Nhân Sinh Trong Sách

Chương 20: Tráo đổi linh hồn



Tu Diệp Vân chịu đựng xúc động muốn ném tên Tu Trạch Vũ đang không ngừng giãy dụa này đi, hướng nữ phục vụ cười cười, sau đó không nói một lời đi ra thang máy, ấn người vào chỗ, rồi cũng ngồi xuống. Chưa đến một phút, thang máy an toàn tới lầu mười hai, Tu Diệp Vân lấy chìa khóa mở cửa, sau đó lại ôm lấy Tu Trạch Vũ, đi vào phòng, trực tiếp ném lên giường.

“Ngươi làm gì lại ném ta!” Tu Trạch Vũ hổn hển cầm giầy trên tay ném Tu Diệp Vân.

“Bởi vì ngươi không muốn ta ôm, ta vừa khéo cũng không muốn ôm ngươi, cho nên… với thứ mình không thích, nhanh ném xuống chẳng lẽ không bình thường sao?” Tu Diệp Vân tiếp được giầy nói.

“Hừ!” Tu Trạch Vũ nhích người, sau đó ngã xuống giường, không để ý tới Tu Diệp Vân. Vốn không mong ở chung một phòng với nhi tử này, hiện giờ không chỉ ở một phòng còn bị người này ôm về, quan trọng nhất là, mình lại vì đau đớn mà lộ ra vẻ thống khổ trước mặt người này! Sao có thể như vậy! Mất mặt! Mất mặt mất mặt… Rất mất mặt!

“Này… Ngươi không sao chứ?” Tu Diệp Vân chậm rãi đến gần ‘thi thể’ trên giường, sau đó ngồi bên giường hỏi.

“Hừ!” Tu Trạch Vũ nhanh chóng xoay mặt đi, lấy gối che đầu mình. Tu Diệp Vân, ta không nói chuyện ngươi đó! Ai kêu ngươi để ta mất mặt!

Tu Diệp Vân nhìn kẻ trên giường chốc lát lại giả làm thi thể không nhúc nhích, trong chốc lát lại giống cá chép xoay đến xoay đi, trong lòng bất đắc dĩ mở rộng vô hạn. “Không thể tưởng được… Ngươi rất có sức sống nha…” Tu Diệp Vân nói, sau đó, lại phảng phất như cảm thán mà bỏ thêm một câu, “Ai… Tiểu hài tử… Đều như vậy.”

“Ngươi nói cái gì!” Từ khi Tu Trạch Vũ bị Tu Diệp Vân so với tiểu hài tử, gã liền đặc biệt mẫn cảm với ba chữ ‘Tiểu hài tử’, bởi vậy, gã mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, kết quả… trong khoảnh khắc cái trán đụng phải cằm Tu Diệp Vân, “Ui…” Tu Trạch Vũ lại té xuống, gã cảm thấy cằm Tu Diệp Vân nhất định là làm bằng thiết.

Tu Diệp Vân cũng chỉ là muốn trêu chọc Tu Trạch Vũ, bởi vậy muốn tới gần một chút nhìn xem Tu Trạch Vũ sẽ có diễn cảm gì, kết quả… Nào biết Tu Trạch Vũ lại kích động đến trình độ này? Tu Diệp Vân vuốt cằm, cảm giác bị đụng trong nháy mắt, đại não đều chấn động!

“Ngươi cách gần như vậy làm cái gì? Chờ đụng ta đúng không!” Tu Trạch Vũ thập phần tức giận nói.

“Kháo!” Tu Diệp Vân đóng đóng mở mở cái miệng, đến khi cằm không còn thấy đau đớn mới lên tiếng, “Ta cố ý? Ngươi không thấy ta cũng đau muốn chết đây sao!”

“Ngươi chính là cố ý.” Tu Trạch Vũ nói xong, cầm lấy gối ném vào Tu Diệp Vân.

Tu Diệp Vân không muốn để ý đến Tu Trạch Vũ đang nổi điên, để tránh gây ‘chiến tranh’ không cần thiết, Tu Diệp Vân lựa chọn bình tĩnh cầm gối đặt lại chỗ. Không nghĩ tới Tu Trạch Vũ lại cầm gối ném lần nữa, vì thế, Tu Diệp Vân tiếp tục đặt lại, mà… kết quả chính là, Tu Trạch Vũ tiếp tục ném, Tu Diệp Vân tiếp tục đặt lại.

Rốt cục, Tu Diệp Vân nhịn không được, khi Tu Trạch Vũ ném hắn một lần nữa thì hắn cầm gối ném trả, hơn nữa… dùng sức mười phần. Lúc ấy Tu Diệp Vân cho rằng, nếu có thể ném Tu Trạch Vũ tới hôn mê là chuyện không còn gì tốt hơn.

Tu Trạch Vũ bị Tu Diệp Vân ném liền đứng hình, vốn, một mình gã ở trên giường ném tới còn rất hảo, lại có Tu Diệp Vân không ngừng giúp mang gối lại cho gã, lại ném tới sảng khoái. Nhưng, Tu Diệp Vân sao lại ném lại? Khó chịu… Thập phần khó chịu… Vì thế, Tu Trạch Vũ không ném, đổi thành đập. Chỉ thấy gã ngồi dậy, sau đó cầm lấy bên góc gối, dùng sức đập cái gối lên người Tu Diệp Vân, một bên đánh một bên lộ ra tươi cười, nhìn Tu Diệp Vân bị mình đánh đến nói không ra lời, trong lòng gã thực hết sức thoải mái.

Chỉ là… rõ ràng Tu Trạch Vũ quên vũ khí mình đánh Tu Diệp Vân… chẳng qua chỉ là cái gối mềm mà thôi.

Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ liều mạng đập mình, phản ứng đầu tiên là: Tu Trạch Vũ, ngươi thực ấu trĩ.

Thêm một lát, hắn kinh ngạc phát hiện Tu Trạch Vũ lại còn cười, vì thế Tu Diệp Vân có phản ứng thứ hai: Tuyệt đối không thể giao Minh Tuyết cho ngươi, ngươi là ngược đãi cuồng!

Lại một lát sau, Tu Diệp Vân phát hiện Tu Trạch Vũ dần dần chậm lại động tác, thầm nghĩ: Người này rốt cục cũng có thể đình chỉ hành vi nhàm chán này.

“Sao ngươi một chút phản ứng đều không có?” Tu Trạch Vũ cau mày hỏi.

“Ta cần có phản ứng gì?”

“Cầu ta a.”

“Vì cái gì…”

“Bởi vì ta đánh ngươi, cho nên ngươi cầu ta đừng đánh ngươi.”

“…” Cái này, Tu Diệp Vân triệt để nói không nên lời, nhưng mà, nói không nên lời cũng phải nói, nghẹn họng cũng phải nặn ra mấy từ, vì thế, Tu Diệp Vân hắng giọng một cái, “Cái kia… Tu Trạch Vũ, tuy rằng ấu hóa có giúp tình lữ tăng độ thân mật, nhưng, chúng ta không phải tình lữ…” Tu Diệp Vân ngẩng đầu, đặc biệt chân thành nhìn Tu Trạch Vũ, “Cho nên, xin ngươi đừng tiếp tục mùi mẫn với ta! Cám ơn hợp tác.”

“Ai mùi mẫn với ngươi, ta cao hứng không được?”

“Được rồi, tùy ngươi cao hứng, có điều, đừng quên nguyên nhân ta đưa ngươi về.” Tu Diệp Vân hét lớn, “Chữa thương a ——!” Chữ ‘A’ kéo dài liền mười giây, không những mài mòn được oán khí của Tu Diệp Vân tích tụ nãy giờ, còn tạo tác dụng tốt đẹp chính là nhắc nhở.

“Ngươi hét lên làm gì!” Tu Trạch Vũ bịt lỗ tai, Tu Diệp Vân lại trực tiếp hét vào tai mình, đến giờ gã vẫn cảm thấy màng tai chấn động.

Tu Diệp Vân không để ý đến Tu Trạch Vũ, đi đến chỗ bọc nhỏ, còn nhớ toàn bộ dược Ti Kha cho mình ở… rương số 16, nhanh chóng ấn vào ’16’, quả nhiên, bên trong xuất hiện bình lớn bình nhỏ. Tu Diệp Vân mải miết tìm kiếm, rốt cuộc tìm được một cái bình, trên bình viết hai chữ ‘Sai khớp’. Cầm cái chai tới chỗ Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân đưa tay đẩy Tu Trạch Vũ. “Giờ lão tử hảo tâm bôi thuốc cho ngươi, ngươi tốt nhất an phận một chút.”

Tu Trạch Vũ vốn định phản kháng, không ngờ Tu Diệp Vân đã bắt được cái chân của mình, nghĩ trận đau nhức vì trật khớp, Tu Trạch Vũ quyết định tạm chịu đựng không phát cáu. Nhắm mắt lại, hưởng thụ mới là chân lý, dù những lời này thường gã đều dùng khi hoan ái.

Tu Diệp Vân đặt chân Tu Trạch Vũ lên đùi mình, nhẹ nhàng cởi tất của gã, sau đó mở nắp bình, Tu Diệp Vân kinh ngạc phát hiện bên trong không phải thuốc mỡ gì đó, mà là tử quang (ánh sáng tím). Tu Diệp Vân dốc ngược bình, miệng bình đặt trên mắt cá chân Tu Trạch Vũ, sau đó liền thấy tử quang chậm rãi bay ra từ miệng bình, bao lấy mắt cá chân Tu Trạch Vũ.

Ban đầu, Tu Trạch Vũ còn im lặng nằm yên, chỉ một lát sau, gã lại đột nhiên bật dậy kêu lên, “Đau… Đau chết!” Kêu xong còn muốn đẩy tay Tu Diệp Vân ra.

“Ngươi một đại nam nhân còn sợ đau?” Tu Diệp Vân một tay ngăn động tác của Tu Trạch Vũ, tay kia thì nhanh chóng đặt bình dược lại gần mắt cá chân Tu Trạch Vũ. Bởi vì Tu Trạch Vũ động tác rất kịch liệt, vừa rồi tử quang bao lấy chân gã đã tiêu tán.

“Ta vốn chỉ sợ đau! Ngươi bỏ tay ra… bỏ ra…”

“Vậy ngươi mới vừa rồi còn có thể chịu lâu như vậy? Tu Trạch Vũ ngươi không phải đang giỡn với ta đi?” Tu Diệp Vân hoàn toàn không tin lời Tu Trạch Vũ, ngươi sợ đau? Ai tin!

“Kia đã là cực hạn!”

“Kháo! Lão tử cũng không tin ngươi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng bị thương!” Tu Diệp Vân vẫn không chịu buông tay.

“Ta… Ta vì sợ đau, mới đặc biệt cố gắng học tập, bởi vậy thành tích luôn xuất sắc nhất, thật sự chưa từng bị thương! Ta ngay cả Trì dũ thuật cũng chưa từng học, bởi vì bản thân đã quá mạnh mẽ! Ngươi mau lấy ra… Ô…”

NO! NO NO NO NO! Khóc? Con mẹ nó ngươi lại có thể khóc? Tu Trạch Vũ, ngươi không phải có vấn đề chứ! Tu Diệp Vân câm lặng nhìn Tu Trạch Vũ lệ tràn khóe mắt, hắn thừa nhận… Đây như bị Thiên Lôi xẻ đôi mình vậy… Nói ngắn gọn là, bị sét đánh! “Ta cho ngươi biết, nước mắt rơi xuống ta sẽ không giúp ngươi lau!”

“Ngươi bỏ tay ra đi… Ô…”

Xem ra, phép khích tướng cũng không thể ngăn cản nước mắt bùng nổ, vì thế, Tu Diệp Vân quyết định đổi phương pháp, “Cái kia, kỳ thật phỏng chừng dược đang nắn nhầm chỗ ngươi không bị trật khớp, vì ngươi cứ nhích tới nhích lui như vậy, dược này dù sao cũng không phải người, nó làm sao biết động với ngươi? Cho nên, chỉ cần ngươi bất động, lập tức sẽ tốt ngay, thế nào?”

“Thật sự?” Tu Trạch Vũ quả nhiên đừng khóc.

“Thật sự.”

Vì thế, Tu Trạch Vũ bất động, tử quang lại lần nữa bao trùm mắt cá chân của gã, sau đó…”A ——!” Đau đớn kịch liệt khiến Tu Trạch Vũ kêu to một tiếng, sau đó lại bộ dạng muốn khóc.

“Cái này… Hẳn là không đau đi.” Tu Diệp Vân nhìn chân Tu Trạch Vũ dần dần tiêu sưng, biết sắp trị xong, bởi vậy, nhanh chóng ngăn cản người trước mắt chuẩn bị khóc.

“Thật sự không đau…” Tu Trạch Vũ giống như tiểu hài tử nhìn Tu Diệp Vân, bởi trong mắt còn đọng nước, cảm giác lấp lánh. Sau đó, gã như ý thức được cái gì đó, lập tức nhắm mắt lại, là gã biết, đối mặt với Tu Diệp Vân, mình chỉ có mất mặt.

Thấy chân Tu Trạch Vũ đã hoàn toàn tiêu sưng, Tu Diệp Vân đóng nắp bình kín rối thả lại vào bao. Khi trở lại bên giường, liền phát hiện Tu Trạch Vũ nhắm mắt lại, nhưng mí mắt vẫn thoáng run rẩy cho Tu Diệp Vân biết, người này giả vờ ngủ. Nhưng… Tu Trạch Vũ giả vờ ngủ thì quan hệ gì tới Tu Diệp Vân? Chỉ là, Tu Diệp Vân lúc này thực nhàm chán, vì thế Tu Diệp Vân trong lòng yên lặng nghĩ đến, nhi tử tiểu thụ, ta biết ngươi vẫn luôn rất muốn đem người này áp dưới thân để coi trộm một chút, bởi vậy, hôm nay giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện này đi!

Nghĩ thế, Tu Diệp Vân liền chậm rãi leo đến bên cạnh Tu Trạch Vũ, sau đó hai tay đặt hai bên người gã, đang chuẩn bị cười trộm, Tu Trạch Vũ lại đột nhiên trợn mắt. Đôi mắt lam sắc cùng đôi mắt hoàng sắc đối diện, đột nhiên trong không khí có chút xấu hổ. Một lát sau, hai người đồng thời trăm miệng một lời nói một câu sát phong cảnh, “Sao ngươi không phải Minh Tuyết chứ?”

Kháo! Sao cảm thấy còn xấu hổ hơn trước? Tu Diệp Vân buồn bực đứng dậy, sau đó nói, “Ngủ đi, có điều… Phỏng chừng cũng ngủ không được bao lâu.” Nói xong, liền ngả đầu xuống giường bắt đầu ngủ. Tu Trạch Vũ lại thật ra duy trì động tác ấy không nhúc nhích, sau đó nhắm mắt lại, vô luận thời gian dài hay ngắn, thế nào… cũng là ngủ một giấc. Quên đi, liền tạm thời ủy khuất mình một chút, cùng Tu Diệp Vân chen chúc vậy.

Ngày hôm sau, mặt trời sớm treo trên cao, có thể là do đêm qua ngủ quá trễ, Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ đến giờ đều chưa thức dậy.

Trong thời gian này, Tu Diệp Vân có một giấc mơ vô cùng hỗn loạn, không chỉ nội dung hỗn loạn, mà hỗn loạn nhất chính là nhân vật trong giấc ma. Hắn thấy một bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt ôm một đồ vật, Tu Diệp Vân đoán kia đại khái là đứa bé, hơn nữa còn là oa nhi mới sinh. Mà, người nọ lại đột nhiên ném oa nhi trên tay xuống đất, Tu Diệp Vân muốn tiến đến ngăn cản, lại không thể cử động được, may mắn, một bóng dáng khác vọt tới ôm lấy oa nhi…

Mẩu chuyện dừng lại, rất nhanh liền chuyển cảnh tượng, lúc này, tuy rằng nhân vật vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng, ít nhất Tu Diệp Vân có thể thấy rõ nhân vật là nam hay nữ.

Hắn thấy… Một nữ tử… Đang bị người luân gian (luân phiên cưỡng gian), ban đầu, nữ tử kịch liệt phản kháng, trong miệng còn không ngừng chửi rủa, thậm chí vớ lấy những vật thể bên người đánh những người đó, nhưng dần dần, nữ tử thể lực cạn kiệt, thanh âm chậm rãi yếu đi, cuối cùng, nàng không hề phản kháng, tựa như một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Nghe tiếng cười của những nam nhân kia, Tu Diệp Vân mạnh mẽ giật mình tỉnh lại, giấc mộng này, đã không chỉ là hỗn loạn, còn mang theo một tia tàn nhẫn, Tu Diệp Vân cảm giác như mình có thể ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, còn có… hận ý mãnh liệt của nữ nhân kia. Quan trọng nhất là, giấc mộng này, giống như những hình ảnh trước đây lướt qua đầu mình, chẳng qua, đây chi tiết hơn.

Đã tỉnh lại, Tu Diệp Vân cũng không định ngủ tiếp, chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhẹ nhàng vuốt mặt mình, để bản thân tỉnh táo một chút. Sau đó, đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đứng ở trước gương, Tu Diệp Vân hơi hơi nhíu mi. Trong gương, nam nhân tóc dài hắc sắc, đôi mắt hoàng sắc, toàn thân tỏa kim quang này là ai? A… Đây không phải Tu Trạch Vũ sao? Nghĩ thế, Tu Diệp Vân không khỏi khinh bỉ, ngươi vô thanh vô tức đứng sau ta làm gì? Đang chuẩn bị quay đầu lại châm chọc một phen, Tu Diệp Vân lại bỗng nhiên dừng lại.

Nếu người này là Tu Trạch Vũ, vậy mình chạy đi đâu rồi? Trừ phi trước mắt mình là một vật trong suốt, bằng không sao trong gương chỉ thấy Tu Trạch Vũ mà không thấy mình? Vì thế, Tu Diệp Vân giật giật miệng, người trong gương cũng giật giật miệng, Tu Diệp Vân theo thói quen nhíu mày, người trong gương cũng khiêu mi.

Vì thế, một giây… hai giây… ba giây… Tu Diệp Vân vẫn trầm mặc, sau đó, hắn lại một lần nữa nhìn gương…

“A ——!” Tu Diệp Vân thét chói tai, tiếng kêu xuyên tới chân trời, chấn động năm châu, sụp đổ bốn biển.

“Tu Trạch Vũ, con mẹ nó ngươi thức dậy cho lão tử!” Tu Diệp Vân liều mạng lay Tu Trạch Vũ trên giường, lúc này Tu Trạch Vũ, hoặc là nói… Là thân thể Tu Diệp Vân.

“Đừng ồn!” Tu Trạch Vũ xoay người lại cắm mặt xuống gối.

“Đứng lên! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn!”

“Ô…”

“Minh Tuyết xảy ra chuyện rồi ——!”

“Ở đâu?” Nghe lời này, Tu Trạch Vũ liền bật dậy, nhưng khi gã nhìn thấy Tu Diệp Vân trong tích tắc, gã thừa nhận, Minh Tuyết đột nhiên trở nên nhỏ bé. “Sao sao… thế nào… chuyện?”

“Ta làm sao biết? Tóm lại ngươi nhanh đứng lên cho ta, dạng này, như là trao đổi linh hồn.”

“Chúng ta hôm qua cũng chưa làm cái gì a.” Tu Trạch Vũ khó chịu đứng dậy, ở trong thân thể người khác thực không thoải mái.

“Không…” Tu Diệp Vân mặt không chút thay đổi mở miệng, “Chúng ta hôm qua nhìn nhau.” Nói xong, hai tay hắn ôm lấy đầu Tu Trạch Vũ, sau đó nói, “Không bằng, chúng ta tiếp tục đối diện một lần, nói không chừng liền khôi phục.”

“Hảo… Được rồi…” Dù Tu Trạch Vũ thập phần không muốn làm, nhưng, còn hơn ở trong thân thể Tu Diệp Vân, gã thà chịu mấy giây nhìn đối phương.

Vì thế, lần đầu tiên, hai người nhìn nhau năm giây, kết quả không phản ứng. Tu Diệp Vân nghĩ đại khái thời gian quá ngắn, bởi vậy, hắn tăng thời gian, biến thành mười lăm giây. Nhưng mà, mười lăm giây sau, hai người vẫn không có bất kỳ thay đổi. Lại thêm hai mươi lăm giây… Kết quả, vẫn giống nhau.

Tu Diệp Vân cảm thấy nhìn đối phương sắp tới độ ‘Dục _ hỏa _ đốt _ thân’, vì thế hắn uống hớp nước, “Một lần cuối cùng, một phút, nếu còn không được, chúng ta liền đi ăn cơm.”

Vì thế, một phút cứ như vậy thập phần im lặng đi qua, mà vẫn… không có thay đổi.

“Kháo!” Tu Diệp Vân đặt mông ngồi lên giường.

“Không được dùng miệng của ta nói ra mấy từ thô tục như vậy!” Tu Trạch Vũ cau mày nói.

“Vậy ngươi cũng cho ta một chút nam tính đi, đừng để thân thể lão tử ẻo lả như vậy chứ!” Nói xong, hắn tới gần Tu Trạch Vũ, “Đầu tiên quản cái ‘thói quen’ sợ đau ấy cho lão tử!”

“Ngươi mới ẻo lả!”

“Thứ hai, tiêu diệt triệt để cái tính tiểu hài tử này cho lão tử.” Tu Diệp Vân căn bản không để ý tới Tu Trạch Vũ, cứ thế nói tiếp.

“Ngươi mới tính tiểu hài tử!”

“Thứ ba, con mẹ nó ngươi đừng có ta nói một câu ngươi liền phản bác một câu.”

“Ngươi mới phản bác!”

“…” Tu Diệp Vân cảm thấy, tại sao mình luôn quên căn bản là không thể nói lý với Tu Trạch Vũ chứ? Vì thế hắn xoay người vào phòng tắm, “Đánh răng… Rửa mặt… Sau đó ăn cơm, nhanh lên!”

Tu Trạch Vũ đứng bên ngoài một mình, đột nhiên giơ tay tự đánh vào mặt ‘mình’, “Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi! Ha ha… Cho mặt ngươi xưng phù, cho ngươi mặt mày hốc hác!”

“Thứ tư, nếu mặt mày lão tử hốc hác, liền làm cúc hoa của ngươi phát nổ! Hơn nữa dùng công cụ tương tự.” Ngay khi Tu Trạch Vũ hưng phấn, Tu Diệp Vân đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra nói, nói xong, Tu Diệp Vân còn đặc biệt hảo tâm cho ví dụ, “Tỷ như, ngươi hiện tại dùng cánh tay kia đánh vào mặt ta, chờ khi khôi phục ta sẽ dùng tay ấy đâm vào cúc hoa của ngươi!” Tu Diệp Vân đem ngón trỏ cùng ngón giữa mô phỏng động tác đâm tới, tiếp đó lại đem hai ngón tay tách ra góc ba mươi độ, “Sau đó căng nó ra.”

Nhất thời, Tu Trạch Vũ trầm mặc… hóa đá… Nếu lúc này có chút gió thổi lá bay, gã nghĩ mình nhất định sẽ càng thê lương, nói không chừng liền biến thành hạt cát cuốn theo cơn gió.