[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 4 - Trớ Chú (Nguyền Rủa)

Chương 10



Thành Chu thấy rõ ràng, Oánh Oánh vốn đang thút thít nỉ non trong phòng chợt nghe tiếng gọi ngoài cửa bèn nhảy xuống giường một cách vô cùng bình tĩnh rồi lao ngay đến đó…

… nhưng cô không mở cửa ngay…

Sau đó, hắn chứng kiến một màn máu chó không thua gì phim tám giờ thường chiếu trên TV.

Cô gái khóc lóc, vừa khóc vừa kể lại chuyện gì đó.

Chàng trai đứng ngoài cửa không ngừng an ủi, lâu lâu lại dịu dàng gọi tên cô.

Cô gái khóc lóc biểu đạt tình yêu và nỗi oán giận của mình với chàng trai, rồi đau khổ nói rằng mình đã vô tình làm một chuyện rất đáng sợ.

Thành Chu đứng ở cửa phòng ngủ Oánh Oánh, yên lặng nhìn người phụ nữ trung niên chết không nhắm mắt cũng như đang bị treo trên tường cách đó không xa, rồi hắn lại lắng nghe tiếng kêu la thảm thương như cũ của bà già ngoài cửa sổ.

Hắn không thể nào hiểu nổi vì sao cô gái tên Oánh Oánh này có thể bỏ ra một khoảng thời gian dài như vậy để khóc lóc kể lể với chàng trai ngoài cửa, nhưng lại không thèm liếc mắt nhìn mẹ mình hoặc cố giúp bà mình một chút.

Có lẽ những đả kích liên tiếp đã khiến cô gái phát điên rồi? Hay do với cô, vị thế của người đàn ông ngoài cửa đã cao hơn hết thảy?

Rốt cuộc cửa cũng mở ra.

Nửa giờ sau khi chàng thanh niên an ủi cô gái, hai người mới bắt đầu đi vào phòng.

Sau đó, chàng thanh niên đẹp trai phát hiện người phụ nữ trung niên bị treo trên tường.

Đến lúc này Oánh Oánh mới nhắc nhở bạn trai rằng mẹ mình đã chết.

Cô lại bắt đầu khóc.

Chàng trai ra vẻ muốn gọi điện cho cảnh sát.

Cô gái ghì chặt lấy anh ta, không cho anh gọi điện, sau đó bù lu bù loa nói năng lẫn lộn, nào là đời mình đã kết thúc, rồi nào là mình không cố ý…

Chàng trai nghe tiếng rên ngoài cửa sổ bèn ló đầu ra, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Thành Chu không dám đi đến xem, bởi vì hắn biết mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng rùng rợn đó. Hắn không muốn chuốc khổ vào thân, càng không muốn sau này mơ gặp ác mộng.

Tuy Thành Chu cảm thấy những chuyện xảy ra trước kia thật đau buồn, nhưng chúng vẫn nằm trong phạm vi người bình thường có thể hiểu được. Song đến lúc chứng kiến thảm cảnh của căn hộ này, hắn đã hoàn toàn bất ngờ.

Hắn không thể tưởng tượng rằng có người lại có thể hành động thật to gan và đáng sợ như vậy!

Dưới sự van xin của Oánh Oánh, chàng trai được cô gọi là “anh Minh” vác bà già ở bên ngoài vào phòng.

Thành Chu không thể nào thoát khỏi hình ảnh bà già bị nước sôi luộc chín thành quái vật. Hắn thậm chí còn ngửi thấy được mùi buồn nôn quen thuộc từ những thớ thịt bị phỏng.

Anh Minh hỏi cô gái có muốn gọi xe cứu thương hay không, vì dù bà già bị bỏng nghiêm trọng đến thế nhưng vẫn còn cứu được.

Bà già vẫn có chút nhận thức còn cố kêu gào: “Cứu tôi, cứu tôi”, sau đó mắng cháu gái nhẫn tâm, nguyền rằng cô sẽ bị nhúng vào vạc dầu dưới Địa Ngục.

Ánh mắt Oánh Oánh thay đổi, cô nhìn người mẹ bị treo trên tường rồi nhìn bà già nằm trên mặt đất đang chửi bới và kêu đau, cuối cùng nhìn sang anh Minh.

“Anh Minh, em sợ quá… Em phải làm gì bây giờ? Em yêu anh như thế mà bà và mẹ luôn ngăn cản em và anh… Hôm nay anh lại chia tay em… em… Hu hu hu… anh đi đi… Anh Minh, em sẽ gọi cảnh sát… Em… sẽ nhận lấy hình phạt… Anh đi đi.”

Anh Minh rõ ràng đang do dự, hết nhìn lại xem chiếc điện thoại di động của mình.

“Anh thấy việc này cứ nói rõ ràng với cảnh sát là được… Mẹ của em… là do em vô ý thôi. Về phần bà của em thì… Không phải em đã nói rằng mình lỡ làm ngã chiếc bình thuỷ trên cửa sổ mới khiến bà bị bỏng sao? Em nói rõ ra với cảnh sát thì sẽ không sao đâu. Giờ anh gọi xe cứu thương trước đã.”

Anh Minh nói xong liền cúi đầu gọi xe cứu thương.

Oánh Oánh lui từng bước một vào phòng bếp.

Anh Minh không gọi điện thoại được bèn cau mày gọi lại lần nữa.

Oánh Oánh nhấc lên một con dao sắc nhọn.

Thành Chu muốn cảnh cáo anh Minh, nhưng khi hắn chạm vào anh Minh thì anh ta không phản ứng lại chút nào, thật giống lúc hắn chạm vào người phụ nữ trung niên vậy.

Đây là sao thế này?

Không đợi Thành Chu nghĩ thông suốt, anh Minh đang cúi đầu gọi điện thoại đã bị bạn gái đâm dao nhọn vào lưng!

Anh đánh rơi điện thoại, quay người trừng Oánh Oánh, trở tay sờ con dao đang cắm trên lưng, “Em…!”

Oánh Oánh thoạt trông tỉnh táo vô cùng. Cô cất giọng kèm theo nụ cười mỉm có chút điên loạn: “Anh Minh, em làm nhiều thứ cho anh như vậy mà sao anh nỡ muốn em ngồi tù? Ha ha… Sao nào? Muốn bỏ rơi em sao? Anh muốn đi theo con khốn Diêu Phương Thanh ư? Có con đàn bà nào khác đã để ý đến anh rồi ư?”

“Em…!” Máu tươi nhỏ ra từ miệng anh Minh, trên gương mặt và trong đôi mắt anh đều là sự bàng hoàng sững sờ.

Khi thấy anh Minh đi đến gần mình, đưa tay về phía mình cùng vẻ mặt đáng sợ, Oánh Oánh đột nhiên quát to một tiếng rồi đẩy mạnh anh ra.

Anh Minh ngã đập vào tường, lưỡi dao nhọn cắm sâu hơn vào cơ thể anh. Máu tươi tràn ra nhiều hơn từ miệng anh.

Oánh Oánh nghiêng đầu nhìn anh Minh rồi vượt qua anh và mẹ, lại tránh đi bà già nằm trên mặt đất vẫn còn hùng hổ rên la.

Cô ta muốn làm gì?

Ban đầu Thành Chu còn tưởng rằng cô muốn tự sát, nào ngờ lại thấy cô kéo ra một thùng dụng cụ dưới giường của cha mẹ, lôi ra một cái búa.

Cô ta điên rồi!

Cô ta chắc chắn đã hoá điên rồi!

Thành Chu tận mắt thấy Oánh Oánh giơ búa bổ vào đầu bạn trai mình để anh chết hẳn, sau đó cô lại tiếp tục dùng búa đập nát gương mặt của bà mình, đã thế còn vừa đập vừa chửi bới đầy độc ác.

Thành Chu muốn chết ngay tại chỗ!

Đây là kiểu người gì vậy trời?!

Con chó trắng ngoắc đuôi với Thành Chu rồi xuyên cửa mà ra.

Thành Chu cũng không muốn lưu lại ở nơi này bèn đến mở cửa.

Ấy thế mà hắn thật sự vặn được nắm đấm cửa.

Cửa mở, hắn cứ như vậy mà ra ngoài.

Trong nháy mắt khi bước ra, hắn nghe được tiếng động truyền đến từ sau lưng. Khi nhìn lại, hắn lại bắt gặp một cảnh tượng thần kỳ.

Đó hệt như hai màn cảnh đan xen vào nhau vậy.

Một cô Oánh Oánh đang vừa mắng vừa đập mặt bà mình, nhưng cạnh đó còn có một Oánh Oánh khác đầu đội mũ, toàn thân mặt áo mưa mở cửa phòng tắm, nhô đầu ra từ bên trong. Cô Oánh Oánh này thấy cửa mở bèn nhíu mày, lớn tiếng hỏi dò: “Cha hả? Cha về rồi sao?”

Thành Chu không thấy Oánh Oánh giấu búa sau lưng, nhưng bản năng mách bảo hắn rằng Oánh Oánh xuất hiện sau này mới là thật đấy. Hắn còn muốn nhìn kĩ hơn, nhưng cô Oánh Oánh này thấy không có ai đáp lại bèn lập tức đi ra đóng cửa lại.

Thành Chu quay đầu nhìn chăm chú vào con chó trắng ngồi giữa cầu thang như đang dẫn lối cho hắn.

“Mày muốn cho tao xem những thứ này sao? Tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ và hiện tại của toà nhà này?”

Con chó không trả lời hắn, chỉ tiếp tục đi lên lầu hai.

Sau đó, Thành Chu thấy được từng thảm kịch nhân gian khi đi theo con chó.

Hộ 205, hai vợ chồng già cãi nhau. Bà vợ già tức giận tiện tay ném khăn tay lên bếp lửa mà quên mất bếp lửa vẫn đang nấu đồ ăn, còn ông chồng già thì mở rượu uống cho tiêu sầu. Trong lúc xô xát với vợ, ông vô tình vấy rượu trong ly ra khắp nhà, ngay cả bản thân hai người cũng bị dính không ít rượu.

Bà vợ khó thở, trở về phòng ngủ. Và vì không ngủ được, bà uống liền hai viên thuốc an thần.

Ông chồng già tiếp tục uống rượu, uống đến say khướt cả người.

Lửa bắt đầu lan ra từ bếp. Tàn lửa rơi xuống vết rượu vương trên chồng báo trong góc phòng.

Đám cháy cứ tiếp tục lớn dần như thế…

Phòng 302, một gã đàn ông trung niên đang hưng phấn hét to cùng vợ mình.

“Trúng! Trúng thật rồi! Một trăm vạn! Ông đây giàu rồi!”

“Ông đạo sĩ kia mới linh làm sao! Ông ta bảo tôi ngày đó, giờ đó, chỗ đó… mang theo linh bài đi đụng vào người kia, nói rằng chỉ cần khiến người đó đụng vào linh bài là có thể dời được lời nguyền. Mới đầu tôi còn không tin, không ngờ… Ha ha! Hai ngày nay tôi chơi mạt chược tốt số vô cùng. Bà xem đi, tôi mua vé số mà còn trúng đây này! Một trăm vạn! Đây là tròn một trăm vạn đấy!”

Gã cười điên cuồng. Thật ra, gã muốn giấu nhẹm số tiền trúng thưởng này đi, tiếc là vợ gã cũng ngồi cạnh đấy lúc xem xổ số.

“Ông đưa hết tiền trúng số cho tôi đi, bằng không ông lại tiêu mất.” Bà vợ cười tà mị nói với gã chồng. Tướng mạo bà rất khá, nhưng toàn thân bà lại tản mát mùi phong trần.

“Không!” Gã trung niên lập tức từ chối, lập tức nhìn vợ đầy cảnh giác.

Người đàn bà trung niên bèn che miệng cười nịnh nọt, còn khẽ đẩy chồng một phát, “Ghét nha, trông ông lo lắng chưa kìa. Tôi là vợ ông, đã theo ông hơn gần hai mươi, ba mươi năm nay, lúc nào cũng cấp tiền cho ông chứ có bao giờ lấy hết tiền của ông đâu?”

Sắc mặt gã trung niên hơi dịu lại một chút, nhưng gã lại mất hứng ngay: “Cái gì mà bà ‘cấp tiền’ cho tôi? Thế số tiền hai mươi năm nay tôi nuôi hai mẹ con mấy người là đổ sông đổ bể à?”

Người đàn bà trung niên bèn rất thông minh mà chuyển chủ đề, “Người mà ông đụng vào là ai? Chúng ta có biết không?”

“Tôi không biết, tôi thấy cảnh sát đang đuổi theo hắn ta thôi. Đạo sĩ kia nói rằng người đó nhiều dương khí, bát tự đơn giản, chỉ cần chuyển lời nguyền lên người hắn ta thì về sau con ti tiện kia sẽ quấn lấy hắn ta, không làm phiền chúng ta nữa. Mẹ kiếp! Ông đây chẳng những phải nuôi một đứa con ăn bám mà còn bị nó cắn ngược lại! Cái thứ đồ bỏ mà bà sinh ra đấy!”

Người đàn bà trung niên cũng không sợ gã, sau khi bị gã mắng còn trừng ngược lại, “Nếu không vì ông không chịu giao học phí mà còn buộc nó đi bán thân thì nó đâu có hận ông như vậy?”

Gã trung niên liền mắng vài câu thô tục, “Ông đây nuôi nó lớn lên là mừng rồi, nó có phải con ruột ông đâu?!”

“Sao ông biết nó không phải con ruột ông?”

“Đến bây giờ mà bà còn muốn gạt tôi à? Con ti tiện kia chẳng hề có nét nào giống tôi cả! Ngay cả nhóm máu nó cũng khác tôi nữa!”

“Vậy cũng không thể chứng minh nó không phải là con gái ông, bảo ông đưa nó xét nghiệm DNA thì ông không nỡ chi tiền.” Người đàn bà cũng không nhớ con mình là con của ai. Bà tiếp khách nhiều như vậy thì biết đường nào mà lần.

“Không phải con tôi thì tôi phí nhiều tiền như vậy làm chi?” Gã lại bắt đầu mắng, mắng, mắng, mắng… rồi đột nhiên cười rộ lên.

“Ông đạo sĩ kia bảo tôi đụng vào cái tên bị cảnh sát rượt đấy, nhưng lúc ấy tôi lại nghĩ: Nếu là cảnh sát thì sẽ càng nhiều dương khí chứ nhỉ? Hơn nữa không phải bảo làm vậy thì trên người sẽ có sát khí, như thế thì ma quỷ sẽ càng sợ hơn sao? Thế là tôi không đụng vào hắn mà đụng vào thằng cảnh sát đó. Haaa, hiệu quả vượt mức tưởng tượng luôn! May là ông đây chọn đụng vào cảnh sát đấy.” (Chi tiết ở chương 13 và 14 của Quyển 3: Xuyên Việt)

“Có khi nào đụng nhầm người thì sẽ vô dụng không?” Người đàn bà hơi lo lắng.

“Sao mà vô dụng được? Bà thấy vận khí mấy ngày nay của chúng ta có tốt không? Bà còn nhặt được một sợi dây chuyền vàng nữa mà?”

“Chưa biết hàng thật hay hàng giả đây này.” Bà vợ cũng cười.

“Chút nữa vào tiệm vàng kiểm tra thử xem… Ha ha ha!”

Đạo sĩ kia là người nào? Vì sao lại bảo Diêu An đụng vào mình? Dời lời nguyền lên mình ư?

Đây là trùng hợp, hay do đối phương cố ý gây nên?

Thành Chu không nghĩ ra, sau đó hắn bắt gặp Diêu Phương Thanh dẫn nhóc Nguyên Nguyên xuất hiện trước mặt cha mẹ mình.

Vợ chồng Diêu An sợ cứng người!

Hai mẹ con Diêu Phương Thanh chẳng làm gì cha mẹ mình cả, chỉ lạnh lùng nhìn họ, lạnh lùng cất giọng: “Trúng thưởng lớn, nhặt được dây chuyền vàng thật vui phải không? Đáng tiếc các người sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi căn phòng nhỏ bé này. Các người chỉ có thể mãi mãi ở trong căn nhà này mà ngắm tờ vé số cùng sợ dây chuyền vàng kia thôi. Chỉ xem mà không chiếm được, hi vọng điều này không quá tra tấn các người.”

Hai mẹ con Diêu Phương Thanh biến mất, Diêu An chửi ầm lên.

Bà Diêu bảo gã tranh thủ gọi điện thoại cho vị đạo sĩ kia để ông ta mau đến thu quỷ.

Diêu An lại phát hiện không cách nào gọi điện được, bèn thử đi mở cửa nhà, cửa sổ, và tất cả những cánh cửa dẫn ra ngoài… nhưng đều không thành. Gã đành chạy lên sân thượng hét thật to, nhưng vẫn không có ai nghe thấy.

Bà Diêu nhìn bộ dạng Diêu An rồi vội vã kiểm tra lương thực dự trữ trong nhà.

Lúc Thành Chu rời hộ 302, vợ chồng Diêu An đang ẩu đả và nhục mạ lẫn nhau…

“Chiêu này của Diêu Phương Thanh cũng ác ghê đấy. Cô ấy không nguyền rủa cha mẹ mình chết đi mà chọn cách biến giấc mơ của họ thành sự thật, nhưng chỉ để cho họ nhìn mà không thể đạt được, rồi lại để họ chết đói hoặc chết khát trong tuyệt vọng.” Thành Chu nói với con chó.

Lầu bốn… Lầu năm…

Rất nhiều thảm kịch phát sinh ngẫu nhiên. Có khi chỉ bắt đầu từ vài câu cãi lộn của hai vợ chồng, sau đó vì họ xô đẩy nhau mà xảy ra tai họa. Có khi chỉ là một trò đùa nghịch của trẻ con, sau đó trò đùa lại biến thành bi kịch.

Thật giống như có một đôi bàn tay vô hình đứng sau lưng điều khiển từng tấn thảm kịch trong toà nhà này vậy.

Nhìn lại thảm cảnh của căn hộ ở lầu một, Thành Chu chịu hết nổi nữa rồi.

Hắn chống một tay lên tường, tay còn lại mò mẫm đường đi trong bóng tối. Nhìn nhìn những hạt bụi màu đen vẫn trôi nổi trong không khí, Thành Chu mở to hai mắt!