[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 6 - Bất Yếu Quang Đăng (Đừng Tắt Đèn)

Chương 3



Đèn đã tắt nhưng toàn cảnh vẫn chưa tối hẳn. Cửa sổ nhìn ra ban công không hề kéo rèm nên ánh đèn điện bên ngoài vẫn chiếu vào được, cho phép người bên trong nhìn thấy lờ mờ.

Chỉ là trong đúng vào giây đèn vừa tắt, mắt người không kịp thích ứng nên đột nhiên sẽ thấy tối đen trong một khoảng thời gian ngắn.

Chính vào lúc ấy, Thành Chu nhìn thấy một cái bóng trắng xẹt qua sau lưng Tôn Quốc Hoằng.

Đến khi mắt Thành Chu bắt đầu quen dần với bóng tối, anh chỉ còn thấy hai gã vệ sĩ đứng cạnh Tôn Quốc Hoằng, mà không thấy bóng trắng đâu nữa cả.

Lúc vừa tắt đèn, Tôn Quốc Hoằng vội nhắm tịt mắt lại.

Đám vệ sĩ đến gần nhưng không dám chạm vào gã cứ như sợ khiến gã sụp đổ.

“Nè, mở mắt ra nhìn đi, có bao nhiêu người ở đây ông còn sợ cái gì?” Hồng Diệp cười giễu.

Tôn Quốc Hoằng không dám, bởi vì trước đây gã đã thử nhiều lần rồi, mặc kệ có bao nhiêu người bên cạnh nhưng chỉ cần trong bóng tối, đèn vừa tắt là gã lại nhìn thấy cảnh đó.

“Tên nhát gan, nếu ông không mở mắt thì bọn ta đi đấy, ông cứ đứng đấy mà sợ cả đời nhé. Tiện thể nói luôn, hình ảnh ông nhìn thấy chính là điềm báo cho cái chết, cẩn thận đó, thường khi người ta nhìn thấy điềm báo tử vong thì cách ngày chết chẳng còn xa đâu, cùng lắm là một tháng thôi.”

“Đó là điềm báo của cái chết ư? Ý của bé là tôi sẽ bị rìu ghim vào đầu mà chết?” Tôn Quốc Hoằng run giọng hỏi.

“Ừ.” Hồng Diệp nhìn vào khoảng không trước mắt rồi giơ ngón tay chỉ chỉ, vẻ mặt như đang cảnh cáo ai đó.

“Bé nhìn thấy sao? Bé nhìn thấy rồi sao?”

“Nhìn thấy cái gì? Ta nói rồi, có ta ở đây, không có ma quỷ nào dám làm loạn đâu.”

Dạo gần đây cảnh tượng đó đã khiến thần kinh của Tôn Quốc Hoằng suy nhược, ai cũng không chữa khỏi được, tuy trong lòng không tin một thằng nhóc có thể giải quyết vấn đề nhưng vẫn khó tránh nảy sinh hy vọng mong manh.

Vì vậy gã túm lấy tay vệ sĩ bên cạnh rồi ép mình phải mở mắt ra.

Trước mắt gã mọi thứ mơ mơ hồ hồ, gã chớp mắt mấy lần liền, tầm nhìn liền dần rõ hơn.

Ánh đèn bên ngoài chiếu vào làm hiện lên đường nét của đôi cha con đang đứng đối diện.

Tôn Quốc Hoằng liếc nhìn về phía chiếc bàn, rồi lại dè dặt ngước lên nhìn về phía trước.

Càng nhìn không rõ gã càng cố mở to mắt.

Tim gã cứ đập “thịch thịch thịch” không ngừng.

Không có, gã không nhìn thấy cảnh tượng ma quái nào cả.

Nếu là trước đây, chỉ cần đèn vừa tắt, hoặc gã bất chợt mở mắt sẽ nhìn thấy cảnh đó, nhưng lần này lại không thấy gì cả.

Tôn Quốc Hoằng nuốt nước bọt, lén nhắm mắt rồi chậm chạp mở ra lần nữa.

Cảnh tượng chung quanh vẫn không mảy may thay đổi.

“Không có… Không có thật kìa! Ha… Ha ha ha!”

Hồng Diệp búng tay một cái, đèn trong phòng lập tức sáng lên.

Ngoài gã vệ sĩ bên trái và Hồng Diệp, những người khác đều không nhịn được chớp mắt vài cái.

Hồng Diệp nhìn gã vệ sĩ bên trái, người nọ cảm giác được ánh mắt của nó thì nở nụ cười.

“Không tệ.” Hiếm có khi Hồng Diệp chịu khen người ta một câu.

Thành Chu ngạc nhiên nhìn gã vệ sĩ lùn lùn đó, ngoài thân hình vạm vỡ, anh chẳng nhận ra đối phương có gì đặc biệt.

Không đợi mọi người kịp có phản ứng, Hồng Diệp lại búng tay một cái.

Đèn lại “tách” một tiếng rồi tắt.

Tôn Quốc Hoằng phát ra tiếng rú chói tai, nhưng đang gào lên lại bất chợt nghẹn giữa chừng.

Ban nãy Hồng Diệp tắt đèn đột ngột quá, gã không kịp nhắm mắt, thế là… Trước mắt vừa tối đi, sau đó đợi cho tầm nhìn rõ nét, gã chỉ nhìn thấy cảnh tượng y hệt ban nãy.

Tôn Quốc Hoằng ngây ra một lúc, đánh bạo nhìn trái ngó phải, cảnh tượng luôn quấy nhiễu gã quả nhiên không còn nữa!

“Sao lại thế được? Vậy là xong rồi ư? Bé làm cách nào vậy?”

“Ta chẳng làm gì cả. Ta nói rồi, chỉ cần có ta ở đây, không có yêu ma quỷ quái nào dám đến gây sự, nhưng không có nghĩa là chuyện này đã được giải quyết. Ta rời đi ông lại sẽ nhìn thấy cảnh ấy.”

Đèn sáng lên, Hồng Diệp nhìn ra cửa bằng ánh mắt mong đợi.

Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ mang cơm nước và đồ uống vào.

Tôn Quốc Hoằng lấy gói thuốc lá và run run rút ra một điếu.

Đôi mày nhỏ của Hồng Diệp chau lại.

Tôn Quốc Hoằng rít vào một hơi, nhưng lại phát hiện… Đầu thuốc đã tắt.

Hai gã vệ sinh nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên. Họ chính mắt nhìn thấy ông chủ đốt thuốc, nhưng cũng chính mắt nhìn thấy đầu thuốc bất chợt tắt lịm.

Thằng bé này có sức mạnh đặc biệt ư? Không những có thể tắt mở đèn theo ý muốn mà còn có thể bật lửa tắt lửa? Hai người chợt nghĩ.

Hồng Diệp không vui nói: “Ta không thích mùi khói thuốc, đừng có hút thuốc trước mặt ta.”

Tôn Quốc Hoằng lập tức bỏ thuốc xuống.

Thành Chu hắng giọng một tiếng, lấy giấy bút ra vờ như dân chuyên nghiệp và hỏi: “Anh Tôn, tôi nghĩ có lẽ bây giờ anh đã tin chúng tôi không phải dân lừa đảo. Nếu anh muốn ủy thác vụ này cho chúng tôi, vậy chúng ta bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu? Vâng vâng vâng, đương nhiên, xin hỏi bắt đầu thế nào?” Tôn Quốc Hoằng không còn dè bỉu hay trào phúng như lúc đầu mà ngồi thật nghiêm túc để nói chuyện.

“Trước hết tôi sẽ hỏi anh vài vấn đề, hy vọng anh có thể trả lời thành thật, như vậy sẽ giúp được việc điều tra của chúng tôi rất nhiều.”

Thành Chu đã được Tư Đồ và Hà Sinh chung tay huấn luyện một khóa, bây giờ anh đã biết nên ra vẻ thế nào cho ra vẻ thầy pháp chuyên nghiệp.

Các bước được đào tạo khiến Thành Chu vô cùng kinh ngạc, trước giờ anh cứ nghĩ thầy mo thầy pháp đều phải giả thần giả quỷ, lên đồng này nọ phán chuyện như thánh, không ngờ quy trình lại… chính quy thế này.

Tôn Quốc Hoằng rõ ràng cũng nghĩ như Thành Chu, tuy đã quyết định giao chuyện này cho hai cha con nhà anh nhưng tính đa nghi khó sửa, gã nhịn không được bèn hỏi: “Nếu các cậu đã có bản lĩnh như vậy thì tại sao còn phải hỏi tôi mấy chuyện này, làm đại phép nào chẳng phải cũng tính ra được sao?”

Hồng Diệp xiên một miếng salad trái cây trên bàn và đáp: “Cũng được thôi, cho ta ba giọt máu ngay tim ông, tất cả mọi chuyện cả đời này của ông ta đều biết hết, ông chịu không?”

Tôn Quốc Hoằng đương nhiên không chịu.

Thành Chu mỉm cười, “Anh Tôn, nghề này của chúng tôi có cái làm được, có cái không. Tuy có thể dùng vài thủ đoạn để tìm hiểu chuyện của khách nhưng phải có sự đồng ý của khách mới được. Loại thầy bà không quan tâm đến ý kiến của khách mà soi mói đòi tư, bọn tôi gọi là tà phái, tôi nghĩ anh cũng đâu có muốn mọi chuyện của mình đều bị người khác tỏ tường, còn mình lại chẳng hay biết gì đúng không?”

“Đương nhiên.” Tôn Quốc Hoằng vẫn chưa tin lời Thành Chu và Hồng Diệp cho lắm nhưng cũng không dám đưa máu cho họ để chứng minh thật giả.

“Về phần nhờ đến quỷ thần hoặc vài thủ đoạn khác để biết được một số chuyện, theo nguyên tắc trao đổi công bằng, chúng tôi hoặc cả anh đều phải trả cái giá tương xứng. Nhưng trước khi chúng ta vẫn chưa trao đổi xong về chuyện làm ăn này, tôi nghĩ cả bên anh và tôi đều không muốn tự dưng trả giá đắt thế làm gì, có đúng không?”

Tôn Quốc Hoằng không còn gì để nói.

“Ngoài ra, vì anh không làm nghề này nên không biết, thực chất thì nghề này của chúng tôi cũng như khám bệnh vậy. Trước hết bác sĩ kê đơn chẳng phải đều quan sát và hỏi vài vấn đề sao, tiếp đến mới phán đoán và chọn vài loại kiểm tra, đợi khi có kết quả mới căn cứ vào đó để tiến hành trị liệu.”

Thấy Tôn Quốc Hoằng bất giác gật đầu, Thành Chu dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nghề này của chúng tôi cũng vậy, tập trung các vấn đề lại rồi mới bắt đầu xử lý để bớt phải vòng vèo, tránh lãng phí sức lực và tiền của. Tôi nghĩ anh cũng không muốn lãng phí tiền bạc và thời gian chứ?”

Tôn Quốc Hoằng bưng cà phê uống cạn sạch, “Các cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Tốt lắm, câu thứ nhất, từ khi nào thì anh bắt đầu xuất hiện ảo giác này?”

“Hai tuần trước, à không, chắc cũng gần ba tuần rồi, ừ, khoảng mười tám ngày trước.”

“Ban ngày anh có nhìn thấy không?”

“Nếu là nơi tối không thấy đường phải bật đèn, chỉ cần tắt đèn là tôi lại thấy.” Không có hơi thuốc, Tôn Quốc Hoằng có vẻ nóng nảy, nhìn thấy tách cà phê trên bàn đã cạn thì lập tức ấn chuông liên tục gọi phục vụ.

“Mỗi lần tắt đèn đều nhìn thấy? Những lúc khác thì sao? Ví dụ như trong bóng tối hoặc đang ngủ mà giật mình dậy chẳng hạn.”

“Không có, chỉ khi tắt đèn thôi. Nếu khi đó tôi đang nhắm mắt thì chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy ngay.”

“Cảnh tượng đó duy trì trong bao lâu?”

“Tôi không nhớ rõ lắm, tôi không xem đồng hồ nhưng cùng lắm khoảng một, hai giây thôi. Thời gian tuy ngắn nhưng tôi lại thấy rõ lắm.”

“Có thể miêu tả chi tiết lại cảnh đó không?”

Tôn Quốc Hoằng có vẻ không muốn nhớ lại cảnh tượng ấy lắm, nhưng hoàn cảnh không cho phép gã không nói, dù sao cũng từng kể với bác sĩ và cha mẹ, kể thêm một lần cũng chả sao.

“Tại sao lại là rìu?” Nghe Tôn Quốc Hoằng kể xong, Thành Chu chợt thấy tò mò bèn hỏi.

Tôn Quốc Hoằng lập tức đáp: “Làm sao tôi biết được?”

“Vậy xin anh hãy nhớ lại xem quanh anh có ai còn sống hoặc đã qua đời thích dùng rìu, hoặc trong công việc cần sử dụng rìu hay không, hoặc hồi trước anh có từng dùng rìu chưa?”

Tôn Quốc Hoằng nóng nảy đáp: “Không có! Tôi nghĩ rồi, không có!”

“Vậy có kẻ thù nào hận anh đến mức muốn chém chết anh không?”

Tôn Quốc Hoằng đập bàn cái rầm, giận dữ nói: “Người hận tôi thì nhiều lắm!”

Có tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ bước vào.

Tôn Quốc Hoằng quay đầu mắng nhân viên phục vụ xối xả: “Làm gì mà chậm chạp vậy? Điếc à? Không nghe tôi ấn chuông sao?”

Nhân viên phục vụ nữ lập tức đỏ hoe đôi mắt, “Xin lỗi, trong khách sạn giờ này hơi bận, nhưng tôi nghe thấy tiếng chuông là vội tới ngay…”

“Được rồi được rồi, làm ơn pha ngay giùm tôi tách cà phê! Mang cả ấm cà phê tới đây!”

Phục vụ nhỏ tiếng vâng dạ rồi cúi đầu ra ngoài.

Thành Chu thầm nghĩ trong lòng cô gái chắc đang chửi rủa Tôn Quốc Hoằng dữ lắm, nếu gặp người xấu tính sẽ còn bỏ mấy thứ linh tinh vào cà phê cho xem.

Thành Chu ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Anh Tôn, anh có làm chuyện gì dẫn đến cái chết của người khác không?”

Tôn Quốc Hoằng ngẩn ra, dường như không ngờ Thành Chu lại hỏi thẳng một vấn đề nhạy cảm đến thế.

Hồng Diệp cũng ngẩn ra, thò đầu liếc vào quyển sổ của Thành Chu, nó không tin Hà Sinh và Tư Đồ lại chuẩn bị câu hỏi thiếu muối thế này cho khách.

Thành Chu cũng cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề, nhưng lời đã nói ra làm sao có thể rút lại, anh chỉ đành giả bộ thâm thúy để hỏi cho tới cùng.

“Anh Tôn, có lẽ anh sẽ thấy tôi đường đột, nhưng nếu anh thật sự muốn giải quyết vấn đề thì việc anh che giấu hay nói dối sẽ chẳng giúp được gì cho anh cả. Tôi không phải cảnh sát, không định quản chuyện anh có hại người hay không, tôi chỉ muốn biết xem có con quỷ nào hận anh đang ẩn trong bóng tối hay không mà thôi.”

Tôn Quốc Hoằng ngả người ra ghế, gác chân lên bàn, đặt tay lên tay vịn của ghế và nhìn Thành Chu bằng ánh mắt u ám.

Hai gã vệ sĩ lùi về sau, chuẩn bị rời đi khi ông chủ ra lệnh – Họ chẳng muốn trở thành người biết chuyện bí mật của kẻ khác chút nào.

Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng dao nĩa loảng xoảng Hồng Diệp dùng để ăn salad.

Thành Chu cố giữ khí thế, bình tĩnh giao nhau bằng mắt với Tôn Quốc Hoằng.

Nhưng đạo cao một xích, ma cao một trượng, Thành Chu không thể kiên trì tới cùng đành phải dời mắt đi.

Tôn Quốc Hoằng nhếch mép.

Gã lùn hơn trong hai tên vệ sĩ đột nhiên cảm giác được gì đó, ánh mắt gã đảo quanh căn phòng một lượt.

Không có gì khác thường. Nhưng nghi hoặc nên mặt gã vệ sĩ lại chẳng biến mất, ngược lại gã càng đề cao cảnh giác hơn.

Gã vệ sĩ còn lại cảm giác được bạn mình có gì khác thường nên nghiêng đầu ra dấu hỏi: Sao thế? Phát hiện cái gì?

Vệ sĩ kia dùng tay trả lời: Nguy hiểm, cẩn thận!

Hồng Diệp liếc mắt nhìn qua rồi nhếch mép cười, sau đó nâng bình nước bắp trên bàn lên uống một ngụm.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp.

Nước bắp nóng hổi như bị thứ gì chạm vào, cả bình trở nên lạnh toát.

Qua khóe mắt, Thành Chu nhìn thấy một cái bóng trắng lóe lên sau lưng Tôn Quốc Hoằng.