Nhân Thú Loạn

Chương 21



Thân thể đau yếu căn bản không thể chống cự lại dã thú xâm phạm, Trovey quằn quại kêu rên dưới thân Cassius, cho đến khi thần trí không rõ. Lý trí buông tay, thân thể theo bản năng khát cầu được giải phóng. Cái miệng nhỏ nhắn giữa khe mông cố gắng nuốt lấy cự vật đang đâm vào, tựa như vĩnh viễn cũng không no. Tuy rằng vòng eo bị va chạm đau đớn, nhưng đã sớm bị ma quỷ dục vọng khống chế, Trovey vẫn là không thể tự chủ mà đong đưa hạ thể, mong giao hoan càng thâm nhập sâu hơn.

“Cho ta… Cầu xin ngươi, sâu thêm chút nữa! Dùng sức a… Là chỗ đó… Ưm…” Tiếng kêu khóc khàn khàn kích thích tính dục của dã thú, Cassius hăng say thúc mạnh vòng eo, không hề bận tâm thao lộng non huyệt mềm mại dưới thân mình, tựa như hận không thể đâm thủng cậu. Tinh dịch tràn ra từ nơi tính khí tương giao bí ẩn đang kịch liệt ra vào, dính đầy mông Trovey, cũng dính lên lớp lông mềm trên bụng Cassius, theo sự va chạm của hạ thể mà bết lại với nhau.

Màn giao hợp thô bạo khiến cả người Trovey nóng bừng bừng, huyết dịch cuộn trào khắp toàn thân, cơn đau bị hàn khí dày vò dần dần rời xa thân thể, giúp khoái cảm tính giao càng thêm hiện rõ.

“Nói… Ta là ai!” Hung hăng thúc mạnh cực đại của mình, hướng thẳng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Trovey, Cassius chợt ngừng lại động tác: “Nói! Hiện tại ai đang thao thí nhãn của em, em đang cùng ai giao phối?!”

“A ư ư ư… Cho ta, xin ngươi… Ta muốn chết…” Trovey thống khổ đong đưa thân thể chưa chiếm được thỏa mãn, hoa khang cố gắng phun ra nuốt vào hùng khí sắp làm mình nổ tung: “Cầu xin ngươi… di chuyển đi…”

“Nói mau, ai cho em thỏa mãn như vậy, ai cho em dâm tiện như vậy… Em không nói, ta sẽ không động!” Hạ thân phía dưới đã bắn mấy lần liên tiếp, Cassius hiện giờ đã có thể thành thạo khống chế tính dục của bản thân. Thong thả cựa người, làm cho vật kiêu ngạo của mình chậm rãi vẽ vòng trong cơ thể Trovey, dùng gai thịt trên cự kiếm tinh tế tra tấn từng tấc hoa khang mẫn cảm.

“Là ngươi… Là ngươi đang thao ta…” Trovey không chiếm được thỏa mãn, bên trong hoa khang tê ngứa khó nhịn, đáng sợ nhất chính là, sau khi trừu sáp thô bạo ngừng lại, cơn đau đớn dày vò lại bắt đầu xâm nhập vào xương cốt của Trovey, từng chút chua xót lan ra từ trong cốt phùng (lõi xương), khiến Trovey khổ sở đến mức không cách nào chịu được. (Tác giả: Mọi người có thể tưởng tượng ra bộ dáng con nghiện đang trong quá trình cai thuốc)

“Ta là ai?” Biết mình đã cách thắng lợi không xa, Cassius thong thả rút ra cực đại, tận lực làm cho gai thịt trên cự kiếm, móc câu trên quy đầu ma sát ngược đãi từng thớ thịt trong cơ thể Trovey.

“Là Cassius… Ư a a a a a a…” Trovey rốt cục đầu hàng khóc lớn, là Cassius ngươi đang thao thí nhãn của ta… Ta muốn ngươi cắm vào ta!”

Vận dụng khí lực toàn thân, đem cự kiếm của mình thúc mạnh vào thân thể chặt khít của Trovey, lực đạo cuồng mãnh, khiến thân thể đơn bạc của cậu bị đè hẳn xuống đất.

“Đúng vậy! Tiếp tục… Tiếp tục nói!” Lấy tốc độ còn nhanh hơn ban nãy thao lộng thư khí dưới thân, Cassius tiếp tục ra lệnh.

Vì không muốn Cassius ngừng di chuyển, Trovey đã không còn biết đến liêm sỉ nữa, giương miệng dùng sức hít thở không khí, đứt quãng tiếp tục nói hết câu chữ làm người ta thấy thẹn: “Cassius… Cứu ta, ta muốn ngươi, dùng sức một chút… Nữa! …”

“Nói, ta là trượng phu của em! Là trượng phu của em đang thao em, cùng em giao phối chính là ta – Cassius, không phải Hắc Kim!”

“Ư… Ngươi, trượng phu của ta… … Cassius đang thao ta… Không phải, không phải… không phải Hắc Kim… …”

Chờ khi mặt trời ngày hôm sau mọc lên, một người một thú mới qua loa chấm dứt màn giao cấu tưởng như vĩnh viễn của họ, bắn ra giọt tinh dịch cuối cùng vào trong cơ thể Trovey, Cassius đem người vợ sớm đã hôn mê bất tỉnh bao bọc trong lòng, dùng thân thể ấm áp của chính mình nhốt chặt lấy cậu, sau đó nặng nề tiến vào mộng đẹp.

Chờ khi Trovey rốt cục tỉnh lại từ trong cơn mê man, tình cảnh đêm qua lại rõ ràng ập về trước mắt. Thật hy vọng bản thân hoàn toàn không nhớ gì cả, nhưng mỗi một hình ảnh, mỗi một câu nói cứ tựa như dấu ấn khắc sâu vào đầu Trovey… … Cậu đã phản bội Hắc Kim rồi!

“Em đi thăm Hắc Kim đi… Thân thể nó hiện tại chắc đã khôi phục kha khá rồi.” Cassius biếng nhác ngáp một cái, ngày giao phối hôm qua hiển nhiên làm cho hắn rất vừa lòng: “Ta đã đáp ứng, nếu nó dưỡng thương thật tốt, ta liền cho em đi gặp nó…”

“Ta không đi…” Lẳng lặng cầm lấy mảnh lá, lau đi dấu vết còn lưu lại ở mông, tinh dịch đã khô cứng, dính chặt trên làn da, Trovey như muốn tự ngược đãi chính mình mà ra sức chà sát, chỉ chốc lát sau làn da non mịn đã bị cọ đến đỏ bừng.

“Buông tay! Để ta đến!” Nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé đang mặc ý tra tấn da thịt mình của Trovey, Cassius tiến tới đè cậu nằm ngửa trên bãi cỏ.

Nhớ tới đủ loại tư thế hôm qua, thẹn thùng, rụt rè, phẩm hạnh… Hiện tại đều cảm thấy vừa thảm thương vừa nực cười, Trovey cam chịu thuận theo động tác của Cassius, nằm trên bãi cỏ mở rộng đùi ra.

Cassius tựa đầu rúc vào giữa hai chân Trovey, tinh tế liếm đi dấu vết nơi hạ thân của cậu. “Nâng mông lên một chút!” Ở chỗ sâu trong hoa khang chậm rãi chảy ra chứng cớ cuồng loạn hôm qua, Cassius dùng chóp mũi khẽ cọ lên túi cầu nhỏ, cuốn đầu lưỡi dài đầy gai thành hình ống, đâm vào huyệt anh đào sưng hồng, chậm rãi dẫn đường cho mầm móng của mình chảy ra khỏi thân thể vợ.

Nâng lên cái mông của mình, Trovey trầm mặc mà thuận theo, không muốn nhìn bộ dáng thiếp sát mê muội lại tỉ mẩn của Cassius, xoay mặt hướng vào trong động, một hạt lệ lăn xuống từ khóe mắt.

“Trov… … Phụ… Phụ vương…” Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Trovey kinh ngạc vội quay đầu, vậy mà lại nhìn đến Hắc Kim đã khỏe mạnh cùng Adweina mang vẻ mặt xấu hổ đang đứng ngay trước cửa động của Cassius.

Sực nhớ ra mình đang ở tư thế xấu hổ không chịu nổi, Trovey vội vàng muốn vùng đứng dậy, tiếc rằng cả đêm hoan ái hôm qua, đã sớm cướp đi toàn bộ khí lực nơi vòng eo cậu, giãy giụa một hồi, lại chỉ có thể phí công ngã trở về bãi cỏ.

“Phụ vương, Hắc Kim vừa mới bình phục, nói muốn tới thỉnh an ngài và tân vương phi…” Adweina nhìn Hắc Kim đang sững sờ ở bên cạnh, vội vàng xoa dịu không khí.

“Hmm, vậy sao…” Cassius tao nhã nằm xuống bên Trovey, làm cho cậu có thể thoải mái tựa vào trên người mình, vẻ mặt sủng nịch nhìn nhân nhi trong lòng đang vô cùng sửng sốt, nói: “Hôm qua ta cùng Trovey đã giao phối suốt cả đêm, hiện giờ thân thể em ấy còn chưa tiện cử động, vốn định chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi, để Trovey tới thăm ngươi, ai ngờ ngươi lại đã lặn lội một chuyến…”

“Không… không, không sao… Quấy rầy phụ vương rồi, chúng ta đi trước…” Nói xong, Hắc Kim xoay người chạy ra khỏi sơn động, Adweina cũng lo lắng theo sát phía sau.

“Kim…” Trovey không khỏi muốn đuổi theo, lại bị Cassius kéo lại, giam cầm ở dưới thân mình.

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! …” Trovey nghẹn ngào khóc rống, không ngừng đấm lên thân hình rắn chắc của Cassius: “Tại sao ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy?!”

Thở dài, sự công kích của Trovey đối với Cassius mà nói, đúng là chẳng khác gì gãi ngứa cả, không đáng nhắc tới. Cúi đầu tinh tế liếm lên cổ, cằm, cũng xương quai xanh của cậu, Cassius nói: “Như vậy là lựa chọn tốt nhất… Chẳng lẽ em không ngửi được, trên người Adweina đã có hương vị của Hắc Kim rồi sao?”

“Không! Không thể nào!” Trovey kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Cassius: “Ngươi… Ngươi gạt ta, ngươi là cố ý, ngươi chỉ muốn chia rẽ chúng ta thôi…”

Cassius điềm tĩnh nhìn sâu vào mắt Trovey, gằn từng tiếng nói: “Em đừng quên, bây giờ đang là kỳ động dục của Báo tộc…”

Trovey tuyệt vọng nhắm mắt lại, đúng vậy, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng dù là kẻ có ngu dốt đến đâu cũng dễ dàng nhận thấy được quan hệ giữa Adweina và Hắc Kim đã không như lúc trước, chẳng lẽ duyên phận thật sự đã hết rồi sao? Những lời từng thề non hẹn biển, vẫn là không thể vượt qua nổi sự thật tàn khốc…

×××××××××××××××××××××××××××××××××××××××

Gian nan đi đến trước cửa huyệt động mà Hắc Kim cùng Adweina hiện tại đang ở chung, bên tai Trovey còn văng vẳng giọng nói của Cassius: “Em tới khuyên nhủ Hắc Kim kết hôn với Adweina đi, Báo tộc cần một dòng máu mới! Ta biết em rất khổ sở, nhưng đã tới bước này rồi, vẫn hy vọng em không nên ép Hắc Kim trở thành tội nhân của Báo tộc!”

Vào sơn động, vốn đang nằm bên cạnh Hắc Kim, Adweina mang vẻ mặt phức tạp nhìn cậu một cái, hiển nhiên đã được nghe phụ vương nhắc trước về mục đích Trovey đến đây, liền đứng dậy đi ra khỏi sơn động, để lại không gian riêng cho hai người.

“Kim…” Trovey gian nan mở miệng, chỉ cảm thấy từng chữ sắp thốt ra đều vô cùng thống khổ: “Ngươi… cùng Adweina kết… hôn đi…”

“Tại sao?! Đây là tại sao?!” Vốn đang kích động vì được nhìn thấy Trovey, lại bị lời nói lạnh lùng của cậu đả kích, Hắc Kim mạnh nhào tới đè lên cậu, thống khổ nhìn xuống người mà kiếp này mình yêu nhất: “Tại sao em muốn tra tấn ta như vậy? Chúng ta tại sao lại thành ra như vậy…”

Hương vị nồng đậm của Cassius vương trên người Trovey làm cho Hắc Kim càng thêm đau lòng khổ sở: “Bảo bối, ta sẽ mang em rời khỏi nơi này… Chúng ta lập tức đi ngay, chỉ có hai chúng ta thôi… Chúng ta sẽ đến một nơi mà bọn họ không thể tìm thấy…”

“Đừng nói nữa! Xin ngươi… Đừng nói nữa…” Trovey che mặt nghẹn ngào khóc rống: “Quay lại không được… Chúng ta đã không thể quay lại như xưa được nữa rồi…”

“Không! Ta không để ý đến chuyện giữa em và phụ vương đâu, ta biết em bị ép buộc mà, là ta đã không thể bảo hộ em cho tốt…” Nhìn nhân nhi dưới thân vừa khóc vừa dùng sức lắc đầu, Hắc Kim sốt ruột giải thích: “Hay là… là tại Adweina? Bảo bối… Em biết không, ta… không có cách nào, nhưng ta chỉ yêu mình em! Trong trái tim ta chỉ có em…”

Hai tay ôm lấy mặt Hắc Kim, Trovey dùng ánh mắt rưng rưng nhìn người yêu của mình: “Có lẽ chúng ta đều rất ích kỷ, xem như ta cầu xin ngươi, Kim… Ngươi hãy kết hôn với Adweina đi, lưu lại một di huyết cho Báo tộc đi, Báo tộc… không thể bị cắt đứt trên tay chúng ta được…”

“Tại sao… Tại sao lại như vậy?!” Hắc Kim gào thét, trong thanh âm tràn ngập không cam lòng, thô lỗ chen thân vào giữa hai chân Trovey: “Em là của ta! Em cho tới bây giờ đều là của ta…”

Hai chân bị tách ra, loáng thoáng còn có thể nhìn đến dấu vết đỏ ửng còn lưu lại sau khi giao phối không lâu, giang thần sưng to như quả nhãn bởi vì động tác của Hắc Kim mà kích động mấp máy, thỉnh thoảng lộ ra tràng nhục bị ma sát đến đỏ thẫm bên trong.

Bị cảnh sắc trước mắt kích thích đến, Hắc Kim tựa như người chồng đang điên cuồng lên cơn ghen, không để ý Trovey giãy dụa mà động thân mạnh mẽ tiến vào trong cậu. Đường hầm nhỏ hẹp vừa mới phải hầu hạ không lâu vẫn chưa khép lại hoàn toàn, phóng túng cho Hắc Kim tiến công, để nó thoải mái xâm nhập.

“Em là của ta… Trovey… Vĩnh viễn là của ta…”

“Kim… Hmm… Kim!” Trở tay ôm chặt lấy thân hình kích động đến run rẩy của Hắc Kim, đau lòng dùng ngón tay vuốt ve từng vết sẹo trên người nó, thêm một lần trầm luân nữa đi… Đây dù sao cũng là lần cuối cùng…

Sau khi màn cường bạo chấm dứt, Trovey chật vật nằm rúc trong vòng tay của Hắc Kim, bi ai Hắc Kim cũng thống khổ không kém: “Kim… kết hôn với Adweina đi, xem như là vì ta… Lưu lại huyết mạch cho Báo tộc đi…”

Không khí trầm mặc vây quanh một người một thú, thật lâu… thật lâu sau… Trovey mới lặng lẽ rời khỏi sơn động của Hắc Kim. Ngoài cửa là Cassius với vẻ mặt thông cảm, Trovey khập khiễng đi về phía hắn, cúi đầu không nói gì.

“Đi thôi…” Cassius dìu lấy thân mình bủn rủn của Trovey, trở lại sơn động của chính mình.