Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 153: Thỏa thuận?



Rắc rắc rắc...

Lâm Hàn nhíu mày, vận chuyển chakra lên bàn tay, muốn nhanh chóng hóa giải thứ năng lượng kỳ dị đang cố đóng băng hắn lại.

Băng Phượng cũng ôm ngực thở dốc mấy hơi, vẻ mặt nàng có chút kinh ngạc, nhưng không hề có chút bối rối nào:
- Đúng là ta đã coi thường ngươi rồi! Không ngờ tên tiểu tặc trước đây phải trốn chui chốn nhủi trước đây, bây giờ đã trưởng thành đến mức này! Tốc độ tiến bộ của nhân loại các ngươi đúng là khiến người ta khâm phục mà! Nhưng... càng như vậy, ta lại càng không muốn bỏ qua...

Lâm Hàn nhíu mày, trầm mặc một chút rồi nói:
- Ngươi đi đi!

Lâm Hàn còn có chút biết người biết mình! Nhu Phong Quyền này của hắn lợi hại thì lợi hại, nhưng cũng phải là sử dụng Bát Quái Sáu Mươi Tư chưởng hoặc một trăm hai tám chưởng mới có thể phong ấn toàn bộ huyệt đạo trên thân thể kẻ địch! Với Băng Phượng, việc va chạm nhiều như vậy hiển nhiên không thích hợp, hắn chỉ có thể phong ấn được một huyệt đạo duy nhất mà thôi!

Mặc dù huyệt đạo kia rất quan trọng, rất nhiều chiêu thức của Băng Phượng đều cần vận chuyển năng lượng qua huyệt khuyết bồn đó, nhưng không có nghĩa là tất cả thủ đoạn của nàng đều là như vậy! Lâm Hàn cũng còn chưa tự phụ tới mức cho rằng phong ấn được một huyệt đạo là vô hiệu hóa được một đối thủ ngang tầm!

Hiện tại, huyệt khuyết bồn của nàng bị vô hiệu hóa, nhưng tay phải của hắn cũng chẳng khá hơn gì! Về cơ bản, đây là một thế hòa! Đáng tiếc, Thủy Phân Thân không giống ảnh phân thân của Naruto, thông tin từ phân thân không truyền sang cho bản thể được, vì vậy quá trình chiến đấu vừa rồi của phân thân, Lâm Hàn cũng không biết rằng nên hạn chế cận chiến với Băng Phượng.

Mà cho dù có biết, có lẽ Lâm Hàn vẫn lựa chọn tình trạng như bây giờ. Chỗ này nhiều người lắm tai mắt, hắn không muốn sử dụng nhẫn thuật chiến đấu, thanh thế quá lớn, rất không sáng suốt!

Băng Phượng cổ quái mỉm cười nhìn Lâm Hàn, thân hình như chim yến đằng không rời đi, để lại tiếng cười khanh khách ngạo nghễ:
- Được! Phượng Sương Nghi hôm nay bất cẩn trúng chiêu! Ngày sau còn gặp lại! Những gì thuộc về ta, chắc chắn ta sẽ lấy được! Khách khách...

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Lâm Hàn chỉ đành thở dài một hơi, thầm than phiền phức! Lúc nào cũng có một cường giả như vậy nhăm nhe gây phiền phức như vậy, hơn nữa nàng còn biết thân phận của mình, Lâm Hàn bất giác thấy hơi đau đầu! Hơn nữa, còn một chuyện mà Lâm Hàn rất muốn biết, đó là lần trước, khi hai người Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đều rơi vào tình trạng kiệt sức, bị truyền tống ra khỏi phong ấn, tại sao Băng Phượng này lại bỏ qua cho bọn họ?

Lâm Hàn lắc đầu, chờ khoảng năm phút, bàn tay phải của hắn đã hồi phục trở lại. Lâm Hàn lầm lũi đi tới bên vị trí mà thủy phân thân vừa bị hủy diệt, nhẹ nhàng áp tay xuống mặt biển, truy tìm lấy luồng năng lượng mà mình để lại.

Đây không phải là nhẫn thuật gì, mà là một ma pháp chính tông của đại lục ma võ, là ma pháp hệ thủy gọi là kính hoa thủy nguyệt, có tác dụng ghi lại những ký ức của bản thân vào nguyên tố thủy! Lâm Hàn trong mấy năm thôi diễn đã nảy ra ý tưởng kết hợp thủy phân thân và ma pháp này, tạo ra hiệu quả gần giống như ảnh phân thân. Đến khi tỉnh lại mới chính thức thực hiện được.

Chỉ là, ma pháp này cũng chỉ là ghi lại ký ức, Lâm Hàn xem lại chúng cũng chỉ như xem một đoạn phim không hơn không kém, không thể nào có cảm ngộ và kinh nghiệm khắc sâu giống như dùng ảnh phân thân!

Aiz, chỉ tiếc, trước đây không thể mua ảnh phân thân vì quá đắt, giá trị của nó lên đến gần ba mươi triệu điểm thưởng a!

Xem lại trận đấu vừa rồi, Lâm Hàn cũng coi như biết đầu đuôi câu chuyện. Lắc lắc đầu, hắn một lần nữa phân ra một thủy phân thân, cho hắn trở về tàu điểm danh với Lộ Bách Linh, bản thân lại phát động thuật phi lôi thần trở về thành Cửu Long nói chuyện với Lê Ân Tĩnh.

...

Thành Cửu Long.

Lúc này, ở thành Cửu Long không phải là màn đêm đen đặc như trên biển, nơi này cũng mới chỉ vào đêm, tức là chừng tám giờ, là thời điểm đông đúc và nhiệt náo nhất. Khắp nơi đèn hoa rực rỡ, người đi người lại hò hét mua bán. Lâm Hàn cũng là chọn thời điểm đông người như vậy để trà trộn, nếu vào thời điểm quá vắng lạnh, ngược lại dễ bị người chú ý.

Lâm Hàn dịch chuyển tới ngoại ô thành Cửu Long, sau đó lại lầm lũi cải trang tiến vào thành. Thuần thục bảy rẽ tám rẽ, cuối cùng đi vào một gian khách điếm trông khá trang hoàng, đĩnh đạc tiến vào bên trong, lên phòng cao cấp nhất ở tầng năm, tiến vào một phòng trong số đó.

Bên ngoài là cảnh tượng đèn đuốc sáng trưng, nhưng bên trong chỉ lại chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Lâm Hàn lặng lẽ như kẻ trộm, rón rén đến bên giường, nhẹ nhàng vén chăn chui vào bên trong. Thoải mái ôm lấy một thân thể mềm mại ấm áp vào lòng.

- Tưởng cậu đi luôn rồi! Còn về làm gì?
Lê Ân Tĩnh giận dỗi nói! Vừa rồi tên khốn này rõ ràng chủ động hẹn nàng tới đây, như con sói đói vồ vập, làm tan biến mất bao nhiêu ảo tưởng lãng mạn của nàng. Sau đó... hắn rất vô liêm sỉ kích thích nàng đến tận cùng rồi bỏ đi! Làm một thiếu nữ mới nếm mùi hồng trần, dục hỏa trong người lại mạnh đến bất thường, bảo sao Lê Ân Tĩnh không bất mãn với hành động thô lỗ của tên nào đó đây.

Lâm Hàn gãi gãi đầu, cũng biết vừa rồi mình rất quá đáng. Nhưng biết làm sao được, phân thân truyền tới tín hiệu, nếu hắn không tới kịp, chẳng may lại có chuyện gì đó khẩn cấp xảy ra thì sao?

Giờ thì tốt rồi, mỹ nhân giận dỗi, nhất quyết không cho hắn động chạm linh tinh, mặc dù hắn vẫn có đặc quyền được ôm nàng, vẫn có thể cảm nhận mùi hương ấm áp trên người nàng, nhưng hai cái tay ăn mặn thì dứt khoát bị từ chối.

- Thôi nào! Đừng giận dỗi nữa! Tôi biết mình sai rồi mà! Cho tôi... à không, tha lỗi cho anh được không em yêu?

- Không!

- Tha lỗi cho anh đi mà...

- Không!

- Vừa rồi anh đi vào từ cổng thành phía Bắc, thấy hôm nay ở phố thị Huyễn Long có biểu diễn âm nhạc và tạp kỹ gì gì đó, hơn nữa còn hội chợ rất náo nhiệt, hay anh dẫn em đi xem nha!

- Thật?
Lê Ân Tĩnh có vẻ hơi rục rịch, xoay người lại xụ mặt hỏi Lâm Hàn, nhưng sau đó lại chợt bĩu môi quay đầu đi:
- Mà vẫn không được! Chị đây bây giờ là người có danh tiếng đàng hoàng, đi ra ngoài với thằng nhóc không dám lộ mặt, bị truy tinh tộc đuổi theo xì xầm thì sao? Đừng quên chị đây bề ngoài vẫn còn đang chăm sóc bạn trai chưa khỏi bệnh!

Cảm thụ thân thể mềm mại của nàng xoay qua xoay lại, ma sát trên người khiến Lâm Hàn thấy ngứa hết cả ngáy, hơi thở dồn dập, nhưng hắn vẫn phải cố mà nhịn. Hắn áp sát vào tai nàng, hơi thở phả tới khiến vành tai của Lê Ân Tĩnh hơi hồng lên:
- Chị ngốc sao? Không đi quang minh chính đại được thì cải trang! Mà chị cũng là ma pháp sư hệ hỏa, chẳng phải kiếm bộ áo choàng có mũ trùm kín lại là xong rồi sao?

Lê Ân Tĩnh ngồi phắt dậy, hai má hơi hồng hồng lên tiếng phản bác:
- Cậu mới ngốc! Cả nhà cậu đều ngốc! Tôi chẳng phải là nghĩ... nghĩ cho...

Thấy Lê Ân Tĩnh ngập ngừng mãi không nói ra miệng, Lâm Hàn cười hì hì tiếp lời:
- Là nghĩ cho tôi, sợ tôi và chị cùng ra ngoài sẽ bị người ta nghi ngờ chứ gì? Aiz, em yêu đúng là quá tốt với anh nha! Thôi nào, yên tâm đi, đâu phải ai ai trên đời này cũng tập trung giám sát tôi đâu nào? Chỉ có vài tên ẩn nấp kín trong trạch viện Lâm gia thôi mà! Tôi và chị cùng cải trang ra ngoài, ai biết đó là đâu, phải không?

- Xưng hô loạn xạ cái gì? Không trên không dưới! Mà ai thèm nghĩ cho thằng nhãi nhép nhà cậu! Đi đi,... đi nhanh ra ngoài cho tôi thay quần áo!

Lê Ân Tĩnh thẹn quá thành giận, dứt khoát đạp cho Lâm Hàn một cước bay ra khỏi phòng. Lâm Hàn sờ sờ cái mông bất mãn lẩm bẩm gì đó. Còn Lê Ân Tĩnh trong phòng thì thẹn thùng ôm lấy hai cái má.

Aiz... đúng là một đại tiểu thư khẩu thị tâm phi nha! Chẳng qua... ka thích!

Nửa giờ sau.

Lê Ân Tĩnh cải trang thành ma pháp sư áo đỏ, theo Lâm Hàn tới phố thị Huyễn Long chơi đùa. Tối nay đúng là rất náo nhiệt, đủ loại trò chơi tạp kỹ đều xuất hiện, thậm chí còn có vài thứ mà Lê Ân Tĩnh đúng là lần đầu nhìn thấy. Quan trọng nhất, hôm nay không ngờ còn có cả hội ca nhạc của mấy nữ sinh trong học viện tổ chức, đủ loại mỹ nữ đủ hoa đủ sắc đúng là khiến Lâm Hàn được bổ mắt một trận, cuối cùng rước đến một bình giấm chua lòm của mỹ nữ tóc tím nào đó.

Chơi chán rồi, hai người lại trở về khách điếm. Vừa vào phòng, Lê Ân Tĩnh đã vội vàng cởi cái áo choàng rộng thùng thình kia ra, ném vào trong nhẫn trữ vật. Nàng vẫn không hiểu sao nhiều người có thể mặc cái thứ đồ lồm xồm này như vậy, riêng nàng, chỉ mới mặc năm phút đã thấy cả người không thoải mái, tràn ngập mùi âm u, giống như bản thân mình đang nấp trong cái xó xỉnh tối tăm đằng sau lớp áo choàng vậy.

- Nha, hôm nay đúng là vui a! Chỉ tiếc không dám vác mặt ra gặp người! Đúng là đủ buồn bực.
Lê Ân Tĩnh nằm nhoài trên giường, vừa cười vừa than thở tiếc nuối.

Lâm Hàn nằm xuống bên cạnh nàng, một lần nữa ôm lấy nàng, tội nghiệp nói:
- Thế bây giờ đã hết giận chưa vậy? Đại tiểu thư của tôi!

- Tạm thời tha cho cậu! Nhưng mà lần sau không được thô lỗ như tối nay nữa, tôi không thích!

Ách!

Lâm Hàn một lần nữa gãi đầu! À phải rồi, đại tiểu thư nhà mình có tính cách thích lãng mạn, lần này đúng là thất sách a!

Nhẹ nhàng liếm lên vành tai trắng xinh của nàng, Lâm Hàn thâm tình nói ra:
- Tôi biết rồi! Sẽ không có lần sau như vậy nữa! Được không?

- Vậy thì tốt!
Lê Ân Tĩnh hừ một tiếng thoải mái, hưởng thụ sự âu yếm của hắn. Nhưng ngay sau đó, như nghĩ ra cái gì, nàng hơi giãy dụa đẩy hắn ra:
- Chờ một chút! Đi tắm đi đã! Chơi đùa cả buổi, người cậu cũng hôi quá đi mà!

- Hôi hả? Đâu có?
Lâm Hàn ngờ vực ngửi ngửi trên người mình! Vẫn là mùi hương thảo dược thanh tân như vậy, thân thể mình bây giờ cũng không có bài trừ tạp chất theo cách bình thường, lấy đâu ra mồ hôi mà có mùi được?

- Tôi nói hôi là hôi! Mau đi tắm!
Lê Ân Tĩnh xụ mặt nói, nhưng trong đôi mắt nâu mộng mơ kia lại tràn đầy vẻ giảo hoạt, lại có chút tình ý nồng nặc, khiến Lâm Hàn thoáng chốc đã nghĩ đến điều gì đó.

Á à... cô nàng này lại định chơi chiêu! Rõ ràng nhiều suy nghĩ ảo đòi mạng mà vẫn xấu hổ không chịu nói! Đây là thuần túy muốn ép ta làm người xấu a!

Nhưng mà... ta cũng không phải người tốt!

Một bồn nước rộng lớn đột ngột xuất hiện giữa phòng, Lâm Hàn cười khà khà bế bổng lấy Lê Ân Tĩnh, trực tiếp bỏ qua vẻ giãy dụa không tình nguyện tượng trưng của nàng, thoáng chốc đã ôm nàng nhảy vào bồn, tiến hành cuộc chiến đấu uyên ương hí thủy đáng nhớ.

...

Quá trình có lẽ không cần nói, trực tiếp dùng từ vô cùng hương diễm để miêu tả! Cô nàng này đúng là muốn biến Lâm Hàn thành người xấu toàn diện. Còn nàng chính là một đại tiểu thư yếu đuối bị tên dâm tặc ép bất đắc dĩ a! Cái gì mà song long hí thủy, cái gì mà thần long hấp châu... tất cả đều là Lâm Hàn tà ác ép Lê Ân Tĩnh thuận theo, khiến nàng liên tục oán hận lẩm bẩm mắng nhiếc. Nàng không dám mắng ra tiếng, chỉ sợ hắn bắt được lại kiếm cớ trừng phạt nàng bằng mấy trò quái hơn a...

Ách... cũng đừng trách Lê Ân Tĩnh, tính cách nàng là vậy nha! Thà để Lâm Hàn làm người xấu, nhất quyết không chịu thừa nhận bản thân bị kéo sa đọa, không tiếc bịt tai trộm chuông tự lòe bịp mình. Thôi vậy, ta đây đường đường đại nam nhân, thà làm dâm tặc ngàn đời cũng phải thỏa mãn được mỹ nhân a!

Lúc này, hai người đã mặc quần áo mỏng ngồi bên bàn, thưởng thức vài món ăn nhẹ vừa rồi mua được. Trải qua một lúc lâu tâm sự, cuối cùng Lâm Hàn cũng không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Năm năm trước! Phượng Sương Nghi của rừng rậm Táng Hồn đã xuất hiện ngay cạnh chúng ta trước lúc tôi hôn mê! Lúc đó chúng ta mới bị truyền tống ra ngoài phong ấn, xung quanh không có ai ngoài cô ta! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Chị nói cho tôi biết được không?

Lê Ân Tĩnh hơi ngừng lại một chút, sau đó mỉm cười nhìn Lâm Hàn, dáng vẻ rất thâm ý, rất cao thâm mạc trắc. Chỉ là, tưởng có lý do kinh thiên động địa thế nào, lời ra khỏi miệng nàng lại khiến cho Lâm Hàn suýt chút nữa ngã ngửa:
- Không biết!

Không biết? Lừa quỷ à?

Dường như đã biết được suy nghĩ của Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh nhanh chóng ngắt lời:
- Cậu không biết! Cũng không cần biết! Đây là thỏa thuận giữa tôi và cô ta để đổi lấy việc lần đó cô ta tha mạng cho hai người chúng ta! Cậu chỉ cần biết là, cô ta sẽ chỉ đối phó với một mình cậu, sẽ không động đến bất cứ người nào quan trọng với cậu, càng không lắm miệng tiết lộ thân phận làm hỏng việc của cậu! Băng Phượng này xưa nay tự cao tự đại, thích tự mình giải quyết việc của mình, có chút mưu kế nhỏ nhưng cũng không tính là hèn hạ hạ lưu. Tính cách cô ta không khác tôi năm xưa là bao, lời cô ta đảm bảo, cậu có thể tin được! Việc này tôi cũng không giúp được gì, đó là thỏa thuận, nhưng tôi tin, bản lĩnh của cậu thừa sức đối phó với cô ta! Đúng không?

Lê Ân Tĩnh đã nói đến mức này, Lâm Hàn cũng chỉ đành buồn bực ngậm miệng, biết mình sẽ không khai thác được thêm gì nữa.

Nhưng như vậy đã đủ rồi, biết Băng Phượng Phượng Sương Nghi không dùng các loại thủ đoạn mưu hèn kế bẩn đối phó người xung quanh mình vậy là ổn rồi!

Lâm Hàn xưa nay chỉ sợ nhất loại người vô liêm sỉ không từ thủ đoạn mà đối phó người nhà đối thủ. Còn loại kẻ địch chỉ nhằm vào một mình hắn... vậy thì không sợ, có thủ đoạn gì, mưu kế gì cứ thỏa sức mà tới đây đi! Nếu thua, là ta tài nghệ không bằng người, không có gì đáng hối hận!