Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 12: Tệp Tuyệt Mật: Khoảnh Khắc Trong Hang Rắn



Tất Lãm Tinh khó hiểu: "Tại sao họ lại phải làm thế?"

Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm mặt đất xuất thần, thẳng đến khi tàn thuốc quá dài rơi vào ngón tay khiến hắn tỉnh lại, mới nhẹ giọng trả lời: "Thủy tinh tan chảy dưới trọng lực tự nhiên nhỏ vào trong nước hình thành thủy tinh mật độ cao hình giọt nước gọi là nước mắt của Rupert, phần đầu có thể chịu được trọng lượng lớn chèn ép, nhưng phần đuôi thì rất yếu ớt, một loại năng lực bán sinh của nhân ngư chính là như thế, khi anh ấy bị kích thích tiến vào giai đoạn tự chữa bệnh hình cầu thì không có bất kỳ người nào có thể dựa vào ngoại lực tách ra được, trừ phi cắt đứt đầu đuôi của anh ấy, bạo lực chấm dứt thời kỳ tự chữa bệnh, dùng đau nhức buộc Rimbaud mở thân thể ra."

Nó không phải là một bí mật, rất nhiều tài liệu về người và cá đã viết khả năng này.

"Không mở anh ấy ra thì làm thí nghiệm như thế nào được, muốn lấy mẫu máu, mẫu dịch cơ thể, đo cực hạn chịu đựng thuốc, lực phá hoại và cực hạn bị thương, cực hạn nhiệt độ cực cao cực thấp, thể lực cực hạn, năng lực cực hạn, đều cần cơ thể thí nghiệm phối hợp." Bạch Sở Niên bình thản kể lại hạng mục thử nghiệm mà Tất Lãm Tinh chưa từng tiếp xúc, giống như nhớ lại tối hôm qua trong bữa cơm tối đã ăn cái gì vậy.

"Hình như anh biết rất rõ?"

"Không phải tất cả mọi người sinh ra đều giống như các cậu đều là thiếu gia đâu." Bạch Sở Niên nhàm chán bóc ra bộ lọc thuốc lá, xé bông bên trong: "Chỉ là một kỳ thi thôi mà cha ruột còn tìm người đến bảo vệ."

"Đúng, có người chính là thực may mắn." Tất Lãm Tinh cầm điếu thuốc trong tay Bạch Sở Niên vứt trên mặt đất: "Lục Ngôn chính là vậy, tùy tiện làm trời làm đất tôi đều quen, chú Cẩm suy nghĩ nhiều rồi, không có anh, tôi cũng có thể mang theo Lục Ngôn thắng."

Bạch Sở Niên hừ cười: "Có đạo lý đấy, lúc tôi mười bảy tuổi sao lại không có giác ngộ này nhỉ, tôi lúc đó luôn nghĩ cách trả thù anh ấy, một thời gian thật lâu tôi đều tự hỏi đến khi gặp lại nên trả thù anh ấy lại như thế nào."

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Tất Lãm Tinh ngồi ở ghế sau ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Lục Ngôn gối lên đùi hắn cuộn mình ở ghế sau ngủ gật, tai thỏ cụp xuống che đi đôi mắt.

Rimbaud ôm đuôi ngồi xổm ở ghế phụ, cầm đầu đuôi lên thổi và ngậm vào miệng, giống như con người có thói quen liếm hai ngón tay bị cắt để giảm đau.

Bạch Sở Niên lái xe, phân ra một bàn tay vươn tới trước mặt Rimbaud, mở lòng bàn tay ra: "Đưa tôi."

Rimbaud ngẩn người một chút, đặt tay lên bàn tay của Bạch Sở Niên.

"Không cần cái này." Bạch Sở Niên nhẹ nhàng nắm chặt tay anh: "Cái đuôi."

Rimbaud do dự một hồi lâu, cẩn thận đặt mũi đuôi còn dính nước miếng vào trong tay Bạch Sở Niên.

Tuyến thể của Bạch Sở Niên tiết ra pheromone trấn an, thông qua tuyến mồ hôi phóng thích vào lòng bàn tay, lồng vào đầu đuôi Rimbaud.



Rimbaud thoải mái hừ hừ một tiếng, buông lỏng cảnh giác nằm ở ghế phụ nheo mắt nghỉ ngơi. Bạch Sở Niên mở bàn tay ra, cẩn thận quan sát một đoạn đuôi cá đặt ở trong lòng bàn tay, từ cuối cùng hướng lên vị trí dài mười cm có một đường phân giới không rõ ràng lắm, vảy cuối cùng rõ ràng là non nớt hơn một chút, cái đuôi mới này là sau khi cái cũ bị cắt đứt mà lại mọc cái mới ra.

Đối với nhân ngư mà nói, cắt đứt một đoạn đuôi cá dài mười cm, cùng con người bị chém hai chân là đau đớn như nhau, cho dù đuôi cá chỉ cần không cắt đến xương là có thể tái sinh vô hạn, loại đau đớn tỉnh táo này là cả đời không thể nào quên.

Ba năm trước viện nghiên cứu 109 phái nghiên cứu khoa học đến mua cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng, nói chỉ là quan sát trưng bày, sẽ cung cấp cho cơ thể thí nghiệm môi trường sống tối ưu, mà điều kiện mua hàng bọn họ đưa ra chính là lựa chọn người có đánh giá chiến đấu cao nhất.

Các thí nghiệm thể bởi vậy bắt đầu cuồng chiến kéo dài một tuần, ai cũng muốn rời khỏi tòa nhà giam tối tăm này, bởi vì viện nghiên cứu 109 hứa hẹn, sẽ gánh chịu tổn thất bởi vì lần này lựa chọn chiến đấu mà chết non, cho nên căn bản không ai ngăn cản trận loạn đấu này thuộc về quái vật sinh hóa này.

Một tuần sau chỉ có Bạch Sở Niên và Rimbaud còn sống trong bể sinh thái trong suốt, nhưng chỉ có Rimbaud còn sống được mang ra ngoài, trước ngực Bạch Sở Niên bị móng vuốt sắc bén của cá người vạch ra một vết thương dài sâu, nội tạng cùng ruột chảy đầy đất, sau khi khâu lại suốt hai tuần đều bị dày vò trong nhiễm trùng lặp đi cứ lặp lại, cuối cùng đành phải bị làm đồ chơi bán cho các phú hào thích chơi trò biến thái với giá thấp.

Thẳng đến khi Lục Thượng Cẩm nhìn trúng năng lực của hắn ở võ đài dưới lòng đất, mua hắn về nhà. Ngôn Dật mang cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, hôm đó vừa vặn là thứ sáu, Lục Ngôn từ trường nội trú tan học trở về, Bạch Sở Niên không đi ra ngoài, trốn ở cầu thang nhìn bọn họ ở trên sô pha phòng khách cùng nhau xem TV.

Có điều là xem ra ba năm nay Rimbaud ở viện nghiên cứu 109 sống cũng không thoải mái như vậy, Bạch Sở Niên cảm thấy tâm khoan dung hơn một chút, lại có chút khó chịu khác thường.

"Đây không phải là anh tự tìm sao." Bạch Sở Niên trong lòng nghĩ, đem đầu đuôi Rimbaud kề sát môi hôn một cái.

Trường mẫu giáo cách bệnh viện chỉ có mười lăm phút lái xe, trước khi đến Bạch Sở Niên đi vòng quanh bệnh viện quan sát một vòng, đột nhiên dừng xe, nhìn chằm chằm một bọt biển xuất thần trong bồn rửa tay ngoài trời.

Ba người còn lại trên xe cũng bị bọt biển này hấp dẫn ánh mắt, thoạt nhìn tựa như có người chen chúc một đống nước rửa tay lớn sau đó chà xát ra một đống bọt ném vào trong bể nước.

Một lúc lâu sau, bọt biển giật giật một chút, bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, ở dưới mí mắt bốn người chậm rãi bò ra khỏi bể nước, sau đó giậm chân bỏ chạy.

Tất Lãm Tinh sớm phóng dây leo ra bắt được bọt nhảy rất cao kia, thu lưới đánh cá như vậy đem thứ bắt được trở về, Lục Ngôn cùng Rimbaud xuống xe đè lại bọt biển đang giãy dụa kia, trong bọt biển lộ ra hai con mắt to.

Quét bong bóng ra, một omega mặc đồng phục đội vũ trang được lộ ra, trước ngực treo bảng tên đội "Có A Không".

Bạch Sở Niên không nhịn được mà cười ra: "Mạt Thuyền omega, phun bọt để ngụy trang chính mình, đáng tiếc rút ra bản đồ thành thị, nếu rút được bản đồ rừng rậm, một tuần cũng không ai có thể tìm được ngươi. Đồng đội của ngươi đâu?"

Mạt Thiền omega quét sạch bọt trên đầu và trên người, ôm chân ngồi trên mặt đất, lộ ra một nụ cười nhu thuận: "Ở phía sau ngươi."



Lời còn chưa dứt, một trận thét chói tai ma âm từ sau lưng vang lên, tiếng động bén nhọn cực kỳ khủng bố cơ hồ có thể hóa thành thực chất xuyên qua màng nhĩ, kính thủy tinh của tòa nhà cao tầng bệnh viện thoáng chốc bị chấn nát, Rimbaud lập tức cuộn thành quả bóng lăn trở lại trong xe, ngay cả trong đầu Bạch Sở Niên cũng lật sông đảo hải trước mắt tối sầm lại.

Trong bóng râm sau lưng có một omega tóc dài cùng màu với Mạt Thiền omega, một nửa thân thể khiếp đảm trốn sau thân cây, trong cổ họng phát ra tiếng thét chói tai decibel siêu cao.

Khả năng của tuyến thể chim lục lạc J1- kẻ tiêu diệt có âm thanh mạnh: Phát ra âm thanh có tần số cao liên tục để can thiệp vào thính giác và tín hiệu âm thanh của kẻ thù.

Nguyên bản năng lực tuyến thể này căn bản không tạo thành thương thế cho Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên đẳng cấp cao, bạch sư lại ở trên đỉnh chuỗi thức ăn của các loài, đối với chim lục lạc omega đồng thời có cấp bậc áp chế cùng áp chế loài, nhưng chim lục lạc thét chói tai liên tục làm cho Bạch Sở Niên đau đầu dữ dội.

Bạch Sở Niên xoa huyệt thái dương nhìn bốn phía, một omega tóc nâu khác trèo tường nhảy ra, diện mạo cũng không tính là quá bắt mắt, có chút bình thường, nhưng mặc dù hắn cái gì cũng không làm, Bạch Sở Niên vẫn cảm nhận được tin tức tố hắn phóng thích ra, là một nhện biển omega.

Nhện biển là một sinh vật không được chú ý vì nó quá nhỏ bé, và không có động vật nào sẵn sàng sử dụng nó như thức ăn, vì vậy không có kẻ thù tự nhiên.

Khả năng J1 của tuyến thể nhện biển- áp chế triệt tiêu: Kéo cấp bậc của cả hai bên đến cùng một mức độ, triệt tiêu áp lực cấp và áp chế loài.

Mạt Thiền omega nhân cơ hội thoát khỏi trói buộc dây leo, từ trên người Tất Lãm Tinh và Lục Ngôn lấy mấy thiết bị cản nổ bỏ vào túi bỏ chạy.

"Đây là một đội toàn bộ là O?" Bạch Sở Niên càng thêm đau đầu, toàn đội bởi vì lực lượng và năng lực có chênh lệch với alpha, bởi vậy chỉ lựa chọn loại đấu pháp âm trầm này, không cắn người ghê tởm chính là chiến thuật của bọn họ.

Bạch Sở Niên có chút phiền não, đối phó mấy omega khó chơi cư nhiên muốn dùng năng lực phân hóa của mình, quả thực mất mặt.

Bỗng nhiên, từ tầng hai bệnh viện nhảy xuống một omega trẻ tuổi tóc đen mắt vàng, khóe mắt phượng điểm xuyết một nốt ruồi nước mắt, tản ra một cỗ khí tức u ám quyến rũ.

"Tôi là đội trưởng của đội Có A Không." Omega ném súng lục lên, nhẹ nhàng tiếp lấy lòng bàn tay xoay chuyển một cái, chậm rãi đi về phía Bạch Sở Niên, họng súng đặt lên bụng Bạch Sở Niên, cười nhạt nói: "Tôi phát hiện các người một giờ tới đều an toàn, Sưu Quỷ Đoàn đang loạn sát một hơi, chúng ta không cần phải hiện tại tranh nhau lưỡng bại câu thương."

Khả năng J1 của tuyến thể quạ đen- dự đoán cái chết: Dự đoán sự sống còn của đối tượng trong vòng một giờ.

"Cho nên..." Omega tóc đen nâng họng súng lên, gõ gõ chỗ thắt lưng Bạch Sở Niên, khóe môi vểnh lên:

"Hợp đội không, tiểu ca ca?"