Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 37



: Bảo mẫu nam

Thứ ba ngày x tháng x. Thời tiết: từ u ám chuyển thành trong xanh.

Tiết Ngữ Văn hôm nay, thầy Phương muốn bọn mình đặt câu, đặt câu với từ còn có đặt câu với thành ngữ nữa. Tiểu mập mập là người đầu tiên bị kêu lên, thầy muốn bạn ấy dùng “Thiên chân” [ngây thơ] đặt một câu, tiểu mập mập bie [nghẹn] đến đỏ mặt, sau đó nói “Kim thiên chân nhiệt.” [Hôm nay nóng quá], bọn mình đều cười đến tiền phác hậu kế, sau đó thầy Phương nói với bạn ấy: “Nhĩ chân thiên chân.” [Con thật ngây thơ]

Người thứ hai là Tiểu Ái, thầy muốn bạn ấy dùng “Nhất… tựu…” [Cấu trúc diễn tả thời gian, tạm dịch ‘khi… thì/liền…’] đặt câu, Tiểu Ái cũng suy nghĩ thật lâu, sau đó nói: “Nhất chích oa oa tựu yếu nhất bách khối.” [Một đứa trẻ nhỏ muốn một trăm đồng] Bởi vì Tiểu Ái là con gái, nên bọn mình không nỡ cười lớn tiếng, nhưng mình nhìn tứ phía thấy được thầy Phương len lén cười.

Tiết Ngữ Văn hôm nay thật thú vị, nếu sau này tiết nào cũng thú vị như thế thì thật tốt.

Lời phê của giáo viên:

Thầy thấy thành ngữ con dùng, cũng rất muốn cho con tiền phát hậu kế…

(*)‘Tiền phát hậu kế’ chính xác là ‘Tiền phó hậu kế’, tạm dịch ‘Người trước ngã xuống người sau tiến lên’, đại ý hình dung sự dũng cảm, không sợ hy sinh. Bé Tiểu Vũ hiểu nghĩa đen, tức là ‘trước ngã nghiêng sau tiếp tục ngã nghiêng’ ~> ý bé muốn nói là cười đến ngã nghiêng không ngừng.

==========================================================

Phương Hãn biết Giang Thiên Dự gần đây bề bộn công việc, bởi vì mấy ngày qua anh ta không hề online, cho dù có lên thì cũng chỉ chừng một giờ là out. Nhưng không nghĩ đến anh ta lại bận đến mức này, đêm hôm đó Phương Hãn nhận được điện thoại của anh ta, nói phải đi công tác khoảng nửa tháng, hy vọng cậu có thể chăm sóc cho Giang Tiểu Vũ.

“Cha mẹ thân thích của anh đều ở Bắc Kinh, dì Thẩm trong nhà lúc này lại xin nghỉ phép, mấy bạn bè khác anh không an tâm, nên chỉ có thể nghĩ đến em, em là thầy chủ nhiệm của Tiểu Vũ, giúp anh chăm sóc Tiểu Vũ đi, đương nhiên tiền sinh hoạt anh sẽ trả.” Đối phương đã nói như vậy, Phương Hãn tất nhiên không thể cự tuyệt. Mặc dù lúc đầu trong lòng cậu cũng nghi ngờ một chút: hình như tôi với anh cũng chỉ là bạn bè bình thường mà. Nhưng khi cậu nghe được ba chữ ‘thầy chủ nhiệm’, cho nên ý thức trách nhiệm làm gương cho người khác khiến cậu không thể có cách nào nói chữ ‘Không’, vì vậy bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ cứ thế bị đóng gói gửi cho thầy giáo Phương.

Nghiêm túc mà nói, Giang Thiên Dự thật không phải là một baba tốt, ngoài miệng nói mang con trai đến nhờ người ta chăm sóc, cứ nghĩ quăng người qua là được, mấy phần linh ta linh tinh hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ rõ tiền sinh hoạt. Phương Hãn bất đắc dĩ, chỉ có thể đợi Giang Tiểu Vũ tan học cùng nó về nhà lấy đồ dùng hằng ngày cùng quần áo nửa tháng.

Vào cửa, Giang Thiên Dự xuất hiện trước mặt hai người, Phương Hãn có chút kinh ngạc: “Không phải đi công tác ư, sao còn ở đây?”

“Chuyến bay 6 giờ tối,” Giang Thiên Dự một bên thắt cà-vạt, một bên nói, “Sao hai người lại tới đây?” Anh nhớ rõ có dặn nhóc kia sau khi tan học trực tiếp cùng thầy về nhà thầy.

“Cái này phải hỏi anh, anh chỉ đưa người cho tôi thì có ích gì, dù sao cũng nên lấy cho nó mấy bộ quần áo để thay chứ.” Phương Hãn nhìn anh luống cuống thắt cà-vạt lệch, bước tới tay rất tự nhiên chỉnh ngay ngắn lại cho anh. Thật ra hành động này của cậu rất vô tâm rất thản nhiên, đơn thuần cảm thấy cà-vạt lệch chướng mắt mà thôi, nhưng Giang Thiên Dự người ta thì thực là bị giật mình sau đó tâm thần nhộn nhạo một hồi lâu.

“Anh thu dọn quần áo của Tiểu Vũ cho tôi đi.” Phương Hãn thả tay xuống, nhắc nhở người nào đó có phần đờ ra, “Không nhanh chút anh sẽ lỡ chuyến.”

“A, được, em chờ chút.” Giang Thiên Dự hoàn hồn vội vàng đi làm chính sự, không tới mấy phút ôm một cái túi đi ra, vừa đi còn vừa nhét đồ vào. Lúc đi đến trước mặt Phương Hãn, khóa còn không kéo lên, sau đó ‘roẹt’ mấy thứ nhỏ nhỏ màu vàng rơi xuống, Phương Hãn cúi đầu nhìn không nói gì, bên chân cậu mấy con vịt cao su nhỏ nằm đó, có thể tưởng tượng, đây là công cụ tắm rửa cần thiết của bạn học Giang Tiểu Vũ…

Cậu xoay người định nhặt, đồng thời vị đối diện cậu cũng làm động tác xoay người, kết quả có thể tưởng tượng, cái trán hai người tiếp xúc thân mật, đánh cốp một tiếng. Phương Hãn chỉ cảm thấy trán đau nhức, sau đó trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau, lúc này một cánh tay mạnh mẽ chặn ngang ôm cậu kéo lại. Đợi đến khi cậu đứng vững, mới phát hiện trong tầm mắt chính là khuôn mặt phóng đại của Giang Thiên Dự.

Giang Thiên Dự có thể vỗ ngực thề với trời, cái ôm này anh tuyệt đối xuất phát từ phản xạ có điều kiện, động cơ vô cùng vô cùng thuần khiết. Nhưng khi thấy người trong ngực mở to đôi mắt ngậm nước, anh lại nhộn nhạo, đặc biệt cái trán người nọ hồng hồng, màu nhíu lại thành một khối, thật sự là đáng yêu khủng khiếp, sau đó trong đầu anh liền không tự chủ được nảy sinh tư tưởng bất lương nào đó…

Nhìn gương mặt đối diện ngày càng gần, trong đầu Phương Hãn hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng ngừng lại ở một chữ ‘hôn’. Uy lực chữ này phải nói là rất lớn a, một khi thoáng hiện, tay cậu lập tức phản ứng —— kèm theo cái trán của mình. Khuỷu tay thuận thế đẩy đối phương ra một khoảng, Phương Hãn âm thầm hít hơi, sau đó làm bộ cái trán rất đau nhức mà xoa xoa, dẫn tới vô số âm thanh áy náy của người nào đó.

Một chiêu này của thầy giáo Phương thật sự quá thông minh, không chỉ có thể tránh khỏi xấu hổ khi đẩy đối phương ra, đồng thời như vô tình bảo vệ cái miệng hồn nhiên của mình.

Trán Giang Thiên Dự cũng ẩn ẩn đau, nhưng không đau đến mức như Phương Hãn. Anh nhìn người nọ không chịu được xoa xoa cái trán, trên mặt không nhịn được hiện ra một mảng lửa nóng nhỏ. Vừa rồi nếu đối phương không khoát tay, anh thật sự có thể hôn xuống. Nhịn không được lại nghĩ, nếu hôn sẽ như thế nào, phỏng chừng sẽ được khen thưởng cho một cái nồi sau đó giơ mắt nhìn tiểu Hồ ly chạy mất tích đi.

“Rất đau sao?” Giang Thiện Dự nhìn vẻ mặt cậu thật sự rất đau, không nén nổi sờ sờ trán của mình, hình như đâu có cứng thế a…

“Ừ, rất đau, anh đầu gì vậy a, cứng như tảng đá.” Phương Hãn vốn chỉ định giả vờ giả vịt, làm dáng xoa xoa, nhưng xoa rồi mới phát hiện trán mình thật sự rất đau, không nén nổi oán trách một câu.

“Anh xem một chút.” Giang Thiên Dự đưa tay vén tóc mái đối phương, sau đó phát hiện, sưng thật. “Hình như hơi sưng, bôi ít dầu hoa hồng đi.”

“Từ từ, không cần không cần.” Phương Hãn nhanh chóng cản lại, trán bôi dầu hoa hồng, còn có thể ra ngoài sao…

“Nhưng vết sưng này phải làm sao, vẫn nên bôi ít dầu thì tốt hơn.” Giang Thiên Dự ra vẻ chuẩn bị đi lục tủ thuốc, nhưng Phương Hãn sao có thể để anh làm vậy, vội vàng tìm lý do: “Chuyến bay của anh không phải 6 giờ sao, bây giờ đã 4 rưỡi, còn không nhanh đi sẽ không kịp đấy.”

Giang Thiên Dự lúc này mới phát hiện, chuyện vừa rồi xen vào khiến thời gian trôi qua không ít, anh vội vàng khoác áo khoác, xách hành lý của mình cùng Tiểu Vũ lên: “Anh đưa hai người về nhà em, sau đó ra sân bay. Tiểu Vũ, đi thôi.” Vừa quay đầu, phát hiện cậu con trai mình mở to cặp mắt chẳng biết ở bên cạnh nhìn chằm chằm bọn họ đã bao lâu…

Đến dưới lầu nhà Phương Hãn, anh đưa Giang Tiểu Vũ xuống xe, ba người tiến hành nói lời tạm biệt.

“Anh đi rồi, phiền em chăm sóc Tiểu Vũ.”

“Ừm, anh đi đường cẩn thận, em sẽ chăm sóc nó tốt.”

“Con trai ngoan ngoan nghe lời thầy nha, baba về sẽ mua đồ chơi cho con.”

“Dạ, tạm biệt baba ~~”

Phương Hãn nhìn xe hơi đi xa, lại cúi đầu liếc mắt sang đứa nhỏ nào đó bên cạnh, 囧, vì cái gì giống như một nhà ba người a vì cái gì…

Mở cửa đi vào, thân ảnh bà Phương xuất hiện trong phòng khách, liếc mắt liền bắt được Giang Tiểu Vũ: “Ẩy? Con cái nhà ai đây a?”

“Học sinh lớp con, người nhà nó phải đi công tác, nhờ con chăm sóc nửa tháng.” Phương Hãn thả đồ Giang Tiểu Vũ xuống, sau đó bảo cậu nhóc ra ghế sofa ngồi.

“Ai da, thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu, con tên gì a? Năm nay mấy tuổi?” Bà Phương vừa nhìn thấy Giang Tiểu Vũ đi qua, hai mắt liền tỏa sáng mà cầm lấy người ta hỏi lung tung này kia.

“Chào dì ạ, con tên là Giang Tiểu Vũ, năm nay 10 tuổi ạ.” Bạn nhỏ rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, tùy ý để vị ‘dì’ lớn tuổi này đông sờ sờ tây sờ sờ.

“Ha ha, còn gọi dì sao, thật ra tính theo vai vế, bà có thể là bà của con nha.” Bà Phương cười híp mắt nhìn cậu nhóc thông minh, nghĩ thầm, đứa nhỏ này quả là thông minh quả là đáng yêu a, nếu mình có một đứa cháu đáng yêu như vậy hẳn là rất tốt. Nghĩ vậy, không nén nổi trừng mắt nhìn con mình, sao lại kém vậy chứ!

“Dì còn trẻ mà, một chút cũng không giống bà.” Âm thanh trẻ con ngọt ngọt khiến bà Phương mặt mày hớn hở, Phương Hãn thì ở một bên liếc xéo, cái tên nhóc ngốc này công phu vuốt mông ngựa tuyệt không sai a.

“Ha ha, Tiểu Vũ thật thông minh, nửa tháng này ngoan ngoãn ở đây đi, dì đảm bảo sẽ vỗ cho con mập mạp.” Không thể phủ nhận, bạn nhỏ nào đó đã vỗ mông ngựa đúng chỗ, bà Phương rất thoải mái trực tiếp xưng ‘dì’. Nghe thế, Phương Hãn nhịn không được tiếp tục liếc xéo, mẹ a, tuổi mẹ còn trẻ thì đúng rồi, nhưng vai vế con mẹ bị ép xuống một bậc a!

Lúc ăn cơm tối, bạn nhỏ Giang phát huy mị lực bản thân, dùng lời ca ngợi chân thành tâng bốc bà Phương nở gan nở ruột. Nhìn mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho Giang Tiểu Vũ, Phương Hãn im lặng nghĩ, có phải nên nói mẹ sinh thêm một cậu em… Sau khi ăn xong, bà Phương vào bếp rửa chén, Giang Tiểu Vũ chớp chớp mắt nhìn thầy giáo nó: “Thầy Phương, con muốn tắm ạ.”

“Ừ, phòng tắm ở bên kia, tự lấy quần áo được không?” Nhìn đứa bé lắc đầu, Phương Hãn chỉ có thể tự mình động thủ tìm áo ngủ, quần lót cho nó, một thứ cũng không thiếu. Tìm xong cậu quay người lại, phát hiện trên tay cậu nhóc cầm mấy con vịt đồ chơi màu vàng, vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu.

“Con mấy tuổi rồi hả, Giang Tiểu Vũ, tắm còn cần vịt con.” Phương Hãn một bên lầm bầm, một bên kéo nó vào phòng tắm, đang chuẩn bị rời đi, lại phát hiện cậu nhóc bất động, như trước vẻ mặt chờ đợi nhìn cậu.

Phương Hãn hắc tuyến, này sẽ không phải là… “Giang Tiểu Vũ, đừng nói với thầy con không thể tự tắm.”

“Con không biết a, ở nhà đều là dì Thẩm tắm cho con.” Giang Tiểu Vũ thành thành thực thực ‘thành thực sẽ được tha’, sinh hoạt hằng ngày của nó đều là dì Thẩm để ý, bây giờ ở một mình, chỉ có thể dựa vào thầy Phương.

Phương Hãn chăm chú nhìn nó, cậu nhóc Giang cũng nhìn lại chăm chú, cứ nhìn chằm chằm nhau như vậy một phút, vị giáo viên nhân dân nào đó bị bại trận trước: “Mẹ, mẹ tắm cho Tiểu Vũ đi!”

“A ——? Cái gì ——?” Thanh âm xa xa của bà Phương truyền ra từ nhà bếp, tiếp theo xuất hiện ở cửa phòng tắm, bao plastic trên tay còn dính một chút bọt, “Giờ mẹ đang bận, con tắm không được sao. Hơn nữa, Tiểu Vũ người ta là bé trai, mẹ một bà dì giúp nó tắm, nó nhất định sẽ xấu hổ, có phải không a? Tiểu Vũ?” Được cậu nhóc nào đó tán thành trả lời, bà Phương cười khanh khách trở ra tiếp tục rửa chén.

Nội tâm Phương Hãn 囧, dì Thẩm nhà người ta cũng là nữ, mắc gì không thấy ngại? Nhưng bất kể nói thế nào, cậu nhóc này đều cần mình chăm sóc, cậu thở dài gấp tay áo: “Được rồi, cởi quần áo.”

Cửa phòng tắm bị đóng lại, tiếng nước cùng hơi nước đồng thời lẫn lộn trong không khí, thỉnh thoảng truyền ra một đôi lời đối thoại, trùng hợp bà Phương đi qua nghe thấy không nhịn được cười híp mắt.

“Ha ha ha ~~~”

“Đừng nhích tới nhích lui, Giang Tiểu Vũ.”

“Nhưng mà, nhưng mà thật nhột a… Ha ha~”

“Nhột cũng phải chịu, nhích tới nhích lui ngã đó.”

“Thầy Phương, chỗ này để con tự rửa…”

“Ừ, cho con vào bồn tắm.”

….

‘Bùm ——!!’ Âm thanh nước bọt văng tung tóe.

“Giang Tiểu Vũ! Có sao không?”

“Nước khó uống quá…”

“… Ngoan ngoãn ngồi trong bồn cho thầy.”

Tiếp theo trong phòng tắm một trận ‘soạch soạch soạch’, thỉnh thoảng đệm thêm mấy tiếng vịt kêu ‘cạp cạp cạp’.

“Thầy Phương, thầy cởi quần áo làm gì a?”

“Vừa bị con quậy ướt rồi a, nhóc con.”

“A, thầy Phương muốn tắm cùng con không?” Dừng một chút, “Có thể cho thầy mượn vịt con chơi a.”

“… Cám ơn, không cần.”

Cuối cùng hai người cùng với trận trận nhiệt khí từ phòng tắm đi ra, Phương Hãn một bên cầm khăn khô lau đầu cậu nhóc không an phận kia, một bên nghĩ: tắm rửa cho trẻ em thật không phải mệt bình thường a…

“Tiểu Vũ, từ nay về sau phải cách học tự tắm, biết chưa?” Phương Hãn dùng cằm để lên đầu cậu nhóc nào đó, cứ thế giáo dục.

“Nhưng mà con không biết a.” Cậu nhóc nào đó ngẩng đầu thuần khiết nhìn thầy của mình.

“Vừa rồi thầy tắm cho con một lần, có nhớ không?” Tiếp tục giáo dục.

“Dạ, nhớ ạ.” Tiếp tục nhìn lên.

Giờ này hôm sau, lúc cậu nhóc nào đó giơ quần áo cùng vịt con đứng chờ trước cửa phòng tắm, Phương Hãn mới hiểu được, cái nó nói ‘nhớ ạ’, là nhớ cái thông tin ‘Thầy Phương sẽ tắm cho nó’ mà thôi.

Từ khi mang Giang Tiểu Vũ về, Phương Hãn có thể coi như cảm nhận được mùi vị làm bảo mẫu. Buổi sáng phải gọi nó rời giường, chuẩn bị bữa sáng cho nó; ban ngày không cần phải nói, tất nhiên là dạy nó học; buổi tối về giúp nó tắm rửa, hướng dẫn học bài, nếu chơi game còn phải dẫn nó theo. Cuộc sống này thật sự là vừa mệt nhọc vừa phong phú a…

Ban đêm, sau khi dỗ cậu nhóc ngủ an ổn, Phương Hãn ngồi trên sofa phòng khách nhắm mắt nghỉ ngơi, bà Phương thấy thế tiến đến bóp vai cậu, sau đó như tên trộm ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tiểu Vũ thật sự rất đáng yêu, phải không?”

“Đúng đúng, thật sự là quá đáng yêu…” Phương Hãn được bóp vai rất thư thái, mắt không mở phụ họa lời mẹ cậu.

“Có nghĩ đến sinh một đứa không?” Quả nhiên đây mới là trọng điểm.

“Con là nam, không sinh được a…” Ý thức có chút mơ hồ, thầy Phương vô tri vô giác nói sảng.

“Đứa ngốc, ai kêu con sinh, không đúng không đúng, coi như là con sinh…” Bà Phương bị con trai làm 囧, nói năng có chút lộn xộn, “Ơ kìa, đều bị con làm rối, ý mẹ là bảo con lấy một cô con dâu về, để vợ con sinh một đứa!”

“Con dâu… vẫn là không cần…” Hiển nhiên thần ngủ đã kéo đến trên người Phương Hãn, chỉ thấy giọng cậu dần dần thấp xuống, đầu cũng gục trên ghế sofa. Mấy ngày nay chăm sóc Giang Tiểu Vũ, quả thật khiến cậu có phần mệt mỏi, may mắn trong nhà còn mẹ có thể giúp đỡ chút, nếu không một mình cậu thì thật muốn bận đến tối mắt tối mũi.

“Đứa ngốc, nói mấy cái câu ngu ngốc gì đó, con yên tâm, nhất định mẹ sẽ giúp con tìm một cô con dâu tốt về, con cứ đợi đi~” Gương mặt bà Phương đầy ý cười, suy nghĩ bay xa đến lúc bế cháu tương lai, nếu như cháu giống, không, so với Tiểu Vũ còn đáng yêu hơn như vậy còn gì tốt bằng!

Người họ Phương nào đó mơ mơ màng màng mò về trên giường mình, hiển nhiên không không nghe rõ ý trong lời mẫu thân nhà cậu, trước khi ngã vào đêm mộng ngọt ngào, điều cậu nghĩ đến chính là: Giang Thiên Dự, anh lúc nào mới về a!

——————————————————————————–