Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 22: Yêu nhân



Tửu quá tam tuần, món ăn quá ngũ vị, chúng cung phi, công chúa say rượu nửa hàm lúc, vẽ mặt mỗi người như mây đỏ, cười hí hí chọc nhau, chỉ cảm thấy trên người nóng lên, có chút mỹ nữ không nhịn được nóng làm lộ cả nữa bộ ngực sữa, làm cho tên tiểu thái giám mắt sang lên, liều mạng dung mắt ăn tươi nuốt sống cặp nhủ phong đó.

Lý Tiểu Dân nhìn cách đó không xa Thần phi cùng Vân phi với kiều thái làm động long người, một bên tâm lý âm thầm tính toán: "Uống rượu, say rựu rồi hai nghười này thì tuyệt lắm, buổi tối hôm nay không bằng tựu túc cung điện các nàng làm thành 1 long 2 phượng hay sao? "

Đang muốn đáo diệu, Lý Tiểu Dân một tia đắc ý tươi cười bên môi dâng lên, đột nhiên trên đầu đã trúng một quyền, đưa hắn từ trong mộng đánh tỉnh, đau đến cơ hồ la lên thành tiếng.

Hắn làm thái giám trong cung đã lâu, cũng biết quy cũ trong cung, đem tiếng kiêu nuốt lại trong bụng,không dám kinh nhiễu đến các vị chủ tữ, quay đầu lại, tức giận xem người nào dám rat ay với hắn.

Hỉ nhìn một cái, hắn liền cúi đầu, khom người hành lễ, trong long than thầm,mấy đêm trước hắn chiếm tiện nghi của người ta, giờ người ta kiếm hắn hắn đành phải nhẫn nhịn mà thôi.

Đứng ở trước mặt hắn là một tiểu cô nương xinh đẹp, bây giờ đã thay phục sức của công chúa, lúc này trong mắt nàng hiện lên quang mang, không cần biết có ai để ý hay ko, liền tung 1 cước vào đùi tên tiểu thái giám đang đứng trước mặt.

Lý tiểu dân chịu đựng thống không dám nói ra, được nàng tặng cho 1 cước nằm lăn ra đất.

Với bộ dáng này, nàng sẽ nghĩ ta hơn phân nữa là giã vờ. nếu thấy bộ dáng mình ko có gì,An Bình công chúa sẽ nghĩ là nàng ko làm gì được hắn, sẽ khiến nàng hạ cước nặng hơn.

An Bình công chúa thấy đã dá trúng hắn 1 cước, cũng thấy bớt giận đi một tí, mặc dù còn muốn đá them hắn mấy cái, để rữa hận việc hắn khinh bạc mình, nhưng lại có cung phi nhìn lại hướng này, trong mắt tỏ vẽ kinh dị nhìn An Bình, An Bình công chúa cũng không muốn đuổi theo hắn, không muốn cho mẫu hậu nàng thấy được, lại lôi nàng ra la mắng..

Nàng ngồi xổm xuống, nhéo vào lỗ tay của hắn, cắn răng thấp giọng nói: "Hừ, hôm trước ngươi mạo phạm ta, giờ ngươi đền bù cho ta thế nào đây? "

Lý Tiểu Dân vẻ mặt đau khổ, ai thanh nói: "Nô tài không có gì quý giá, thật sự không có gì có thể bồi thường cho công chúa.Không bằng lấy tấm than này nra báo đáp, công chúa nghĩ thế nào? "

An Bình giận dữ, giơ nắm tay lên, tung ra một quyền vào đầu hắn, đánh cho Lý Tiểu Dân cháng váng, thân thể không thể chịu nỗi, trong lòng bảo khổ: "Các tỷ muội ngươi di truyền đều gống nhau, đều thích dem người hầu ra đánh sao! Sao ko như Thanh Lăng vậy, nếu không thì bão lão tữ sống sao đây? "

Đang rầu rĩ, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai: "Hoàng thượng giá lâm! "

Chúng cung phi nghe tiếng đều là cả kinh, sinh nhật hoàng hậu, Lý Ngư đã gần mười năm nay không tham gia, tại sao lúc này, lại hăng hái tham gia sinh nhật hoàng hậu chứ?

Mặc dù buồn bực, chúng phi tần, công chúa vẫn quỳ xuống nghênh đón, dịu dàng nói: "Cung nghênh Hoàng thượng! "

Lý Tiểu Dân nghe được thất sắc kinh hãi, hoàng đế tới cũng không có gì, nhưng lại không muốn quỳ dập đầu trước tên hoàng thượng bị mất giống này. Nếu hướng mỹ nữ dập đầu, tương lai còn có hy vọng thu lại cã vốn lẫn lời trên giường, nhưng hướng tới tên hoàng thượng mất giống này, không lẽ muốn ta cùng hắn......

Lý tiểu dân dùng sức lắc đầu, đem cái ý niệm chết người này làm cho đi ra khỏi đầu, thừa Lý Ngư còn chưa vào trong điện, liền bò nahnh đến cánh cữa nhỏ trốn vò trong đó có chết cũng không chịu ra.

An bình vốn muốn tống vài quyền lên đầu hắn nữa, đột nhiên nghe phụ hoàng tới, Tiểu thái giám nọ dựa vào đó trốn vào sau cánh cữa nhỏ, nàng cũng không tưỡng hắn có thể giám làm như vậy, đành phải quỳ rạp xuống đất hướng tới phụ hoàng hành lễ, trong lòng buồn bực, trong long tính toán trong tương lai thế nào cũng phải thu thập tên thái giám này.

Từ cữa vào hướng nam, Lý ngư cất bước đi vào, so với lần gặp mặt trước thì tỏ vẽ tiều tụy nhiều hơn.

Theo sau hắn,là một thanh niên phục sức hoa lệ. Lý Tiểu Dân trốn ở cửa nhỏ nhìn lén ra bên ngoài, nhưng thấ tên mặc phục sức hoa lệ chính là hoàng tử, tên hoàng tử với một nụ cười hiễm lạnh chứng tỏ là hắn đang có âm mưu gì đó.

Lý Tiểu Dân vừa thấy hắnliền có cảm giác khó chịu trong lòng. Nghĩ người này lớn lên nếu không quá ac, thì tương lai lớn lên nhất định thập phần anh tuấn, chỉ là trên khuôn mặt có nụ cười băng lạnh trên người lại tỏa ra một cổ khí tức lạnh lẽo, tựa hô như muốn nói lên tương lai kẽ này sẽ là một người âm hiềm. sợ là có người đắc tội với hắn, sẽ chết không toàn thây.

Tại phía sau hoàng tử, một lão đạo khoang thai đi đến. Người này mặc một đạo bào mới tin, tóc búi cao đội một cái nón, mang một bộ dáng tiên phong đạo cốt. chỉ là gương mặt quá xấu, mũi giống mũi ưng, nhìn như một con chim ưng già, từ người lão tỏa ra một cỗ lệ khí bức người, khiến người khác không nhìn ra vẽ âm trầm cũa lão.

Thấy người này, lý Tiểu Dân còn khó chịu hơn hồi nãy rất nhiều. Không biết tại sao, chỉ cảm thấy người này thâm sâu mạc trắc, lộ ra hơi thở chết người, gio với đám quỹ lệ tựa nhau khiến cho Lý Tiểu Dân càm thấy khó chịu rất nhiều.

Tên thái giám già cùng tên hoàng đế mất giống và 2 người xuyên qua đại điện, đi tới phía bên hoàng hậu. Chu hoàng hậu lạy vài cái, cho mọi người thấy quyên uy của tên hoàng đế mất giống này.

Lý ngư tại trác án phía sau ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, hữu khí vô lực nói: "Bình thân, tất cả đứng lên đi! "

Cúng phi tần cùng công chúa tấ cả cùng đứng lên, đợiLý Ngư hạ lệnh, tất cả ngồi xuống trác án nghe lời giáo huấn của tên cẩu hoàng đế.

Lý ngư nhìn các mỹ nữ trong cung điện, ah mắt uể oải pha lẫn xấu hổ, muốn nói cái gì, rồi lại nói không nên lời, bèn cầm chén rựu lên, uống một ngụm rồi nhìn vẽ khẫn trương pha lẫn sợ hãi của các phi tần cùng công chúa.

Trốn ở bên trong Lý Tiểu Dân nhìn hắn với vẽ mặt đồng tình, nhìn trong mắt hắn thấy ý tuyệt vọng, âm thầm thở dài nói: "Thật sự thương cảm a! [hữu|có] nhiều lão bà xinh đẹp vậy, có điều không thể hưỡng thụ được, làm thái giám khiến hắn không còn cảm thấy cuộc sống quý giá nữa " nguồn

Lý Ngư trầm ngâm một hồi lâu, quay đầu lại, dụng ánh mắt ý bảo trưỡng tử là Lý Hùng, kếu hắn đem những lời mình muốn nói mà nói ra.

Lý hùng hiểu ý, khom người hướng Lý Ngư thi lễ, đi tới đứng tên điện, cất cao giọng nói: "Phụ hoàng có chỉ, mấy ngày gần đây thánh thể khó chịu, vốn là có một người mạng âm mang đến tai họa, nay phải tìm cho ra người này để mà xữ lý! "

Lời vừa nói ra, Cung phi cùng công chúa điều biến sắc. Lý Tiểu Dân tức giận trong lòng, âm thầm mắng: "Dám mắng lão tử người mạng âm à, toàn lời xằng bậy, Bất hảo, lão mất giống này thế nào cũng có ngày biết ta hạ thủ với lão, phải mau kiếm cách rời khỏi hoàng cung này.! "

Đang ở dưới nghe chủ ý hoàng thượng, chợt nghe Chu hoàng hậu tiến lên bẩm: "Hoàng thượng, đây là ý gì? Người mạng âm, là ngươi như thế nào? "

Lý ngư cũng không trả lời, đem mắt hướng về phía lão đạo sĩ. Lý Hùng hướng Chu hoàng hậu khom người thi lễ, cung tay nói: "Khải tấu Hoàng hậu nương nương, vị này là Đông Vĩnh tiên sinh, pháp lực thông thiên, lần này rời núi đến Kim Lăng, có thể giải quyết nỗi phân ưu cùa phụ hoàng. Phụ hoàng có chỉ, dạy hắn nhưng ở trong cung tiện nghi làm việc, nhất định phải đem chuyện tra ra việc này bẫm lên mới được. "

lão đạo sĩ đi chậm điều tới, khom người, hướng lý ngư nói: "Bệ hạ, xin hỏi lúc sơ khởi bệnh, là đang trong tẩm cung của vị nương nương nào? "

Lý Ngư cầm chén rựu trong tay, có chút nhíu mày, do dự nói: "Dường như là trong cung của Vân phi thì phải. "

Trong điện, tất cả ánh mắt điều hướng về phía Vân Phi, nàng sợ đến mặt mày trắng toát, than thể mềm mại té xuống, trong lòng đã âm thầm đoán được, nhất định là tên tiểu thái giám kia giỡ yếu thuật làm càn, bây giờ chính mình phải chịu tội thay cho hắn..

Ánh mắt của nàng nhìn lại, chứng kiến thấy Tiểu dân tử mắt lóe sáng, không có ý kinh hải chút nào nhất thời đem những lời định nói ra nuốt vô, không dám mở miệng cáo phát tiểu dân tử đã làm chuyện đó ra.

Được Lý Tiểu Dân ngủ chung nhiều ngày như vậy, Vân Phi sớm bị lăng ngược đến sợ, bởi vậy dú gặp nguy hiễm nhưng vẫn ko dám nói ra nữa lời bất lợ đối với hắn. Huống chi nếu chính mình tố giác hắn. hắn quay lại cacn81 ngược mình một cái, nói là mình đã cùng hắn ở chung, đường nào cũng dẫn đến cữa tữ mà thôi.

Đong Dĩnh dùng ánh mắt sắc bén, nhìn qua đại điện, nhìn qua trên người của Vân Phi, nhìn một hồi lâu, cười lạnh nói: "Không sai, mạng nữ này là âm sát, trách sao có thể phương hại hoàng thượng! nhưng đừng lo, mời Hoàng thượng đem âm sát chi nữ này giao cho bần đạo, bần đạo sẽ dùng phép bức âm sát chi nữ ra khỏi cơ thể,đễ ko thể hại người được nữa! "

Hắn tự biên tự diễn một phen, những người xung quanh ko ai hiểu gì cả, chỉ là trong lòng đầy kính sợ, biết đây là thuật ngữ của tiên gia, bọn họ nói ra thì con người sao dễ dàng hiểu được. Chỉ có Lý Tiểu Dân một bên thầm mắng: "lão quỷ này, dám tại đây muốn giả thần giã quỷ lừa gạt ai? Cái gì âm sát, đều là lừa đão! Ta ngũ với nàng lâu vậy, trên người nàng chổ nào ta cũng sờ qua chơi qua, nếu có nơi nào kì quái, không lẽ ta không biết? "

Lý Ngư sắc mặt giận dữ, run giọng nói: "Nguyên lai quả nhiên là ngươi hại trẫm! Tiên sư, ngươi đem nàng mang đi, sống hay chết, tùy ngươi.! "

Đông Dĩnh Tử bên môi t hiện ra một tia mỉm cười đắc ý, cúi đầu lĩnh mệnh.

Xem Lý Ngư một lời đã quyết định vận mệnh của Vân Phi, chúng phi tân sợ hãi xám mặt, lạy xuống ko ai dám lên tiếng, sợ rước họa vào thân.

Chỉ có Tần quý phi xuất thân võ tướng thế gia, can đảm quá nhiều, ngẩng đầu nói: "Hoàng thượng! âm sát chi nữ, chưa từng nghe ai nói qua, chỉ sợ trong đó có điểm kì quái, xin mời Hoàng thượng tạm thời thu hồi thành mệnh, đợi chuyện tra rõ, sẽ xữ lý sau! "

Lý Hùng ở một bên cười lạnh nói: "Xin hỏi quý phi nương nương, thánh thễ phụ hoàng là trọng yếu, hay người mang mạng âm sát chi nữ là trọng yếu? Quý phi nương nương đối với thánh thể của phụ hoàng không đễ ý vậy là đạo lý gì? "

Tần quý phi bị hắn nói một câu không nói nên lời, hiện ra sắc mặt giận dữ, lại bị hắn mạo phạm vu khống, không biết chống đỡ thế nào, chỉ có thể căm tức Lý Hùng,.

Chu hoàng hậu thấy thế, cũng phải tiến lên tiến can gián,Lý Ngư khoát tay chặn lại, quát: "Không nên cãi! Tiên sư ngươi nói xem, còn có đàn bà gì có thể phương hại trẫm? "

Đông Dĩnh Tử híp hai mắt, đưa mắt nhìn chung quanh, tầm mắt chậm rãi xẹt qua mặt của nữ nhân củacả sãnh đường. Chúng cung phi công chúa kinh hoảng cúi đầu, trong lòng e ngại vô cùng, sợ được hắn coi trọng, làm cho chính mình rơi vào kết quả giống Vân Phi.

Đông Dĩnh tử chậm rãi nhìn qua, đột nhiên con mắt sáng ngời, vươn tay chỉ vào một mĩ nữ, trầm giọng nói: "Người này không trừ, thì quốc gia ko có ngày mai! "

Mọi người kinh hãi, đưa mắt nhìn lại, người được hắn chỉ vẽ mặt kinh hoàng chính là Tiêu thục phi.

Lý Tiểu Dân tại chỗ núp hung hăng dậm chân, trong lòng kinh sợ không thôi: "lão quỷ già này, dám tùy tiện ô miệt đàn bà của ta ư! Nàng khí chất tốt như vậy, ôn nhu uyển ước, nhàn tuệ vô cùng, da thịt trắng đẹp như vậy, ngươi dám bảo nàng là họa quốc hại dân sao! Lão tữ ko rat ay, ngươi cho lão tữ là con mèo bệnh sao? "

Tiêu thục phi nhất thời kinh hãi, nhưng cũng trấn tỉnh lại, Hướng tới Lý Ngư, khoanh tay lại nói: "Hoàng thượng, nói thiếp là hạo quốc ương dân, có căn cứ gì ko? "

Đông Dĩnh Tử cười lạnh nói: "ngươi mang mạng tà sát, hôm nay còn chưa lộ ra ngoài, nhưng đến ngày nào đó nếu lộ ra thì trong cung không biết bao nhiêu mạng phải chết! Bệ hạ, hôm nay nếu ban chết cho mỹ nữ này, có thể tránh được họa lớn cho quốc gia! "

Dứt lời, hắn lại dùng tiên gia thuật ngữ, đem tà sát trên người Tiêu Thục phi, lại nói hôm nay không trừ, qua mấy ngày sau, nói không chừng sẽ gặp họa lớn, khi đó trong cung phi tần công chúa chết là chuyện nhỏ, chỉ sợ long thể của hoàng thượng cũng bị tổn hại.

Hắn nói xong lời nói bậy bạ, trong đó còn nói thêm tiên gia thuật ngữ, khiến cho Lý Ngư mơ màng, không khỏi không tin,liền khoát tay nói: "Như lời y tiên sư, cứ ban chết đi "

Chúng phi đều là sợ ngây người. chỉ bằng lời nói của một kẽ thuật sĩ, đã đem đến cái chết cho 1 cung phi, như vậy về sau không biết lúc nào đại nạn sẽ rời trên đầu mình!

Chu hoàng hậu trên mặt vi hiện sắc mặt giận dữ, quỳ gối trước mặt Lý Ngư, khổ tâm khuyên gián, lại bị Lý Ngư lắc đầu không để ý đến, đuổi nàng lui ra một bên.

Thanh Lăng từ trong đám người chạy đến, quỳ gối bên người Lý Ngư, lôi kéo quần áo hắn, cầu khẩn phụ hoàng tha tánh mạng cho mẫu than mình. Nhưng lại khiến cho Lý Ngư tâm tình bực bội, giận dữ đem một cước đá nàng văng đi, mang theo Lý Hùng cùng chúng thái giám đi ra khỏi cữa..

Vân phi quỳ trên mặt đất, hồn vía đã đi nơi nào. Hai tên thái giám ngạnh kéo nàng theo Đông Dĩnh Tữ ra ngoài.

Có hai thái giám tay cầm mãnh lụa trắng đứng kế bên Tiêu Thục phi,truyền khẩu dụ của hoàng thượng, khi nào nàng chết mới được rời đi.

Thanh Lăng quỳ bên người nàng ôm lấy mẫu than khóc đến thiên hôn địa ám cơ hồ muốn bất tỉnh nhân sự.

Tiêu thục phi đích sắc mặt bình tĩnh, chỉ là khuôn mặt tái nhot85 đi tí, vỗ về tóc của nữ nhi, bong lưng Lý Ngư xuất hiện một cách lãnh khốc, chỉ biết phát ra một tiếng thở dài mà thôi.

Bên ngoài tường điện hoàng cung, tồn tại một đạo quan cách hoàng cung không xa lắm.

Đạo quan này, vốn là hoàng đế ban cho quy sơn phái tu luyện, để cho khi bọn họ vào triều thì có nơi để mà nghĩ ngơi. Nhưng không hiểu nguyên nhân gì, mà Quy Sơn phái tất cả điều bị mất tích, cho nên nơi này hoàng đế ban cho tên đạo sĩ Đông Dĩnh làm chổ trú ngụ.

Không một ai biết được lai lịch của Đông Vĩnh ra sao, chỉ nghe các thái giám trong triều nói là hắn là do Tương Dương Vương Lý Hùng tiến cữ với hoàng thượng, Hắn tu luyện trong núi đã nhiều năm, hôm nay hắn rời núi là vì sự yên ổn của xã tắc đại Đường mà tới.

Điều này cũng là một việc bình thường, tất cả các quốc gia trên đời này đều có một môn pháo đứng sau lưng ủng hộ và vì Đương kim thánh thượng mà trừ yêu diệt ma. Giống như tây thục có Thục Sơn kiếm phái là dòng dõi tiên kiếm bảo vệ, còn các quốc sư Đại Đường thì có các pháp sư của Quy Sơn phái trấn giữ, lấy pháp lực cao cường của bọn họ bảo vệ bình an cho Đại Đường trong cả trăm năm qua. Chỉ là những năm gần đây, các pháp sư của Quy Sơn phái lần lượt chết thảm, hoặc mất tích, làm cho thanh thế của Quy Sơn Phái càng ngày càng đi xuống cho đến nay toàn phái đã bị tiêu diệt, khiến cho các quan lại đại thần càng thêm lo lắng sẽ có việc chẵng lành sãy ra.

Triều đình vốn là dựa vào môn phái tu đạo giúp đỡ rất nhiều. Không có mốn phái tu đạo giúp đỡ thì an toàn quốc gia lại trỡ thành một vấn đề nan giải Nếu bắc triều phái người tu đạo dùng tiên thuật tấn công vào Đại Đường liệu có ai còn có thễ chống lại đạo quân sỡ hữu phép thần thong này? Gần đây quân đội Bặc Triệu điều động tới biên giới ngày càng nhiều. Do đại quân bắc triều nghe tin Quy Sơn phái đã bị tiêu diệt, chỉ hận là không kịp điều động đại quân đến thôi..

Bởi vậy Lý Hùng tiên cữ Đông Vĩnh là hộ quốc pháp sư thì sự việc được trên được ổn định lại. Nghe nói sau lưng của hộ quốc pháp sư là một môn phái tu chân khổng lồ không hề thua kém Quy Sơn phái ngày xưa, nếu có thể mời được môn phái này rời núi trợ giúp thì đối với thế giới tu đạo mà nói đó là một việc quan trọng, còn đồi với đại đường thì đó là một việc vô cùng to lớn có thể thống lĩnh các nước xung quanh.

Lúc này, tên pháp sư mang theo mười mấy đạo đồng, đem Vân phi mặt mày thễu nào tiến vào đạo quan.

Dựa vào phân phó của đạo sĩ thúi,đem Vân Phi vào trói tại cột giữa phòng [rồi liền rời khỏi phòng đó để đi về phòng mình nghĩ ngơi, không dám suy nghĩ sư phụ sẽ làm gì với mĩ nữ tối nay.

Đứng trong đại điện, Đông Dĩnh Tữ chấp hai tay sau lưng,nhưng không đi đến thần điện, mà hướng tới giữa điện nơi Vân Phi đang bị trói, sắc mặt đắc ý, lâu lâu trên khuôn mặt âm trầm còn nỡ ra nựu cười gian trá.

Vân Phi bị trói tại cột, tại dung nhan xinh đẹp hiện ra vẽ sợ hãi tột cùng, lệ châu chảy dài trên mặt vương lên trên tóc. Nhìn tại cữa điện Đông Vĩnh Tữ đang đi lại, nàng lộ ra vẽ kinh hãi tột cùng không biết hắn sẽ xữ trí mình như thế nào.

Đông dĩnh tử trầm tư một lát, rồi cất bước đi vào vừa đitay lão vừa niết pháp quyết bày ra cầm chế, để mọi người không thể ra vào, lúc này hắn đi tới nơi Vân Phi bị trói,tiến tới đánh giá dung mạo của Vân Phi, lấy làm đắc ý cười nói: "Hảo Đỉnh lò, như vậy có thể giúp tat u luyện tiên pháp thành công rồi, thật là quá tốt! "

Vân Phi kì thật đã được Lý Tiểu Dân dùng làm dỉnh lò để tu luyện nhiều ngày bằng phương pháp song tu, nhưng là lần đầu nghe được tên: "Đỉnh lò", nên cừa kinh sợ vừa run giọng nói: "Tiên sư! Ngươi đang nói cái gì thế? "

Thấy bốn bề vắng lạng không có ai, Đông Dĩnh Tữ nhịn ko được ngữa đầu cười to, tiếng cười nghe thê lương như tiếng cú trong đêm mang theo vẽ mặt đắc ý.

Người xấu đều giống nhau, trước mặt mọi người hắn bảo rằng mĩ nữ trước mặt là người mang mạng tà sát, nhưng sau lưng lại cười nói: "Thống khoái, thống khoái! Tu luyện bao nhiêu năm là giả bộ làm người đứng đắn bấy nhiêu năm, hôm nay dã đến phiên đạo gia ta thống khoái một phen! Ha ha ha ha!

Kì thật chuyện này, hắn đã từng làm nhiều lần, chỉ là nhân vật được hắn dùng làm đỉnh lò lại là Vân Phi, và còn tại trong hoàng cung tu luyện,nơi này khí chất vương giã rất nhiều, khiến hắn sẽ có 1 bước tiến dài trong con đường tu đạo, khiến cho tiên sư hắn phải khen hăn, không bị mất mặt vì hắn.

Hắn đi tới phía Vân Phi tả thủ đặt lên người nàng, cười nói]: "Thật sự là rất xinh đẹp a, hôm nay ta sẽ dùng ngươi làm đỉnh lò để tu luyện, trong tương lai ta lại kiếm thêm mấy đỉnh lò nữa, con đường tu đạo còn không rộng mở đối với ta sao? "

Vân phi lệ rơi trên mặt, kinh sợ nói: "Tiên sư, ngươi đang nói cái gì thế? "

Đông Dĩnh Tử đắc ý cất tiếng cười to, trong lòng nỗi lên một ý cuồng tiếu: ta nói là cung điện này vốn là nơi vương địa, tên cẩu hoàng thượng lại chiếm nhiều năm như vậy thật là quá lãng phí! Các hoàng phi công chúa đã ở trong cung nhiều năm như vậy, than thể đã tiên nhiễm vương khí rất nhiều, khác xa các mỹ nữ ngoài nhân thế, nên dùng các ngươi làm đỉnh lò để luyện công là tốt nhất! Kỳ thật ngươi cũng không khác phụ nữ ngoài cung là mấy, chỉ là tên cẩu hoàng đế đó đẩy ngươi đi vào chổ chết mà thôi, trước tiên ta sẽ hưỡng dụng ngươi! Ngày khác đạo gia ta sẽ sữ dụng tiểu kế, [kiếm thêm vài hoàng phi nữa, làm làm các nàng gà bay chó chạy, như vậy sẽ có thêm nhiều đỉnh lò tốt để tu luyện, đợi đạo gia tu luyện thành công tiên pháp, sẽ đem cái gì thục sơn, mao sơn dẫm bẹp dưới chân, điều đó thật là vi diệu! "

Nghe đạo sĩ nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, Vân phi gương mặt trắng bệch, nhưng vẫn nói: ngươi như thế nào có thể nói những lời như vậy, Quy Sơn pháp sư pháp lực rất cao cường, sao có thể để ngươi làm ra sự việc như vậy chứ? "

Nàng vồn xuất than từ dân chúng nhà giàu nên gia tộc nàng đối với Quy Sơn phái rất là tôn kính, đã từng mời pháp sư của Quy Sơn phái về nhà trừ tà nên cho rằng trong thiên hạ Quy sơn phái là môn phái đứng đầu, nên bây giờ lôi tên Quy Sơn phái ra nói..

Đông Dĩnh Tữ tiếng cười vang cả trong phòng, cúi đầu nhìn vẽ run sợ cũa mỹ nữ này, trong mắt lộ ra tia khinh miệt nói: "đúng là đàn bà! [ngươi còn không biết là Quy Sơn phái đã bị diệt môn rồi sao? Ngươi biết là ai dã làm không hả? "

Vân phi kinh hãi, thất thanh nói]: "Sao lại như thế! Các pháp sư pháp thuật thông thiên, như thế nào mà bại, chẵng lẽ là do ngươi làm......"

Đông Dĩnh Tử lắc đầu đắc ý cười nói: "Mặc dù không phải do ta làm, nhưng phái ta cũng có phần tham dự! Hắc hắc, Âm sơn phái hung ta thực lực cường đại, Quy sơn phái nhỏ xíu vậy sao có thể so sánh? Huống chi chúng ta đã chuẩn bị việc này gần cả trăm năm rồi …..! "

Hắn đột nhiên câm mồm, lấy tay tự tát nhẹ vào mặt mình một cái, mắng: "Sao ta lại đem những lời này nói ra.! Hắc hắc, đợi tat u luyện song, sẽ giết người diệt khẫu.! "

Vân Phi nghe được hắn sẽ giết mình diệt khẫu, sợ đến rơi lệ liền kiếm đề tài khác mà nói, làm cho mình có thể sống lâu thêm một chút]: Ngươi muốn dùng ta để tu luyện, nhưng sao còn muốn giết Thục phi? "

Đông Dĩnh Tử nhíu mày nói: "Ngươi nói nữ nhân có khí chất u buồn kia sao? Loại đàn bà ấy khiến ta thấy là đã bực bội,còn tâm tình gì đễ mà tu luyện! Hơn nữa thể chất của nàng ấy rất đặc biệtđạo gia từng luyện qua nhiều cương thi, nhưng không có cương thi nào có khí chất như vậy! tư chất tốt vậy không đi làm cưng thi thì thật uổng phí, hôm nay ta mượn tay tên cẩu hoàng đế xữ tử nàngđem thi thể nàng trong bảy ngày luyện thành cương thi, với khí chất như vậy nàng có thể giúp ta hơn 10 năm tu luyện cương thi á "

Nói tới đây, hắn lộ vẽ mặt hưng phấn, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói: "Thật sự là thống khoái! Một cương thi xinh đẹp như vậy, lại có nhiều đỉnh lò tốt như vậy, đạo gia ta mà buôn bán vào lúc này thì lời to rồi! Hắc hắc, làm làm cho các lão sư huynh ko dám xuất đầu lộ diện, đạo gia ta...trước tiên dò đường, buôn bán sẽ là có lời nhất! Mà đễ đạo gia ta hưỡng đầu tiên hết, còn bọn họ đễ cho dầm mưa dãi nắng một thời gian! "

Hắn đắc ý cười to một trận, quay đầu nhìn về phía tây của hoàng cung âm hiểm nói: "bây giờ cái nữ nhân có khí chất cao quý kia chỉ sợ đã thành cái xác không hồn? Nhưng không sao, Đợi ngày mai khi oán khí đã tụ đầy thi thể, ta lại đem nàng luyện thành cương thi cũng không muộn! "

Đông Dĩnh Tữ đôi mắt lóe sáng nhìn khắp người của mỹ nữ, hắn âm hiểm cười vuốt chòm râu, dột nhiên nhớ tới Vân Phi vẫn còn đang đợi mình phát lạt, Đỉnh lò xinh đẹp như vậy không được uổng phí.. Lúc này tay liền sờ vào khuôn mặt của nàng, cười một cách dâm dật nói: "Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, đạo gia bây giờ không muốn giết ngươi, dù muốn giết ngươi cũng phải cùng nàng giao hoan đã! Hắc hắc, đạo gia công phu trên giường là vô địch, lăn lộn nhìu năm như vậy nhưng không có nữ nhân nào không chết với thương của ta! "

Vân phi sớm đã run sợ vô cùng, bây giờ lại nghe lời nói như vậy, không khỏi kiêu lên một tiếng lăn ra ngất xĩu.

Ngay khi Đông Dĩnh Tữ chuẩn bị lột bỏ quần áo nàng, thì đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, trên mặt nụ cười dâm dật thu lại, đổi lại một bộ lãnh khốc ngưng trọng, đột nhiên quay lưng lại nói: "Người nào, dám đến quấy rầy chuyện tốt cảu đạo gia? "

Tại phía sau hắn, một bóng người chậm rãi xuất hiện, cũng là một thái giám thiếu niên, lạnh lùng địa nhìn Đông Dĩnh Tử, lạnh nhạt cười lạnh nói: Ngươi muốn chiếm tiện nghi đàn bà của ta, cũng phải nói qua ta một tiếng? "

Đông Dĩnh Tử sắc mặt nanh ác, hung hăng trừng mắt thiếu niên trước mặt, cắn răng nói]: "nghĩ không ra ở đây cũng có đồng đạo! Hắc hắc, ngươi cải trang thành thái giám, làm điều ô uế thật là lớn gan! "

Lý tiểu dân cười lạnh nói: "So với ngươi vẫn còn kém lắm, chơi người ta xong còn muốn đem người ta bức tử, độc ác như vậy ta hoàn toàn không thể so sánh với ngươi! "

Đông dĩnh tử cười lạnh nói: "Đàn bà khôn phải chỉ dùng để nô đùa! Sau khi sữ dụng song thì có thể biến thành cương thi chứ để cho chết không thì thật là uổng phí! "

Vân phi vốn đã sợ đến độ muốn ngất xĩuđột nhiên chứng kiến thấy Lý tiểu Dân, như thấy được cứu mạng bèn thét lớn: "Chủ nhân! Van cầu người cứu ta với! "

Lý Tiểu Dân cười lạnh không nói, chỉ lo ngưng tụ tiên khí, ngưng thần đối mặt với Đông Dĩnh Tử, phòng bị hắn sẽ tấn công lén.

Vân phi đã được cỡi trói bó trên mặt đất tới chổ hắn, nắm được lai áo hắn khóc òa lên nói: "Chủ nhân, nô tỳ ở chỗ này, cầu người cứu nô tỳ một mạng, nô tỳ sau này] nhất định đối với ngươi trung tâm cảnh cảnh, không dám có 2 lòng! Người muốn làm cái gì, nô tì nhất định tận tâm tận lực mà làm! "

Nàng đối với tiểu dân tữ vốn là vừa sợ nhưng cũng vừa hận, chính là nàng biết chỉ có lý tiểu Dân có thể cứu mạng mình mà thôi, nếu hắn không chịu cứu mình, chỉ sợ bản than mình bị tên đạo sĩ này vùi hoa dập liễu, cuối cùng lại bị hắn biến thành cương thi vĩnh viễn không được siêu sinh.

Ôm lấy bắp đùi Lý Tiểu Dân, Vân phi lên tiếng khóc lớn dùng thân thể mềm mại cùng cặp ngực của mình cạ ngay bắp đùi hắn mong có thể dụ haoc85 hắn cứu mình, không bỏ rơi mình.

Lý Tiểu Dân bị nàng dụ hoặc, sợ kiềm chế ko được, sẽ bị tên kia thừa cơ đành lén liền đem nàng đá qua một bên hét lên: "Lui lại phía sau ta đi! "

Vân phi ngheý tứ hắn, là muốn cưu mình, không khỏi vừa mừng vừa sợ, cuống quit chạy ra phía sau hắn đứng trốn tại góc phòng.

Đông Dĩnh Tử sắc mặt trầm xuống, "Thương" một tiếng, phất tay từ bên hông rút bảo kiếm ra, mũi kiếm trực chỉ Lý Tiểu Dân, tê thanh quát: "Tiểu tử! đạo gia tu luyện nhiều như vậy, hạng tiểu bối như ngươi sao có thể so sánh! Ngươi nếu chịu quỳ xuống khấu đầu ta, nói không chứng đạo gia ta vẫn còn cho mi chết với thi thể toàn vẹn, nếu không nếu không ta đem hồn phách ngươi đánh vào 18 tầng địa ngục, cho ngươi trọn đời chịu khổ, không được siêu sinh! "

Trong tay hắn là bảo kiếm, hai mặt đen trắng lần lượt thay đổi, phát ra một cổ khí tức lạnh lẽo khiến người ko lạnh mà run.

Lý Tiểu Dân sắc mặt ngưng trọng, nhẹ nhàng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chẫm rãi đem mũi kiếm chỉ vào Đỗng Dinh Tữ nói: "đạo tặc! Hôm nay ta muốn thế thiên hành đạo, thu thập tên yêu nhân nhà ngươi! "

Đông Dĩnh Tử giận dữ, người kiếm hợp nhất, biến thành một đạo hắc quang hướng về Lý tiểu Dân đâm tới.

Lý Tiểu Dân nhẹ nhàng cắn răng, không dám tùy tiện huy kiếm đánh ra, như sét từ trời cao giáng xuống, hướng ngay dạo hắc quang mà phòng kiếm tới.

Khi quang mang 2 thanh kiếm chạm nhau, cơ hồ gây ra một vụ nổ, khiến cacnh3 sắc chói lòa làn Vân Phi ko thể nào mở mắt ra được còn tai thì ù ù như bị điếc hẳn.

Cả đại điện rung chuyển ầm ầm, sau một hồi lâu đại điện mới bình tức trỡ lại.

Đông Dĩnh giống như con phi điểu bay lộn ngược về phía sau, nanh ác nhìn Lý Tiểu Dân cười nói: "Hảo bảo kiếm! Nghĩ không ra trong tay tiểu quỷ này lại có hảo thần binh sắc bén như vậy! "

Dưới chấn động đó, Lý Tiểu Dân cũng không thể trụ lại, liền lui về sau mấy bước, chỉ cảm thấy trong lồng ngực huyết khí nhộn nhạo, chỉ biết cắn rang chịu đựng sợ tiên huyết trào ra khỏi cuống họng mà thôi.

Hai người đang trong thế giằng co, điều không muốn tấn công trước, chĩ mong án binh bất động tìm ra sơ hỡ của đối phương một đòn trí mạng lấy đi tính mạng của đối phương mà thôi.

MỘt hồi lâu, Đong Dĩnh Tữ kiên nhẫn không được liền tựu một lực dưới chân dùng thân pháp như quỷ mỵ dùng hết sức lực huy động vào kiếm này nhằm lấy cái mạng nhỏ của Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân không chút nghĩ ngợi, liền dùng tay huy động một kiếm như bàn cổ khai thiên, thuận thế đâm vào hạ bàng của Đông Dĩnh Tử.

Đông Dĩnh Tử huy kiếm đỡ lấy, huy kiếm như tia chớp đâm vào yết hầu của Lý Tiểu Dân, nhưng Lý Tiểu Dân lại huy động một cổ cường lực cực đại gạt phăng kiếm thế như thiểm điện ấy khiến cho Đông Dĩnh Tử cổ tay tê rần.

Hai người huy động kiếm càng lúc càng ác liệt càng lúc càng nhanh. Vân phi trốn ở góc tường nhìn lén, nhưng thấy hai người động tác càng lúc càng nhanh, dưới chân chạy không ngừng chuyển động, cuối cùng hóa thành hai bong người di chuyễn cực nhanh tury đuổi nhau trong đại điện trong đại điện chỉ còn vang lên tiếng binh khí chạm nhau vàng rền.

Đông Dĩnh Tử một bên huy kiếm công kích, một bên lớn tiếng hô quát, càng đấu càng cảm thấy kinh hãi. Tiểu thái giám trước mặt mình tuy kinh nghiệm chiến đấu còn non kém, nhưng lại có cổ cường lực cực đại lại thêm thần binh lợi khí nên khuyết điểm này có thể bù đắp được. Tuy kinh nghiệm không đủ nhưng với cường lực vô song đó cộng thêm thần binh lợi khí đã giúp Lý Tiểu Dân vượt qua những kiếm có thể nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ hắn còn trẻ tuổi công lực còn có thể tăng tiến hiện nay Đông Dĩnh Tữ cảm thấy tên thái giám này công lực không thua kém mình, không lẽ vương địa tại nam đường lại có thể tạo ra được một nhân tài như hắn sao?

Hai người như tia chớp truy đuổi lẫn nhau trong đại điện, sau trăm chiêu giao đấu Lý Tiểu Dân đã nắm rõ kiếm pháp của Đong Dĩnh Tử, càng đấu càng có thêm kinh nghiệm đối địch lúc này đã chuyển từ thế thủ sang thế công, ép Đông Dĩnh Tử phải bỏ chạy dưới làn kiếm pháp tinh diệu của mình.

Đông dĩnh tử bị Lý tiểu Dân dùng kiếm pháp vô song trấn áp, càng đánh càng thấy bất lợi hắn chỉ sợ tiểu tử này càng đánh càng hăng, sẽ đem chính bản thân hắn đã bại mà thôi.

Nghĩ tới điểm này Đông Dĩnh Tữ dùng sức huy động một kiếm tuyệt luân, sau đó liền bay về phía sau kiêu lên một tiếng chú nhữ nhằm gọi viện binh tới chiến đấu với Lý Tiểu Dân.

Lý tiểu dân ngẩn ra, cảm giác được tiếng chú ngữ của hắn có linh lực ba động có thể kiêu thần gọi quỷ, liền ngụ thần dừng kiếm chuẩn bị đối phó với công kích tiếp theo của hắn.

Trên mặt đất của đại điện đột nhiên ầm ầm chuyển động liền tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất.

Ngay sau đó một cánh tay từ động huyệt dưới mặt đất một cánh tay như móng vuốt chim ưng từ từ nhô ra, đem theo một cổ cường lực cực lớn làm địa phương trên vỡ nát rộng ra thêm nhiều.