Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 1



Hừ! Các ngươi còn dám tự xưng là đại nội cao thủ,dưới ba chiêu đã bịtrẫm hạ,thật sự là vô dụng!”Thiếu niên cẩm y đứng chính giữa Điện VănHoa đảo ánh mắt qua,uy phong lẫm liệt quát.

Cao Cần cười gượng hai tiếng,“Đó là bởi vì Hoàng Thượng quá lợi hạithôi! Nô tài làm sao là đối thủ của ngài, Cổ Lục, ngươi nói đúngkhông?”.

Tên thị vệ Cổ Lục liếc mắt sang bên kia một cái, vội vàng làm vẻ mặttươi cười phụ họa,“Đúng vậy, đúng vậy! Cao Cần nói đúng.Võ công củaHoàng Thượng đã muốn tới tình trạng xuất thần nhập hóa, cho dù là caothủ nhất đẳng nhất trên giang hồ, cũng cũng không phải là đối thủ củaHoàng Thượng, thật sự làm cho nô tài bội phục sát đất.”.

“Hừ!Cả hai người các ngươi cũng chỉ giỏi khua môi múa mép màthôi.”Ngoài mặt thiếu niên cẩm y hừ một tiếng, nhưng đáy lòng cũng tương đối thoải mái.“Cổ Lục, đến phiên ngươi .”.

Cổ Lục nghe vậy, trong lòng nhất thời buồn rầu, da mặt căngthẳng.“Hoàng Thượng,ban đêm hôm qua nô tài bị tiêu chảy, chỉ sợ thể lựckhông tốt! Có thể tự nhận thua được không?” Cùng Hoàng Thượng đánh nhaulại không thể đánh trả, chỉ có thể chịu đáng, hắn dứt khoát đầu hàngtrước, miễn cho da thịt chịu khổ.

Thiếu niên cẩm y hoài nghi nghiêng người hỏi,“Thật là như vậy sao?”.

“Thật sự, thật sự! Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể hỏi Cao Cần ngủ cùng phòng với nô tài, hắn biết rõ nhất…… bất quá .” Hừ! Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.

Mắt Cao cần lộ ra hung quang trừng mắt liếc sang Cổ Lục hãm hại hắn,sau đó nở nụ cười giả nói:“Chỉ có hai lần đau bụng là cái gì,Cổ Lụcchính là đại tham ăn , nhìn dáng người vượt quá phát triển thì biết,Hoàng Thượng cứ việc đánh nhau với hắn, xem như thuận tiện giúp hắn giảm béo.”.

“Cao Cần, ta với ngươi không oán không thù, ngươi làm gì muốn muốn kéo ta xuống nước?” Cổ Lục trừng mắt hỏi thẳng.

Cao Cần dõng dạc nói:“Cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”.

Thiếu niên cẩm y, cũng chính là người ba năm trước đăng cơ, năm nayvừa tròn mười lăm tuổi tiểu hoàng đế Nạp Lam không ai bì nổi hét lớn,“Cổ Lục, trẫm gọi ngươi ngươi liền đến đây!”.

Cổ Lục bị điểm danh, chỉ đành kiên trì đứng lên.“Nô tài tuân chỉ.”.

Lén nuốt nước miếng, hai tay mở ra chiêu thức, nhìn như hữu mô hữudạng, chẳng qua là làm cho đẹp mắt mà thôi, căn bản không dám xuất ranửa điểm nội lực, sau đó triển khai thế công.

“Xem chiêu!” Nạp Lam phút chốc triển khai quyền cước, mãnh liệt đánh úp về phía nhược điểm Cổ Lục.

Hai bên đều tiến tới ,Cổ Lục cố ý phóng nhường,Nạp Lam từ đầu đến cuối đều chiếm ưu thế, rất nhanh bức hắn đến đường cùng.

“A!” Nạp Lam hô to một tiếng, vận đủ nội lực, đánh về phía lòng ngực.

Cổ Lục thấy thế, vốn có thể dễ dàng tránh né, lại lo cho tôn nghiêmđế vương,đành phải kiên cường chịu một chưởng, sau đó làm bộ bị thua, cả người ngã xuống mặt đất, lập tức được phán bị loại,lúc này mới thở dàinhẹ nhõm một hơi.

“Ôi! Hôm nay nô tài lại thua trong tay Hoàng Thượng, Hoàng Thượng quả nhiên không ai địch nổi.” Dù sao nói lời ngon tiếng ngọt không cần tiêu tiền, nhiều thêm vài lời cũng không sao.

“Thật tốt quá! Hoàng Thượng, võ nghệ của ngài thật sự là càng ngày càng tiến bộ .”.

Một tiếng nói lanh lãnh, giống như nam lại giống như nữ vang lên, còn phối hợp tiếng vỗ tay .

Được tán dương như vậy,Nạp Lam đắc ý ưỡn ngực, trong mắt lóe ánhsang kiêu ngạo.“Các ngươi thật sự là không có triển vọng,nếu ngay cảtrẫm còn đánh không lại, thì lấy cái gì bảo vệ an toàn của hoàng cung?Thật sự là làm cho trẫm quá thất vọng rồi.”.

“Hoàng Thượng nói đúng cực kỳ, bọn họ lại còn dám khoe khoang là đạinội cao thủ, theo ta thấy, để cho tất cả bọn họ về nhà ăn còn hay hơn.”Hầu hạ tiểu hoàng đế hơn hai năm nhiều,Tiểu Thuận Tử đương nhiên hiểuđược tâm tư của hoàng thương, làm cho chủ tử vui lòng.

Cao Cần và Cổ Lục liếc mắt nhìn nhau, bình thường bọn họ tuy rằngthích đấu võ mồm, nhưng giúp đỡ nhiều năm qua cho nên bọn họ rất ăn ý,chỉ cần ánh mắt bọn họ có thể đoán được ý nghĩ của đối phương.

“Theo lời của Hoàng Thượng, chúng tôi không phải là đối thủ của ngài, bất quá nô tài đã nghĩ ra một người tốt hơn.” Cao Cần cười gian nói.

Nạp Lam xoay mình ánh mắt sáng lên,“Ai? Nói mau!”.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Cổ Lục giơ một ngón tay ra, ở trước mắt Nạp Lam điệu bộ xoay vòng, cuối cùng chỉ về hướng sớm “Hoadung thất sắc” Tiểu Thuận Tử.

Tiểu Thuận Tử thoáng chốc từ đầu lạnh đến chân,“Ngươi…… Các ngươiđừng nói bậy, Hoàng Thượng, đừng, đừng nghe bọn họ……” Hắn thân là nộithị bên người hoàng đế, đương nhiên phải biết được một ít quyền cướccông phu,phòng khi tất yếu phải bảo vệ chủ tử vô cùng tôn quý, nhưngkêu hắn và chủ tử bàn luận võ công……

“Như thế nào?Ngươi nghĩ trẫm đánh không lại sao?” Nạp Lam giận tái mặt hỏi hắn.

Gần vua như gần cọp, Tiểu Thuận Tử tự nhiên hiểu được xem mặt sắc làm việc.“Ách…… Này…… Hoàng Thượng võ công cái thế, đánh khắp thiên hạ vôđịch thủ, nô tài không phải là đối thủ của ngài.”

Nạp Lam tức giận trừng mắt,“Cái này không được. Đến đây đi!”.

“Nô tài tuân chỉ là được.” Tiểu Thuận Tử khóc không ra nước mắt trừng hai người đã hãm hại hắn. Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta! Trong lòng hắn oán hận mắng.

Nạp Lam xoa tay, chờ mở ra võ nghệ cao siêu.“Trẫm chuẩn bị xuất thủ !”.

“Nô tài chuẩn bị xong .” Tiểu Thuận Tử nuốt một ngụm nước miếng, chuẩn bị chịu tội TT_TT

Nạp Lam hô to,“Tiếp chiêu đi!”.

“Oa! Đau chết ta !” Tiểu Thuận Tử ôm bụng kêu đau.

“Cú đấm của Trẫm còn chưa đụng tới ngươi, ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì?” Sắc mặt Nạp Lam quả thực không chỉ khó coi, nhìn sơ cũng biếthắn đang giả vờ.

Thảm ! Hắn kêu quá sớm,Tiểu Thuận Tử biết lần này mình xong đời , hai chân nhất thời như nhũn ra.

Cao Cần và Cổ Lục tránh sang một bên cười trộm. Thật là,muốn diễn trò còn phải theo chân bọn họ học thêm!

Tiểu Thuận Tử lập tức rơi lệ đầy mặt quỳ gối bên chân Nạp Lam, giốngnhư cún con trung thành vẩy đuôi mừng chủ,“Hoàng, Hoàng Thượng anh minh, nô tài võ công vụng về, thân phận ti tiện, thật sự không xứng luận võcùng Hoàng Thượng, nhưng trong lòng nô tài vĩnh viễn hướng về HoàngThượng, sùng bái Hoàng Thượng……”.

“Woa!Tất cả trong long hắn đều nói ra hết.” Cổ Lục líu lưỡi nói.

Cao Cần thấy vậy tấm tắt líu lo.“Cổ Lục, xem ra chúng ta còn phải học thêm.”.

“Đúng vậy, đúng vậy!Thái giám chết bầm này thật là có đủ lời nịnh nọt.” Cổ Lục và Cao Cần giống nhau, thật là cam bái hạ phong.

“Tất cả đều cút xuống đi!” Tiếng giận giữ mắng mỏ thuộc về thiếu niên trẻ trung.

Một đám nô tài lập tức tông cửa xông ra, chỉ sợ chọc giận phải tiểuhoàng đế nổi danh bá đạo, không cẩn thận liền đem mạng nhỏ đánh mất.

Tất cả mọi người mừng rỡ bỏ trốn mất dạng, chỉ có thái giám TiểuThuận Tử thân là bên người Hoàng Thượng cho nên không thể theo đi rangoài tránh sóng gió, ai biểu hắn mang trọng trách trong người.

Tiểu Thuận Tử kiên trì cúi người nở nụ cười, trong lòng nơm nớp losợ.“Hoàng Thượng, là ai chọc ngài đến như vậy? Nô tài chắc chắn giúpngài giáo huấn hắn một phen.”.

“Hừ! Ngươi dám sao?” Nạp Lam tức giận hỏi lại:“Ông lão ấy ỷ là nguyên lão đại thần trong triều, luôn miệng nói trẫm là vua bù nhìn, rõ ràngkhông để trẫm vào trong mắt! Trẫm muốn cách chức quan bọ họ, cho bọn họvề quê làm ruộng!”.