Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 29



: Hợp server

Thứ bảy ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

Lại là một ngày thứ bảy, mình thích nhất thứ bảy. Thứ bảy bọn mình có thể nghỉ ngơi, không cần đến trường, hơn nữa sư phụ nói, thứ bảy chạy thương kiếm tiền gấp đôi, mình bây giờ đã có 40v nà!

Sáng hôm nay mình chơi trò chơi, thấy trong bang có mấy tỷ tỷ , nên mình liền chào hỏi, nhưng mà mình gọi thật lâu, các tỷ tỷ đều không để ý đến mình. Nhưng có một ca ca đứng ở cạnh mình chào hỏi mình, người ca ca này thiệt nhiệt tình nha, anh ấy hỏi mình có muốn làm vợ anh ấy không, mình nói mình là con trai, anh ấy không tin, sau đó mình liền chạy trốn.

Sau đó mình chạy đến thương nhân bên kia, hỏi muốn ngân phiếu, người đó lại dứt khoát không chịu cho mình. Không phải nói thứ bảy có thể chạy thương sao, tại sao thương nhân lại không đưa ngân phiếu chứ?

Lời phê của giáo viên:

Từ nay về sau chào hỏi nhớ chuyển qua kênh bang hội, muốn chạy thương nhân nhớ hỏi Nội vụ lấy Thương, nếu không thì không có cách nào khác nhận ngân phiếu, biết chưa?

================================================================

Phương Hãn cảm thấy thỏa mãn nuốt xuống một ngụm đồ ăn cuối cùng, đánh ợ một cái, sau đó cùng Giang Thiên Dự rời khỏi quán ăn. Ngoại trừ lúc tính tiền hai người một phen khách khí, dẫn đến chút ít tranh cãi ra, bữa tiệc này có lẽ được cho là khách chủ đều vui vẻ. Cuối cùng trả tiền đương nhiên là người họ Giang, làm gì có đạo lý mời khách lại để khách mời trả bao giờ.

Trên đường đưa Phương Hãn về, Giang Thiên Dự đầu óc chuyển không ngừng, suy tính có nên hay không mời đối phương đi tiếp ra quán chẳng hạn. Nhưng nghĩ lại, hai người bọn họ tuy trước đó trong game rất quen thuộc, nhưng ở hiện thực gặp mặt vẫn là lần đầu tiên, thật sự mà nói, chỉ có thể coi như người lạ mới quen. Mình cứ mù quáng mở lời mời có lẽ có chút không phù hợp, dù sao cũng đã trao đổi số điện thoại, vả lại cậu ta là giáo viên chủ nhiệm của con mình, chạy trời không khỏi nắng, buông dây dài mới câu được con cá lớn a.

“Sau khi về có log game không?” Giang Thiên Dự một bên lái xe, một bên tùy ý mở miệng hỏi.

“Có lẽ thế, hình như bảo trì đến 4 giờ chiều là xong rồi.” Phương Hãn thu hồi tầm mắt chiêm ngưỡng cảnh đêm ngoài cửa xe, nhìn về Giang Thiên Dự bên cạnh.

“Ừ, không biết hợp server xong sẽ ra dạng gì.” Giang Thiên Dự cười nhìn cậu, tầm mắt hai người một trận đối nhau.

“Có thể khẳng định một ít là, ” Phương Hãn rất tự nhiên đưa mắt dời đi, “Người so với ban đầu nhiều hơn.”

“Ha ha, cũng đúng, nhưng người càng nhiều thì càng phiền toái, còn có thể sẽ lag.” Giang Thiên Dự cũng thu hồi tầm mắt, vừa rồi đối diện trong phút chốc anh dường như thấy được trong mắt đối phương hiện lên sự mất tự nhiên, quả nhiên Hồ ly vẫn có chút để ý đến mình.

“Ai, nói đến cái này tôi hơi lo lắng cho máy tính của mình.” Giống như bị đâm vào chỗ đau, Phương Hãn nhíu mày, giọng nói dẫn theo chút đau khổ.

“Làm sao?”

“Máy tính tôi khá cũ rồi, bình thường chơi cũng được, nhưng nhiều người sẽ lag.” Cậu vỗ trán, đối với cái máy tính cổ này không biết phải làm sao, muốn đổi cái mới, nhưng lại không bỏ được, nói thế nào cũng dùng mấy năm rồi, có tình cảm thì càng khó bỏ. Bình thường để lên mạng làm văn kiện gì đó thì không thành vấn đề. Nhưng lúc chơi game, ít người còn được, nhiều người sẽ có chút lag, đặc biệt vào buổi tối. Lần này hợp server, người sẽ nhiều hơn một đống, không lag mới là lạ.

“RAM của cậu bao nhiêu?” Giang Thiên Dự có chút khó hiểu, chỉ với thao tác PK của Hồ ly mà nói, thật đúng nhìn không ra mạng cậu ta lag.

“512M…” Phương Hãn có chút ngượng ngùng nói.

“Vậy quả thực có chút ít, hôm nào gắn thêm một thanh RAM thì sẽ không có việc gì.”

“Nhưng tôi không biết nhiều về máy tính.”

Giang Thiên Dự nghe vậy mắt sáng lên: “Việc này để anh lo cho, anh tốt nghiệp đại học QH hệ máy tính đấy.”

“Vậy sao? Anh là sinh viên xuất sắc sao, thật nhìn không ra a.” Phương Hãn chế nhạo anh.

“Không nên xem thường thành tích học tập của thương nhân, ha ha.” Giang Thiên Dự đùa cợt nói, Hồ ly có thể không phát hiện, không khí giữa hai người càng ngày càng hài hòa.

“Vậy sao trong game anh lại không có lấy một khái niệm tiền bạc?”

“Anh đều trực tiếp nạp RMB, cho nên đối với mấy thứ giá cả thật sự không biết.” Trong game kiếm tiền chậm quá, Giang Thiên Dự thà rằng trực tiếp nạp tiền đến YB thương *** mua đồ, cũng lười kiếm vàng.

Vừa dứt lời đã thấy Phương Hãn giương mắt nhìn anh, sau đó phun một câu: “Nhìn anh, tôi nghĩ đến một câu.”

“Câu gì?”

“Kẻ có tiền chết tiệt…”

“Ách…”

Tới dưới lầu khu nhà Phương Hãn, Giang Thiên Dự có chút chờ mong nhìn Phương Hãn xuống xe, bình thường bạn bè sẽ khách sáo mà hỏi: “Có muốn lên uống một chén trà không?” Đáng tiếc họ Phương kia hiển nhiên không ý thức được phương diện này, nói thẳng câu “Cám ơn, tôi đi, hẹn gặp lại.” Cũng thản nhiên mà đi lên lầu, lưu lại Giang lão đại thiếu chút nữa chảy xuống hai dòng nước mắt.

Nhưng còn nhiều thời gian, hiện tại cả chỗ ở của cậu ta cũng đã mò ra, còn sợ sau này không có cơ hội công thành chiếm đất sao! Nghĩ vậy, lòng Giang Thiên Dự cân bằng lại, này mới là lần đầu tiên gặp mặt, từ nay về sau còn nhiều cơ hội, cần gì phải nóng lòng nhất thời.

Vui vẻ huýt sáo, anh một bên quay đầu xe, một bên tính toán xem khi nào, lấy cái cớ giúp Phương Hãn đổi máy, lần nữa làm cái hẹn.

Phương Hãn vừa mở cửa phòng, liền thấy bà Phương ngồi trên ghế sofa phòng khách, nhìn thấy cậu vào cửa, hai mắt liền tỏa sáng: “Hãn Hãn, muộn như vậy mới về, con đi đâu đấy?”

Phương hãn nhìn đồng hồ, lúc này mới 8 giờ tối, đã muộn? Cậu cởi áo khoác tây trang, nói: “Cùng bạn đi ăn.”

“Nam nữ?” Không ngoài dự đoán của cậu, mẹ mình quan tâm nhất vẫn là đối tượng cùng cậu ăn tối là nam hay nữ.

“Nam.” Đáng tiếc đứa con cậu thật không theo nguyện vọng của bà.

“Ẻ…” Bà Phương vẻ mặt tiếc nuối trừng con trai, tại sao lại không phải bạn gái a!

“Mẹ bộ phim truyền hình mẹ thích nhất bắt đầu rồi kìa?” Vừa tháo cà vạt Phương Hãn vừa nhắc mẹ đã đến giờ.

“A, đúng rồi, chút nữa quên!” Bà Phương lập tức dời lực chú ý, nhảy lên trước ti vi, đoán chừng đợi sau khi bà xem xong đã không còn nhớ nổi trước đó lời muốn nói với con mình.

Tắm một cái rồi trở lại phòng, mở game đợi update, một lát sau Phương Hãn tiến vào thế giới Thiên Long quen thuộc.

“Quả nhiên là rất lag a.” Nhìn biển người xung quanh mình, Phương Hãn có chút bất đắc dĩ nói thầm, vỗ vỗ CPU, chú em chú thật sự nên đi nâng cấp, bằng không thống khổ chính là chủ nhân tôi a…

Buổi tối sau khi hợp server là giờ cao điểm người, hơn nữa lại là tối thứ sáu, đã lag càng thêm lag. Phương Hãn chú ý đến trên thế giới rất nhiều cái tên lạ lẫm xoát kênh, còn có ít tên trùng buộc phải bỏ thêm số phía sau. Cậu có phần tốn sức cưỡi tọa kỵ đến góc hẻo lánh nhất ở Lạc Dương, lúc này mới chậm chạp thở một hơi.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Anh về nhà rồi?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ, em còn sau anh.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vừa mới đi tắm.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Đoán xem anh bây giờ đang nghĩ gì

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: A?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: A cái gì?

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: = = Anh mấy tuổi rồi?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Lớn hơn em được rồi, đoán xem đoán xem!

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Không đoán được, cho anh một cơ hội nói.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Anh đang nghĩ đến bộ dáng tắm rửa của em, ha ha ha.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: … Anh muốn chết?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Xạo em thôi, em thật sự tin?

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Xem ra anh thật sự muốn chết, tôi có thể giúp anh đạt được nguyện vọng.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ:  Bà xã anh sai rồi…

Thấy đối phương lên tiếng “bà xã” kia, Phương Hãn có chút sao sao không được tự nhiên, vừa mới gặp mặt là người cùng giới tính, về tới trong game liền không kiêng nể gì mà kêu mình bà xã, chẳng lẽ anh ta không thấy xấu hổ chút nào sao? Mặc dù có điểm kỳ cục, nhưng bây giờ muốn đối phương đổi xưng hô, cái loại hành động tốn sức này cậu cảm thấy mình thật sự không làm được…

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Đến Lạc Dương, tôi giúp anh hoàn thành giấc mộng ^_^

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ:  Bà xã, anh tới sau được không

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Nói lý do.

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Anh đang đánh nhau.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Vừa mới lên liền đi giết người?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Anh vừa onl thì có bang đến chiếm địa bàn, không đánh không được, ha ha.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Bang nào?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Truyền Thuyết Rồng.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Chưa từng nghe, bên kia qua?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Ừ.

[Nói thầm] các hạ nói với [Giang Thiên Mộ Vũ]: Mấy người đang ở Trác Lộc?

[Nói thầm] [Giang Thiên Mộ Vũ] nói với các hạ: Không có, đang ở Địa Cung, người trong bang lúc luyện cấp bị bọn họ giết.

Vừa mới hợp server, vấn đề liền đến, quả nhiên không ngoài dự đoán của bọn họ. Phương Hãn hỏi hai câu nữa, Giang Thiên Dự trả lời có chút chậm, vậy nên cậu bảo anh cứ đánh, dù sao đợi đánh xong cũng có thời gian. Hiện tại cậu trước xem tình hình bang mình, lúc vừa login hình như thấy có người đang oán giận.

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: My god, gì mà lag vậy…

[Bang hội] [tạp mị]: QAQ tớ cũng lag, thậm chí không dám động loạn.

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Các cậu cũng lag?

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Hồ ly cậu onl rồi a, hợp server quá T M D lag !!

[Bang hội] [tạp mị]: Hồ ly cậu có lag không?

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Rất lag.

[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Tôi không lag…

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: 凸 = = 凸

[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Ông cũng không lag, ha ha !!

[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Sư phụ con cũng không có lag ạ.

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Không lag tất cả đi làm khuếch trương.

[Bang hội] [lão tử chính là cuồng]: Kỳ thật tôi rất lag…

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: ( ⊙ o ⊙ ) !! Đột nhiên phát hiện những lời này của hồ ly có nghĩa khác !!!

[Bang hội] [thu vũ]: *che mặt* …

[Bang hội] [tạp mị]: Tớ hiểu…

[Bang hội] [Tiêu tiêu vũ hiết]: Các tỷ đang nói gì thế ạ? Khuếch trương là gì a?

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Trong đầu suy nghĩ lung tung cũng đi làm khuếch trương ^_^ đồ đệ ngốc ít nghe mấy mụ đó nói.

[Bang hội] [thu vũ]: =. = Thật ra Hồ ly trong đầu cậu cũng đã suy nghĩ không đúng đắn a !!

[Bang hội] [tạp mị]: 9494 [94= cứu với]

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Tiêu Tiêu a, chị dẫn nhóc đi chơi ha ~~~

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: ^_^ Các cậu nói gì?

[Bang hội] [thu vũ]: =. =

[Bang hội] [tạp mị]: =. =b

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng rồi, trong bang có phát sinh chuyện gì không?

[Bang hội] [cho ngươi một vầng thái dương]: Không có, chỉ có mấy bà này liên tục ríu ríu rít rít.

[Bang hội] [thưởng thu thưởng cây hoa cúc]: Thái dương tôi 凸 cậu.

[Bang hội] [tạp mị]: Bang chúng ta không việc gì, nhưng bên Giang lão đại bọn họ hình như cùng bang khác đánh nhau.

[Bang hội] [hồ ly tu thành tinh]: Ừ, tớ biết. Không có gì thì tốt rồi, tạm thời trước tiên làm một bang hòa bình, xem tình hình nói sau.

[Bang hội] [thu vũ]: Đã rõ !!

Cùng trong bang lên tiếng dặn dò, những người khác sau khi nhận được chỉ thị liền bắt đầu chít chít đề tài khác, Phương Hãn không có hứng thú tham dự vào, cảm thấy nhàm chán chuyển nhìn kênh thế giới. Sau hợp server có nhiều người, trên thế giới xoát tin càng nhiều, một tin gần như chỉ có thể trong tầm mắt người chơi dừng lại 1 giây. Lúc này, cậu nhìn thấy một BB nào đó thú vị, chuẩn bị mở ra xem, kết quả lập tức bị tin phía dưới đẩy lên, con chuột của cậu thuận theo điểm vào khoảng không, chỉ thấy trong game một nhân vật nữ chuyển động theo, nhưng bởi vì quá lag, hình ảnh dừng lại vài giây mới chậm chạp đi tới, sau đó cậu phát hiện bên cạnh mình một người đang ngồi.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Chào, lâu không gặp.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Chào cậu.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Vừa rồi gọi cậu mãi, cậu không phản ứng tôi còn tưởng cậu đi đâu.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ách, xin lỗi, vừa rồi nhấn F12, không thấy được cậu.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Sao thế, rất lag?

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ừ, hôm nay vừa lên liền lag đến sợ.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Tôi cũng vậy…

Nhìn những lời này, Phương Hãn lại thấy trong ánh mắt của đối phương mang theo ít điệu dáng giả vờ, cùng với Thiên biên một loại người suy đồi a! Công ty game chết tiệt, có tiền mở server mới, vì cái gì không phát triển server đi! Thả mắt nhìn lại, trên loa một mảnh lên tiếng ân cần hỏi thăm GM, tất cả đều là người chơi bị lag muốn chết mắng chửi, thật sự vừa hỗn loạn vừa náo nhiệt.

[Loa] [Truyền Thuyết Rồng]: Thần Chi Lĩnh Vực, mày #… ¥… @¥@¥! @¥ !!!

Lúc này một cái loa không phải hỏi thăm GM liền có vẻ được mọi người chú ý, đặc biệt nội dung đề cập đến nhân vật lại giống như một người đã từng quen biết.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Thần Chi Lĩnh Vực hình như là bang chủ của các cậu?

Có vẻ như tên bang bọn họ cũng gọi là “Thần Chi Lĩnh Vực”, Phương Hãn 囧, cứ có cảm giác đối phương là người vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Phải, bọn họ đang đánh nhau.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Cái tên phát loa nhìn cũng rất quen mắt.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Cậu ta là bang chủ Truyền Thuyết Rồng.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Giang Thiên hình như nói với tôi cũng cùng Truyền Thuyết Rồng đánh nhau, như thế nào mà hai bang đánh một bang.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Bang Long Truyền Thuyết này tại server XXX cũng rất ngông cuồng, là bang hội đối địch với bang chúng tôi, cùng Sát biến thiên hạ đánh nhau cũng không có gì lạ.

Phương Hãn đổ mồ hôi, chính xác, bang Giang Thiên Mộ Vũ cũng không phải dễ chọc a, ngông cuồng với ngông cuồng, không đánh nhau mới là lạ.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Đúng rồi, cậu sao không tới đánh?

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Này không phải là quá lag sao, tôi đến chỉ sẽ cản trở.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: …

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Vả lại A Thần cậu ta ghét nhất thêm người phiền toái, ha ha. Đúng rồi, lần trước thấy cậu PK rất lợi hại, bây giờ con gái thao tác thành thục như vậy rất ít.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Ha ha, tôi là nam.

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Ách…

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Kinh ngạc như vậy sao?

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Tàm tạm, bây giờ chơi nhân yêu có rất nhiều, có điều cậu thât sự rất phóng khoáng, còn gả cho người ta, sẽ không phải Giang Thiên Mộ Vũ là nữ đi, ha ha.

[Lân cận] [hồ ly tu thành tinh]: Cậu đã gặp qua cô gái nào hung hãn như anh ta sao?

[Lân cận] [đại địa ngưng thần]: Cũng đúng, vậy anh ta lấy cậu thật sự là dũng khí đáng khen.

Phương Hãn đang muốn đáp lại lời nói đùa của đối phương, tin trên loa lại nhảy lên, nhưng lúc này người phát tin biến thành người kia.

[Loa] [Thần Chi Lĩnh Vực]: ha ha, Truyền Thuyết Rồng là một đám vô dụng, cứ việc mang theo cái đuôi trốn trong thành đi!

[Loa] [đại địa ngưng thần]: A Thần, cậu ăn hiếp sâu truyền thuyết người ta.

[Loa] [Thần Chi Lĩnh Vực]: Ha ha ha, Đại địa anh chạy đi đâu, còn không mau tới mang anh đây hò hét ra oai !!

[Loa] [Truyền Thuyết Rồng]: Thần Chi Lĩnh Vực mày ?????, đứng quá ngông cuồng !!

……

Phương Hãn nhìn giao chiến trên loa, cuối cùng cảm thấy cảnh tượng này giống như rất quen thuộc. Cổ ngữ nói, nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nơi có giang hồ tất có phân tranh, xem ra cuộc sống sau này sẽ không cô quạnh. Nhưng điều quan trọng nhất trước mặt chính là giải quyết cái CPU, nếu không sau này làm sao mà chơi a!