Nhà Có Điêu Phu

Chương 5: Ma cao một trượng



Edit: Cesia

*****

Điệp Y không để ý đến nhất đại chúng nhân đến đưa tiễn chung quanh, càng thêm không nhìn đến vẻ mặt rung động kinh diễm của người ở bến tàu khi nhìn thấy nàng, chỉ ngẩng đầu nhìn chiếc thuyền lâu tinh mỹ tuyệt luân ở trước mặt, màu chủ đạo là màu trắng điểm xuyết màu vàng nhạt, phối hợp với màu vàng sơn phết ở bên ngoài, dưới ánh mặt trời chiếu xạ tản mát ra một vẻ tao nhã không gì sánh kịp.

Mắt lạnh nhìn đứng ở bên cạnh Cổ Hạo Nhiên đang cùng mọi người chào từ biệt, trước mặt nhất đại chúng nhân ai nấy cũng đều tranh nhau nịnh bợ lấy lòng giống như Cổ Hạo Nhiên mới chính là thân nhân của bọn họ, bất quá cũng đúng, bản thân nàng bất quá chỉ là ngoại tôn nữ, ngoại công nếu không phải xem đối tượng kết thân là Cổ Hạo Nhiên sợ là ngay cả một cái hôn lễ cũng không tổ chức, ai kêu phụ mẫu của mình sớm thệ, bên nhà phụ thân cũng không còn ai, mới có thể đến phiên ngoại công chủ trì, bất quá như vậy cũng tốt, bản thân nàng chưa từng có thân nhân, đột nhiên nhảy ra một cái trượng phu đã chính là sự khoan nhượng cực hạn, muốn nàng tiếp nhận một đống thân thích loạn thất bát tao gì đó, khó tránh là sẽ phát sinh chuyện gì.

Đi theo phía sau Cổ Hạo Nhiên lên thuyền lâu, Điệp Y không có quay đầu cùng ngoại công một nhà trình diễn màn rơi lệ vẫy tay đưa tiễn, trong trí nhớ của La Điệp Y chỉ có một mình nàng, am ni cô trên núi nuôi dưỡng nàng tám năm, cái gọi là thân nhân toàn bộ đều là rác rưởi, nếu Cổ Hạo Nhiên không tới thú nàng, sợ chính nàng cũng không biết được mình có một nhà thân nhân như thế đi.

Thả neo xuất phát, ở bến tàu dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, thuyền lâu màu trắng chậm rãi ly khai bến tàu, xuôi dòng sông Hoài mà đi.

Điệp Y đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn mặt sông, hôm qua còn tại vùng biển quốc tế ngắm tịch dương, hôm nay lại đang ở nơi ngay cả triều đại gì nàng cũng không biết, cái gì ở nơi nào cũng có thể ngắm bình minh, đang lúc ở trong lòng âm thầm trào phúng, phía sau đầu bỗng dưng xuất hiện tiếng gió, Điệp Y nháy mắt bắt lấy lan can thuyền, thả người một cái nhảy ra bên ngoài, trong tay dùng sức xoay người đá ngược ra sau, trực tiếp từ lan can nhảy trở lại thuyền, đồng thời cũng bức cho đang đánh lén Cổ Hạo Nhiên lùi về sau hai bước.

Cổ Hạo Nhiên gặp đánh lén bất thành, ngược lại chắp tay trước ngực đứng ngay tại chỗ, căm tức nhìn Điệp Y nói, “Đi làm cơm.”

Điệp Y liếc mắt một cái đảo qua Cổ Hạo Nhiên, trong mắt biến sắc, Cổ Hạo Nhiên gặp Điệp Y hờ hững nhìn thẳng vào mình, toàn thân trong nháy mắt bốc lên một cỗ khí thế lãnh liệt, thế nhưng làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Cổ Hạo Nhiên trong mắt chợt lóe, không chút thoái nhượng nói, “Trên thuyền không có nữ nhân, nha hoàn hồi môn mà ngoại công ngươi đưa cho ngươi, ngươi đều không cần, ngươi này làm thê tử có phải hẳn là nên có một chút điểm làm thê tử bộ dáng hay không, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nấu cơm cho ngươi ăn?”

Lông mày của Điệp Y hơi nhíu lại, đôi con ngươi tối đen không thấy đáy bình tĩnh liếc Cổ Hạo Nhiên một cái, nhìn thấy khuôn mặt vốn tuyệt mỹ của Cổ Hạo Nhiên bị chính mình đánh thật không dám gặp người, nửa ngày đột nhiên đạm thanh nói, “Ta làm ngươi không dám ăn.”

Cổ Hạo Nhiên liền hừ lạnh một tiếng nói, “Buồn cười, ở Thánh Thiên Vương Triều này còn chưa có chuyện gì là Cổ Hạo Nhiên ta không dám làm.”

Điệp Y khiêu khích gợi lên khóe môi nói, “Dám nói ra liền chớ trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Đi theo bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, Minh Thanh giật giật góc áo của Cổ Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, người đừng làm khó dễ thiếu phu nhân, ta đi phân phó những người khác làm.” Từ hôm qua kiến thức qua một màn giữa thiếu phu nhân cùng thiếu gia, vốn là trợ thủ đắc lực của Cổ Hạo Nhiên Minh Thanh, không khỏi thông minh cảm giác được tốt nhất vẫn là bớt đi trêu chọc vị thiếu phu nhân lãnh khốc kia.

Cổ Hạo Nhiên chỉ vào Điệp Y nói, “Hôm nay ta sẽ ăn cơm do ngươi làm, đừng nói với ta ngươi làm không được, ngươi nếu không làm được ta tự nhiên sẽ tìm người hảo hảo dạy dỗ ngươi.” Nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh bốn chữ hảo hảo dạy dỗ.

Điệp Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa lên ngọ, xem ra đã qua giữa trưa, tối hôm qua vận động kịch liệt một đêm, buổi sáng ăn một chén lộn xộn gì đó, ngon thì có ngon miệng nhưng hoàn toàn chẳng có tác dụng chắc bụng gì, hiện tại nhắc đến quả thật đói bụng.

Điệp Y nhíu mày nhìn vài thị vệ đứng ở đằng xa, hướng một người trong đó nói, “Mang kiếm của ngươi lại đây.” Người nọ hơi ngẩn người sau đó không nói một tiếng chậm rãi đến gần, hai tay dâng lên binh khí của mình. Cổ Hạo Nhiên không khỏi nghẹn họng, nửa ngày mới cả giận nói, “Liễu, ngươi là thị vệ của ta không phải của nàng, làm gì đi nghe lời nàng.”

Thị vệ họ Liễu có khuôn mặt trắng nõn, vốn mang đến cảm giác rất xuất chúng không khỏi có chút quẫn bách nói, “Thiếu gia, đó là thiếu phu nhân.” Gặp Cổ Hạo Nhiên oán hận trừng mắt liếc hắn, Liễu không khỏi khóe miệng co quắp, cũng không phải chính mình muốn đưa, nhưng không hiểu sao chỉ một câu thường thường vô kỳ như thế, cư nhiên làm cho người ta ngay cả ý thức phản kháng đều sinh không ra, thật giống như căn bản vốn nên nghe lệnh của nàng.

Điệp Y tiếp nhận trường kiếm, cầm ở trong tay nhìn nửa ngày, thuận tiện huơ huơ, mềm dẻo lại không kém cứng rắn, đồ chơi này lần đầu tiên nàng cầm trong tay, dùng quen máy móc súng ống, hiện tại thay đổi dùng binh khí lạnh, thật không đúng sở trường của mình.

Ngồi xổm ở mép thuyền, Điệp Y nhìn không chuyển mắt chú mục vào mặt nước, trong tay cầm trường kiếm vẫn không nhúc nhích, Minh Thanh đứng ở bên cạnh Cổ Hạo Nhiên, nhìn nửa bên sườn mặt của Điệp không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm, “Thiếu phu nhân đẹp quá, thiếu gia, nguyên lai trên đời này cũng có người có thể so sánh với thiếu gia, thiếu gia, người cùng với thiếu phu nhân đứng chung một chỗ thật sự là một đạo phong cảnh tuyệt mỹ, hào quang khẳng định không có bất luận kẻ nào có thể sánh kịp.”

Cổ Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thì biết cái gì, bề ngoài xinh đẹp không nhất định là người tốt, nói không chừng bên trong chính là tâm địa rắn rết, ngươi đừng để bề ngoài của nàng mê hoặc, nữ nhân gì mà muốn đức hạnh không có đức hạnh, muốn giáo dưỡng không có giáo dưỡng, nói không chừng còn so không kịp với số ít nông thôn thiếu phụ.”

Minh Thanh kinh ngạc nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Thiếu gia, người không thích thiếu phu nhân? Nhưng ngày hôm qua các người còn….” Mắt sắc nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên giận tái mặt, Minh Thanh vội vàng ngậm miệng, thụt lùi về phía sau một bước nói, “Ta đi xem phòng ngủ, khả năng còn chưa có bố trí xong.” Ngay tức khắc chuồn mất.

Cổ Hạo Nhiên bị Minh Thanh vừa nhắc tới lửa giận lại bùng phát, uổng cho chính mình là thiên chi kiêu tử (*), mười hai tuổi đỗ Trạng Nguyên, quan to lộc hậu đều khinh thường, mười sáu tuổi đơn thương độc mã chạy đến Ảnh Thúc Vương Triều tranh giành sinh ý (mối làm ăn) với vương thất, đưa Cổ gia trở thành Thánh Thiên Vương Triều đệ nhất môn đình, mười tám tuổi chưởng quản muối lương thực lưỡng đạo sinh ý của Cổ gia, thế lực trải rộng toàn đại lục cả hai vương triều, có thể ở cùng niên kỷ với mình kề vai sát cánh phóng nhãn toàn bộ Thánh Thiên Vương Triều cũng tìm không ra mấy cái, hiện tại cư nhiên bị nữ nhân này áp xuống đánh, khẩu ác khí này hắn làm sao nuốt trôi.

(*) Thiên chi kiêu tử: con cưng của lão thiên gia, được nuông chiều, kiêu ngạo.

Đang muốn đi rót một chén nước lạnh để dập bớt cơn tức, thì thấy Điệp Y trong tay cầm hai con cá đã tẩy sạch sẽ đi tới, Cổ Hạo Nhiên mắt lạnh nhìn Điệp Y đem cá đặt ở trên bàn, sau đó dùng trường kiếm trực tiếp cắt ra hai lát thịt, một miếng bỏ vào trong miệng nàng, một miếng để ở mũi kiếm đưa đến trước mặt mình.

Cổ Hạo Nhiên nhất thời đen mặt nói, “Ngươi có ý tứ gì? Cứ như vậy ăn.”

Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Như thế nào, không dám ăn?”

Cổ Hạo Nhiên gặp Điệp Y đã muốn ăn xong miếng của mình, cúi đầu nhìn lát cá ở trước mặt, trắng trắng, mềm mềm, nhưng còn chưa vào miệng đã ngửi thấy một cỗ mùi làm cho người ta nhịn không được phải nhượng bộ lui binh. Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên cắn răng thua nhân không thua trận, một nữ nhân đều dám ăn chẳng lẽ còn đem chính mình độc chết, lập tức đưa tay cầm lấy ném vào trong miệng.

Mẹ nó, tanh quá, một cỗ mùi nồng nặc du đãng xâm nhập vào khoang miệng, Cổ Hạo Nhiên chịu đựng cố không rùng mình, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua thức ăn sống, mấy lần muốn nhổ ra, lại miễn cưỡng cắn răng khép chặt miệng chống đỡ nuốt trở về, mặt không đổi sắc ở trước mặt Điệp Y cố nuốt xuống miếng cá sống.

Điệp Y cũng không nói nhiều, lập tức thân thủ động đao lại cắt xuống hai lát, một miếng cho mình một miếng đưa cho Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy Điệp Y tuy không phải ăn rất ngon lành, nhưng vẻ mặt tuyệt đối thản nhiên như không, khóe miệng không khỏi giật giật, chết cũng không chịu thua kẹp lấy lát cá sống ném vào miệng.

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn, Điệp Y vừa động thủ vừa động khẩu, Cổ Hạo Nhiên chỉ động khẩu, hoàn toàn giống như khung cảnh hòa hợp của một đôi phu thê, Minh Thanh cùng đám thị vệ Liễu đã sớm đứng ngây ra ở một bên, Minh Thanh gặp hai người đối diện nhau không nói tiếng nào, chỉ lo mở miệng ăn, nháy mắt làm cho người bên ngoài cũng đi tới cầm lấy một miếng, bắt chước bộ dạng của Điệp Y bỏ vào miệng nếm thử, Minh Thanh ngay lập tức biến sắc mặt, không nói hai lời trực tiếp chạy đến mép thuyền mãnh liệt nôn, đám thị vệ Liễu còn có chút bản lãnh trấn định, một đám cố gắng nuốt xuống miếng cá sống bé xíu, bất quá không ai dám động đến miếng thứ hai.

Động tác của Điệp Y không chậm cũng không mau, chờ Cổ Hạo Nhiên ăn xong một miếng rồi mới đưa lên miếng tiếp theo, đồng thời chính mình cũng ăn một miếng, Cổ Hạo Nhiên lúc bắt đầu còn đưa tay đón lấy bỏ vào miệng, ăn đến cả người toàn bộ đều thạch hóa, tay chân cũng không nhúc nhích, chỉ có thể máy móc hé miệng ra rồi hợp lại. Điệp Y cũng tẩn trách nhiệm làm thê tử, rõ ràng trực tiếp dùng trường kiếm đút đến tận miệng của Cổ Hạo Nhiên, động tác thực tao nhã, không khí thật hài hòa.