Mấy ngày nay hắn chỉ lo rèn luyện võ thuật tiên pháp, bằng không là tu luyện tiên lực trên người Tần Viên, Thần Phi, Tiêu Thục Phi cùng mấy công chúa cung nữ, nào có luyện qua bắn tên. Nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, mặc dù tâm lý mất bình tĩnh, cũng đành phải kiên trì đến cùng thúc ngựa ra, từ trong túi tiễn lấy ra một mủi tên, đặt lên cung kéo dây cung ra xa, nhìn về phía bia ngắm xa xa, bắn tên ra.

Một tiễn bắn ra, Lý Tiểu Dân lập tức cảm thấy không ổn. Một tiễn này, bắn có chút hơi cao. Theo lẽ thường mà tính, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ trật bia.

Lý Tiểu Dân đỏ bừng mặt, chờ chuyện xấu đến, đột nhiên trong mắt hồng ảnh lóe lên, đã thấy một bóng dáng yểu điệu, tự trong ngực mình bay ra, thân hình nhanh như tia chớp, truy đuổi mũi tên nhọn, không phải Nguyệt Nương, thì còn ai chứ?

Lý Tiểu Dân tinh thần chất hưng, nhìn thấy Nguyệt Nương như tia chớp đuổi theo mũi tên, tiêm thủ(bàn tay mềm) đẩy nhẹ đầu mũi tên, mũi tên liền lệch xuống, dưới sự dẫn đường không ngừng của Nguyệt Nương, oành nhiên đâm ngay vào giữa tâm bảng, đem tiễn của Tiễn Ngũ Lâm cắm ở tâm bảng bắn thành hai đoạn.

Bên ngoài, tiếng hoan hô vang dậy. tướng sĩ Trấn Tà Quân theo hắn đến đây hò hét trợ úy cũng lên tiếng la hét chúc mừng, trên mặt vui vẻ sáng lạn.

Có Nguyệt Nương hỗ trợ, Lý Tiểu Dân trong lòng đại định, ngang nhiên ngồi ở trên ngựa, cầm điêu cung trong tay, mỉm cười, lộ bổn sắc thiếu niên tiêu sái.

Hắn dùng tay giựt điêu cung, trường tiễn kéo căng dây cung, Lý Tiểu Dân nhìn chuẩn mục tiêu, nhẹ nhàng buông tay, đem mũi tên thứ hai bắn ra.

Nguyệt Nương sớm đã bay trở về bên người hắn, tùy theo tiễn bay ra, tại không trung không ngừng điều khiển mũi tên, làm cho tiễn bay chính xác phương hướng.

Một tiễn này, không ngoài dự tính, cũng ngay giữa hồng tâm, đem tiễn cựu đang cắm vững vàng trên mặt bia bổ ra làm đôi, rơi xuống dưới đất.

Có hai tiễn này làm tiền đề, Lý Tiểu Dân hoàn toàn yên lòng, bắt đầy thúc ngựa phi nhanh, ở trên lưng ngựa làm ra vài động tác hoa hòe, gì đất hải để lao nguyệt(mò trăng đáy biển), phản thân xạ tiễn, thậm chí đăng lý tàng thân(ẩn thân dưới yên ngựa) cũng làm ra. Tuy tốc độ các tiễn không phải rất nhanh, lại có thể thuận lợi bắn tới, đem mười tiễn mà Tiễn Ngũ Lâm đã bắn ra trước đó, đều bắn đứt xuống đất.

Ngoài giáo trận, chúng quân hò reo đến tắt cả cổ họng. Ngay cả bá quan văn võ cũng phục hãi(kính phục và hoảng sợ), thiếu niên tuổi còn nhỏ này lại có bản lĩnh như thế. Chẳng lẽ hắn trong cung trừ lúc hầu hạ chủ tử, mỗi ngày đều tranh thủ trốn đi luyện tiễn sao?

Nguyệt Nương bay tới bay lui giữa không trung, mệt tới mức mồ hôi đổ đầm đìa, linh lực tiêu hao không ít, không khỏi bạch nhãn căng ra, hờn dỗi trừng mắt nhìn vị chủ nhân đẹp trai chỉ lo vui đùa.

Lý Tiểu Dân bắn hết mưỡi tiễn, tay vẫy vẫy tại không trung, người khác nhìn không ra tình huống hắn vuốt vuốt mái tóc đen của nàng, thuận tay sờ sờ bộ ngực sữa, cười thúc ngựa quay về, đi tới trước phượng liễn liền xuống ngựa quỳ gối, cười nhẹ nói: "Thần đã bắn xong, trận tiếp theo tỉ thí như thế nào, thỉnh nương nương cho biết!"

Chu hoàng hậu vui vẻ cười, khẽ mở đôi môi đỏ thắm, lạnh nhạt nói: "Khanh có thể đi nhận binh khí dành cho tuyển thủ, cùng Tiễn tướng quân lập tức tỷ thí công phu!"

Lý Tiểu Dân khấu đầu lĩnh mệnh, lên ngựa đi chọn binh khí. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Mười tám loại binh khí, hắn đều học qua, cùng hai vị quỷ tướng quân cũng đã luận bàn rất lâu. Lần này xuất chiến, nên chọn lọai binh khí gì, nhưng thật ra cũng hơi khó khăn để chọn lựa.

Nhìn về phía xa xa trên diễn võ trường, Tiễn Ngũ Lâm đã cầm đại đao thường dòng trong tay, hoành đao lập mã, đứng ngay giữa sân Vẻ mặt tràn đầy sát khí, giống như muốn kiếm người mà chém một nhát.

Lý Tiểu Dân thấy hắn dùng đao, thấy mình không nên chọn như hắn, nhìn lại mình hiện giờ một thần bạch sắc chiến bào, liền thúc ngựa đi lấy binh khí, chọn một cây ngân thương phát sáng, tại không trung múa thương, chỉ cảm thấy thật là vừa tay, liền thúc ngựa đỉnh thương phi vào diễn võ tràng, tiến đến trước mặt Tiễn Ngũ Lâm, chắp tay cười nói: "Tiễn tướng quân, tiểu tiến đến lãnh giáo, mong tướng quân thủ hạ lưu tình!"

Tiễn Ngũ Lâm một thân mặc giáp trụ màu đen hừ một tiếng, đối với xuất thân tướng lãnh là thái giám thì tràn đầy khinh miệt, mới vừa rồi so tiễn xem như thua hắn một trận, làm cho hắn rất là tức giận cùng xấu hổ, cũng chẳng muốn nói nhảm nữa, huy đao trong tay, hung hăng bổ một đao xuống.

Lý Tiểu Dân thấy đao thế hắn trầm mãnh, lập tức giơ thương nghênh đón, đao thương tương giao, phát ra một tiếng vang lên, hai đại lực chạm nhau, hai người trên ngựa hơi hoảng, lập tức phóng ngựa tránh ra, ngưng thần đối mặt với địch nhân.

Khí lực Lý Tiểu Dân dùng lần này, so với hai vị quỷ tướng quân kém rất xa, vừa rồi cũng xuất phát từ bất ngờ, không sử dụng toàn lực, nên mới cùng Tiễn Ngũ Lâm ngang tài ngang sức.

Tiễn Ngũ Lâm trong lòng kinh hãi, vừa rồi lực đạo một đao của mình, trầm mãnh đến cực điểm, ngay cả hãn tướng trong Ngự lâm quân, cũng khó lòng đỡ được, thế mà một tên tiểu thái giám thân hình đan bạc(ốm yếu), thế nhưng lại có khả năng đỡ một kích hàm phẫn của mình, xem ra bản lĩnh của hắn cũng không thể xem thường.

Trong lòng cảnh giác, Tiễn Ngũ Lâm ý đã không còn ý nghĩ khinh địch, giơ lên đại đao, bổ một đao tới Lý Tiểu Dân, Lý Tiểu Dân cũng thong dong ứng phó, chỉ sử dụng ba bốn phần lực, liền chặn được đại đao, ngẫu nhiên phản kích một hai thương, đã có thể làm cho Tiễn Ngũ Lâm tay chân luống cuống, mệt mỏi ứng phó.

Tiễn Ngũ Lâm càng đánh càng kinh ngạc, trong lòng biết gặp phải kình địch, tiểu thái giám tuấn tú nhìn gầy yếu như nữ tử, nhưng lại càng khó giải quyết hơn mãnh tướng bình sinh mình gặp, chỉ sợ hôm nay bị thua ở đây, đánh mất mặt mũi là nhỏ, nếu làm hỏng đại sự của tướng gia, làm thế nào bàn giao với ông ta đây?

Dưới tình thế cấp bách, Tiễn Ngũ Lâm xuất hết khả năng của mình, đại đao cuồng huy đầy trời, anh đao chớp lòe, cuốn Lý Tiểu Dân vào trong. Lý Tiểu Dân càng đấu càng hăng, ngân thương đâm ra, như bạch long xuất động, cùng đao quang đại đao tiếp xúc một chỗ, Tiễn Ngũ Lâm tuy đao thế trầm mãnh, nhưng cũng không thể đè ép thương pháp của hắn.

Bên diễn võ trường, bách quan chúng quan, nhìn mà ngây ngốc. Chỉ thấy trên trận tương quan hai tướng đều đầy bản lĩnh, đao chém thương đâm, hàn quang đầy trời, bao phủ lấy hai tướng trong đó. Cuối cùng dần dần thấy không rõ chiếu số nhị tướng, chỉ thấy hàn khí dày đặc, bức tai mắt của người ta. Chỉ có hai viên tướng trắng đen đối đầu, trong hàn quang hò hét vang dậy, mãnh liệt giao thủ, sát khí ầm trời, làm người xem kinh tâm động phách.

Đột nhiên, trên diễn võ trường phát ra một tiếng nổ, nhưng thấy đại đao lăng không bay lên trầm trọng đến cực điểm, tại không trung xẹt qua một đạo vòng cung thật dài, dừng ở ngoài mười bước, lưỡi đao cắm mạnh trên mặt đất, chuôi đao không ngừng chớp lên giữa không trung, phát ra tiếng vang trầm thấp.

Nhìn lại nhị tướng đã dừng tay, tuấn tú thiếu niên một thân bạch sắc chiến báo, tay cầm ngân thương phát sáng, mũi thương lóe ra hàn quang, đã kề thương ngay cổ họng hắc giáp tướng quân, hiển nhiên đã chiến thắng.

Tiễn Ngũ Lâm mặt đỏ rực, nổi giận trừng trừng, một đôi bạo nhãn hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tiểu Dân, hận không thể banh hắn thành mảnh nhỏ. Chỉ do mạng mình trong tay người, mặc dù cuồng nộ không thôi, cũng không dám lỗ mãng.

Lý Tiểu Dân chậm rãi thu hồi trường thương, đặt tay trên cổ ngựa, mỉm cười chắp tay nói: "Tiễn tướng quân, đa tạ!"

_________________