Nhà Bên Có Sói

Chương 43



Thời gian làm việc dạonày cực kỳ độc ác, Tần Tiểu Mạn vặn vặn thắt lưng đau nhức, dụi dụi mắt tiếptục làm việc, trên bàn la liệt sách vở mà cô phải học. Tháng tư năm sau có mộtcuộc thi chứng nhận chuyên nghiệp nên cô hiện tại rất chăm chỉ. Chờ giấy chứngnhận vào tay rồi, cô mới có thể cây ngay không sợ chết đứng mà bắt Cố Lãng tănglương.

“Tiểu Mạn, giúp tôi đemvăn kiện này cho Cố tổng ký được không?” Thư ký Hoa lon ton lấy lòng.

“Cô tự mang đi.” Tiểu Mạnkhông thỏa hiệp. Tuy rằng cô không thích người đàn bà nào khác dính lấy Cố Lãngnhư vậy, thế nhưng, cái cô thư ký Hoa lẳng lơ này mấy hôm trước vừa kết hôn,tình cảm với ông xã đang rất mặn nồng, loại công việc chạy chân này cô sẽ khônglàm giúp nữa. Hơn nữa… hơn nữa, bàn tay Tiểu Mạn đặt tại đầu gối không khỏi nắmchặt, nếu cô cứ như vậy đi vào, chắc chắn sẽ không tài nào nguyên dạng đi ra.

Để tiện cho công việc,phòng làm việc của Cố Lãng ngay cạnh phòng thư ký, cách nhau một bức vách thủytinh. Khiến cho các thư ký cảm thấy vũ nhục chính là, từ phòng tổng giám đốc cóthể nhìn thấy rõ ràng tất cả động tác của bọn họ, nhưng từ phòng thư ký nhìnsang thì chỉ thấy một miếng kính đen sì.

“Tiểu Mạn------!” thư kýHoa vô cùng thân thiết ôm lấy cả cánh tay Tiểu Mạn, hai khối thịt mềm mại trướcngực không ngừng cọ lên cọ xuống tay của cô, bạn Tiểu Mạn thuần khiết của chúngta đỏ mặt, ra sức rút tay lại, đẩy cô nàng kia ra, “Được rồi, được rồi, tôigiúp cô được chưa? Nhớ lát nữa mời tôi uống trà sữa đấy!”

“Tiểu Mạn, tôi biết côtốt nhất mà!” thư ký Hoa hớn hở thơm chụt một cái lên má Tiểu Mạn, cười thậttươi.

Cô nàng này rõ ràng làloại con gái xinh đẹp tử tế, lúc cười rộ lên lại càng sáng lạn.

Tiểu Mạn là một đứa trẻngoan, trước nụ cười sáng lạn ấy tất nhiên không hề oán hận nửa câu mà cầm xấpvăn kiện đi ra ngoài.

Thư ký Hoa vừa đặt môngxuống chỗ ngồi, cầm cái chén nhấp một ngụm trà, trà còn chưa kịp nuốt xuống độtnhiên phát hiện ánh mắt thư ký Lưu nhìn mình là lạ, tựa hồ như thương hại. Chộtdạ sờ sờ mặt mình: “Làm sao vậy?”

Thư ký Lưu đẩy đẩy kínhmắt lắc đầu. Xem ra kế hoạch tuần trăng mật của thư ký Hoa chuẩn bị ngâm nướcnóng rồi.

Tần Tiểu Mạn đứng ởngoài, cửa phòng mở một nửa, cô giơ tay lên gõ.

“Vào đi.”

Tiểu Mạn nghiêm túc đặtvăn kiện lên bàn, “Cố tổng, mời ngài ký.”

Cây bút trên tay Cố Lãngvẫn không ngừng, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu nhìn cô một cái, lại tiếp tục cúiđầu chăm chú làm việc. Đối với Tiểu Mạn, ngay từ đầu anh đã muốn nuôi cô. Dùsao với năng lực của anh, nuôi cô luôn vài đời cũng chẳng thành vấn đề. Cóđiều, thấy cô chăm chú làm việc như vậy liền lặng lẽ rút ý định kia lại.

Đặt các văn kiện kia sangmột bên, cầm lấy văn kiện Tiểu Mạn mang tới lật lật, đôi mày khẽ nhíu lại.

“Có gì sai sao?” Tần TiểuMạn bước qua, cúi người xuống nhìn.

Ngón tay thon dài sạch sẽlướt nhẹ trên trang giấy, “Ở đây, còn có ở đây, cần chính xác hơn một chút nữa.Bảo bọn họ làm lại phần này.” “Blah blah…” một hồi cho tới tận trang cuối, CốLãng nhanh chóng đem bảng kê khai thư ký Hoa mất trắng một đêm để chuẩn bị chỉra từng lỗi sai cho Tiểu Mạn nghe, “Phần này cũng sai, đầu óc thư ký Hoa thànhtương rồi sao? Đến cả thời gian cũng bị nhầm!”

Tần Tiểu Mạn liên lục gậtđầu.

“Còn có…” Cố Lãng nhìnlên, phát hiện vành tai Tiểu Mạn đỏ bừng, khóe miệng tà ác nhếch lên, nở ra nụcười mê hoặc, nhéo nhéo khuôn mặt đỏ ửng của cô: “Không được dê lãnh đạo!”

“Em, anh nói lung tung!”Tần Tiểu Mạn lùi về phía sau hai bước, che mặt quay lưng về phía anh. Ông trờiơi, chẳng lẽ mình lại thành loại cuồng sắc rồi? Vừa mới nhìn thấy ngón tay anhở đây chỉ trỏ, ở kia chỉ trỏ, đầu óc cô tự nhiên bắt đầu phóng túng, nghĩ tớiđêm qua chúng ở trên da thịt của cô phiêu lưu, đốt lên từng đốm, từng đốm lửanhỏ nhưng không cách nào dập tắt. A, Tần Tiểu Mạn kinh khủng ôm đầu, cô muốn gàolên quá!

Hôm nay cô mặc một bộ váymàu đen, đeo thắt lưng để lộ ra những đường cong mĩ miều trên cơ thể, mái tócdài vấn lên khiến cô có thêm vẻ đẹp thành thục nữ tính.

Cố Lãng chống cằm thưởngthức, cái nha đầu này, thật đúng là…. Cũng không nên ở trước mặt anh giãy dụanhư vậy chứ? Tối hôm qua lo người nào đó phải làm tăng ca mệt mỏi, anh ăn vẫnăn chưa nó... Hiện tại, hầy, nóng thật đấy!

“À, Cố tổng, em đitrước.” Sau một phen trấn tĩnh, Tần Tiểu Mạn quay người lại, cung kính cáobiệt.

“Chờ một chút.” Cố Lãngđột nhiên đứng dậy đi về phía cô.

Tần Tiểu Mạn chột dạ,quay người muốn bỏ chạy.

“Em sợ cái gì?” Cố Lãngôm lấy cô từ phía sau, khéo léo vòng qua thắt lưng cô, khéo léo hôn lên cái cổ,bàn tay vuốt ve dọc theo từng mạch máu. Đầu ngón tay thật lạnh, vậy mà chạm vàoda thịt lại khiến cô toát mồ hôi.

“Không được công tư bấtphân.” Tần Tiểu Mạn nhắc nhở.

“Ừ,” Cố Lãng hừ một tiếng, ngón tay chỉnh lại cà-vạtcủa cô, “Bị lệch này.”



Tần Tiểu Mạn tức tốc laora khỏi phòng làm việc của Cố Lãng, đem văn kiện trả lại cho thư ký Hoa, chuyểnlại chỉ thị của anh. Thư ký Hoa mếu máo, làm lại sao?

“Tiểu Mạn, cô rảnhkhông?” Trần Thần đột nhiên ngó người qua cửa.

“Tôi, tôi muốn đi wc.”Tần Tiểu Mạn xé một đoạn giấy vệ sinh, xấu hổ đứng lên. Cô, cô hình như có chútphản ứng sinh lý.

Trần Thần sắc mặt xámxịt, hoàn toàn không thấy vẻ vênh váo tự đắc ngày xưa, cà-vạt cũng lôi thôi,tóc tai thì lộn xộn. Người này trước giờ luôn chú trọng hình thức, xuất hiệnnhếch nhác như vậy thật không bình thường.

Vừa từ trong nhà vệ sinhđi ra, Tần Tiểu Mạn lập tức bị Trần Thần chờ ở bên ngoài kéo vào một phòng họpnhỏ.

“Tiểu Mạn, chúng ta làbằng hữu đứng không!” ngữ điệu của Trần Thần rất ư là thảm thiết.

Tần Tiểu Mạn hơi bất ngờ.Bằng hữu? Từ sau khi quan hệ giữa cô và Cố Lãng chính thức công khai, anh takhông còn đối xử hòa nhã với cô nữa. Thế nhưng, cô là ai, cô là người thiệnlương rộng lượng mà, vỗ vỗ cánh tay anh ta mấy cái. “Anh có cái gì khó khăn cứnói đi, tôi sẽ hết lòng giúp đỡ mà.”

Trần Thần ủy khuất ngồixổm trên mặt đất, “Cái kia, Tiểu Mạn cô biết đấy. Tôi bị đồng tính.”

Tần Tiểu Mạn nghiêm túcgật đầu, nhìn Trần Thần vẻ cổ vũ, yên tâm, tôi không kỳ thị giới tình đâu. Tuyrằng anh đối với người đàn ông của tôi không an phận thì cực kỳ ngứa mắt.

Trần Thần hít một hơi thậtsâu, nói nhanh: “Hôm qua ở bệnh viện thấy cô và Cố Lãng thân mật, buổi tối tôichạy tới quán bar uống rượu giải sầu, kết quả, kết quả, hu hu----!”

Tần Tiểu Mạn lập tức nghĩtới cảnh Trần Thần đáng thương bị gã đàn ông cao to vạm vỡ nào đó cưỡng bức thêthảm, cố gắng an ủi: “Anh, anh nghĩ thoáng chút đi.”

Trần Thần túm lấy tóc cô:“Đều không phải, đồ đầu heo nhà cô đang nghĩ cái gì thế! Tôi, mẹ nó, tôi ngủvới đàn bà!”

Cáigì? Tần Tiểu Mạn kinh hãi nhìn anh ta, khiếp sợ cực độ đến mức quên không truycứu chuyện anh ta gọi cô là đầu heo, “Anh, anh không phải là không phản ứngđược sao?”