Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh

Chương 7



Lam Vịnh Vi căn bản không biết mình vượt qua một tuần không có Mục Lôi như thế nào , cô ít đi ra cửa phòng , cũng không dám gặp bất luận kẻ nào, bởi vì cô sợ mình vừa đi ra ngoài sẽ đụng phải ánh mắt trách cứ của Rudolph , liền sẽ đụng phải những người đến chúc mừng cô.

Tuy rằng như thế,phải ở trong phòng nhưng Lam Vịnh Vi cũng rất vui sướng, cô không ngừng nhớ tới lời Mục Lôi trước khi lên xe ngựa tươi cười nói với Đại Tây Nhã.

"Con thích Lam tiểu thư à ?"

"Dạ ! Chị ấy là người dịu dàng, tốt bụng , chị ấy sẽ không mắng con là tiểu ác ma hoặc quỷ đáng ghét , chị ấy còn nghe con nói chuyện, cho nên Đại Tây Nhã rất thích chị ."

"Con có hy vọng Lam tiểu thư làm mẹ mới của con không ?"

"Dạ có ! Nếu chị ấy làm mẹ mới của con con sẽ không phải lo lắng sẽ bị mẹ mới đuổi ra ngoài nữa ! Cha,cha cũng thực thích chị sao?"

"Làm sao con biết cha cũng thích chị ?"

"Con thấy cha dùng sức hôn chị , cho nên cha hẳn là thực thích chị mới đúng."

"Đại Tây Nhã rất thông minh, bởi vì cha rất thích chị, cho nên mới dùng sức hôn chị , vì về sau đều có thể mỗi ngày hôn chị , cho nên cha để cho chị làm mẹ mới của con , được không?"

hắn nói một câu như vậy khiến cả Lam Nguyệt Sơn Trang đều biết Mục Lôi sắp cưới Lam Vịnh Vi, hơn nữa ngày tổ chức hôn lễ sẽ là sau ngày hắn từ Luân Đôn về .

Tâm Lam Vịnh Vi tuy bất an, cô không biết Mục Lôi cưới mình là vì nguyên nhân gì ? cô nhớ tới lời A Thêm Toa nói, đàn ông trong gia tộc Tắc Đức Ni cô cưới vợ là vì sanh con dưỡng cái, nối dõi tông đường, mà Mục Lôi cho tới nay còn chưa có con trai có thể kế thừa tước vị cùng sự nghiệp của hắn , bởi vậy hắn lựa chọn tái giá là tốt nhất , nhưng cô không biết vì sao hắn lại chọn cô? Bởi vì cô không có thân phận cũng không có địa vị, mà quý tộc anh quốc không phải rất chú trọng chuyện môn đăng hộ đối sao ? Hoặc đúng như lời A Thêm Toa cùng Rudolph theo nói , cô và Josephine hoàn cảnh rất giống nhau , cho nên hắn muốn từ cô tìm kiếm hình bóng của Josephine, vì thế hắn mới muốn kết hôn với cô !

Lam Vịnh Vi thấy thật đau đầu , bởi vậy cô không nghe thấy tiếng đập cửa, cho đến khi có một đôi tay nhỏ bé che trước mắt cô."Đoán xem ta là ai ?"

"Là Renee." Lam Vịnh Vi lập tức liền nghe ra người đến là Đại Tây Nhã, nhưng cô lại cố ý đoán sai , bởi vì ngoài việc mỗi ngày dạy học và lễ nghi cho Đại Tây Nhã ra cô còn chơi đùa với cô bé nữa .

"không đúng, đoán lại ."

"Là Bảo Khố Lị."

"không đúng, ngốc quá đi ! Đoán lại lần nữa ."

"Là... Là Bối Thiến!"

"Là con !" Đại Tây Nhã cười khanh khách, tính trẻ con buông tay chạy đến trước mặt ôm cổ Lam Vịnh Vi nói: "Mẹ Tiểu Vi ngốc quá đi , lần nào cũng đoán không được."

"Mẹ Tiểu Vi " là xưng hô của Đại Tây Nhã đối với Lam Vịnh Vi , dù sao trong lòng cô bé mẹ chỉ có một, đó chính là người đã mất Josephine. Nhưng cô bé cũng thực thích Lam Vịnh Vi, hơn nữa cô bé từng nghe thấy Mục Lôi gọi Lam Vịnh Vi là "Tiểu Vi", bởi vậy cô bé liền gọi cô là "Mẹ Tiểu Vi".

Lam Vịnh Vi ôm Đại Tây Nhã lên ngồi ở trên đùi mình , "Đúng vậy! Mẹ Tiểu Vi rất ngốc , không giống Đại Tây Nhã lần nào đoán cũng đúng hết ."

"Ngày mai cha sẽ trở về, người nghĩ xem , cha sẽ mang quà gì về cho Đại Tây Nhã không ?"

"Đương nhiên, cha chỉ có một bảo bối là Đại Tây Nhã , nhất định cha sẽ mang rất nhiều quà đẹp về cho Đại Tây Nhã rồi ."

"thật sao ?"

"Đương nhiên là thật rồi , chẳng lẽ trước kia cha không mang quà về cho con sao?"

"Có mang ! Nhưng cha đều mang mấy món Đại Tây Nhã không thích về."

"Cha không hỏi con muốn cái gì sao?"

Đại Tây Nhã cô đơn lắc đầu, "không có, cha không nói chuyện với Đại Tây Nhã , cho dù có, cũng rất ít rất ít, hơn nữa trước kia cha không bao giờ nói tạm biệt với Đại Tây Nhã trước khi đi đâu ."

"Con nói đây là lần đầu tiên cha nói tạm biệt với con sao ?"

Nhắc tới chuyện ngày đó , trên mặt Đại Tây Nhã hiện lên vẻ hưng phấn cùng quang mang, cô bé dùng sức gật đầu, "Dạ , ngày đó cha còn nói thiệt nhiều với Đại Tây Nhã , Đại Tây Nhã thật là vui nha!"

Lam Vịnh Vi không khỏi buồn bực cắn môi, từ sớm cô đã phát hiện Mục Lôi đối với Đại Tây Nhã rất lạnh lùng, nhưng thật không ngờ hắn thế nhưng lạnh lùng đến mức ngay cả nói chuyện với cô bé cũng rất ít đến vậy , vì sao lại như vậy ? Đại Tây Nhã là đứa bé duy nhất giữa hắn và Josephine mà , hắn yêu Josephine, nhưng sao lại không yêu đứa bé này? Chẳng lẽ chính bởi vì không muốn gặp cô bé , cho nên hắn mới tìm nhiều gia sư đến dạy Đại Tây Nhã sao ?

Nhưng mà , vô luận như thế nào, cô phải nghĩ biện pháp để cho Mục Lôi quan tâm hơn đến Đại Tây Nhã mới được , nếu không cứ y theo tính cách quật cường tinh quái của Đại Tây Nhã thì tương lai nhất định con bé sẽ trở thành một tiểu ác ma chân chính .

Vì thế cô cúi xuống hỏi Đại Tây Nhã : "Đại Tây Nhã, con có bằng lòng giúp mẹ Tiểu Vi một chuyện không ?"

Đại Tây Nhã cười tủm tỉm gật đầu, "Bằng lòng !"

"Tối mai sau khi cha trở về, Lam Nguyệt Sơn Trang sẽ cử hành một bửa tiệc trà xã giao, nhưng mẹ vừa tới chỗ này không lâu, lại không có quần áo gì mặc, con có thể giúp mẹ không ?"

Đại Tây Nhã nhảy xuống đùi Lam Vịnh Vi , "Chuyện này thực đơn giản , người có thể mặc quần áo của mẹ con !"

"Mẹ con ? Ý con là nói Josephine?"

"Mẹ con có thật nhiều quần áo, con dẫn người đi xem."

Từ sau khi thi thể Josephine được phát hiện , Lam Vịnh Vi cũng không có trở về cái phòng kia lần nào nữa , bởi vậy muốn cô trở về cái phòng kia lấy di vật của Josephine mặc lên người , cô thật sự không dám nghĩ .

"Đại Tây Nhã, mẹ nghĩ chuyện này không tốt lắm, mẹ con cô ấy sẽ ..."

"Mẹ sẽ không tức giận, hơn nữa mẹ hiểu con nhất." Đại Tây Nhã hiển nhiên không có nghĩ nhiều như vậy.

※※※※※※

Đại Tây Nhã lôi kéo Lam Vịnh Vi đi vào phòng của Josephine , sau đó kích động lôi ra một đống váy áo , bên trong quả nhiên có đủ loại kiểu dáng lễ phục dạ hội chất liệu thủ công đều là hang cao cấp , ngay cả những váy áo bình thường mặc ở nhà hàng ngày cũng cao quý hào hoa xa xỉ không kém , bởi vậy có thể thấy được Mục Lôi rất yêu thương Josephine .

Mang tâm tình kì lạ , Lam Vịnh Vi cùng Đại Tây Nhã nhìn từng chiếc váy , may mắn thân thể của cô và Josephine cũng tương tự , bởi vậy cô rất nhanh chóng chọn lấy vài món phụ kiện đơn giản, và một bộ váy lễ phục dạ hội rồi muốn rời đi, lúc đang muốn đóng cửa tủ thì Đại Tây Nhã lại phát hiện ở trong góc có một hộp gỗ.

Đại Tây Nhã tò mò lấy ra hộp gỗ, "Đây là cái gì?"

Lam Vịnh Vi tiếp nhận mở ra nhìn , bên trong là một cuốn nhật ký tinh xảo , trên nhật kí có kí tên của Josephine • Tắc Đức Ni cô.

"Đây là nhật kí của mẹ con ."

"Nhật kí của mẹ con ? Có thể mở ra xem không ? Con thật muốn biết mẹ viết cái gì, có viết về con trong đó không ?" Đại Tây Nhã làm nũng cầu xin Lam Vịnh Vi.

Mặt Lam Vịnh Vi lúng túng, theo như giáo dưỡng của cô , tùy tiện mở nhật kí người ta xem là không có đạo đức, huống chi đây còn là nhật kí của người đã mất nữa . Nhưng Đại Tây Nhã khát vọng muốn biết về mẹ như vậy , cô có thể nhẫn tâm cự tuyệt sao? nói nữa đây cũng là cơ hội tốt để cô hiểu hơn về Josephine , chẳng lẽ cô muốn buông tay cơ hội này ? Huống chi nếu cô không đáp ứng, nói không chừng Đại Tây Nhã sẽ đi tìm người khác đọc cho con bé nghe mất !

Trải qua một hồi đấu tranh tâm lí , rốt cục cô cũng gật đầu đáp ứng . Vì thế hai người cầm nhật kí cùng quần áo trở lại phòng Lam Vịnh Vi, đốt đèn lên ,sau đó Lam Vịnh Vi khẩn trương mở nhật ký có chút ố vàng ra .

Ngày năm tháng ba , hôm nay Mục Lôi mang tôi đến trấn trên để thăm sản nghiệp khổng lồ của anh ấy , nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó tưởng tượng gia tộc Tắc Đức Ni cô lại giàu có đến thế ,có xưởng gỗ, xưởng rượu, xưởng dệt may . Nghe nói, Mục Lôi còn là một giám đốc của ngân hàng nữa , tôi không biết giám đốc là làm cái gì , nhưng ngân hàng là nơi có rất nhiều tiền , hắn làm ở đó hẳn là rất giỏi rồi ?

Ngày hai mươi bốn tháng ba , Mục Lôi tìm một thầy dạy lễ nghi đến dạy tôi về lễ nghi , anh ấy nói ở xã hội thượng lưu, lễ nghi liền là một bộ quần áo bên ngoài , thân là một phần tử của gia tộc Tắc Đức Ni cô , tôi không thể để cho gia tộc mình hổ thẹn được , cho nên tuy rằng không thích, tôi vẫn phải học .

Bài học về lễ nghi quả thực y như trong tưởng tượng của mình rất buồn tẻ và nhàm chán, nhưng mà tiếc rằng dù thầy giáo có dạy thế nào , tôi cũng không có biện pháp học được một thứ gì , tôi càng không có thói quen búi tóc cao cao và mặc vào những bộ váy áo bó sát làm người ta hít thở không thông , tôi thật nhớ những ngày tháng còn ở Luân Đôn , lúc đó tôi có thể tự do tự tại chạy khắp nơi nói cười cả ngày ; ở trong này, ngay cả cười to cũng bị cấm , thực buồn cười, tôi ngay cả quyền được cười cũng không có.

Lật xem mấy trang nữa , nội dung đại cũng không khác nhau lắm đều là nói về tâm sự của Josephine , kỳ thật nhật kí không phải nơi để người ta giải bày tâm sự sao ? Bởi vậy Lam Vịnh Vi cũng không kinh ngạc gì , ngược lại cô đối với việc Josephine không vui vẻ cảm thấy kinh ngạc hơn . Hiển nhiên Josephine cũng không thích Lam Nguyệt Sơn Trang có nhiều quy củ. Cuộc sống buồn tẻ vô vị , một khi đã như vậy, vì sao cô ấy lại ở lại, còn gả cho Mục Lôi làm vợ nữa ?

Nghi vấn của Lam Vịnh Vi không thể có được đáp án, bởi vì sau khi Đại Tây Nhã nghe cô đọc mấy trang đã cảm thấy chán và khó hiểu, cô bé ngã xuống giường ngủ thật say. Lam Vịnh Vi đành phải tạm thời đóng lại nhật kí, để người giúp việc đem Đại Tây Nhã ôm đi nghỉ ngơi rồi mới lại mở ra nhật kí của Josephine xem tiếp .

Ngày tám tháng năm hôm nay, tôi nhìn thấy Douglas Kéo Tư ? anh ấy là một người cao lớn, lại rất có óc hài hước, anh ấy cùng Mục Lôi là hai người hoàn toàn khác nhau . anh ấy nói cho tôi biết thiệt nhiều chuyện anh ấy nhìn thấy ở Pa-ri , nghe anh ấy nói tôi thật muốn đi xem, không biết Pa-ri có giống Luân Đôn nhiều sương không , hay ở đó giống Lam Nguyệt Sơn Trang tràn ngập buồn tẻ ? Tôi không thích Lam Nguyệt Sơn Trang, trừ bỏ Mục Lôi ra , tôi cũng không thích người ở Lam Nguyệt Sơn Trang . Nhưng Mục Lôi rất nghiêm túc, không giống Douglas Kéo Tư hay cười , Douglas Kéo Tư, Douglas Kéo Tư...

Viết đến đây, Josephine lập lại nhiều lần cái tên Douglas Kéo Tư, hiển nhiên cô ấy đối với Douglas Kéo Tư này sinh ra hảo cảm, nhưng không biết Douglas Kéo Tư là một người đàn ông như thế nào?

Ngày mười bảy tháng bảy Douglas Kéo Tư đột nhiên hôn tôi , môi của anh ấy ẩm ướt nóng nóng, có chứa hương vị thuốc lá, không biết tại sao tôi không cự tuyệt, thậm chí còn có một chút hưng phấn, như vậy có phải tôi thực có lỗi với Mục Lôi không ? Bởi vì tôi sớm biết mình phải làm vợ của Mục Lôi, nhưng lại còn có ảo tưởng với Douglas Kéo Tư, tôi có phải là một phụ nữ không có đạo đức không ?

Nhật kí đến đây đột nhiên gián đoạn, nhưng Lam Vịnh Vi đã thoáng đoán ra, Josephine yêu Douglas Kéo Tư ! Nhưng nếu yêu Douglas Kéo Tư , sao cô ấy phải gả cho Mục Lôi? Nghi vấn giống như một cái bóng càng lan càng lớn, chuyện này khiến Lam Vịnh Vi vội vàng lật nhật kí, cô muốn mau chóng biết Josephine cùng Douglas Kéo Tư đến tột cùng xảy ra chuyện gì .

Sau một loạt trang giấy trắng , nét chữ thanh tú của Josephine một lần nữa xuất hiện trong nhật kí , mười bảy tháng bảy nếu như vừa vặn là cách bốn tháng cô ấy mới lại viết .

Ngày mười bảy tháng mười một Douglas Kéo Tư đi rồi! hắn cư nhiên không nói một câu đã bỏ lại tôi cùng đứa bé , hắn làm sao có thể như vậy? Tôi đã tin tưởng hắn như vậy , tin tưởng hắn sẽ mang theo tôi cùng đứa nhỏ đi Paris sống , hắn thế nhưng một mình đi trước! Thượng đế ơi , tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi có nên đem chuyện này nói cho A Thêm Toa biết không , bởi vì A Thêm Toa là mẹ của Douglas Kéo Tư, niệm tình đứa nhỏ tôi đang mang , bà ấy sẽ giúp trợ tôi chứ ? Nhưng tôi sợ bà ấy, tôi sợ nét mặt bình tĩnh lạnh lùng , và ánh mắt như có thể xuyên thấu lòng người của bà ấy . Hoặc là tôi nên nói cho Mục Lôi biết , nhưng Mục Lôi sẽ tha thứ cho tôi sao? Dù sao tôi cùng Douglas Kéo Tư đã làm ra chuyện thật có lỗi với anh ấy như vậy mà !

Ngày mười chín tháng mười một, Mục Lôi rốt cuộc đã biết chân tướng của mọi chuyện , nhưng anh ấy chẳng những không tức giận mà còn nói thừa dịp đứa nhỏ chưa lớn , mau chóng hoàn thành hôn lễ. Thượng đế phù hộ, một phụ nữ thất trinh đê tiện như tôi , sao có thể có được sự yêu thương của một người đàn ông cao thượng như Mục Lôi , mà anh ấy thế nhưng còn nguyện ý lấy tôi làm vợ nữa . Tôi không hiểu, tôi biết mình không đáng để Mục Lôi trả giá như vậy , nhưng trừ bỏ Mục Lôi, tôi có năng lực dựa vào ai khác đây ?

Nhật ký từ trong tay Lam Vịnh Vi rơi trên mặt đất, sự kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm tình của cô lúc này , khó trách Mục Lôi lại lạnh lùng và dửng dưng với Đại Tây Nhã như vậy, khó trách hắn luôn phớt lờ quan tâm với Đại Tây Nhã, hắn còn cố ý xem nhẹ những mong muốn của cô bé , đơn giản là vì Đại Tây Nhã không phải con gái ruột của hắn !

một người đàn ông cần bao nhiêu dũng khí mới có thể mang lên người nổi sỉ nhục như vậy chứ, hơn nữa kiêu ngạo như Mục Lôi, thế nhưng có thể yên lặng thừa nhận mọi chuyện như vậy .

Nhưng không bao lâu Lam Vịnh Vi liền nghĩ đến, Mục Lôi có phải vì điều này nên mới ra tay giết Josephine? Dù sao sự tồn tại của đứa nhỏ cũng đại biểu cho quá khứ nhục nhã kia mà , cho nên hắn vẫn khó nhịn ghen tị, phẫn hận trong lòng mà cứ thế giết Josephine, nếu không lấy nhân lực và tiền tài của Lam Nguyệt Sơn Trang, làm sao có thể tìm khắp nơi nhưng bỏ xót cái cạm bẫy kia được ?

Nghĩ vậy, Lam Vịnh Vi nhịn không được run lên, cô làm sao đối mặt với Mục Lôi đây ? hắn thật sự là yêu râu xanh giết vợ thì sao ? cô cứ bất chấp gả cho hắn sao? hắn đối với cô có thật tâm không ? Đến bây giờ cô vẫn không biết Mục Lôi vì sao muốn kết hôn với mình , hắn thật tâm thích cô , hay chỉ muốn tìm một người có thể chăm sóc cho Đại Tây Nhã ?

※※※※※※

Trừng mắt nhìn nhật ký trong tay , Lam Vịnh Vi do dự có nên tiếp tục xem không . Lúc đầu cô chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ , cũng vì có thể hiểu biết Josephine mới xem ,nhưng lại thật không ngờ cô lại chạm đến một sự thật đáng sợ như vậy , nếu Mục Lôi biết, hắn sẽ đối phó với cô thế nào đây ? Vẫn nên nhanh chóng đem nhật ký để lại chỗ cũ là tốt nhất .

Vì thế cô đứng lên, chuẩn bị đem nhật ký về trả lại chổ cũ ,nhưng nào biết vừa mới mở cửa phòng, một thân hình cao lớn đã che ở cửa.

"đi đâu?"

Chợt nghe thấy thanh âm này, ba hồn bảy vía của Lam Vịnh Vi nhất thời bay mất một nửa, "anh ... anh không phải sáng ngày mai mới trở về sao?"

"Em hy vọng sáng ngày mai anh mới trở về hả ?" Mục Lôi lười biếng nói, trên mặt có chứa vẻ uể oải, ánh mắt lại nửa khắc cũng không buông lỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô , thoạt nhìn cô có chút khẩn trương, bởi vì hắn đột nhiên về sớm hơn thời gian dự định sao ?

Lam Vịnh Vi chột dạ lắc đầu, vội vàng muốn giấu nhật ký ra sau lưng , nhưng cô vừa mới chuyển động lập tức khiến cho Mục Lôi chú ý.

"Gì vậy ?"

"không... không có, chỉ là vài cuốn sách thôi!" cô vội vàng lắc đầu.

"Tiểu Vi!" Mục Lôi vừa hô vừa tới gần Lam Vịnh Vi, "Em không biết mặt em không giấu được bí mật à? nói cho anh biết đó là gì đi ?"

cô cắn môi, giống như một đứa bé làm việc gì sai mà run sợ đưa ra cuốn nhật ký.

Mục Lôi bất giác nhíu mày, "Nhật kí? Em viết nhật kí hả ?"

"không phải em , là nhật kí của Josephine."

Mục Lôi sửng sốt, "Josephine? Em nói đây là nhật kí của Josephine ?"

"Ừm ! Em không cẩn thận phát hiện ra , em ..." Lam Vịnh Vi có chút ấp a ấp úng, một mặt thật cẩn thận trộm dò xét phản ứng của hắn, nhưng kỳ quái là hình như hắn không biết được có cuốn nhật ký này tồn tại, vì sao lại như vậy ?

"Em xem nội dung nhật kí rồi à ?" Thấy cô gật đầu, Mục Lôi lại hỏi tiếp : "Em có biết chuyện gì không ?"

"Em ... Em biết Josephine có một tình nhân gọi là Douglas Kéo Tư, hơn nữa cô ấy còn mang thai đứa nhỏ của anh ta rồi gả cho anh , có đúng hay không?"

Sắc mặt hắn trầm xuống, "Xem ra em đã biết hết ."

"Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy? anh biết rõ Josephine yêu Douglas kéo tư, vì sao anh còn cưới cô ấy ?"

"Bằng không anh có thể làm như thế nào đây ? Là anh mang Josephine về Lam Nguyệt Sơn Trang, cho nên anh phải phụ trách mọi trách nhiệm. nói nữa , nếu anh không giới thiệu Douglas Kéo Tư cho cô ấy , như vậy chuyện bất hạnh cũng sẽ không phát sinh, bởi vậy về tình hay về lý, anh nhất định phải phụ trách chiếu cố Josephine ."

"anh bằng lòng nói cho em biết, anh cùng Josephine và Douglas Kéo Tư đã xảy ra chuyện gì không ?"

"Em đã biết Douglas Kéo Tư là con của A Thêm Toa chứ ?"

"Biết , nhật kí có nói."

"A Thêm Toa ở Lam Nguyệt Sơn Trang đã rất lâu, từ lúc anh có trí nhớ đến nay , A Thêm Toa vẫn phụ trách quản lý mọi việc ở Lam Nguyệt Sơn Trang, cho nên thực tự nhiên, anh cùng Douglas Kéo Tư, còn có Rudolph cũng trở thành bạn tốt. Douglas Kéo Tư là một người hoạt bát sáng sủa , bất luận anh ta đi tới chỗ nào, đều có thể đem vui vẻ đến cho mọi người, cho nên anh ta rất được hoan nghênh. So sánh với nhau , anh cùng Rudolph thì có vẻ trầm lắng hơn, bởi vậy em có thể tưởng tượng khi Josephine nhìn thấy Douglas Kéo Tư sẽ có phản ứng gì."

Điểm ấy Lam Vịnh Vi cũng đã phát hiện trong nhật kí , từ lần đầu gặp mặt Josephine đã thấy thích Douglas Kéo Tư, hơn nữa còn vì hắn mà điên cuồng.

Mục Lôi tiếp tục nói: "Douglas Kéo Tư là người tốt, có mục tiêu và lý tưởng rộng lớn , nhưng đáng tiếc có chút mơ mộng , không thực tế, về phần Josephine lại là một cô gái nhỏ không hiểu thế sự , cô ấy luôn thực cảm động khi nghe Douglas Kéo Tư kể về giấc mộng của mình, hoàn toàn không có băn khoăn đến giấc mộng kia có thể biến thành hiện thực trong cuộc sống hay không , cho nên giữa đường sau khi Douglas Kéo Tư phát hiện Josephine mang thai, hắn liền bỏ đi ! Mà anh ..."

"Mà anh liền phụ trách thu thập tàn cục , cưới Josephine, làm cha đứa bé trong bụng của cô ấy ?"

Mục Lôi gật gật đầu, đôi mắt xanh lóe ra một tia quang mang kì dị , "Em còn muốn biết gì nữa không ?"

"Em muốn biết Josephine vì sao lại mất tích?" cô cảm thấy mình phải biết rõ ràng Mục Lôi rốt cuộc có phải hung thủ giết người hay không .

"anh không biết, cho tới bây giờ anh còn không biết Josephine vì sao lại mất tích , tại sao lại rơi vào cạm bẫy nữa ."

"anh là chồng cô ấy , làm sao có thể không biết cô ấy đi đâu ?"

Mục Lôi mỉm cười, "anh mặc dù là chồng cô ấy , nhưng chỉ là chồng trên danh nghĩa, anh chưa từng chạm qua cô ấy , hai người cũng chưa từng ngủ chung một giường , thậm chí còn ngủ khác phòng nữa , anh nghĩ hẳn là em phải đoán được mới đúng."

Lam Vịnh Vi quả thật hoài nghi, một đôi vợ chồng mà mỗi người đều có phòng riêng thật là kỳ quái, nhưng vìbọn họ xa cách cũng rất ít gặp mặt , hơn nữa Josephine mất tích ly kỳ, làm cho cô không thể không hoài nghi lời của hắn rốt cuộc có mấy phần chân thật? Dù sao cô đối hắn cũng không biết rõ , tuy rằng bọn họ sắp trở thành vợ chồng. Nhưng cô lại hoài nghi người đàn ông trước mắt này .

"Tiểu Vi, em không hoài nghi anh là người vì ghen tị mà giết Josephine chứ ?" Mục Lôi như là có ánh mắt nhìn thấu , liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm sự của Lam Vịnh Vi.

Bị nói ra tâm sự nhưng Lam Vịnh Vi vẫn đơn giản hào phóng gật đầu, "Việc này cũng không phải là không có khả năng, bởi vì Josephine vốn là người anh mang về chuẩn bị cưới làm vợ, sau đó lại bị người đàn ông khác đoạt đi, cho dù là ai cũng sẽ tức giận huống chi là anh ."

Mục Lôi cười ha ha, không hề báo động trước ôm Lam Vịnh Vi vào trong lòng mình, "Em không tin anh như vậy sao ? anh thừa nhận anh ghen tị, có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, nhưng những đều này là nhằm vào thứ anh thích, cô gái anh để ý . Josephine với anh mà nói tựa như em gái , anh cưới cô ấy là vì làm tròn trách nhiệm, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng là người phụ nữ của anh, mà anh cũng không yêu cô ấy . Nhưng còn em ... Tiểu yêu tinh tóc đen của anh , nếu em dám phản bội anh , có khả năng anh sẽ làm ra chuyện giống như tổ tiên anh đã từng làm đó , cho nên Tiểu Vi,em hãy ngoan ngoãn làm vợ của anh, cô gái của ta , sinh cho anh mấy đứa con, anh thề anh sẽ rất thương em , yêu em !"

Đôi môi hắn dừng lại ở phần cổ tuyết trắng của cô , rồi nhẹ nhàng ấn hạ liên tiếp những nụ hôn nóng bỏng.

Lam Vịnh Vi gần như muốn hít thở không thông, cô cố gắng muốn duy trì thanh tỉnh, cố gắng muốn biết ý tứ trong lời hắn nói , nhưng môi hắn giống như có ma lực , từng nụ hôn hút đi năng lực tự hỏi của cô khiến cho cô chậm rãi than ở trong lòng , mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Tiểu Vi, Tiểu Vi của anh , anh ở Luân Đôn không ngừng nhớ tới em , nhớ tới vẻ xinh đẹp của em, ngọt ngào của em , nhớ dáng vẻ em ở dưới người anh , nghĩ đến anh muốn dục hỏa đốt người, thiếu chút nữa muốn chết cháy , cho nên anh chờ không kịp liền vội vàng trở về gấp , nói cho anh biết, em nhớ anh không ?" Thô lỗ cởi ra quần áo của cô , Mục Lôi tham lam đem nụ hoa phấn nộn đưa vào trong miệng, thuần thục mút hút trêu đùa .

"Em ... Em ..." Lâm vào cực độ hỗn loạn Lam Vịnh Vi căn bản một câu cũng không nói lên lời , bởi vì môi hắn , tay hắn đang ở khắp thân thể cô chạy loạn , đến chỗ nào cũng khiến cho cô run rẩy.

Lý trí hoàn toàn theo thoát khỏi trí óc Lam Vịnh Vi , hiện tại cô hoàn toàn không muốn nghĩ xem Mục Lôi có phải hung thủ giết người hay không , bởi vì cả người cô đang có dục hỏa đốt nóng khiến cô rất khổ sở, cô càng thêm nôn nóng khó nhịn cong lên thắt lưng, ý đồ làm cho bản thân gần sát Mục Lôi, yêu cầu từ hắn nhiều hơn .

"Mục Lôi, xin anh ..."

"Xin anh cái gì?" Đem mặt vùi vào tuyết trắng đẩy đà kia , Mục Lôi như không rõ hỏi.

"Xin anh ... Xin anh cho em !" Cảm xúc thẹn thùng ở giờ này khắc này không có chút tác dụng gì , Lam Vịnh Vi chỉ biết là, nếu Mục Lôi không lập tức lấp đầy hư không của mình , cô sẽ chết mất .

Đôi mắt xanh xinh đẹp của Mục Lôi khẽ chớp , động tác hắn gọn gàng thoát quần áo cả người mình , sau đó đem thiên hạ đang thở gấp không thôi ở dưới thân mình , rồi kiên định hữu lực để cho mình tiến nhập thật sâu vào trong ấm áp của cô , bắt đầu thể nghiệm liên tiếp những thứ tốt đẹp .

Nếu như không có sự hướng dẫn của Mục Lôi , Lam Vịnh Vi vĩnh viễn cũng không biết được người đàn ông mình yêu thương nuông chiều là chuyện hạnh phúc cỡ nào , cô vĩnh viễn sẽ không biết cô lại có nhiều nhiệt tình có thể kích phát như vậy ; cô biết mình không còn cách nào có thể rời đi người đàn ông này , bởi vì cô thương hắn , cho nên cô nguyện ý vì hắn dâng ra hết tất cả . Đúng vậy, cô thương hắn, cô yêu người đàn ông anh tuấn lại tà ác này , tuy rằng trên người hắn có nhiều bí ẩn chưa thể gỡ bỏ , nhưng cô cũng không có cách nào khắc chế mình không thương hắn.

Mà đôi mắt xanh của Mục Lôi lại thâm thúy làm người ta mê muội, hắn giống giống như một con ngựa hoang tận tình rong ruổi , hoàn toàn không quan tâm mọi thứ xung quanh , tự nhiên cũng không biết có một đôi mắt ghen tị hay phẫn nộ đang nhìn bọn họ chằm chẳm, bây giờ hắn chỉ muốn mang theo cô gái hắn yêu lên đỉnh núi vui sướng .

Rốt cục, sau khi mọi chuyện quay lại yên tĩnh, bọn họ nằm ở trong lòng nhau lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương , thật lâu sau, Mục Lôi mới mở miệng: "Tiểu Vi, làm sao bây giờ? anh phát hiện mình vĩnh viễn đều muốn không đủ em !"

một lần nữa đem Lam Vịnh Vi đặt ở dưới thân, Mục Lôi lấy dâng trào nam tính để ở cửa huyệt của cô , "anh còn muốn em , nhưng em muốn anh không ?"

Lam Vịnh Vi xấu hổ ôm cổ của hắn, mở ra cái miệng nhỏ nhắn dán sát vào lỗ tai của hắn nhẹ giọng nói: "Em ..."

Nhưng cả câu còn chưa nói hết , tiếng kêu sợ hãi đã thay thế lời tâm tình của cô , bởi vì trước một phút Mục Lôi còn đang chìm vào tình yêu thì lúc này lại mềm nhũn cúi thấp đầu ngã vào trên người Lam Vịnh Vi , máu tươi chậm rãi từ sau đầu hắn chảy ra, mà người đánh hắn lại là Rudolph trên tay đang cầm một tượng đồng .