Nhà Vàng Giấu Vợ Quý

Chương 3-2



Phản ứng nhanh đến mức khiến cho người ta sững sờ, Quý Á Liên hành động vô cùng quả quyết, vì để cho bà xã mau thụ thai, anh không nói hai lời đặt một gian nhà nghỉ có suối nước nóng riếng để đi nghỉ phép, lấy lý do dưỡng thân trước khi mang thai mà “cưỡng ép” vợ đến giữa sườn núi có khung cảnh tĩnh mịch, tắm nóng sẽ gia tăng thú vị giữa hai vợ chồng.

Muốn có đứa bé thì trước hết phải có quan hệ thân mật, tình cảm hai bên quyến luyến mới sinh ra một sinh mệnh mới, âm và dương kết hợp, tình dục và thân thể quấn quít giữa nam nữ, một cứng một mềm triền miên mới là cực lạc của nhân gian.

Điều kiện tiên quyết là dưới tình huống hai người đều đồng ý.

Quý Á Liên sắp xếp rất chu đáo, cho là khi cả người hoàn toàn buông lỏng mới có thể hòa hợp gắn bó, ngâm suối nước nóng là lựa chọn không sai, có thể khiến người ta buồn ngủ, hoàn toàn buông lỏng thân thể mất đi phòng bị, thần trí cũng sẽ tan rã, vô cùng thoải mái, dễ dàng bị lạc trong mỹ cảnh khói mù lan tràn, chính là lúc anh có cơ hội hành động.

Không phải do anh tiểu nhân hèn hạ thủ đoạn, mà là để cho tình cảm vợ chồng nóng lên, cho dù Thạch Nghi Thanh có một chút không tình nguyện, nhưng vẫn không cự tuyệt được hấp dẫn của suối nước nóng, bị chồng ôm lên xe nửa kích động nửa lo lắng, bọn họ tự lái xe, một đường đi về phía khu suối nước nóng nổi tiếng.

“Hoan nghênh ghé thăm, Quý tiên sinh, Quý phu nhân xin đi phía này, đây là nơi hội quán chuẩn bị cho hai người đến tắm, nếu có gì cần phục vụ thì xin kéo cái chuông bên trái, chúng tôi sẽ mau chóng phục vụ cho hai người. . . . . .”

Trước mặt là nhân viên chiêu đãi mặc đồng phục màu hạt đậu ngăn nắp trật tự, tất cả đều là nữ nhân viên, mặt mũi mỹ lệ, cao gầy mảnh mai, vóc người có lồi có lõm, không có người nào lớn hơn ba mươi tuổi, số tuổi đều ở 24, 25 tuổi, da trắng nõn căng mềm như sữa.

Tuyệt đối là người đại diện, làm cho người ta đã tới một lần thì sẽ không nhịn được mà trở lại, lưu luyến quên về, dù không phải là đến vì dung mạo xinh đẹp của nữ hầu, cũng sẽ muốn có da thịt mịn trắng mềm mại của họ, ánh mắt khách nam luôn dừng ở trên thân thể uyển chuyển, mục tiêu của khách nữ là nuôi ra được mịn màng giống như nhân viên phục vụ, trong trắng lộ hồng.

Hình tượng xinh đẹp xếp thành một hàng, bảo đảm phẩm chất của suối nước nóng tuyệt không phải thành phần làm giả, nhìn những khuôn mặt cực kì mịn màng mỹ lệ này, ai có thể không chạy theo như vịt, chen lấn vỡ đầu cũng muốn giành được một tấm vé năm ngàn vạn, lấy tấm thẻ hội viên bạch kim cao nhất.

Trên tay Quý Á Liên có một tấm, nhưng anh rất ít dùng, chỉ dùng để chiêu đãi khách nước ngoài đến đỉnh núi chơi, hoặc là người phụ trách xưởng trong nước, thường ngày để đó không dùng cũng không cần, mấy ngày trước đây nghĩ đến suối nước nóng có công hiệu bài độc, hoạt huyết mới nhớ là anh có thẻ hôi viên bạch kim của hội quán suối nước nóng.

Cho nên dù là suối nước nóng không phải ngày nghỉ cũng rất khó còn chỗ, anh chỉ cần một cuộc điện thoại đã làm xong, không cần sắp xếp nhiều ngày, hưởng quyền sử dụng ưu tiên.

“Không có loại một gian cho một người sao? Trên người em rất nhiều sẹo, khó coi. . . . . .” Thạch Nghi Thanh muốn rút lui không làm nữa liếc mắt nhìn bể tắm được đá tròn làm thành vòng, suối nước nóng trắng xóa hơi nước, e sợ bước lui về phía sau, vừa lui, áo tắm trước ngực đã kéo thật chặt.

Bức tường thịt ngăn trở đường đi phát ra tiếng cười khẽ, bàn tay vịn ngang lưng cô, “Toàn thân trên dưới em có chỗ nào anh chưa nhìn qua, khoảng thời gian này đều là anh lau người cho em, ngay cả chỗ bài tiết. . . . . .” Tự làm từng chút, không chê bẩn.

“Đủ rồi, không cần nói nữa, em hiểu ý của anh mà, khi đó em không hề có năng lực tự chủ, đã làm phiền anh. . . . . . Ách, người tài vất vả nhiều, về sau khi anh già không hoạt động được em sẽ giúp anh đẩy xe lăn.” Nợ người thì phải trả, ai bảo cô hoàn toàn không có tri giác, ngay cả xoay người, tắm rửa cũng phải có người giúp một tay.

Trong mắt Quý Á Liên mỉm cười, nhẹ nhàng ôm thân thể không thể đứng lâu của cô, cúi đầu thì thầm ở bên tai cô, “Anh thấy bộ dáng xấu nhất của em không chỉ một lần, vết sẹo khâu lại sau phẫu thuật, đầy mu bàn tay với bắp đùi em, vừa tóc vừa cạo sạch toàn bộ, cắm không dưới mười cái ống từ đầu đến chân từ trên xuống dưới, xấu xí đến mức anh cũng không nhận thức được em, còn khó coi hơn chỉnh hình thất bại.”

Bệnh não phù khiến cho sọ mặt biến hình, đầu trở lên sưng vù giống như khí cầu thổi phồng, thân thể từ đầu trở xuống lại ngày càng gầy gò, tạo thành thân thể lớn nhỏ không đúng tỷ lệ, làn da ở dưới kia mao mạch hiện lên màu xanh tím dày đặc.

Nếu không phải có giấy chứng nhận phân biệt trên cổ tay cô, thì hoàn toàn không nhận ra cô là người nào, khí vào ít, tràn ra thì nhiều, kéo co với Tử Thần, phải lệ thuộc vào bình ô xy phụ trợ mới có thể rưới dưỡng khí cần vào thân thể con người.

“Quý tiên sinh, anh rất ác độc.” Người phụ nữ nào không coi trọng dung mạo đẹp chứ, anh lại hoàn toàn không che giấu “Truyền lại tại chỗ”, bị xe đụng thì chỗ nào có thể đẹp mắt chứ, vừa khai đao vừa bôi thuốc, hoàng hậu tuyệt mỹ đẹp nhất trên đời cũng sẽ biến thành người xấu xí khiến cho người ra đi lùi ba bước.

Quý Á Liên buồn cười hếch mày lên, chặn ngang ôm lấy bà xã, bước chân vững vàng đi đến ao bên cạnh. “Quý phu nhân, em quá tùy hứng, thân là thân thể em sử dụng, anh cũng không ghét bỏ cưới được một bà xã xấu xí, còn coi thành bảo bối muốn dùng cả đời, có đi có lại, em mà ngượng ngùng khiến cho anh ăn không đủng, thân thể cường tráng cũng không đất dụng võ đâu.”

“Anh. . . . . . Da mặt của anh thật dày. . . . . .” Thua anh, người không có da mặt là thiên hạ vô địch, cô há miệng không nói lại vô liêm sỉ của anh.

“Da mặt không dầy thì làm sao cưới được bà xã chứ, Thanh Thanh của anh giống như một đóa hoa xinh đẹp, bao nhiêu tiểu quỷ không biết sống chết đi theo huýt gió phía sau, anh phải cầm cây gậy đuổi mới có thể đuổi bọn họ ra đầu đường.” Bảy tuổi cô nhận được phong thư tình thứ nhất, viết chữ cộng thêm vẽ tranh, nhìn người ta cười ngất trời, cô còn mơ mơ màng màng hỏi một cây kem cây và một viên kẹo là có ý gì.

Gặp nhau ở cửa tiệm băng, anh mời em ăn kẹo.

Anh chắc rằng, cô không đi, hoa đào đầu tiên chết yểu ở trên tay những người lớn, sau này tình yêu của cô cũng ngổn ngang như vậy, trước mười sáu tuổi do anh trấn giữ.

Thế nhưng lúc anh cũng không biết đối tượng mối tình đầu của em gái nhà bên là anh, còn tự cho là đúng mà hoàn thành trách nhiệm anh trai, một mực bức những nam sinh nhỏ có cảm tình với cô rút lui, cực kì hài lòng mang theo con riêng ước hẹn với bạn gái, ba người ngồi một cái bàn.

“Anh theo đuổi em như thế nào vậy, tại sao em lại thích anh?” Cô rất thích lời nói so nhiều với lông trâu (*) mình thích đàn ông khoác lác sao? Không nói ra được cảm giác, chắc chắn anh không phải là người giống như cô thấy trước mặt, hình như còn nghiêm túc hơn, nói năng thận trọng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

(*)kiểu tâng bốc, ca ngợi.

Thạch Nghi Thanh không có trí nhớ trước kia, nhưng vô thức cảm thấy Quý Á Liên sẽ không dễ dàng cười nói với người khác, nụ cười với da mặt dày của anh chỉ cho một mình cô, khuôn mặt đối với người khác không giống như vậy, làm người ta khiếp sợ lại không dám đến gần.

Vẻ mặt của anh cứng ngắc trong ba giây, lập tức lại khôi phục thần thái như không có chuyện gì xảy ra. “Anh không theo đuổi em, là em chạy đến trước mặt anh muốn anh cưới em.”

Anh Liên, chỉ thử một lần thôi, em thật sự rất yêu anh, cho dù muốn em làm cái gì cũng được, em không sẽ quản anh, cũng sẽ không cản anh. . . anh muốn đi chỗ nào thì đi nơi đó, em chỉ muốn anh cho em một cơ hội được yêu anh. . . . . .

Anh Liên, em thật sự sẽ không cảm thấy uất ức, có thể ở chung một chỗ với người trong lòng mình là một chuyện cực kì hạnh phúc, em rất vui khi người kia là anh, anh làm cho em biết cái gì là pháo hoa tình yêu rực rỡ.

Anh Liên, anh có thể cũng yêu em hay không? Trái tim của em đau lắm, rất đau, đã sắp vỡ thành hai khối rồi, bây giờ em còn nhỏ, mắt không đủ to, bộ ngực lại bằng phẳng, anh chờ em mấy năm nữa, em nhất định sẽ cố gắng uống nước dưa Thanh Mộc, để cho mình biến thành đại mỹ nhân có eo có ngực, xinh đẹp giống như chị Chu vậy. . . . . .

Anh Liên, anh lấy em đi mà! Mặc dù em còn chưa có tốt nghiệp, lại không biết cái gì, nhưng em sẽ học làm một người vợ tốt, giúp anh không cần lo trước lo sau. . . . . .

Quý Á Liên khẽ vuốt đầu, muốn bỏ qua tiếng nói giòn giã mềm mại trong đầu, đó là Thanh Thanh giống như một đóa hoa hồng đỏ nở rộ dưới ánh sáng mặt trời tươi đẹp, nhiệt tình trang nhã lại sáng sủa, mang theo vẻ mềm mại của con gái mới lớn trong nhà, tại sao anh lại ngoan độc quyết tâm tổn thương cô, nói ra từ ngữ ngay cả mình cũng chán ghét khinh bỉ?

“Cái gì? Anh không theo đuổi em, là em. . . . . . A! Thật nóng, muốn lột da sao. . . . . .” Nhiệt độ thật là cao, sắp chưng chính người rồi.

Chợt bị ôm vào trong suối nước nóng, nhiệt độ chênh lệch rất nhiều với độ ấm của phòng đột nhiên đánh úp từ phần eo trở xuống, nhiệt độ bất ngờ thay đổi khiến Thạch Nghi Thanh nhất thời không thể thích ứng hét lên một tiếng, muốn gọi người cho thêm nước lạnh xuống.

“Nhịn một chút, để thân thể cảm thụ nước lưu động tự nhiên, nó rất tốt với người có sẹo vết thương, có làm nhẹ hiệu quả trị liệu, chậm rãi có hơi co rút đau đớn.” Đã vá lại vết thương tốt rồi, nhưng miệng vết thương bị khâu trên bắp thịt vẫn sẽ vì biến hóa không khí lạnh nóng mà khẽ đau đớn, muốn khỏi hẳn hoàn toàn cũng không dễ dàng.

“Nhưng rất nóng. . . . . .” Mắt cô hiện nước mắt, bộ dáng đáng thương như bị người ta bắt nạt, sắc môi non nhiễm đỏ như cánh hoa hồng.

Hạ thân Quý Á Liên căng thẳng, nhìn chằm chằm cánh môi đỏ tươi ẩm ướt của cô, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. “Không nóng như trong tưởng tượng, chỉ do em không hay ngâm suối nước nóng mới cảm thấy nóng thôi, đi nhiều vài lần thì em sẽ thích, đòi anh dẫn em tới tắm suối nước nóng, không đến thì sẽ bày mặt thối cho anh xem.”

“Gạt người, rõ ràng rất nóng, em mới ngồi một hồi đã đổ mồ hôi, còn nữa, em mới không bày mặt thối! Trên đời này em chính là người có tính tình tốt nhất, thị trưởng nên ban huy hiệu công dân tốt cho em.” Cô bất mãn việc anh nói xấu ác ý, phất tay muốn đi đấm ngực anh, không ngờ anh lại ôm cô từ phía sau, tay vừa mới động đã đụng phải một vật cứng không nên đụng, lập tức đỏ mặt như sắp nhỏ máu ra, toàn thân nóng ran muốn bốc khói.

“Thải mồ hôi ra thì sẽ thoải mái hơn, uống ngụm nước ấm bổ sung dưỡng khí, không nên gấp, lỗ chân lông mà bị nén sẽ từ từ nghẹn, mồ hôi tự nhiên tống ra tác dụng sạch độc, khiến độc tố trong cơ thể tống ra bên ngoài cơ thể theo mồ hôi, lúc này em sẽ cảm thấy thân thể không có lực, cảm thấy thân thể nhẹ nhõm.” Bởi vì nước trong thân thể bị tiêu hao nhanh chóng, mà nước mới vừa uống vào chưa được thân thể hấp thu, dưới tình huống dưỡng khí chưa đủ sẽ dễ dàng thiếu dưỡng.

“Sao hoa mắt chóng mặt vậy? Đầu em rất choáng váng.” Rất nhiều sao bay ở trên đỉnh đầu, một, hai, ba. . . . . . Rất nhiều cái lốc xoáy không ngừng chuyển động.

Quý Á Liên ôm cô đến một ao nước lạnh khác ngâm, “Thế nào?! Có khá hơn một chút hay không, lạnh nóng luân phiên rất tốt với da, khít khao bền chắc, không sinh nếp nhăn.”

“Hí! Lạnh quá, anh. . . . . . Anh muốn mưu sát vợ sao. . . . . .” Nước ấm đột nhiên trở nên lạnh, cô bị đông cứng lập tức tỉnh táo.

“Thanh Thanh của anh, em còn nhớ rõ em là vợ của anh, như vậy thì cũng nên thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng, Thanh Thanh nho nhỏ đang chờ mười tháng sau ra ngoài từ trong bụng của em, gọi em một tiếng mẹ đó.” Bàn tay anh đi đến giữa hai chân cô, vạch ra một mảnh bên ngoài áo tắm mới được chụp quảng cáo, hàm răng cắn dây đồ bơi trên người, tỉ mỉ gặm cắn vai ngọc bị suối nước nóng làm cho phấn hồng.

“Không, anh...anh không thể, kéo tay em ra, em...em không được. . . . . . Em chưa chuẩn bị sẵn sàng. . . . . .” Cô kẹp chặt hai chân, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó tự kiềm chế.

“Thả lỏng, đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương. . . . . .” Bộ dáng và ánh mắt mờ mịch của cô thật hấp dẫn, giống như hoa anh đào chờ người hái, nở rộ ở trong vùng núi mây mù tinh tế Xuân Vũ.

Trước kia anh thế nào lại không phát giác ra gò má trắng nõn của cô vừa trơn lại non, mềm phức đến không thể tin được chứ, không người nào công chiếm càng lộ vẻ xinh đẹp, mắt thiếu nữ trong vắt hồn nhiên, trong suốt như nước suối không pha tạp chất, người phụ nữ có được kiều mị, nhàn nhạt cười một tiếng, bông hoa nhỏ ở sau lưng cô nở rộ.

Là thiên sứ, cũng là ma quỷ, mâu thuẫn tống hợp lại, cô có thể là tinh linh trong hoa thích cười, cũng có thể là xà yêu dẫn dụ thủy thủ dâng mạng trên biển.

Khẽ cắn môi dưới, Thạch Nghi Thanh tim nóng lên, hai má đỏ rực mà buông chân ra vài phần.“. . . . . . Không cho phép làm loạn, nói phải chờ trong lòng em có anh thì hay lắm. . . . . . Dù anh là chồng của em cũng vậy. . . . . .”

Cô hít hơi, cảm thấy một điểm nào đó phía dưới nhẹ nhàng bị động vào, rồi sau đó lại khẽ xoa vê, quấy nhiều lên xuống, lặp đi lặp lại.

“Thanh Thanh, anh không chờ được nữa rồi, anh muốn em.” Anh lại ôm lấy bà xã đang kháng cự, trở lại suối nước nóng khiến bà xã choáng váng.

Nóng lên, lạnh lẽo, nóng lên, lại ấm áp, d.iễ nđà nlê qu.ýyđ ôn là hưởng thụ giày vò.

Nhưng cô không muốn khi còn chưa xác định là có thương anh hay không đã giao mình cho anh trước, tình yêu của phụ nữ còn trân quý hơn vàng. “Đừng ở đây, ở chỗ này, sẽ có người nhìn, nhìn thấy. . . . . .”

A? Đây là tiếng của cô sao? Tại sao mềm mại như gần tắt thở, lời nói ra trong miệng lại khác hoàn toàn suy nghĩ trong lòng, đầu cô thật choáng váng, thân thể nóng quá, giống như muốn thiêu cháy cô vậy.

“Đừng nóng vội, anh thỏa mãn em trước, sau đó ta sẽ đòi cả tiền lẫn lời từ lại ở trên thân em.” Một ngón tay anh thử thăm dò vào, nhẹ nhàng hoạt động ở thành trong khít khao, rút ra lại cho vào, theo nước xuân thủy tràn lan như thủy triều thì co rút càng tăng nhanh.

“Anh. . . . . . Không cần. . . . . . Ừm! Không cần, anh ra ngoài đi. . . . . .” Thật quá đáng, anh lừa cô, tại sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh nói chuyện không giữ lời.

Mút lấy đôi môi đỏ chín muồi, anh tựa đầu ngửa ra sau, xoay người quay về phía bà xã của anh, sáp vào giữa hai chân cô nhẹ nhàng đẩy ra, một tay đỡ ngang lưng của cô để cho hạ thân cô gần anh hơn.

Khí nóng mờ mịt từ từ đi lên, sương mù màu trắng tràn ra tràn ngập một phòng, tiếng sóng nước lúc nhẹ lúc nặng vỗ vào tảng tá chất đống bên cạnh ao, tiếng người phụ nữ ngâm nga như có như không, thân thể trắng như tuyết, mê người giữa hơi nước mịt mờ, thân thể cường tráng của đàn ông hiện lên trong nước, tạo ra một bức như tranh cảnh đẹp.

“Đừng chịu đựng, Thanh Thanh, phát ra tiếng đi, không có ai hiểu rõ thân thể của em hơn anh, hai tay anh đã từng vuốt ve, môi của anh đã từng hôn, ở mỗi buổi tối quấn quýt, em luôn ôm chặt lấy anh, muốn anh xuyên qua em. . . . . .” Cô là lửa, có khả năng đáng sợ đốt người thành tro bụi .

“Em. . . . . . Không công bằng, em không, không nhớ rõ. . . . . . Anh khi dễ em không có, không có kí ức. . . . . .” Cô nức nở nghẹn ngào khóc thành tiếng, vì ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng ngày càng mạnh khiến cô cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có.

Đây không phải là cô muốn, nhưng cô không khống chế được, cô không dừng lại được, càng bay càng cao, trong thoáng chốc, cô nhìn thấy cửa chính thiên đường nở đầy các loại hoa hồng.

“Chính là muốn khi dễ em, ai bảo em quên mất anh.” Anh nặng nề đưa vào, mồ hôi trên trán nhỏ xuống như mưa, đôi mắt nhuộm đầy tình dục của anh mơ hồ hiện ra ngấn lệ.

Không phải Quý Á Liên không để ý, cho dù anh làm rất nhiều chuyện khiến bà xã đau lòng muốn chết, nhưng anh vẫn hi vọng trong lòng cô anh là duy nhất, vĩnh viễn là người yêu nhất ở đáy lòng cô, tại sao cô có thể quên anh?

“A ——”

Một tia sáng thoáng qua ngay trước mắt, Thạch Nghi Thanh choáng váng đầu nhắm mắt lại, mềm mại ngã vào cánh tay Quý Á Liên.