Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 29: Chân trần



Hai người còn lại cũng cố nén vui vẻ, Nguyễn Thanh Tuyết khéo hiểu lòng người tiến lên."Tiểu Chi có cần ta giúp một tay không?"

Long Tiểu Chi nghiêng đầu."Không cần!"

Sau đó thì thấy Long Tiểu Chi tính toán vị trí ấm trà và chén trà, lung la lung lay ôm một cái cốc đặt dưới ấm trà, lại vui vẻ chạy đến vị trí tay cầm ấm trà, hai tay dùng sức nghiêng ấm trà.

Ấm trà chậm rãi nâng lên một góc độ, Long Tiểu Chi thở hồng hộc, nàng sớm đã phát hiện những thứ Hiên Khâu Thiên Giác dùng đều có sức nặng không tầm thường, nếu không lấy tu vi gần năm trăm năm của nàng sao có thể nâng không nổi một ấm trà.

Chờ Long Tiểu Chi đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, tiếng nước chảy rõ ràng vang lên, Long Tiểu Chi nghe tiếng nước chảy, đoán trà đã đầy hơn phân nửa ly nhỏ, thì chậm rãi bỏ ấm trà xuống, ai ngờ hết sức, tay không vững, ấm trà mãnh liệt rơi xuống, Long Tiểu Chi vô thức lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước, bàn chân trần nhỏ xíu của Long Tiểu Chi thành công bị ấm trà nện trúng.

Nước mắt Long Tiểu Chi vọt lên hốc mắt trong nháy mắt, ba người còn lại sợ hết hồn, Hiên Khâu Thiên Giác vội vàng lấy ấm trà ra.

Thường ngày Long Tiểu Chi không có thói quen mang giày, chỉ dùng linh lực bao hai chân lại cho sạch sẽ, này lúc đột nhiên bị nện vào, năm ngón chân tinh xảo nhỏ bé lập tức sưng đỏ lên.

Hiên Khâu Thiên Giác duỗi tay bóp cổ chân Long Tiểu Chi kiểm tra một chút, phát hiện thương thế không nặng, thở phào nhẹ nhõm, đang muốn cầm phù triện trị liệu cho Long Tiểu Chi một cái.

Đã thấy Long Tiểu Chi đi cà thọt đến bên cạnh nửa chén trà, hai tay nâng chén trà từng bước lắc lư đi đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, dùng giọng nói nghiêm túc non nớt nói."Sư phụ, uống trà."

Trong đôi mắt bồ câu kia ngập dựa dẫm và mong đợi.

Hiên Khâu Thiên Giác duỗi tay nhận chén trà, uống trà trong chén, chỉ cảm thấy vị trà thoáng đắng thường ngày trở nên khác lạ.

Trời chiều đã tàn, màn đêm nhanh chóng phủ xuống, Hiên Khâu Thiên Giác chữa khỏi chân Long Tiểu Chi, sau đó đặt trên bàn thấp Long Tiểu Chi từng đặt lọ linh mật.

Chỗ đó đã đặt một chậu gốm sứ, bên trong là nước ấm thoải mái có pha thêm cam lộ, trên đó còn có một tầng cánh hoa màu đỏ trôi bồng bềnh, Long Tiểu Chi không thể chờ đợi bịch một cái nhảy vào, không lâu sau đó thì truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Trong hành trình Kính Đàm này Long Tiểu Chi đúng là mệt chết, vốn là trên đường về có thể nghỉ ngơi một phen, lại không nghĩ, chỉ có ngày đầu tiên được ngủ yêu.

Còn như vì sao Long Tiểu Chi ngủ không yên, tự nhiên là vì Hoa Vũ Lâu quấn quít lấy Nguyễn Thanh Tuyết đòi cách, Nguyễn Thanh Tuyết không làm gì được hắn, đành phải nói."Chuyện này cũng không khó, sư phụ cũng rất thích Tiểu Chi, chỉ là Tiểu Chi không mở miệng muốn bái sư, tự nhiên sư phụ cũng không thu đồ đệ, chỉ cần Tiểu Chi thành tâm muốn bái sư, sao sư phụ nhẫn tâm cự tuyệt chứ?"

Hoa Vũ Lâu cảm thấy rất có đạo lý, trình độ sủng Tiểu Chi của sư phụ thường ngày không thua hắn và sư huynh. Vì vậy ngày thứ hai, Hoa Vũ Lâu đã nói với Long Tiểu Chi đủ loại chỗ tốt khi bái sư.

Long Tiểu Chi lại cảm thấy không cần thiết, nàng cái gì cũng không thiếu, thiếu chỉ là thời gian, chỉ cần thời gian đầy đủ, phi thăng là chuyện sớm muộn.

Hoa Vũ Lâu thấy vậy thì đổi sách lược, bắt đầu liệt kê rất nhiều khuyết điểm của linh sủng, thậm chí càng nói càng nguy hiểm, ngay từ đầu Long Tiểu Chi không để ý, nhưng Hoa Vũ Lâu lại nhạy cảm bắt lấy một điểm.

Lúc ở thành Cổ Mạch Hoa Vũ Lâu phát hiện, Long Tiểu Chi trong một số phương diện lá gan vẫn rất nhỏ, tỷ như quỷ quái, tử thi các loại, nếu không thì lúc vào thành cũng không vô thức sít sao níu lấy tóc mình.

Vì vậy Long Tiểu Chi bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng, Long Tiểu Chi thân là linh thực vì sao lại sợ quỷ, nếu như lúc ngươi chưa biến hóa, bên cạnh có một con Long Huyết Kiệt rất thích nói chuyện quỷ, hơn nữa nói giống như thật, ngươi liền biết, sức tưởng tượng quá tốt thật ra cũng là một loại tai nạn.

Dưới sự dẫn dắt của Hoa Vũ Lâu và não bổ của Long Tiểu Chi, tự nhiên Long Tiểu Chi muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng Nguyễn Thanh Tuyết lại giả vờ không nhìn thấy, ba ngày về, cho dù Long Tiểu Chi thật vất vả ngủ được, Hoa Vũ Lâu sẽ đột nhiên u ám nói bên tai nàng."Nếu Tiểu Chi như bị bán, hắc hắc hắc..."

Long Tiểu Chi bị hù dọa lập tức bò dậy, cào Hoa Vũ Lâu hai móng vuốt, nhưng việc này cũng không thể ngăn cản nửa đêm bên tai mình đột nhiên vang lên các loại tiếng động quỷ dị, khiến Long Tiểu Chi sắp điên.

Như thế, vừa về tới lê viện, Long Tiểu Chi thích ngủ lại vài ngày không được an giấc nhìn thấy Hiên Khâu Thiên Giác lập tức ấm ức không thôi, còn kém chỉ vào mũi Hoa Vũ Lâu cáo trạng, sau khi bái sư xong, lập tức ngủ được mù mịt trời đất.

Hiên Khâu Thiên Giác về phòng, phát hiện Long Tiểu Chi đã ngủ trong chậu sứ, chỉ có thể vớt Long Tiểu Chi ra, dùng linh lực hong khô thân thể, thả Long Tiểu Chi lại trong chén ngọc, tỉ mỉ đắp kín chăn nhỏ.

Long Tiểu Chi còn không biết mình bị thấy hết, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác quả thực không có tà niệm gì, dù sao đối với một người tí hon còn không lớn bằng bàn tay mình, có thể có tâm tư gì chứ.

"Sư phụ, Thanh Tuyết có chuyện không rõ." Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Nguyễn Thanh Tuyết, tự nhiên Hiên Khâu Thiên Giác đã sớm cảm giác được, nhẹ nhàng nói vào đi, đồng thời bấm một pháp quyết trên chén ngọc, đỡ cho Long Tiểu Chi đang ngủ bừng tỉnh.

Nguyễn Thanh Tuyết vào phòng, Hiên Khâu Thiên Giác ngồi bên bàn thấp, trong chén ngọc trên bàn, Long Tiểu Chi ngửa mặt ngủ, cái miệng nhỏ nhắn hồng phấn khẽ mở ra, mặt bánh bao ngủ đến ửng đỏ, bàn tay nhỏ bé còn đang nắm góc chăn nhỏ, ngủ rất ngọt ngào, hiển nhiên vài ngày này bị Hoa Vũ Lâu lăn qua lăn lại hỏng mất.

"Lần này gặp biến cố gì ở Kính Đàm?" Hiên Khâu Thiên Giác hiểu rõ đồ đệ của mình, chỉ có gặp chuyện khó hiểu mới có thể đến đây tìm hắn, xem ra trong Kính Đàm có kỳ ngộ khác.

Nguyễn Thanh Tuyết thuận theo dấu tay Hiên Khâu Thiên Giác ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi nói chuyện ba người bọn họ trải qua trong Kính Đàm.

Hiên Khâu Thiên Giác không ngắt lời Nguyễn Thanh Tuyết, đến lúc tự thuật kết thúc, Hiên Khâu Thiên Giác vẫn im lặng không nói.

"Sư phụ, vương thành như Cổ Mạch vì sao không được ghi lại trong lịch sử? Linh Hiên lại là niên hiệu khi nào? Thanh Tuyết lật sách cổ, vì sao không có bất kì dấu vết gì?"

Việc này là việc khiến Nguyễn Thanh Tuyết để ý nhất, mọi thứ chỉ cần tồn tại, nhất định lưu lại dấu vết, dù không phải chuyên môn ghi chép, cũng sẽ đề cập, sạch sẽ như thế ngược lại khiến người ta chú ý.

Thần sắc Hiên Khâu Thiên Giác thế dần dần nặng nề, trầm giọng mở miệng."Thanh Tuyết có biết vì sao vi sư không cho phép ngươi giao thiệp với chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạn?"

Nguyễn Thanh Tuyết nhíu mày, trước kia hắn chỉ nghĩ là chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạn quá mức nguy hiểm, không phải hắn lúc này có thể giao thiệp, nhưng là bây giờ đột nhiên bị sư phụ nhắc tới, chỉ có thể nói rõ giữa hai việc này có liên quan gì đó."Chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạn có gì?"

"Vài ngàn năm trước, mặc dù Sơn mạch Hằng Đoạn nguy hiểm, cũng không phải không thể đi qua, trao đổi giữa hai phương nam bắc cũng không lạnh nhạt như như hiện thời, nhưng sau một lần địa chấn, khu vực ngay chính giữa Hằng Đoạn đột nhiên rạn nứt, hình thành một chỗ sơn cốc, mà từ đáy cốc có một chủng tộc vô cùng mạnh mẽ leo ra, bọn họ lập nước ở nơi đó, chiếm hết địa thế thuận lợi, tự xưng Cổ Mạch."

"Ở thời đại kia, đúng lúc anh hùng xuất hiện lớp lớp, vô số nhân vật thiên tài ào ào hiện lên, bắc có Hiên Khâu cổ quốc thống lĩnh bắc cảnh, nam có tộc người Linh Tịch phụ trách quản lý các con sông lớn, ngoài ra còn có tộc người Phượng Trì cổ xưa, Thương Lan kiếm tông lấy kiếm làm chủ, Thanh Đan Môn thuật luyện đan đạt tới đỉnh cao và rất nhiều thế lực mạnh mẽ tồn tại, Cổ Mạch vừa xuất hiện đã nắm chắc nơi hiểm yếu của Hằng Đoạn, muốn chiếm một chỗ ngồi vị trong đại lục, tự nhiên là không dễ dàng."

Lúc này Nguyễn Thanh Tuyết đã không chỉ kinh ngạc, mà mà rung động."Phượng Trì, Thương Lan và Thanh Đan Môn Thanh Tuyết còn biết, Hiên Khâu là nước nào? Vậy sư phụ là..."

Hiên Khâu Thiên Giác cười nhạt một tiếng."Vi sư cũng không phải người Hiên Khâu, chỉ nhận được truyền thừa của Hiên Khâu cổ quốc, Hiên Khâu cổ quốc diệt vong đã lâu, vi sư cũng là lúc nhận truyền thừa mới biết về đoạn lịch sử xa xôi này."

"Linh Tịch, Hiên Khâu hai thế lực mạnh mẽ nhất khi đó, cho nên niên hiệu mới là Linh Hiên. Cổ Mạch xuất hiện khiến cục diện ổn định xuất hiện rung chuyển, nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, Cổ Mạch chi chủ cũng không phải người phàm, hơn nữa phẩm tính hào sảng, chẳng những đứng vững gót chân, còn giao hảo với Hiên Khâu Linh Tịch, sau này kết thân với Linh Tịch."

Chỉ là, sự bình tĩnh này chỉ duy trì không đến mười năm, trên đại lục chợt xuất hiện một người tu ma, người này không ngừng gây án, thủ đoạn tàn nhẫn, tử thương vô số, sau đó Thương Lan kiếm tông cầm đầu, tụ tập các thế lực còn lại tra xét, cuối cùng nhắm mục tiêu vào sơn cốc nơi tộc người Cổ Mạch sinh sống.

Nhưng muốn động Cổ Mạch không dễ dàng, bởi vì bọn họ chẳng những bản thân mạnh mẽ khác thường, sau lưng có hai thế lực lớn Hiên Khâu Linh Tịch, đại lục lại là rung chuyển bất an mấy năm, cuối cùng liên lụy tranh đấu trên cả đại lục, liên luỵ tất cả thế lực hàng đầu khi đó.

Cơ hồ chín phần tu sĩ trên đại lục tụ tập mà đến, Linh Tịch khổ chiến mấy tháng, cuối cùng diệt tộc, bộ tộc Linh Tịch căn cơ thâm hậu, vì để ngừa kia sau này bị trả thù, các tu sĩ thậm chí khởi động cấm trận, trấn áp hồn phách bộ tộc Linh Tịch, không được luân hồi.

Linh Tịch gặp nạn, Hiên Khâu và Cổ Mạch tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, ào ào đi cứu viện, lại bị phản bội, nửa đường bị phục kích, cơ hồ toàn quân bị diệt.

Sau đó phần đông tu sĩ một đường đi về bắc, Cổ Mạch, Hiên Khâu gặp tai hoạ ngập đầu. Hai thế lực lớn mạnh mẽ nhất trong lịch sử từ đấy rơi xuống, nhưng những mờ ám trong đó, người chết quá nhiều, đoạn lịch sử này bị phủ đầy bụi, bị xóa hết dấu vết trong sách sử. Mà Sơn mạch Hằng Đoạn đã hiện lên những điều khác thường lúc Cổ Mạch diệt quốc, nguy cơ trùng trùng, người thường rất khó lại giao thiệp với chỗ sâu trong sơn mạch.

"Vì sao bị diệt tộc trước lại là Linh Tịch? Chuyện này lấy ý của Thanh Tuyết, Linh Tịch và Hiên Khâu không đến trình độ bị diệt tộc, hơn nữa đến cuối cùng, đến tột cùng có tìm được người tu ma hay không?" Nguyễn Thanh Tuyết cảm giác những điều nghe thấy hôm nay lật đổ hiểu biết của hắn.

Hiên Khâu Thiên Giác vẫn bình thản cười cười như cũ, giọng nói hơi cảm khái."Nếu như cuối cùng tìm được người tu ma, đoạn lịch sử này có lẽ chẳng những không bị phủ đầy bụi, còn sẽ ghi rõ ràng rành mạch vào sử sách, được người đời ca ngợi. Về phần tại sao diệt Linh Tịch trước..."

Đột nhiên Hiên Khâu Thiên Giác ngưng lại, mới tiếp tục nói."Bởi vì đó là Linh Tịch! Đoàn kết mạnh mẽ đến múc người ta giận sôi, hơn nữa tinh thông đường thủy, nếu như không diệt Linh Tịch trước, mà đi tấn công Cổ Mạch hoặc là Hiên Khâu, Linh Tịch nhất định sẽ thuận theo trăm sông lớn thông suốt bốn phương mà cứu viện cực nhanh."

_hết chương 29_