Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 2



“Lão thần đó thật là thông thái rởm, bất quá, tất cả bọn họ đều trung thành và tận tâm đối với Hoàng Thượng, tuyệt không hai lòng, cái gọi là lời thật thì khó nghe chính là như vậy.Nếu Hoàng Thượng vì thế mà tổnhao long thể thì không hay.”

Giọng Nạp Lam mỉa mai hừ hừ nói:“Lời thật thì khó nghe? Theo trẫmnhìn thấy, bọn họ là muốn tạo phản! Trẫm là đương kim hoàng thượng, bọnhọ lại dám trước mặt văn võ bá quan cả triều giáo huấn trẫm.Nếu trên tay bọn họ không có miễn tử kim bài do tiên đế ngự ban, trẫm đã sớm chémđầu bọn họ .”

“Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nô tài cho rằng đợi một thời gian,bọn họ sẽ đối với Hoàng Thượng tâm phục khẩu phục. Các lão đại thần ấyđều là gần đất xa trời, Hoàng Thượng cũng đừng chấp nhặt với bọn họ .”Tiểu Thuận Tử nói lời hữu ích.

Nạp Lam nghe xong sắc mặt hơi nguôi giận.“Hừ! Lần sau bọn họ dám canđảm vô lễ trong lời nói với trẫm nửa, trẫm tuyệt không tha thứ!”.

Tiểu Thuận Tử thật là đổ mồ hôi lạnh.“Dạ!Dạ.”

“Thay y phục!” Nạp Lam giơ hai tay ra, chờ người khác hầu hạ.

“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Thuận Tử lập tức gọi vài tên tiểu thái giám,động tác quen thuộc tháo kim quan trên đầu xuống,cởi long bào, thay mộtbào phục bằng gấm thêu khác.

Mặc xong, Nạp lam không khỏi phân trần đi ra ngoài điện.

“Hoàng Thượng, ngài muốn đến chỗ nào nha?” Tiểu Thuận Tử truy vấn.

Hàm dưới của Nạp Lam giương lên.“Đương nhiên là Điện Văn Hoa, trẫmnếu không tìm người hả giận,tức giận này làm thế nào cũng không tiêu .”.

Tiểu Thuận Tử nghe vậy sắc mặt thảm biến,“Hoàng, Hoàng Thượng……”.

“Đi tìm Cao Cần và Cổ Lục, trẫm hôm nay đánh hết sức một cuộc!” NạpLam không nhìn hai cung nữ đang quỳ, thái giám, thầm nghĩ mau chóng tìmnơi phát tiết lửa giận.

“Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Thuận Tử quả thật muốn khóc nha .

Cao Cần và Cổ Lục thay nhau ra trận trong lòng đều là kêu khổ thấutrời, lại chỉ có thể chờ tiểu hoàng đế đi ra mới thở phào.Thật ra thì,cùng Hoàng Thượng luận bàn võ nghệ,chỗ khó nhất chính là giả vờ thua,tuyệt không hể đánh thắng.Nếu làm cho Hoàng Thượng không có mặt mũi, sau ngày chắc chắn khổ sở .

Nạp Lam bỗng dưng chưởng ra, đem Cổ Lục mạnh mẽ đánh bại.“Đấu lại!”.

“Hoàng Thượng, ngài đánh cũng mệt rồi,hay là ngồi xuống nghỉ mộtlát.” Tiểu Thuận Tử cười theo mặt, ôn tồn khuyên nhủ,“Nô tài thấy ngàicũng thấm mệt,hay là ngồi xuống nghỉ tạm một chút……”.

Nạp Lam từ chóp mũi thở ra:“Ai nói trẫm mệt?Thật sự còn sớm! Cao Cần!”.

Cao Cần nuốt một chút nước miếng,“Dạ!”.

“A!” Tiểu Thuận Tử không khỏi đặt tay lên trán than nhẹ.

Lúc này,một góc đại điện có hai bóng người đung đưa,chăm chú nhìnlên, đúng là hoàng thái hậu đầu đội mũ phượng, cùng với tiểu cô nươngmấy ngày gần đây bị triệu tiến cung — Linh Lung.

Hoàng thái hậu không biết làm thế nào lắc đầu.“Hoàng Thượng thật sựlà càng ngày càng tệ hơn,đem thị vệ trong cung triệu đến để đánh nhauvới ngài, cũng không ngẫm lại bọn họ đều có nhiệm vụ trong người.Nếuchính sự chậm trễ, trách nhiệm sẽ do ai gánh? Linh Lung, tất cả đều nhờcon ! Con phải giúp ai gia chiếu cố hắn .”.

Nàng trầm ngâm một chút mới nói:“Thái Hậu, Linh Lung chỉ sợ sẽ làm người thất vọng ”.

“Thật sự ngay cả con cũng không có biện pháp sao? Trừ con ra, ai giathật sự không biết nên nhờ ai giúp đỡ mới tốt. Linh Lung, ai gia tintưởng con tuyệt đối có biện pháp quản thúc được Hoàng Thượng, mặc kệ con muốn làm gì, ai gia đều toàn lực ủng hộ con.” Hoàng thái hậu do nhớ rõbộ dáng năm đó của Linh Lung, nên đem tất cả hy vọng đặt lên trên ngườinàng.

Linh Lung rũ mí mắt xuống, suy tư một lát sau đó nhẹ giọng nói:“Nhưng mà…… Thân thể Hoàng Thượng là vạn kim,ta sợ xuất thủ quá nặng, HoàngThượng sẽ chịu không nổi,vạn nhất hắn bị thương……”.

“Đó cũng do Hoàng Thượng học nghệ không tinh, không trách được con.Ai gia cho con tiến cung, chính là hy vọng con không kiên kỵ thân phậncủa hắn,áp chế uy phong của hắn, con muốn làm cái gì thì cứ việc làm.”.

Đối mặt với hoàng thái hậu bất lực và khẩn cầu,linh lung thật sựkhông nói nên lời cự tuyệt.Sau khi lo lắng suy nghĩ,nàng rốt cục gật đầu đồng ý .

“Được,con sẽ giúp.”.

Hoàng thái hậu mừng rỡ, kích động cầm bàn tay nhỏ bé của nàng,“Cám ơn con,Linh Lung, ân tình này ai gia sẽ ghi tạc chặt chẽ trong lòng.”.

Linh Lung khiêm tốn mỉm cười nói:“Thái Hậu ngàn vạn không nên nói như vậy, nếu tương lai Hoàng Thượng có thể trở thành một vị minh quân,đâycũng là phúc của thiên hạ, chỉ cần Linh Lung có thể giúp được,nhất địnhsẽ tận lực làm.”.

“Vậy ai gia liền đem Hoàng Thượng giao cho con .” Hoàng thái hậu nghe vậy cảm giác như trút được gánh nặng trên vai lập tức thấy nhẹ nhỏm rất nhiều.

Linh Lung lại một lần đưa mắt nhìn tình huống trong điện, bọn thị vệđều bị đánh ngã,còn dáng vẻ của Nạp Lam thì nhìn người bằng nửa con mắt, nàng hít thật sâu một hơi, sau đó tung người nhảy,thân hình nhỏ nhắnnhẹ như lông chim bay xuống trong điện.

Bởi vì nàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, Cao Cần và Cổ Lụcchợt mạnh như hổ nhảy lên, hai người đồng thời bày ra trạng thái đềphòng.

“Nàng là ai? Tự tiện xông vào đại nội hoàng cung là tội chết, nàngkhông muốn sống nữa sao?” Nạp Lam đẩy mạnh Tiểu Thuận Tử đứng trước mặtra, lớn tiếng chất vấn.

Hoàng thái hậu thấy thế, đúng lúc ra mặt giải thích, miễn cho LinhLung thật sự bị nghi thành thích khách.“Nàng tên là Công Tôn Linh Lung,là khách ai gia mang tiến cung, tất cả các ngươi đều có thể lui xuống.”.

Nếu không phải thích khách,Cao Cần và Cổ Lục đương nhiên lau chùi long bàn chân – chạy nhanh!

Nạp Lam cao ngạo nghiêng người liếc mắt nha đầu xinh xắn lanh lợi,nhìn qua giống như là tiểu nữ oa chưa dứt sữa, hoài nghi hỏi:“Nàng làkhách? Trẫm tại sao cho tới bây giờ còn chưa có nghe qua nhân vật nhưvậy?”.

“Nàng không chỉ là khách của ai gia, cũng là vợ chưa qua cửa củaHoàng Thượng,là hoàng hậu nương nương tương lai.” Lời này vừa nói ra,không chỉ Nạp Lam cảm thấy khiếp sợ, ngay cả linh lung cũng kinh ngạc.

“Thái Hậu……” Kế hoạch của người dường như không có điều này.

Hoàng thái hậu nhìn Linh Lung nháy ánh mắt, muốn nàng an tâm đừng nóng lòng,tránh để lộ kế hoạch.

Nạp Lam sớm thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ,“Mẫu hậu, rốt cuộc đã xảy rachuyện gì? Trẫm khi nào muốn lấy vợ nha ?” Hắn sớm đã quên chuyện vàinăm trước.

Hoàng thái hậu bày ra vẻ mặt từ mẫu, đáy mắt lại biểu lộ giảohoạt.“Năm nay Hoàng Thượng bao nhiêu tuổi, cũng đến cưới vợ sinh con, vì hoàng thất lưu lại huyết mạch .Năm đó tiên đế cũng bằng tuổi ngài đãcưới ai gia, cho nên thái hậu tự nhiên cũng nên tính cho con. Rồinói,Linh Lung là chi nữ cố nhân, vong phụ của nàng từng cứu tiên đế mộtmạng, cùng tiên đế có giao tình sâu đậm, cho nên ai gia muốn lập nànglàm hậu.”

“Chỉ vì báo ân,muốn trẫm tùy tiện lấy một nữ nhân lai lịch không rõkia ,trẫm là hoàng đế chẳng phải là làm rất uất ức sao? Trẫm không đápứng!” Nạp Lam thở hồng hộc nói.

Linh Lung phân tích đối thoại của bọn họ, nghĩ đến lời nói dối của hoàng thái hậu hẳn là có dụng ý , nàng đành phải diễn theo kế hoạch.

“Nếu Hoàng Thượng không muốn lấy linh lung, chỉ cần có bản lãnh đánhbại ta, việc hôn sự này xem như xóa bỏ như chưa bao giờ tồn tại qua.”Nhưng mà, bằng công phu hắn tuyệt đối không có khả năng đánh thắng nàng.

Hắn cười lạnh lùng ,“Đây chính là nàng nói .”