Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 41: Lên cấp tập thể



Áp lực nồng nặc bắt đầu hội tụ, ngoại trừ mấy người Vân Khuyết tông, những người còn lại không tự chủ được bị buộc lui về phía sau, đây là cái gì? Không phải là lôi vân, hơn nữa trúc cơ đến Kim đan kỳ không có lôi kiếp, vì sao bầu trời lại xuất hiện dị tượng!

Lúc này Hoa Vũ Lâu đã không còn cảm nhận được thế giới bên ngoài, nhưng bản năng khiến hắn thân cận mấy người Long Tiểu Chi, bởi vậy mấy người này không bị đẩy ra ngoài.

Dị tượng trời đất không thể che lấp, đấu võ trên các lôi đài gần đó ào ào ngừng lại, mà trên ngọn núi cao nhất của Thương Lan tông, các tông chủ môn chủ hội tụ thương thảo việc tỷ thí lập tức nhận ra linh lực trong trời đất rung chuyển, vài người phản ứng lại trong nháy mắt, bay thẳng đến lôi đài.

Lúc sắp đuổi tới, vòng xoáy khổng lồ bầu trời đã thành hình, trong dòng xoáy có mây mù màu trắng thong thả xoay tròn, trung tâm dòng xoáy, vài tu sĩ bạch y đang ở trong đó.

Thấy rõ người trong trung tâm dòng xoáy, mắt phải Hiên Khâu Thiên Giác xẹt qua một tia sáng xanh bí ẩn, bước chân lập tức mờ ảo, phập phồng vài cái đã vượt qua Tần Nham uca3 Thương Lan tông đi ở trước nhất.

Tần Nham chỉ cảm thấy bên cạnh xẹt qua một cơn gió, bóng người màu trắng kia đã đem ném hắn sau lưng xa xa, làm sao có thể! Mình đã là tu sĩ hóa thần kỳ!

Đang lúc ngạc nhiên nghi ngờ, một bóng dáng màu lửa đỏ khác cũng cực nhanh xẹt qua hắn, Tần Nham cơ hồ lảo đảo một cái, chỉ cảm thấy hôm nay có gì đó không thích hợp, âm thầm nâng tốc độ lên mức tận cùng, nhanh chóng đuổi theo họ.

"Đây là! Minh ngộ?" Chờ Tần Nham đuổi tới thời khắc, đã không thể tới gần, uy áp nặng nề của thiên đạo* đang cảnh cáo mọi người, giọng nói Tần Nham mang theo vài phần không xác định.

*thiên đạo là luật trời (đại khái là vậy, vì đạo là đường, thiên là trời, ý trong truyện hẳn là chỉ con đường tu hành đúng đắn nhất)

Minh ngộ tức là tu sĩ hiểu được thiên đạo, tu sĩ có thể có cơ duyên này vạn người chưa chắc có được một, hơn nữa minh ngộ này cũng có khác nhau!

Căn cứ trình độ minh ngộ khác nhau, chỗ tốt nhận được cũng không giống nhau, nhưng cho dù trình độ thấp nhất, cũng đủ cho người ta được lợi cả đời.

Ánh sáng lạnh trong mắt Tần Nham lóe lên, đời này hắn đã có hơn năm nghìn năm tuổi thọ, dù tính như thế, cũng chưa bao giờ minh ngộ, hơn nữa động tĩnh minh ngộ này cũng quá lớn, xem ra được lợi không chỉ có một người.

Nếu để cho này mấy người trưởng thành, hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Nhưng tông chủ Vân Khuyết tông thực lực không rõ đang canh giữ một bên, muốn không biến sắc mà giở trò cũng chỉ là lực bất tòng tâm.

Lúc Tần Nham do dự, một bóng dáng màu xanh tối nhanh chóng đến gần từ bên kia, tốc độ cực nhanh khiến người ta không thấy rõ.

Thần sắc Hiên Khâu Thiên Giác không thay đổi, dưới chân giẫm bộ pháp huyền diệu trong chớp mắt đã cản trước bóng dáng màu xanh, bóng người màu xanh cũng không thể không ngừng lại.

Bóng người dừng động tác, Tần Nham mới nhìn rõ người đến, người đến mặc trang phục màu xanh đậm cứng cáp, trên áo khoác ngoài có hoa văn màu vàng kim thêu theo trận pháp, khiến người kia có thêm vài phần tôn quý.

"Tông chủ!" Tần Nham chỉ nhìn một cái, lập tức cúi đầu, không nghĩ tới động tĩnh lần này thế nhưng kinh động Tần Tông Nguy.

Tuổi Tần Tông Nguy hiện giờ không ai biết, những cũng biết rõ hắn có ít nhất hơn vạn tuổi, thường ngày ít lộ diện, mọi người thấy Tần Nham hành lễ mới biết người đến là ai.

"Ha ha! Đúng là hậu sinh khả úy a! Không thể tưởng sau mấy ngàn năm, lão phu còn có thể thấy trình độ minh ngộ như vậy, xem đến nhất mạch kiếm tu này có người nối nghiệp rồi." Tần Tông Nguy cao giọng cười to, rồi nói trước với Hiên Khâu Thiên Giác.

"Đệ tử của tông chủ, thật là khiến người ta cảm thấy không bằng!" Tần Tông Nguy không biết Hiên Khâu Thiên Giác, càng không biết Vân Khuyết tông, nhưng lại đoán được một hai từ quần áo mấy người.

Dáng vẻ cởi mở của Tần Tông Nguy khiến chúng tu sĩ xung quanh cảm thấy ngoài ý muốn, còn tưởng rằng tông chủ Thương Lan tông này là người di thế độc lập cao không thể chạm, không nghĩ tới chẳng những khuôn mặt anh tuấn, hơn nữa tính cách cũng bình dị gần gũi như thế.

Khóe môi Hiên Khâu Thiên Giác cười nhẹ, giọng nói bình tĩnh, giống như gió xuân tháng ba."Tần Tông chủ quá khen, chỉ là ngoan đồ may mắn mà thôi."

"Người tu hành, may mắn chính là chỗ dựa lớn nhất." Tần Tông Nguy hơi cảm khái nói, mặc dù Tần Tông Nguy đã có mấy vạn tuổi, nhưng bề ngoài không hiện rõ, giải thích rõ thiên phú bản thân cực cao.

Dung mạo tu sĩ sẽ ít thay đổi sau Kim đan kỳ, sau kết anh thì gần như không đổi, nhìn Tần Tông Nguy hiện thời chỉ chừng hai ba mươi tuổi, nếu như không phải là dùng đan dược trú nhan, chỉ có thể nói lúc còn trẻ cũng là kỳ tài ngút trời.

Dòng nước xoáy trên bầu trời bao phủ cả ngọn núi diễn ra đấu võ, trong vòng trăm dặm xung quanh, đã không nhìn thấy màu sắc xanh thẳm của bầu trời, dòng xoáy mây mù thuần trắng bắt đầu lan tràn xuống dưới.

Tu sĩ vây xem cuối cùng có người phản ứng lại đây, cơ hồ là hoảng sợ hỏi."Sương trắng không phải đều là linh lực chứ!"

Không có ai trả lời, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều có đáp án, nhưng vẫn có ảo giác không xác định, linh lực hư vô mờ mịt, bản thân vô hình vô vị, chưa có ai thấy qua linh lực nồng nặc đến vậy, chẳng những ngưng tụ thành thực chất, hơn nữa còn dồi dào cuồn cuộn.

Dưới dòng xoáy, mấy người Hoa Vũ Lâu đã ngồi xuống tĩnh tọa, chuyện cho tới nước này, có một số việc cho dù không có ai dẫn dắt, trong u mê cũng tự có dự cảm.

Ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh đảo qua qua mấy người này, chỉ cần không có đại kiếp, sau này trong Nam Cảnh, nhất định sẽ có một vị trí của bọn họ.

Cảm khái vẫn chưa xong, ánh mắt dừng lại trên người một người tí hon màu trắng bên trong, thần sắc lập tức thay đổi có hơi dở khóc dở cười, trong một đám người thân hình thon dài, bé con này phá lệ khiến người khác chú ý, không vì hình thể và chủng tộc của nàng, cũng chỉ vì dáng vẻ nàng ôm chân ngắn ngồi trên mặt đất khiến người ta nghiêm túc không nổi.

Linh lực mênh mông cuồn cuộn ngưng tụ thành một con rồng bằng mây mù mạnh mẽ mà dịu dàng, đổ xuống từ trung tâm dòng xoáy, bao phủ mấy người trên mặt đất trong đó. Linh lực dư thừa liên tục không ngừng hội tụ trong cơ thể mấy người.

Khung cảnh rung động đến cực điểm này duy trì liên tục hai ngày, trong lúc không một ai rời hỏi, mặc dù linh lực gần như hội tụ hết trong sương mù, nhưng nồng độ linh lực gần dòng xoáy cũng vô cùng hiếm thấy, chúng tu sĩ có phản ứng nhanh chóng, từ lúc rồng mây xuất hiện đã bắt đầu tĩnh tọa tại chỗ.

Đệ tử khác của Vân Khuyết tông đã sớm ào ào chạy đến, ở dưới ý của Hiên Khâu Thiên Giác đi vào trung tâm lãnh thổ mây mù, mức độ ban ơn của sự minh ngộ của Hoa Vũ Lâu sợ là thế gian hiếm có.

Tảng sáng ngày thứ ba, mây mù màu trắng hai ngày không tan giữa không trung mới biến mất hầu như không còn, dưới dòng xoáy, hơn ba mươi người ngồi trên mặt đất lục tục mở mắt ra, mỗi người đều có có thay đổi rõ ràng, không chỉ là tu vi, sự cảm nhận trời đất có ảnh hưởng rất lớn đến tâm cảnh.

Ba mươi lăm người đi theo Đan Nghĩa Khanh đến đây lần này, đều là người trẻ tuổi tinh nhuệ, trong đó mười hai người kim đan, mười trúc cơ, còn lại là đệ tử Luyện khí kỳ, nhưng trải qua lần minh ngộ này, thực lực tăng lên một mảng lớn.

Lúc sương trắng dần tan, đệ tử của Vân Khuyết tông đã có mười mấy người phân tán chạy đi, cấp tốc ngự không về phía chỗ trống.

Những tu sĩ liên tục ở gần ngay từ đầu còn không hiểu, tông môn này có tật xấu gì? Bọn họ cũng sẽ không đi lên đoạt lấy linh lực bọn họ hấp thu, vội vội vàng vàng chạy như vậy làm gì!

Nhưng rất nhanh, bọn họ hiểu vì sao vì mười mấy người kia phân tán chạy đi.

"Ta dựa vào, đó là lôi vân sao?" Trong mọi người, không biết là ai đột nhiên nói một câu thô tục, chỉ thấy theo bóng mười mấy người rời khỏi, lôi vân đen nhánh đang đuổi mười mấy đạo người kia, vừa ngưng tụ, vừa đi xa.

Lôi vân ngưng tụ rất nhanh, chỉ vì minh ngộ nên chưa hạ xuống, nên mình ngộ vừa kết thúc, lôi kiếp chẳng mấy chốc đã đến. Cũng may không ít người trước khi bước vào mây mù, được Hiên Khâu Thiên Giác dặn dò, cho nên vừa minh ngộ vừa xong, nhanh chóng phân tán ra, để tránh độ kiếp biến thành song lôi kiếp, thậm chí đa lôi kiếp, chỉ sợ đệ tử Vân Khuyết tông sẽ là bị lôi kiếp tập thể đánh thành cặn bã.

Vì vậy sáng sớm hôm nay, nắng sớm còn chưa chiếu rọi bao lâu, trên không Thương Lan kiếm tông đã bị lôi kiếp đen nhánh bao phủ, đệ tử Vân Khuyết tông, Luyện khí kỳ toàn bộ vượt qua ranh giới trời đất, ào ào trúc cơ.

Mà đệ tử Trúc cơ kỳ cũng có hơn phân nửa đến trúc cơ đỉnh phong, chỉ đợi sau này cơ duyên, kết đan thành công, là có thể trở thành tu sĩ Kim đan kỳ, cũng có đệ tử trúc cơ hậu kỳ dựa vào linh lực hùng hậu, trực tiếp kết đan thành công. Bất quá, trong phần đông lôi kiếp, làm người khác chú ý nhất chính là lôi kiếp kết anh của Đan Nghĩa Khanh.

Trải qua chuyện này, những tông môn tới tham gia tỷ thí Nam Cảnh mới chú ý tới, Vân Khuyết tông danh tiếng không hiện này đến tột cùng có bao nhiêu nhân tài xuất hiện. Mà những nhân tài này lại là dựa vào lần minh ngộ này, nhảy lên vượt xa bọn họ như thế nào.

Tiếng sét ầm ầm không dứt bên tai vờn quanh phía trên Thương Lan kiếm tông, không biết có phải trùng hợp hay không, đệ tử Vân Khuyết tông chạy tương đối phân tán, cũng có nghĩa là diện tích lôi kiếp vô cùng rộng.

Chỉ đây là từ náo nhiệt nhất từ lúc Thương Lan tông mới thành lập, chưa từng có như thế, có thể tưởng tượng, chờ độ hết lôi kiếp, ngọn núi cao nhất của Thương Lan tông này có không chỗ sẽ hóa thành đất khô cằn. Nhưng, không chỉ có Thương Lan tông, cảnh tượng rung động như thế, ở trong thế gian lại có bao nhiêu người may mắn nhìn thấy, dựa vào một người minh ngộ, mà tông môn lên cấp tập thể!

Hoa Vũ Lâu đã sớm mở mắt, dung mạo trẻ trung trong nháy mắt này rút đi, sắc sảo nội liễm, hai mắt ẩn chứa ánh sáng, cả thân hình cũng cao lên trong lần minh ngộ này, minh ngộ và bảo đan phụ trợ khiến hắn tẩy kinh phạt tủy một lần nữa, kinh mạch rạn nứt được linh lực tẩm bổ thế nhưng mở rộng không chỉ một lần.

Lần này Hoa Vũ Lâu cũng không kết đan, nếu như kinh mạch còn như người thường, lần này kết đan sẽ là tất nhiên, nhưng mở rộng kinh mạch khiến cho nền tảng linh lực dung nạp của hắn cũng gia tăng theo, như thế mặc dù kết đan càng thêm khó khăn, thực lực lại có vượt rào về bản chất, cộng thêm tài năng kiếm tu hiếm thấy của hắn, sau này nhất định sẽ lập nên lịch sử chưa từng có.

Lần này Nguyễn Thanh Tuyết cũng không có kết anh, trước đây không lâu hắn vừa mới đi vào kim đan hậu kỳ, bình phong Nguyên Anh không dễ vượt qua như vậy, đẳng cấp càng cao, lên cấp càng khó, Đan Nghĩa Khanh dừng bước ở kim đan hậu kỳ đã hơn một trăm năm, lần này có thể đánh thẳng vào nguyên anh là trong dự liệu của Nguyễn Thanh Tuyết.

"Tiểu Chi đừng đau lòng nhé, sau này sư huynh bao bọc ngươi." Hoa Vũ Lâu chọc chọc gò má của Long Tiểu Chi, cho rằng nàng đau lòng vì bản thân không lên cấp, chọc xong, duỗi tay nâng nàng lên."Đi, chúng ta về thôi!"

Những người còn lại cũng hơi tiếc nuối vì Long Tiểu Chi không lên cấp, nhưng yêu tu và nhân loại khác nhau, bọn họ nhân tố quyết định sự trưởng thành của bọn họ là phẩm chất và chủng tộc, hơn nữa còn có hạn chế thời gian, chủng tộc tử điệp hết sức bình thường, tư chất cũng không tốt, linh lực nồng nặc như thế chỉ sợ cũng không hấp thu được bao nhiêu, nên mới không lên cấp.

Long Tiểu Chi ôm ngực ngồi trong lòng bàn tay Hoa Vũ Lâu hừ nhẹ một tiếng, bày tỏ miễn cưỡng hài lòng với sự phục vụ của Hoa Vũ Lâu. Thật ra Long Tiểu Chi đã mơ hồ cảm thấy, mình có xu thế lên cấp, tốc độ như thế khiến bản thân nàng thấy ngoài ý muốn.

_hết chương 41_