Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 4



Nàng gật đầu,“Linh Lung sẽ đến đúng hẹn .”.

“Trẫm cũng không tin nàng dám không đến.” Vì tranh chấp một hồi,đểcủng cố tôn nghiêm đế vương, Nạp Lam quyết định tìm sư phụ lãnh giáophương pháp đánh bại nàng,cho đến đạt được thắng lợi cuối cùng mới thôi.

Linh Lung ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt khiêu khích của hắn,nàng chỉcảm thấyngây thơ buồn cười, bất quá nàng cũng có kêu ngạo của nàng, nếutiếp thư khiêu chiến thì không thể không đánh mà lui.

“Dân nữ sẽ tháp tùng.”

Sao? Trong lòng Nạp Lam ngừng một chút. Tình huống này làm hắn cóchút ấn tượng?Thật giống như cũng từng có người đối hắn đại bất kính như thế.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, nên trở về Hoàng Cực Điện an nghỉ .”Tiểu Thuận Tử nhắc nhở nhiều lần, vẫn là khuyên tiểu hoàng đế không được ở trong ngự hoa viên luyện công phu.

Một mặt Nạp Lam nhớ lại chiêu thức buổi chiều của sư phụ, một mặt lặp lại luyện tập.“Ầm ĩ muốn chết a! Ngươi có thể im lặng một chút haykhông? Nếu hại trẫm quên, trẫm sẽ chuyển sang đầu của ngươi.”

Tiểu Thuận Tử rụt lui cổ, không dám thúc dục nữa.

“Trước như vậy…… sau đó vận khí… Sau đó……” Nạp Lam luyện so với trước đó còn tập trung tinh thần. Chẳng qua hắn không đủ chăm chỉ, không chịu chân chính khổ công, liền nghĩ đến chính mình là thiên hạ vô địch, kếtquả hôm nay bị giáng một đòn lớn. Chính là bị một xú nha đầu đánh chohắn quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích, nếu lan truyền ra ngoài,không phải để cho quần thần chế giễu sao? Hắn thế nào cũng phải giữ mặtmũi nha.

Đợi Nạp Lam đánh lại một lần lại một lần,e sợ động tác của mình không đủ thuần thục, vì thế luyện thêm lần nữa,cho đến Tiểu Thuận Tử chịukhông nổi, ngay cả đứng cũng có thể buồn ngủ.

“Tiểu Thuận Tử!”.

Tiểu Thuận Tử phút chốc bừng tỉnh, ước chừng nhảy đến.“Hoàng, Hoàng Thượng có gì căn dặn?”.

“Xú nha đầu kia được thu xếp ở đâun?”.

Tiểu Thuận Tử cảm thấy mình hết sức may mắn vì có dự kiến trước,trước đó có hỏi thăm qua, bởi vậy rất nhanh trả lời,“Hồi Hoàng Thượng,LinhLung cô nương nghe nói sẽ ở tại Phượng Minh Điện.”.

“Cái gì?!”Con mắt của Nạp Lam nhất thời trợn lên, lớn tiếng hỏi:“Làai chuẩn nàng ở tại nơi đó ?” Phượng Minh Điện là nơi hoàng hậu ở lạiqua các triều đại, đương nhiên chỉ có hoàng hậu mới có tư cách ở đó.

“Là là hoàng thái hậu ban ý chỉ……..” Tiểu Thuận Tử trả lời. Việc này còn phải hỏi sao?

Nạp Lam thoáng chốc đỏ mặt tía tai, trên trán nổi đầy gân xanh hétlớn.“Mẫu hậu thật muốn trẫm lấy nàng? Hừ! Trừ phi mặt trời mọc ở phíatây, nếu không tuyệt đối không có khả năng.”.

“Nhưng mà đây là ý chỉ của hoàng thái hậu……”.

“Trẫm là Hoàng Thượng, cho dù là mẫu hậu cũng không làm gì đượctrẫm.” Giọng Nạp Lam căm hận nói:“Vậy thì đem nàng đuổi ra cung đi.”.

Tiểu Thuận Tử chú ý mặt lộ ra một nụ cười khổ. Hắn thật sự không nghĩ giội nước lạnh cho chủ tử, muốn đánh bại Linh Lung cô nương,chỉ sợHoàng Thượng còn phải cố gắng thêm vài lần…… Không, phải nói thêm nhiềunăm mới đúng.

Ai! Hắn phải ngẫm lại ngày mai nên dùng cách gì làm cho Hoàng Thượngnguôi giận.Nếu không,chỉ sợ cả hoàng cung khó thoát khỏi vận mệnh pháhoại.

…………….

Lần đầu ngủ ở tẩm điện hoa lệ như thế,Linh Lung thật là có chút không quen, chăn, gối đầu đều bị hun đến hương thơm ngào ngạt,ngay cả ăncơm,mặc y phục đều có cung nữ ởi bên cạnh hầu hạ, căn bản không cầnchính mình ra tay, tuy rằng như vậy thoải mái nhưng lại không hợp vớinàng.

Cả đêm không ngủ được, trong lòng nàng nhớ thương mẫu than ở ngoàithành, mặc dù có Tần bá bá chiếu cố,không có vấn đề gì, chẳng qua là mẹcon hai người chưa bao giờ tách ra quá một ngày, khó tránh khỏi đáy lòng nhớ thương đối phương.

“Cô nương, Thái Hậu hôm qua ban thưởng thật nhiều xiêm y xinh đẹp, cô tại sao lại không mặc nha? Hay là cô không thích?” Cung nữ Trầm Hươngbuồn bực hỏi.

Linh Lung lắc đầu,dịu dàng nói:“Mấy xiêm y đó đều rất đẹp rất tốt,chẳng qua là ta thói quen của ta là mặc mộc mạc một chút, xiêm y này mặc ở trên người ta, chỉ sợ ngay cả chính mình còn cảm thấy kỳ quái! Ta mặc như vậy là tốt rồi.”.

“Bất quá,theo ý kiến của nô tỳ, cô nương vẫn là sớm làm quen, chờ cônương lên làm hoàng hậu, ăn mặc phải hợp với thân phận, cũng không thểmặc tùy tiện.” Trầm Hương cẩn thận chải mái tóc của Linh Lung, vì nàngbuộc theo kiểu dáng phức tạp của cung đình.

Linh Lung kinh ngạc nói:“Ai nói với ngươi ta muốn làm hoàng hậu ?”.

Trầm Hương khẽ cười một tiếng nói:“Hoàng thái hậu an bày cho cô nương ở trong Phượng Minh Điện, nhiêu đây đã đủ nói lên tất cả.Phượng MinhĐiện này chỉ có hoàng hậu mới có thể vào, không phải cô nương làm hoànghậu,vậy còn ai vào đây? Hiện tại trong cung từ trên xuống dưới đều biếtchuyện này, cô nương cũng đừng phủ nhận nửa .”

“Ngươi nói……” Vẻ mặt Linh Lung ngạc nhiên, nàng không khỏi nhớ lại một ngày kia mẫu thân nói chuyện với nàng ……….

Mặt trời mệt mỏi lặn về phía tây.

“Mẹ,con đã trở về.”

Trên đầu tiểu cô nương chải hai búi tóc, một tay cằm bảo kiếm, mộttay ôm đồng la đi qua hàng rào trúc,khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay,nhìn bên ngoài vào tuổi nàng so với thực tế còn nhỏ hơn hai, ba tuổi.

Mỗi ngày về đến nhà,Linh Lung luôn la lớn như vậy. Đem đồ đạc làmxiếc để kiếm cơm dọn dẹp lại, vỗ về cái bụng kêu ùng ục,nhìn nam tửtrung niên cười nói:“Tần bá bá, hôm nay con giống như đặc biệt dễđói,ông cũng vậy sao?”.

Tần Công toét miệng cười,“Hôm nay nhiều khách xem náo nhiệt, chúngta đặc biệt ra sức thét to, còn lời nămlượng bạc, bụng tự nhiên đóimau,buổi tối nên thêm đồ ăn để chúc mừng .”.

“Không biết mẹ nấu món ngon gì nha ?” Linh Lung hai ba bước chạy vàotrong phòng,vừa vào trong liền thấy trên bàn cơm rỗng tuếch,mà mẫu thânđáng lý phải nấu món ngon đợi nàng về lại ngồi bên cạnh bàn sợ run, nàng không nén nổi cũng ngây ngẩn cả người.“Mẹ,mẹ tại sao ngồi đây ngẩnngười, xảy ra chuyện gì sao?”.

Khương Thị bị nữ nhi lay động,lúc này mới hồi phục lại tinhthần.“Linh Lung…… A! Các người đã trở lại? Không xong! Đồ ăn mẹ còn chưa nấu? Các người nghỉ ngơi trước một chút,mẹ lập tức đi nấu.”

Thấy mẫu thân nhanh chóng vào phòng bếp,Linh Lung cảm thấy khác thường nhưng cũng không lập tức hỏi.

Quả nhiên không lâu sau, Khương Thị bê đồ ăn nóng hổi ra, tuy rằngkhông phải thịt cá, bất quá, đối bọn họ mà nói, đã xem như được hưởngthụ .

“Tần đại ca, huynh phải ăn nhiều một chút.” Khương thị kêu gọi . Nhờcó Tần Công giúp những năm gần đây,nàng mới an tâm để cho nữ nhi rangoài làm xiếc, nếu không hai mẹ con đã sớm chết đói ven đường .

Tần Công gãi đầu, có chút thẹn thùng nói:“Đệ muội,người muội không khỏe nên ăn nhiều một chút, không cần khách khí với huynh”.

Giọng nói của Khương Thị bình thản nói:“Muội thế nào vẫn ăn như cũ,nhưng Tần đại ca vì cái gia đình này lao động vất vả, năm đó nếu khôngcó huynh thì không có mẹ con chúng tôi”

“Đệ muội, muội trăm ngàn lần không cần nói như vậy.” Hắn ngượng ngùng reo lên.

Linh Lung buộc miệng cười:“Mẹ,mẹ cũng đừng nói thêm gì nữa , bằng không,Tần bá bá thật sự phải tìm hang chui vào.”.

“Đứa nhỏ này,lại nói hưu nói vượn!.” Khương thị khẽ quát nhẹ.

Vẻ mặt Tần Công không được tự nhiên nói:“Huynh cùng Công Tôn Uý kếtbái huynh đệ, thay hắn chăm sóc các người là chuyện huynh phải làm,đệmuội đừng nói cảm ơn huynh”.

Trong lòng Khương Thị thầm mang ơn nói:“Muội đây đừng nói,muội sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của huynh”.