Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiếm Tam game thực tế ảo.

Tàng Kiếm Sơn Trang, tảng sáng.

Diệp Bạch luyện kiếm pháp một lần, cảm giác lười gân thân khai cả người uyển chuyển nhẹ nhàng không ít. Cậu có chút hơi ra mồ hôi, gió thu từng đợt thổi qua, một tia lạnh lẽo thấu vào trong xương cốt. Góc áo tàng bao kiếm trang màu vàng bị bị gió cuốn theo lên, Trọng Kiếm trong tay cậu dựng đứng bên người lại không chút sứt mẻ.

Diệp Bạch là thiếu gia của Tàng Kiếm Sơn Trang, bối phận tương đối thấp, nhưng điều này không ảnh hưởng đến võ công xuất thần nhập hóa của Diệp Bạch. Qua một ngày nữa, cậu sẽ phải trở thành Boss phó bản mới của một thế hệ Tàng Kiếm Sơn Trang, chẳng qua hiện tại vẫn chỉ là một Boss thay thế bổ sung mà thôi.

Tiểu Diệp Bạch tràn ngập hùng tâm chí lớn, nhất định phải làm một Boss khiến cho đông đảo người chơi nghe tiếng sợ vỡ mật, từ nhỏ các sư tỷ sư huynh chính là dạy dỗ cậu như vậy.

Làm Boss mới của một thế hệ, võ công của Diệp Bạch ở Tàng Kiếm Sơn Trang là càng tiến lên một tầng lầu. Võ học của cậu càng cường điệu với Sơn Cư Kiếm Ý, Trọng Kiếm trội hơn Khinh Kiếm*. Quan trọng nhất chính là hệ thống trò chơi giao cho Diệp Bạch tuyệt kỹ hạng nhất mà người khác đều không thể có—— thuật đọc tâm.

*Khinh kiếm: kiếm nhẹ

Boss Diệp Bạch còn chưa ra lò, nhưng những người chơi đã bắt đầu nghị luận nhiệt liệt, nghe nói Boss mới này biết thuật đọc tâm, có thể cảm ứng được người chơi muốn ra chiêu thức gì, có thể chuẩn bị hóa giải trước, cho nên độ khó khăn của phó bản đặc biệt lớn.

Thật ra thuật đọc tâm Diệp Bạch đương nhiên sẽ không dùng, Diệp Bạch chỉ đeo Trọng Kiếm sau lưng, lôi màn hình điều khiển trò chơi ra nhìn thoáng qua, người chơi chung quanh lại đang thảo luận bản thân, xem bọn họ thảo luận vô cùng kì diệu, thật làm cho Tiểu Diệp Bạch có chút ngượng ngùng.

【 hệ thống giọng nói tự động phiên dịch 】

【 phụ cận 】【 người qua đường Giáp 】: Ngày mai phó bản mới sẽ mở, mọi người lên trò chơi sớm một chút nha

【 phụ cận 】【ABCD】: Đương nhiên, tui còn muốn đi xem tiểu bạch mỹ nhân đâu

【 phụ cận 】【 người qua đường Ất 】: Nghe nói Diệp Bạch đặc biệt lợi hại, chẳng qua cái thuật đọc tâm gì đó, tôi thật sự là không tin đâu

【 phụ cận 】【ABCD】: Tiểu bạch mỹ nhân kia nhất định có thể biết được tui yêu thầm cậu ấy đã lâu mất, cầu quy thiên*

*Ý chỉ xấu hổ muốn chết

Kỳ thật Diệp Bạch căn bản không cái gì là thuật đọc tâm cả, Chẳng qua hiện tại kỹ thuật phát đạt như vậy, ở trong game thực tế ảo tất cả mọi người đều không cần thêm giọng nói vào phần mềm giao lưu, màn hình điều khiển trò chơi của Diệp Bạch có thể tự động bắt lấy giọng nói chuyện của người chơi chung quanh, sau đó tự động phiên dịch thành văn tự*. Đương nhiên văn tự các người chơi ở phụ cận dùng trong kênh giao lưu, Diệp Bạch cũng có thể nhìn thấy được.

*văn tự: chữ

Cứ như vậy, các người chơi vào phó bản, bày ra một đống kế hoạch lật đổ Boss, đã bị Tiểu Diệp Bạch biết trước được, liền biến thành cái gọi là thuật đọc tâm, khiến cho thần thần bí bí, chẳng qua cũng là cái mánh lới mà thôi.

Tiểu Diệp Bạch nhìn thấy phụ cận có người chơi khen mình, vui tươi hớn hở rất cao hứng. Chỉ là hệ thống thuật đọc tâm của mình quá không hoàn thiện rồi, luôn phiên dịch mà không thể hiểu được, "Cầu quy thiên" cuối cùng mà những người đó nói là có ý gì vậy?

Diệp Bạch nhăn lông mày tú khí*, tỉ mỉ suy nghĩ nửa ngày. Hệ thống phiên dịch trí năng cũng có hạn độ, phiên dịch xảy ra lỗi cũng là chuyện thường có, người chơi ABCD nói chính là "Cầu quỳ liếm", làm hệ thống mơ mơ hồ hồ dịch lật, liền hoàn toàn không đúng nữa.

*tú khí: đại khái là thanh tú

Diệp Bạch nghĩ tới nghĩ lui, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra người chơi kia là không hy vọng mình ngày mai thủ hạ lưu tình với bọn họ. Các sư tỷ đã nói qua, đau dài không bằng đau ngắn, đích xác hẳn là phải đưa bọn họ quy thiên mau một chút thôi......

*Editor: Ân, tiểu Diệp Bạch thật hiểu lòng người TTATT

【 hệ thống giọng nói tự động phiên dịch 】

【 phụ cận 】【 người qua đường Giáp 】: Làm cái gì vậy, lại sắp lâm thời bảo trì hệ thống sao?

............

Diệp Bạch chỉ quét tới rồi liếc mắt màn hình điều khiển một cái, còn chưa thấy rõ ràng phía dưới nói gì, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cả người liền mất đi ý thức. Tiểu Diệp Bạch còn nghĩ, thì ra lại là lâm thời bảo trì hệ thống nữa, số lần đã nhiều rồi cho nên cũng không thấy kinh ngạc nữa.

............

Hiện đại, năm 2014.

Không biết qua bao lâu thời gian, Diệp Bạch mông lung, cảm giác mình lại có ý thức, chẳng qua có chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ, trong óc ong ong loạn hưởng, trên trán còn có chút đau đớn. Tâm nói không phải là các sư tỷ thừa dịp thời điểm mình không có ý thức, lại tới đùa dai nữa chứ? Cậu mở to mắt......

Vách tường màu trắng.

Khắp nhà ở đều là các hộp sắt lớn lớn bé bé.

Bản thân đang nằm ở trên một cái giường màu lam nhạt.

Chuông cảnh báo của Diệp Bạch vang lên mãnh liệt, địa phương trước mắt khẳng định không phải là phòng ngủ của mình, cảm giác kỳ kỳ quái quái. Những máy tính công nghệ cao TV tủ lạnh lò viba đó cậu một mực không biết, ngó trái ngó phải cũng chỉ là một đống hộp sắt mà thôi.

Cậu lập tức ngồi dậy, ánh mắt tụ lại, liền thấy ngồi dựa ở trên sô pha, một nữ nhân đang ngủ.

Tiểu Diệp Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, nữ nhân kia thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, diện mạo xinh đẹp lại giỏi giang, không phải thất sư tỷ của cậu thì còn có thể là ai nữa? Diệp Bạch nhìn thấy sư tỷ, tức khắc yên lòng. Chẳng qua lại tinh tế nhìn lại, vì cái gì trang phục sư tỷ ăn mặc kỳ quái như vậy nhỉ?

Nữ nhân ngồi ở trên sô pha đích xác có bộ dáng hai mươi tuổi đầu, tóc dài vừa dài lại vừa thẳng, rối tung trên vai, hiện tại thoạt nhìn có chút loạn. Trên người ăn mặc một cái T-shirt màu đỏ, phía dưới là quần jean bảy phân. Cô đang ngủ, phía dưới đôi mắt có chút thâm, thoạt nhìn rất mệt, cô tựa hồ không có cảm giác được người trên giường đã tỉnh.

"Sư tỷ?"

Diệp Bạch nhỏ giọng kêu cô một tiếng, nữ nhân kia lập tức tỉnh, đột nhiên đứng lên, vọt tới trước mặt Diệp Bạch, "Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, đầu có đau không, cậu muốn hù chết người ta sao."

"Sư tỷ?" Diệp Bạch lại kêu dò hỏi cô một tiếng, không quá minh bạch cô là có ý tứ gì.

Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, trên mặt tràn ngập tức giận, thanh âm cũng đề cao lên tám độ, nói: "Cậu còn biết tôi là sư tỷ của cậu sao, cậu điên rồi, làm gì lại luẩn quẩn trong lòng như thế, không phải đã nói với cậu, cho dù chị Triệu có mặc kệ cậu, tôi cũng sẽ nghĩ cách nhận được thông cáo* cho cậu rồi sao. Tuy rằng tôi chỉ là một trợ lý, nhưng tốt xấu gì thì cũng đã làm nhiều năm như vậy rồi, nhân mạch vẫn có được một chút a."

*thông cáo: văn bản được phổ biến cho mọi người biết một sự kiện quan trọng, ở đây là công việc vở diễn vv

"Sư...... Tỷ......?"

Diệp Bạch kêu tiếng thứ ba, bởi vì cậu thật sự là một câu cũng nghe không hiểu, hoàn toàn sờ không tới đầu óc. Trong lòng còn đang kỳ quái, hôm nay thất sư tỷ trang điểm cũng quá quái đi, chẳng lẽ là coi trọng vị sư huynh nào của Vạn Hoa Cốc sao, cho nên đầu tóc đang tốt lại không buộc lên, biến thành một đầu "Đen thẳng dài", chẳng qua các sư huynh Vạn Hoa Cốc người ta trời sinh đã là đen thẳng dài rồi, tự mang hiệu quả nhu thuận, đầu tóc của sư tỷ so với, quả thực là...... Không đành lòng nhìn.

Diệp Bạch nghĩ đến giáo huấn thê thảm trong dĩ vãng nhưng vẫn rõ ràng trước mắt, vẫn là không cho ra bất luận đánh giá gì với trang điểm của sư tỷ thôi.

"Diệp Bạch......" Nữ nhân dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cậu, nói: "Cậu đừng làm chị sợ đấy, cậu không phải là bị đập đến ngu rồi đi?"

Diệp Bạch không biết nói tiếp như thế nào, cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô, rõ ràng là mặt của sư tỷ mà, một chút cũng không sai. Thất sư tỷ từ trước đến nay đối với cậu tốt nhất, cậu sao có thể nhận sai người được.

Nữ nhân vẻ mặt đưa đám, đưa tay sờ cái trán của cậu, trên mặt dán một cái băng gạc, nói: "Thật sự là bị đập đến choáng váng rồi? Sẽ không cẩu huyết đến nỗi bị đập đến mất trí nhớ đâu đi?" Miệng cô lải nhải, "Tự nhiên lại luẩn quẩn trong lòng, từ trên lầu nhảy xuống, mười mấy mét đấy, không ngã chết cậu thật là đủ mạng lớn. Được rồi, đập hư đầu cũng tốt, mất trí nhớ cũng được, miễn cho cậu vẫn luôn cảm thấy không vui khó chịu."

Từ địa phương hơn mười mét nhảy xuống? Sau đó lại bị đập hỏng đầu?

Diệp Bạch chỉ bắt được một cái trọng điểm, này khẳng định không phải là đang nói mình, độ cao hơn mười mét đối với thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang quả thực là quá đơn giản, tùy tiện một cái khinh công là đã có thể lên xuống tự nhiên rồi.

Nữ nhân thở dài, đem máy tính Ipad trên bàn sách cầm tới cho Diệp Bạch, nói: "Cậu thật sự không nhớ rõ chuyện trước kia sao? Cậu nhớ rõ lần trước được thông cáo là khi nào không? Kịch bản lần trước là diễn nhân vật nào? Đạo diễn là ai?"

Diệp Bạch há miệng thở dốc, nguyên cớ nói không nên lời cái, cậu đương nhiên nhớ rõ sự tình trước kia, chính là cùng với câu hỏi của sư tỷ hoàn toàn không liên quan đến.

Nữ nhân lại thở dài, cho rằng cậu thật mất trí nhớ, nói: "Trước kia cậu có thói quen ghi nhật kí, đều ở Ipad, tự cậu xem đi, có thể sẽ nhớ lại được đấy. Chị đi gọi bác sĩ tư nhân tới đây cho cậu, mất trí nhớ cũng được, chỉ cần đừng thật bị đập đến hỏng đầu óc là được rồi."

Diệp Bạch cúi đầu liếc mắt nhìn máy tính Ipad trong tay một cái, tuy rằng cậu không phải người hiện đại, đối với công nghệ cao không quá quen thuộc, chẳng qua trong trò chơi các loại công nghệ cao cũng hoàn toàn không thua kém, Ipad cùng màn hình điều khiển trò chơi cũng không kém nhau bao nhiêu, đối với Tiểu Diệp Bạch mà nói, sử dụng cũng rất dễ dàng.

Nữ nhân rót một chén nước đặt ở trên tủ đầu giường cho cậu, nói: "Một mình cậu thành thật chút đi, chị lập tức trở về ngay."

Diệp Bạch ngoan ngoãn gật đầu, cho dù hôm nay sư tỷ có kỳ quái chút, nhưng là cậu cũng không dám khiêu khích sư tỷ đâu.

Nữ nhân rất vừa lòng với thái độ của cậu, mới quay người lại, điện thoại treo trên tường bỗng nhiên vang lên, tám phần là chị Triệu gọi điện thoại tới. Không chờ cô phản ứng đi tiếp điện thoại, liền nghe được một tiếng "Loảng xoảng", quả thực có thể hù chết người. Lại nhìn điện thoại treo trên tường kia, đã rớt xuống dưới, bị đập vỡ thành ba đoạn, ngay cả tiếng thứ hai cũng chưa kịp vang lên......

Nữ nhân bị dọa, trừng mắt nhìn hài cốt điện thoại nửa ngày, sau đó cứng đờ quay đầu đi nhìn Diệp Bạch. Diệp Bạch vẻ mặt vô tội, chẳng qua trong ánh mắt còn tàn lưu một tia cảnh giác.

Diệp Bạch chưa từng thấy qua điện thoại, đương nhiên không biết điện thoại vang là chuyện bình thường, còn tưởng rằng là cơ quan nào đó, có người đột nhiên muốn chơi ám toán, lập tức nắm lấy một cây bút trong tầm tay trên tủ đầu giường, cổ tay run lên trực tiếp ném đi. Điện thoại treo trên tường, nháy mắt báo hỏng......

Nữ nhân nhìn đến cái bút trên mặt đất kia, tức giận đến mặt đều xanh, "Diệp Bạch! Cậu giải thích cho tôi một chút cậu đang làm gì ngay! Làm gì lại phá hư điện thoại hả!"

Diệp Bạch vô duyên vô cớ bị sư tỷ mắng, có chút ủy khuất nhỏ, vừa muốn giải thích, di động trong túi nữ nhân đã vang lên, cậu cảnh giác quét vài lần, chẳng qua không dám lại lấy đồ vật túm nữa.

Nữ nhân lấy di động ra nhìn lên, tức khắc cảm thấy đau đầu, điện báo hiện lên "Triệu Ngọc Dao", chính là người trong miệng cô vừa nhắc đến, người đại diện chị Triệu.

"Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Diệp Bạch, sao lại không gọi được?" Điện thoại vừa kết nối, Triệu Ngọc Dao liền hỏi.

Nữ nhân nói: "Có thể là điện thoại không hoạt động được đi."

Triệu Ngọc Dao cũng không có công phu miệt mài theo đuổi chuyện này, liền nói: "Ngày mai cô mang Diệp Bạch đến công ty đi, buổi sáng 8 giờ. Cậu ta thật là mệnh tốt, thế nhưng lại có quý nhân tìm tới điểm danh chuyển cáo cho cậu ta."

Nữ nhân mở to hai mắt, trên mặt đều là hưng phấn cùng kinh ngạc, nói: "Thật sự? Tìm Diệp Bạch nhận cái gì?"

Diệp Bạch tai mắt thông minh, sư tỷ gọi điện thoại cậu không sót một chữ nào, sư tỷ đang cùng người khác nói chuyện của mình. Chẳng qua biểu tình của sư tỷ cực kỳ kỳ quái, xoát xoát cái liền thay đổi, vừa mới bắt đầu tiếp điện thoại là cau mày, thoạt nhìn có chút không quá cao hứng. Sau đó là kinh ngạc cùng vui mừng, chẳng qua nháy mắt lại trầm mặt xuống, đen vô cùng.

Đối phương khẳng định là đang nói chuyện làm sư tỷ không vui, Diệp Bạch nghĩ như vậy, chẳng qua đối phương nói cậu nghe không hiểu, không biết sư tỷ vì cái gì lại không cao hứng, cậu chỉ nghe được bên kia nói hai chữ.

—— lỏa thế

*lỏa thế: Diễn cảnh nóng, hở hang thay diễn viên chính.

Ngày càng ~~ hoan nghênh các anh hùng đến bao dưỡng o(*≧▽≦)ツ

Dưới đây là phổ cập khoa học về ABO và Tàng Kiếm, thiên văn này chủ yếu là đô thị hư cấu giới giải trí, ABO không đặc biệt nhiều

【ABO giới thiệu 】

Alpha/beta/omega

Alpha: năng lực cường đại, đẳng cấp cao, đối với Omega có lực hấp dẫn cường đại.

Beta: đồng thời có được khí quan sinh thực của nam tính và nữ tính, có thể không cần trải qua kết hợp mà tùy ý giao phối, khả năng sinh dục thấp, là công tác giả ở tầng chót.

Omega: khả năng sinh dục cao, lực lượng yếu nhất, có kỳ động dục mãnh liệt, hiếm thấy.

【 Tàng Kiếm môn phái giới thiệu 】

Môn phái: Tàng Kiếm

Vũ khí: trọng kiếm + khinh kiếm

Bộ đồ: toàn thân ánh vàng rực rỡ

Tên khác: thổ hào / nhị thiếu / tiểu hoàng kê

Đặc điểm kỹ năng: môn phái chủ thương tổn phát ra, kiếm khí vô hạn bay liên tục không cần lam

Môn phái đặc điểm: người ngốc, nhiều tiền, rèn tạo vũ khí

chapter content