Nhã Ái Thành Tính

Chương 46: Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi (2)



Ông rút tay lại, khom người chạy ra ngoài.

Tô Lương Mạt xuyên qua mép thùng hàng trông thấy mấy người đuổi theo không tha, cô duy trì tư thế ngồi xổm di chuyển tới lối ra.

"Tiếp tục chạy sẽ nổ súng!"

Phía sau lưng cô chống đỡ tấm ván gỗ, cũng không biết là ai nổ súng trước,"đoàng" một tiếng mang theo mùi thuốc súng nồng đậm xé rách màng nhĩ, Tô Lương Mạt gần như trước tiên che kín hai lỗ tai, lại là vài tiếng súngliên hoàn, cô nhìn thấy Tô Khang chạy ra bên ngoài bến tàu, giơ súng lên nhắm ngay phía bên này.

Đoàng...

Ngay sau đó "đinh" mộttiếng, cũng không biết bắn trúng vật gì cứng, có thứ gì sượt qua ốngquần của cô bay tới đập xuống đất, Tô Lương Mạt vươn tay phải đeo baotay ra, nhặt lên sau đó mở lòng bàn tay nhìn, là viên đạn.

Vừa rồi lúc tiếng súng vang lên, chỉ có một phát súng này của Tô Khang.

Tô Lương Mạt nắm chặt tay.

Tô Khang trèo qua lan can hình như định nhảy lên, Tô Lương Mạt nhìn thấy mấy người đồng thời giơ súng lên.

Cô thật nhanh bò dậy xông về phía cửa cảng, hai chân bởi vì ngồi xổm mộtlúc lâu mà mỏi nhừ, Tô Lương Mạt loạng choạng đụng vào thùng hàng phíatrên, chữ "ba" trong miệng còn chưa kịp thoát ra, đã bị người ở phía sau lưng che miệng lại.

Cả người cô bị nhấc lên, hai chân không chạm đất đạp lung tung, cảnh tượng cuối cùng trong mắt Tô Lương Mạt chính là Tô Khang bị bắn trúng sau lưng, người vọt qua lan can rơi xuống biển.

"Ba..."

Tiếng gào thét xé rách của cô biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổhọng, tất cả mọi nỗ lực đều uổng phí, chớp mắt Tô Lương Mạt bị tuyệtvọng với bi thương ngập đầu đánh cho suy sụp, cô đá một nhát vào thùnghàng phát ra tiếng độnh rất lớn, nhưng những người kia đều vây quanh bến tàu tra xét, cũng không có chú ý tới bên này.

Tô Lương Mạt bịkéo tới một chỗ cách xa đó, trước cảng có mấy chiếc tàu đậu lại, độngtĩnh lớn như vậy nhưng không có ai xuất hiện.

Người bịt miệng côkhí lực rất lớn, lồng ngực cứng rắn đập lên đầu làm cô thấy đau, TôLương Mạt bị lôi tới góc khuất, ở đây là chỗ ẩn núp rất tốt, hai tay hắn giữ chặt cô mới buông ra, Tô Lương Mạt liền muốn chạy ra.

Người đàn ông kéo cô lại, ấn đầu cô lên thùng đựng hàng.

Tô Lương Mạt vì hắn dùng sức mà bị đụng lên rất đau, cô không quan tâm mấy thứ này, tầm mắt chạm tới hết thảy đều là vỡ nát lẫn lộn, hai mắt cô đỏ bừng nhìn ra phía sau, mới phát hiện người đè nặng cô là Chiêm ĐôngKình. Trong lòng dâng lên chút hy vọng khó giải thích, "Cứu ông ấy, cứuba tôi."

Chiêm Đông Kình một câu cũng không nói, Tô Lương Mạtchống hai tay lên phía trước muốn nhấc người dậy, người đàn ông ra sứcmột cái, ép chặt lên má cô, đau đến không muốn sống nữa.

Tầm mắtcô không nhìn tới được cảnh tượng xung quanh, lòng nóng như lửa đốt lạinhưng lại không tránh khỏi cánh tay Chiêm Đông Kình được, một lúc sau,đến khi truyền tới tiếng động cơ xe hơi, trên mặt Tô Lương Mạt sớm đãlạnh buốt một mảng, da thịt bị kích thích đến chết lặng.

Đợi hai chiếc xe rời đi rồi, Chiêm Đông Kình mới buông tay.

Tô Lương Mạt gần như ngay lập tức xoay người, húc lên bả vai Chiêm ĐôngKình lao ra khỏi dãy thùng đựng hàng, cô chạy thật nhanh, gió đêm lạnhthấu xương táp lên mặt cô cũng không thấy đau, mặt biển đã sớm khôi phục thanh tĩnh, cô đến cả thời gian khóc cũng không cho mình, hai tay TôLương Mạt giữ chặt lan can, "Ba, ba!"

Chiêm Đông Kình đi tới bên cạnh cô.

Tô Lương Mạt khom lưng tìm kiếm, còn có thể nhìn thấy vết máu lờ mờ trên mặt đất, cô bước một chân định nhảy xuống.

Chiêm Đông Kình đưa tay kéo cánh tay cô lại.

Tô Lương Mạt hất tay ra, "Bỏ tôi ra!"

Chiêm Đông Kình một phát bắt lấy gáy cô, đem cả người cô áp lên trên lan can, phần eo cô chống lên xích sắt, sức nặng toàn thân phó thác trên haichân, mặt nước dường như lan ra một vòng màu đỏ máu, thê lương như vậydưới ánh trăng càng làm người ta run sợ trong lòng.

Cô khóc thành tiếng, lời Chiêm Đông Kình nói lại không chút lưu tình, "Cô nhìn thật kỹ đi, ba cô còn mạng mà sống sao?"

"Anh câm miệng!"

"Cô hay là cầu nguyện thi thể của ông ta có thể được vớt lên đi, ít nhất còn có thể giữ lại toàn thây."

"Anh câm miệng, khốn kiếp!" Tô Lương Mạt vung tay định đánh, Chiêm Đông Kình lôi cô đứng dậy, Tô Lương Mạt giống như con thú bị vây hãm đột nhiênxổng chuồng, hai tay cô đẩy mạnh lên lồng ngực Chiêm Đông Kình, "Anhkhông phải rất lợi hại sao, không phải giết người không chớp mắt sao, vì sao không giết bọn chúng, vì sao? Anh đem tàn nhẫn của anh biểu diễncho tôi xem có lợi ích gì? Chiêm Đông Kình, vừa rồi anh nên đem toàn bộbọn chúng giết hết?"

Tô Lương Mạt phát tiết một trận, hai tay côthậm chí còn không biết để ở đâu, Chiêm Đông Kình trong mắt thấy cô bịkích động, "Cô biết bản thân mình đang nói cái gì không?"

"Tôibiết, tôi tất nhiên biết rõ," Giọng cô khản đặc, cả người dán chặt lênlan can, "ba tôi mất rồi, tôi khó khăn lắm mới gặp được ông ấy..."

Chiêm Đông Kình nhìn cô khóc đến thương tâm, bộ dạng này của Tô Lương Mạt,hắn cũng là lần đầu tiên thấy, sắc mặt người đàn ông quạnh quẽ, vốnkhông vì cảnh tượng cảnh tượng sinh ly tử biệt này mà cảm thấy thươngxót, "Nếu cô đã không tin tôi, tôi hà tất phải vì cô mà tự tìm phiềntoái? Tô Lương Mạt, cô phải hiểu, một lần không tín nhiệm của cô cõngmột cái mạng."

Cô há hốc miệng, cuối cùng vẫn một hơi nuốt xuống đắng nghẹn.

Hai mắt Tô Lương Mạt đẫm lệ mơ hồ, hung hăng trừng mắt hắn, loại hối hậnnày không thể đẩy lên người Chiêm Đông Kình, trong lòng bị đè nén khóchịu, một luồng máu tanh vọt lên tới cổ họng.

Chiêm Đông Kình đitới trước mặt cô, dùng sức chế trụ cánh tay Tô Lương Mạt, "Không phải cô nói muốn giết những kẻ kia sao, được, đi theo tôi, tôi giúp cô giết,tôi giúp cô chặt đứt chân tay bọn chúng, Tô Lương Mạt, chỉ cần cô có suy nghĩ với lá gan như vậy, toàn bộ tôi đều làm giúp cô!"

Thâm sâutrong mắt hắn hóa thành tàn ác, đôi môi Tô Lương Mạt trắng bệch, khuônmặt cũng bị ánh trăng chiếu thành trong suốt, cô không nén được nghẹnngào, "Tôi chỉ muốn ba tôi có thể sống, tôi muốn ông ấy được sống thậttốt."

Khóe miệng Chiêm Đông Kình lộ ra nụ cười lạnh lẽo, hắn đẩy Tô Lương Mạt tới trước bờ, "Ba của cô là ở dưới đáy biển này."

Cô hất tay của hắn, hai chân lại lần nữa trèo qua lan can.

Lần này Chiêm Đông Kình không có cản cô, nhìn Tô Lương Mạt nhảy xuống nước.

Đêm khuya ở Bắc Cảnh nước biển đều dưới 0 độ, cô hoảng loạn nhìn quanh bốnphía, nhưng dù là chút gợn sóng cũng không có, Tô Lương Mạt gọi "ba", âm thanh ban đầu từ yếu ớt dần chuyển thành tuyệt vọng, Chiêm Đông Kìnhxoay người bỏ đi.

Thân ảnh của hắn bị đêm tối cắn nuốt từng chúttừng chút một, Tô Lương Mạt đông lạnh tay chân đều cứng ngắc, cô lặnxuống nước tìm mấy lần, bên tai Chiêm Đông Kình không ngừng truyền tớinước vỗ, rầm rì hòa theo tiếng la khóc của Tô Lương Mạt, quấy nhiễu làmtim hắn loạn lên từng hồi.

Bước chân Chiêm Đông Kình, không khỏi dừng lại.

Giống như là bị cây đinh hung hăng đóng lên.

Quần áo Tô Lương Mạt giống như con đỉa hút chặt lấy da thịt không buông, côlạnh đến nỗi hàm răng run lên, nước tràn vào mũi bị sặc phải bám lên mép bờ ho khan kịch liệt, "Khụ khụ..."

Chiêm Đông Kình nắm chặt haitay, hắn xoay người đi tới trước mặt Tô Lương Mạt, một cánh tay của cônâng lên, đã đông lạnh đến đỏ bừng.

Chiêm Đông Kình khom người kéo cánh tay cô, "Đi lên."

"Anh mặc kệ tôi!" Tô Lương Mạt vung tay cũng không hất tay hắn ra được.

Hắn dùng sức lôi cô lên bờ, Tô Lương Mạt quay người cắn một phát lên cánhtay người đàn ông, Chiêm Đông Kình đột ngột buông tay, cả người cô rơixuống, nước biển chưa ngập qua đỉnh đầu, Tô Lương Mạt để nước mắt tùy ýchảy ra, trong miệng còn có mùi máu tươi. Chiêm Đông Kình đứng trên bờcũng có thể nghe thấy tiếng khóc mơ hồ của cô, xuyên qua mặt nước mangtheo bi thương đâm sâu vào lòng người khác, hắn bước một chân qua lancan, cúi người, đưa tay một phát bắt lấy bả vai Tô Lương Mạt dùng sứckéo cô lên khỏi mặt nước.

"Bỏ tôi ra! Tôi muốn tìm ba!"

Hai người lôi lôi kéo kéo tiến lên trước mấy bước, Chiêm Đông Kình ôm chặteo cô, Tô Lương Mạt vung nắm đấm không thèm ngó ngàng nện lên trên mặthắn.

"Khốn kiếp!" Chiêm Đông Kình tránh khỏi tay của cô, đẩy cômột cái, "Mẹ nó cô đem toàn bộ oán khí trút hết lên người tôi, hại chếtba cô chính là cô, cô đừng có nhầm!"

Tô Lương Mạt loạng choạng không đứng vững, ngồi bệt xuống đất, đau đến nỗi chỉ biết ngồi đó khóc.