Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 29



Ngô Hãn Văn thực hiện lời hứa của mình.

Bạch Lộ cũng được lĩnh giáo năng lực chiến đấu của Trùm Học Tập.

Đầu óc của Ngô Hãn Văn tỉnh táo, đối với chuyện phải ôn tập và trau dồi kiến thức cho năm lớp 12 ra sao, cậu ta tự có phương pháp độc đáo, chiếu theo lời cậu ta nói, đấy gọi là “tiết tấu.”

Di động của Bạch Lộ từ sau lần tắt máy trước đó, cũng không bật lên lại nữa.

Ngày tháng đơn giản, thời gian trở nên nhanh hơn.

Đã thật sự vào đông rồi.

Tuyết trên mặt đất càng ngày càng dày lên, hút hết âm thanh của đất trời, biến sân trường giữa trung tâm đô thị thành một mảnh yên tĩnh.

Phương pháp học tập của Ngô Hãn Văn vô cùng hiệu nghiệm, thành tích của Bạch Lộ tiến bộ vững vàng, lâu lâu cô sẽ mời cậu ta một bữa trong căng tin, Ngô Hãn Văn vui vẻ nhận lời.

“Cám ơn cậu đã giúp đỡ tớ.”

“Cậu cám ơn tớ làm gì.”

Ngoài trời tuyết đang bay, học sinh tư học trong thư viện không nhiều, ngồi rải rác ở những nơi ngay dưới chỗ có điều hoà. Ngô Hãn Văn và Bạch Lộ ngồi sóng vai, kế bên là cửa sổ, ngoài song là một mảng mênh mang.

“Cứ từ từ, cơ sở của cậu không có vấn đề, đào chuyên sâu một cách có hệ thống là được.”

Bạch Lộ gật đầu, Ngô Hãn Văn chống khuỷu tay, hỏi cô: “Đã quyết định thi vào đâu chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Mắt thấy sắp đến cuối học kỳ rồi, học kỳ sau bắt đầu triệt để xông pha.”

Bạch Lộ quay đầu qua, “Chưa có vẫn là chưa có thôi……”

Giọng nói nhẹ nhàng của cô với nét mặt thản nhiên, Ngô Hãn Văn ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Thế này thì sao, tớ cảm thấy í mà, cậu xem, Thượng Hải là một thành phố lớn……”

Bạch Lộ nhướn nhướn mày, Ngô Hãn Văn lập tức biết điều xoay chuyển, “Được được, không nói nữa, tớ biết cậu nghe muốn phiền rồi.”

Bạch Lộ: “Đã nói hai trăm lần rồi.”

“Tuyệt đối chưa tới, nói chuyện phải có lương tâm.”

“Hai chục lần thì có đi.”

Ngô Hãn Văn nghẹn lời, vẫn trơ mặt nhét thêm câu: “Vậy thì suy xét một chút nhé.”

Ánh mắt của Bạch Lộ quay trở về cuốn sách.

“Thượng Hải nhiều trường tốt, nhưng điểm thi vào cũng cao.”

“Thi vào được.”

Bạch Lộ đưa mắt, “Ồ, Giao Đại(1)? Để tớ học ở trong mơ đi.”

Ngô Hãn Văn xì một tiếng, dùng ngón tay gõ gõ bàn, “Không tự tin như vậy sao!”

“Thật tình thi vào không nổi.”

“Không vô Giao Đại được thì cũng có trường khác mà, cậu coi Thượng Đại kìa, Tài Kinh kìa, Đông Hoa kìa……”(2)

(1)(2) Tên tắt các trường đại học: ĐH Giao Thông Thượng Hải, ĐH Thượng Hải, ĐH Tài Kinh Thượng Hải, ĐH Quốc Lập Đông Hoa.

Bạch Lộ nói một cách bó tay: “Thi vào không nổi đâu.”

“Sao lại thi vào không ——“

“Ngô Hãn Văn.”

Tiếng nói ngưng bặt, Bạch Lộ gấp sách lại, nói nhỏ: “Tớ đi đâu cũng chẳng sao cả.”

Ngô Hãn Văn sửng sốt, sau đó hỏi: “Vì sao?”

Bạch Lộ lắc đầu, không nói gì, xoay người cất đồ.

Ngô Hãn Văn im lặng một chốc, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Thời gian trôi mau, đảo mắt cái, một học kỳ đã kết thúc.

Đối với thành tích của mình học kỳ này, Bạch Lộ khá hài lòng.

“Cố nhét như vầy, nghỉ Tết chẳng đã chút nào.” Lúc thầy Bao đứng ở trên lớp sắp xếp bài tập cho kỳ nghỉ, Lý Tư Nghị ngồi ở phía sau lầm bầm.

Kỳ nghỉ của học sinh lớp 12 Lục Trung cũng khá giống với của công chức, tới mùng bảy đã kết thúc.

Đêm giao thừa, Bạch Lộ theo cha mẹ đến nhà bà của cô. Tuy đều ở chung một thành phố, nhưng nhà của bà ở khá xa, thêm vào đó ngày thường ông bà thích đi chơi, thành ra trung bình một tháng mới gặp mặt một lần.

@ñghiepdµ.ñet

Bà của Bạch Lộ người Tứ Xuyên, tới đây vào thời kỳ Cách Mạng Văn Hoá, lấy ông nội của Bạch Lộ. Bà nội nấu ăn rất ngon, đồ ăn người già nấu, thường có một khẩu vị rất đậm đà, rất khác so với món ăn tự mua tự nấu bây giờ, cũng khác với món ăn ở nhà hàng.

Đêm giao thừa, bà làm món xôi thập cẩm Bạch Lộ yêu thích, lấy ra khỏi nồi, đổ úp lên đĩa, tròn tròn một khối, trông vừa đẹp vừa ngon.

“Qua hết năm nay là thi đại học rồi, Lộ Lộ phải cố gắng nhé.” Ly rượu đầu tiên đêm giao thừa, cả nhà đều chúc Bạch Lộ thi đại học đoạt được thành tích tốt.

Bạch Lộ gật đầu, “Nhất định sẽ cố gắng ạ.”

Tuổi tác của ông bà đã không còn trẻ, nhưng vẫn thức đón giao thừa theo tục lệ.

Những người trong tiết mục mừng xuân đứng thành hàng, bắt đầu đếm số.

Khi con số một cuối cùng vang lên, sân khấu tưng bừng, tiếng chuông vang vọng, bên ngoài pháo giao thừa rộn ràng.

Di động cũng rung lên.

Chân của Bạch Lộ run rẩy trong một khắc.

Cảm giác này như đã cách đây quá lâu rồi.

Sẽ không phải là bạn bè, cũng sẽ không phải là bạn học chúc mừng năm mới, còn chưa lấy di động ra, Bạch Lộ đã có thể cảm giác được.

Cô cầm di động, ra ngoài ban công.

Nhà của bà nội là nhà lầu kiểu cũ, có ban công riêng, chẳng qua vào mùa đông, ban công toàn đóng chặt cửa, bên ngoài đặt những đồ vật linh tinh, phía trên phủ một lớp tuyết và bụi bặm.

Đẩy cửa ban công ra, gió lạnh ùa vào, tiếng pháo nổ cũng càng rõ rệt hơn.

Di động vẫn đang rung, Bạch Lộ nhận cuộc gọi.

“A lô?”

Trong điện thoại im lặng kéo dài, Bạch Lộ ngoái đầu nhìn, cha mẹ đều trong phòng khách, lui cui lo viết tin nhắn gửi bạn bè, còn chưa chú ý đến cô đang ở ngoài ban công.

“Có việc sao?” Bạch Lộ một tay che gió, cúi thấp đầu. “Hứa Huy.”

Bản thân cô cũng không ngờ, đã qua bao nhiêu đó thời gian, gọi tên của cậu lên, cảm giác sẽ là như vậy.

“Tôi muốn gặp em……”

Tay của cô run lên, không biết vì lạnh, hay vì cái khác.

“Cậu uống say rồi.”

“Bạch Lộ…….” Cậu đã say đến không còn biết mình là ai.

Bạch Lộ cảm thấy việc cậu gọi đến cho mình là một hành động hoàn toàn vô thức.

Cậu như tỉnh như mê, “Bạch Lộ……”

“Bên cậu có người không, Tôn Ngọc Hà có đó không.” Bạch Lộ khẽ thì thầm, “Hay là lại một mình ở bên ngoài?”

“Bạch Lộ……”

Cậu cứ như vậy từ đầu tới cuối, cho dù Bạch Lộ nói gì, cậu cũng chỉ chuếnh choáng ngơ ngác gọi tên cô, cậu nghe không rõ những lời cô nói.

Cô biết, nếu như còn tỉnh táo, cậu sẽ không gọi cú điện thoại này.

Bạch Lộ im lặng, sau đó trong tiếng gọi lặp đi lặp lại của cậu, khẽ mở miệng.

“Hứa Huy, năm mới vui vẻ……”

Pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, sắc màu biến ảo, rực rỡ nhưng ngắn ngủi.

Cũng giống như năm tháng thanh xuân tươi đẹp của chúng ta, không có thời gian để nhìn rõ, cũng không kịp nếm trải thêm một lần.

“Còn có, thực xin lỗi……” Đầu của Bạch Lộ cúi gằm, dùng sức nắm chặt di động. “Xin lỗi, Hứa Huy……. Thực xin lỗi……”

Hứa Huy vẫn mơ hồ mê man kêu tên cô như cũ, một giây sau, Bạch Lộ ngắt cuộc gọi.

“Lộ Lộ, vào ăn cơm rượu bánh trôi nước, bà vừa hâm nóng xong.” Mẹ cô đứng trong nhà gọi, “Ôi chao con chạy ra ngoài làm gì thế, bị cảm lạnh thì biết làm sao.”

Bạch Lộ quay vào nhà, “Con ra xem pháo hoa.”

“Bây lớn còn xem pháo hoa. Sắp lên đại học tới nơi rồi.” Mẹ cô bưng bát tới, “Ăn một chút cho ấm người.”

Năm mới đã qua, thời gian ngày một căng thẳng.

“Cuộc đấu tranh chân chính tới rồi!”

Tổ giáo viên lớp 12 người nào người nấy đều hăng tiết vịt, ánh mắt không còn giống như người thường chút nào nữa.

Gánh nặng học tập tăng lên gấp bội, mọi người rất nhanh chào đón đợt thi thử đầu tiên.

Mà ngay sau đó lại là đại hội “Tuyên Thệ 100 Ngày Trước Khi Xuất Quân.”

Toàn bộ học sinh lớp 12 của trường đều bị lôi ra sân vận động, xung quanh treo đầy cờ đỏ cùng khẩu hiệu, mỗi người được phát một dải lụa đỏ, cột trên đầu, trên khăn viết hai chữ “Quyết Thắng.”

“Cái quỷ gì thế này.” Lý Tư Nghị xì xầm thảo luận với Ngô Hãn Văn, “Giống y như tà giáo.”

Ngô Hãn Văn đầu ngón tay đặt ngay bên miệng, “Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút……”

Hôm đó là ngày Bạch Lộ nhận được tin tức cuối cùng của Hứa Huy.

Nói đúng hơn, là tin tức do Tôn Ngọc Hà truyền lại.

Tin tức rất ngắn ngọn, chỉ có mỗi một câu.

“Hứa Huy đi tỉnh khác rồi, không về nữa.”

Lúc cô nhìn thấy tin này, là ngay lúc hiệu trưởng đang còn đứng trên sân khấu vây đầy cờ đỏ gào rống khẩu hiệu, học sinh ở dưới cũng mở loa hết cỡ rống theo sát gót.

Lý Tư Nghị trước đó còn phàn nàn sao giống y như tà giáo, đang là kẻ hô hoán khẩu hiệu kịch liệt nhất, dùng sức ngoác miệng rõ to, hai mắt nhắm tịt.

Lớp 12 là một loại trạng thái, một trạng thái cả đời chỉ có mỗi một lần.

Quả thực nhanh quá đỗi.

Nguyên một năm học này, như một giấc mơ.

Đợt thi thử lần thứ hai, thi thử lần thứ ba…..

Tư vấn báo danh, cố vấn tâm lý trước ngày thi……

Con số đếm thời gian trên tường ngày một nhỏ dần.

Có người nói, thí sinh thi vào đại học tựa như cỗ máy, sau lưng có dây cót, bị vặn chặt từng chút từng chút một, rồi đợi đến vài ngày cuối cùng để được buông thả.

Bị lên dây càng chặt, lúc buông ra sức mạnh sẽ càng lớn.

Thành tích của Bạch Lộ sau khi leo lên được từng chút từng chút một, bắt đầu dần dần ổn định.

Trong nhà cũng đã từng mở hội nghị nho nhỏ, thảo luận xem nên thi vào trường nào và chọn chuyên ngành gì.

Cha cô đề nghị học một trong ba ngành Toán-Lý-Hoá.

“Tục ngữ nói rất hay, học giỏi Toán-Lý-Hoá, ăn đứt toàn thiên hạ.” Cha cô phát biểu ý kiến, “Huống chi Lộ Lộ vốn học khoa học tự nhiên, cũng chỉ có thể ghi danh loại này.”

“Ai nói chứ.” Mẹ cô không đồng ý, “Anh toàn theo kiểu cũ, học mấy thứ vật lý hoá học rồi ra làm nghề gì? Nghiên cứu khoa học? Dù sao thì em cũng không đề nghị học công nghệ hoá học, đụng vào là tiêu luôn sức khoẻ.”

“Vậy em nói xem học cái gì?”

“Bác sĩ thì thấy thế nào?”

“Cái đó không phải vẫn đụng tới thuốc men, có khác bao nhiêu so với công nghệ hoá học? Vẫn nên nghe theo Lộ Lộ thì hơn.”

Thế là sau khi chuyền đi một vòng, quyền lực lại về tay Bạch Lộ.

“Con học cái gì cũng được.”

“Không có gì yêu thích à?”

Bạch Lộ nghĩ ngợi, “Không…… Coi như cái gì cũng thích đi.”

“Ôi trời, con gái cưng của tôi, sao lại một chút yêu thích gì đó cũng không có vậy.”

“Mẹ…….”

Bạch Lộ bỗng dưng nói xen vào, mẹ cô hỏi: “Sao thế?”

Bạch Lộ nhớ đến tình cảnh cách đây không lâu, trên đường từ trường về nhà, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ kia.

Nhẫn đông đã ra nụ.

Vẫn nhỏ nhắn, vẫn yếu đuối, vẫn chỉ ở trước cửa một căn nhà kia, lặng yên trống vắng.

Trong chớp mắt Bạch Lộ nảy sinh một loại tâm lý muốn trốn chạy, cô không muốn nhìn thấy căn nhà này nữa.

“Con muốn…… Thi nơi nào xa một chút.” Bạch Lộ lầm lầm, “Từ nhỏ tới lớn chưa rời nhà quá xa, con muốn lúc học đại học tự rèn luyện một chút.”

Cha mẹ cô đều tỏ vẻ tán thành.

“Được thôi, tranh thủ lúc còn trẻ, ráng đi nhiều nhiều, cha mẹ ủng hộ.”

*

Ngày thi đại học cuối cùng tới rồi.

Trong một ngày hè nóng bức.

Thời tiết đã bắt đầu ngột ngạt, giáo viên nhân dân hiếm khi lại mê tính, toàn thể đều mặc quần áo Nike, người nào người nấy mang một con dấu kiểm to tướng trước ngực (4)

(4)Thương Hiệu của Nike là dấu kiểm, có nghĩa là “pass.” (qua cửa).

Bao Kiến Huân còn động viên thêm một lần chót.

“Nhớ kỹ! Vở thi cầm trong tay trước tiên phải xem qua một lượt! Tâm lý phải có chút chuẩn bị rồi mới đáp đề, không để mất một chút thời gian nào! Ai cũng không được nộp bài sớm——!”

Trước cổng nơi thi toàn là phụ huynh.

Địa điểm thi này vốn toàn là thí sinh của trường trung học trọng điểm, hơn nửa là đến từ Lục Trung, con đường chính bị phụ huynh tự tiện chặn hết lại.

Cảnh sát giao thông biết là ngày đặc biệt, cũng không quản lý gì nhiều.

Ngô Hãn Văn không phải dự thi cũng tới, đứng cùng một chỗ với thầy Bao.

Người quá đông, Bạch Lộ trước khi bước vào phòng thi, ngoái đầu nhìn một cái, thấy cha mẹ mình cũng ở trong đám người.

Cô vẫy vẫy tay với bọn họ, lại vô ý liếc thấy Ngô Hãn Văn.

Ngô Hãn Văn đứng ở chỗ cao, hai cánh tay giơ lên, vẫy tay với cô từ nơi rõ xa, ngưng một chút, sau đó bốn ngón của hai tay đan vào nhau, biến thành hai ngón tay cái đang giơ lên thật cao.

Bạch Lộ cười cười, bước vào phòng thi.

Hai ngày thi cử. Bạch Lộ cảm thấy, hoặc có lẽ do làm quá nhiều bài tập luyện thi, đến lúc chính thức ngồi làm bài thi, tinh thần có phần chết lặng.

Nhất là môn Anh Văn thi cuối cùng, viết đáp án trong vở thi ào ào, không mất bao lâu, thí sinh đã thi xong hết.

Thế nhưng mọi người vẫn ghi nhớ lời căn dặn của thầy giáo, không hề nộp bài sớm.

Nắng chiều dịu dàng, lung linh khiến người ta mở mắt không nổi.

Vài phút cuối cùng, trong phòng thi bắt đầu lao xao.

Giám thị cũng để lộ một nụ cười thông cảm.

“Được rồi, các em cuối cùng đã được giải phóng.”

Khắp hành lang, tiếng reo hò càng lúc càng vang dội.

Cuối cùng, tiếng chuông reo vang——

Mười hai năm học gian nan cực khổ đã kết thúc.

——————-

Nói thêm một chút về chuyện Bà của Bạch Lộ rời Tứ Xuyên vào thời kỳ Cách Mạng Văn Hoá. Trong truyện, cụ thể là Twentine nhắc đến phong trào “Lên Núi Xuống Quê,” một hình thức cưỡng bức lao động kiểu Thanh Niên Xung Phong giống bên Việt Nam thời 70-80. Bắt đầu từ giữa thập niên 50, thanh thiếu niên trí thức thành thị ở độ tuổi trung học bị đưa đi tới nông thôn cho nếm mùi lao động và tiện thể cải tạo tư tưởng. Đây không phải chỉ xuống quê chăn mấy con trâu cấy vài mẫu ruộng v.v., mà ví dụ như thanh niên Chiết Giang bị đi khai phát Tân Cương, thanh niên Quảng Châu đi khai phát Hải Nam, thanh niên Tứ Xuyên đi khai phát Thanh Hải, toàn những nơi rừng thiêng nước độc. Đến những năm 66,67,68, học sinh cấp 2 cũng bị cho về quê. Những thanh thiếu niên này chỉ có thể lần lần quay trở lại thành thị trong thập niên 70, lấy nhiều lý do như bịnh, sinh con, thi cử v.v. để xin nghỉ. Cuối thập niên 70’s xảy ra nhiều cuộc đấu tranh gắt gao như bãi công tập thể, nằm trên đường rày xe lửa, tuyệt thực v.v. để đòi được về lại thành thị. Phong trào chính thức có công văn ngừng hoạt động năm 1978. Nguồn: Baike.