Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Chương 37: Ngày hôm nay sếp giang sẽ bị dzê tới khóc luôn part 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Giang Dĩ Lâm nhìn con quái cao quá thể đang hơi cúi đầu xuống kia.

Nó hơi co mình lại, như một chú chó lớn đang đợi được vuốt lông.

_ dịu ngoan đến khó tin.

Giang Dĩ Lâm trầm mặc, cuối cùng nhận lấy đóa hoa hồng kia.

Mà vào khoảnh khắc hắn đưa tay nhận lấy, mọi thứ lại quay về như trước.

「 tíccch... tíccch... 」

「 hồi tưởng cốt truyện trọng yếu kết thúc…」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 50% 」

Vẻ mặt Giang Dĩ Lâm trông hơi hoảng.

Hắn lại quay về với cái thân ngồi trên xe lăn.

Trong tay chàng trai tóc đen, là một đóa hoa hồng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

_ đóa hoa hồng này không phải đóa hoa Slender Man đã đưa hắn... Mà là Joey.

Trong đầu mình, hắn bắt đầu trao đổi với hệ thống.

“Hệ thống này, đến lúc này thì ta không khỏi sinh chút nghi vấn, về gợi ý cốt truyện mà mi đã cho ta xem ấy.”

「 À, sao vậy? 」

“Thông qua Slender Man... Qua những đoạn hồi tưởng khi nãy, ta không cảm nhận được chút ác ý nào từ nó cả.”

“Nhưng tại sao cho đến bây giờ, mi đã nói nó đã bám vào những người bên cạnh ta... Cũng đồng thời muốn ta trở thành cô dâu của nó nữa?”

“Sự chuyển biến này... Làm thế nào mà xảy ra vậy?”

“… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hệ thống trầm mặc trong chốc lát, giọng của nó nghe hơi quái lạ.

「 ngài Giang... Ngài biết không? 」

「 nó là quỷ quái, ngài không thể áp dụng tư duy nhân loại lên để suy luận được. 」

「 quỷ quái thì vĩnh viễn là quỷ quái – rất có lẽ chân trước nó bày ra vẻ ân cần chỉ để khiến ngài mất cảnh giác, khiến ngài xem nhẹ nó, sau đó sẽ lộ ra răng nanh. 」

Tiếng hừ khẽ trong giọng nói của hệ thống, giống như hạt bụi lửng lơ trong không khí vậy.

「 quỷ vĩnh viễn chỉ là quỷ... Ngài vĩnh viễn là người, quỷ sẽ luôn luôn ôm ấp ác ý với con người, mặt quỷ cũng vĩnh viễn là nanh ác, không phải sao? 」

Giang Dĩ Lâm không có ý kiến gì.

Hắn nghịch nghịch bông hồng trong tay, lại cúi đầu nhìn ụ đất mới xuất hiện trở lại sau khi hồi tưởng.

Không biết chỗ đó có bị cha đỡ đầu phát hiện hay không – với cái tâm tư kín đáo cỡ đó của người đàn ông kia, chắc đã bị phát hiện rồi, nếu thế thì rất có khả năng nó đã được xử lý xong sau đó.

“Anh trai... Anh đã nhớ ra cái gì rồi ư?”

Joey nhìn theo tầm mắt Giang Dĩ Lâm, thì thấy đích là một ụ đất.

Cậu bỗng dưng thốt ra một tiếng, trong cặp mắt màu xám bạc kia lướt qua một tia ác ý.

“Ồ... Để tui đoán thử xem nào.”

“Chỗ đó có vẻ như đã từng chôn cất một con mèo nhỉ...”

“… chính là con mèo mà anh trai yêu quý đó.”

Giang Dĩ Lâm nghe thấy lời cậu nói, chợt quay sang, nhìn người em trai trên danh nghĩa này của mình.

Cậu trai mỉm cười nói với Giang Dĩ Lâm.

“Không biết anh trai còn nhớ không? Hồi anh còn bé đã từng nuôi một con mèo, cũng đáng yêu lắm.”

“Với cả con mèo đó...”

Trong nháy mắt, trong cặp mắt nhạt màu kia, cứ như được một thứ cảm xúc mãnh liệt nhuộm đẫm, trở nên đậm màu vô cùng.

“…con mèo đó... Do tui tặng anh đó, anh trai.”

Chàng trai tóc đen mím môi, ánh mắt của hắn vẫn cứ bình tĩnh không gợn sóng, rồi hỏi, “Thế, con mèo đó... Đã chết như thế nào vậy.”

Joey cứ thế lẳng lặng nhìn Giang Dĩ Lâm.

Qua vài giây, mà như đã qua rất lâu rồi...

Cậu trai nhìn trân trân, ý cười bên môi tràn ra.

Có lẽ là vì cậu có một gương mặt dễ mến, khi đôi mắt ấy nhẹ chớp trông cực kỳ lanh lợi.

“... Còn có thể chết như thế nào nữa? Bệnh chết thôi.”

“Tui cũng không ngờ con mèo ấy hình như mắc bệnh di truyền từ lúc mới chào đời nữa kìa... Cảm thấy thật đáng tiếc mà.”

“Cái chết của con mèo kia xem ra còn khiến anh buồn lòng rồi, thật sự có lỗi với anh.”

_ bệnh chết ư...?

_ tuyệt đối là giả.

Trong đầu Giang Dĩ Lâm, hình ảnh con mèo ấy bị vặn gãy cổ vẫn còn đó.

_ Joey... Cậu ta đang che giấu gì đó.

Hắn nhìn thẳng vào cặp mắt trong suốt kia của Joey, nhưng Joey cũng không định lảng tránh, nét cong bên khóe miệng vẫn cứ ngọt lịm như thế.

Qua một quãng thời gian sau đó, có hơn mười người hầu đi tới, người hầu trưởng trông hơi lớn tuổi cúi chào một cái với Giang Dĩ Lâm, rồi chậm rãi nói.

“Chủ nhân có vài việc tìm ngài, mời ngài đến thư phòng một chuyến ạ.”

Joey nghe vậy, thì bật cười một tiếng.

Cậu trai nghiêng người tránh sang một bên, giống như đang tránh né gì đó.

Cậu nhíu nhíu mày nói, “Anh trai này, hay là anh qua đấy đi, không cần lo cho tui đâu.”

“Dù gì cha tui, bất kể bên ngoài trông rất thừa kiên nhẫn thế thôi, chứ thật ra thì cũng là một người đàn ông khá nóng nảy đấy.”

“Bởi vì ổng ghét nhất những ai không đúng giờ... Cho nên nếu như mà anh không đến chỗ mà ổng yêu cầu đúng thời gian, vậy xem như xong đời đó nha.”

Cậu kề sát vào chàng trai tóc đen, thơm một cái lên má hắn, tiện tay lấy bông hoa hồng về.

“Bông hoa này... Tốt hơn hết là cũng đừng để ổng thấy.”

“… vậy cứ tạm thời để chỗ tui giữ cho ha.”

Cái lúc mà Giang Dĩ Lâm được người hầu trưởng đẩy xe lăn rời khỏi, Joey đi tới trước bụi hoa, mình thì ngồi xổm xuống.

“Mi nói coi...”

Joey cứ như đang lầm bầm lầu bầu.

“Mi nói xem... Anh ấy nhớ ra rồi sao? Anh ấy sắp nhớ ra rồi sao?”

Cậu thiếu niên đã nói dối.

Con mèo đó không phải cậu tặng cho Giang Dĩ Lâm, mà là quý ngài cha đỡ đầu cơ.

Cha của Joey, Auston đã từng nuôi một con mèo, khi đó, Giang Dĩ Lâm còn nhỏ, lúc thấy con mèo thì ánh mắt của hắn nhìn vô cùng từ ái.

Cậu biết cái người anh lớn trên danh nghĩa này của mình, tuy rằng bề ngoài nhìn qua rất lạnh nhạt, mà trong xương hẳn là khá yêu thích những loài động vật nhỏ yếu ớt kia.

_ đó cũng là nguyên nhân mà mình luôn giả vờ cái vẻ yếu đuối như này.

_ cậu muốn dụng hết sức che giấu đi bản tính của mình, thế mới chiếm được hảo cảm của Giang Dĩ Lâm.

Joey có được nghe, cha đã từng hứa, rằng vào năm Giang Dĩ Lâm 18 tuổi, sẽ tặng anh ấy một con mèo.

Cái rồi...

Khóe môi Joey hơi nhếch lên.

_ cậu thật sự thấy nó quá ư không vừa mắt.

Khi thấy con mèo đó chun cái mũi be bé, làm nũng trong lòng Giang Dĩ Lâm... Cậu thật sự không tài nào nhịn nổi mà.

Con mèo này có thể cướp đoạt sự chú ý của anh lớn nhà cậu, một cách dễ như ăn cháo, thậm chí còn muốn thay thế sự tồn tại của cậu luôn.

Cậu đã lớn, cũng không bao giờ có thể tiếp tục như khi còn bé nữa, có thể làm nũng trong lòng anh lớn nhà mình, thế mà con mèo kia lại có thể.

_ đố kị...

_ lòng đố kị cực kỳ đáng khinh, nó đã lên men trong lồng ngực cậu.

Trên thực tế thì, Joey cũng không phải đứa nhỏ mà quý ngài cha đỡ đầu muốn có, cậu là một đứa con riêng.

Từ bé đến lớn, cha cậu Auston cũng chưa từng dạy dỗ cậu, thái độ đối xử với cậu lạnh nhạt đến độ như thể một món đồ choáng chỗ vậy.

Thậm chí nghiêm khắc mà nói, quan hệ của Joey với quản gia, còn tốt hơn nhiều so với cái vị phụ thân trên danh nghĩa này.

Cậu không được kỳ vọng mà ra đời, cậu ở trong cái nhà này, với cái người đàn ông vô cùng nghiêm khắc với bản thân ấy, cứ như một vết nhơ không thể rửa sạch vậy.

Mà mình nhơ nhuốc như thế này đây... Với một người khác mà nói lại không như vậy.

_ cái người kia chính là con đỡ đầu của cha cậu.

Anh ấy là một người phương Đông, nhưng mà, ở trong mắt anh, Joey lại thấy được một sự bình đẳng đơn thuần.

Có lẽ sự bình đẳng này đến này bản tính lãnh đạm trong nội tâm Giang Dĩ Lâm – hắn cũng không để xuất thân của Joey trong lòng.

Nói cách khác, hắn không thèm để ý xuất thân của bất cứ ai cả.

Mà Joey lại cố chấp cho rằng, qua đôi mắt ấy, cậu đã có được thứ mà mình muốn.

_ đối với Giang Dĩ Lâm mà nói, Joey chỉ là Joey, chứ không hề có cái danh con riêng nào ở đây cả.

Cậu thiếu niên đứng ở trong hoa viên nghĩ thế, đến mi mắt cũng hóa dịu dàng.

Cậu như trở lại con đường nhỏ, nhìn thấy bóng hình chảo đảo bước đi thời còn bé.

Có lẽ bởi vì cậu sinh ra không được lành lặn, Joey mãi cho đến tận năm 4 tuổi mới học đi được, mà cái bóng dáng chao đảo bước đi, cũng khiến cho không ít người hầu không tự chủ cười lên.

Nhưng mà, người anh trai trên danh nghĩa của cậu thì không như vậy...

Giang Dĩ Lâm vào những lúc đó, ôm cậu vào lòng, sau đó quát to mấy người hầu vô lễ.

Mặc cho khi đó, mình không hiểu chuyện làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng tinh đó, còn cậu bé ôm lấy cậu, cũng chỉ chau mày một cái, nhưng cũng không đẩy cậu ra.

Kể từ đó trở đi... Trong lòng Joey khắc ghi bóng hình người anh lớn này.

Chàng trai ấy trong những hồi ức mênh mông không kể xiết, thật sự là quá mức tốt đẹp, như một vầng sáng màu hổ phách, càng nhớ về, chấp niệm của cậu cũng càng lúc càng sâu, khiến bản thân không cam lòng cứ thế mà buông tay được.

_ những cảm xúc này không ngừng lên men... Từ lúc nào, chúng trở nên như thế?

Đại khái chính là cậu sau khi trưởng thành rồi, khi phát hiện người anh lớn trên danh nghĩa lại muốn đính hôn với những người phụ nữ khác;

Đại khái chính là khi cậu nhận ra mình đã trưởng thành, anh trai sẽ không quá gần gũi với mình như xưa nữa;

Đại khái chính là, khi cậu phát hiện...

Khi cậu phát hiện, người anh lớn của mình lại không chỉ thuộc về mỗi một mình mình.

_ thứ tình cảm này, đã biến chất từ đấy.

“Tui thích anh trai nhất đó, cho nên bên cạnh anh trai không cần có ai nữa đâu, hoặc những thứ linh tinh khác cũng vậy, chỉ cần có mình tui thôi là đủ rồi nhe.”

Cậu thiếu niên duỗi những ngón tay vô cùng xinh đẹp của mình, vỗ vỗ cái ụ đất sìn bùn kia, ánh mắt dịu dàng đến cùng cực.

“… Joey sẽ vĩnh viễn bên cạnh anh, anh trai tui yêu nhất ạ.”