Nhà Có Đô Đô

Chương 6: Mỗi người đều có phiền não



Mỗi người đều có phiền não, mặc kệ bạn là chủ tịch một quốc gia, hay là bình dân cũng thế, chỉ cần là người, sẽ có phiền não.

Nhưng mà phiền não giữa người với người cũng không giống nhau, đẳng cấp cũng vậy.

Đô Đô phiền não chính là —- không có kẹo cùng kem, không có TV xem, không thể ôm vịt con chơi, mẹ cùng Cảnh ba ba chưa về, anh hai hư vẫn không chịu đến trường.

Một vị triết học phương tây nói, người có thể chết vì một điều phiền não, không có khả năng chết vì rất nhiều điều phiền não. Cho nên bạn nhỏ Đô Đô vẫn sống rất tốt, ăn vụng kẹo lần đó gọi là cơ trí dũng cảm, cứ nói tới ăn là lại anh dũng vô địch.

Cảnh Lỗi phiền não đẳng cấp cao hơn rất nhiều, thậm chí là một vấn đề xã hội.

Cậu…… không có hứng thú với phụ nữ.

Một thiếu niên đã tiến vào thời kì trưởng thành khỏe mạnh, không có hứng thú đối với khác phái, vậy cũng chỉ có một loại có thể…

Lúc này màn hình máy tính trên bàn học, một mail được mở ra, Cảnh Lỗi đã ngồi nhìn hồi lâu, trên mặt vẫn nhìn không ra biểu tình gì. Diện mạo anh tuấn điều kiện xuất sắc thiếu niên, cho dù khí chất lạnh lùng, nhưng vẫn đầy người say đắm. Không phải là chưa bao giờ nhận được thư tình, chính là đều ném tới nơi người khác vĩnh viễn không tìm thấy. Dựa vào lưng ghế ngồi một lát, sau đó cậu đứng dậy, đóng máy tính, xuống lầu, đi vào tủ lạnh phòng bếp lấy vài thứ để uống.

Một chỗ ngăn tủ phòng bếp hơi mở ra, băng ghế nhỏ của Đô Đô đặt ở một góc, lúc trước còn lại hơn một nửa gói đường phèn, đã không còn mấy viên. Cảnh Lỗi từ phòng bếp đi ra, Đô Đô đang ngồi trên cái đệm nhỏ chuyên dụng của nhóc trong phòng khách, quần đùi nhỏ màu xanh biếc, cùng với áo T-shirt cùng màu, lộ gần nửa cái bụng phình trắng mịn, hai cánh tay trắng mập đang cầm một tập tranh, cái trán rộng, cái miệng nhỏ hồng nhuận mím chặt, đôi mắt to đen bóng ươn ướt nghiêm túc nhìn chằm chằm tập tranh, ngay cả vịt con đang cạc cạc kêu ở lối vào cũng không động đậy, thật sự là cục cưng ngoan ngoãn thông minh hiếu học, nhưng mà đầu của em bé trên bìa sách đang hướng xuống dưới.

Hai hàng lông mày rậm của Lỗi nhíu lại, vừa rồi khi xem mail cũng chưa thấy kích động như thế. Cao lớn thân hình bước về phía trước, rút tập tranh ra, ôm lấy mềm bông bông Đô Đô đặt lên trên quầy bar lần trước dùng để phạt nhóc, hai bàn tay to đỡ lấy thân thể béo mập của Đô Đô.

“Có vào phòng bếp không?”

Đô Đô chột dạ khẽ lắc lắc đầu nhỏ.

“Vào phòng bếp để làm gì?”

Đô Đô không trả lời, cũng không lắc đầu. Mắt to nhấp nháy, nhìn anh hai.

“Lần trước ngồi ở chỗ này, là vì sao?”

…… Vẫn là không nói lời nào.

“Há miệng!”

Đô Đô từ từ há to miệng giống hình chữ “A”, đã từng phải đến khoa răng miệng nhi đồng kiểm tra rồi mà. Dù sao miệng cũng không có gì, không sợ.

Cảnh Lỗi cúi xuống, đầu lưỡi ở trong cái miệng nhỏ của Đô Đô quét một vòng, mút vào mấy cái, từ răng đến mặt trên đầu lưỡi đều có nồng đậm ngọt ngào hương vị đường phèn.

“Ngọt quá, anh nếm được vị đường phèn.” Núi cao còn có núi cao hơn, con cáo có gian xảo đến mấy cũng đánh không lại thợ săn. Gian tình của Đô Đô cùng kẹo đã hoàn toàn bại lộ, cái đầu to lập tức cúi xuống, ỉu xìu.

……

Hôm nay thời tiết sáng sủa, còn chưa tới chín giờ, ánh nắng không quá gắt, vô cùng thích hợp ra ngoài vận động.

Đô Đô cao 89 cm, cân nặng 32 kg, xương cốt phát triển bình thường, rõ ràng thiên về mập mạp, nhiều vận động một chút cũng không có hại. Hấp thụ ánh nắng, đẩy mạnh trao đổi chất, còn có thể phòng chống bệnh còi xương ở trẻ em.

Tuy rằng Đô Đô không có một chút dấu hiệu mắc bệnh này, tuy rằng Đô Đô tuyệt đối không yêu thương gì việc ra ngoài vận động……

Một thiếu niên anh tuấn cao ráo, một bé trai trắng trẻo mềm mại đáng yêu, phía sau là căn biệt thự màu trắng sang trọng đắt tiền, dưới chân là thảm cỏ xanh mượt, đẹp đến nỗi có thể chụp một bức ảnh quảng cáo cho khu dân cư, nhưng mà một trong hai diễn viên Đô Đô tuyệt đối không vui vẻ gì.

“Đô Đô, chạy mau!”

Giọng nói mạnh mẽ của anh hai thúc giục, nhưng mà quả bóng còn chạy nhanh hơn Đô Đô, nhóc chạy mãi chạy mãi, hai cái chân béo cũng không đủ dùng, lúc chạy trông như quả cầu trắng xọc xanh đang lăn tròn. Đô Đô đã chạy đến đầu đầy mồ hôi, mà anh hai vẫn ở phía sau thúc giục.

Cảnh Lỗi một thân áo T-shirt đen cùng với quần bò đen, ép sát vào thân hình để lộ những đường cong làm người ta vừa thấy chỉ muốn thét chói tai, chân bước từng bước dài, tương đương với Đô Đô chạy ba bước.

Quả bóng cuối cùng cũng chạy tới góc tường, ngừng lại, Đô Đô vươn tay, thở hồng hộc nhặt lên, hai tay ôm được quả bóng, bởi vì quán tính khiến cả người ngã về phía sau. Cảnh Lỗi vẫn đi theo bên cạnh nhóc, chính vì sợ quả thịt cầu này lúc chạy bị ngã sấp xuống, lúc này nhanh nhẹn vươn tay đỡ lấy, tuy rằng cũng chạm xuống mặt cỏ, nhưng mà không có thương tổn chút nào. Đô Đô tựa vào cánh tay anh hai, chổng vó ôm quả bóng da nằm trên mặt đất, rất giống con gấu mèo đang nghịch bóng, cũng không bị đau, một chút cũng chưa đụng tới, Cảnh Lỗi khom lưng cúi xuống xem xét tình hình của nhóc.

Đô Đô nằm trên cỏ, trời xanh mây trắng trước mắt bị thay bằng khuôn mặt anh tuấn đẹp trai mà lạnh lùng của anh hai.

“Anh hai, ừhm, bụng nhỏ đau!” Đô Đô thở phì phò, ***g ngực kịch liệt phập phồng, giọng nói ngọng ngịu non non đột nhiên la lớn.

Có phải do chạy nhanh quá không, Cảnh Lỗi vội vàng kiểm tra.

Vén áo Đô Đô lên, lấy ngón tay chọc chọc cái bụng trắng như tuyết, dừng một lát. Cảnh Lỗi không phải mắt X quang, nhưng lại có hỏa nhãn kim tinh, lập tức hiểu ra hành động xem thường anh hai của Đô Đô.

“Đứng lên! Chạy thêm một vòng nữa!”

“Anh hai, kê kê đau! Kê kê đau!” Đau đớn của Đô Đô chuyển chỗ thật nhanh nha.

Anh thấy em là đau mông! “Đứng lên! Mới chạy có một vòng!” Cánh tay dùng chút lực, nâng Đô Đô từ trên mặt đất lên.

Reng reng reng, mơ hồ nghe được điện thoại từ phòng khách. Cảnh Lỗi thuận tay khiêng theo Đô Đô vào nhà nghe.

Vào phòng, tới chỗ để điện thoại, vừa thấy số điện gọi đến, Cảnh Lỗi buông Đô Đô xuống, “Đô Đô nhấc đi.” Cậu biết quả thịt cầu chờ cú điện thoại này lâu rồi.

Đô Đô mới vừa bình ổn hơi thở, nhìn xem anh hai, liền vươn cánh tay mập mạp nhấc ống nghe lên.

“Ừhm, a lô……” Giọng trẻ con non nớt.

“Đô Đô,” Một giọng nữ thân thiết dịu dàng vang lên.

“Mẹ! Mẹ!” Đô Đô kích động nha. Giọng nói nhỏ xíu cũng cao đến nốt tám. Mắt to đen bóng giàn giụa nước mắt sắp tràn ra.

“Đô Đô ngoan, nhớ mẹ không? Hôn hôn bảo bối của mẹ, ở nhà có ngoan không, mẹ rất nhớ con…… Nhớ nghe lời anh hai, mẹ sẽ mua quà cho con……”

“Mẹ! Mẹ! Ừhm, anh hai, anh hai, anh hai! Anh hai bắt!…… Anh hai không cho! Ừhm ừhm…”

Bắt Đô Đô chạy bộ, cùng với không cho Đô Đô ăn kẹo với xem TV, phải nói cái gì trước đây? Đô Đô quýnh lên liền nói không rõ ràng. Đầu óc là một đống đặc sệt, bỏ lỡ thời cơ tố cáo. Anh hai đã lấy lại ống nghe.

“Alo, bọn con hết thảy đều tốt, dì cứ yên tâm…… Ba đâu…… Hai người cứ chơi vui vẻ…… Không cần, không cần phải trở về gấp, Đô Đô rất ngoan, cả hai cứ chậm rãi du lịch……”

Ư ư ư, Đô Đô ở một bên xen vào không được, sốt ruột quá nha. Ngẩng cái đầu to, liều mạng vươn cánh tay mập mạp, lại thế nào cũng không đủ với đến độ cao ống nghe, mẹ mau trở lại đi mà!

Tín hiệu vẫn không tốt lắm, Tô San ở đầu bên kia nói được mấy câu cũng chỉ có thể cúp máy, biết hai bảo bối ở nhà vẫn tốt là yên tâm rồi.

“Mẹ! Mẹ!……” Điện thoại đầu kia, đã chỉ còn tiếng đô đô……. Đô Đô lại mất mát.

Bên ngoài ánh mặt trời có chút gắt, Cảnh Lỗi cảm thấy không thích hợp tiếp tục vận động ngoài trời, cũng không bắt Đô Đô chạy bộ nữa, vào phòng Đô Đô lấy quả bóng da nhỏ màu vàng của nhóc, ở trong nhà vẽ một vòng tròn, làm cho nhóc ở trong nhà bắt bóng. Anh hai đếm, bắt đủ số, mới có thể nghỉ ngơi. Trong lúc bắt bóng cho Đô Đô uống một lần nước, còn uống thêm một ly nước trái cây, là anh hai tự mình dùng máy ép hoa quả làm, nước hoa quả tươi, vừa ngọt vừa ngon hơn rất nhiều nước ép mua ngoài.

…… Ngày hôm đó Đô Đô không có cách nào tránh thoát.

Ông mặt trời sắp đi ngủ, bạn nhỏ Đô Đô từ cánh cửa sổ sát đất, ngắm nhìn quang cảnh bầu trời nhuộm vàng tuyệt đẹp, thân hình nhỏ bé có vẻ yên lặng khác thường, thê lương thì cũng chưa tới, bởi vì thân thể tròn vo, không hợp nổi cái không khí kia. Một ngày của Đô Đô vừa kết thúc, không biết mẹ khi nào thì trở về, Đô Đô là điển hình thích tất cả mọi người, chỉ cần ở nhà, ở với ai cũng giống nhau. Nhưng mà cuộc sống hiện tại của nhóc không được tốt lắm, con cá vàng mắt to đang ở trong hang nhả bọt khí, vịt con ở chỗ lối vào đang vỗ cánh cạc cạc kêu đều sung sướng hơn nhóc.

Anh hai ở đâu, vừa rồi di động của anh hai vang lên, hiện tại đang ở trên lầu nói chuyện.

Đô Đô hận nha, chỉ hận mình không thể hóa thành siêu nhân, cùng anh hai xấu xa quyết đấu một trận, từ nay về sau cùng kẹo và TV sống cuộc sống hạnh phúc không chia lìa.

Chú chim ở trên đồng hồ lại đi ra báo giờ.

Trong phòng khách, Đô Đô mặc quần đùi, cánh tay để trần, giống một quả cầu tròn năng động đứng đó.

Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lôn, nửa ngày cũng không nhúc nhích, một cánh tay chống đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Từ lúc ở trên lầu nghe xong điện thoại vẫn ở tư thế này.

Đô Đô mắt to đảo qua quan sát hồi lâu, rốt cuộc cố lấy dũng khí, vươn đầu ngón tay nhỏ đi ấn TV. TV mở ra, đúng là lúc đang quảng cáo, quảng cáo kia Đô Đô rất quen thuộc, Ultraman bình thường ngay sau đó sẽ xuất hiện trên màn hình, chờ mong làm cho Đô Đô tràn đầy cõi lòng vui sướng.

Anh hai không nói chuyện, Đô Đô nhẹ nhàng di chuyển cơ thể mập mạp,

Mặt trời xuống núi, ánh sáng màu vàng xuyên qua cửa sổ sát đất hất vào trong phòng, phản chiếu lên ghế sa lon, tạo thành một vòng sáng.

Đô Đô phải ngồi trên cái ghế nhỏ, nếu không gần TV quá, anh hai nhất định lại chú ý!

Tuy rằng hôm nay anh hai có chút là lạ, nhưng vẫn phải cẩn thận mới được.

Cái ghế ở dưới chân anh hai, Đô Đô lết mông nhỏ chậm rãi cùng cẩn thận ngồi lên ghế, sợ anh hai đổi ý thì coi như hết!

TV đang chiếu xen vào quảng cáo mấy cảnh của một bộ phim truyền hình, một cô gái xinh đẹp tóc dài, vẻ mặt đau khổ nói, “Anh yêu em không?” (Kế tiếp, nam diễn viên chính đã yêu người khác chỉ ôm đầu, yên lặng không nói gì, sau đó đáp “Xin lỗi……” Sau đó lại là cô gái sử dụng nước mắt tấn công. “Em không muốn nghe lời xin lỗi……”) đoạn phim quen thuộc như thế, nam nữ si tình, cảm động lòng người, trăm lần cũng không ngán.

“Ừhm, anh yêu em.” Đô Đô cái cổ nhỏ đỡ cái đầu to, bập bẹ nói tiếp.

“Em yêu ai?” Cảnh Lỗi bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, làm Đô Đô hoảng sợ!

“Ừhm, ừhm…… Yêu anh hai! Đô Đô yêu anh hai!”

Khí phách ơi khí phách, vì Ultraman liền toàn bộ vứt bỏ. Cảnh Lỗi không nói nữa, chỉ vươn tay đem cả Đô Đô lẫn ghế nhỏ lùi về phía sau một chút, sau đó lại im lặng ngồi như cũ. Đô Đô cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mắt to tập trung, đảo qua nhìn chằm chằm TV. Nhạc điệu làm cho Đô Đô nhiệt huyết sôi trào vang lên, nhóc lập tức hết sức chăm chú, ngồi thẳng người lên. Ở nhà trẻ cũng chưa bao giờ ngồi thẳng như vậy. Vài ngày không gặp Ultraman, Đô Đô cảm thân thiết quá, mắt cũng không nỡ nháy, nhìn đến chỗ phấn khích, hai tay nhỏ bé vịn vào đùi anh hai làm như tay tựa sô pha…….

Mặc kệ thế nào, hôm nay đối với Đô Đô mà nói, là ngày hạnh phúc nhất từ hồi mẹ và Cảnh ba ba đi du lịch tới nay, bởi vì ăn được đường rồi, tuy rằng vẫn là trộm ăn, TV cũng xem được, tuy rằng là mang theo can đảm cùng anh hai xem.

Hôm nay, đối với Cảnh Lỗi mà nói, là một ngày mê mang, bởi vì cậu nhận được lời tỏ tình từ một người con trai……

Ban đêm, Đô Đô đắp chăn nhỏ, say sưa ngủ, vô cùng ngon giấc. Cái miệng nhỏ chu lên, ***g ngực phập phồng, cánh tay tròn vo cùng chân nhỏ duỗi thẳng, giống con gấu nhỏ không có đuôi, vô cùng xinh đẹp. Cảnh Lỗi lấy tay gối đầu, hai mắt sáng ngời vẫn lẳng lặng nhìn Đô Đô, cậu mất ngủ……