Nha Đầu Khờ

Chương 9



"Con đứa nhỏ này hôm nay sao lại nhàn rỗi thoải mái đến tìm tổ mẫu đi dạo chứ?"

Vườn hoa trên con đường mòn có trồng nhiều loại hoa giống như gấm, một tiếng nói cười vui bỗng nhiên vang lên, nhìn kĩ lại, chỉ thấy hai chủ tử Văn phủ một già một trẻ nhàn nhã bước chậm trong đó, cũng có vài nha hoàn theo đuôi cách xa vài bước ở phía sau, để tùy lúc tiến lên đợi phân phó, hầu hạ chủ tử thật tốt.

“Tổ mẫu là thầm oán tôn nhi quá ít thăm hỏi người sao?" Văn Thiếu Thu cố ý buồn bã hỏi lại, đến lúc lão nhân gia khẽ gắt một cái, lúc này mới nhếch miệng cười nói: "Khó được thời tiết hôm nay tốt như vậy, ánh nắng rực rỡ, mây trôi gió nhẹ, không được phơi nắng, hoạt động xương cốt thật rất đáng tiếc".

"Phải". Mỉm cười, Văn lão thái quân gật đầu đồng ý. "Người già đi, đi lại nhiều đối với xương cốt quả thật mới có lợi".

"Già á?" Khoa trương (nói quá đi) hỏi lại, hắn cố ý đánh giá quanh mình lão nhân gia một vòng, vẻ mặt hứng thú cười nói: "Con chỉ nhìn thấy cô nương mười tám một đóa hoa tiểu mỹ nhân thôi, lão nhân gia chỗ nào đâu?"

“Miệng lưỡi trơn tru, không đứng đắn!” Văn lão thái quân khẽ khiển trách một tiếng, song vẫn là bị chọc cho thật sự vui vẻ.

Ngay cả bị khiển trách, Văn Thiếu Thu vẫn là đắc ý cười hắc hắc không ngừng, chỉ vì trong lòng biết lão nhân gia "miệng ngại nói thẳng", trong lòng vui mừng thật sự, nếu không sẽ không cười đến con mắt đều híp lại.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hai bà cháu sóng vai cùng nhau đi dạo, dọc theo đường đi cười đùa vui vẻ, nói chuyện phiếm.

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, hai người đi đi, cũng vô tình đi tới sân nhà Văn phu nhân ở, Văn Thiếu Thu dường như nhớ tới cái gì bỗng nhiên nói --

"Hôm qua đột nhiên nương kêu đau đầu, cũng không biết hiện tại có nhiều không?" Lo âu khẽ lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng.

Nghe vậy, Văn lão thái quân cũng nghĩ đến việc hôm qua, lại thấy sân nhà con dâu ở ngay trước mắt, lập tức liền mở miệng nói: "Nếu đã đến đây rồi, cùng nhau vào xem nương con đi! Nếu nương ngươi khí sắc vẫn không tốt, cũng nên sai hạ nhân mau chạy đi thỉnh đại phu đến xem xem”.

“Tổ mẫu nói đúng!" Vội vàng lên tiếng gật đầu trả lời, Văn Thiếu Thu đỡ lấy lão nhân gia rồi cùng đi vào.

Tiến vào trong viện, chỉ thấy bên trong tuy rằng ngay ngắn, nhưng lại không thấy bóng người, Văn lão thái quân nhất thời nhịn không được nhíu mày. “Sao lại thế này? Nha hoàng trong viện này đâu rồi?"

Lắc đầu tỏ vẻ không biết, Văn Thiếu Thu nhìn quanh mình một vòng, đã thấy ban ngày ban mặt, cửa phòng khách vốn nên mở rộng lại đóng kín không kẽ hở, lập tức hơi nhướng mày, lập tức mỉm cười mở miệng --

“Tổ mẫu, người cũng đi lâu rồi, hẳn là mệt mỏi đi? Tôn nhi trước dìu người đến phòng khách ngồi chốc lát, nghỉ tạm một chút, sau đó lại đi tìm nha hoàn trong viện này hỏi một chút tình hình của nương".

Khẽ "ừ" một tiếng, Văn lão thái quân gật đầu đáp ứng, có tôn nhi hiếu thảo nâng đỡ, chậm rãi hướng cửa phòng khách khép chặt mà đi.

“Ban ngày ban mặt, sao ngay cả cửa phòng cũng không mở lớn ra...." Miệng nhắc đi nhắc lại, lão nhân gia chậm rãi đi tới bên ngoài phòng khách, nhưng mà thình lình xuất hiện một tiếng, tiếng vang rên rỉ xen lẫn cùng thở dốc quái lạ làm cho bà ngạc nhiên dừng lại.

Đây là có chuyện gì?

Bên trong cánh cửa phòng khách khép chặt làm sao có thể truyền ra tiếng vang...... Bất nhã như thế?

Văn lão thái quân sống đến tuổi này, tự nhiên hiểu được dưới tình huống gì mới có cái tiếng vang này xuất hiện, lập tức sắc mặt xanh mét quay đầu nhìn về phía tôn nhi......

"À..... Có lẽ là nha hoàn nào không kiềm chế được cùng nam nô bộc tư thông với nhau...." Đè thấp giọng, Văn Thiếu Thu nhỏ giọng đoán chỉ cho mình lão nhân gia nghe được.

Là thế sao?

Trong phủ này có hạ nhân nào dám to gan lớn mật như thế, dưới ban ngày ở ngay trong phòng khách làm cái việc hạ lưu kia mà không sợ bị người ta phát hiện?

Mặt thầm bình tĩnh, đôi mắt sắc bén của Văn lão thái quân chậm rãi quét về hướng nha hoàn theo đuôi phía sau, thấy các nàng thần sắc cũng quái lạ mặt cúi xuống, xem ra từ lâu đã nghe thấy tiếng vang hạ lưu kia.

"Đem cửa phá ra, ta muốn nhìn xem ai lá gan lớn như vậy!” Không muốn đánh rắn động cỏ, bà đè thấp thanh âm, chỉ là sắc mặt lại khó coi vô cùng.

Gật gật đầu, Văn Thiếu Thu không nói hai lời, lập tức một cước đá mạnh về hướng cánh cửa đóng chặt --

Rầm!

Chợt nghe tiếng ầm vang lên, ván cửa phòng khách nháy mắt vỡ vụn ra, nam nữ bên trong đang làm việc bừa bãi kia sợ tới mức không hẹn mà cùng kêu thất thanh sợ hãi, khuôn mặt thất kinh cùng người trần truồng tư thế xấu xa trong nháy mắt được chiếu sáng, đập vào trong mắt tổ tôn Văn gia cùng một đám nha hoàn.....

*******************************

Văn lão thái quân không nhớ nổi hỗn loạn lúc nãy. bà chỉ mơ hồ nhớ rõ đương lúc khuôn mặt bối rối của con dâu chiếu vào mi mắt thì, khí huyết bà tăng lên một trận, llập tức trước mắt một mảnh tối đen, trong mơ hồ hình như còn nhìn thấy tôn nhi một bước xông lên phía trước, đem nam nhân muốn chạy trốn kia bắt giữ, sau đó......

Sau đó cái gì cũng chưa nhớ ra, khi lại mở mắt ra, bà đã bị đỡ ngồi ở trên ghế.

“Tổ mẫu, người có khỏe không?" Thấy tổ mẫu rốt cục tỉnh dậy, Văn Thiếu Thu vẫn canh giữ ở bên cạnh bà rốt cục thở nhẹ nhõm một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Ai...... Mới vừa rồi lão nhân gia bà chịu không nổi kích thích, nhất thời tức giận quá, lại ngất đã lâu, là cho hắn thật sự lo lắng, may mắn rốt cục hôm nay đã tỉnh lại.

"Còn có thể tốt sao?" Văn lão thái quân cười khổ thở dài, tiếp theo nhìn quanh mình một vòng, thấy một đám nha hoàn đã không thấy tung tích, xem ra là bọn họ bị tôn nhi đuổi đi, trong lòng đối với cách suy nghĩ cẩn thận của hắn thật ra lại gật đầu đồng ý

Như thế việc xấu trong nhà, mặc dù trước tiên đã bị bọn hạ nhân nhìn chê cười, cũng không có nghĩa phải tiếp tục để cho người ta xem, không thể đem toàn bộ lời ra tiếng vào của mọi người đánh lui, nhưng lén xử lý việc gièm pha này là chính xác.

Trong lòng nghĩ, tầm mắt Văn lão thái quân nhìn quanh rốt cục dừng ở hai kẻ đang quỳ rạp xuống trước mặt mình, đôi mắt sáng biến thành sắc bén --

“Nguyệt Phù, ngươi vì sao phải như thế?” Gọi tên của con dâu, bà vô cùng đau đớn hỏi, nghĩ đến con dâu Văn gia ở dưới con mắt bà lại là hồng hạnh vượt tường, thực thấy mất thể diện đối với tổ tiên ông bà

Đối mặt với chất vấn, Văn phu nhân chỉ nắm chặt lấy quần áo lộn xộn trên người, mặt tái nhợt, không nói một câu.

Thấy bà ta im lặng không nói, Văn lão thái quân lại tức giận, ngược lại đối với kẻ người trần truồng bị trói gô, chỉ vẻn vẹn một tấm vải quấn lung tung che lấp đi hạ thể đáng thẹn của nam nhân thì lớn tiếng quát mắng, "Dâm tặc khốn kiếp! Dám dụ dỗ con gái đàng hoàng, lén lút với phụ nữ có chồng, xem ta báo quan bắt ngươi đi diễu trên đường phố, để cho người ta ném đá chết mới là lạ...."

“Lão thái quân tha mạng! Lão thái quân tha mạng a......” Vương Nhị kia có vẻ nhát gan, hai bên bị nắm, một lòng sớm sợ tới mức bối rối vô cùng, nay lại nghe Văn lão thái quân vừa uy hiếp như vậy, lập tức nước mắt tuôn trào, không ngừng quỳ lạy cầu xin tha thứ, không hề ra dáng nam nhân.

Xem bộ dáng hắn như thế, Văn lão thái quân lại ghét, không hiểu con dâu đến tột cùng là coi trọng hắn ở điểm nào, lại tức giận mắng nói: "Nói! Chuyện xấu xa của các ngươi đã bao lâu rồi?"

Chuyện tới nước này, Vương Nhị cũng không dám giấu diếm, giọng run run nói ra hết. "Hai, hơn hai năm...."

“Hai năm?” Kinh ngạc lớn tiếng khiển trách, Văn lão thái quân quả thực không dám tin, tức giận bừng bừng, suýt nữa lại ngất đi.

“Tổ mẫu, ngài đừng giận! Trước thở đã, có chuyện từ từ nói, bảo trọng thân thể quan trọng hơn......” Một bên, Văn Thiếu Thu biết không ổn, miệng nhẹ nhàng khuyên giải an ủi, tay thì không ngừng xoa ngực vỗ lưng cho bà, chỉ sợ lão nhân gia làm hại đến thân thể.

Đúng rồi, là hắn!

“Là ngươi!” Nghẹn họng nhìn trân trối vào mắt hắn, Vương Nhị thất thanh la hoảng lên. “Là ngươi! Lúc trước chính là ngươi!”

Khó trách! Khó trách hắn lúc trước còn mơ hồ nghe ở đâu rồi giọng của Văn thiếu gia này, nay cuối cùng nghĩ tới, chỉ là......

Chỉ là làm sao có thể? Người kia làm sao có thể là hắn? Này...... Này nói không đúng a!

“Ngươi đang nói cái gì?” Con mắt chớp chớp, Văn Thiếu Thu cau mày, vẻ mặt không hiểu gã nói cái gì.

“Là ngươi! Chính là ngươi!” Vội vàng kêu to, Vương Nhị cao giọng lên án, “Hai năm trước một đêm nọ, ta bị người nào đó đánh thức dậy, vốn tưởng rằng bọn đạo chích xâm nhập, ai ngờ nam tử kia không trộm cũng không đoạt, mà là......”

(nhớ lại.....

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Nằm ở trên giường run rẩy hỏi, Vương Nhị hai mắt mở to hết sức muốn nhìn cho rõ nam tử xa lạ này nửa đêm xâm nhập vào chỗ ở khống chế hắn, mất công lại vô ích.

"Không làm gì cả!" Cười khẽ vang lên, cả người nam tử chìm vào trong bóng đêm khó có thể nhìn rõ, nhưng lưỡi dao sắc bén đặt tại trên cổ Vương Nhị thì không hề lệch, nói ra lời thương lượng nhẹ nhàng dễ nghe. “Chính là có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng......"

Thương lượng? Một cây đao đặt trên cổ, còn nói cái gì thương lượng? Cút mẹ nó đi!

Mặc dù trong lòng mắng lật trời, giờ khắc này, Vương Nhị cũng không có can đảm kháng nghị, khuôn mặt chỉ có thể tươi cười lấy lòng. "Đại nhân, ngài nói! Có chuyện gì, ngài cứ việc phân phó......” Đang lúc miệng hắn còn nói, một bao không biết là cái gì đưa tới trước mặt của hắn.

“Đây là......” Cái gì vậy? Lấy cái này cho hắn sao?

"Hương lửa”. Tiếng nói nhẹ nhàng lại khe khẽ. “Ngày mai khi ngươi đưa son phấn cho Văn phu nhân, nhớ rõ khi hai người ở một chỗ thì nhanh nhanh dùng hương lửa này, cũng thử đốt cho Văn phu nhân".

"Tại, tại sao? Hương lửa này sẽ không là cái độc hương gì đi?” Con mẹ nó! Nếu Văn phu nhân mà chết vì cái hương này, Vương Nhị hắn chẳng phải là cũng bị trở thành hung thủ giết người? Không cần! Hắn mới mặc kệ!

“Yên tâm, không phải cái độc hương gì, không làm chết mạng người!". Phảng phất nhìn thấu tâm tư của Vương Nhị, nam tử thần bí khẽ cười một tiếng, giọng ra vẻ huyền bí nói: “Không chừng còn cho ngươi hưởng thụ đó!"

A...... Cái này còn phải xem Vương Nhị này cùng Văn phu nhân kia ý chí có kiên cường hay không, mà hắn liền đánh cuộc ngay lúc này đây.

“Có ý tứ gì?” Đầu đầy mờ mịt, Vương Nhị không hiểu nam nhân này rốt cuộc tự nhiên đang nói cái gì?

''Ngươi sẽ không hiểu rõ được". Lạnh lùng đưa thắc mắc của gã quay trở lại, nam tử thần bí lạnh giọng nói: "Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, đương nhiên thù lao nên có cũng sẽ không thiếu cho ngươi”. Dứt lời, lấy ra một thỏi kim nguyên bảo nặng trịch sáng ngời giơ ở trước mắt gã.

“Đáp ứng, toàn bộ nguyên bảo này chính là của ngươi, sau khi việc thành, ta sẽ lại cho ngươi ba đĩnh kim nguyên bảo, thế nào?". Mỉm cười, nam nhân thì nên dùng tình, dùng lợi dụ dỗ, rất là rõ ràng nhược điểm của đối phương.

A...... Nam nhân Vương Nhị này, không chỉ ham bài bạc mà còn háo sắc, thế mới có thể được chọn trúng tuyển chứ!

Này, này không phải đang nằm mơ đi? Đây chính là kim nguyên bảo sao! Hắn vất vả làm việc cả một năm đều kiếm không được nhiều tiền như vậy......

Trong bóng đêm dày đặc, cái gì cũng xem không rõ ràng lắm, chỉ có một cửa sổ nhỏ ở lối đi quanh co khúc khuỷu mà dưới ánh trăng nhàn nhạt cảnh vật có thể miễn cưỡng thấy được, mà ngón tay thon dài nâng toàn bộ nguyên bảo kia ở trong bàn tay sáng ngời dưới ánh trăng, ánh mắt sáng rực của Vương Nhị nhìn đăm đăm, thế nào cũng bị dui mù.

Có kim nguyên bảo này, hắn còn phải sợ nợ nần lúc đánh cuộc trước sao? Hơn nữa, việc mà thành thì còn có ba đĩnh nguyên bảo kia nữa......

Nghĩ vậy, hắn nhịn không được lén nuốt nước miếng một cái.

"Thế nào? Muốn làm hay không?” Lạnh giọng hỏi, trong lòng cũng đã liệu định hắn tất nhiên sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, Vương Nhị tâm đã dao động, chỉ là......

“Ta, ta chỉ là cái người bán hàng rong thô bỉ, làm sao có thể có cơ hội cùng phu nhân một chỗ......” Phu nhân nhà giàu người ta quan trọng nhất là danh tiết, bên người tất có nha hoàn bên cạnh, Văn phu nhân kia làm sao có thể ở cùng chỗ với một đại nam nhân như gã chứ?

"Cái này ta sẽ xử lý”. Lạnh lùng, nam tử lại nói: "Ngươi chỉ cần nói đáp ứng hoặc là không đáp ứng?”

Nhân vị tài tử, điểu vị thực vong (người vì tiền của mà chết, chim tham mồi mà chết), huống chi chỉ là đốt một bao hương lửa không chết được người sau đó được toàn bộ bốn đĩnh nguyên bảo, Vương Nhị lập tức vội vàng gật đầu, “Ta đáp ứng! Ta đáp ứng......”

“Tốt lắm!” Khẽ cười một tiếng, nam tử vừa lòng gật đầu, sảng khoái cầm trong tay kim nguyên bảo vứt cho hắn.

Thoáng chốc, chỉ thấy Vương Nhị vui mừng bắt tay vào thí nghiệm xem bên trong toàn bộ nguyên bảo là thật hay giả, mà nam tử để lại bao hương lửa kia, lập tức lẩn vào trong bóng đêm, lặng yên không tiếng động rời đi......

(nhớ lại xong....

“Ai biết bao hương lửa kia là mê dược thúc giục tình, mới có thể làm hại chúng ta...... Chúng ta......” Sau khi nói từ chúng ta, Vương Nhị không mặt mũi nói thêm gì đi nữa, chỉ có thể mở lớn mắt nhìn về hướng Văn Thiếu Thu, lớn tiếng kêu lên: “Là ngươi! Gã nam tử đêm khuya xâm nhập phòng ta, lấy bao hương lửa kia cho ta chính là ngươi! Ta nhớ rõ giọng của ngươi, chắc chắn không lầm...."

“Nói hươu nói vượn!” Tức giận đập bàn, Văn lão thái quân tức giận quát chói tai. “Thiếu Thu là tôn tử của ta, cũng là con Nguyệt Phù, hắn không lý do gì tìm nam nhân như ngươi đến hãm hại mẫu thân của hắn!"

“Nhưng mà...... Nhưng mà......” Nhưng rõ ràng giọng nói kia là của hắn ta a! Vương Nhị trong lòng vô cùng chắc chắn chính mình tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nhưng lại không thể phản bác lời Văn lão thái quân, dù sao ngay cả gã cũng không hiểu Văn Thiếu Thu là con vì sao phải hãm hại mẫu thân của mình như thế?

"Nhưng mà cái gì?". Con mắt sáng chớp chớp, Văn Thiếu Thu lạnh lùng nói: "Ngươi nói không sai, cho dù nam tử kia thực sự xúi giục ngươi làm như thế, ngươi vì tiền tài mà lấy bao hương lửa không rõ lai lịch kia cho Văn phu nhân, chính là không nên thứ nhất; Tiếp theo, cho dù bao hương lửa kia thực sự có vấn đề, chỉ cần ý chí kiên định, công dụng của thuốc sẽ sớm dừng, cho dù mê dược thúc giục tình lại dâng trào cũng không có tác dụng, hẳn là ngươi sớm có sắc tâm, thừa cơ đâm lao phải theo lao, đây là cái không nên thứ hai; Còn nữa, đã sai lầm rồi, lại không sửa đổi, hai năm mà còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, nghĩ rằng thần không biết, quỷ không hay, tiếp tục làm việc xấu xa kia, đây là cái không nên thứ ba".

Hắn một phen lạnh lùng nói những câu đâm vào trong tâm tư đáng ghê tởm của Vương Nhị, làm cho gã mấy lần định mở miệng, lại vẫn không thể cãi lại.

Mà Văn phu nhân quỳ rạp một bên vẫn không nói gì, lúc này lại đột nhiên mở miệng --

"Thì ra........ Thì ra ta đúng là bị người ta đặt bẫy........." Mặt trắng bệch, bà ta như khóc như cười thì thào nói nhỏ, cho đến hôm nay mới hiểu được nguyên do lúc trước thất thân.

Nghe vậy, con mắt sáng của Văn lão thái quân quét về phía bà ta, không thể nguôi tức giận nói: “Cho dù bị người đặt bẫy, ngay từ đầu nên nói rõ, chúng ta cũng không trách ngươi, còn có thể cùng nhau thương lượng, ngoài việc đem dâm tặc này áp tới quan phủ định tội, còn có thể đem hung thủ đứng sau hãm hại ngươi kia bắt đến, nhưng hai năm nay ngươi làm cái gì? Ngươi thế nhưng còn tiếp tục cùng tên dâm tặc này quan hệ, làm xấu gia môn Văn gia ta! Văn gia ta đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại làm chuyện có lỗi với Văn gia, có lỗi với người chồng đã mất của ngươi, ngươi còn khóc nói bị người đặt bẫy cái gì?"

"Đối đãi không tệ? Ta có lỗi với người chồng đã chết?" Như là nghe được cái gì buồn cười, Văn phu nhân bỗng dưng nở nụ cười, tiếng cười kia từ nhỏ chuyển thành to, bà ta càng cười càng điên cuồng, cuối cùng cười ra nước mắt.

“Ngươi cười cái gì?” Thấy bộ dáng bà ta như thế, Văn lão thái quân vừa tức, vừa giận.

“Ta cười cái gì ư? Ta cười bà thế nhưng nói ta có lỗi với vị hôn phu đã mất!" Tiếng cười điên cuồng bị dừng lại, Văn phu nhân vặn vẹo ngước mặt lên, ánh mắt nhìn vô cùng hung ác, nghiến răng nghiến lợi hét lòng tràn đầy oán hận. "Thất thân một lần cùng thất thân nhiều lần có gì khác đâu? Hơn nữa ta vì sao phải vì người con đã mất của bà mà thủ tiết? Năm đó, ta gả vào Văn gia, hắn có yêu thương ta, quý trọng ta sao? Không có! Lòng hắn chỉ có cái nha hoàn hạ lưu kia! Hắn đã yêu thích tiện nhân kia, thì không nên thú ta vào cửa; Nếu thú ta vào cửa, trên người sẽ không nên có lòng với nữ nhân khác! Hắn đối xử với ta cho tới bây giờ cũng chỉ có lạnh lùng, cho dù là ở trên giường cũng chưa từng có thương tiếc, cuộc sống vợ chồng nhiều năm, hơn phân nửa thời gian ta phòng không cô đơn, chưa bao giờ từng có vui vẻ, thậm chí ta còn nghĩ đến việc khuê phòng chính là như vậy”.

Nhớ tới chuyện năm đó, bà ta lòng tràn đầy ghen ghét, liếc mắt nhìn thần sắc bối rối của Vương Nhị một cái, rồi lại cười lạnh nói: "Nhưng Vương Nhị thì khác, tuy nói là ta bị hắn dùng mê hương thúc giục tình mới mất thân, nhờ có lần đó, ta mới lần đầu tiên được trải nghiệm đến sự vui thích của thân thể gắn kết, cũng mới hiểu được cái gì gọi là cá nước thân mật, là niềm vui mây mưa, đây là cái mà người con đã mất kia của bà chưa bao giờ từng cho ta!"

Như thế nào cũng không dự đoán được bà ta không chỉ có không hối cải, còn vô sỉ đến mức nói ra lời như thế, Văn lão thái quân nhất thời tức giận đến phát run cả người, nhưng lại nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở gấp.

Mà Văn phu nhân tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ hả giận, tiếp theo vừa hận vừa nói --

"Con bà không thể cho ta, Vương Nhị cho ta có gì sai chứ? Hắn đem tình yêu cùng thương tiếc của hắn cho tiện nhân kia hết, chẳng lẽ ta còn không được tìm nam nhân khác sao? Ta hận hắn, ta càng hận tiện nhân kia đoạt đi hết thảy, bọn họ tất cả phải chết.... Phải chết...... Ha ha ha......” Sau đó, bà ta lại điên cuồng cười, chỉ là giọt nước mắt ở khóe mắt chưa từng ngừng lại.

“Ngươi...... Oan nghiệt a!” Xem bộ dáng bà ta vừa khóc, vừa cười như thế, Văn lão thái quân mặc dù tức giận, lại nhịn không được lòng chua xót, mở miệng muốn mắng, nhưng đến bên miệng lại bùi ngùi thở dài.

Hết thảy đều là bà sai! Lúc trước khi con yêu thích nha hoàn bên người, bà sẽ không nên có ý nghĩ bè phái, kiên trì muốn thân càng thêm thân, cưỡng bức hắn thú biểu muội vào cửa, làm cho hai vợ chồng bọn họ ngay từ đầu liền cảm tình bất hòa, mà con cũng bởi vậy đem nha hoàn kia dàn xếp ở ngoài thành trong trang viên, thường xuyên đêm không về mà ngủ lại chỗ của nàng ta, cho đến.....

Dường như nghĩ tới cái gì, Văn lão thái quân lắc lắc đầu, không muốn lại tiếp tục nhớ lại thêm.

Vì thế trong lúc nhất thời, chỉ thấy có người không biết làm sao mà phát run rẩy, có người thì điên cuồng mà vừa khóc vừa cười, còn có người mắt cúi xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Đang lúc đó, tiếng điên cuồng khóc cười bỗng dưng im bặt, Văn phu nhân không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên đôi mắt hung ác oán hận bắn thẳng về hướng Văn Thiếu Thu, lớn tiếng quát to --

“Là ngươi! Là ngươi đặt bẫy ta đúng không? Vương Nhị nói đúng, người kia chắc chắn là ngươi!”

Nghe bà ta lại nhắc cái lên án buồn cười này, Văn lão thái quân nhíu mày giận trách, “Thiếu Thu vì sao phải hại ngươi? Ngươi bị điên mất rồi, bắt đầu nói hươu nói vượn sao......”

“Là ta thì thế nào? Không phải ta thì thế nào?" Bỗng dưng, một tiếng nói lạnh nhạt chợt vang lên làm đứt đoạn trách cứ của lão nhân gia, vẻ mặt Văn Thiếu Thu chính mắt thấy mẫu thân cùng nam nhân khác qua lại không chỉ không hề giận, thậm chí môi mỏng còn lạnh lùng gợi lên một chút cười. “Cho dù thật sự là ta đặt bẫy bà, cũng che giấu không được việc xấu xa là bà không tuân thủ trinh tiết, ta nói đúng chứ? Phu nhân!”

Tiếng "phu nhân" khủng khiếp làm bất hòa này của hắn vừa ra, Văn lão thái quân nhất thời giật mình, tiếp theo Văn phu nhân có phản ứng trước tiên, hai mắt trừng lớn, giọng căm hận hét rầm lêm --

“Quả nhiên là ngươi! Ngươi đồ hạ lưu tạp chủng, lúc trước ta sớm cho ngươi chết......”

“Liền giống như giết mẹ ta như vậy sao?” Mỉm cười tiếp lời, ánh mắt Văn Thiếu Thu cũng rất lạnh lẽo. “Đáng tiếc là, năm đó ngươi hạ độc giết mẹ ta, lại làm cho ta tránh được một kiếp, nhất định hôm nay thất bại là ngươi”.

Nhớ năm đó, hắn cũng là đứa trẻ ngây thơ vô lo, ở trong trang viên nho nhỏ, mỗi ngày vui vẻ cùng cha mẹ sống qua.

Cho đến khi hắn mười tuổi năm ấy, cha bệnh mất, chính thất Văn gia vẫn chưa sinh hạ con cái, kẻ "tạp chủng" hắn trở thành hương khói duy nhất của Văn gia, tổ mẫu lúc ấy mới không để ý con dâu phản đối, cương quyết đón hắn về.

Mẫu thân bởi vì xa không được hắn, cũng đi theo về tới Văn phủ, vật chất cuộc sống tuy rằng không thiếu thốn, nhưng lại bị chính thất Văn phu nhân kia ức hiếp, sống không yên, cho đến ngày đó.......

Ngày đó, hắn cùng với nương tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Văn phu nhân......

Đúng vậy! Hắn vẫn gọi bà ta là phu nhân, bởi vì vị chính thất này cho rằng hắn chính là tạp chủng do nha hoàn sinh, chưa bao giờ cho phéo hắn gọi bà ta là đại nương, hắn chỉ có thể cùng với nô bộc giống nhau gọi bà ta là phu nhân...

Ngày đó, nha hoàn của hồi môn bên người theo từ nhà mẹ đẻ của Văn phu nhân đột nhiên bưng một mâm điểm tâm đến, nói là phu nhân đặc biệt muốn ả đưa tới cho bọn họ nếm thử.

Vốn là mẫu thân còn vui vẻ không thôi, nghĩ đến phu nhân rốt cục nguyện ý tiếp nhận hai mẫu tử bọn họ, lập tức cười thoải mái mời hắn đến ăn.

Nhưng hắn bởi vì chán ghét phu nhân ngày thường ức hiếp mẫu thân, không muốn nhận ý tốt này, ở một bên vua đùa một mình; Mà mẫu thân hắn không nghi ngờ về điểm tâm này sau khi ăn không bao lâu, miệng lại sùi bọt mép té trên mặt đất, hắn sợ tới mức vội vàng chạy đi tìm người cầu cứu, nhưng cuối cùng mẫu thân vẫn là hết cách xoay chuyển.

Bởi vì hắn chính mắt thấy mẫu thân bị độc chết, mặc dù khóc lên án nha hoàn Văn phu nhân hại chết mẫu thân, mọi người tuy có nghi ngờ nhưng cũng không dám nhiều lời; Đồng thời cách không đến một ngày, nha hoàn đáng nghi kia bị người ta phát hiện ngoài ý muốn chết chìm ở cái hồ nhỏ trong phủ, vì thế mọi người lại câm như hến.

Mà tổ mẫu như ý thức được cái gì, rốt cuộc cũng là không muốn truy cứu, coi như không có phát sinh chuyện gì.

Mà hắn thì bởi vì hoảng sợ quá, làm cho thân thể cũng xảy ra vấn đề, liên tiếp hơn mười ngày sốt cao không lùi, ý thức không rõ, cho đến rốt cục tỉnh lại, nhưng lại đem toàn bộ trí nhớ trước kia quên đi.

Cũng bởi vì như thế, tổ mẫu lại quyết định để cho hắn nhận Văn phu nhân là mẹ, cũng vì phòng ngừa có kẻ tiết lộ, còn sa thải hạ nhân bên trong phủ, thay nô bộc mới, nghĩ như vậy có thể cho bọn họ thành mẫu tử thật.

Đáng tiếc lão nhân gia bà ngàn tính vạn tính, lại vẫn như cũ không thể làm cho Văn phu nhân đối hắn có tình thân mẫu tử; Mà hắn ngay cả mất đi trí nhớ, vừa lại không hiểu sao đối với Văn phu nhân luôn có cảm giác xa cách mà không lý do bên trong.

Ngược lại hắn hàng đêm nằm mơ, trong mộng luôn luôn có khuôn mặt mơ hồ của người phụ nữ yêu thương gọi hắn là Thu nhi, làm cho hắn cảm giác tưởng nhớ mãi, hơn nữa mỗi khi tỉnh mộng, hắn liền tự nhiên khóc lên.

Tình trạng như thế kéo dài gần ba năm, một đêm nọ, hắn lại nằm mơ khóc tỉnh, nhưng mà lần này tỉnh lại cũng không giống dĩ vãng mờ mịt như vậy, ngược lại trong đầu như là có vô số hình ảnh xẹt qua, một màn lại một màn nhảy ra lại biến mất, mà hắn từ đầu kinh ngạc đến cuối cùng thì yên lặng.

Đúng vậy! Đêm hôm đó, trí nhớ hắn vô cớ biến mất không ngờ đã trở lại, vì thế hắn mắt nhìn lạnh lùng đối với hết thảy bên trong Văn phủ, rất sợ giống như mẫu thân bị hạ độc, hắn bắt đầu nuôi “Bánh Trôi” thử độc, sau lại còn nuôi thêm cái nha đầu khờ ngốc mắt hết hy vọng kia.

Mấy năm kế tiếp, hắn làm bộ như trí nhớ chưa từng khôi phục, hắn cười gọi nữ nhân kia là "nương'', cho đến lúc hắn cảm thấy thời cơ chín mùi, mới triển khai hành động -- hai năm trước tìm tới Vương Nhị, đặt bẫy hết thảy, nay xem ra, hiệu quả rất tốt, không phải sao?

Nghĩ vậy, Văn Thiếu Thu nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia không hề ấm áp, mà rét lạnh làm cho người khác run sợ.

“Thiếu, Thiếu Thu, con...... Con nhớ tới cái gì sao?”

Kinh ngạc nhìn tôn nhi, Văn lão thái quân run rẩy hỏi.

Đôi mắt lạnh lùng không mang theo cảm tình hướng nhìn bà, Văn Thiếu Thu khóe miệng gợi lên chế nhạo. "A.... Con cái gì cũng đều nhớ, tổ mẫu”.

“Cái gì, khi nào?” Hắn vì sao chưa từng nhắc tới?

"Năm con mười ba tuổi" Nhìn khuôn mặt lão nhân gia khiếp sợ, hắn cười đến thoải mái. "Thế nào? Tổ mẫu, ngài thực kinh ngạc sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu?”

"Con.... Vì sao không nói?” Văn lão thái quân run giọng khẽ hỏi.

“Nói cái gì?” Mỉm cười hỏi lại, tiếng nói hắn hết sức êm ái, lại làm cho người ta nhịn không được phát run. “Nói ai hại chết mẹ ruột con sao? Tổ mẫu, ngài biết không? Con nghĩ ngài biết đi?"

Hắn vừa nói ra lời này, Văn lão thái quân lưng vốn thẳng nhất thời xương cốt co quắp lại, cả người thở hắt dường như yếu đuối ở trên ghế, vẻ mặt giật mình nhìn hắn.........

Hắn cái gì cũng biết, nhưng lại giả bộ không biết chút gì qua nhiều năm như vậy, cũng không làm cho người ta phát hiện......

Chẳng lẽ tâm tư của hắn đúng là sâu kín như thế, sâu kín đến mức biết rõ Nguyệt Phù hạ độc giết mẹ ruột của hắn, hắn vẫn có thể ở mặt ngoài cười vui vẻ kêu bà ta một tiếng nương, thỉnh thoàng đối bà ta bày tỏ hiếu thảo, nhưng lại ngầm.........

Lại......

“Chẳng lẽ tất cả cái này là con xếp đặt thật?" Tinh thần gắng gượng, Văn lão thái quân muốn hắn nói rõ ràng.

“Tổ mẫu, ngài nói xem?" Hắn mỉm cười hỏi lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Là nó! Chính là tạp chủng này xếp đặt, là nó......" Một bên, Văn phu nhân kêu khóc lên án.

“Câm mồm!” Lớn tiếng quát bảo bà ta ngưng lại tiếng thét chói tai, Văn lão thái quân nhìn khóe miệng vẫn luôn cười của tôn nhi, trong lòng dĩ nhiên hiểu được, nhưng lại còn có một chút khó hiểu. "Cho dù con muốn báo thù, hai năm trước có thể tố giác tất cả, vì sao phải chờ lâu như vậy?”

"Con nghĩ, tuy rằng Văn phu nhân tuổi không nhỏ, nhưng là vẫn còn có một chút cơ hội, nếu làm cho bà ta mang thai tạp chủng, muốn xem bà ta lo lắng vứt bỏ đi, hay là cứ giữ lấy, sau đó vụng trộm sinh hạ rồi đem cho người ta nuôi nấng, lúc đó chuyện chẳng phải thú vị sao?" Đuôi lông mày nhếch lên, Văn Thiếu Thu cười đến ác ý. "Bà làm cho ta cùng nương ta chết, ta nếu làm cho bà cùng đứa nhỏ chính mình sinh xa cách, vậy cũng không sai, đáng tiếc là cái bụng của bà chống đối, làm cho ta mất hứng".

"Ngươi lòng dạ thật nham hiểm! Ngươi còn không bằng súc sinh.....” Biết được tính toán này của hắn, Văn phu nhân lập tức lớn tiếng thét chói tai, miệng mắng không ngừng.

"Ta nham hiểm?" Như là nghe được cái gì buồn cười, Văn Thiếu Thu đầu tiên là cười ha ha hai tiếng, lập tức mặt biến sắc mắt hung tợn trừng bà ta, ánh mắt sắc bén như muốn đem bà ta ra chém. “Ta có nham hiểm như ngươi không? Hôm qua nếu không có Hỉ Phúc ăn cháo trước, hôm nay ta còn có thể đứng ở chỗ này mà so sánh ngươi và ta ai nham hiểm sao? Ngươi hạ độc ở trong cháo, làm hại Hỉ Phúc từ nay về sau thành phế nhân, ngươi dám nói ta nham hiểm sao?"

“Cái gì? Lại có việc này?” Văn lão thái quân kinh hãi ngạc hỏi, lại ngạc nhiên không thôi.

Câu hỏi của lão nhân gia rất nhanh được giải đáp, bởi vì Văn phu nhân ác độc cười ha hả --

"Ra tiện tì kia thực sự trúng độc, chỉ tiếc không thuận tiện độc chết ngươi luôn....."

Bốp!

Bỗng dưng, một tiếng bạt tai đột nhiên vang lên, Văn lão thái quân run rẩy thu lại bàn tay khô gầy già nua, ánh mắt nhìn con dâu vùa đau lòng, vừa buồn thảm. “Nguyệt Phù, ngươi rất quá đáng...."

Vì sao lại như vậy? Bà dụng tâm muốn thành người một nhà, thế nhưng lại thành ra thế này.

Là sai của bà! Là sai của bà! Bà lúc trước không nên ép con thú Nguyệt Phù......

Vỗ về hai má nóng rát, Văn phu nhân không tiếng động rơi lệ, không hề nói gì.

Mắt thấy cảnh tượng hôm nay, Văn lão thái quân chỉ có thể thở dài một hơi, sai hạ nhân đem Vương Nhị áp đi quan phủ, rồi để cho nha hoàn đưa con dâu trở về phòng, cũng ra lệnh đem bà ta nhốt ở trong không cho ra khỏi cửa phòng một bước, sau khi tất cả đã an bài thỏa đáng, lúc này mới nhìn tôn nhi......

“Thiếu Thu, con hận tổ mẫu sao?” Hận bà biết rõ Nguyệt Phù hại chết mẫu thân của hắn, vẫn là như trước che chở Nguyệt Phù, làm như cái gì cũng không biết, không đem bà ta đưa đi quan phủ xử tội.

Nghe vậy, Văn Thiếu Thu yên lặng nhìn thần sắc bi thương của bà, khóe miệng lại gợi lên một chút châm chọc mỉm cười. "Con hiểu được Văn phu nhân ngoại trừ là con dâu ngài ra, cũng là cháu gái của ngài; Mà nương con chẳng qua chỉ là nha hoàn mà các người cho rằng là hạ lưu, ngài đây có bất công thì cũng là che chở cho thân nhân của chính mình, con không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có thể giải thích được, nhưng hôm nay......”

Dừng một chút, hắn bỗng dưng nghẹn ngào nói. "Là bởi vì ngài lúc trước bất công cùng dung túng, không có cho bà ta chút dạy dỗ nào, này mới có thể thực tủy biết vị (ăn hương ăn hoa, nếm cho biết), lại hại Hỉ Phúc, chỉ nghĩ đến cái này, con liền không thể tha thứ!"

“Tổ mẫu, con nay hận chính mình, nhưng con cũng hận ngài!” Đem trong lòng nói cho hết, hắn quay đầu xoay người bước đi.

“Thiếu Thu, con muốn đi đâu?” Cặp mắt già nua rưng rưng lệ, Văn lão thái quân mơ hồ biết quyết định của tôn nhi.

Bàn chân dừng lại, Văn Thiếu Thu ngay cả quay đầu cũng không có. "Tòa phủ đệ này, con rốt cuộc không ở lại được". Dứt lời, hơi do dự cất bước rời đi, chưa từng lưu luyến.

Mà Văn lão thái quân nhìn bóng lưng hắn thẳng tắp càng đi càng xa, cuối cùng thì biến mất, giọt nước mắt trong con mắt già nua rốt cục rơi xuống, hồi lâu cũng không ngừng.....