Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 11



“Phượng Minh Điện?” Tiểu Thuận Tử thất thanh kêu to,“Hoàng Thượng,ngài không phải là muốn……” Trời ạ! Nhưng Nạp Lam chỉ cười không nói, bất quá nụ cười kia có vẻ biến hoá kỳ lạ khó lường, làm cho Tiểu Thuận Tửnhìn thấy da đầu thẳng run lên.

“Hoàng, Hoàng Thượng, như vậy không tốt lắm đâu! Người ta chung quylà tiểu cô nương, ngài trò đùa dai như vậy dường như không hay…… Ách……Nô tài là nói…… Hoàng Thượng muốn làm như thế nào thì làm như thế ấyđi.” Lúc Nạp Lam trừng mắt như ăn thịt người,Tiểu Thuận Tử đem lời nóicứng rắn đảo ngược lại.

Nạp Lam hét lên,“Còn không mau chuẩn bị kiệu!”.

Tiểu Thuận Tử xoa xoa hai tay, cười đến miệng cứng ngắc.“Hoàng Thượng cần gì phải tự mình đi một chuyến, không bằng để cho nô tài đi thay.”.

“Trẫm muốn tận mắt thấy dáng vẻ kêu cứu của nàng, bằng không trẫm không cam lòng.”.

Ai! Hoàng Thượng thật đúng là đứa nhỏ không lớn,lại ghi hận như vậy,mới có thể nghĩ ra thủ đoạn trả thù như vậy. Nhưng mà, lỡ như Linh Lungcô nương có cái cái gì sơ xuất, hoàng thái hậu trách tội xuống dưới,chính mình cũng là đồng lõa, giống như chạy trời không khỏi nắng nha!Tiểu Thuận Tử buồn rầu nghĩ.

Nạp Lam không kiên nhẫn quát:“Tiểu Thuận Tử, còn không mau đi!”.

“Dạ, nô tài đi liền.” Tiểu Thuận Tử chạy đến sắp té.

“Hừ! Xú nha đầu kia tuyệt đối không thể nghĩ trẫm xuất chiêu này,thừa dịp nàng ngủ say! Thả vào trong chăn của nàng, để nàng sợ tới mứcnàng kinh thanh thét chói tai, đến lúc đó nhất định vô cùng vui nhộn,trẫm sẽ chờ xem nàng kêu cứu.” Nạp Lam chỉ chờ Linh Lung đau khổ, nghĩđến chính mình chết chắc rồi,lúc đó hắn mới mời ngự y tới cứu nàng, đếnlúc đó lòng nàng cảm kích,cho nên không dám ở trước mặt hắn làm càn. Kếhoạch này thật sự là không chê vào đầu được.

Qua sau một lúc lâu,Tiểu Thuận Tử đi rồi quay lại,“Hoàng Thượng, kiệu đã chuẩn bị.”.

Nạp lam cười gian nói:“ Đi!Còn chờ gì nửa nha”.

Vài tên thị vệ gác Phượng Minh Điện, nửa đêm liếc thấy kiệu hoàng đếđi vào, vội vàng muốn lên trước chào, lại bị Nạp Lam ngăn lại,hắn chỉ sợ đánh thức Linh Lung đang ngủ say.

Tiểu Thuận Tử hạ giọng nói:“Hoàng Thượng, hay là để cho nô tài đi……”.

“Ngươi thực xúi bậy!! Chờ bên ngoài cho trẫm , ai dám tiến vào, trẫmliền chem. Đầu người đó!”Nạp Lam uy hiếp xong bước đi nhẹ nhàng, rấtgiống như tên trộm ẩn vào trong tẩm điện.

“Hoàng, Hoàng Thượng……” Tiểu Thuận Tử gấp đến độ giống kiến bò trênchảo nóng,lại không thể xin giúp đỡ, chỉ có thể hợp hai taycầu Bồ Tátphù hộ.

Nạp Lam thuận lợi tiến vào trong điện trong chốc lát cảm thấy trò đùa này thật kích thích, nghĩ rằng, cuối cùng có thể cho xú nha đầu thườngđối nghịch với hoàng đế, về sau ở trước mặt hắn sẽ không bất tuân nhưvậy,và giống những người khác nhau đối với hắn cung kính.

Lén lút đi vào nội thất, chỉ có nến phát ra ánh sáng mỏng manh, NạpLam nín thở, chậm rãi tới gần chổ Linh Lung ngủ, đáy lòng chưa kịp phátra tiếng hoan hô thắng lợi.

Xú nha đầu này dám làm cho hắn mất hết mặt mũi, thù này hắn sẽ báo .

Nạp Lam chậm rãi cúi người xuống,muốn xác định người trên giường cóthật ngủ say hay không, nhưng mà khi hắn dò xét thấy dáng ngủ ngây thơđộng lòng người, gò má trắng mịn giống trẻ con,làm hắn có chút giật mình

Hai người đối lập vài ngày, mỗi lần hẹn gặp lại mặt đều tức giận đếnmắt đều đỏ,cho nên hắn chưa từng nhìn kỹ diện mạo của nàng, không nghĩnàng…..“Đáng yêu”…như vậy. Hai chữ này nhất thời hiện lên trong đầu, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã. Thật sự là gặp quỷ ! Hắn tại sao lạicho rằng xú nha đầu này đáng yêu, hẳn đáng lý phải thật giận mới đúng.

Hắn vỗ chỗ tim đập mạnh,Nạp Lam vẫn quyết định tiếp tục hành động,hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.

Hắn vụng về muốn gỡ miệng túi, kết quả càng muốn mau một chút lạicàng không gỡ được, gấp đến độ đầu hắn đầy mồ hôi, Linh Lung đã trải qua luyện tập võ công giờ phút này nhận thấy trong phòng còn có một ngườikhác, phút chốc trợn mắt.

“Ai?”.

Không xong!Nạp Lam thấp thỏm không yên nhất thời kinh hoảng, quay đầu muốn chạy, không ngờ túi nhỏ lại được nới lỏng ra, một con độc xà thừadịp chạy ra, trước khi đi còn đưa hắn một cái lễ gặp mặt!

“A –” Cổ tay phải truyền đến một trận đau đớn, làm cho hắn phát ra tiếng kêu đau.

“Hoàng Thượng?” Nhận ra tiếng nói của Nạp Lam,Linh Lung chạy nhanh xuống giường,“Sao lại thế này?”.

Nạp Lam ngã ngồi trên mặt đất, cầm cổ tay bị con rắn hôn lên,vẻ mặttái mét, ngay cả giọng nói cũng phát run,“Trẫm…… Trẫm bị rắn cắn .”.