Nha Hoàn Không Chịu Gả

Chương 10



Edit: Kally

Rời đi Tuyền thiếu gia, đi theo Tinh Hồn thiếu gia và Diễm Ca tiểu thư sao?

Mới vừa đóng cửa phòng, tim Mạc Liên Nhi liền đập loạn nhịp và xuất thần, sững sờ ngây ngốc. Nàng hiểu được, nếu hai vị ân nhân đưa ra yêu cầu này, nàng sẽ không thể cự tuyệt. Thế nhưng vì sao khi nghĩ tới phải rời khỏi nơi này, rời đi Tuyền thiếu gia, lòng nàng sẽ thấy chua xót, đau lòng khó chịu. Ở sâu trong đáy lòng lại kêu gào không muốn đi…. Không muốn đi….. không biết sao, đôi dòng nước mắt cứ rơi lã chã.

“ Liên Nhi!” Bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy vang lên trong đình viện.

“ A! Diễm Ca tiểu thư, sao cô lại ở chỗ này?” Cảnh giác khi có người tới, nàng mau chóng gạt lệ, miễn cưỡng vui cười ra đón.

“ Ha ha… tìm cô tâm sự a!” Dùng lý do hoàn toàn giống với vị phu quân bất lương kia của nàng, cho thấy được nàng biết được không ít tình báo từ Nguyệt Tinh Hồn, hai vợ chồng liên thủ cùng nhau mưu đồ bí mật tiến đến đây, tính một người đối phó với một người.

Sao tối nay hai vị ân nhân lại hứng trí cao như vậy? chung quanh tìm người tâm sự? trong lòng Mạc Liên Nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì thêm, theo thói quen khẽ cười, chính là trong tươi cười kia lại đượm vẻ ưu sầu.

Dương Diễm Ca lôi kéo nàng đi dạo dưới ánh trăng, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía nàng một cái, đúng lúc đem hốc mắt phiếm hồng cùng với nụ cười mang vẻ ưu sầu ấy thu hết vào trong đáy mắt.

“ Liên Nhi, cô khóc sao?”

“ A… không, không có a!” Nỗi buồn sâu kín bị phát giác, nàng vội vàng phủ nhận, thế nhưng những giọt nước mắt chưa khô ấy đã nói lên tất cả.

“ Còn nói không có, thế đây là cái gì?”. Đưa tay giúp nàng lau sạch những giọt nước mắt chưa khô, Dương Diễm Ca nhướn cao mày liễu hỏi.

“ Tôi… tôi….” Lúng ta lúng túng không thốt thành lời, cuối cùng chỉ có thể buồn bã thở dài.

“ Thở dài cái gi?” Nhìn thẳng nàng, Dương Diễm Ca không cho nàng có cơ hội trốn tránh, hăng hái hỏi thẳng “ Trong lòng có phiền não gì mau nói đi ra a! biết đâu tôi có thể giúp được thì sao?”

“ Tôi….” Môi đỏ mọng muốn nói lại thôi; hy vọng trong lòng rất khó mở miệng xa cầu, vẫn cảm thấy một khi nói ra miệng, sẽ cô phụ một phen hảo ý của ân nhân, phụ lòng ân tình của họ.

“ Tôi cái gì nói mau?” Thật sự là ‘ Hoàng đế không vội, thái giám vội’. Dương Diễm Ca trước giờ vốn không phải là người có tính nhẫn nại gì, cho nên lúc này đã mấy lần thúc giục.

“ Nếu tôi nói, không muốn theo Diễm Ca tiểu thư và Tinh Hồn thiếu gia về Huyền Yên Cốc, hai người có thể trách tôi hay không?” Cố lấy dũng khí đem những lời muốn nói trong lòng nói ra, đôi mắt trong veo tràn nhập nước mắt “ Tôi biết làm như vậy thật có lỗi với ơn đức của hai vị, nhưng Liên Nhi thật sự không muốn rời đi nơi này…”

“ Là không muốn rời đi nơi này hay là không muốn rời đi Nam Tĩnh Tuyền?” Mang tươi cười thần bí lại mờ ám, nhất châm kiến huyết chỉ ra đúng chỗ vấn đề.

Khác nhau sao? Mạc Liên Nhi ngây ngốc.

“ Đương nhiên!” Như là nhìn ra lòng của nàng, Dương Diễm Ca cười khẽ “ Cô hãy cẩn thận nghĩ lại, nếu hôm nay Nam Tĩnh Tuyền đồng ý cùng với chúng ta đi tới Huyền Yên Cốc sinh sống, lúc ấy cô còn nghĩ là không muốn rời đi nơi này sao?”

Nghe vậy, Mạc Liên Nhi nhất thời không nói gì…. đúng vậy! nếu nơi này không có Tuyền thiếu gia, nàng sẽ lưu luyến sao?

Sẽ vậy sao? không, sẽ không như vậy!

Nàng đã sớm thói quen đối mặt với sự lạnh lùng cùng với nụ cười trào phúng của hắn, cùng với sự bừa bộn ‘ trong ngoài không đồng nhất’ trong phòng của hắn, thậm chí còn bắt đầu thói quen với những nụ hôn trộm của hắn, nàng đã bắt đầu quen với cuộc sống có sự tồn tại của hắn.

A …. Chân chính khiến nàng không nỡ đi, chính là Tuyền thiếu gia đây!

Xem thần sắc của nàng, Dương Diễm Ca vừa lòng nỡ nụ cười, trong lòng đã hiểu được khiến Mạc Liên Nhi không muốn rời đi chính là vì Nam Tĩnh Tuyền.

“ Liên Nhi, cô yêu phải Nam Tĩnh Tuyền sao?” Tuy rằng là câu nghi vấn, biểu tình đã tràn ngập khẳng định.

Oanh!

Sắc mặt nháy mắt nóng phừng, cơ hồ có thể mau cháy “ Diễm…. Diễm Ca tiểu thư…. Cô nói cái gì a?” Nàng yêu Tuyền thiếu gia khi nào a? như thế nào chính nàng cũng không biết?

“ Đừng e lệ mà!” Cười híp mắt, Dương Diễm Ca rất là vui vẻ “ Đây cũng đâu phải là chuyện không tốt!” Trên thực tế còn rất tốt nữa là, phiền não của Nha Nhi tỷ tỷ không cần phiền não nữa rồi!

“ Không, không phải như thế….”

“ Liên Nhi!” Đánh gãy lời nói của nàng, Dương Diễm Ca đột nhiên nghiêm mặt “ Đừng vội phủ nhận, nào, giờ cô theo chỉ thị của tôi, trước nhắm mắt lại, tưởng tượng một chút có một ngày Nam Tĩnh Tuyền sẽ thích cô nương khác, thậm chí còn thành thân sinh con, cuộc sống của cậu ấy không cần cô hầu hạ nữa, tương lai của cậu ấy cũng không có nơi dành cho cô, cô thấy có đau lòng không?”

Theo lời nói, hình ảnh trong đầu dần dần hiện lên… một vị cô nương nét mặt tươi cười, thân mật hầu hạ Tuyền thiếu gia, mà Tuyền thiếu gia thì lại tươi cười dịu dàng, hôn vị cô nương xa lạ kia giống như trước đây hôn nàng như vậy….

“ A…..” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoảng sợ trợn to hai mắt khẽ vuốt ngực, nàng cảm thấy trái tim như bị ai cào xé, đau, đau quá….

Tương lai, bên người Tuyền thiếu gia không có vị trí cho nàng! chỉ cần nghĩ đến ngài ấy sẽ thân thiết như thế với một người con gái khác, lòng của nàng liền quặn đau từng trận, nước mắt rơi không ngừng….

“ Rất đau phải không?” Dương Diễm Ca mỉm cười nhìn nàng, thản nhiên nói nhỏ “ Cái loại cảm giác chua chát đau đớn này chính là yêu! Liên Nhi, cẩn thận nắm chắc tình cảm của bản thân, đừng để lỡ mất hạnh phúc của chính mình!”

Thì phải là yêu sao? nàng yêu phải Tuyền thiếu gia!

Ôm ngực còn ẩn ẩn đau, Mạc Liên Nhi không thể không cười khổ cam chịu! nếu không có yêu, như thế nào chỉ cần nghĩ đến hình ảnh ngài ấy cùng với người con gái khác, lòng liền đau đến không chịu được!

A ….. không hiểu đã yêu từ lúc nào, nàng quá mơ hồ một chút cũng không biết được!

Mới sáng tinh mơ, Định Viễn vương phủ liền tràn ngập một bầu không khí kỳ lạ, trong phủ cao thấp truyền đến một tiếng rống đầy tức giận….

“ Liên Nhi đâu?” Ở hành lang gấp khúc bắt được một gã nô bộc rất muốn chạy trối chết, đây là lần thức bảy mươi chín rống hỏi.

“ Hồi …. Hồi tiểu thiếu gia trong lời nói… nô…. Nô tài không biết a…” Ô…. Đây là lần thứ sáu hắn bị tóm lấy, sao hôm nay vận khí của hắn lại xui như vậy, đi đến đâu cũng gặp phải tiểu thiếu gia.

Đáng giận! giận dữ buông tay ra, Nam Tĩnh Tuyền thật sự không nghĩ ra vì sao sáng sớm này nàng lại mất tích? Vốn đêm qua hiểu rõ tình cảm của chính mình sau, định rằng từ giờ trở đi sẽ mang theo nàng bên mình để bồi dưỡng cảm tình, ai ngờ đâu rằng sau khi hầu hạ hắn dùng đồ ăn sáng xong, mới xoay người thì nàng lại mất tích một cách thần bí!

Rốt cuộc chạy đến chỗ nào đây? Tìm lần từng cái góc trong phủ, hỏi hết tất cả nha hoàn, nô bộc, nhưng lại không có ai biết được nàng đi nơi nào? chẳng lẽ là đi ra phủ gặp tình lang? nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của hắn nháy mắt liền đen dọa người, thề cho dù phiên khắp Kinh thành, cũng muốn tìm ra người kia cho bằng được!

Nặng nề bước đi, cáu giận xoay người hướng về phía cửa lớn bão táp mà đi….

Cách đó không xa, trong hoa viên truyền đến ra khe khẽ thanh âm mang vẻ xem kịch vui….

“ Oa! Tuyền tiểu tử bị thiên lôi bổ trúng sao? sáng sớm mà cơn tức lại lớn như vậy!”

“ Đúng vậy! trên dưới Định Viễn vương phủ đều bị hắn phiên lần! không phải là muốn tìm Liên Nhi sao? làm gì phải làm cho bọn hạ nhân kinh hồn táng đảm chứ! Không khó tìm như vậy thôi!”

“ Hắc, hắc… nương tử Diễm Ca thân ái, nghe nàng nói thế vậy là nàng biết Liên Nhi ở chỗ nào sao?”

“ Ta biết nha! không phải ngày hôm qua lúc hai người các chàng đánh cho đến không biết thiên nam địa bắc, ta cùng Liên Nhi về vương phủ, cô ấy đã nói cho ta biết!”

“ Uy, vậy sao nàng lại xấu như vậy, nhìn Tuyền tiểu tử gấp như vậy, nàng cũng không nói cho hắn biết!” Bắt đầu vì cháu ngoại trai của chính mình đòi lại công bằng.

“ Hắn lại không có hỏi ta nha!” Thản nhiên hóng gió ngắm hoa, hoàn toàn thấy chính mình không có sai.

“ Ta nói Diễm Ca a! con của tỷ khi nào thì đắc tội muội! ngay cả chút việc ấy mà cũng không chịu giúp?” Một tiếng thở dài truyền đến vì chính mình con vô duyên mà cảm thấy bi ai.

“ Đêm qua giúp quá nhiều nên nay không thể giúp tiếp được!” Cười hì hì, tự nhận chính mình đã đạt đúng trình độ nào đó rồi!

“ Nói như vậy cũng đúng!” Ha ha… con a! chính mình nhiều hơn cố gắng đi!

“ Tỷ, tỷ nói Liên Nhi sẽ đồng ý gả cho Tuyền tiểu tử sao? theo như lời nói của cô ấy lúc trước thì khả năng đồng ý không cao a!”

“ Này thôi…..”

Khe khẽ nói nhỏ tiếp tục…..

“I! Tuyền ca ca, mới sáng sớm tinh môn huynh cũng muốn ra ngoài sao?” Xa xa liền thấy người tới, Đồng Thủy Tâm vui vẻ chạy đến chào đón.

‘ Cũng’ là có ý gì?

Thu hồi suy nghĩ, Nam Tĩnh Tuyền bắt đầu nói lời khách sáo “ Đồng cô nương! Có phải trừ bỏ ta ở ngoài, cô còn nhìn thấy ai ‘cũng’ ra ngoài sao?” Như có như không lại cố tình nhấn mạnh thêm từ nào đó.

“ Đúng vậy! Tuyền ca ca, huynh thật là lợi hại! như thế nào huynh lại biết vậy?” Hồn nhiên ngây thơ vỗ tay bội phục. “ Mới vừa rồi muội bên ngoài đi dạo gặp được Liên Nhi tỷ tỷ đi ra ngoài nha!”

Nàng quả nhiên là đi ra phủ! Phỏng đoán trở thành sự thật, sát khí trên mặt càng tăng lên, trầm giọng truy vấn “ Biết cô ấy đi chỗ nào sao?”

“ Ân…. Người ta không có hỏi đâu!” Nghiêng đầu trầm tư một lát lại nói ra đáp án làm cho người ta thất vọng.

Vậy không tất yếu cùng nàng lãng phí thời gian! Không chiếm được manh mối có ích, Nam Tĩnh Tuyền không nói hai lời, lập tức tránh người hướng cửa bước vào.

“ Bất quá người ta đại khái biết Liên Nhi tỷ tỷ đi đâu nha!” Thình lình lại nói ra một câu làm cho Nam Tĩnh Tuyền tức dậm chân.

Phút chốc xoay mình lại, nháy mắt lại xuất hiện trước mặt nàng, khẩu khí rất lạnh, thật âm trầm “ Đồng cô nương, tính nhẫn nại của ta rất có hạn, một câu cô tốt nhất là đừng, có, phân, đoạn nói!” Ba chữ cuối cùng cơ hồ gằn từng tiếng, như là nghiến răng nghiến lợi.

Oa! Tuyền ca ca thiệt hung dữ nha! người ta cũng không phải cố ý! Đồng Thủy Tâm thật cảm thấy vô tội, dưới ánh mắt khí thế khiếp người của hắn, thật ủy khuất nhanh nói ra lời đoán của mình.

“ Người ta đang đoán Liên Nhi tỷ tỷ có thể là đi Bảo trân trai!” ô… ô…. Tuyền ca ca là dữ như vậy, nàng muốn méc với Liên Nhi tỷ tỷ, kêu tỷ ấy đừng làm điểm tâm ngon cho huynh ấy ăn…

Lại là Bảo trân trai, hôm qua nàng cũng là vì lén chuồn đến Bảo trân trai mới gặp phải chuyện nguy hiểm đó! Mỗi ngày nàng chạy đến Bảo trân trai làm gì chứ? Chẳng lẽ là tình nhân của nàng ở trong Bảo trân trai sao?

Nghĩ đến điều này, hắn đầy bụng tức giận, dưới chân dùng sức, vận dụng kinh công bay vút về phía Bảo trân trai.

Tuyền ca ca là đang gấp cái gì nha! huynh ấy muốn ăn điểm tâm đến nỗi phải chạy gấp qua đó để ăn đỡ thèm sao? thế nhưng đi vào lúc này, Liên Nhi tỷ tỷ căn bản cũng chưa làm xong đâu!

Đồng Thủy Tâm ngây ngốc, nhịn không được lải nhải….

Chính là nơi này!

Nhìn ba chữ ‘ Bảo trân trai’ thật to trên tấm biển, trong lòng Nam Tĩnh Tuyền bắt đầu sinh nghi. Nơi này căn bản không giống cửa hàng buôn bán! Trong phòng thu dọn quá mức sạch sẽ, tìm không ra công cụ nghề nghiệp, quả thật là giống như chủ ốc dọn nhà chỉ còn bốn bức tường, liền ngay cả một bóng người cũng không có. Một chỗ như vậy, Liên nhi là thật ở chỗ này sao?

Ngay tại trong lòng hắn vô cùng nghi ngờ là lúc, đang do dự có nên hay không đi chỗ khác tìm, cửa màn bị người xốc lên, một vị phu nhân từ trong bước ra. Khi nhìn thấy trong điếm có người thì tựa hồ có chút kinh ngạc, lập tức liền nở nụ cười thân thiết.

“ Vị gia này là tới mua cao sao? thật có lỗi, Bảo trân trai chúng ta chuẩn bị chuyển đến Tô Châu rồi, mấy ngày nay đã muốn đóng cửa không bán hàng nữa!” Lão bản nương nghĩ đến lại là một vị khách hàng tin tức mất linh thông, nên liền giải thích vô cùng tường tận.

Đóng cửa? khó trách thu dọn vô cùng sạch sẽ như vậy, nói vậy tất cả tài sản đều đã thu dọn tốt lắm! Nam Tĩnh Tuyền hơi hơi gật đầu tỏ vẻ hiểu được, lại vẫn không có ý rời đi chỗ này.

Ơ! Vị khách quan này là làm sao vậy? không phải đã nói cho hắn biết là không bán hàng nữa sao? sao còn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, bộ dáng giống như là không muốn đi vậy?

“ Ách… vị gia này còn có việc gì sao? chúng ta thật sự là không có bán cao?” Mang tươi cười lễ phép, lão bản nương nghi hoặc hỏi.

“ Vị đại nương này, ta không phải đến mua cao”. Thật sự nhìn không ra nho nhỏ cửa hàng này có liên quan gì đến tung tích của Liên Nhi, Nam Tĩnh Tuyền quyết định trực tiếp hỏi “ Ta là đến tìm người”.

“ Tìm người?” Tìm người sao lại tìm đến cửa hàng bánh ngọt? lão bản nương trong lòng nghi ngờ, trong mắt cũng có cảnh giác “ Nơi này chỉ có chúng ta một nhà ba người, vị gia này là muốn tìm ai?”

“ Ta muốn tìm một vị gọi là Liên Nhi cô nương, không biết đại nương có biết hay không?” Tuy rằng không ôm hy vọng, nhưng vẫn là hỏi ra miệng.

“ Liên Nhi a!” Lão bản nương bừng tỉnh đại ngộ, tò mò nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, phỏng đoán ý đồ tìm người của hắn.

Vị đại nương này đúng là quen biết Liên Nhi! Xem vẻ mặt của bà ấy, Nam Tĩnh Tuyền hiểu được mình tìm không lầm chỗ, lập tức trong lòng vui vẻ “ Đại nương, Liên Nhi có đến chỗ này sao?”

“ Vị gia này là gì của Liên Nhi đâu?” Tuy rằng nam nhân trước mắt này nhất phái chính trực, không phải kẻ xấu, nhưng lão bản nương vẫn cảm thấy lấy cẩn thận là trên hết.

Hiểu được chính mình không nói rõ thân phận, vị đại nương này sẽ không dễ dàng nói cho biết Liên Nhi ở chỗ nào, Nam Tĩnh Tuyền cũng không do dự nói “ Tại hạ là Nam Tĩnh Tuyền, là Liên Nhi….”

“ Ai nha! vị gia này sẽ không phải là Tuyền thiếu gia mà Liên Nhi thường hay nhắc tới sao?” Vừa nghe trong tên của hắn có chữ ‘ Tuyền’, lão bản nương giống như uống thuốc an thần, không chờ hắn nói xong liền sang sảng đánh gãy lời hắn, tươi cười thân thiết lên “ Ngài tìm Liên Nhi đi! Nàng đang ở bên trong cùng phu quân của ta học làm ‘ Quảng hàn cao’ đâu!”

Học làm ‘ Quảng hàn cao’? đáy mắt Nam Tĩnh Tuyền đầy vẻ mê hoặc.

Tựa hồ biết hắn khó hiểu, lão bản nương cười hì hì giải thích “ Nghe nói vị gia này thích ăn ‘ Quảng hàn cao’ của Bảo trân trai chúng ta đúng không?” Dừng lại, thấy hắn gật đầu thừa nhận sau mới tiếp tục đề tài nói “ Bởi vì chúng ta muốn chuyển nhà đi Tô Châu, Liên Nhi nói sau này không thể mua được ‘ Quảng hàn cao’ mà ngài thích ăn, sợ ngài sẽ thất vọng, cho nên năn nỉ chúng ta dạy cô ấy làm, mấy ngày nay cô ấy đều đến đây học, còn thật sự cố gắng học nữa!”

Thì ra nàng mỗi ngày hành tung bí ẩn, vì là học làm điểm tâm hắn thích ăn! Cho đến bây giờ, tất cả nỗi băn khoăn đều được cởi bỏ, sau khi hiểu được từ đầu đến cuối, Nam Tĩnh Tuyền chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, lòng đã bị không nhỏ chấn động, ngực nóng lên, tuôn ra đầy kích động tình triều, khiến hắn sắp không thể tự giữ….

Nàng nhưng lại dụng tâm như thế, chỉ vì chút nho nhỏ yêu thích của hắn còn thật sự đến học làm điểm tâm. A …. Thì ra nàng không phải đi gặp tình lang…. nghĩ đến hai ngày nay vì tình địch trong tưởng tượng của mình mà cảm thấy bất an, táo bạo không khống chế được, Nam Tĩnh Tuyền không khói âm thầm buồn cười, đồng thời cảm xúc buộc chặt vì sợ nàng sẽ bị nam nhân khác bắt cóc giờ cũng được lơi lỏng xuống.

“ Ta nghĩ đi vào tìm nàng có thể chứ?” Một khi cảm xúc thả lỏng, hắn tự nhiên mỉm cười, thần sắc có vẻ thân cận hơn.

“ Đương nhiên, mau mời đến!” Lão bản nương cười tủm tỉm xốc màn mời hắn đi vào, miệng cao hứng khẽ đáp.

Gió lạnh hiu quạnh thổi từng phiến lá khô bay, nhìn bóng dáng tinh tế chuyên chú tăng thêm củi lửa, cái trán trắng nõn vì nóng mà lấm tấm mồ hôi, nhưng không có dự tính rời đi nghỉ ngơi tạm một chút. Sau đó không lâu, bóng dáng tinh tế đoán chắc thời gian, nắm lên hai khối khăn lau lớn chuẩn bị đem lồng hấp nóng hầm hập chuyển sang một bên.

“ Ta đến!” Tự mình cướp đi khăn lau, Nam Tĩnh Tuyền tự mình đem lồng hấp nóng hầm hập chuyển đến một bên đi.

“ A! Tuyền, Tuyền thiếu gia, ngài như thế nào ở trong này?” Không biết sao lại bị cướp việc, nhìn kỹ lại, đúng là người không nên xuất hiện lại xuất hiện ở chỗ này, sợ tới mức nàng không dám tin vào hai mắt của mình.

“ Tới tìm nàng!” Trầm ổn đáp lại, toàn thân căng thẳng nhìn thẳng vào nàng, đột nhiên Nam Tĩnh Tuyền lại nở một nụ cười dịu dàng cực kỳ hiếm có “ Thì ra mấy ngày nay nàng chạy tới đây là để học làm cao nha!”

Mới vừa rồi lão bản nương đưa hắn tới đây liền vội vàng rời đi, mà hắn thì cứ vậy vẫn đứng đó dõi theo nhất cử nhất động của nàng, trong lòng tràn đầy cảm động.

Rất muốn hỏi hắn như thế nào mà lại biết nàng ở chỗ này, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú hàm chứa nụ cười ôn nhu kia, Mạc Liên Nhi lại không khống chế được đỏ mặt….. Ông trời! Tuyền thiếu gia nở nụ cười ôn nhu như thế thật giống như đúc trong giấc mơ của nàng ngày hôm qua! Còn nữa, còn nữa, cặp mắt của hắn đừng giống như chứa đầy thâm tình nhìn nàng như vậy nha? hơn nữa, nàng vừa mới nhận ra tình cảm mình dành cho hắn hơn cả tình cảm chủ tớ, ánh mắt của hắn như thế lại như thế thật làm nàng bối rối, không biết nên như thế nào cùng hắn ở chung đây?

“ Dạ, đúng vậy! học làm ‘quảng hàn cao’ mà Tuyền thiếu gia thích ăn! Ngài có muốn ăn thử xem không?” Tim đập thình thịch, nàng đột nhiên phát giác chính mình không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nên không khỏi giả bộ làm như bận rộn đi mở ra lồng hấp, nhìn một cái xem điểm tâm bên trong có làm xong hay không?

Phát hiện nàng vô cớ giả bộ bận rộn, Nam Tĩnh Tuyền cảm thấy buồn cười…. ha ha… trong lòng nàng hiện tại thật bối rối sao? bằng không tật xấu này làm sao lại xuất hiện? Vẫn là…. Nàng phát hiện tình cảm tràn đầy của hắn?

“ Tự tay nàng làm, ta đương nhiên phải nếm thử!” Tự mở lồng hấp lấy ra một khối điểm tâm thổi xong liền bỏ ngay vào miệng “ Ăn ngon, so với trước đây còn ngon hơn!”

Mạc Liên Nhi nghe vậy, má phấn đà hồng bị chọc bật cười “ Tuyền thiếu gia, ngài dỗ ta! Liên Nhi mới học vài ngày, làm sao so được với lão bản của ‘ Bảo Trân Trai’ còn ngon hơn?”

“ Đối với ta mà nói, nàng làm chính là tốt nhất!” Bị bộ dáng xấu hổ của nàng làm cho ngực nóng lên, Nam Tĩnh Tuyền rốt cuộc khắc chế không được sóng tình mãnh liệt, bỗng nhiên đem nàng kéo về phía mình, ở đôi môi đỏ tươi của nàng hôn một ngụm!

“ A….” Chỉ kịp phát ra một tiếng kinh hô, còn lại thanh âm đều bị đôi môi tham lam của hắn nuốt vào bụng.

Thật lâu sau, hắn mới chịu buông ra thần trí không rõ nàng, lại tính thừa cơ vơ vét tài sản “Liên Nhi, nàng cảm thấy ta như thế nào?”

“ Tuyền… Tuyền thiếu gia… tốt lắm…” Trong ấn tượng, từng có người hỏi qua nàng như vậy, bất quá bây giờ nàng vẫn còn đang mơ hồ vì nụ hôn đột ngột vừa rồi, nên không có năng lực để nhớ ra là ai hỏi.

“ Có hay không tốt đến muốn gả cho ta?” Thừa dịp người ta còn chưa có đủ lí trí đáp lại, mau chóng ép hỏi.

“ Gả … gả Tuyền thiếu gia a…” Hai mắt mê man mơ hồ nở nụ cười, gả cho người mình thích thật là một chuyện cỡ nào hạnh phúc, sao nàng lại không muốn chớ? Nhưng mà Tuyền thiếu gia thích nàng sao? như là bị giội một chậu nước lạnh,Mạc Liên Nhi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng lui vài bước, chua chát cười nói “ Tuyền thiếu gia, người lại trêu đùa Liên Nhi sao?” Kỳ quái, bây giờ đâu có cô nương khác ở trong này, hắn còn muốn diễn cho ai xem đâu?

Haiz…. Chính mình hôn không có đủ sức sao? sao nhanh như vậy liền hoàn hồn? Nam Tĩnh Tuyền tiếc hận âm thầm thở dài “ Nàng cảm thấy ta đang nói đùa sao?”

Giả bộ hung ác, kỳ thực trong lòng rất bi thương, rất sợ mình mở miệng cầu thân lần thứ ba lại bị cự tuyệt.

Là không giống! nhưng nàng cũng không có can đảm coi là thực! Mạc Liên Nhi cười khổ, sợ hãi đưa mắt trộm ngắm, đúng lúc chống lại ánh mắt nóng bỏng của hắn, trái tim không khỏi kinh hoàng.

Thấy nàng không nói, Nam Tĩnh Tuyền tiến lên một bước lớn, đột nhiên đem nàng ôm chặt vào lòng, thì thào nói nhỏ “ Liên Nhi, ta không phải đang nói đùa! Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ ăn một loại cao, cũng chỉ thích qua một vị cô nương, vị cô nương đó chính là nàng! ta thích nàng, còn nàng thì sao? nàng đối với ta là mang loại tình cảm gì?”

“ Ta…”

“ Trải qua hai năm ở chung, ta không tin nàng đối với ta chỉ là tình cảm chủ tớ bình thường” Tựa hồ sợ nghe được lời nói phản đối, mới nghe được một chữ, hắn liền cắt đứt nàng nói thêm gì nữa “ Đừng phủ nhận! nàng dụng tâm làm điểm tâm cho ta như vậy đó chính là chứng minh tốt nhất!”

Nghe lời thổ lộ mang tính bắt buộc của hắn, còn bức nàng thừa nhận mình có tình cảm với hắn, trong lòng Mạc Liên Nhi có điểm buồn cười cùng cảm động, cánh tay ngọc lặng lẽ choàng lấy hắn, hai hàng lệ lặng lẽ chảy xuống.

“ Ta, ta không phủ nhận a!” Tuyền thiếu gia thích nàng nha! nàng cũng thật thích Tuyền thiếu gia a… Diễm Ca tiểu thư nói nàng đừng bỏ lỡ hạnh phúc, cho nên nàng phải nắm chắc hạnh phúc của nàng trong tay…

“ Nàng, nàng nói cái gì?” Nghĩ đến chính mình nghe lầm, Nam Tĩnh Tuyền run rẩy khẽ hỏi, muốn nàng nói lại một lần nữa.

“ Liên Nhi cũng thích Tuyền thiếu gia a!” Nở nụ cười dịu dàng như nước, nàng thừa nhận cảm tình đối với hắn.

“ Thế có nguyện ý gả cho ta không?” Thiếu chút nữa bị mừng như điên làm đầu óc choáng váng, Nam Tĩnh Tuyền vội muốn nàng đưa ra lời hứa hẹn, mong muốn nhanh chóng cưới nàng vào cửa.

“ A?” Cái vấn đề này thật làm cho nàng khó xử, chần chờ cả buổi cũng chưa đáp lại.

“ Liên Nhi?” Có người bắt đầu muốn trở mặt.

“ Ban đầu Tuyền thiếu gia muốn ta đem ngài thành chủ tử của mình để hầu hạ, gả cho ngài thật không phù hợp với Tuyền thiếu gia phân phó…” Nói rõ khó xử của mình, nàng không muốn vi phạm lời nói của ân nhân “ Tiếp tục làm nha hoàn của ngài nữa không tốt sao?”

“ Không tốt!” Gầm nhẹ một tiếng, hắn mới không muốn vĩnh viễn làm chủ tử của nàng đâu “ Liên Nhi, nàng yên tâm, ta tuyệt đối có thể làm cho tiểu cậu ra nhiệm vụ mới cho nàng!” Nhiệm vụ mới có nội dung là_ làm thê tử của hắn, yêu hắn, chăm sóc cho hắn cả đời.

Lén lút nắm chặt nắm đấm, Nam Tĩnh Tuyền cười hung tàn…. Nếu có người dám không đồng ý, cản trở hôn sự của hắn… hừ! người đó đúng là da ngứa….

KẾT THÚC

“ Oa ha ha…. Thật không ngờ Nguyệt Tinh Hồn ta cũng có ngày có thể chúa tể hôn sự của người khác, nắm quyền sinh tử một ngày, thật sự là quá sung sướng….”

Nói đến ba tháng trước, một người nam nhân không phẩm nào đó vô cùng cao ngạo cuồng tiếu nói ra câu nói kia, sau đó liền không chịu ngoan ngoãn đối với vị cô nương nhu tình như nước kia sửa đổi mệnh lệnh, làm cho một người mặt mày chằm dằm nào đó không thể thuận lợi cưới dâu nên liền phát điên đuổi giết thân cậu ruột, mãi đến nam nhân không phẩm không thể chịu đựng nổi ngày đêm bị làm phiền mà vẻ mặt hết sức tiều tụy, chỉ phải rưng rưng nhận sai, đối với nhu tình như nước cô nương hạ mệnh lệnh mới để cho nàng gả cho một người nam nhân mặt mày chằm dằm nào đó, mới giải trừ được nguy cơ bị người ta phân thây!

Sau đó, Định Viễn vương phủ vui vẻ, vô cùng náo nhiệt tổ chức hôn lễ cho chủ tử, trong phủ cao thấp đều là một mảnh vui sướng, mỗi người đều nở nụ cười mà chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng mà, nam nhân không phẩm sẽ khoan dung độ lượng như thế không hề trả thù sao?

Đương nhiên không có khả năng! Cho nên ở trước hôn lễ một ngày, nam nhân không phẩm lặng lẽ kề tai nói nhỏ với thê tử, sau đó vị thê tử thích giúp vui kia lại đi kề tai nói nhỏ với tân nương tử một cách lặng lẽ không ai hay biết.

Chị thấy vị tân nương đợi gả kia mang vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên coi là thật sự còn mãi gật đầu.

Sau đó, thời gian từng chút từng chút trôi qua, đợi cho trải qua hàng loạt nghi thức phức tạp xong đó chính là động phòng hoa chúc….

“ Liên Nhi, ta có vấn đề này hỏi nàng!” Trong tân phòng, Nam Tĩnh Tuyền đẩy ra khăn voan, mang nụ cười ôn nhu chất vấn vấn đề này, nàng lại đỏ mặt không trả lời chuyện này “ Ta thật sự có khó hầu hạ như vậy sao?”

Cười khẽ một tiếng, gương mặt trắng noãn của Mạc Liên Nhi mang chút đỏ ửng, ở dưới ánh nến càng có vẻ xinh đẹp đáng yêu “ Không, chàng không khó hầu hạ, chính là có khi không được tự nhiên chút!” Càng gần gũi hiểu biết hắn, càng biết hắn có nhiểu chỗ không được tự nhiên rất là đáng yêu.

“ Tốt, nói ta không được tự nhiên, xem ta trừng phạt nàng như thế nào…” Cười khẽ phác đi qua, đem nàng áp đảo trên giường.

Bờ môi mỉm cười, sóng mắt sinh tình, hai người có tình trong thiên hạ lẫn nhau nhìn chăm chú…. Tay lớn phất lên, màn giường phiêu phiêu rơi xuống, che lấp cảnh xuân không thể bỏ lỡ….

Hồi lâu sau, ở trong phòng đầy vẻ kiều diễm xuân tình, trong màn che truyền ra tiếng nữ tử thẹn thùng khiếp nhược thanh âm…..

“ Này, đưa cho chàng….”

“ Cái gì?”

“ Hồng bao a!” Thật ngại ngùng đưa hồng bao nhét vào trong tay hắn “ Diễm Ca tiểu thư nói, nam nhân lần đầu tiên đều phải cho hồng bao, cho nên… cho nên…”

“ Cho nên nàng liền cho ta?” Thanh âm mang vẻ ẩn nhẫn phi thường, thối mặt nam lặng lẽ nắm chặt nắm đấm. Hắn vô cùng khẳng định nhất định là một người nam nhân không phẩm nào đó lại đùa giỡn hoa chiêu.

Mẹ nó! Hắn có phải lần đầu tiên hay không có cần nam nhân không phẩm kia quan tâm sao? với lại loại sự tình này chỉ có đi kỹ viện tìm cô nương, mới có chuyện đối với nam nhân lần đầu tiên được tặng hồng bao, đôi vợ chồng độc phu độc phụ kia là như thế nào? tổn hại người khác không thấy ghê tởm sao?

“ Ân!” E lệ cười, nàng cũng không biết là mình bị người khác trêu đùa.

Trong lòng tức giận, người nam thối mặt nào đó rất là tò mò trong hồng bao này là chứa bao nhiêu. Mà khi hắn mở ra, sắc mặt liền trở nên rất khó coi.

“ Liên Nhi, biểu hiện của ta vừa rồi chỉ giá trị một chút như vậy sao?”

“ A?” Đối với câu hỏi thình lình như vậy hoàn toàn không phản ứng kịp.

“ Nàng nói a, không hài lòng sao?”

Haiz… lại không được tự nhiên nữa rồi! nữ nhân thở dài, không hiểu rốt cuộc hắn là không được tự nhiên cái gì, đành phải trấn an mềm giọng nói “ Thực vừa lòng, thực vừa lòng, ta thật sự rất vừa lòng….”

Hoàn chính văn