Nhập Cung Vi Tặc

Chương 27



Quốc cữu chắp tay sau lưng, ra dáng mỉa mai.

“Thất lão gia của chúng ta năm năm qua không thèm nhòm ngó tới gia môn lấy một cái, không biết hôm nay, ngọn gió nào đưa rồng tới nhà tôm đây?”

Mà người kia lại không hề tức giận, tự nhiên ngồi xuống ghế, nâng một tách trà, nhấp một ngụm, cười “Cũng may là ta còn nhớ đường.”

Vẻ mặt bình tĩnh, dáng dấp kiêu ngạo không coi ai ra gì, trên đời này ngoài Hoa Vô Tình, Hoa đại lão bản ra thì còn có thể là ai?

Hạ Vũ Thiên mắng thầm, tên lão bản biến thái, quả nhiên là khó lường, lai lịch bất minh mà. Nghe hai người bọn họ trò chuyện như là đã quen biết nhau từ lâu, không biết là quan hệ gì đây?

Hoa Vô Tình buông trà, ánh mắt hướng về chiếc giường trong góc phòng, lập tức khẽ cười nói “Quốc cữu gia thật sự là biết hưởng thụ. Đáng tiếc ta tới không đúng lúc, làm hỏng chuyện tốt của ngài. Thật có lỗi a.”

Không đâu không đâu, rất đúng, rất đúng lúc, tuyệt đối đúng thời điểm là đàng khác – Hạ Vũ Thiên thầm cảm tạ trời đất.

“Chuyện gì đi nữa cũng không thể so sánh với việc Hoa lão bản đại giá quang lâm? Xảy ra đại sự long trời lở đất cỡ nào mà phiền tới thất lão gia tới tìm ta? Ai nha, đừng có nói là ngươi thấy nhớ huynh đệ mà tới a~” Quốc cữu tiếp tục đả kích.

Huynh đệ? Hạ Vũ Thiên chớp chớp mắt, nhìn qua trái, ngó sang phải, hai người kia quả thật là có phần giống giống nhau.

“Một khi đã vậy, ta đây sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Hoa Vô Tình nghiêm mặt nói. “Ta muốn quốc cữu thả một người giúp ta.”

“Ai?” Quốc cữu nhíu mi.

“À ~! Là một tiểu quan trong Bách Hoa lâu của ta, nghe nói y đang ở trong phủ này, quốc cữu chỉ cần giao y ra đây là được.”

Cha chả, đây không phải là đang nhắc tới mình sao? Hạ Vũ Thiên hứng thú nghe tiếp, không biết bọn họ sẽ giằng co thế nào.

Quốc cữu khinh miệt “Ai, ta còn tưởng là chuyện gì. Lúc phụ thân lâm chung cũng không có diễm phúc được gặp mặt ngươi lần cuối. Vậy mà bây giờ lại vì một tiểu quan nên mới dẫn xác về nhà.”

“Ta không cần biết ngươi nghĩ thế nào, chuyện này chắc không thể làm khó quốc cữu đại nhân được?”

“Không được.” Quốc cữu gia rành mạch từng chữ “Y là trọng phạm do đích thân hoàng thượng khâm điểm, hơn nữa, y sợ tội nên tự sát trong nhà lao rồi.”

Tự sát? Thế ta đang đứng ở đây là hồn ma chắc? Đúng là đồ sắc quỷ, thấy “hồn ma” ta mà cũng không tha nữa.

“Tự sát?” Hoa Vô Tình cười khẽ một tiếng. Tên ngốc kia muốn vào đại lao còn không hết mà lại tự sát?

“Hừ, quốc cữu gia quả nhiên là ngày đêm lo lắng cho quốc sự, ngay cả tình tiết nhỏ như vậy mà ngài cũng tỏ tường a.” Hoa Vô Tình cười nói.

“Là Hoàng Thượng giao phó, ta chỉ biết tận trung.”

“A~ vậy nếu y đã tự sát, không biết hoàng thượng định đoạt thế nào đây? Theo ta được biết thì quan hệ giữa hai người họ…thân mật…thân mật.” Lời nói của Hoa Vô Tình đầy ẩn ý.

“Ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng, không dám nhọc lòng thất lão gia.” Quốc cữu tức giận, lạnh lùng liếc mắt vào gian trong một cái.

Hoa Vô Tình hoàn toàn nhận thấy sắc mặt khẽ biến của quốc cữu khi hắn dùng hai từ “thân mật.”

Lúc này, ở gần đó, Hạ Vũ Thiên lại đang tính toán, bây giờ có nên đánh cược một phen không? Đi với Hoa Vô Tình hay ở lại phủ quốc cữu? Cân nhắc nặng nhẹ, phân tích kỹ tình huống hai bên, hai lựa chọn này dường như cũng không khác nhau là mấy… Ai, thôi thì… thế đi vậy…

Hạ Vũ Thiên cắn răng một cái, nhân lúc quốc cữu quay lưng lại phía này, y ló ngay cái đầu ra khỏi kệ sách, miệng mấp máy theo khẩu hình “Cứu ta, cứu ta.”

Hoa Vô Tình thấy Hạ Vũ Thiên như vậy, bật cười một tiếng rồi lại trầm mặc như cũ.

Hắn nói “Một khi đã như vậy, ta cũng không quấy rầy ca ca nữa. Dù sao tiểu quan kia sớm muộn gì cũng chết, chết như vậy cũng coi như là được giải thoát.”

Hả? Hắn đang nói chuyện gì đây? Hạ Vũ Thiên vểnh tai.

Hoa Vô Tình nói xong liền đứng dậy muốn đi, không ngờ quốc cữu lại gọi với về.

“Ngươi có ý gì?”

“À, quốc cữu đại nhân cũng biết Bách Hoa lâu là nơi nào mà, tên tiểu quan kia đã nhiễm một chút bệnh phong tình, chỉ sợ nếu còn sống cũng sống không được thêm mấy ngày.” Hoa Vô Tình bóp cổ tay thở dài.

“Thật sao?” Quốc cữu gia cùng Hạ Vũ Thiên nhất thời đều mở to hai mắt nhìn.

Đúng là cái miệng thối không nói được lời nào tốt lành mà, Hạ Vũ Thiên bực mình, giận không thể nhảy ra đối chất ngay với Hoa Vô Tình. Lão tử con tưởng ngươi tới cứu ta, thật sự là mình đã quá ngây thơ rồi, thỏ lại đi cầu cứu lang sói.

Hoa Vô Tình bỏ lại câu nói lấp lửng này liền đi mất, không hề liếc xem Hạ Vũ Thiên phản ứng như thế nào. Hai người còn lại trong phòng đều bị câu nói kia của hắn làm cho tức giận tới hộc máu.

Tay quốc cữu nắm thành quyền, bóp chặt, gân xanh nổi cuồn cuộn trên mặt, hai mắt đỏ ngầu, long sòng sọc giống y một con báo chuẩn bị xuống tay với con mồi, răng nanh va vào nhau kèn kẹt. Hạ Vũ Thiên thì khỏi phải nó, co rúm người ở bên trong như con dê con ngoan ngoãn.

Rồi, tấm rèm che phía trước bị xé toạc, toàn thân Hạ Vũ Thiên run lên liên hồi, y ngẩng đầu nhìn trộm người bên cạnh một cái, không ngờ vừa ngước lên, một bàn tay to lớn táp ngay vào mặt. Cái tát này thật mạnh, Hạ Vũ Thiên lăn một vòng, ngã lên trên giường, da mặt rát đến khó chịu, nước mắt tuôn trào không lâu sau đó.

“Ngươi cút! Cút mau!” Quốc cữu giận dữ hét.

Hạ Vũ Thiên đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn người nọ. Ta thèm vào, tưởng lão tử muốn ở đây lắm sao? Đồ lão già nhà ngươi! Không thèm mang giầy, Hạ Vũ Thiên chân không ra khỏi phòng.

Mấy người hầu đứng ngoài cửa đều bị dọa cho giật bắn cả mình, hai mắt Tử Tâm bắt đầu rơi lệ.

“Thiếu, thiếu gia.” Nàng nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Vũ Thiên, đau lòng không thôi, giống như cái tát kia đánh thẳng vào má nàng vậy.

Còn Hạ Vũ Thiên thì ngoài cảm giác đau đớn về thể xác ra thì chả cảm thấy gì khác, y cúi đầu, bước đi thật nhanh.

Phía sau vọng đến một tiếng quát.

“Mang y quay về phòng, không có lệnh, không được ra ngoài nửa bước.”

Chuyện này là sao? Muốn đày ta vào lãnh cung? Ta mừng còn không kịp đó. Hạ Vũ Thiên bỗng dưng cười thật lớn. Tử Tâm thấy vậy lại càng lo lắng. Nàng lấy khăn lạnh đắp lên vết sưng trên mặt y, Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ chiếc khăn, nằm ngửa trên giường.

Tức thì tức, nhưng nhận một bạt tai mà thoát khỏi cái họa bị “ăn” thì coi như cũng đáng. Hơn nữa, nếu cứ theo đà này, có thể mình sẽ không bao giờ phải giáp mặt với lão biến thái đó nữa. Bình tĩnh ngẫm lại, hóa ra lời nói của Hoa Vô Tình cũng có thể coi như là muốn giúp mình. Nhưng mà cách này quả thật là không nên dùng nhiều a, cứ mỗi lần lại phải ăn một cái tát như trời giáng thế này chỉ sợ ta đoản mệnh mà chết sớm.

Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu thấy Tử Tâm đang đứng bên cạnh khóc hu hu.

“Đừng khóc , ta không sao!”

“Nhưng cho tới bây giờ, lão gia… chưa từng… đối xử với thiếu gia như vậy.” Tử Tâm khẽ lau lau nước mắt.

Hạ Vũ Thiên rầu rĩ “Chẳng qua chỉ là một bạt tai, đâu phải ta chưa bị ăn đánh bao giờ đâu?”

“A? Có ai dám vô lễ với thiếu gia?”

“Một gã tiện nhân, tiện nhân đáng chết.” Hạ Vũ Thiên khóc thét, đập rầm rầm lên giường “Đồ tiện nhân, tiện nhân chết tiệt, tất cả đều do ngươi mà ra.”

………………

“Ắt ~ xì ~” Cũng trong lúc đó, Long Hạo đang ngồi trên long sàng, hắt hơi một cái thật mạnh, vẻ mặt của hắn cũng không khá hơn Hạ Vũ Thiên là mấy.

“Tiểu tử thối, trẫm chưa cho phép mà ngươi dám chết, ngươi dám? Ngươi dám? Ngươi có chết thành ma trẫm cũng đào mộ ngươi lên, thiêu xác  thành tro…”

“Hoàng Thượng. Ngài làm sao vậy?” Nữ nhân chỉ còn một cái yếm trên người, trìu mến ôm cổ Long Hạo, nũng nịu hỏi han.

Long Hạo lạnh lùng “Sao ngươi lại ở đây?”

Nữ nhân cuốn cuốn một lọn tóc ra vẻ ngây thơ, gọi mời “Bệ hạ đã chọn kim bài của thần thiếp để thần thiếp hầu hạ người đêm nay a.”

“Trẫm làm vậy sao?” Thần trí của Long Hạo không biết đang phiêu diêu ở nơi nào.

Nữ nhân thất vọng “Hoàng Thượng, ……”

“Ngươi cứ đi ngủ trước, trong cung quá đỗi ngột ngạt, trẫm đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.” Nói xong, không để ý nữ nhân há hốc miệng, Long Hạo bước đi.

Long Hạo hầm hừ ra cửa, ở đó có một tiểu thái giám.

“Ngươi, ngươi truyền thánh chỉ của trẫm, tên tiểu tử thối kia, không cần biết là sống hay chết, ngày mai nhất định phải đưa y tới gặp trẫm.”

Tiểu thái giám trì độn, không hiểu “A, nô tài không rõ, tiểu tử kia là……”

Long Hạo hét lớn “Tô…không…Sở ~ Sở Vấn Điệp. Ngày mai nếu trẫm không nhìn thấy y, chém hết, lôi ra ngọ môn chém hết.”

“Tuân chỉ, nô tài… tuân chỉ.” Tiểu thái giám quỳ rạp xuống, dập đầu liên tục xuống đất.

“Ngươi còn không mau đi truyền ý chỉ!”

“…Dạ…”

Ý chỉ của hoàng đế? Ai dám chậm trễ, thế là thánh chỉ triệu hồi Hạ Vũ Thiên hoặc con quỷ có tên là Hạ Vũ Thiên đã nhanh chóng được ban bố.

………………

Chúng ta lại cùng nhau quay về phủ quốc cữu xem Hạ Vũ Thiên đang làm gì. Vì hắt xì liên tục không rõ nguyên nhân, cho tới tận canh ba, y vẫn không thể chợp mắt được chút nào.

“Mười một…… Mười hai…… Mười ba……” Hạ Vũ Thiên không phải đang đếm cừu cho dễ ngủ mà đếm số lần mình hắt xì từ nãy tới giờ. Không lẽ bệnh viêm mũi của mình lại tái phát?

Hình như đang mơ mơ màng màng đếm tới lần thứ ba hai thì không biết ở đâu ra, từ trong bóng đêm im lìm, có vài tên hắc y nhân xuất hiện. Còn chưa nhìn rõ có bao nhiêu tên thì Hạ Vũ Thiên đã bị khống chế, miệng ngay lúc đó bị nhét vải, tay chân cũng nhanh chóng bị trói lại, không thể nhúc nhích được phân nào.

Má ơi! Chuyện gì nữa đây? Lão quốc cữu biến thái muốn nhân lúc đêm tối mà diệt trừ tình nhân không chung thủy?