Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 49: For lâm miểu miểu



EDIT: DƯƠNG QUYÊN

"Anh muốn làm như thế nào?" Cô lo lắng hỏi.

Vẻ mặt của Tông Chính trùng xuống, trong ánh mắt nhìn cô có nhiều hơn mấy phần dịu dàng: "Yên tâm, anh có chừng mực, bọn họ thích giở thủ đoạn, anh càng thích quang minh chính đại."

Anh quả thực thích dùng phương thức đường đường chính chính hơn, chấm dứt đề tài liên quan "ai là hung thủ", cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, thì âm thanh của Tông Chính vang lên trên đỉnh đầu cô: "Lúc đó......em sợ không?"

Cái đầu bên dưới cằm anh lắc trái lắc phải.

Tông Chính cũng đoán như vậy, Lý Trân còn căn dặn anh dạo này phải chú ý đến cảm xúc của Lâm Miểu Miểu, nếu cần thiết tốt nhất đi điều trị tâm lý.

Lúc anh ở bệnh viện nhìn thấy cô, hoàn toàn là bộ dạng như người không có chuyện gì, bình thản ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, Lâm Miểu Miểu nhìn giống một người vô cùng yếu đuối, nhưng trên thực tế lại vô cùng gan dạ, nào biết sợ là gì. Tông Chính cũng không nhắc đến chuyện điều trị tâm lý, người ta nói không sợ, lời an ủi anh còn dùng vào đâu được.

Tông Chính im lặng mấy giây, sau đó kéo chủ đề lại vấn đề mình quan tâm nhất.

"Em không hài lòng với biểu hiện ngày hôm qua của anh?"

Lâm Miểu Miểu: "......"

"Chỉ bằng chút đạo hạnh của em, còn muốn lảng sang chuyện khác?" Anh liếc nhìn cô xem thường, phối hợp với cô nói sang chuyện khác càng chẳng qua là muốn biết giữa cô và Lâm Thế Quần rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thôi.

Anh nâng mặt cô lên: "Em có điểm nào không hài lòng? Khung cảnh? Tư thế? Hay là anh quá dịu dàng? Em thích thô bạo? ......em lớn lên ở nước Y, có phải anh bảo thủ quá không? Em cảm thấy không có hứng thú?"

"......đi ngủ!"

Chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, làm sao Tông Chính dễ dàng bỏ qua cho cô, anh bỗng nhiên xoay người đè lên người cô, Lâm Miểu Miểu thấy mình gần như bị ép thành mặt phẳng, không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cô mở miệng khẽ la lên.

Tông Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, cảm thấy cô khang khác, so với trước đây quả thực vừa mắt hơn nhiều, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt này, đường cong lại lộ ra vẻ dịu dàng, trong con ngươi tựa như phủ một tầng nước, ngay cả tiếng kêu cũng như vậy, cao thấp trước sau, du dương trầm bổng, trong lòng anh đắc ý, đây đều là công lao cày cấy một đêm của anh.

"Anh xuống đi!" Lâm Miểu Miểu đẩy đẩy anh.

Anh không những không xuống, còn giang hai cánh tay, giống như một chiếc chăn bông nặng trịch, ép Lâm Miểu Miểu không hài lòng điểm nào?"

Lâm Miểu Miểu không nói gì mà nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng biết không trả lời anh, anh chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua tiếp tục làm phiền cô, cô suy nghĩ mấy giây, liền bắt đầu ra sức thể hiện sự bất mãn với Tông Chính: "Ngày hôm nay cả người em đều đau, nhất là chân......còn có vì sao em đang ngủ anh lại phải đánh thức em?......còn nữa cái lần gần sáng ý! Xuống đi! Nặng quá, cả người em đau lắm!"

Tông Chính im lặng lật mình nằm xuống bên cạnh cô, nghiêm túc giải thích: "Lần đầu tiên nhất định sẽ có ảnh hưởng còn lưu lại, đây là hiện tượng rất bình thường, ngay cả quá trình đổ máu kia em cũng được lược bỏ, người khác chảy máu há chẳng phải đau chết sao?" Dừng lại một lúc, anh ngượng ngùng bồi thêm một câu "Anh cũng đau lắm!" Đó là lí do lần đầu tiên đau tí xíu là hiện tượng vô cùng bình thường.

Anh liếc nhìn cô, dùng giọng điệu phê bình nói: "Lâm Miểu Miểu, em bây giờ càng ngày càng giỏi nói láo nhỉ! Em nhảy xe cũng không kêu đau với anh, chút chuyện cỏn con này cũng kêu đau?"

"Lúc nào thì em kêu đau với anh? Là anh cứ muốn hỏi em không hài lòng về anh ở điểm nào!" Cô bẻ lại, "Anh biết rõ lần đầu sẽ để lại hậu quả, vậy mà còn làm thêm hai lần......!!"

Nghẹn lâu như vậy, lần đầu tiên anh làm lại khó chịu, đương nhiên muốn làm lần thứ hai, lần gần sáng tỉnh lại không đúng lúc, tỉnh cũng đã tỉnh, thuận tiện không phải sao!

Anh liếc cô, hời hợt kéo cô vào cuộc: "Lúc làm, em cũng không từ chối!" Anh kéo cô vào trong lòng mình, trong mắt phượng tất cả đều là xem thường, "Bây giờ muốn trở mặt? Em ăn cơm cùng cha vợ tâm trạng không tốt, còn đổ hết tức giận lên đầu anh, Lâm Miểu Miểu, bây giờ em rõ là càng ngày càng......"

Lâm Miểu Miểu mệt mỏi xoay người, đưa lưng về phía anh.

Tông Chính: "......" Vừa nãy anh còn cảm thấy Lâm Miểu Miểu vừa mắt hơn, hiện tại anh nhất định phải thu hồi những lời này!

Buổi chiều, tầng năm mươi tháp đồng hồ đều ở trong tình trạng sợ bóng sợ gió, Giang Trạch cảm thấy ngày tháng gần đây sẽ vô cùng chật vật, trước kia tuy rằng tính tình Tông Chính không tốt, nhưng từ trước đến giờ công tư phân minh, đâu có vì anh nói mấy câu với Lâm Miểu Miểu đã gây khó khăn cho anh, nhất là một tuần gần đây, không biết tại sao Tông Chính không tới công ty, Giang Trạch gặp phải chuyện cần quyết định của sếp, gọi điện thoại cho sếp, có thể nói là cảm xúc phập phồng, lo lắng mình không cẩn thận phá hỏng chuyện tốt gì ảnh hưởng tới tâm trạng của Tông Chính, sau đó không còn một mảnh xương.

Buổi sáng Tông Chính không đến, Giang Trạch cầm điện thoại trong lòng đấu tranh năm phút đồng hồ, gọi cuộc điện thoại thứ hai, anh lại lần nữa ngơ ngác mười phút. Buổi sáng Tông Chính tương đối bận rộn, lúc đi tâm trạng dường như không tệ, một buổi trưa này nói chung Giang Trạch cũng có thể yên tâm ăn một bữa ngon, kết quả buổi chiều, Tông Chính vừa đi làm, hơi lạnh toàn bộ tỏa ra.

Giang Trạch ôm một đống văn kiện, lặng lẽ vì mình tưởng niệm một phút đồng hồ, bi tráng gõ cửa phòng làm việc.

Sau khi Giang Trạch để văn kiện xuống, đã chuẩn bị lấy tốc độ ánh sáng rút lui, Tông Chính đột nhiện lại gọi anh lại.

*

Sau khi Tông Chính đi khỏi Lâm Miểu Miểu mới dậy, sau khi rời giường phơi nắng trong vườn hoa được nửa tiếng, chị Chu đã đưa đến một đống đồ, nói là Tông Chính bảo Giang Trạch đưa về.

Tặng quà bình thường đều là bày tỏ ý tốt, Úc Hân tặng cô tranh, là để tỏ lời xin lỗi cũng để trong lòng dễ chịu hơn, như Tông Chính là sao đây?

Cô lấy một tấm thiệp nhỏ từ trong bó hoa hồng đỏ rực, bên trong chỉ có mấy chữ, bởi vì người viết tấm thiệp này tính cách thẳng thắn có cá tính, đơn giản mấy chữ, nhưng lại có thể biết người này rất mạnh mẽ, rất có uy thế.

......

For Lâm Miểu Miểu

Tông Chính.

......

Lâm Miểu Miểu đặt tấm thiệp lên bàn, mở một cái hộp khác, mặt đáy lót nhungđen, bên trong đặt một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh da trời trong như pha lê, Lâm Miểu Miểu nhìn thoáng qua rồi đóng hộp lại, cô thật sự không thích ngọc cho lắm, đắt tiền, dễ vỡ.

Miếng ngọc Quan Âm Khưu Thục Thanh cho cô, ngày đó tai nạn ô-tô, cô lăn một vòng trên mặt đất, đã vỡ thành mấy mảnh, chiếc vòng tay này có lẽ cũng giống kết cục của miếng ngọc kia.

Tông Chính vừa tan làm đã vội vàng về nhà, đây là lần đầu tiên từ khi chui ra từ bụng mẹ tặng quà cho người khác mà anh lại khẩn trương như vậy, đồ Lâm Miểu Miểu đã nhận được, sau đó không có tin tức.

Chí ít cũng nên gọi điện thoại cho anh chứ?

Anh viết tấm thiệp kia, để ám thị sau khi cô xem thì gọi điện thoại cho anh, kết quả đến tận khi tan ca, Lâm Miểu Miểu cũng không có phản ứng.

Anh rút ra một kết luận, đối với Lâm Miểu Miểu không thể dùng ám thị được.

Lúc Tông Chính bước vào hoa viên Thế Kỷ, chị Chu cho anh biết Lâm Miểu Miểu đang ở vườn hoa, hơn nữa buổi sáng và buổi chiều đều nán lại vườn hoa rất lâu.

Tông Chính rất ngạc nhiên ra vườn hoa bắt người, Lâm Miểu Miểu thực không giống người nhàn rỗi thích ngắm hoa, liệu có phải vì tâm trạng không tốt? Nhưng cho là tâm trạng cô không tốt, chỗ nên đến phải là phòng huấn luyện đấm bao cát mới đúng?

Lâm Miểu Miểu cũng không ngắm hoa thật, tấm thảm lông cừu đắp hờ trên đùi, cô nhắm hai mắt tựa lên ghế, Võ Tòng cũng lười biếng nằm ở bên chân của cô.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đây là tiếng bước chân của một người đàn ông, đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, rõ ràng, có lực.

Anh dừng bên cạnh cô, yên lặng không tiếng động, lại làm cho người khác không thể nào xem nhẹ, hơi thở nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng làm bầu không khí ấm lên, chóp mũi ngoài hương hoa thoang thoảng ra còn có một mùi hương khác, đó là mùi hương thuộc về đàn ông, dìu dịu, nóng bỏng.

Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn về phía anh.

……

Quần áo ma sát, Tông Chính khom lưng ôm cả cô cùng tấm thảm, ngồi lên ghế dựa của cô, đặt cô lên trên đùi mình, anh dán sát vào cô, cách mấy lớp quần áo, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh một cách rõ ràng, đây là một vòng ôm nóng bỏng lạ thường, làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong vườn hoa vẫn yên tĩnh như trước, chỉ có tiếng động nhẹ khi anh cử động, một lát sau, anh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong ánh chiều tà.

"Em thích không?"

Tầm mắt của cô dừng lại trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế dựa, hoa hồng sắc đỏ rực rỡ, cùng với hộp nhung màu đen, còn có tấm thiệp anh viết tay.

Cô thích nhất tấm thiệp này.

......

For Lâm Miểu Miểu

Tông Chính.

......

Đây là lần đầu tiên, tên anh và tên cô được đặt chung một chỗ, dùng ngòi bút của anh viết ra, nét chữ rất đẹp.

Sau đó là hoa, còn cái vòng đắt tiền mà dễ vỡ......

Cô sử dụng âm trong khoang mũi ừ một tiếng: "Thích." Nếu nói không thích, khỏi cần nghĩ cũng biết Tông Chính sẽ có phản ứng gì.

Tông Chính vui vẻ nở nụ cười.

Thanh âm của anh nếu như không mang theo tức giận cùng ngạo mạn, sẽ trở nên biếng nhác và trầm, anh dùng loại thanh âm này nói ở bên tai cô: "Hoa sen trong Thiên Hà Viên nở rồi, khi còn bé anh thích chèo thuyền thoi đứng ở giữa ao, hôm nào anh dẫn em đi chèo thuyền."

"Vâng."

Lúc ăn cơm chiều, lại một lần nữa Lâm Miểu Miểu hưởng thụ anh phục vụ gắp thức ăn cho cô.

Tông Chính nghỉ làm nhiều ngày, lại thêm mối quan hệ dây dưa không rõ kia của nhà họ Lâm, sau bữa cơm anh đi đến thư phòng làm thêm giờ, vừa tới chín giờ anh đã hào hứng kéo Lâm Miểu Miểu đi tắm, ý đồ rất rõ ràng.

Lâm Miểu Miểu cau mày, vẻ mặt kháng cự: "Người em khó chịu."

"......anh sẽ rất cẩn thận......"

Những lời kế tiếp của Lâm Miểu Miểu đều bị bờ môi cực nóng của anh ngăn lại trong cổ họng, cô im lặng hai giây, bất đắc dĩ hé môi, từ chối anh dường như càng ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Sau khi cởi sạch quần áo của Lâm Miểu Miểu, vẻ mặt của Tông Chính hơi hơi mất tự nhiên, anh nhớ mình rất dịu dàng, rất rất dịu dàng, rất rất rất dịu dàng......

Nhưng trên người cô sao có nhiều dấu hôn xanh tím đến vậy?

Anh nâng chân của cô lên đến ngang hông mình, hình như nâng đến nơi nào đó, cô kêu nhỏ một tiếng, giống như có chút đau.

Trên tay phải của cô còn băng kín bông gạc, tâm trạng của cô không tốt, thân thể cô không thoải mái, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ không có lương tâm.

Anh im lặng hai giây, sau khi tắm xong cho cô, lập tức ôm lên giường, đón ánh mắt kinh ngạc của Lâm Miểu Miểu, anh hậm hực nói: "Em ngủ trước đi, anh còn có chút chuyện chưa làm xong."

Buổi tối ngày hôm trước Tông Chính nghĩ hôm nay hẳn là có thể, anh đặc biệt “săn sóc" để cô nghỉ ngơi một ngày, ông xã tốt như vậy đi đâu mà tìm, thế nhưng, Lâm Miểu Miểu cho anh một tia sấm sét giữa trời quang, kỳ kinh nguyệt của cô tới.

Là sói thì đều muốn ăn thịt, trước đây chưa ăn thì cũng thôi, anh đã ăn thịt rồi bảo anh ăn chay làm sao được?

Đầu Tông Chính chỉ có một chữ: Kháo!(1)

Nếu như thêm một động tác nữa, anh muốn dựng thẳng ngón tay giữa(2).

Hậu quả của việc dục vọng không thỏa mãn chính là tính tình càng nóng nảy, nhưng hậm hực của anh không thể bạo phát với Lâm Miểu Miểu, cho nên chỉ có thể chuyển sang công việc.

"......cậu gọi điện thoại cho Ngụy Thăng, trước ngày mai nếu như những tin tức xấu này còn chưa biến mất sạch sẽ, công ty sẽ phát tiền lương tháng này cho anh ta, sau đó trong vòng mười phút anh ta nhất định phải thu dọn xong đồ đạc, cút ra khỏi Thịnh Hoa cho tôi."

Tông Chính mắng người xong, văn kiện trên bàn rơi đến bên chân Giang Trạch, tập giấy lập tức bay toán loạn, Giang Trạch khom người cấp tốc nhặt tập giấy tờ rơi rải rác trên mặt đất, không hề dông dài dứt khoát đóng cửa lại. Tông Chính nới lỏng cổ áo, quay sang nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, tức giận trên gương mặt trong thời gian một cái nghiêng đầu, đã tan mất hơn nửa, dường như người vừa rồi dọa Giang Trạch sợ chạy mất dép, căn bản không phải là anh.

Nét mặt anh không thay đổi đi tới, hỏi: "Chán không?"

"......không chán đâu." Hôm nay là ngày thứ ba cô theo đi làm, cảnh này mỗi ngày cô đều chứng kiến vài lần, sau đó phát hiện trước đây Tông Chính đối xử với cô như vậy là còn khách khí chán.

Lúc anh làm việc, cô sẽ ôm máy tính xem phim truyền hình, tư liệu chụp ảnh, hoặc mang theo máy ảnh của mình đi loanh quanh trong tháp đồng hồ, thấy thứ gì có ý nghĩa, lập tức bấm máy chụp tanh tách một tấm.

Làm người mẫu, tất cả các công nhân viên trong tháp đồng hồ dàn cảnh, mấy ngày gần đây không ngừng kêu khổ, có một cấp trên tính tình thay đổi thất thường, tính khí nóng nảy đã rất áp lực rồi, nay lại thêm vị đại thiếu phu nhân không có chuyện gì còn mang một cái máy ảnh chụp ảnh khắp nơi.

Lâm Miểu Miểu đến chỗ nào, nhân viên chỗ đó đều biểu hiện cần cù chăm chỉ vô cùng, tất cả đều là một bộ dạng khí thế ngất trời, vùi đầu vào làm việc, cúc cung tận tụy, mỗi lần cô đi một vòng, đều cảm khái: Công nhân viên ở tháp đồng hồ quá nhiệt tình với công tác của mình, vì vậy cô càng cần mẫn chụp hơn.

Lâm Miểu Miểu thấy những ngày tháng gần đây mình quá sa đoạ, kiên trì chạy bộ buổi sáng hơn mười năm, sau khi cưới không chạy được mấy ngày, làm ở câu lạc bộ Tuyết Vực cũng có một tuần, cô hơi áy náy, lấy lý do: Gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, bận quá không đến được.

Buổi tối hai người cùng về nhà, lúc ăn cơm Tông Chính nhận được một cuộc điện thoại, sau khi anh tiếp điện thoại xong, vẻ mặt nặng nề, Lâm Miểu Miểu gửi ánh mắt hỏi thăm, bên môi anh nhếch lên nụ cười giễu: "Có người tự thú."

Lâm Miểu Miểu đặt đũa xuống, yên lặng chờ đợi câu nói sau của anh.

Người tự thú một mực khẳng định mình đã bị đối xử không công bằng, cho nên sinh ra tư tưởng ghét người giàu. Sau đó tổ chuyên án điều tra tư liệu về nghi phạm, chứng thực người này thường giúp người khác lắp ráp xe cộ phi pháp, cũng có thói xấu đánh bạc, gần đây nhất bị bọn cho vay nặng lãi ép đến đường cùng, vì thế tên này nhận một cuộc làm ăn, sau khi xong việc đối phương lại ỷ vào thân phận địa vị không trả tiền, nghi phạm cần tiền gấp giận mất khôn, trực tiếp chạy vào trong khu vực nhà để xe của phòng tranh, chọn chiếc xe nổi tiếng không vừa mắt ra tay.

Lâm Miểu Miểu cảm giác như có một đàn quạ đen đang bay trên đỉnh đầu, bởi vì chuyện này cô còn nghĩ đến tai nạn giao thông năm đó của Lý Yên, trong đầu gần đây cũng toàn là mối quan hệ lộn xộn kia của Lâm Thế Quần, chuyện xảy ra lâu vậy mà cô lại trở thành cá trong chậu bị vạ lây ư?

Cô có chút không cam lòng chất vấn: "Cho dù là ghét người giàu, tại sao phải chọn phòng tranh của Úc......?" Cô không biết xưng hô như thế nào với Úc Hân, gọi là dì Úc giống Tông Chính, luôn cảm thấy có điểm kỳ quặc.

"Người ỷ vào thân phận địa vị sửa xe không trả tiền, lại chính là cháu trai của Phương Đới."

Lâm Miểu Miểu không nói gì, cô cho rằng cuộc sống sau này nhất định sẽ toàn là cảnh tàn sát khốc liệt, lần đầu tiên tràn ngập ý chí chiến đấu như vậy, lúc này mới phát hiện hoá ra tất cả đều là cô suy nghĩ nhiều, tâm trạng thực sự rất không tốt. Có điều cô rất nhanh đã bình thường trở lại, không có bày mưu tính kế như trong tưởng tượng của cô đương nhiên là tốt nhất, cô chỉ cần một giả thuyết mẹ của mình có thể do người khác hại, trong lòng đã vô cùng áp lực rồi.

Cô thở phào một hơi, vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn: "Thì ra em đã suy nghĩ nhiều."

Tông Chính liếc nhìn cô, khẽ hất cằm, không đếm xỉa tới hỏi: "Em à, muốn nghe cách nghĩ của anh hay không?"

Lâm Miểu Miểu ngước lên, mờ mịt chớp chớp mắt, vẻ mặt anh tiết lộ không đồng ý với sự thật nào đó, giọng điệu nói chuyện với cô cũng thờ ơ......

Chỉ là bờ môi của anh không thể cảm giác được nhếch lên, ánh mắt sáng ngời nhìn cô chằm chằm, tựa như đang giục: Nhanh đến hỏi anh đi!

Chú thích:

(1) 靠: Mọi người dùng từ này để biểu thị sự ngạc nhiên hoặc phản đối. Ở đây lời Tông Chính nói có thể hiểu là: "khỉ thật", "chết tiệt", "khốn kiếp"

(2) Tại các quốc gia phương Tây, giơ ra ngón giữa bị coi là một cử chỉ thô tục và khiêu dâm. Cử chỉ này thường được dùng để lăng mạ người mà ngón tay này chỉ vào. Trong tiếng Việt còn có từ lóng "ngón tay thối" dùng để chỉ ngón giữa.