Nhà Bên Có Sói

Chương 38



Lục Nhược chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình…Ít nhất, cũng là trước khi gặp cô ấy.



Trên sàn catwalk, nhữngngười mẫu diện bộ sưu tập thời trang mùa hè năm nay đang sải chân khoe dáng.Mấy tay nhiếp ảnh không ngừng yêu cầu các cô thay đổi vị trí, muốn tìm ra mộtgóc chụp đẹp nhất.

Một cô gái tóc vàng, mangvẻ đẹp mạnh mẽ của người phương Tây, vải vóc tơ lụa dính lấy làn da trắng mềmmại trắng nõn, tà váy rộng thùng thình đung đưa theo từng động tác của cô, họatiết phức tạp trên váy dưới ánh sáng đèn điện như có sức sống thật tươi sángphóng khoáng.

“Lục Thiếu gia, anh xemthế nào? Đây là mấy người mẫu đang nổi của năm nay.” K lũn cũn theo đằng sau,phát hiện khuôn mặt không biểu tình của Lục Nhược, tựa hồ không hài lòng, liềncẩn trọng hỏi thăm.

Lục Nhược đưa tay cầm mấybản vẽ vứt cho K, ngồi lên ghế sofa đối diện sân khấu, nhíu mày, cũng chẳng nóilời nào, chỉ lẳng lặng nhìn.

K không khỏi lau mồ hôi,ai cũng biết cậu ấm Lục gia thường ngày toe toét, đến lúc làm việc thì lại rấtnghiêm túc, giả như để hắn mất hứng hủy hợp đồng, không có cách nào đưa sảnphẩm ra thị trường, coi như chết người rồi.

Lục Nhược nhấp một ngụmrượu, chằm chằm nhìn lên khán đài. Mấy người mẫu này bình thường phong cách đềukhá phù hợp, thế nhưng lần này lại có cảm giác không đúng lắm. Thiết kế dâylưng đeo quần dài mới này là do mấy hôm trước, sau khi ngủ trưa đột nhiên có ýtưởng, ký ức của một ngày nào đó xa xôi nổi lên, ngón tay khẽ mơn trớn trênmặt.

Bởi vì Lục Nhược không rachỉ thị gì, mấy cô người mẫu không cách nào khác là đi tới đi lui. Đèn sân khấunhiệt độ rất cao, một lúc sau, các cô đều toát mồ hôi hột, lớp phấn trên mặtcũng bị lem đi.

“Lục thiếu gia, anh xem,dừng lại một chút có được không?” Lần thứ hai, K cẩn thận hỏi, mấy cô gái ởtrên khán đài đã bắt đầu lộ vẻ tức giận, hắn đắc tội không nổi đâu. Mãi vẫnkhông đoán ra được ý tứ Lục Nhược, rốt cuộc là được hay chưa được, cứ im lặngnhư vậy đúng là dằn vặt người khác mà.

“Ừm,” Lục Nhược nhai nhai cục đá, chồng cằm, thật kỳlạ, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?



“Mau mau make-up lại đi!”tại phòng nghỉ, đại diện Trần Tả vội vàng giao phó công việc, nhân viên dướitrướng cũng đều tất bật, luống cuống chân tay. “Hi Hi, mang hai cốc nước đá rađây!”

“Vâng, tới ngay!” Lục Hiđang giúp một cô người mẫu dặm lại má hồng, vội vàng chạy về phía tủ lạnh lấyhai cốc nước mang qua.

“Các cô lát nữa biểu hiệncho thật tốt vào biết không!” Lục Nhược mãi không thấy gật đầu, Trần Tả cũngsốt hết cả ruột.

“Có cái gì giận dỗi sao?Hở?” Trần Tả luôn mạnh mẽ, không khách khí xoay người mấy cô gái, “Lần này màbị Lục Nhược ghét bỏ rồi, xem sau này còn ai dám thuê các cô không. Lo lấy thânđi!”

“Trần Tả, có lỗi ở đâusao?” Lục Hi nhìn vẻ mặt uể oải của Trần Tả, cầm một chiếc khăn mặt ướt đưa chocô.

Trần Tả lau lau mặt, vỗvỗ mấy cái, “Nếu biết lỗi ở đâu thì đã tốt. Lát nữa cô cũng theo tôi ra khánđài nhìn, nhiều người phối hợp cũng tốt hơn.”

“Vâng.” Lục Hi gật đầu,cửa phòng nghỉ hé mở, đứng ở góc này nhìn ra có thể thấy Lục Nhược đang ngồitrên ghế. Anh ta quả thực rất đẹp trai. Lục Hi không khỏi chăm chú nhìn, vẻ đẹplàm cho người khác có nảy sinh ý đồ xấu xa. Thị lực của cô rất tốt, còn có thểnhìn thấy nốt ruồi trên khóe môi của anh, nốt ruồi ấy khiến cho vẻ đẹp thanhthoát kia toát ra sức hấp dẫn khó nói thành lời.

Trần Tả nhìn dáng vẻ củacô, vỗ vỗ vai: “Sao, cô cũng thích anh ta rồi à? Đỏ mặt cái gì, Lục Thiếu giacũng là một nhân tài, có điều là hơi hời hợt mà thôi. Dù sao người ta cũng khácvới cậu ấm nhà đại gia khác, tự bản thân mình rất có bản lĩnh. Đừng nói cô, congái thùy mị nết na thích anh ta có mà cả đống.”

Lục Hi líu lưỡi, lợi hạivậy? Thì thào nói, “Anh ta rất giỏi sao?”

Trần Tả suy nghĩ mộtchút, “Cô 26 tuổi đúng không, anh ta bằng tuổi cô đấy.”

Lục Hi càng thêm bội phục, tưởng mình tài cao tìm đượccông việc ổn định, thế nhưng nhìn người kia xem, rõ ràng cũng một nấy tuổi trênđầu, vì sao lại khác biệt lớn như vậy!



Giờ giải lao qua đi, sàncatwalk lại tiếp tục sôi động như cũ. Lục Hi đứng phía dưới nhìn, mấy cô ngườimẫu đều đem cảm xúc chán chường giấu xuống lớp váy áo duyên dáng, thực sự rấthào nhoáng.

Ánh mắt Lục Nhược lơ đãngbỗng dừng lại trên người Lục Hi, cô quay lưng về anh phía anh, nửa người ẩndưới trong bóng tối, ánh đèn sân khấu cũng với bóng tối phân tranh vẽ nên hìnhthể đầy đường cong hấp dẫn, anh chậm rãi đứng lên, bước về phía cô.

Mái tóc dài lượn sóngđược cô búi lỏng lẻo, gài lại bằng một cây trâm giản dị, bờ vai gầy, cái eo nhỏkiêu hãnh, vành tai trắng nõn mịn màng không một món trang sức.

“Em là ai?”

Đột nhiên bị ai đó bắtlấy tay, Lục Hi sợ đến mức suýt nữa thì hét lên. Vừa quay đầu lại, đã bị hútvào đôi mắt đen láy sâu thẳm kia, cả thế giới trước mắt cô như bị chấn động.

Trái tim Lục Nhược dườngnhư bị bóp mạnh một cái, bàn tay đang túm lấy cổ tay cô không ý thức được nắmthật chặt. Nhìn thấy cô nhíu mày mới vội vàng buông ra, nở một nụ cười mê hồn,cánh tay giơ lên khẽ đụng vào bờ vai gầy dồn cô vào một góc, “Người đẹp, nóicho anh biết tên của em được không?”

Lục Hi lạnh đến phát run,hóa ra lại là loại người lòng lang dạ sói sao?

K tuy rằng không tin vàomắt mình, thế nhưng, miễn sao tâm tình Lục Nhược tốt lên là được rồi, vội vàngquát Lục Hi, lúc này đang bị nhìn chằm chằm đến mức ngây ngốc, “Còn không mautrả lời Lục thiếu gia đi!”

Lục Hi không tình nguyệnbĩu môi, thật là không có nhân quyền chút nào, “Tôi tên là Sở Hi.”

“Em họ Sở?” Lục Nhượcnheo mắt, giọng nói có chút nguy hiểm.

Lục Hi gật đầu, họ gì thìliên quan gì tới anh? Anh nắm vai cô đau quá, mau buông ra đi!

Lục Nhược hướng phía Khất cằm, “Mau đưa cô ấy đi thay đồ, trình diễn một chút cho tôi xem.”

Lục Hi dù cho có ngàn lầnkhông muốn, vạn lần không muốn vẫn bị K cùng Trần Tả liên tục dọa dẫm, cấp tốcbắt cô thay chiếc váy đeo Lục Nhược mới thiết kế. Cô bối rối sờ sờ vai, saulưng hở nhiều quá, thật là lộ liễu.

Lục Nhược mắt sáng ngời,chống tay lên sàn diễn nhẹ nhàng nhảy lên, túm lấy cô xoay vài vòng, “Chính làcô ấy rồi!”

Lục Hi bị anh nhìn càngthêm quẫn bách xấu hổ chỉ muốn lập tức đi vào trong. Ánh mắt Lục Nhược như cósức thiêu đốt của mặt trời, khiến cô bị thiêu trụi từ trong ra ngoài.

Chính là loại cảm giácnày, Lục Nhược chằm chằm nhìn Lục Hi, điều anh muốn chính là phong thái dịudàng, gợi cảm nhưng không quá phóng túng.

Lục Hi cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trở thành người mẫu đạidiện cho mùa thời trang năm nay của Lăng Hiên, chẳng mấy chốc, poster, áp-phíchin hình của cô đã bay đầy trời.



Tiệc rượu ăn mừng, K mặtmày hồng hào đi lại phía Lục Hi chúc rượu, “Hi Hi à, lần này là nhờ cô đã cứucông ty của chúng ta đấy.”

Lục Hi thụ sủng nhượckinh tiếp nhận ly rượu. Từ khi cô được Lục Nhược chọn lựa, K liền lập tức thayđổi cách xưng hô, gọi cô rất thân mật.

Lục Hi cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, chỉbiết người đến chúc rượu rất nhiều, cô không cách nào từ chối.



Tại quán rượu.

Lục Nhược ung dung mócchìa khóa ra mở cửa, quăng chiếc chìa khóa xuống đất, ngắm nhìn cô gái trêngiường đang say ngủ. Nhún nhún vai, đã là thành ý của K, anh cũng không thểkhông phụ lòng anh ta phải không? Gần đây bận rộn chuyện làm ăn, lại bị NamTịch Tuyệt và Cố Lãng gọi về một thời gian, đã lâu rồi ăn chay không được ănthịt.

Tắm rửa xong, Lục Nhượccũng không vội, cầm ly rượu ra sân thượng chậm rãi uống. Vài chén qua đi, anhbắt đầu có cảm giác liền leo lên giường, cởi áo ngủ ném sang một bên, xốc chănlên chuẩn bị ăn bữa chính.

Vì sao lại là cô? Nhìnthấy Lục Hi gò má đỏ hồng, người đầy mùi rượu, Lục Nhược cảm thấy thật bất đắcdĩ. Suy nghĩ một chút, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, cái cậu K này, thựcsự rất hiểu anh. Không sai, ngón tay Lục Nhược mân mê một lọn tóc của cô, anhchính là rất thích cô. Nhẫn nại ngắm nhìn cô gái này, một cảm giác thoải máibình thản tựa như mặt hồ phẳng lặng.

Lục Hi chậm rãi mở mắt,lầm bầm một câu, “Đau đầu quá!”.

Bàn tay Lục Nhược đanglần mò trên ngực cô dừng lại, đứng dậy mở ngăn kéo lục lọi được một viên thuốc,“Này, uống thuốc đi.”

Gọi vài tiếng, hóa ra LụcHi chỉ là nói lảm nhàm trong vô thức, lay cô mãi cũng không dậy.

Lục Nhược nhìn đôi môi đỏmọng khẽ nhếch lên của cô, trong đầu nổi lên ý niệm tà ác. Nhấp nước bọt, bỏviên thuốc vào miêng, anh cúi người hôn cô.

Thật sự ngoài sức tưởngtượng! Nụ hôn từ từ chậm rãi bắt đầu trở nên mãnh liệt, một tay nâng lưng củacô lên dính chặt vào lồng ngực mình, da thịt vừa tiếp xúc lập tức khiêu gợi lênngọn lửa dục vọng, bàn tay rảnh rỗi liền bò lên trên người cô náo loạn.

Lục Hi khó chịu nhíu mày.Lục Nhược bất đắc dĩ rút ngón tay đang thăm dò nơi ẩm ướt kia ra, tiếp tục hônlên đôi môi mềm mại kia, chật như vậy, cô chẳng lẽ vẫn còn trong trắng sao? Cứtưởng rằng phụ nữ đến tuổi cô đều sớm đã….

“Khụ khụ khụ!” Lục Hi hokhan một hồi, ngồi bật dậy, đẩy Lục Nhược đang đè trên người cô sang một bên,cuối cùng cũng khạc ra viên thuốc trong cổ họng.

Cổ họng nóng rát, Lục Hichật vật tựa vào đầu giường, đến cả phế phổi cũng thấy đau.

Lục Hi hết ho rồi lại nônsuốt cả đêm, tư tưởng lang sói của Lục Nhược cứ như vậy bị cô làm cho tiêu tankhông còn chút gì.

Sáng sớm tinh mơ, anh sững sờ ngồi trên sàn nhà, quayđầu lại nhìn cô gái đang ngủ say sưa, vì sao anh lại phải thế này?



Từ quán rượu đi ra, LụcHi nổi giận đùng đùng bắt taxi, trực tiếp lao đến phòng làm việc của K, “Tổnggiám đốc, làm ơn cho tôi một lời giải thích!”

K nịnh nọt xin lỗi vàicâu, phát hiện Lục Hi không hề mềm lòng, lập tức thay đổi thái độ, “Sở Hi,chuyện nhà cô tôi cũng biết sơ qua, đi theo Lục thiếu gia, chuyện sau nay khôngnói, ít ra thì chuyện tiền nong thuốc men cho mẹ cô cũng sẽ được đảm bảo. Hàtất phải băn khoăn làm gì?”

Bị nói trúng điểm yếu, côcố gắng bình tĩnh, “Tổng giám đốc, xin lỗi đã làm phiền.”

K cười nói, “Không có gì,sau này còn phải nhờ Hi Hi chiếu cố nữa đấy.”

Ở công ty, suốt một ngày đêm Lục Hi vẫn ngơ ngơ ngẩnngẩn. Buổi chiều lúc chụp ảnh, thợ ảnh nói gì đó với Trần Tả, Trần Tả lập tứclôi cô từ trên sân khấu kéo vào trong toilet, “Cô xem cô đi, cũng không biếtgiấu giếm cái gì, không sợ người ta bảo mình không chuyên nghiệp sao!”

Lục Hi mờ mịt nhìn cô. Trần Tả thở dài, lấy phấn dặmnhẹ lên gáy cô, che đi dấu hôn vẫn còn in đậm, “Được rồi.”



Cầm số tiền lớn đến bệnhviện đóng viện phí, Lục Hi mượn cớ tránh né đi ra ngoài.

Chậm rãi lang thang khôngmục đích một lúc lâu, cô mới phát hiện ra có người lái xe đi theo mình.

Biết cô đã phát hiện ra,Lục Nhược cũng không trốn tránh, thản nhiên tấp xe vào lề đường, xuống xe, sảibước về phía cô.

“Anh làm gì?” Lục Hi cảnhgiác nắm chặt chiếc túi xách.

Lục Nhược nở nụ cười bỡncợt, hai tay đút túi quần, “Anh đây vẫn chưa làm gì em, em có cần phải như thếkhông?”

Lục Hi sờ sờ cái cổ củamình, oán hận, “Không biết xấu hổ!” Đúng là không làm gì thật. Thế nhưng, cơthể cô thế nào đều bị anh ta nhìn thấy hết, mấy dấu vết trên người cùng với đôimôi sưng đỏ biểu hiện cho cái gì cô cũng không phải là không biết. Chưa bịngười ta ăn tươi nuốt sống cũng là may rồi.

Lục Nhược từng bước mộtbước tới gần cô, Lục Hi liền một mực thối lui, cho tới lúc lưng đụng phải lancan lạnh lẽo, muốn lùi cũng không lùi được nữa.

Lục Nhược nắm lấy thànhlan can, đem cô vây trong ngực mình, cúi đầu hít hà mùi hương của cô, “Anh vẫncòn có thể không biết xẩu hổ hơn được nữa.”

“Chát” một tiếng, Lục Hi nghe theo tiếng gào théttrong lòng, giơ tay lên tát cho Lục Nhược một cái.



Nhà trọ của Lục Nhược.

“Đau đau, nhẹ tay thôi!”

“Anh đừng lộn xộn nữa!”Lục Hi gấp gáp đến độ gần như đè Lục Nhược lại.

Lục Nhược rên la, “Mẹ nó,cô làm xước mặt tôi rồi, ối!” Lục Hi hung hăng cầm miếng bông tẩm cồn chà lênmiệng vết thương của anh ta, đỏ mặt, “Không được nói bậy!”

Lục Hi cũng giống nhưnhững người con gái khác, thường mang trên người rất nhiều vòng vèo trang sức,hôm nay lại đeo một chiếc nhẫn có chút góc cạnh hơi bị sắc, đến lúc tát cho LụcNhược một cái xong, rụt tay lại, trên khuôn mặt tuấn tú kia đã xuất hiện vàivệt máu nhìn thấy mà giật mình. Đặc biệt là vết thương trên khóe mắt lại càngnghiêm trọng, cả một mảng da đã bị cào rách.

Bị cô nhấn một cái nhưthế, lại thêm cồn thấm vào, Lục Nhược đau đến cứng đờ, tim phổi dạ dày cũngmuốn thẳng đứng lên, “Sở hi, tôi cảnh cáo, cô dám làm đau tôi!”

Lục Hi đậy nắp chai cồn,“Tôi cảnh cáo anh dám giữa đường đùa bỡn phụ nữ!” thực sự không hiểu nổi cáianh chàng này, lúc thì nghiêm túc khác thường, lúc lại la khóc om sòm ăn vạ tựanhư một thằng nhóc. Có điều, len lén nhìn khuôn mặt bị cô làm tổn hại, tronglòng thấy vô cùng xấu hổ.

Lục Nhược nhắm mắt lạichâm chọc, “Cô cũng tính là phụ nữ sao? Cậu đây đến một cái ngón tay cũng cònchưa đụng tới!”

“Anh…!” Lục Hi tức giậnđỏ bừng mặt, quơ lấy túi xách định bỏ đi.

“Á, cô không phải gâychuyện xong rồi bỏ chạy đấy chứ!” Lục Nhược gào to lên, “Mặt tôi thế nào làmsao còn gặp ai được nữa, có thế nào cũng phải làm cái gì cho tôi ăn rồi mới điđược chứ!”

Lục Hi bĩu môi đi vào nhàbếp. Lục lọi một lúc thầm cảm thán, thực sự chỗ này dùng để ở sao? Chẳng còncách nào khác cô đành phải bắc bếp rán hai quả trứng rồi vo gạo bỏ vào nồi ápsuất nấu cháo.

Lục Nhược bất mãn nhìnthức ăn trên bàn, “Có thế này thôi sao?” cầm đôi đũa chọc chọc miếng trứng, rồilại lấy cái thìa khuấy khuấy bát cháo, “Một miếng thịt cũng không có, cô muốnngược đãi tôi đúng không?”

Bận rộn một lúc, Lục Hicũng đói bụng, nuốt nước bọt đánh ực một cái, “Anh không ăn thì để tôi ăn,nhiều chuyện!”

Lục Nhược duỗi đôi chândài, lười biếng ngả người trên ghế, “Ai nói tôi không ăn? Cô đút cho tôi ănđi!”

Lục Hi trừng mắt liếc anhta, lại một lần nữa muốn bỏ đi.

“Đút cho tôi ăn xong tăng gấp đôi tiền lương.”



“Lục thiếu gia, ăn đi.”Lục Hi ôn tồn dỗ dành Lục Nhược, “Ngon không?”

“Cũng tạm.”

Thấy trên khóe miệng anhta dính hạt cơm, Lục Hi tiện tay giúp anh lau. Xúc cảm dịu dàng len lỏi trongtim, bỗng dưng cảm thấy anh ta thật gần gũi, Lục Nhược bắt lấy tay cô, ánh mắtbỗng đổi khác.

“Làm gì vậy?” trái timLục Hi đập “thình thịch”.

LụcNhược giơ tay lên chạm vào ngực cô, cách một lớp vải, ngón tay cái khẽ ấn lênnhũ hoa, tà ác cười, “Cái này mới ngọt!”