Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 40: Về kinh



Tướng quân là đáng sợ mà công chúa lại đáng yêu.

Ngân Bình tự mình chỉ đạo việc xét nhà Lâm huyện lệnh và Mã sư gia, nàng quy phòng ốc ruộng vườn đất đai cùng đồ cổ, ra tiền rồi cưỡng ép bán cho đám nhà giàu còn sót lại ở địa phương. Sau đó dắt hết cả đám a hoàn, gia đinh sai vặt ra ngắm nghía, trong lòng suy tính bây giờ đang là thiên tai,lương thực thiếu thốn cho dù thương dân, nhà giàu đi chăng nữa cũng hội không thu thêm người. Tinh toán xong, Ngân Bình treo bảng cho phép người thân đến chuộc, chỉ cần tính vài lượng tiền tượng trưng rồi dẫn người đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy người cha me không còn,cũng không có chỗ nào để đi thì tạm thời quăng đến lều cứu tế hỗ trợ, chờ sau khi chẩn tai kết thúc, sẽ xem xét biểu hiện dẫn về kinh.

Chơi vui nhất là đám chủ quản và đám chó săn theo đuôi Lâm huyện lệnh làm xằng làm bậy, bị Lăng Hạo cho người trói ở nha môn, Ngân Bình nghịch ngợm viết vài bức tranh thư pháp tuyệt đẹp ghi hai chữ "Chó Săn" treo trên mặt bọn chúng, chiếu theo hành vi phạm tội mà định giá từ một đến năm đồng.

Xuân Mai được lệnh vui vẻ, hưng phấn khua chiêng hô hoán :"Bán chó, Bán chó".

Lăng Hạo đứng bên cạnh thấy hai chủ tớ nàng chơi vui vẻ,chỉ bất đắt dĩ cười, mắt sủng nịnh nhìn Ngân Bình.

Dân chúng, cùng bọn thương dân ngày thường bị bọn chúng ức hiếp hận thấu xương,sôi nổi mua về chà đạp đến chết cho thỏa giận.

Bầu trời quang đãng, trong xanh nắng ấm.

Tình hình thiên tai ở Sơn Nam cơ bản được giải quyết hết, chỉ còn lại những chuyện lặt vặt ổn định dân chúng được Ngân Bình tỉ mỉ bàn giao cho quan lại địa phương.Hoàn thành xong hết thảy, Ngân Bình hạ lệnh lên đường hồi kinh...

--- ------ ---

Ở kinh thành lại diễn một đoạn kịch tình khác...

Nhị hoàng tử Tống Minh hôm nay hẹn cùng một đám công tử ra ngoài cung săn bắn, lúc này đang cùng tùy tùng cưỡi ngựa hướng bãi săn chạy đi, mới ra Hoàng cung chuyển tới quanh Hoàng thành, một chiếc xe ngựa đồi mồi, màn xe ngựa thêu hoa mai thanh lịch vội vã đuổi đến, con ngựa điên kia chạy ngã trái, ngã phải, thỉnh thoảng trong xe ngựa vang lên tiếng nữ tử thét chói tai.

"Hưu"

"Lớn mật, các ngươi là ai, cũng dám chặn đường Nhị hoàng tử, còn dám ờ Hoàng thành đấu đá lung tung, mau xuống xe ngựa"

Đội trưởng hộ vệ kéo tọa kỵ dừng lại gầm lên, nhưng xe ngựa phát điên chỗ nào nghe lời hắn gọi, trái lại bởi vì âm thanh của hắn ngày càng chạy nhanh hơn, mũi con ngựa kia không ngừng đánh ra tiếng phì phì, nhìn tên đội trưởng hộ vệ trong mắt ánh lên tia hưng phấn, ánh mắt kia giống như muốn nói:" Ta sẽ đâm chết ngươi" vậy.

Tống Minh ở một bên nhìn thấy nhăn chặt mày lại, lúc xe ngựa xông lại, vươn tay lấy bảo kiếm ra, một phen hướng cổ ngựa, máu loãng nhất thời phun qua, con ngựa kia là đau nhảy dựng lên, thùng xe phía sau khẽ run theo, tiếng nữ tử trong xe thét chói tai lớn hơn nữa!

"Phanh, phốc" Đúng lúc này Tống Minh lại một kiếm, trực tiếp chặt hai móng trước của con ngựa điên kia, con ngựa đau tê minh, chân không cam lòng quỳ xuống đất, phải ngừng lại.

"Sưu"

"A" Lại lúc này, phía sau xe ngựa bởi vì ngựa đột nhiên dừng lại, xốc nẩy, một bóng người màu trắng lăn ra, Tống Minh đang ở bên cạnh xe ngựa, vươn chân đá đầu ngựa, đứng dậy trở tay tiếp được bóng người này.

"Tiểu thư không có sao chứ?" Đúng lúc Tống Minh cúi đầu nhìn, nữ tử kia lại mở to hai mắt.

Chỉ thấy cô gái này một thân trắng thuần , ống tay áo thêu hoa hải đường, trên đầu hai bạch ngọc toản tử, tóc bởi vì vừa rồi mà hơi mất trật tự, gò má trắng nõn có vẻ hơi bướng bỉnh, ánh mắt của cô gái sáng sủa, lúc này lại như con thỏ nhỏ chấn kinh ủy khuất, nước mắt lưng tròng, trong đó hai giọt nước mắt lúc này không khống chế được mà nhỏ xuống.

Tống Minh thấy vậy sắc mặt cứng ngắc, bối rối, lúng túng không biết làm sao, môi nhấp nháy hồi lâu, chỉ nhả ra được vài chữ an ủi:

"Tiểu thư này..đừng sợ, giờ an toàn rồi!"

Chính là vị tiểu thư xinh đẹp kia hình như bị chấn kinh quá độ, hai mắt mở to nhìn hắn, tay gắt gao siết chặt ống tay áo hắn, có kéo thế nào cũng không ra được.Nhưng nhìn nữ tử này cũng chỉ cỡ tuổi Bình Nhi, nhớ tới hoàng muội, Tống Minh giọng điệu cũng nhẫn nại, ôn hòa nhắc nhở:

"Tiểu thư này, con ngựa kia đã không thể động đậy, ngươi an toàn..ngươi có thể buông tay áo ta ra được không???"

"Ta..Ta..Tiểu nữ thất lễ..Cảm ơn nhị hoàng tử cứu mạng!" Thiếu nữ kia nghe vậy giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng, e thẹn nói.

Thiếu nữ vừa một chân trên người Tống Minh phóng rơi xuống đất, trên chân lại mềm nhũn , thế nhưng lại té ngã trở lại vào lòng Tống Minh, Tống Minh cũng phản xạ có điều kiện vươn tay đỡ nàng.

Tống Minh nhìn thiến nữ trong lòng mình cả người run run, khuôn mặt trắng bệch, nghĩ chắc hồi nãy chấn kinh quá độ, cũng không tiện để nàng trở về một mình đành do dự mở miệng:

"Ta thấy tiểu thư xem ra bị kinh sợ quá độ, bản hoàng tử trước đưa ngươi về, xin hỏi tiểu thư ở phủ nào?"

Thiếu nữ kia hai má hơi hồng, nhu thuận trả lời:"Vậy làm phiền nhị hoàng tử, tiểu nữ Du Tiểu Liên, là đích nữ của Du thái phó"

Tống Minh nghe vậy gật đầu,đỡ Du Tiểu Liên lên xe ngựa của mình, bản thân lên ngựa, quay đầu hướng Du phủ, ở góc độ Tống Minh không nhìn thấy Du Tiểu Liên nở nụ cười đắc ý, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạng rất nhanh bị ẩn giấu đi.

Nếu Ngân Bình ở đây sẽ nhận ra Du Tiểu Liên này là biểu muội của Đồ Tuyết Nhi, kiếp trước liên hợp với Đồ Tuyết Nhi tính kế nàng, nàng ta lại là người nhị hoàng huynh yêu thích nên giữa hai huynh muội cũng vì thế mà sinh nhiều gút mắt đến lúc chết cũng không giải được.