Nhà Trọ Nam Siêu Mạnh Mẽ (Sử Thượng Tối Cường Nam Nhân Công Ngụ)

Chương 4: Ô che & gái đẹp & máy nước nóng



Lý Nông tắm rửa xong, bước vào phòng của mình.

Nổi gân xanh!!

Trên cái giường đơn nhỏ bé của cậu lại đang nằm một con mèo vàng vằn đỏ mập lù!

Xăm xăm bước đến, đá con mèo mập đang kho kho ngủ kia sang mép giường, cố vặn vẹo leo lên, tắt đèn, ngủ!

“Meo meo “

Kêu lên làm nũng.

“A —— “

Hét lên thảm thiết.

“Má mày tự nhiên lại đè tao, nặng chết đi được mà ——!! Đồ mèo phì lũ chết tiệt ——!!”

Gầm lên giận dữ.

Những người khác ở nhà trọ này đều đã quen nghe vậy cả rồi.

Sáng nào tỉnh lại cũng thấy đang nằm dưới đất. Lý Nông nổi điên đạp cho con mèo mập lù trên giường một cái! Từ khi con mèo chết tiệt này vào ở chung với cậu, ngày nào như ngày nấy, ngày nấy như ngày nào…Lúc… tỉnh lại đều là nằm trên sàn nhà…. Đá thêm cho con mèo kia một cái nữa, Lý Nông vừa đánh răng vừa suy nghĩ. Hay cậu nên mua cái giường lớn hơn?

Dù sao…. Mình tìm được việc làm cũng có dính dáng đến con mèo mập này.

—— Hồi ức về mấy hôm trước ——

“Lý lịch của cậu chúng tôi đã xem qua, đối với năng lực thì hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cậu lại không có kinh nghiệm, này….”

Lý Nông thở dài, cậu đã thật cố gắng để vào công ty này.

“Thật xin lỗi.” Nhân viên phỏng vấn đem lý lịch trả lại cho Lý Nông.

Lý Nông đứng lên, nhận lấy. Bỗng nhiên ống trúc lại rơi ra từ túi xách của cậu. Lúc chạm đất còn phát ra tiếng lách cách, rồi lại vang lên tiếng meo meo khe khẽ….

Làn khói nhẹ thoát ra. Một con mèo vàng vằn đỏ mập phì ngồi ngay vị trí của ống trúc…. Còn đang dùng chân trước để rửa mặt….

“…”

Lý Nông mặt đầy hắc tuyến… Này này này… Thứ này nhảy vào túi xách của cậu từ khi nào thế?!

Mèo mập rửa mặt xong thì ngồi thật nghiêm chỉnh, nâng lên một chân trước, còn hướng đến người phỏng vấn, ngoắc ngoắc….

Lớn quá….

Một con….Mèo chiêu tài thật lớn?!

—— Chấm dứt hồi ức ——

Xoẹt xoẹt xoẹt…. Thật không ngờ, con mèo mập lù này có nguyên thể giống với mèo chiêu tài….

Trước khi ra ngoài, Lý Nông quay đầu nhìn sơ qua con mèo mập còn đang ngủ thật say trên giường.

“Hừ, bỏ đi, xem ra mày cũng có chút tác dụng. Tháng này có lương rồi chắc phải tìm xem chỗ nào bán giường lớn rẻ rẻ một chút.”

※※※

“Mẹ nó…. Mệt chết đi được…”

Lý Nông đang đứng ở nhà chờ của trạm xe công cộng hút một điếu thuốc, mệt mỏi nhìn về hướng xe vừa đi.

Đi tới đi lui, sau tự nhiên lại đổ mưa thế này. Lý Nông dụi thuốc, miễn cưỡng dùng bao đựng hồ sơ che đầu, chạy nhanh về hướng Sau Phố.

Càng chạy, mưa càng lớn.

Lý Nông vừa chạy vừa tìm xem có chỗ nào trú mưa được không. Cuối cùng cũng nhìn thấy một mái hiên, cậu nhanh chân đến đó, giũ giũ những giọt mưa còn đọng trên quần áo.

“Mua ô không?”

Đột nhiên, một giọng nói êm ái vang lên từ phía sau của Lý Nông.

Lý Nông quay đầu nhìn lại. Sau lưng cậu là một quầy hàng bằng kính, bán thuốc lá, rượu và vài thứ linh tinh khác. Một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi sau đó. Mà chị ta phục sức cũng thật mộc mạc, trên người chỉ mặc mỗi một chiếc sườn xám trắng cổ cao tay ngắn, bên dưới là váy màu xanh dương đậm in hoa nhỏ màu trắng. Gương mặt xinh đẹp khiến người ta khó có thể quên, tuy có hơi tái nhợt nhưng son môi lại đỏ tươi rực rỡ.

“Hả?”

“Mua ô không?”

Thiếu phụ xinh đẹp vẫn ngồi ở ghế sau quầy, đưa ra một chiếc ô màu xanh đậm có vẽ hoa lan trắng tinh, là…. Ô bằng giấy dầu?!

Lý Nông nhìn nhìn chiếc ô … bằng giấy dầu kia, lại nhìn thiếu phụ xinh đẹp. Càng nhìn càng thấy mặt của chị ta trắng bệch ra như bị bạch tạng… Mồ hôi lạnh thầm nhỏ giọt: “Không…. Không mua! Tôi… tôi… tôi không mang theo tiền!!””

Đôi môi đỏ đậm của thiếu phụ xinh đẹp kia lại phun ra một câu: “Không cần tiền….”

Lông tóc của Lý Nông đều dựng thẳng lên!

“Thật không dám làm phiền chị ——!!!”

Lý Nông hét to rồi chạy vọt ra bất kể trời đang mưa.

Lý Nông bất đắc dĩ phải lấy bao hồ sơ che đầu giữa trời mưa như trút nước, cắm đầu cắm cổ chạy như điên về hướng nhà trọ.

Lộp bộp… lộp bộp… lộp bộp…

Tiếng của bước chân giẫm vào trong nước.

Lộp bộp lộp bộp… lộp bộp lộp bộp … lộp bộp lộp bộp …

Ai?!

Tại sao… lại phát ra tiếng nhiều như thế?!

Như là…. Là truyền từ phía sau lại vậy….

Lý Nông vừa cầm bao hồ sơ vừa quay đầu nhìn lại ——

Một cái bóng giao giữa xanh và trắng đang lao về phía cậu với tốc độ 80km/h!!! Áo quần xanh trắng kia, còn trương ra gương mặt trắng bệch, môi đỏ sậm, lại không muốn bỏ phí một chiếc ô giấy dầu….

Còn không phải thiếu phụ xinh đẹp vừa rồi?!

“Má ơi —— “

Lý Nông kêu thảm một tiếng, tăng tốc chạy như điên!

“Hô hô… Hô hô…”

“Mua… ô… không? —— “

“Hở ——!!”

Lý Nông bị giọng nói gần sát bên cạnh dọa cho hoảng sợ nhảy dựng lên, cố bức bản thân dùng hết sức lực cuối cùng để gia tăng tốc độ.

“hô hô hô hô “

Chẳng nhanh lên được… không còn sức lực….

Ah! Thấy được cửa lớn của tiệm sách trước mặt ——!

“Mua ô không ô không?”

Bỗng nhiên một bàn tay trắng bệch, lạnh như băng đặt lên vai Lý Nông, nhất định giữ chặt cậu ngoài cửa lớn.

“Mua… ô không?”

Gương mặt trắng bệch dí sát vào mặt Lý Nông. Đôi tay cũng trắng bệch lạnh như băng, nhìn thoáng qua tưởng yếu ớt nhưng khi nắm chặt lấy bả vai cậu lại khiến cho cả người không động đậy được.

Nước mưa mùa thu lạnh lẽo chảy từ đầu vào mắt của Lý Nông. Cậu đến chớp cũng không dám.

“Không không…”

“Ô…”

Lý Nông run rẩy quay đầu nhìn thoáng qua thấy người ở đằng sau tiệm sách, lắp bắp nói: “Nước… a a… ướt…Này thì, mưa, hay là chúng ta… vào trong….rồi nói….?”

Người đẹp bán ô ngẩng đầu nhìn lướt qua cửa lớn. Một tay cứ liên tục vuốt tóc mình từng chút một. “Không được đâu, nơi này không vào được đâu….” Tay kia chị ta vẫn còn nắm chặt lấy bả vai Lý Nông.

Nói xong, gương mặt trắng bệch kia cứ sát đến gần bên. Lý Nông càng lúc càng run rẩy dữ dội. Cậu có thể thấy được đôi môi đỏ mọng kia đang trương ra, hai mắt đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm vào mình

A a a a a ——!!!

“Này!”

Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói lạnh như băng.

“Cậu sao không vào mà đứng mãi ở cửa thế, có gì vui đâu?”

Lý Nông mở mắt ra, người đẹp bán ô như vừa buông cậu ra. Doãn Hàm đang che một cây dù màu đen, hai hàng chân mày không kiên nhẫn mà nhăn lại, đôi mắt đẹp ẩn sau cặp kính long lanh.

Lý Nông và người đẹp bán ô đứng chôn chân sững sờ tại chỗ.

Doãn Hàm hình như chẳng vui là mấy, thấy Lý Nông không hề phản ứng thì cứ bước thẳng đến….

Lý Nông chỉ nhìn thấy Doãn Hàm đang bước thẳng đến chỗ người đẹp bán ô. Sau đó… người đẹp bán ô kêu lên thảm thiết thật đáng thương rồi bay vọt ra ngoài! Người đẹp bán ô hung hăng đập mạnh vào bức tường của tiệm giầy đối diện, bụi đất cứ lả tả rơi xuống, để lại mấy cái lỗ lớn……. Doãn Hàm nhìn nhìn dưới chân mình, lại nhìn lên chỗ thủng nơi bức tường của tiệm giày, nhìn tới nhìn lui chỉ thấy vài đống bụi đất thôi.

“Vừa rồi… có chuyện gì vậy?”

“…” Lý Nông ngồi dưới đất nhìn chằm chằm vào Doãn Hàm, cũng chẳng biết nói gì.

“Hơ! Còn ngồi trong nước làm gì? Không sợ lạnh àh?”

Giọng nói của Doãn Hàm vẫn bực mình như trước. Hắn ra chút sức kéo Lý Nông đứng lên, xong liền bước vào cửa lớn.

Lý Nông đứng trong mưa nhìn theo bóng dáng của Doãn Hàm…… Rùng mình một cái!

“Hơ —— lạnh quá lạnh quá!”

Lý Nông xoa xoa tay, ôm đống hồ sơ đã ướt đẫm vào tiệm sách. Trước khi đóng lại cửa lớn, Lý Nông còn nhìn thoáng ra xa xa một lượt, rùng mình thêm cái nữa, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa lại.

Đoan Mộc đứng trong sân nhà trọ nam, tóc đen đẹp trai đang ở sau che dù cho anh ta. Lúc Lý Nông bước ngang qua họ thì mày Đoan Mộc nhăn chặt lại, dùng tay áo rộng thùng thình che lấy mũi, giọng điệu ghê tởm nói: “Cậu dây vào thứ gì mà thối như thế. Mau đi tắm cho sạch đi!!”

Lý Nông lạnh lẽo run rẩy, liếc cho Đoan Mộc một cái. Haiz, mẹ nó! Anh không nói, tôi cũng sẽ tắm mà.”

Tay run rẩu tra chìa khóa mở cửa phòng mình. Đóng cửa, mở máy, cởi quần áo, mở chốt….

“Mẹ nó! —— “

Một lát sau, Đoan Mộc thấy Lý Nông chỉ quấn 1 cái khăn tắm chạy vọt ra.

“Chủ nhà trọ!! —— Tại sao không có nước nóng vậy?!!”