Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 23: Phong thành



Nam Phong rất háo hức khi mới được thăng cấp, thế nên hắn nhanh chóng gạ gẫm Yu Mina đọ sức với mình: “Mina! Hay là anh và em đọ sức thử một chút nhể?” Yu Mina nghe thấy vậy thì sảng khoái đồng ý: “Được thôi! Nếu mà anh muốn! Nhưng tý nữa có làm sao, thì em không chịu trách nhiệm đâu nha!”

Nam Phong làm vẻ mặt không mấy quan tâm, hắn nói: “No Problem! Chơi luôn!” Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Nam Phong, thì Yu Mina không nỡ phá vỡ nó. Nàng vẫn luôn lo lắng cho hắn, sợ việc thất bại lần này sẽ đả động lớn đến tinh thần của hắn. Thế nhưng, sau khi nghĩ lại nàng cảm thấy phải để cho hắn thất bại một lần, thì mới có thể nhận ra được những thiếu sót của mình, nàng nói: “Được! Ra ngoài rồi chúng ta hãy đọ sức!”

Nam Phong làm những động tác khởi động như xoay tay, xoay chân, vươn vai, ưỡn người. Nhìn hắn lúc này làm cho Yu Mina rất là muốn cười nhưng vẫn phải cố nén nhịn. Yu Mina đứng xem Nam Phong một lúc thì cảm thấy vô cùng sốt ruột, nàng hỏi: “Anh đã xong chưa thế! Chúng ta bắt đầu nhé!”

Nam Phong dừng động tác khởi động của mình lại và nói: “Được rồi! Chiến thôi!” Hét to một tiếng, Nam Phong nhanh chóng lao lên phía trước.

...

Một lúc sau, Nam Phong nằm thở hồng hộc ở dưới đất, còn Yu Mina thì vẫn thong dong đứng đó và không có vẻ gì là mệt mỏi cả. Sau đó, nàng vươn bàn tay của mình ra trước mặt hắn và nói: “Mệt chưa, để em kéo dậy nào? Đã bảo rồi mà, đừng có cố quá!”

Nam Phong bây giờ vô cùng xấu hổ, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, hắn nghĩ: “Mẹ nó! Thua thằng Zombie cấp hai thì đã đành, nay còn thua cả con gái. Chẳng lẽ, mình là thằng xuyên không số nhọ nhất trong lịch sử của những người xuyên không. Mong các tiền bối xuyên không thứ tội!”

“Này cô nàng! Sao em có thể khoẻ được đến như vậy chứ?” Nam Phong dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Yu Mina. Nàng vừa kéo hắn đứng dậy vừa nói: “Thật ra thì, hoàn cảnh sống của em phức tạp hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Nếu mà em không cố trở nên mạnh mẽ hơn thì đã không thể tồn tại được ở thế giới này rồi. Với lại...”

Yu Mina vạch vạt áo của mình ra cho Nam Phong xem. Nam Phong không hiểu nàng đang định làm cái gì. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy cánh tay trắng muốt của nàng, thì hắn lại nuốt nước bọt. Đối với một trai tân như hắn, thì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con gái, đặc biệt là một mỹ nữ làm động tác vô cùng “sexy” đến vậy, lại còn ngay trước mặt mình nữa chứ.

Khác xa với trí tưởng tượng phong phú của hắn, nàng chỉ muốn cho hắn xem vết tiêm trên bả vai của mình, nàng nói: “Em đã phục dụng thuốc tăng cường thể chất rồi. Anh nhìn đi, đây là vết tiêm của nó. Thế nên, em mạnh hơn anh cũng là điều tất nhiên. Anh không phải tự trách mình đâu. Sau này rồi anh cũng sẽ mạnh như thế mà thôi.”

Nam Phong nhìn vết tiêm trên tay của nàng và hỏi: “Đấy là thuốc tăng cường làm từ noãn ngọc của Zombie, mà em kể cho anh nghe lần trước đúng không?” “Đúng vậy!” Yu Mina trả lời, nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Thuốc tăng cường này, một người chỉ có thể dùng được ba lần, không thể vượt quá. Thế nên, rất nhiều người truy tìm thuốc tăng cường loại tốt nhất để phục dụng.”

Nghe nàng nói như vậy thì hắn lại hỏi: “Thế thuốc mà em phục dụng là loại nào vậy?” Yu Mina trả lời: “Thuốc mà em dùng chỉ là loại tầm trung mà thôi, còn có loại cao cấp hơn nữa. Em dùng thuốc cũng đã là lần thứ hai rồi! Chỉ còn một lần nữa thì sẽ bị vô hiệu hoá.”

“Chỉ được phục dụng ba lần thôi sao? Hệ thống! Ngươi phân tích thử xem?” Nam Phong hỏi hệ thống. Hắn biết lời nàng nói là đúng, thế nhưng có thể sẽ không phải áp dụng cho hắn, vì hắn có cải tạo từ hệ thống cơ mà.

[Dữ liệu phân tích không đầy đủ! Xin ký chủ hãy tìm thêm vật dẫn!]

Trong khi Nam Phong đang giao tiếp với hệ thống thì Yu Mina lại nói: “Hôm nay em sẽ dẫn anh đến “Phong thành” gần đây. Ở đấy, anh sẽ hiểu thêm nhiều hơn về thế giới của em. Với lại, em cũng định dẫn anh đi phục dụng thuốc tăng cường thể năng.”

“Được! Chúng ta đi ngay thôi!” Nam Phong lúc này vô cùng háo hức và mong chờ tác dụng của thuốc thể năng, sẽ cải tạo cơ thể của mình như thế nào.

***

Sau khi đi một quãng đường dài, cuối cùng thì Nam Phong cũng đã đến được nơi gọi là “Phong thành”.

Nếu mà nói đây là một thành trì, thì có vẻ cũng không đúng cho lắm. Nhà cửa xung quanh nơi đây không được trang hoàng, náo nhiệt, mà thay vào đó là bầu không khí u ám, ảm đạm.

Nó rất khác với những thành trì mà hắn thường thấy trên TV. Nơi này giống như là một cái trại tị nạn hơn là một thành trì.

Nam Phong đi một vòng, hắn thấy đâu đâu cũng là người đói khát, ốm yếu nằm la liệt xung quanh. Hắn cảm thấy vô cùng giật mình, vì những người chết đói đều bị quẳng đến một cái bãi tha ma sau thành, những cái xác đó đều để làm mồi cho lũ quạ và bọn Zombie.

Nam Phong sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì quay sang hỏi nàng: “Sao nơi này lại lắm người đói khát như vậy? Chẳng phải, đây là một trong những thành trì của loài người hay sao?”

Yu Mina trả lời: “Nói đây là thành trì nhưng thực chất là những người có tiền họ gọi như vậy. Thực ra, nơi này giống như một cái trại lớn thì hơn. Nơi này mở ra để làm một nơi giao thương và dừng chân cho các dũng giả, chứ nó không có chức năng như chính quyền là giúp đỡ người dân gặp nạn.”

Yu Mina dùng ánh mắt đau thương nhìn xung quanh. Xong ánh mắt của nàng dần trở nên kiên định, nàng lại nói tiếp: “ Thực ra, ở nơi đây còn có những dịch vụ khác như buôn bán nô lệ, nhà chứa hay là đấu trường. Con người ở nơi này bị đối sử không bằng loài súc vật. Họ chỉ là hàng hoá trao đổi của những kẻ mạnh mà thôi! Muốn tồn tại ở nơi này thì phải mạnh mẽ. Kẻ yếu đuối sẽ chỉ giống như những người đang nằm ở kia, đợi chờ chết hoặc làm nô lệ cho người khác.”

Nam Phong cảm khái trong lòng, hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi không phải sống trong cái thời đại này, nơi mà nhân quyền lại không bằng cả một miếng ăn.

...

Nơi mà Yu Mina dẫn hắn đến là một khu chợ giao dịch. Ở đây giao dịch đủ mọi thứ, từ thực phẩm (chủ yếu là thịt thú biến dị), cho đến vũ khí, trang bị hay noãn ngọc mà các dũng giả thu thập được..., đều được buôn bán ở nơi đây.

Yu Mina nói rằng, ở đây tuy vô cùng loạn lạc và khắc nghiệt, nhưng cũng chỉ là đối với những người bình thường, còn những dũng giả như nàng thì trật tự trị an ở nơi đây đảm bảo hơn rất nhiều. Không một người nào muốn “kê đá đập vào chân mình”* cả.

(Kê đá đập vào chân mình: câu nói chỉ việc tự phá hoại việc làm ăn của mình)

Thế nên, những việc như giết người, cướp của hầu như không bao giờ xảy ra ở trong thành. Đến cả việc tranh chấp giữa những võ giả với nhau cũng phải thực hiện ở bên ngoài, nếu không sẽ bị các nhà cầm quyền ở đây đứng ra giải quyết.

“Đến nơi rồi! Đây là sàn giao dịch của nhà họ Yoon, một trong tứ đại gia tộc ở Phong thành này.” Yu Mina quay sang giới thiệu với Nam Phong, nàng nói tiếp: “Chúng ta sẽ giao dịch ở trong này.”

“Được! Vào thôi! Đây sẽ là lần kiếm tiền đầu tiên của ta tại tân thế giới này.”

Nam Phong vô cùng mong chờ vào đợt giao dịch lần này, vì nếu mà hắn thành công, thì nó sẽ mở ra tiền đề cho việc buôn bán của hắn tại thế giới này.