Nhạc Tiên Sinh Đang Không Vui

Chương 27



Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn và màn đêm buông xuống… Chú Hoàng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường và đã năm giờ rưỡi.

Cậu chủ sẽ trở lại vào khoảng sáu giờ.

Nghĩ đến đây, chú Hoàng nhấc chân đi đến cửa phòng Niệm Ninh và nhẹ nhàng gõ cửa: “Thưa cô, cô nên dậy đi, cậu chủ sẽ quay lại sau 30 phút nữa, thưa cô…’.

Chú Hoàng gõ một lúc, nhưng không thấy có dấu hiệu phản hồi.

Cô ấy ngủ quá ngon và không nghe thấy sao?

Hay có chuyện gì đang xảy ra?

Chú Hoàng càng tỏ ra lo lắng. Linh tính mách bảo chú có chuyện chẳng lành, ông không thể đợi thêm nữa nên trực tiếp mở cửa.

Ngay khi ông mở cửa, chú thấy Niệm Ninh đang ngủ nghiêng trên giường, hai má ửng hồng cách bất thường nổi trên đôi má thanh tú của cô.

Hơi thở có phần mệt nhọc.

Thấy vậy, chú nhanh chóng bước tới, đưa tay chạm vào trán Niệm Ninh, người cô nóng rực!

Cô ấy bị sốt I Chú Hoàng nhanh chóng ra lệnh cho hai người hầu chăm sóc Niệm Ninh, và chạy xuống cầu thang để gọi điện thoại cho Nhạc Cận Ninh.

Lúc này, Nhạc Cận Ninh đang họp trong phòng hội thảo, nhìn chăm chằm vào mọi người bên dưới với ánh mắt lạnh lùng, toát ra một sự lạnh lẽo đáng sợ. Tất cả những người ngồi phía dưới đều im lặng. Không một ai dám lên tiếng.

Tại thời điểm ấy, tiếng nhạc chuông điện thoại đã phá vỡ sự im lặng chết người này!

Nhạc Cận Ninh nhìn vào ID người gọi trên màn hình của điện thoại di động: Quản Gia Hoàng. Đó là điện thoại cố định ở nhà. Thông thường chú Hoàng sẽ không gọi điện làm phiền mình nếu không có chuyện gì xảy ra.

Gọi vào ngay lúc này, chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi .Anh hơi nhíu mày, và khi trả lời điện thoại, anh nghe thấy chú Hoàng nói: “Cậu chủ, cô Niệm Ninh bị bệnh, sốt rất cao!”

Nhạc Cận Ninh nghe thấy điều này, lông mày anh nhíu lại, và ngay lập tức nói: “Tôi biết rồi, chú gọi bác sĩ khám cho cô ấy. Tôi sẽ về nhà ngay lập tức!”

Nói xong, anh cúp điện thoại. Ngay lập tức, anh liếc mắt như một con thú lạnh lùng: “Kết thúc cuộc họp”. : Sau đó, anh đứng dậy và rời đi, mọi người nhìn vào lưng anh, thở phào nhẹ nhõm.

“Mọi người có biết ai đã gọi cho Tổng Giám đốc Nhạc không? Tổng giám đốc Nhạc hôm này trong buổi họp không nổi giận, đúng là chuyện kỳ lạ?”

“Tôi hình như nghe được ai đó bị bệnh. Có phải là chủ tịch không?”

“Không, hôm qua tôi có nhìn thấy chủ tịch. Sức khỏe của ông ấy rất tốt.”

“Mọi người có thể tự do thảo luận về những điều này. Nhưng tốt hơn là suy nghĩ về cách thay đổi kế hoạch cho tốt.

Nếu không, thì những buổi họp với không khí lo sợ như thế này sẽ vẫn diễn ra.

Ngay khi nghe câu nói ấy, mọi người ngồi trong phòng họp, ai nấy đều lo sợ, mặt mày giống như cà tím phủ sương.