Nhà Tui Có Ma

Chương 11: Không tin



Tôi ngồi trên giường ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng quyết định sẽ nói chuyện với anh, tôi tự nhủ mình không nên trốn tránh nữa, mặc kệ thế nào tôi nghĩ tôi phải nó hết tất cả với anh, dù anh có xem tôi là người điên cũng không sao, chí ít tôi đã cố gắng mà thực hiện.

Lúc mở cửa ra thì những người khác đã đi mất, chỉ còn một mình Trương Trạch đang đứng đó nhìn tôi, tôi bảo anh ta vào nhà rồi hãy nói, anh ta không nói gì liền đi theo tôi vào nhà, trong nhà vẫn bài trí như cũ, vẫn nguyên dạng như lúc anh rời đi. Nhìn thấy anh hơi cau mày lại, tôi hỏi: “Cảm giác rất quen thuộc đúng không?”

Anh chợt nhìn sang tôi, tôi mỉm cười với anh, lại hỏi tiếp: “Trương Trạch, anh có tin là có linh hồn tồn tại không?”

“Cô nói vài gì?”

Anh dường như có chút không hiểu lời tôi nói, bởi vẻ mặt của anh đã nói cho tôi biết anh không tin chuyện linh hồn là có thật, tôi thở dài dời mắt khỏi anh, sau đó đi xuống nhà bếp, tất nhiên anh cũng đi theo sau lưng tôi.

Tôi không quay đầu lại nhìn anh, mà đưa tay chỉ vào bếp lò nhẹ giọng nói: “Ở đây, đã từng có một người… À, cũng không hẳn là một người, có một khoảng thời gian dài mỗi sáng anh ấy đều ở đây là điểm tâm cho tôi ăn, vì tôi, anh ấy còn đặc biệt học nấu món tôi thích nhất là thịt kho tàu, haha, anh ấy nấu còn ngon hơn cả tôi nữa… Khi đó, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc, thế nhưng tôi lại từ chối anh ấy, từ chối người đối xử tốt với tôi… Bởi vì tôi sợ, tôi sợ bản thân sẽ ỷ vào anh ấy, sẽ không thể rời xa anh ấy, bởi vì tôi và anh ấy không cùng một thế giới… Anh ấy là một hồn ma.”

Tôi xoay người lại nhìn Trương Trạch, sắc mặt của anh rất không tốt, tôi không biết anh như vậy là vì cảm thấy lời tôi nói không thể tưởng tượng nổi hay là vì cái gì. Nhưng, điều duy nhất mà tôi có thể xác định được chính là, anh không hề nhớ gì cả, trong lòng tôi có chút cay đắng, sau đó lại tiếp tục nói: “Chắc anh đang nghĩ là tôi bị điên? Haha nói thật, có đôi lúc tôi thực sự hy vọng mình bị điên, tôi hy vọng tất cả hồi ức đều chỉ là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ không sao cả, thế nhưng hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.”

Tôi cười khổ một tiếng rồi lướt qua người Trương Trạch đi ra khỏi nhà bếp, sau đó ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, “Ở tại chỗ này, anh ấy hỏi tôi tên gì, tôi nói với anh ấy tôi tể Trần Duyệt, bảo anh ấy nhất định phải nhớ kỹ, anh ấy nói với tôi rằng đã khắc sâu vào linh hồn, mãi mãi sẽ không quên, còn đảm bảo với tôi, thế mà… anh ấy vẫn quên mất.”

“Cô… không sao chứ?”

Trương Trạch bỗng đưa cho tôi hai tờ khăn giấy, lúc đó tôi mới phát hiện là mình đang khóc, tôi không nhận lấy khăn giấy trong tay Trương Trạch mà chỉ nhìn anh, tùy ý để nước mắt cứ như vậy rơi xuống, đây là lần đầu tiên tôi không chút kiêng kị khóc trước mặt anh, nhưng anh lại không sốt ruột như trước đây, trên mặt anh ngoại trừ đồng cảm chỉ có im lặng.

Tôi chợt cảm thấy mệt mỏi, không biết mình cố chấp như thế rốt cuộc là vì cái gì? Anh hoàn toàn không nhớ ra tôi, bởi vì những ngày đó, người đối xử tốt với tôi, người khiến tôi ỷ lại không phải là Trương Trạch mà là một hồn mà tên Trần Thần, thế thôi.

Tôi bỗng cảm thấy rất thoải mái, đúng vậy, từ trước tới giờ tôi đều sai rồi, anh không phải là Trần Thần của tôi, anh không phải… Anh chỉ là một người xa lạ giống như đúc Trần Thần mà thôi, Trần Thần của tôi chết rồi, mà tôi… cũng nên buông tay.

Nhớ tới trong tin nhắn Trương Trạch nói có chuyện muốn nói với tôi, tôi vội vàng lau khô nước mắt, có chút áy náy nhìn anh: “Xin lỗi, tôi đã quá kích động, không phải anh nói là có chuyện muốn nói với tôi sao, anh nói đi.”

“Tôi… tôi cảm thấy có cảm giác quen thuộc với cô, thế nhưng tôi thực sự không nhớ ra cô, cho nên tôi muốn có một đáp án.”

“Haha, có thể… do tôi quá bình thường nên mới làm anh sinh ra ảo giác như vậy, với lại anh đã quên rồi? Ngày anh tỉnh lại, tôi và anh đã gặp nhau trong phòng bệnh của anh một lần.”

Tôi vừa nói xong, ánh mắt anh liền sáng lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi: “Ngày đó là cô sao?” Nói xong anh có chút xấu hổ “Xin lỗi, lúc đó tôi nhìn không kỹ, với lại lúc đó cô nói chúng ta không quen biết nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là sau đó, hình bóng của cô rất thườn xuất hiện trong đầu tôi, cho đến một ngày tôi gặp được Trần Giai Tuệ, tôi cảm thấy cô ấy rất quen thuộc, thế nhưng sau những lần tiếp xúc với nhau, tôi mới biết có thể tôi đã nhận nhầm người hoặc xuất hiện ảo giác. Sau ngày ở KTV cùng gặp được hai người các cô, nhất là lúc nhìn thấy cô, cảm giác đó của tôi lại đến, tôi luôn cảm giác dường như mình có quen biết cô, cho nên tôi vẫn luôn rất mâu thuẫn, hơn nữa luôn có cảm giác hình như đã đánh mất cái gì đó rất quan trọng, chỉ là tôi không thể nhớ ra.”

“Nhớ không ra thì đừng cố nhớ, nếu thật sự quan trọng thì sẽ không quên, có đúng không?”

Tôi không biết minh đang dùng cảm xúc gì để nói ra lời này. Tôi chỉ biết là, anh đã nuốt lời, cũng có thế là… tôi đối với anh thực sự không quan trọng đến vậy.

“Trần Duyệt… tôi…”

“Ngày đó anh nói anh nhớ ra tôi, kỳ thực là anh chỉ nhớ tôi lúc ở trong bệnh viện thôi, với lại lúc đó chỉ là anh hoài nghi chứ vẫn chưa xác định? Thật sự tôi với anh cũng chỉ vẻn vẹn gặp nhau như vậy không phải sao?”

“Nhưng tôi thực sự có cảm giác rất đặc biệt với cô, tuy rằng tôi cũng biết chuyện này khó mà tưởng tượng được, vì dù sao chúng ta cũng chưa từng quen biết nhau, nhưng trí nhớ của tôi cũng không kém lắm.”

“Vậy thì anh tin những lời tôi vừa mới nói sao? Anh tin thế giới này có ma sao?”

“… Trần Duyệt, tôi rất muốn tin.”

“Haha…” Tôi đột nhiên bật cười, cười đến suýt chút nữa là rơi nước mắt, “Trương Trạch… Ở sâu trong linh hồn anh, đã từng có một người như vậy, rõ ràng đang ở rất gần nhưng lại cảm thấy như cách xa cả thế giới, cho dù đang ở bên cạnh nhưng vẫn có cảm giác sợ hãi, dương như bất cứ luc nào cũng có thể biến mất đi.”

Trương Trạch đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy cánh tay của tôi, giọng có chút dồn dập hỏi: “Làm sao cô biết? Từ khi tỉnh lại sau tai nạn, tôi đều mơ thấy một giấc mơ, cô quen biết tôi, có đúng không?”

“Vậy anh cũng quen biết tôi sao?”

“… Tôi.”

“Anh đi đi, sau này… đừng tới tìm tôi nữa.”

Nói xong, tôi liền đứng dậy đi vào phòng mình, tôi không muốn nhìn khuôn mặt anh rồi lại nhớ đến Trần Thần. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa.

“Trần Duyệt…”

Tôi nghe thấy giọng anh bất đắc dĩ gọi tên tôi, có điều toi không quay đầu lại là đứng đối diện ở cửa phòng mình nói với anh:

“Trương Trạch… trở về đi.” Sau đó tôi bước vào phòng đóng cửa lại.