Nhàn Thê Đương Gia

Chương 45: Lửa giận cháy lan ra đồng cỏ





Thân ảnh bóng ma dần dần hiển lộ ra.

Chỉ thấy mắt người nọ hẹp dài xếch lộ ra tia nguy hiểm, lúc này không chớp không nháy nhìn chằm chằm Thất Nhàn, mặt không chút thay đổi, cũng đoán không ra tâm tư của hắn.

Thất Nhàn khóe mắt giật giật. Tốt, tốt lắm! Chạy tới Doanh thành, cư nhiên còn có thể gặp gỡ nam nhân này.

Người này, đúng là Chiến Sanh Ca.

Thất Nhàn hồi tưởng lại, nam nhân này căn bản là cái diện si, ngọc bài để cho hắn nhận biết đã sớm ném bỏ lúc nàng rời Chiến gia, hắn hiện tại làm sao mà nhận ra mình chứ?

Lập tức, Thất Nhàn xoa ánh mắt, coi như không biết người này, tùy ý quét qua. Đang muốn đảo mắt, đột nhiên, trước mắt áo trắng chợt lóe, lâng lâng mới hạ xuống.

Bay? Bay! Nam nhân này cư nhiên từ lầu hai phi thân xuống, lúc này đang chính trực đứng thẳng ở trước mặt mình.

Tầm mắt đạm mạc, lạnh như băng không giảm, bởi vì khoảng cách ngắn lại càng làm người ta rùng mình.

Thất Nhàn khóe miệng run rẩy, nam nhân này có ham mê thật kỳ quái, chạy đến kỹ viện đối với nữ nhân xa lạ không ngừng phóng điện áp là ý gì đây?

Dưới đài cũng là một mảnh ồ lên.

“Sao lại thế này?”

“Đi lên làm chi?”

“Chạy nhanh xuống dưới!”

……

“Vị này……” Thất Nhàn đang muốn mở miệng, đã thấy người nọ vươn cánh tay dài bao bọc lấy, trong nháy mắt mình rơi vào vòng tay ôm ấp rộng lớn, bay lên trời, tiếp tục đạp tuyết vô ngân mà đi.

Thất Nhàn giương mắt, nhìn Chiến Sanh Ca không có thần sắc gì làm như da mặt bị hóa đá. Thất Nhàn cong mi. Nội tâm ám thối, giả đứng đắn! Nam nhân này, trong nhà nhiều kiều nga như vậy, cư nhiên còn chạy đến hoa lâu tranh nữ nhân?!

Dưới đài ngây người vài giây, lập tức liền nổ tung.

Lâm Doãn Chi “Đằng” một tiếng đứng lên. Bởi vì nam nhân vừa mới đưa lưng về phía mình, nên nhất thời hắn không thấy mặt nam nhân kia.

Lúc này nội tâm hắn lửa giận bốc lên, rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám làm càn như vậy, trắng trợn, đưa Thích muội của hắn bắt đi? Vẫn tính tình con thỏ ngoan một khi tức giận, lửa giận cũng là có thể cháy khắp thảo nguyên .

Lâm Doãn Chi đang muốn đuổi kịp, đã thấy từ bên sườn lòe ra một hoa y, phong tình vạn chủng chắn trước mặt mình:“Yêu, công tử gia, muốn đi đâu nha?”

“Ngươi……” Lâm Doãn Chi phẫn nộ với nữ nhân trước mắt, nói đến, đều là vì nữ nhân này! Nếu không phải bởi vì nàng, Thích muội làm sao bị người ta bắt đi?

Lại không tiện phát tác, dù sao đánh nữ nhân, loại sự tình này hắn bất kể như thế nào đều làm không được .

Lập tức không hề nhìn Đường tỷ, lách qua đuổi theo Thất Nhàn đằng trước.

Đường tỷ trước mắt quay mấy vòng, lập tức leo lên người Lâm Doãn Chi. Thân mình giống rắn nước gắt gao cuốn lấy Lâm Doãn Chi.

Lâm Doãn Chi sắc mặt đại biến:“Ngươi làm cái gì?” Nào có nữ nhân như vậy? Thật là không biết xấu hổ thẹn tới cực điểm!

Đường tỷ vui cười một tiếng:“Công tử gia, ta bất quá chính là muốn kính công tử gia một chén rượu mà thôi, công tử gia làm gì mà phải cự tuyệt hảo ý của ta xa ngoài ngàn dặm?” Nói xong, trong tay bỗng nhiên hiện ra một chung rượu.

“Ngươi…… nhanh đi xuống! Còn thể thống gì!” Lâm Doãn Chi gầm lên.

Đường tỷ chu môi đỏ mọng:“Công tử gia uống chén rượu này của ta, ta liền lập tức đi xuống. Nếu không, ta vĩnh viễn cứ như vậy, cùng công tử gia ngươi dính chặt không rời.”

Lâm Doãn Chi cả người run run một cái, nữ nhân này lộ vẻ vẫn muốn cứ như vậy? Lập tức, không suy nghĩ nhiều, đoạt chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Đi xuống!” sắc mặt Lâm Doãn Chi thật không tốt. Đáy lòng thật là chán ghét cực Đường tỷ. Thế gian, như thế nào có nữ nhân phóng đãng giống như vậy?

Đường tỷ lúc này mới vạn phần lưu luyến chậm chạp từ trên người Lâm Doãn Chi đi xuống, cười duyên vang lên như chuông bạc, nửa oán trách:“Công tử gia thật đúng là không hiểu phong tình, liền như vậy vội vã muốn đuổi ta xuống dưới sao?”

Lâm Doãn Chi không hề nhìn nàng, nhấc chân đi tìm Thất Nhàn, lại thấy trước mắt một trận mê muội.

Không tốt! Rượu có vấn đề!

Lâm Doãn Chi một phen túm trụ cánh tay Đường tỷ, không thể tin nhìn nàng:“Ngươi…… Ngươi……” Nhưng không thể nói tiếp,“Binh” một tiếng, ngã xuống.

Đường tỷ vuốt ve cánh tay còn bắt tại trên tay mình, chân ngọc đá nhẹ Lâm Doãn Chi bên chân một chút, khóe miệng lộ ra một tia giảo hoạt tươi cười:“Ngốc tử!”

Tiếp theo, nàng liếc mắt liếc quang cảnh đại đường hỗn loạn một cái, chậm rãi thong thả bước lên đài cao, quạt hương bồ vung lên:“Mọi người im lặng. Kế tiếp là mỹ nhân thứ hai chúng ta vì mọi người chuẩn bị — Huân Nhi cô nương!”

Từ sau đài đi ra một cái tiểu mỹ nhân dáng người uyển chuyển, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Mà Thất Nhàn lúc trước bị người bắt đi, thực đáng thương đã bị mọi người quăng ra ngoài chín tầng mây.

………

Bên kia, Chiến Sanh Ca kẹp Thất Nhàn đẩy cửa vào nhã gian, tay áo dài vung lên, đại môn tự động khép kín.

Thất Nhàn rốt cục đđược ứng trên đất bằng.

Còn không có đứng vững, đột nhiên một đôi bàn tay to hung hăng nắm cổ mình, hô hấp tức thì trở nên khó khăn.

Thất Nhàn lập tức hóa chưởng trảo đến. Nam nhân này nếu không buông tay, nàng sẽ không khách khí !

“Ngươi nữ nhân này……” Bên tai truyền đến thanh âm Chiến Sanh Ca phẫn nộ đè nén. Nữ nhân này, cư nhiên lưu cho hắn cái gọi là “Hạ đường thư” rồi bỏ chạy, chẳng lẽ cho Nhược Thủy cùng Nhị Tuyệt cảnh cáo nàng còn chưa đủ? Nàng không biết hắn ghét nhất là bị phản bội sao?

Hiện tại cư nhiên còn ở trước mặt công chúng triển lãm mình xinh đẹp như vậy. Sao có thể lấy? Chói sáng của nàng, chỉ cần hắn một mình biết là được! Hắn chán ghét người khác xem nàng!

Thất Nhàn đang muốn ra tay, lại cảm thấy cổ thoải mái thở ra.

Thất Nhàn ho khan vài tiếng, giương mắt, Chiến Sanh Ca đầy mặt phức tạp nhìn mình.

Nam nhân này tám phần là tâm lý không bình thường. Thất Nhàn cong mi. Ai lại bóp cổ một cái hoa nương vừa mới gặp chứ?

“Vị đại gia này……” Thất Nhàn trong suốt phúc thân. Nam nhân này tuyệt đối không nhận biết mình, vậy mình cần gì phải tự nhận chứ, tự tìm phiền toái? “Không biết ta đã gây nên chuyện gì?”

“Cơ Thất Nhàn!” Ba chữ hung tợn từ trong rắng Chiến Sanh Ca phun ra. Vị đại gia này? Nàng thật đúng tự ình là hoa nương sao?

A? Thất Nhàn kinh ngạc giương mắt. Nam nhân này kêu Cơ Thất Nhàn? Nam nhân này nhận được nàng? (TT: ngạc nhiên chưa hơ hơ)

“Gia, ngươi nhận được ta?” Thất Nhàn khóe miệng không tự giác run rẩy.

Chiến Sanh Ca nhìn về phía nàng, đột nhiên liền bình tĩnh xuống dưới:“Ngươi hóa thành tro, gia đều nhận được!” Nói xong, nhẹ cởi khăn che mặt của Thất Nhàn.

Bốn mắt nhìn nhau, Thất Nhàn đột nhiên sáng tỏ, nam nhân này đại khái là người không để tâm thì không muốn nhớ, cho nên mới không nhớ rõ diện mạo đối phương. Nếu không như thế, đối với Chiến Nhược Thủy, Cơ Nhị Tuyệt, hắn làm sao có thể nhận được rõ ràng như vậy?

“Gia như thế nào đến đây?” Thất Nhàn mỉm cười. Nếu nhận được, vậy nàng cũng không cần giả vờ.

“Gia tới tìm ngươi.” Chiến Sanh Ca thản nhiên đáp.

Thất Nhàn nội tâm nhảy loạn:“Gia không có nhìn đến hạ đường thư mà Thất Nhàn lưu lại sao?”

“Hạ đường thư?” Chiến Sanh Ca trong mắt tựa hồ lại có một đám lửa bốc lên, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy,“Ngươi nói là cái này sao?”

Thất Nhàn mắt to đảo qua, đúng là giấy hạ đường thư ngày đó rời khỏi Chiến gia lưu lại.

Chỉ thấy Chiến Sanh Ca bàn tay to giương lên, trang giấy kia trong nháy mắt thành tro, bay theo chiều gió.

“Hiện tại không có.” Hắn nhìn Thất Nhàn.

Thất Nhàn khóe mắt nháy nháy. Nam nhân này, nghĩ không có hạ đường thư là có thể xong hết mọi chuyện sao?

“Không quan hệ.” Thất Nhàn nhìn trở về,“Thất Nhàn có thể viết lại.”

“Ngươi!” Chiến Sanh Ca híp mắt, trong mắt tức giận như lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Thất Nhàn liếc hắn một cái, khóe miệng cong lên một chút lộ chút trào phúng: “Thất Nhàn chỉ cầu hạ đường.” Nàng nói rất rõ ràng, không phải sao?

Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ nghe Chiến Sanh Ca nâng quyền cao khỏi đầu “Kẽo kẹt” Rung động. Hắn hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân trước mắt này, mình đỡ phải phí sức.

Giận dữ một trận, Chiến Sanh Ca xoay người bước đi.

“Ba” một tiếng, đại môn nhã gian vừa mở ra đã mạnh mẽ khép lại.

Còn lại Thất Nhàn một người.

Thất Nhàn bĩu môi, nam nhân này phát giận cái gì? Mặc kệ nàng ở cửa này nữa?

Thất Nhàn ngồi vào bên cạnh bàn, vì mình rót chén trà, chậm rãi uống lên. Vừa mới hát xong một khúc, đã bị nam nhân tâm lý vặn vẹo kia bắt mất, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống, tự nhiên khát thật sự.

Đột nhiên, một trận hương khí quái dị nhẹ nhàng lại đây, chui vào thần kinh Thất Nhàn.

Thất Nhàn thầm nghĩ không tốt, vội vàng bế khí. Chung quanh tìm kiếm nơi phát ra mùi.