Nhà Giàu Có Đồng Thoại 3: Tình Nhân Của Yêu Râu Xanh

Chương 5



Lam Vịnh Vi bị cơn đau kịch liệt từ mắt cá chân làm cho tỉnh lại !

cô sững sờ nhìn những ngôi sao sáng rực trên đầu mình , đau đớn khiến cho cô không biết mình đang ở phương nào, chứ đừng nói đến biết được chuyện gì đang xảy ra với mình .

Tìm một hồi lâu, rốt cục cô mới nhớ vì sao mình lại đi vào rừng cây u ám này , rồi bị lạc với Đại Tây Nhã sau đó rơi xuống cạm bẫy này thế nào . Nhưng quan trọng là bây giờ cô phải làm sao để thoát khỏi đây ?

Chịu đựng đau đớn đứng lên, Lam Vịnh Vi liền lấy tay mò mẫm muốn tìm kiếm chổ có thể leo lên hoặc bám vào , nhưng sau một lúc mò mẫm cô dường như đụng đến thứ gì rất kỳ quái , xúc cảm này khiến cô đột nhiên rút tay về đứng ngây người .

Chẳng lẽ chổ này có động vật rơi xuống sao ? Cũng có khả năng lắm , bởi vì gia tộc Tắc Đức Ni cô đặt cạm bẫy vì muốn bắt giữ con mồi mà , nhưng thứ đó cũng không giống da lông hoặc thi thể động vật , ngược lại giống như quần áo của người thì đúng hơn ...

một dòng khí lạnh từng tấc men từ hông đến sống lưng Lam Vịnh Vi , thậm chí ngay cả da đầu của cô cũng bắt đầu run lên, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vì khẩn trương của mình , ngay cả răng nanh cũng không tự chủ được đánh lập cặp liên hồi .

không dám quay đầu, cũng không dám mở mắt, cô cứ như vậy đứng nguyên chỗ thật lâu , cho đến khi lồng ngực giảm bớt dồn dập vì khẩn trương nữa cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn xem thứ vừa rồi mình đụng đến là gì. Đó là... Đó là một bộ hài cốt của người chết , hơn nữa bộ hài cốt này còn mặc quần áo.

"A - -" tiếng thét thê lương cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, Lam Vịnh Vi cũng nghe được, nhưng cô không phát giác được thanh âm này là từ chính miệng cô phát ra ngoài, bởi vì lúc cô ý thức được thì cô đã muốn hôn mê bất tỉnh.

※※※※※※

Mục Lôi là người đầu tiên nghe được tiếng kêu mà chạy tới.

"Tiểu Vi, em đang ở nơi nào? Tiểu Vi!"

Nhưng đáp lại lời hắn chỉ có tiếng gió lạnh lùng thổi qua , tại sao không thấy bóng dáng của Lam Vịnh Vi ? thật cẩn thận tránh đi khả năng cô bị rơi vào cạm bẫy, Mục Lôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi tên cô : "Tiểu Vi, Tiểu Vi - - "

Nhưng dù hắn có kêu thế nào cũng không có ai trả lời, chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe lầm? không có khả năng, tuy rằng bọn họ mới quen biết không bao lâu, nhưng hắn đối với từng cái nhăn mày hay nụ cười, thậm chí là giọng nói của cô cũng đều rõ như lòng bàn tay, quen thuộc giống như đã ở bên nhau cả đời rồi vậy , làm sao hắn có thể nghe lầm!

đang nghĩ tới đây thì Rudolph cùng một đám thanh niên khỏe mạnh cầm đuốc chạy tới."Sao rồi? Tìm được chưa ?" Mục Lôi lắc đầu, nhìn Đại Tây Nhã đi theo phía sau Rudolph đang khóc sướt mướt."Đại Tây Nhã, Lam tiểu thư thật sự bị mất tích ở đây sao ?"

"Dạ ! Con và chị ấy cùng đi đến chổ này, ai biết vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi chị ấy đâu ." Nước mắt như hạt châu thi nhau tuôn rơi trên mặt Đại Tây Nhã , cô bé vừa khóc thút thít vừa lôi kéo tay Mục Lôi nói: "Cha, chị ấy sẽ không sao chứ ? Chị ấy sẽ không giống mẹ ra đi không bao giờ trở lại nữa chứ ?"

Nhắc tới Josephine ,tâm Mục Lôi liền nhói đau , sắc mặt hắn ngưng trọng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đại Tây Nhã . hiện tại. hắn đã không còn để ý chuyện vì sao Lam Vịnh Vi lại đi cùng Đại Tây Nhã , cũng không thèm nghĩ tới phải trừng phạt Đại Tây Nhã bướng bỉnh như thế nào , hắn chỉ muốn mau chóng tìm được tiểu yêu tinh tóc đen kia thôi , bởi vì hắn không muốn lại có chuyện bất hạnh xảy ra ở Lam Nguyệt Sơn Trang nữa .

"Đại Tây Nhã, cha nhất định sẽ tìm được Lam tiểu thư, con cùng Rudolph trở về trước đi , được chứ ?"

"Con không muốn , con muốn nhìn thấy chị bình an vô sự, nếu không con không quay về!"

Mục Lôi kinh ngạc nhìn con gái nhỏ của mình , hắn thấy con bé tựa hồ rất thích Lam Vịnh Vi mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng kỳ thật hắn cũng không nên kinh ngạc lắm ,vì chẳng phải chính hắn cũng quyến luyến tiểu yêu tinh tóc đen kia sao?

Đột nhiên, thần sắc Rudolph vội vàng đi tới, "Mục Lôi, tìm được rồi!"

Mục Lôi vui vẻ, vội vàng đứng lên, "cô ấy ở nơi nào?"

"cô ấy rơi vào cạm bẫy, cho nên chúng ta vừa rồi có tìm thế nào cũng tìm không thấy cô ấy ."

"Tôi đi xem." hắn vội vã muốn đi xem tình hình của tiểu yêu tinh tóc đen.

Nhưng Rudolph lại gọi hắn lại : "Đợi chút, Mục Lôi!"

"Chuyện gì?"

" không chỉ một mình cô ấy đang ở trong cạm bẫy ..." trên mặt Rudolph có một chút do dự.

"Có ý gì? Cậu nói còn có một người khác rơi cùng cô ấy sao ?"

"Ừm !" Rudolph tối nghĩa gật đầu, "Tôi nghĩ anh nhìn rồi sẽ biết."

Mang nghi ngờ đầy mình, Mục Lôi đi vào sâu trong rừng cây , đến nơi đặt cạm bẫy nhiều năm bị người ta quên mất .

Nương theo ánh đuốc đỏ bừng , hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người đang té xỉu trong cạm bẫy ,đó chính là tiểu yêu tinh tóc đen quật cường lại thông minh kia , nhưng bởi vì cây đuốc chiếu sáng , khiến cho hắn cũng nhìn thấy ở cạnh Lam Vịnh Vi còn có một thi thể sớm đã hóa thành một bộ hài cốt.

"Đó là..." Điềm xấu nháy mắt bao trùm trong rừng cây u ám , trong lòng Mục Lôi cũng phảng phất như bị một tảng đá gắt gao đè lên .

"Tôi nghĩ cậu đã nhận ra là ai rồi chứ ." Rudolph nói xong, trong mắt hắn ta hiện lên một tia quỷ dị khó đoán .

Xác thực, không cần nhảy xuống cạm bẫy nhìn kỹ, mà chỉ cần nhìn sợi dây chuyền vàng óng trên cổ bộ hài cốt kia cũng đã minh chứng cho một sự thật, bộ hài cốt này đúng là Josephine người bị mất tích đã lâu .

Mục Lôi lắc lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trở nên tái nhợt, ngực lại kịch liệt phập phồng."thì ra cô ấy ở chỗ này."

Rudolph cũng không thể tin nói : "Chúng ta vẫn nghĩ cô ấy đi tìm Đạo Cách Lạp Tư, không thể tin được..."

Đúng vậy,từ khi Josephine mất tích mọi người đều đồn đãi lung tung , trong đó có một lời đồn đó là cô ấy cùng anh của Rudolph là Đạo Cách Lạp Tư bỏ trốn với nhau , lời đồn đó ngay cả Mục Lôi cũng tin, bởi vì Josephine cùng Đạo Cách Lạp Tư quả thật có một đoạn tình cảm ít người biết , không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại ở chỗ này. Ông trời ạ , cô ấy đã phải một mình đối mặt với rừng cây hoang vu không người này thế nào , cô ấy đã nhắm mắt lại trút hơi thở cuối cùng trong tình trạng nào chứ ?

Nghĩ vậy, Mục Lôi cảm thấy lòng mình như đang co rút đau đớn, toàn thân không tự chủ được run run, nhưng hiện tại không phải lúc hắn nên thương tâm hồi tưởng lại , hắn nên đem Lam Vịnh Vi cứu ra trước rồi nói sau!

Vì thế hắn nhảy xuống,muốn cõng Lam Vịnh Vi ra khỏi cạm bẫy, nhưng ai ngờ , tay hắn mới vừa đụng chạm đến thì Lam Vịnh Vi đã mở mắt ra.

Ánh mắt của cô tan rã không có tiêu điểm, thân thể lại lạnh như băng đến dọa người.

"Tôi... Tôi..."

Mục Lôi nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, không cho cô nhìn thấy bộ hài cốt khiến người ta sợ hãi bên cạnh , "không có việc gì, không có việc gì."

Tay cô nắm chặt quần áo Mục Lôi, cô cố gắng lắp bắp nói : "Tôi nhìn thấy... Nhìn thấy..."

"Tiểu Vi, em cái gì cũng không thấy , em chỉ đang nằm mơ, biết không?" Mục Lôi nhỏ nhẹ an ủi, cố gắng muốn xóa đi kí ức kinh sợ trong đầu cô .

"Nhưng mà..."

"không có nhưng mà, đến đây, tôi ôm em lên!"

nhẹ nhàng bế Lam Vịnh Vi lên muốn đi ra khỏi cạm bẫy, lúc Mục Lôi chuẩn bị trèo lên , ngoài ý muốn là Lam Vịnh Vi lại vô tình khi mọi người bận kéo hai người bọn họ đi lên bổng nhiên quay đầu lại. Đương nhiên, cô lại một lần nữa chứng thật mình không phải đang nằm mơ, cô đích xác thấy được một thi thể, hơn nữa là một thi thể đã hóa thành hài cốt , thực tế này khiến cho trước mặt cô bỗng tối sầm, cả người lập tức mềm xuống...

※※※※※※

Trong mộng...

Lam Vịnh Vi không biết mình đang nằm mơ, cô cứ liều mạng chạy, liều mạng muốn thoát khỏi bộ xương khô kia , nhưng cô không làm gì được bất kể có chạy đến chỗ nào thì bộ xương khô vẫn bám theo cô.

"Ngươi buông tha ta đi! Ta không biết ngươi ,ta và ngươi không thù không oán , sao ngươi cứ bám theo ta không buông ?"

Bộ xương khô cười khanh khách,nó cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ ý bảo Lam Vịnh Vi nhìn xem.

Lam Vịnh Vi hồi hộp trừng mắt nhìn sợi dây chuyền quen thuộc kia , mặt dây chuyền hình trăng khuyết có một mũi tên , đây không phải là sợi dây chuyền mẹ cho cô sao? không, cô nhớ rõ ràng sợi dây chuyền đã bị Mục Lôi lấy đi, nhưng vì sao trên người bộ xương khô này lại có dây chuyền đó ? Chẳng lẽ là...

"cô là Josephine sao ?"

Bộ xương khô gật gật đầu, đưa tay muốn chạm vào người Lam Vịnh Vi.

"không cần, cô đừng tới đây, đừng tới đây..." cô hoảng sợ lui về sau, nhưng tay phải lại bị bộ xương khô nắm chặt , "Buông, cô buông ra ..."

"Tiểu Vi, Tiểu Vi!" Mục Lôi đưa một tay vỗ nhẹ hai má Lam Vịnh Vi , còn một tay kia hắn bắt lấy bàn tay đang quơ loạn của cô muốn cô mau thoát khỏi cơn ác mộng."Tiểu Vi, em mau tỉnh tỉnh, Tiểu Vi!"

"không cần!" Lam Vịnh Vi đột nhiên ngồi dậy, mắt mở thật lớn, mồ hôi chảy ròng ròng làm cả người cô ướt đẫm .

"Tiểu Vi, không có việc gì, không có việc gì." nhẹ nhàng lau đi nước mắt cùng mồ hôi trên mặt cô , Mục Lôi có chút lo lắng ôm cô .

"Tôi ..." Dư âm nỗi khiếp sợ vẫn còn cô bắt lấy tay Mục Lôi , "Tôi mơ thấy Josephine, cô ấy... cô ấy..."

"Josephine ?" Mục Lôi bất giác nhíu hai hàng lông mày.

"Tôi mơ thấy cô ấy muốn tới bắt tôi , cô ấy muốn bắt tôi..."

"không đâu , em chỉ mơ thấy ác mộng thôi tỉnh lại sẽ không sao , đừng nghĩ nhiều nữa ."

"Là thật, tôi mơ thấy cô ấy biến thành bộ xương khô vẫn đuổi theo tôi , mặc kệ tôi chạy tới chỗ nào cô ấy cũng không buông tha tôi, tôi ... Tôi sợ... Rất sợ..."

"Bé ngốc, nhìn tôi !" Mục Lôi nâng lên khuôn mặt đang kinh sợ của cô đối mặt với mình , "Biết tôi là ai không?"

"anh là Mục Lôi." Làm sao cô có thể quên hắn chứ ? Cho dù nằm mơ, cô cũng sẽ mơ thấy người đàn ông anh tuấn lại mang thêm vài phần tà ác này .

"Nhìn xem bây giờ là lúc nào ?" Ôm chầm thân thể của cô hắn để cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Mặt trời đã chiếu đến mông rồi , sao em cứ nói mớ hết chuyện này đến chuyện khác vậy , mau tỉnh lại, Đại Tây Nhã đang chờ muốn gặp em kìa !"

"Đại Tây Nhã?"

"Đúng vậy! Con bé rất lo lắng cho em ,nó vẫn ầm ỹ muốn tới thăm em , tôi nghĩ con bé thích em thật sự ."

Nhắc tới Đại Tây Nhã, Lam Vịnh Vi đột nhiên nghĩ đến tình hình đêm đó , "Đại Tây Nhã có khỏe không? Tôi tìm không thấy con bé ..."

"Con bé đã kể hết cho tôi biết rồi , em yên tâm, con bé không có việc gì, nhưng là em ..." Mục Lôi cúi đầu để sát vào mặt cô , "Sặc mặt em tái nhợt làm cho tôi đau lòng, tôi phải nghĩ biện pháp khôi phục khí sắc cho em mới được ! A Thêm Toa,bà mau giúp tôi rót một ly Whisky đến đây ."

Cho đến lúc này, Lam Vịnh Vi mới phát hiện trong phòng còn có người khác . Đó là một bà lão gầy ốm , tuổi chừng năm sáu chục tuổi , cũng có thể nhiều tuổi hơn một chút , bởi vì trên mặt bà ấy đầy nếp nhăn, mà tóc mai cũng đều bạc trắng.

cô chỉ thấy bà lão tên A Thêm Toa lạnh lùng gật gật đầu, tầm mắt bà sắc bén nhìn Lam Vịnh Vi, khóe miệng còn có một cái tươi cười cổ quái ."Tỉnh là tốt rồi, nếu bị bắt đi làm thế thân vậy thì rất đáng tiếc."

Mục Lôi rùng mình thay đổi sắc mặt , "Đừng nói hươu nói vượn, nhanh giúp tôi rót Whisky."

Lúc này A Thêm Toa không nói nữa, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Lam Vịnh Vi vẫn làm cô không rét mà run, chờ A Thêm Toa rời khỏi phòng, Lam Vịnh Vi lập tức mở miệng: "Bà ấy là ai? Vì sao lại nói như vậy ?"

"Bà ấy là mẹ của Rudolph , cũng là nhũ mẫu của tôi, em đừng để ý, kỳ thật bà ấy là một người tốt, nhưng có chút cẩn trọng quá đáng thôi !"

Lam Vịnh Vi cực kỳ kinh ngạc , mẹ của Rudolph ? Rudolph luôn mang vẻ mặt tươi cười, thích giúp người khác, lại có một người mẹ nghiêm túc khó chịu đến vậy sao ? Nếu như không tận mắt chứng kiến thật khiến cho người ta không thể tin.

không bao lâu sau , A Thêm Toa bưng ly Whisky trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Vịnh Vi vẫn tràn ngập không có ý tốt như cũ.

Mục Lôi không chút để ý vẫy vẫy tay.

"Bà đi đi ! Có việc tôi sẽ lắc chuông."

hắn đem Whisky đưa đến miệng Lam Vịnh Vi , "Đến, mau uống ."

"không cần, tôi không biết uống rượu!" Đừng nói là uống, chỉ ngửi mùi rượu Whisky nồng nặc Lam Vịnh Vi đã cảm thấy muốn say rồi .

"không được , mặt em tái nhợt, uống chút rượu trấn an đi ." nói xong hắn liền tự uống một ngụm, sau đó giữ gáy cô rồi đem rượu mớm hết cho Lam Vịnh Vi .

cô thấy vừa sặc vừa cay , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mục Lôi kinh ngạc cực kỳ, "Ông trời ơi , em thật sự không biết uống rượu hả ?"

"anh ..." cô phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, "Tôi chưa từng nói dối một câu nào , là do anh không tin tôi , tựa như hiện tại, tôi rõ ràng nói cho anh biết tôi không biết uống rượu, mà anh cứ cố tình muốn đút tôi uống , anh ... anh là đồ đáng ghét !"

Mục Lôi cười như không cười quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào xinh đẹp , lại một lần nữa càng chứng minh lúc cô tức giận là đẹp nhất, cũng bởi vậy hắn rất thích chọc ghẹo cô, hắn muốn nhìn thấy cô tức giận , nhưng cứ như vậy , hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn cô mất !

Vì thế Mục Lôi ra vẻ trấn định đặt ly rượu xuống, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống , đem ánh mặt trời ngăn cách ở ngoài cửa sổ.

" Chân của em bị thương, tôi đi tìm bác sĩ tới giúp em thay băng ."

Nhắc tới chân, lúc này Lam Vịnh Vi mới nhớ tới lúc mình bị ngã xuống cạm bẫy trẹo mắt cá chân , nhưng hiện tại điều cô quan tâm nhất không phải chân, mà là bộ hài cốt nằm trong huyệt động kia , thi thể ấy không biết đã trải qua bao lâu mới được phát hiện.

"Người kia có phải Josephine không ?" Y theo trực giác phán đoán, cô đoán người kia hẳn là Josephine.

Bước chân Mục Lôi vừa đi tới cửa bởi vậy mà tạm dừng lại , "Đúng vậy, cô ấy đích xác là Josephine."

"cô ấy... Vì sao lại rơi vào cạm bẫy ?"

hắn một lần nữa đi trở về bên giường ngồi xuống, "Hẳn là giống em , không cẩn thận rơi vào đó."

không cẩn thận rơi vào đó ? một loại cảm giác không hiểu khiến Lam Vịnh Vi không thể tin Josephine thật sự là không cẩn thận rơi vào đó , nhưng cô lại không nói ra được rốt cuộc là kỳ quái ở đâu , cô càng không biết bản thân sao có thể đúng dịp rơi vào cái cạm bẫy đó nữa ? Chẳng lẽ thật sự số phận có an bài gì sao?

Nghĩ vậy , cô lại nhớ đến trong mộng Josephine hóa thành một bộ xương trắng đuổi theo mình , điều này làm cho cô không tự chủ được run run.

Nhất cử nhất động của cô Mục Lôi đều thu vào trong mắt, "Sao vậy ?Có lạnh không?"

"không có, tôi chỉ nhớ tới Josephine..."

"Đừng nghĩ, tôi sẽ xử lý chuyện Josephine , hiện tại em hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc đi ." Giúp đỡ Lam Vịnh Vi nằm xuống, sau đó Mục Lôi cẩn thận đắp chăn cho cô.

"không cần, tôi không muốn ngủ ở chỗ này một mình , tôi không muốn một mình ở lại trong phòng cô ấy ."

hắn nhẹ nhàng cười, "Đây là phòng tôi , em có thể yên tâm."

"Phòng của anh ?"

"Đúng vậy! Em không phát hiện sao?"

Lam Vịnh Vi nghi hoặc đẩy chăn ngồi dậy, cẩn thận đánh giá xung quanh .

Đây là một căn phòng rất rộng , ngoại trừ cái giường nơi cô đang nằm có nóc ở trên đầu , bốn góc giường còn có màn thêu rất lớn , chính là sản phẩm dệt tinh xảo và những vật dụng cao cấp của Pháp.

Cách giường mấy mét có một lò sưởi trong tường, phía trên lò sưởi có trưng bày hai khẩu súng săn đặt chéo nhau , mà trong lò sưởi đang đốt củi lửa, ánh lửa hừng hực chiếu đỏ cả tấm thảm lông Ba Tư thảm , cũng vì vậy mà cả căn phòng tuy to nhưng lại có một tia ấm áp; trần nhà được chạm khắc tỉ mỉ, ở giữa nhà có treo một bộ đèn chùm bằng thủy tinh , vừa thấy là biết chủ nhân có cuộc sống quý tộc hào hoa xa xỉ thế nào .

Tầm mắt Lam Vịnh Vi dừng lại ở cái ghế dài giống như thuyền của Ai Cập đặt cạnh cửa sổ kia , không biết tại sao, cô có cảm giác cái ghế đó rất quen , giống như cô đã từng nằm trên đó rồi vậy.

Mục Lôi cũng chú ý tới tầm mắt của Lam Vịnh Vi , khóe miệng hắn hơi hơi khẽ động , nhưng không nói gì.

"hiện tại có thể yên tâm ngủ một mình rồi chứ ?"

Nào biết cô vẫn là lắc đầu.

"không muốn, tôi không muốn ở một mình , anh ở lại với tôi được không?"

Đôi mắt xanh của Mục Lôi chợt tối lại , "Tiểu Vi, em có biết em đang nói cái gì không ?"

Lam Vịnh Vi phát hiện mình nói sai, vì thế cô đỏ mặt, hai tay quơ loạn vội vã giải thích: "Ý tôi là anh có thể ở trong phòng... không phải, ý tôi là tôi ngủ anh có thể ở trong phòng, cũng không đúng, tôi ..."

cô vừa thẹn vừa vội Mục Lôi nhìn mà nở nụ cười , trong lòng hắn dâng lên một tia không đành lòng, biết cô vẫn vì chuyện đêm qua mà sợ hãi vì thế ôn nhu nói: "Tôi biết, tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ luôn luôn ở chỗ này, chỉ cần em mở mắt sẽ thấy được tôi , được không?"

Lam Vịnh Vi xấu hổ đến ngay cả cổ cũng đỏ bừng, cô vội vàng tiến vào trong ổ chăn, làm cho mình từ đầu đến chân đều bị bao lấy trong chăn , ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám .

Mục Lôi thấy thế lại cười ha ha, thượng đế ơi , cô thật là một vật nhỏ mâu thuẫn, một phút trước cô còn giống như một núi lửa nhỏ sắp bùng nổ , hiện tại lại thẹn thùng không dám gặp người, nếu lên giường cô sẽ có bộ dáng gì đây ?

Suy nghĩ đến đây , hắn cảm thấy ở dưới mình rục rịch, cả người cũng bởi vì muốn cô mà trở nên cứng ngắc, đau đớn, nhưng hắn không thể! cô vừa mới trải qua một hồi kinh sợ , tâm tình nhất định còn chưa ổn định , nếu không sao cô có thể mở miệng yêu cầu hắn ở lại bên cô chứ ?

Lại nói đến , lễ tang của Josephine cũng phải thận trọng xử lý mới được, mặc kệ nói như thế nào cô ấy cũng từng là vợ mình , tuy rằng hắn chưa từng yêu...

※※※※※※

Lam Vịnh Vi cho là mình nhất định đang nằm mơ, bởi vì chỉ có đang ở trong mộng, Mục Lôi mới có thể nhiệt tình lại ôn nhu hôn cô , yêu cô .

Khẽ thở dài, cô thỏa mãn nghênh hướng nơi phát ra ấm áp kia khát vọng càng nhiều âu yếm cùng thương tiếc, đầu nhỏ không an phận đong đưa trái phải , ý đồ muốn tìm kiếm càng nhiều tư thế thoải mái hơn . Nào biết một giọng khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô - -

"Vật nhỏ, nếu em còn lộn xộn , hậu quả anh không phụ trách đâu nha!"

Thanh âm này làm cho Lam Vịnh Vi chợt bừng tỉnh, mi mắt hé mở, nghênh đón cô là một đôi mắt xanh mê người ."anh ... Sao anh có thể ở chỗ này! ?"

"Đây là giường anh , anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Mục Lôi rất nhàn rỗi theo dõi tiểu yêu tinh tóc đen kích động luống cuống , xem ra tính cách quen thuộc đã trở lại với cô rồi .

Lam Vịnh Vi đầu ầm ầm vừa vang lên, cả người sững sờ . Giường của hắn... Đây giường hắn ! Nếu là giường hắn , tại sao cô lại ở trên giường hắn ?

"anh ... Tôi ..." cô lắp bắp, một câu cũng nói không xong .

"Em quên sao ?" Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Mục Lôi cố ý khẽ thở dài, "Xem ra em thật sự đã quên, cũng không sao , anh có thể nhắc em nhớ ..."

hắn đưa tay muốn kéo Lam Vịnh Vi, lại bị cô đẩy ra, đồng thời cũng đem cái chăn duy nhất trên giường lôi đi, làm lộ ra cả thân hình trần trụi của hắn .

"A!" Liếc thấy hắn trần trụi, Lam Vịnh Vi kinh ngạc lấy tay che mặt mình, ánh mắt lại nhịn không được tò mò xuyên thấu qua khe hở trộm dò xét hắn.

Bờ vai của hắn rộng lớn, cơ ngực rắn chắc vừa vặn hình thành một hình tam giác, mà đùi hắn thon dài thẳng tắp, trên đùi là bộ lông tinh tế gợi cảm , kỳ thật không chỉ có chân, ngay cả trên người của hắn cũng có lông , có thể nói toàn thân người đàn ông này tản ra lực hấp dẫn trí mạng .

Mục Lôi sảng khoái tươi cười , hắn thoải mái kéo Lam Vịnh Vi qua ôm vào trong lòng, đôi môi nóng bỏng nuốt lấy ngọt ngào của cô .

" Hài lòng không?"

Hai tay cô đẩy hắn ra , cố gắng tạo ra chút khoảng cách, biết rõ còn cố hỏi nói: " Hài lòng cái gì?"

"Em đối với dáng người anh có hài lòng không?"

"Tôi không biết anh đang nói cái gì, xin anh đi ra ngoài , nếu không tôi sẽ kêu lên !"

"Em kêu đi! Tất cả mọi người ở Lam Nguyệt Sơn Trang đều biết anh và em ngủ ở trên một cái giường, hiện tại mặc kệ em nói như thế nào, cũng không có ai tin em đâu ." hắn giữ lấy mặt cô đối mặt với hắn , "Hơn nữa em đã quên sao? Là em nói anh đừng đi , muốn anh ở lại cùng em ."

Lam Vịnh Vi sửng sốt, mây đỏ từ trên mặt cô lan đến cái cổ tuyết trắng , ngay cả bả vai cũng nóng bừng . Lúc này cô mới nhớ tới mình thoát hiểm thế nào , sau đó ngủ ở trên giường hắn thế nào , cô còn cầu xin hắn ở lại bên mình nữa . Ông trời ơi , cô nhất định bị Josephine làm sợ đến cháng váng rồi , nếu không sao cô có thể mở miệng muốn tên háo sắc lại máu lạnh này ở lại chứ ?

Ánh mắt liếc trộm khe hở giữa cả hai , cô muốn tìm phương pháp có thể chạy trốn , nhưng thông minh như Mục Lôi làm sao có thể nhìn không ra cô đang nghĩ cái gì ? Thế là hắn lập tức đem cô áp ngã xuống giường, hai tay hắn đem cánh tay của cô giơ lên cao qua đầu , thân mình cũng nặng nề ngăn chận cả người cô ."Lần này nói gì anh cũng không cho em trốn nữa !"

"không muốn , chúng ta làm như vậy là không đúng, tôi và anh là..."

"Em lại muốn nói em đến từ tương lai, mà chúng ta là người không cùng thời đại sao ?" Mục Lôi lắc đầu, ngắm nhìn sợi tóc đen của cô vươn trên khuôn mặt . Tâm tình hắn vô cùng tốt nhìn cô ."Với anh mà nói, em là một cô gái xinh đẹp thông minh lại có dũng khí, về phần em từ đâu tới đây, là người ở thời đại nào anh không cần biết ."

"Nhưng em phải quay về thời đại của mình ,em không thể ở lại chỗ này."

"Cứ coi như chúng ta là một đôi uyên ương sớm nở tối tàn , chỉ cầu một đêm vui thích." Mục Lôi cúi đầu hôn lên cần cổ tuyết trắng của cô.

"Josephine..."

" Hậu sự của cô ấy anh đã xử lý tốt rồi , hơn nữa em chính là người con gái cô ấy mang đến cho anh, em nghĩ cô ấy để ý sao?"

Sau đó hắn lại hạ xuống môi hôn, khiến Lam Vịnh Vi cứ thấy mơ mơ màng màng, quần áo ở trong nháy mắt bị hắn cởi sạch ."Em không hiểu, vì sao..."

"Em không cần phải hiểu, em chỉ cần chuyên tâm làm người phụ nữ của anh , để anh yêu em là được rồi!" Đôi môi nóng rực của hắn bao lấy cô , bàn tay thon dài men theo giữa lưng cô đi xuống.

Giống như bị điện giật khiến Lam Vịnh Vi cơ hồ ngất đi , thân thể lả lướt mềm mại không nhịn được vặn vẹo, cô vô ý thức làm cho môi hắn có thể hôn càng sâu, đòi hỏi càng nhiều hơn .

Hô hấp của Mục Lôi càng dồn dập hơn khi nhìn thiên hạ trong lòng kích động mà trở nên vẩn đục, phần dưới của hắn cũng nhanh chóng sưng lên, bây giờ hắn giống như một tên nhóc mới yêu lần đầu , vội đem chính mình tiến nhập thung lũng ấm áp ướt át kia , thỏa mãn ý nguyện giữ lấy cô gái mới gặp lần đầu hắn đã muốn giữ làm của riêng .