Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 35: Quỹ ốc chi chủ: Người trong gương 5



"Chỉ có hai trăm không đủ tiêu." Bạch Sở Niên cố ý nâng cằm chọc anh.

Rimbaud thấp giọng dỗ dành hắn: "Trước đáng thương, là được."

"Được, vậy tôi trước tiên đáng thương một chút." Bạch Sở Niên cười rộ lên bắt lấy cổ tay Rimbaud dán lên môi, hôn lên ngón tay anh một cái.

Ngón tay được bao phủ bởi mao mạch và dây thần kinh nhỏ, bởi vậy xúc giác vô cùng mẫn cảm, bị đôi môi ấm áp của alpha chạm vào, một khối con vết nhỏ tiếp xúc liền chuyển sang màu đỏ.

Thân thể Rimbaud giống như bị đụng phải cái gì đó đột nhiên đình trệ xuống, vô thức a một tiếng, bất giác từ trong tuyến thể lộ ra một ít tin tức tế mềm mại.

Omega trong lúc vô tình tiết lộ điểm này đối với alpha mà nói quả thực là đang câu dẫn đối phương. Bạch Sở Niên cơ hồ bị điểm này tiếp xúc với tuyến thể trong giây đầu tiên đã có phản ứng.

Cửa phòng trà đột nhiên bị đẩy ra, omega vừa mới ôm tài liệu có chút liều lĩnh thò đầu vào: "Cảnh sát nhà tù quốc tế tới đây bàn giao hồ sơ, cậu đã sửa sang lại chưa?"

Rimbaud quay đầu lại nhìn thoáng qua sofa đơn, alpha đã không còn nữa, trong phòng trà chỉ còn lại một mình anh, chỉ có cửa sổ bên cạnh sô pha là mở ra.

"En" Rimbaud rót cho mình một ly nước một lần nữa rồi theo omega ra khỏi phòng trà.

Bạch Sở Niên một tay treo lơ lửng dưới ban công ngoài cửa sổ phòng trà, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới khẽ xoay người trở về, vải vóc giữa quần đùi bật lên một khối lớn.

Hắn ngồi xổm xuống, lật di động để cho mình và lão nhị đều bình tĩnh một chút. Vừa mới thừa dịp Rimbaud rót nước chụp lén một tấm ảnh, hơi có chút mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ khuôn mặt nghiêng mặt của omega bị mấy sợi tóc rối màu vàng che khuất, từ bên cạnh nhìn chóp mũi anh vừa nhỏ vừa cong, vai cổ cùng xương quai xanh cũng gầy đến lạ, tuy rằng không yếu đuối mảnh khảnh như các omega khác nhưng cũng ăn nhiều hơn một chút.

Anh đã gửi bức ảnh này cho các đồng nghiệp đặc vụ trong bộ phận kỹ thuật của liên minh.

Đoàn Dương nhanh chóng trả lời: "Đã nhận được đối tượng, điều tra phương diện nào?

Bạch Sở Niên: "Đem ảnh phóng rõ ràng một chút, không cần sửa mặt quá gầy, anh ấy vốn đã rất gầy rồi."

Đoàn Dương: "?"

Bạch Sở Niên: "Cũng không nên thêm bộ lọc."

Rimbaud ra khỏi phòng trà lại trở về chỗ ngồi của mình, nghe nói nhà tù quốc tế phái người tới giao hồ sơ, Rimbaud vừa vặn phụ trách nhóm hồ sơ này, làm người phụ trách, nhất định phải ra mặt giao nhận ký tên, vì thế anh liền đứng dậy đi lưu trữ.

Đẩy cửa phòng họp lưu trữ ra bên trong có một con quạ đen omega mặc đồng phục cảnh sát, đeo huy chương trên vai, một đôi mắt phượng quyến rũ, khóe mắt điểm xuyết một nốt ruồi nước mắt.

Độ Mặc đứng dậy chào hỏi, nhìn thấy người tiến vào giao nhận thì ngẩn người, bàn tay khách khí vươn ra bắt tay cứng đờ giữa không trung: "Rimbaud?"

Rimbaud nhướng mày, đuôi cuộn tay vịn sô pha ngồi xuống, ánh mắt lướt qua bàn tay độ mặc duỗi tới, một tay nâng má ngồi nghiêng trên sô pha.

Rõ ràng quân hàm cảnh sát của Độ Mặc so với Rimbaud cao hơn mấy bậc, nhưng dưới khí tràng tự nhiên của con người cá này áp bách, Độ Mặc bất giác ngồi thẳng người.

Rimbaud biên độ nhỏ vểnh mũi đuôi một chút, ý bảo Độ Mặc có thể bắt đầu nói.

"Được rồi." Độ Mặc lấy ra văn kiện phê duyệt cấp trên cấp dưới đưa ra đưa cho Rimbaud: "Tôi biết sở cảnh sát liên minh Omega trong năm năm qua đã bắt được mấy tên khủng bố, trên người đều mang theo hình xăm chim bay, là thành viên của tổ chức khủng bố Hồng Hầu Điểu, tôi cần điều chuyển hồ sơ của bọn họ."

Rimbaud hơi nghiêng đầu lắng nghe, anh cần phản ứng trong đầu một lát mới có thể hiểu được ý tứ của đối phương, nhưng ở góc độ Độ Mặc xem ra, người cá tư thế ngồi cao quý kia dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào hắn, phảng phất muốn xé rách cả người hắn, đem mỗi một khối nội tạng đều lấy ra vuốt ve một lần.

Người nọ bỗng nhiên đứng thẳng người ngồi dậy, Độ Mặc không khỏi theo bản năng lui về phía sau, cọ đến góc xa nhất của sô pha.

Rimbaud dựa vào điện lơ lửng đến trước giá lưu trữ, không biết đang dùng phương thức gì tìm kiếm số, một lát sau phân biệt từ mấy khu vực khác nhau tìm được kẹp lưu trữ, sau khi dùng mống mắt mở khóa, từng quyển từng quyển chậm rãi cầm trên tay đặt ở trước mặt Độ Mặc.

"Nhanh như vậy?" Độ Mặc kinh ngạc cầm lấy hồ sơ lật xem trang chủ: "Cũng không cần máy tính tìm kiếm sao?"



Rimbaud lắc đầu, anh không thể sử dụng máy tính.

Độ Mặc bỏ hồ sơ vào trong túi, vốn đứng dậy muốn đi, nhớ tới chuyện gì sau đó lại nhẫn nại ngồi trở lại vị trí cũ: "Anh không có gì muốn hỏi tôi sao? Về... Bài kiểm tra trước đó?"

Sau đó Độ Mặc đã tự hỏi qua, chuyện hắn chết vì mục đích của Xà Nữ Mục chính là một trong những kế hoạch của Bạch Sở Niên, hắn cũng biết hành vi của mình rất khả nghi, cho nên bị đội ngũ khác hoài nghi cũng không có gì là kỳ quái.

Rimbaud từ chối cho ý kiến, lẳng lặng đặt khuỷu tay lên tay vịn sô pha, thỉnh thoảng nhàm chán vểnh mũi đuôi lên chờ Độ Mặc nói xong. Kỳ thật anh mới không quan tâm, trong vài phút tìm hồ sơ cho Độ Mặc, anh nhìn mấy cái đồng hôd treo tường, trong lòng tính toán khoảng cách tan tầm còn bao lâu.

"Tôi là cảnh sát của trại giam trọng hình quốc tế, vào đêm trước kỳ thi ATWL, máy tính của chúng tôi đã bị tấn công bởi siêu hacker, tin tặc gửi một email, nói rằng hắn đã phá vỡ cơ sở dữ liệu của viện 109, sẽ ném những thông tin và dữ liệu hữu ích này vào hệ thống kiểm tra ATWL, tiết lộ toàn bộ tội ác của viện 109 cho công chúng, các bậc tiền bối có thâm niên và kinh nghiệm để điều tra vấn đề này phần lớn thì tuổi tác đã không còn nhỏ, chỉ có tôi chưa vượt quá giới hạn độ tuổi của kỳ thi, vì vậy tôi trà trộn vào để thu thập bằng chứng về tội ác của viện 109 mà hacker này nói đến."

"Có điều là hiện tại xem ra vị hacker kia cũng không phải là đã làm rất thành công." Độ Mặc tiếc nuối thở dài: "Viện nghiên cứu 109 nằm ở biên giới không có người quản lý, rõ ràng làm thí nghiệm tàn nhẫn trái với nhân luân để trục lợi, lại không ai có thể trừng phạt bọn họ, hiện giờ tiết lộ ra mấy thứ này chỉ là phần nổi của tảng băng trôi, căn bản không đủ để lay đổ bọn họ."

"Nhưng tin tặc nói trong thư rằng họ sẽ không bỏ cuộc, đó chỉ là sự khởi đầu. Ừm... Tôi rất mong đợi điều đó."

"Đúng rồi, nghe nói nơi này của các anh gần đây đã xảy ra một vụ án mất tích liên hoàn, tôi cũng chú ý một chút tình tiết vụ án, so với tấn công khủng bố nhàm chán cùng bắt cóc ám sát các loại đồ, vụ án này phi thường thú vị. Nếu anh cần giúp đỡ, anh có thể yêu cầu chúng tôi giúp đỡ... Ừm, tôi không phải có ý nói các anh không có năng lực xử lý vụ án này, ý tôi là tôi rất hứng thú với căn phòng có ba cạnh kia, tuy rằng đây là phạm vi quản lý của các anh nhưng nếu có thể tôi cũng muốn vào đó xem."

Rimbaud gật đầu.

Trên thực tế anh căn bản là nghe không hiểu.

Đồng hồ treo tường cho thấy đã đến giờ tan tầm, Rimbaud nhanh chóng cầm bút ký vào tài liệu của Độ Mặc: Lanbo, sau đó đứng dậy rời đi.

Độ Mặc nhìn mấy chữ cái hời hợt dưới văn kiện, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Rimbaud rời khỏi kho lưu trữ, bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: "Loại thái độ này đến giờ vẫn không có ai khiếu nại anh ta sao?"

Lam Ba đeo ba lô dùng đuôi cá chống đỡ thân thể đứng trước máy quẹt thẻ, đồng hồ trên tường từ 5 giờ 29 phút chiều đến giây cuối cùng của năm giờ rưỡi, máy hiện lên thông báo đã quẹt thẻ thành công.

Các đồng nghiệp khác trong khoa đều bị hoảng sợ, ở chỗ bọn họ không ai có thể đúng giờ tan tầm, nếu ai không làm thêm giờ đến nửa đêm đều là lười biếng.

Rimbaud quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng nghiệp, nâng đầu đuôi lên, tiếp xúc với máy quẹt thẻ, một dòng điện mạnh rót vào máy giúp đồng nghiệp trong tòa nhà đều quẹt thẻ tan tầm, sau đó sách ba lô rời đi.

Vài giây sau, trong tòa nhà vang lên một trận hoan hô, các cảnh sát nhao nhao tan tầm chạy như điên rời khỏi sở cảnh sát, như chậm mỗi giây là chỉ sợ bị bắt trở về làm việc.

Bạch Sở Niên ngồi trên một cái xích đu trong công viên gần sở cảnh sát, nhàn nhã đu đưa xích đu của trẻ em, hai chân dài không có chỗ đặt, ngồi trên xích đu thấp bé không khác gì ngồi xổm trên mặt đất.

Mấy tiểu hài tử vây quanh bên người Bạch Sở Niên muốn đu dây.

"Ha ha, không cho." Bạch Sở Niên ngầm một cây kẹo mút, lười biếng ôm hai sợi dây xích đu, lời nói trẻ trâu này khiến ba đứa nhỏ tức đến nỗi khóc oa oa.

Trên đường đến ga tàu điện ngầm Lam Ba đi ngang qua công viên, Bạch Sở Niên vẫy tay chào anh: "Lại đây."

Rimbaud trèo qua lan can, đuôi cuộn lên xích đu nhìn hắn: "En?"

Bạch Sở Niên từ xích đu đi xuống, ngồi xổm ở một bên: "Nà, đến ngồi ở đây."

Có một tiểu hài tử nhân cơ hội cướp mông ngồi lên, Bạch Sở Niên thuận tay xách cổ áo đứa nhỏ lên, ném sang bên cạnh.

Rimbaud chưa từng thấy qua đồ chơi của con người liền thấy mới lạ mà ngồi lên, nhẹ nhàng lắc lắc, không giữ được trọng tâm suýt nữa ngửa mặt ngã xuống. Bạch Sở Niên dùng đầu gối ngăn anh trở về, để cho anh an tâm chơi đùa.

"Tan tầm rồi à?" Bạch Sở Niên từ sau lưng đỡ sợi dây xích đu ghé vào sau tai anh hỏi.

"En."

"Về nhà đi, tôi đi dạo bên ngoài một ngày, đói quá."

"En, được."



"Có điều là bây giờ tôi không có xe, chúng ta mau bắt taxi trở về đi."

"Đi..... Tàu điện ngầm."

"A, tiết kiệm như vậy cơ à, anh không mệt một chút nào sao?"

"Em mệt... Chỉ cần ngồi, xe hơi."

"Tôi không mệt."

Tan tầm là giờ cao điểm buổi tối, trên tàu điện ngầm chật kín người, người người áp nhau toàn bộ chen chúc cùng một chỗ, trong xe các loại mùi tin tức tố hỗn tạp, xe thì vừa chật chội lại ồn ào.

Lần này căn bản không ai chú ý tới trong xe có một omega đứng bằng đuôi cá.

Lúc tàu điện ngầm đến ga lại chen lên một đám người, có người không cẩn thận giẫm lên đuôi Rimbaud, Rimbaud kêu a lên một tiếng.

Bạch Sở Niên vẫn nhìn chằm chằm mặt Rimbaud, anh vừa mới há miệng, Bạch Sở Niên liền nhét kẹo chưa ăn xong vào miệng Rimbaud, Rimbaud mơ mơ màng ngậm cây kẹo, quai hàm phồng lên một khối.

"Sao anh lại vui vẻ như vậy?" Bạch Sở Niên cúi đầu cười, cong người nhặt mũi đuôi Rimbaud lên nhét vào trong túi quần mình, miễn cho lại bị người khác giẫm phải.

Về đến nhà, Bạch Sở Niên quấn tạp dề hình sóng biển màu lam vào phòng bếp.

Bình thường hắn cũng không thích nấu cơm, cho dù thỉnh thoảng không có nhiệm vụ nhàn rỗi ở nhà cũng chỉ biết gọi đồ ăn bên ngoài, bởi vì ngại phiền phức, lại phải mua đồ ăn lại phải rửa rau thái rau nấu ăn rất phiền.

Nhưng hôm nay là nhàm chán, chỉ muốn làm, mở trình duyệt tìm kiếm công thức nấu ăn để làm cơm.

Hắn dựa theo lời dạy trên mạng lăn qua lăn lại ra một đĩa khoai tây sợi chua cay cùng một đĩa thịt xào bắp cải, chính mình trộm nếm một chút, ngoài ý muốn đồ ăn cũng không tồi vì thế liền bưng lên bàn ăn đẩy cho Rimbaud.

Mắt thấy Rimbaud lại muốn lấy màng bọc thực phẩm đem hai món ăn này bọc lên rồi ăn đĩa, Bạch Sở Niên đè mép đĩa lại, chỉ cho phép anh ăn đồ ăn trong đĩa.

Rimbaud ngửa đầu nhìn hắn trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra, mất một phút mới tìm được chức năng chụp ảnh, nghiêm túc chụp hai mươi tấm ảnh góc độ khác nhau cho hai đĩa thức ăn, sau đó cất đi, dùng thìa xúc một miếng nhỏ.

Tầm mắt Bạch Sở Niên không tự chủ được nhìn theo anh, nuốt một ngụm nước miếng hỏi: "Thế nào?"

Trong mắt Lam Ba lóe ra ánh sao nhỏ màu xanh lam.

Bạch Sở Niên rốt cục đứng thẳng người ngồi trở lại vị trí của mình, làm bộ như không có việc gì mà ăn một miếng cơm vào miệng, bình thản nói: "Ừm, chắc là cũng được đi."

Trước khi đi ngủ, Bạch Sở Niên từ phòng tắm đi ra, chỉ có nửa người dưới quấn khăn tắm, lau tóc ướt sũng trở lại phòng ngủ, Rimbaud nằm sấp trên mép bể cá ngủ thiếp đi, lông mi im lặng rũ xuống, ánh đèn chiếu ra bóng lông mi dưới mí mắt anh.

Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, sờ sờ mái tóc Rimbaud treo bọt nước, dùng ngón áp út chạm vào mặt anh. Bởi vì quanh năm đều chiến đấu cùng cầm súng nên bàn tay hơi thô ráp.

Điện thoại di động của Rimbaud đột nhiên rung lên động một chút, là cục cảnh sát gửi tới lịch sắp xếp công tác tạm thời, nói tổ chuyên án đã thành lập, Rimbaud phụ trách đi núi Hồng Phong điều tra căn nhà kim tự tháp kia.

Rimbaud buồn ngủ mở nửa mắt, sốt ruột cuộn thành quả bóng cá chìm xuống đáy bể cá: "Buồn ngủ, ngủ, không đi."

"Đúng vậy, không đi. Còn nói cái gì tiền thưởng đi công tác, thù lao mới có ba ngàn đồng, mua cơm còn không đủ ăn?" Bạch Sở Niên lật tin tức của sở cảnh sát liên minh đến cùng cũng không phát hiện phần thưởng nào động tâm, đi cái quần què, làm cảnh sát cấp bậc thấp nhất quá vất vả đi thôi, phải đi công tác ban đêm mới cho chút tiền như vậy.

"Giải thưởng, tiền?"

Rimbaud từ trong bể cá bò ra cầm khăn lau nước bắt đầu mặc đồng phục cảnh sát.

Phải lấy được tiền thưởng!