Nhã Ái Thành Tính

Chương 173: Đại kết cục (đặc sắc cần phải xem, phần kết thúc)



Chiêm Đông Kình nắm tay Tô Lương Mạt, sau đó cũng đi vào theo.

Y tá nhìn nhìn, "Này?"

"Này gì mà này!" Sắc mắt Chiêm Đông Kình rét lạnh, hoàn toàn không thèm để người khác vào mắt.

Hai người vào trong phòng sinh riêng, bác sỹ đã sớm nhận được tin ở đó chờsẵn, ý tá đẩy giường bệnh vào, bác sỹ bảo Tô Lương Mạt gập cong hai chân lên rồi kiểm tra một chút, "Tử cung mở rồi, chắc hẳn là sắp sinh."

"Bác sĩ, con của tôi không sao chứ?"

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu." Bác sĩ mở miệng an ủi.

Chiêm Đông Kình ở bên cạnh nhìn thấy cũng gấp, y tá đi đến bên cạnh bác sỹkia, "Bụng của cô ấy giống như bị lay động không bình thường."

Bác sỹ vén y phục của Tô Lương Mạt lên, lúc này càng nhìn thấy rõ thêm bụng của cô, cái bụng nhô lên tựa hồ như bị một lực đạo không rõ dùng sứclôi kéo, hai bên bụng đều có chỗ lồi ra, giống như là đang đánh nhau.

"Đưa hết báo cáo kiểm tra lúc trước của cô ấy cho tôi."

Y tá đem một xấp tài liệu đưa tới cho bác sỹ.

"Hai ngày trước mới kiểm tra, đều rất bình thường," Bác sỹ đưa trả báo cáolại cho y tá, "không sao đâu, không cần phải sợ, chúng ta thử xem, thựcsự không được sẽ phải sinh mổ."

Tô Lương Mạt nắm chặt tay ChiêmĐông Kình, lúc này đã không phải là cô muốn sinh tự nhiên hay là sinh mổ nữa, chỉ cần có thể giữ được con, làm gì cũng được.

"Cảm thấy đau bụng từ lúc nào?"

"Mới vừa rồi thôi, lập tức đến bệnh viện liền đây."

Bác sỹ nhìn xem hạ thân Tô Lương Mạt, "Tử cung của cô thật sự mở rất nhanh, xem ra là sắp sinh rồi, nhịn một chút."

Tô Lương Mạt đau đến nghiêng người đi, bác sĩ nắm chặt đầu gối của cô, "Nào, nghe theo tôi, dùng sức..."

"A..."

Chiêm Đông Kình nhìn đến tim nảy vọt lên, đưa tay lau mồ hôi cho cô, áp tránlên trán Tô Lương Mạt, "Không sợ, có anh ở đây, có phải rất đau không."

"Em cảm thấy, cảm thấy..." Lại là từng đợt đau đớn đánh tới, Tô Lương Mạtđau đến thiếu chút nữa cắn nát môi dưới, "giống như có một đôi tay kéocon lại, nó muốn ra ngoài lại ra không được, a..."

"Sao có thể như vậy?"

Chiêm Đông Kình gầm lên một tiếng, bác sĩ nghĩ thầm Tô Lương Mạt lần đầu sinh con, gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ sợ hãi, "Tô tiên sinh,ngài đừng nóng vội, sinh con đều như vậy."

Chiêm Đông Kình làmsao có thể không vội, Tô Lương Mạt đau tới cực điểm, gắt gao bắt lấy tay anh, sắc mặt tái nhợt không nói, chuyển động lên xuống chỗ bụng càngthêm làm người ta sợ hãi.

"Lương Mạt, chúng ta không cần phải gắng gượng, sinh mổ đi."

"Được," Tô Lương Mạt gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống, "em không sinh rađược, em cảm thấy cục cưng ở trong bụng có phải gặp nguy hiểm không, mau mau mổ cho em đi."

Bác sĩ chen vào một câu, "Tối nay cô đã ăn qua thứ gì chưa?"

"Chỉ ăn vài thìa cháo."

Bác sĩ đưa tay ở trên bụng Tô Lương Mạt xoa nắn vài cái, "Mau, chuẩn bịphòng giải phẫu, bảo bác sĩ gây mê mau qua đây một chuyến."

"Vâng."

Lúc làm phẫu thuật, toàn bộ quá trình Chiêm Đông Kình đều ở trong phòngsinh, thuốc tê bị đẩy vào trong tủy sống sau lưng Tô Lương Mạt, rấtnhanh, nửa người dưới đã không còn tri giác.

Sinh mổ không cầngiống như sinh tự nhiên phải trải qua quá trình chờ đợi dài dòng chánnản như vậy, Chiêm Đông Kình nghe thấy âm thanh động dao kéo, anh chỉcảm giác thấy da đầu tê dại, nắm chặt tay Tô Lương Mạt ở bên cạnh cô,cũng không dám nhìn tới cảnh tượng kia.

Bác sỹ nhìn thấy một cặpvợ chồng khẩn trương muốn chết, như bọn họ xem ra, không biết mỗi ngàyphải gặp gỡ bao nhiêu cặp như vậy, "Hai người là thích con trai hay làcon gái?"

"Đều thích." Hai người trăm miệng một lời.

"Đạiđa số ba mẹ đều nói như vậy, nhiều khi may mắn mang thai long phụng,trai gái song toàn, nhưng mà dù sao xác suất như vậy rất nhỏ."

Đang nói, bác sỹ dùng sức vài cái, Tô Lương Mạt cảm giác thấy lục phủ ngũtạng đều bị đụng chạm đến, rất nhanh, tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non vôcùng trong trẻo truyền đến, đây là một loại kích động khó tả, nước mắtTô Lương Mạt trào ra, cũng không khống chế nổi.

"Chúc mừng hai người, là con gái."

Chiêm Đông Kình kéo tay Tô Lương Mạt để đến bên miệng khẽ hôn, "Bà xã, em vất vả rồi, anh thích con gái."

Bác sỹ cười cười đem bé con giao cho y tá, "Xem xem, mới vừa rồi còn nói con trai hay con gái đều thích."

Chiêm Đông Kình áp tay lên trán Tô Lương Mạt, "Còn đau không?"

"Không đau nữa."

Bác sỹ vươn hai tay định khâu vết mổ, đột nhiên, bà ấy giống như phát hiện cái gì đó nhìn lại lần nữa.

"A! Sao vẫn còn một đứa!"

"A?" Y tá cùng bác sỹ bên cạnh cũng sợ ngây cả người, "Nhưng kết quả siêu âm của cô ấy trước giờ vẫn luôn là thai đơn mà."

Tô Lương Mạt lại càng căng thẳng, Chiêm Đông Kình đè tay cô lại, "Không sợ, thêm một đứa không phải càng tốt sao?"

Bác sỹ không có tốn bao nhiêu khí lực liền dứt khoát ôm bé con thứ hai ra,"U, thế này thật sự phải chúc mừng, thai long phụng a, là một bé traiđây!"

Vẻ mặt Chiêm Đông Kình khó nén vui sướng, anh đầy ý cườinhìn về phía Tô Lương Mạt, thần sắc kích động có nén cũng không nénđược, Tô Lương Mạt cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Sao lại làhai đứa chứ?"

"Siêu âm không thể nào sai được, huống hồ hai người còn làm siêu âm màu ba chiều," Bác sỹ cũng không nghĩ ra nguyên cớ,"chuyện này nhất thời thật đúng là khó giải thích."

Khâu xong vết mổ, Tô Lương Mạt liền bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cùng lúc đó, trên sân thượng cư xá nào đó ở Ngự Châu.

Hách tiên sinh kinh ngạc nhìn mấy cái chậu than tán loạn dưới chân cùng vớinén hương bị chặt đứt một nửa, hắn cũng không cách nào giải thích đượchiện tượng này.

Đây được coi là thành công hay thất bại?

Làm sao chỉ vừa mới cúng tế được một nửa, lại không thể khống chế được, hôm nay là ngày Tô Lương Mạt hạ sinh, vốn dĩ ý định của hắn là làm cho oanhồn một tiểu quỷ nhập vào trong cơ thể của cô, tương lai sinh ra connhất định sẽ theo mong muốn của Mạc Thanh, khiến Tô Lương Mạt cả đời đều phải trả nợ.

Nhưng lúc này, hắn nhìn bầu trời đêm đưa ngón tay lên tính toán, như thế nào lại giống như bùa chú bị trật?

Chẳng lẽ bản lĩnh của hắn chưa đạt tới đỉnh?

Hách tiên sinh cũng không liên lạc được với Mạc Thanh, chuyện này cũng bị bà ta biết, nếu không lột da hắn thì không xong, hắn nghĩ tới đây, ngay cả đồ đạc cũng không kịp thu dọn, mau chóng chạy khỏi Ngự Châu quan trọnghơn, dù sao hắn đã quyết định từ nay về sau không quản loại chuyện thấtđức này, tiền Mạc Thanh cho cũng đủ cho hắn an ổn nửa đời sau rồi.

***

Bệnh viện bên kia, sau khi Tô Lương Mạt hết thuốc tê tinh tinh thần khôngtệ, đã tiêm thuốc giảm đau rồi, cho nên không thấy đau nữa.

Haibé con lấy máu xét nghiệm xong được đưa về phòng bệnh, nguyệt tẩu màChiêm Đông Kình sắp xếp trước đó cũng đã tới, Tô Lương Mạt nhìn bóngdáng bận rộn trong phòng, thân thể có khổ cực nhiều hơn nữa cũng thấyđáng giá, lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, trước giờ chưa từng cảmnhận được.

Lăn qua lăn lại đến đêm, nguyệt tẩu* mang hai đứa nhỏ ra bên ngoài nghỉ ngơi.

(Nguyệt tẩu ở đây là gọi chung những người đến chăm sóc phụ nữ mới sinh với trẻ con)

Chiêm Đông Kình dựa trước giường, cầm ly nước cho Tô Lương Mạt uống vài ngụm.

"Rất khó chịu phải không?"

"Vẫn ổn."

Anh nhìn xem dây truyền nước cắm trên mu bàn tay Tô Lương Mạt, "Chỉ còn một chút nữa là truyền xong rồi, còn ở phía dưới, phải hôm sau mới có thểrút ra được."

"Không sao, chỉ có hai ngày mà thôi, em có thể chịu đựng được."

Tô Lương Mạt nhìn nhìn anh, "Từ phòng giải phẫu đi ra khóe miệng của anhvẫn cứ vểnh lên, còn như vậy chắc chắc sẽ có một nếp nhăn dài."

"Cho dù có nếp nhăn anh cũng cam tâm tình nguyện."

Anh cúi người ở trên trán cô khẽ hôn, "Nhanh nghỉ ngơi đi, anh trông chừng em, đợi lát nữa anh ngủ trên giường bên cạnh em."

"Ừ."

***

Ngày hôm sau, sữa của Tô Lương Mạt vẫn còn chưa xuống, hai cục cưng thay nhau hút, đem cô giày vò đến quá sức.

Chiêm Đông Kình mời một chuyên gia đến mát xa cho Tô Lương Mạt, mở sữa xong,bộ ngực căng trướng vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu hết, vẫn là cảm thấyđau.

Chiêm Đông Kình học theo bộ dạng chuyên gia lúc trước mát xa cho cô, nguyệt tẩu đẩy hai chiếc giường nhỏ tiến vào, Tô Lương Mạt muốn cầm áo kéo xuống, "Có người."

"Có người thì sao?"

"Đừng sờ loạn nữa, coi chừng vất vả lắm mới thông được một chút sữa, lại bị thủ pháp không chính xác của anh làm tắc mất."

Chiêm Đông Kình đứng dậy đi tới ôm bé trai sang, "Hút một chút sẽ đỡ hơn nhiều."

Tô Lương Mạt để cho cục cưng nằm bên cạnh mình, lúc này bé con vừa vặn đói bụng, há miệng dùng sức mút thỏa thích, nhưng mà sữa cũng không nhiều,khẩu vị nó lại lớn, chưa được bao lâu đã bỏ miệng ra khóc toáng lên.

Hai ngón tay Chiêm Đông Kình khẽ véo véo lên mặt con, "Rất có khí lực phải không, vẫn còn nhỏ con, lại ra sức như vậy."

Nguyệt tẩu ở bên cạnh buồn cười, "Mấy ngày đầu đều như vậy, nếu như sữa nhiều, không chừng đến lúc ra uống cũng không kịp đâu."

Chiêm Đông Kình đưa con lại cho nguyệt tẩu ôm, "Pha sữa bột cho nó đi."

Anh quay đầu nhìn về phía Tô Lương Mạt, "Trông cậy vào hai đứa nhỏ là không được rồi, hay là để anh làm đi, anh hút cho em."

Tô Lương Mạt gấp rút đè lại bộ ngực, "Muốn trông cậy vào anh, em còn cần chuyên gia làm cái gì?"

Nguyệt tẩu đem thức ăn đủ dinh dưỡng đặt lên tủ đầu giường Tô Lương Mạt, "Tôphu nhân, cô cũng đừng nói như vậy, không ít người ngược lại đều là dùng cách này để mở sữa đấy, nghe nói hiệu quả rất tốt."

"Có nghe thấy chưa, đây là khả thi đấy."

Tô Lương Mạt không đấu khẩu với anh nữa.

***

Ở lại bệnh viện mấy ngày, thì cũng được xuất viện về nhà.

Chiêm Đông Kình tuyên bố với bên ngoài Thanh Hồ Đường là bị anh mua lại, saukhi Tô Lương Mạt về đến nhà, trong nhà cũng có mời nguyệt tẩu đến.

Nơi không khí nặng nề lúc trước, bây giờ lại tràn đầy tiếng cười nói rộnrã, cho dù hai đứa bé thay nhau khóc rống, nghe vào trong tai cũng cảmthấy hạnh phúc.

Mạc Thanh đã không nhớ bà ta bị giam ở trong cănphòng này bao lâu rồi, nơi này không có đồng hồ, thậm chí bà ta chỉ cóthể dựa vào mặt trời lặn mặt trời mọc để phán đoán thời gian.

Bà ta nằm ở trên giường, bị chất độc giày vò đến gầy như que củi.

Hai tên hộ vệ bên ngoài đang cười nói.

"Ngươi đi lĩnh tiền thưởng chưa?"

"Lĩnh rồi, một vạn lận đấy!"

"Tô tiên sinh không quan tâm mấy thứ này, nghe nói thuộc hạ ai cũng có,cũng đúng, chuyện tốt như vậy, ai gặp được cũng đều vui mừng."

Mạc Thanh lờ mờ nghe thấy mấy lời này, bà ta từ trên giường đứng dậy rồimiễn cưỡng tiến đến trước cửa, cửa là rộng mở, chỉ có vài song sắt baoquanh phía trước.

"Chúng mày mới nói cái gì? Chuyện tốt của ai?"

Tên đàn ông đứng bên trái quay đầu lại nhìn nhìn, "U, phu nhân, bà cũng nghe thấy rồi?"

"Bớt nói nhảm đi, nói, chuyện tốt gì?"

"Con của Tô tiên sinh ra đời rồi bà không biết à? Oh, cũng đúng, bà suốtngày bị giam ở đây, thai long phụng một trai một gái đấy, bộ dạng thìxinh đẹp khỏi phải nói."

Tên đàn ông bên cạnh không nhịn được cười ra tiếng, "Đừng có nói giống như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy."

"Hàn ca nói đấy thôi, không phải anh ta có thể thấy được sao?"

Hai tay Mạc Thanh gắt gao siết chặt lan can, "Hai đứa?"

"Đúng vậy, thai long phụng!" Hộ vệ kia cực kỳ đắc ý, giống như là chính mình sinh con vậy.

Mạc Thanh khinh thường mở miệng cười một tiếng, "Không thể nào."

Hai người kia nhìn nhau, tên hộ vệ lúc nãy mở miệng lại nói tiếp, "Phunhân, bà cũng đừng quan tâm, dù sao cũng không liên quan tới bà."

"Không phải cần một đứa thôi sao? Chẳng lẽ lúc sinh ra vẫn an ổn?"

"Bà nói chuyện thật là kỳ quái."

Mạc Thanh khó có thể tin, bắt đầu lầm bầm lầu bầu, "Làm sao có thể như vậyđược? Ta rõ ràng cho hắn một số tiền lớn, hắn đáp ứng ta, làm sao có thể sinh ra sẽ được bình thường chứ? Làm sao có thể?"

"Điên rồi." Hộ vệ chỉ chỉ Mạc Thanh.

Tên còn lại hứ một tiếng, "Ngươi nghe mấy lời bà ta nói trong miệng kìa, nguyền rủa một đứa bé như vậy, có còn là người không?"

Lúc Chiêm Đông Kình đến, Mạc Thanh vẫn còn đứng ở chỗ cửa sắt đó, thần sắc hoảng hốt, hai mắt giương thẳng nhìn một chỗ.

"Tô tiên sinh."

Nghe được tiếng của hộ vệ, Mạc Thanh nâng tầm mắt lên.

Chiêm Đông Kình đứng cách bà ta chưa đến ba bước, con mắt Mạc Thanh hung hăng định trên mặt anh, "Chúc mừng a."

Người đàn ông có chút ngoài ý muốn, chỉ là cười cười, "Cảm ơn."

Mạc Thanh tường tận xem xét thần sắc Chiêm Đông Kình, mặt mũi anh sáng sủađầy tinh thần, vừa nhìn chính là gặp được chuyện tốt, làm gì có nửa điểm bộ dạng u buồn bệnh tật.

Chiêm Đông Kình nhìn gian phòng sau lưng Mạc Thanh, "Ở vẫn quen chứ?"

Bà ta gầy gần như chỉ còn lại cái khung xương, lúc trước Đường Tâm chínhlà như vậy, đang độ tuổi nở rộ, lại lụi tàn quá sớm, hai hốc mắt MạcThanh lõm sâu xuống, không còn bộ dáng đoan chính ung dung ngày thường,"Nhờ hồng phúc của mày, không lập tức giết ta."

Chiêm Đông Kìnhnghiêng đầu, đôi mắt phượng lộ ra chút lười biếng, rồi lại hiển lộ vàiphần tàn ác, "Giết bà, thì quá lãng phí, nói thế nào thì bà cũng nên nếm thử tư vị của độc phẩm này, nói không chừng so với Đường Tâm bà lạichịu đựng tốt hơn, có thể gắng gượng vượt qua được."

Bà ta nghera được châm biếm trong lời nói của Chiêm Đông Kình, Mạc Thanh kề mặtlại gần song sắt, "Có một chuyện, ta không hiểu."

"Chuyện gì?"

"Rõ ràng là ta sắp sửa tiêm vào cho Tô Lương Mạt, vì sao cuối cùng ta lạimất đi tri giác, cô ta lúc đó không thể nào có thời gian phản kháng,"Mạc Thanh khổ sở suy nghĩ lại nghĩ không ra được, "hơn nữa, trong phòngchỉ có mấy người chúng ta, cửa sổ đều bị đóng kín."

Chiêm ĐôngKình làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, một hồi lâu sau mới mở miệng, "Cái này, e là bà chết cũng không nhắm mắt rồi, bởi vì tôi cũng không biết, có lẽlà ba đang giúp chúng tôi."

"Mày nói Tùng Niên?"

"Tôi nói, có lẽ."

Sắc mặt Mạc Thanh lại trắng bệch một hồi, "Tô Lương Mạt sinh rồi?"

"Phải."

Chiêm Đông Kình chú ý tới ánh mắt Mạc Thanh, "Đúng rồi, còn nhớ tên Hách tiên sinh kia không? Gần đây lại không thấy tin tức của hắn?"

Mạc Thanh hừ lạnh một tiếng, "Mày tra được đến trên người hắn?"

"Hắn ngược lại muốn chạy trốn khỏi Ngự Châu, nhưng mà đã bị tôi bắt trở lại, chỉ là, lần sau nếu bà muốn tìm người mà nói cũng phải tìm kẻ đáng tinmột chút, hắn căn bản là học nghề chưa thạo, trêu chọc một tên tiểu quỷcòn được, bà lại hào phóng cho hắn một khoản tiền lớn như vậy, chỉ cóđiều âm dương sai biệt lẫn lộn, hại người không thành, ngược lại cho tôi thêm một đứa con trai, bà nói đây gọi là chuyện gì?" Chiêm Đông Kìnhcũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, gần đến giờ sinh choanh thêm một đứa như vậy, dọa người ta thiếu chút nữa hồn xiêu pháchtán, nhưng mà nghĩ thấy Tô Lương Mạt có thể nhìn thấy quỷ, có một sốviệc càng thêm "thấy mà không thể trách được".

Mạc Thanh nghe xong mấy lời này, cả người đều mềm nhũn, thân thể vô lực phủ phục trên song sắt.

Khóe miệng vui vẻ của Chiêm Đông Kình cũng từng chút từng chút thu bớt phóng túng, anh tiến lên vài bước, "Không ngờ bà độc ác như vậy, ngay cả đứatrẻ chưa ra đời bà cũng muốn hại!"

Mạc Thanh hoàn toàn nghe không vào lời của người khác, hy vọng cuối cùng của bà ta thất bại rồi, đếnmột người có thể dựa dẫm vào cũng tìm không được nữa.

"Trông coikỹ bà ta cho ta, mỗi ngày cho bà ta ăn cơm đúng giờ, để cho bà ta xemthử xem, người khác rốt cuộc là hạnh phúc như thế nào?"

Một phen cuối cùng này hoàn toàn kích khởi hận ý của Mạc Thanh, "Dựa vào cái gì? Chúng mày có tư cách gì?"

Bà ta kích động vươn tay muốn bắt lấy Chiêm Đông Kình, người đàn ông lui về sau một bước.

Lúc này độc dược vừa lúc phát tác cơn nghiện, Mạc Thanh khó chịu hai tay kéo lấy đầu tóc, "Giết ta đi, khó chịu quá."

Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn chằm chằm xuống thân thể Mạc Thanh, cảm giác như toàn thân bị kiến đốt qua, bà ta khó chịu không có cách nào, liềndùng hai tay cào cấu, mắt thấy từng đạo vết máu nổi bật hiện lên trêncánh tay, bà ta cực kỳ dùng sức, móng tay cũng không bỏ qua, máu tươichảy ròng ròng.

Chiêm Đông Kình nhíu mày, Mạc Thanh tóc tai bù xù nhìn chòng chọc về phía anh, "Mày với ba mày đều nhẫn tâm giống nhau."

Chiêm Đông Kình nhìn bà ta, cũng không quay đầu lại rời đi.

Hai gã hộ vệ kia nghe đến ngây người, mấy lời nói vừa rồi kia quá cao siêu, nhưng trong đầu mỗi tên đều đã hiểu, đó chính là Mạc Thanh muốn hại con của Tô Lương Mạt.

"Thật không ngờ, đối với đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng có thể ra tay."

"Mặc kệ bà ta, lại muốn phát bệnh rồi, mau đóng cửa lại, đỡ phải nghe tiếng gào khóc thảm thiết không chịu nổi."

Hộ vệ nói xong, nặng nề khép cửa lại

Chiêm Đông Kình trởlại biệt thự của mình, Tô Lương Mạt nằm chưa được vài ngày liền xuốnggiường, nhưng mà vẫn còn đang ở cữ, cho nên đều không cho cô đi lạinhiều.

Hai đứa bé trông rất đáng yêu, ôm cả hai là không thểđược, hoặc là con gái đòi phải thay tả, khóc một cái làm con trai giậtmình, hoặc là con trai đói bụng, khóc một cái lại đánh thức con gái, hai đứa này cất cao giọng chưa có lúc nào bị lỗi nhịp, Chiêm Đông Kình ởdưới lầu nghe thấy, bộ dáng kia, không biết còn tưởng rằng người khácnhéo rơi mấy miếng thịt của chúng nó.

Tô Lương Mạt cũng thấy đauđầu, hai nguyệt tẩu một người đối phó một đứa, lúc Chiêm Đông Kình đilên, nhìn thấy cảnh tượng kia liền tức cười.

Anh dìu Tô Lương Mạt để cho cô nằm lên giường.

"Vừa rồi anh đi đâu vậy?"

Chiêm Đông Kình xuống vào mép giường, "Chỉ ra bên ngoài đi lòng vòng, không đi đâu cả?"

Tô Lương Mạt cầm tay Chiêm Đông Kình, "Có chuyện vẫn muốn nói với anh."

"Chuyện gì?"

"Anh nói con trai của chúng ta liệu có phải là nho nhỏ thú nhảy vào không?"

Cho dù giữa thanh thiên bạch nhật, Chiêm Đông Kình vẫn cảm thấy sống lưng chợt lạnh toát, "Đừng nói mò."

"Em cảm thấy rất có khả năng mà, theo lời tên họ Hách, tiểu quỷ kia là muốn quăng vào bụng em làm chuyện xấu, theo lý mà nói con sinh ra chỉ có một đứa, nhưng mà anh xem... Hơn nữa, sinh ra trước lại là con gái, nghĩlại thì chúng ta vốn chắc hẳn chỉ có một đứa con gái, tám phần thực sựlà nho nhỏ thú." Tô Lương Mạt phân tích có vẻ hợp lý.

Chiêm ĐôngKình vẫn cảm thấy cách giải thích này quá huyễn hoặc, "Nếu như thực lànho nhỏ thú, đoán chừng sau này có thể đem anh lăn qua lăn lại."

"Chúng ta lấy nhũ danh cho con trai gọi là Nhạc Nhạc nhé?"

Chiêm Đông Kình nhếch môi suy nghĩ một chút, "Vậy con gái gọi là Hỉ Hỉ."

"Hỉ Hỉ?" Đây là cái tên gì vậy?

"Nghe rất đáng yêu." Chiêm Đông Kình chỉ vào đôi con trai con gái, "Hỉ Hỉ, Nhạc Nhạc."

"Được rồi, nghe lời anh."

***

Thức ăn cho Tô Lương Mạt ở cử đều được đưa lên lầu, Chiêm Đông Kình chongười đặt một cái bàn ăn ở bên ngoài sân thượng, mỗi bữa đều cùng cô ăncơm ở đó.

Ghế chuẩn bị cho Tô Lương Mạt là cái ghế mềm, lúc ngồixuống, sau lưng có đệm dựa, Tô Lương Mạt nhận đôi đũa Chiêm Đông Kìnhđưa tới, "Từ ngày mai em đi xuống lầu nhé, cũng không phải vết thương gì quá lớn, huống hồ khoảng mười ngày nay, em đã có thể tự đi được rồi."

"Miệng vết thương kia vẫn rất lớn, anh xem qua rồi," Chiêm Đông Kình khẽ vung tay, "em cứ yên yên ổn ổn ở đây đi."

"Không phải chỉ lên lầu xuống lầu thôi sao? Hơn nữa đi lại còn có lợi cho việc hồi phục nữa."

"Hồi phục cái gì? Kỳ thật sinh mổ cũng có chỗ tốt, cái chỗ kia không có bị kéo rộng ra, anh thích như vậy."

Tô Lương Mạt trừng mắt anh một cái, "Trong miệng không có câu nào nghiêm chỉnh."

Chiêm Đông Kình múc cho cô chén canh, Tô Lương Mạt liền uống một ngụm nhỏ, "Ông xã?"

"Cái gì?"

"Thương lượng với anh một chuyện."

"Nói."

"Em muốn gội đầu."

Chiêm Đông Kình nhìn nhìn tóc của cô, "Vậy thì gội đi."

Tô Lương Mạt vui mừng, "Em đã nói mà, mẹ em ở trong điện thoại nhất quyết bảo em một tháng không được gội đầu."

"Tặc tặc," Chiêm Đông Kình cười cười nhìn về phía cô, "một tháng, vậy khôngthối mốc lên mới là lạ, yên tâm, mẹ cũng không ở bên cạnh, có gội haykhông bà ấy cũng không biết, ăn tối xong anh gội cho em."

"Vẫn là ông xã tốt nhất."

Chiêm Đông Kình vội vàng tiếp một câu, "Anh thích nghe bà xã nói những lời này nhất."

Ăn cơm xong, Chiêm Đông Kình để Tô Lương Mạt nằm ngửa trên ghế sofa, anhbưng nước tới gội đầu cho cô, lúc này mới bắt đầu đây, liền đem ghế sofa lăn qua lăn lại đến không còn hình dạng, bôi dầu gội đầu lên, Tô LươngMạt chỉ có thể nhắm mắt, cảm giác thấy ngón tay của người đàn ông qualại như con thoi trên đầu tóc mình, "Sao em cảm thấy như nước sắp trànlên Kim Sơn Tự rồi."

"Đến mức ấy sao, không chỉ là gội đầu thôi đâu."

"Hình như đều là nước, ai da, vào lỗ tai rồi."

Chiêm Đông Kình lóng nga lóng ngóng đứng lên, cầm lấy khăn lông vắt trên đầu vai lau khô mặt cho cô, "Như vậy đỡ hơn rồi chứ?"

"Ừ."

Chiêm Đông Kình gội rửa rất tỷ mẫn, Tô Lương Mạt mở mắt ra, "Ông xã, ghế sofa này mua bao nhiêu tiền?"

"Hỏi làm gì?"

"Hình như không thể dính nước đúng không?"

Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, "Vậy phải làm sao, em cũng không thể khom lưng."

Trên tay anh toàn là bọt xà phòng, điện thoại di động để một bên đột nhiênreo lên, Chiêm Đông Kình vốn không muốn nhận, Tô Lương Mạt vươn tay mòqua, đưa điện thoại cho anh, "Nhận đi, lỡ có việc gấp thì sao?"

Chiêm Đông Kình lau tay sạch sẽ, nhận máy rồi đứng lên, "Alo?"

"Tô tiên sinh, phu nhân tự sát rồi."

Hai mắt Chiêm Đông Kình phảng phất như bị vật gì đó đâm vào, "Oh? Chuyện khi nào?"

"Hai ngày nay độc nghiện phát tác lợi hại, hôm nay lúc chúng tôi thay ca đột nhiên liền an tĩnh, sau đó chúng tôi mở cửa phòng xem thử... phu nhânlà đập đầu vào tường chết."

Chiêm Đông Kình rũ mi mắt xuống, "Ừ, thông báo cho Hàn Tăng một tiếng, chuyện này bảo cậu ta giải quyết."

"Dạ." Ngữ khí hộ vệ đầy lo lắng, "Tô tiên sinh, thực xin lỗi, là chúng tôi không để ý đến phu nhân."

"Không có việc gì, cứ sắp xếp đi."

"Dạ, dạ."

Tô Lương Mạt thấy anh cúp điện thoại, sau đó trở lại phía sau cô, "Làm sao vậy?"

Chiêm Đông Kình đặt điện thoại trở lại bàn trà, anh một lần nữa ngồi xổmxuống, ngón tay khô khốc lần thứ hai dính dầu gội đầu rồi mát xa cho cô, "Không có gì, chỉ là chút chuyện làm ăn nhỏ."

"Oh." Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, nhưng có thể cảm giác thấy Chiêm Đông Kình không yên lòng.

Gội đầu xong, anh lại sấy khô cho cô.

Tô Lương Mạt gối lên trên đùi Chiêm Đông Kình, "Vừa rồi rốt cú điện thoại kia là chuyện gì?"

"Em vẫn còn ở cử, anh sợ nói ra thứ quá tanh máu thì không tốt."

"Không sao đâu, em yếu ớt như vậy sao?"

"Mạc Thanh chết rồi, là tự sát."

"Ừ." Tô Lương Mạt đáp nhẹ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Chiêm Đông Kình cúi người khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, "Cuối cùng không phải bốc mùi thối lên rồi."

"Ai bốc mùi thối." Tô Lương Mạt né tránh nụ hôn của anh, "Đông Kình, ngực em trướng, mau ôm Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc lên lầu đi."

"Vừa nãy anh đã đi xem qua, hai tiểu gia hỏa khó khăn lắm mới ngủ được."

Tay Tô Lương Mạt dò dẫm về phía ngực, trong lúc nói chuyện, trước ngực đều đã ướt đẫm.

Chiêm Đông Kình thuận miệng nói một câu, "Phụ nữ thật đúng là làm bằng nướcmà," Anh cởi áo của cô xuống, "áo ngực cũng ướt rồi, anh đi lấy đồ choem thay."

Anh đi thẳng một đường cầm khăn lông khô đến, Tô LươngMạt cầm lấy bình hút sữa, Chiêm Đông Kình ngồi vào bên cạnh, "Để anh hút cho em?"

"Không cần, trong đầu anh nghĩ cái gì vậy chứ?"

"Trong đầu em nghĩ cái gì vậy chứ!" Chiêm Đông Kình cười cười cầm lấy bình hút sữa trong tay Tô Lương Mạt, "Tưởng là anh dùng miệng hút cho em à?"

Tô Lương Mạt cảm giác thấy như vậy cũng kỳ quái, "Để em tự làm."

Chiêm Đông Kình hướng phía ngực cô khẽ nắm một cái, sữa lập tức tràn rangoài, Tô Lương Mạt căng trướng đến khó chịu, chất lỏng màu kem theo dathịt trần trụi chảy xuống dưới, Chiêm Đông Kình dùng ngón trỏ móc mộtcái rồi đưa tới bên miệng, "Tinh hoa đấy."

Cô bỏ bình hút sữara, Chiêm Đông Kình ngồi đến bên cạnh cô, "Lương Mạt, chờ Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc được một trăm ngày, hôm đó chúng ta cử hành hôn lễ đi."

"Ừ."

Chiêm Đông Kình đưa tay ôm bả vai cô, "Nào, để anh hút cho em."

***

Phần lớn thời gian Tô Lương đều là nằm trên giường nghỉ ngơi, chính cô cũngcảm thấy thân thể còn hư yếu, không thích hợp có hoạt động phạm vi lớn.

Chiều hôm đó, cô không nghĩ tới bác trai bác gái sẽ cùng Tô Uyển đến.

Từ sau lần trước, bọn họ cũng không còn liên lạc với nhau nữa.

Tô Lương Mạt đi xuống lầu, bác trai với bác gái đang ở cạnh cửa sổ xem hai đứa bé.

"Bây giờ mọi người ở đâu?"

"Vốn dĩ ba mẹ đã dẫn tôi rời khỏi Ngự Châu rồi, nhưng tôi không bỏ được nơinày, lại trở về, chỉ là sợ có người tìm đến gây chuyện, cho nên không có ở lại nhà cũ nữa."

Tô Lương Mạt biết rõ Tô Uyển không nỡ bỏchính là Lưu Giản, "Tô Uyển, bỏ đi, đều đã qua lâu như vậy rồi, chị cũng nên một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của chính mình."

"LươngMạt, tôi đã gặp qua anh ấy một lần." Cho dù đã lâu rồi, Tô Uyển vẫn cóthể nhớ rõ ràng từng chi tiết phát sinh đêm đó, "Tôi đã từng tưởng tượng ra cả trăm cảnh tượng sẽ ngẫu nhiên gặp mặt Lưu Giản, chỉ là không ngờtới sẽ như vậy, anh ấy vẫn còn hận tôi, kỳ thật trong lòng tôi từng cóchờ đợi, tôi nghĩ Lưu Giản biết tôi ở nơi đó rồi, liệu có tới tìm tôikhông, cho dù là giả vờ tình cờ đi ngang qua, mua một bó hoa thôi cũngtốt, nhưng mà, không có, anh ấy thật sự coi tôi như người xa lạ."

Tô Uyển nói đến đây, vẫn xúc động, tiếng nói mang theo khổ sở khó nhịn.

Tô Lương Mạt ra hiệu bảo mẫu mang tới cho Tô Uyển ít nước trái cây, "Kỳthật, chị đi theo bên cạnh Lưu Giản lâu như vậy, chị chắc chắn hiểu rõ,chị ôm hy vọng này vốn dĩ chính là không thực tế."

Tô Uyển cười khổ lắc đầu, "Lương Mạt, em nói, giữa chúng tôi thực không thể nào sao?"

"Anh ấy cũng đã biết chị ở đâu, nếu như hai người thực sự có thể, đã sớm đitìm chị, Tô Uyển, chị đừng tự lừa mình dối người nữa."

Lời này của cô mặc dù không dễ nghe, nhưng là lời nói thật, đỡ cho Tô Uyển phải chờ đợi không cần thiết.

Tô Uyển nhận nước trái cây bảo mẫu đưa tới uống hai hớp, "Thật ra, tôicũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi, những lời này không thể nói với ba mẹtôi, bạn bè lúc trước cũng đều không liên lạc nữa, bây giờ nói với emmột chút khá hơn nhiều rồi, em nói đúng, nếu như anh ấy trước giờ chưatừng yêu tôi, tôi cần gì phải tự hao mòn bản thân mình như vậy. Tôi còntrẻ, sửa chửa lại một lần nữa, sẽ có hạnh phúc của chính mình."

Tô Lương Mạt kéo khóe miệng, lời an ủi không cần nói nhiều, mấu chốt là xem Tô Uyển có hiểu ra hay không.

Lúc này, có bảo mẫu từ ngoài cửa đi vào, "Phu nhân, có khách của cô."

"Có nói là ai không?"

"Lưu Giản của Tương Hiếu Đường."

Tô Lương Mạt có chút giật mình, không nghĩ tới Lưu Giản sẽ đến nhà.

Tô Uyển vừa nghe đến cái tên này, trấn định vừa rồi hoàn toàn biến mất, cô đứng dậy nhìn chung quanh, nhất thời lại không biết nên trốn đi đâu, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Tô Uyển?"

"Lương Mạt, chúng tôi phải đi thôi."

"Ở đây ăn cơm rồi hãy đi, nếu chị đã muốn bắt đầu một lần nữa, chẳng lẽ gặp mặt một lần này cũng không thể sao?"

Tô Uyển chỉ nói ngoài miệng, lại không ngờ sẽ phải đối mặt nhanh như vậy.

Tô Lương Mạt thở dài, "Chẳng lẽ chị không muốn gặp anh ấy?"

"Tôi muốn."

"Muốn là được rồi, chỉ có điều, là dùng thân phận một người bạn thuần túy gặp mặt, lẩn tránh cũng không phải là cách."

Trong lúc nói chuyện, Lưu Giản đã vào.

Anh đem đồ đã chuẩn bị trước giao cho người giúp việc, "Yo, đã lâu rồi không gặp, mập lên phải không?"

Tô Lương Mạt sờ sờ lên mặt mình, "Anh nói thật hay đùa?"

Người đàn ông tiến đến, lúc đi đến gần mới phát hiện Tô Uyển ở đây, anh làmnhư không thấy ngồi vào ghế salon đối diện Tô Lương Mạt, "Đùa thôi, chỉnhìn vóc dáng này của em có thể nặng mấy cân thịt?"

"Sao lại nghĩ đến đây thăm em?"

"Thuận tiện vào Thanh Hồ Đường này xem thử, nếu không mượn lý do này, Tô tiênsinh nhà em có thể để anh nghênh ngang đi vào như vậy sao?"

TôLương Mạt cười, bác trai với bác gái từ cửa sổ vừa đi tới, nhìn thấy Lưu Giản, cũng không biết phải nói gì, lúng túng đứng ở đó.

Lưu Giản ngược lại giống như người không có việc gì, câu được câu mất nói chuyện với Tô Lương Mạt.

Tô Lương Mạt gọi người giúp việc đến, đưa bác trai với bác gái lên trên lầu xem một chút.

Tô Uyển lẳng lặng ngồi bên cạnh, không nói lời nào.

Lưu Giản cũng không ở lại lâu, "Được rồi, ở đây dưỡng thân thể thật tốt, anh đi đây."

"Ăn cơm trưa rồi hãy đi nhé?"

"Không có khẩu vị."

Trong miệng Tô Uyển chua chát, Lưu Giản đứng dậy, cho đến khi đi ra ngoài,ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chưa hề rơi xuống người Tô Uyển.

Đợi đến khi anh đi rồi, Tô Uyển lúc này mới thở được một hơi ra ngoài, "Anh ấy không ngừng ghét tôi, nhìn thấy tôi cả khẩu vị cũng không còn."

"Chị cũng đừng nghĩ nhiều."

"Bỏ đi, nên sớm ngờ tới."

Tô Uyển với bác trai bác gái ăn cơm trưa rồi mới đi, Tô Lương Mạt nhìnbóng lưng bọn họ đi ra ngoài, nghĩ thầm, Tô Uyển lúc này chắc hẳn là đãtriệt triệt để để buông xuống rồi.

Thời gian hơn batháng, đối với người khác mà nói rất nhanh, nhưng Tô Lương Mạt suốt ngày buồn chán ở nhà là thật chán đến sắp hỏng người.

Trước hôn lễchừng mười ngày, Chiêm Đông Kình cuối cùng cũng thả Tô Lương Mạt ra, cho phép cô ra ngoài đi dạo, dù sao có chút chi tiết nhỏ anh cũng không cần quá câu nệ.

Biệt thự trong Thanh Hồ Đường đã sớm trang hoàng mới mẻ, sàn nhà trải đầy thảm màu đỏ, mỗi một bước đều giống như giẫm lêngiữa đám hoa hồng.

Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình nằm giữagiường lớn của hai người, giờ này, càng không giống như hai vợ chồng sắp cưới. Hai người còn thiếu chỉ là nghi thức, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, "Không phải nói đêm trước khi kết hôn, tân lang với tân nương không được gặp mặt sao?"

"Dựa theo luật hôn nhân, có phải quy định sau khi kết hôn rồi mới có thể sinh con không?"

Tô Lương Mạt cười cười nhích lại gần vào trong ngực anh, "Nói không lại anh."

Chiêm Đông Kình nắm đầu vai cô, "Khẩn trương không?"

"Không khẩn trương, nhưng mà em nhớ ba mẹ."

Chiêm Đông Kình cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn, "Bên này vẫn còn chút rắcrối, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đón bọn họ trở lại."

"Em biết, ngay mai em gọi điện cho ba mẹ là được."

Anh tiến tới áp môi mỏng lên tai Tô Lương Mạt, "Bà xa, anh vừa vặn chínmươi chín ngày không đụng vào em, em phía trên phía dưới đều hồi phụcxong hết chưa?"

Tô Lương Mạt đưa tay chống đỡ lồng ngực anh, "Hồi phục là một chuyện, nhưng ngày mai mới cử hành hôn lễ, chúng ta để đêmnay lại đến ngày mai đi?"

"Đều là vợ chồng già rồi, không thể trước thời hạn một chút sao?" Chiêm Đông Kình nói xong, đưa tay tới bắt đầu không đứng đắn.

Tô Lương Mạt nhăn nhăn nhó nhó, Chiêm Đông Kình chính là không chịu thuabộ dáng này của cô, bàn tay anh nhét vào trong vạt áo của cô, Tô LươngMạt giãy giụa né tránh, "Không được, nhất định phải để đến ngày mai,ngày mai chính là đêm tân hôn, em đã mong chờ rất lâu rồi."

Chiêm Đông Kình nghe nói, động tác trong tay ngừng lại, "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, cả đời chỉ có một lần, người phụ nữ nào không chờ đợi?"

Anh chôn mặt lên cần cổ Tô Lương Mạt hôn vài cái, "Được, nghe lời em, cứ để đêm nay vào ngày mai."

***

Hôm sau.

Tô Lương Mạt không cần dậy quá sớm, bởi vì hôn lễ là vào buổi tối, có đầy đủ thời gian cho cô chuẩn bị.

Nhưng cô cũng không ngủ được, đối với một người phụ nữ mà nói, đây là đại sự của cả đời người.

Sau khi thức dậy nhận được điện thoại, là Thái Lan bên kia gọi tới.

Tô Lương Mạt mở máy tính ra rồi kết nối video.

Tống Tử Căng với Tô Khang mặc y phục mới toanh, Tô Khang một thân tây trang, Tống Tử Căng bên cạnh thì mặc đồ màu đỏ lá phong, Tô Lương Mạt ngồitrước mặt máy tính, "Ba, mẹ."

"Lương Mạt, hôm nay là ngày con kết hôn, nhưng ba mẹ không thể có mặt, ở đây chúc con tân hôn vui vẻ."

Tâm tình Tô Khang có chút kích động, Tống Tử Căng bên cạnh vỗ nhẹ bả vaiông, "Nhìn bộ dạng của ông này, con gái lập gia đình là chuyện tốt."

"Tôi đâu có nói là chuyện không tốt."

Hốc mắt Tô Lương Mạt cũng có thấy chát, "Mẹ, con nhớ hai người."

"Không được khóc a, lát nữa trang điểm không đẹp đâu," Tống Tử Căng ngồi xuống bên cạnh Tô Khang, "con yên tâm, ba mẹ ở đây rất tốt, mọi chuyện Hàntiên sinh đều cân nhắc chu toàn, cũng không có để be mẹ chịu một chút ủy khuất nào, cho dù hôm nay ba mẹ không có ở bên cạnh con, nhưng khôngphải còn có Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc sao? Lương Mạt, con đã làm mẹ, vậy thìlà người lớn rồi, con có trách nhiệm của con, ngoan."

Một chữ"ngoan" cuối cùng làm Tô Lương Mạt suýt chút nữa chảy nước mắt, "Mẹ, dùsao đi nữa trong mắt ba mẹ, con vẫn còn là trẻ con."

"Con gái của ba trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng lập gia đình rồi." Tô Khang ở bên cạnh nói.

"Ba, có phải ba rất khó chịu không?" Tô Lương Mạt kiềm nén chua xót bậtcười, "Đều nói lúc con gái xuất giá, so với mẹ cha sẽ khó chịu nhiềuhơn."

"Con đứa nhỏ này," Tống Tử Căng nhoài nửa người trên lạigần video một chút, "đó là vì ba con chỉ mong sao sớm gả con đi mộtchút."

"Nhìn này, đây gọi là ghen tỵ."

Tô Lương Mạt nghe hai người người một câu ta một câu, cô không có ngắt lời, cho đến khi bên kia an tĩnh lại.

"Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, không bao lâu nữa, là có thể đón hai người trở về rồi."

"Được, ba còn đang đợi gặp cháu trai cháu gái của ba đây."

Tắt video, buổi chiều Tô Lương Mạt liền bắt đầu bận rộn.

Có chuyên gia trang điểm đến tận nhà trang điểm cho cô, lễ phục cũng đã sớm thay xong.

Cô mặc áo cưới ngồi trước bàn trang điểm, chuyên gia trang điểm búi tóccủa cô lên, chỉ để lại một lọn tóc nhỏ ở mỗi bên, uốn thành đường gợnsóng xinh đẹp, sau đó cố định thành thành hình bán nguyệt, ôm lấy bêntai Tô Lương Mạt, kiểu trang điểm này khiến cô nhìn giống như hoàng thất quý tộc thời Trung Cổ, mang thêm một chuỗi dây chuyền kim cương cực lớn càng như vẽ rồng điểm mắt, lúc Chiêm Đông Kình đi vào, Tô Lương Mạt đãtrang điểm gần như xong xuôi, anh giúp cô mang giày vào, sau đó đón lênxe hoa.

Hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Hàn Tăng đang phânphó vài người phải tăng cường đề phòng, đám của Thụy với Lý Tư phụctrang lộng lẫy xuất hành, từng bộ lễ phục vừa ngắn vừa mỏng đem vócngười bên trong phác họa đến cực điểm.

Hàn Tăng ho nhẹ một tiếng, "Cũng không phải là các cô kết hôn, sao lại ăn mặc thành như vậy?"

"Anh hiểu cái gì chứ," Thụy đem bộ ngực ưỡn lên trước, "nếu có thể tìm đượcmột đức lang quân như ý, nửa đời sau của tôi không phải âu sầu nữa rồi,tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa."

Hàn Tăng hướng tầm mắt sang Lý Tư bên cạnh, "Cô cũng ăn theo mặc thành như vậy, cũng không soi gương thử xem."

"Ngày, tên đại ngốc, có ý gì?" Lý Tư vừa nghe lời này, liền không vui.

"Tôi là nói cô không thích hợp mặc thành như vậy."

"Vậy tôi thích hợp như thế nào?" Lý Tư nhất quyết phải tranh cãi cho rõ ràng.

Thụy bên cạnh buồn cười, "Ý của hắn là nói, cô cần phải bao bọc chặt chẽ kín đáo, không thể để cho đàn ông khác nhìn loạn, có phải ý này không a,Hàn Tăng?"

Hàn Tăng liên tục gật gật đầu không ngừng, "Phải, phải, mau mau đi thay ra đi."

Trên mặt Lý Tư lộ ra vài phần mất tự nhiên, "Anh, anh quản cái quái gì chứ?"

"Xem như tôi nhìn ra rồi, các người từ khi nào thì bắt đầu tình chàng ý thiếp a?"

"Thụy, cô nói bậy bạ gì đó!" Lý Tư vội vàng kéo cánh tay Thụy, "đừng nói mò."

Hàn Tăng cười cười, đến tay cũng không biết nên để ở đâu.

"Dù sao cô vẫn không thích hợp ăn mặc thành như vậy."

"Được rồi được rồi, thật lắm lời," Lý Tư lôi kéo Thụy vội vàng rời đi, "tôi chỉ mặc như vậy có một ngày, cứ lôi thôi muốn chết."

Hàn Tăng nhìn đi bóng lưng hai người rời, hắn quét tầm mắt quanh hiện trường, nếu Tống Các ở đây thì tốt biết bao?

Huynh đệ nhiều năm như vậy, vừa nghĩ tới Tống Các cuối cùng là chết trong tay người của mình, Hàn Tăng thật sự là càng nghĩ càng thấy không đáng giáthay Tống Các.

Thụy với Lý Tư đi đến bên kia, Lý Tư buông cánh tay khoác tay Thụy ra, "Cô còn nói bậy, tôi sẽ không để ý đến cô nữa đâu."

"Tôi nói bậy gì chứ, cô không thấy bình thường tên đại ngốc cứ đưa ánh mắtnhảy vào người cô, không phải thích thì là cái gì, em gái à, tôi nói với cô, đi theo loại đàn ông này là bền nhất, vừa có chút năng lực, đầu óccũng không phải quá ranh mãnh, dù sao cũng sẽ không để cô thua thiệt."

Lý Tư nghe lời này sao lại thấy như không thoải mái, "Vậy cô chính là nói hắn ngốc rồi?"

"Xem đi, lúc này còn chưa đến đâu, cô liền bắt đầu bảo vệ hắn."

"Tôi làm gì có..."

***

Xe hoa của Tô Lương Mạt rất nhanh tiến vào hội trường chính.

Hàn Tăng cũng đi làm chuyện của mình.

Người điều khiển chương trình đã chuẩn bị xong đang đứng trước micro, cô dâuvốn cũng không có giống như hôn lễ kiểu Tây có cha cầm tay dẫn vào hộitrường, bọn họ trực tiếp lược bỏ bước trung gian, là Chiêm Đông Kình dẫn cô vào hội trường.

Hai người bước lên trên đài cao, khán giảdưới đài yên tĩnh một mảnh, người điều khiển chương trình theo lệ thường đọc một chuỗi dài chữ nghĩa, cuối cùng, rốt cuộc cũng đi tới điểm mấuchốt.

Tô Lương Mạt khẩn trương nắm tay Chiêm Đông Kình, đợi người điều khiển hỏi xong lời, lòng cô tràn đầy vui mừng muốn mở miệng.

Chỉ là ba chữ "em đồng ý" còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên, một hồitiếng khóc nỉ non của trẻ con oa oa truyền đến, Tô Lương Mạt nhìn ChiêmĐông Kình, sắc mặt người đàn ông cũng có chút căng thẳng, "Chúng ta cứcử hành xong nghi thức trước đã."

"Em đồng..."

"Oa oaoa..." Hai cục cưng giống như là đã thương lượng trước, khóc lên một cái tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước, tiếng sau so với tiếng trước khảnđặc cả giọng, trong hội trường lúc này toàn bộ đều là âm thanh của haiđứa nó, giống như thở không ra hơi.

Tô Lương Mạt nhìn người dẫn chương trình, "Thật ngại quá, đợi một lát tôi quay lại ngay."

Nói xong, kéo theo váy cưới sải bước đi xuống đài, hai nguyệt tẩu hai mặtnhìn nhau, "Hay là chúng tôi ôm bọn trẻ vào phòng nghỉ nhé, đoán chừnglà đói bụng rồi."

Tô Lương Mạt vừa đưa tay đến miệng Nhạc Nhạc, nhóc con liền quệt mồm muốn nhào tới liếm ngón tay.

Bên cạnh chính là camera, Tô Lương Mạt vốn định tại thời khắc này mang theo con trai con gái, tương lai, lúc xem lại băng ghi hình cũng có thể coinhư có ý nghĩa đặc biệt, chỉ có điều hai tiểu gia hỏa rõ ràng không chịu phối hợp, Chiêm Đông Kình cũng đi theo xuống, "Có phải đói bụng không?"

Anh vừa hỏi lời này ra khỏi miệng, Tô Lương Mạt lập tức cảm thấy bộ ngực căng trướng khó chịu.

"Không ổn, sữa lại tràn ra rồi."

"Không phải là đã nhét miếng lót để khỏi tràn sữa rồi sao?" Chiêm Đông Kình đè thấp giọng nói.

"Vậy cũng không có tác dụng, huống hồ lúc này là lúc quan trọng, tất cả mọingười đều nhìn chằm chặp, lát nữa một khi sữa tràn ra ngoài, em còn cómặt mũi nào đi ra ngoài gặp người ta chứ?" Tô Lương Mạt mất tự nhiênxoay người lại, "Mau, mau vào phòng nghỉ."

Chiêm Đông Kình thấy thế, đành phải bảo người điều khiển chương trình lùi hôn lễ ra nửa tiếng sau.

Chiêm Đông Kình sắp xếp xong mọi chuyện, lúc vào phòng nghỉ, đẩy cửa đi vào,chỉ thấy áo cưới của Tô Lương Mạt kéo xuống một nửa, nửa người trên trần trụi đang cho Nhạc Nhạc bú sữa, Chiêm Đông Kình vội vã đi vào, cũngđóng cửa lại, anh cười cười mở miệng, "Đoán chừng không có ai kết hôngiống chúng ta đâu, sao còn đem áo cưới cởi ra nữa?"

"Sợ lát nữa bị làm dơ." Tô Lương Mạt một tay nâng đầu Nhạc Nhạc, "Trướng chết em, đã một trăm ngày sữa còn nhiều như vậy."

"Đó đều là công lao anh mát xa cho em."

Tô Lương Mạt đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt Nhạc Nhạc, "Mau uống đi, ba mẹ còn phải ra ngoài cử hành hôn lễ nữa."

Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, "Em nói hai đứa nhóc này có phải cố ýkhông? Vào thời khắc quan trọng nhất, lại như vậy hét lên."

"Khách khứa bên ngoài đều trấn an xong rồi chứ?"

"Không cần trấn an, nguyên một đám xem chúng ta náo nhiệt rất hứng thú."

Tô Lương Mạt đưa Nhạc Nhạc đã ăn no cho Chiêm Đông Kình ôm, một nguyệt tẩu khác ở trong phòng nghỉ lại ôm Hỉ Hỉ đưa tới.

Đợi hầu hạ xong hai đứa nhóc, Chiêm Đông Kình bảo nguyệt tẩu ôm hai đứa rangoài trước, anh giúp Tô Lương Mạt mặc áo ngực lên, lại cẩn thận giúp cô mặc áo cưới vào.

Hai người lần nữa trở lại hội trường, người điều khiển chương trình đem lời mới vừa nói nói lại một lần nữa.

Tô Lương Mạt nhìn xuống hai bảo bối lại đang ngủ say dưới đài, khóe miệng cô đầy tràn hạnh phúc, "Em đồng ý."

Trong hôn lễ xảy ra không ít chuyện, ví dụ như lúc mời rượu, Hỉ Hỉ làm loạn,hoặc Nhạc Nhạc tè dầm, vừa khóc vừa làm loạn thế này đem hai vợ chồngson giày vò đến mệt mỏi không chịu nổi.

Vất vả tham dự xong hônlễ trở lại Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình đem con giao cho nguyệt tẩu,bảo bọn họ đêm nay bất luận như thế nào cũng không được lên lầu quấyrầy.

Nguyệt tẩu tất nhiên cũng hiểu, ý vị gật đầu.

Tắm rửa qua nằm trên giường lớn, Tô Lương Mạt mệt mỏi tinh bì lực tẫn.

"Kết hôn thật mệt quá."

Chiêm Đông Kình bỏ khăn lông đang lau tóc trong tay ra, anh tiến lên từ phía sau lưng áp lên người Tô Lương Mạt, "Vui không?"

"Mệt quá."

"Đừng giả vờ."

"Em giả vờ gì chứ?" Tô Lương Mạt xoay đầu đi, đem mặt vùi vào giữa chăn đơn, "Thật sự rất mệt, muốn ngủ."

"Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng."

Tô Lương Mạt lười biếng híp mắt, "Đông Kình, ngày nào cũng có thể là đêmxuân, hơn nữa con em cũng đã sinh cho anh rồi, hôm nay nghỉ ngơi trướcđi."

Mười ngón tay Chiêm Đông Kình cùng cô đan nhau thật chặt, "Không được, đêm nay không ăn được em, toàn thân anh đều khó chịu."

Tô Lương Mạt rụt cổ lại, anh ở bên vành tai cô hôn hít, cô nhột không chịu nổi, người đàn ông vươn tay vào trong vạt áo cô, đầu ngón tay gạt mở áo ngực của cô, bàn tay từ từ trượt tới trước ngực Tô Lương Mạt.

Lòng bàn tay thô lệ kích thích da thịt mềm mại của cô, Tô Lương Mạt mở mắtra, Chiêm Đông Kình xoay người cô lại rồi tiến tới hôn lên.

"Đông Kình..."

"Anh thích em gọi tên của anh như vậy," Chiêm Đông Kình cạy miệng của cô rahôn thật sâu, cô là nằm ngửa, đầu lưỡi anh gần như chạm đến cổ họng cô,Tô Lương Mạt thở hổn hển muốn đưa tay đẩy anh ra, Chiêm Đông Kình bắtlấy cổ tay cô một phát rồi đem hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu Tô LươngMạt, "Chúng ta còn chưa có thử qua cưỡng bức phải không? Có muốn thử xem không, nghe nói sẽ rất dễ đạt cực khoái."

Bên má cô đỏ hồng, vừa nãy có uống chút sâm banh, hai tay Tô Lương Mạt bị giơ cao không thểnhúc nhích được, "Em không thích dùng sức mạnh."

"Vậy em ngoan ngoãn phối hợp với anh?"

Tô Lương Mạt đưa hai tay vòng quanh cổ Chiêm Đông Kình, anh kéo đi đồ ngủcủa cô ở trên người cô tinh tế hôn lên, cảm giác ướt ngán đi đến bụngcô, ở chỗ miệng vết thương cảm giác được nụ hôn ướt át mềm mịn, Tô Lương Mạt thấy nhột, hai tay hướng về phía bả vai người đàn ông, cái tên gọira từ trong miệng dĩ nhiên mang theo run rẩy nghiền nát, "Đông Kình."

Dù sao cũng đã hơn ba tháng không có chạm vào cô, Chiêm Đông Kình trướctiên làm công tác chuẩn bị tỉ mỉ nghiêm túc, không muốn làm cô cảm thấycó chút khó chịu nào, Tô Lương Mạt vịn lên đầu vai anh, lúc hai ngườidung nhập làm một, cũng không có cảm giác đau đớn như cô tưởng tượng,Chiêm Đông Kình tiến quân thần tốc, "Bà xã, nữ quỷ lần trước đi về theocó còn ở đây không?"

Một hồi tê dại ở trong cơ thể Tô Lương Mạttản ra, bất thình lình Chiêm Đông Kình nói một câu như vậy, toàn thân cô bắt đầu khẩn trương, hai tay Chiêm Đông Kình bóp eo cô, "Thả lỏng, chặt quá anh không chịu nổi."

Tô Lương Mạt kề mặt lại gần anh, "Nếu cô ta vẫn còn ở đây, anh có dám tiếp tục không?"

"Sao lại không dám, anh cho cô ta thèm chết."

"Chiêm Đông Kình, anh có câu nào nghiêm chỉnh không hả."

Anh hướng phía trước động một cái, Tô Lương Mạt mở to miệng, liền mất khí lực đấu võ mồm với anh.

Cả phòng đầy kiều diễm, là từ ngữ thích hợp nhất để hình dung trận hoạtsắc sinh hương này, đây là đêm tân hôn của bọn họ, điên loan đảo phụng,tất nhiên là muốn thỏa thích thế nào thì cứ làm thế ấy.

Đến sau nửa đêm, hai người mới lần lượt đi ngủ.

Tô Lương Mạt nằm trong ngực Chiêm Đông Kình, hai người dính chặt nhau cựckỳ, cô là bị một hồi nhột ý ở trên người truyền đến làm tỉnh giấc, TôLương Mạt mơ mơ màng màng khẽ hé mắt, vừa định mở miệng, người đàn ôngđã thừa dịp trống trải mà vào.

Tô Lương Mạt là nằm đưa lưng về phía anh, "Tinh lực của anh thật dồi dào."

"Cũng không cần em ra sức."

Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Không mang mũ à?"

"Còn chưa tới lúc, anh tự có chừng mực."

"Ngay cả cái này anh cũng có thể nắm bắt được?"

Chiêm Đông Kình quấn lấy cô giày vò, hai tay ôm chặt eo cô, Tô Lương Mạt khép chân lại, người đàn ông đem chân của cô tách ra một cái, "Bà xã, hômnay chúng ta liền nằm trên giường một ngày đi?"

"Vì sao?"

"Không phải là em kêu mệt à?"

Tô Lương Mạt ngáp một cái, "Em còn muốn xuống lầu xem xem hai bảo bối nữa."

Hô hấp của Chiêm Đông Kình ở bên tai cô dồn dập lên, Tô Lương Mạt vội vàng nhắc nhở, "Lấy mũ đeo lên cho anh nhé?"

"Còn chưa tới mà."

Tư thế như vậy khiến Tô Lương Mạt hết sức không tự nhiên, hai tay ChiêmĐông Kình bóp eo cô càng lúc càng dùng sức, cô nghe đã cảm thấy khôngổn, "Chiêm Đông Kình, đừng tiếp tục nữa, mau ra đây, anh còn có thể chịu đựng sao?"

Trên đùi đột nhiên cảm giác thấy ướt nhẹp, Tô Lương Mạt quay đầu, "Xong việc rồi?"

Chiêm Đông Kình khêu gợi híp hai tròng mắt lại, anh kề sát gò má lại gần Tô Lương Mạt, "Anh không làm ở bên trong, yên tâm đi."

"Chiêm Đông Kình, bây giờ anh mới được mấy lần chứ."

"Hử?"

Chiêm Đông Kình mở mắt ra, nhìn thấy ý cười cong lên bên miệng cô, anh độtnhiên hiểu ra, cả người dán chặt tiến lên đụng vào cô một cái, "Đêm qualửa cháy ngùn ngụt quá lớn, hôm nay có chút không cầm giữ được."

Tô Lương Mạt đẩy anh ra đứng dậy.

"Đi làm gì?"

Tô Lương Mạt xuống giường, chỉ vào vết bẩn màu trắng trên đùi, "Còn có thể nằm sao? Đi tắm."

Chiêm Đông Kình cũng chưa lập tức xuống giường, anh nhìn chằm chằm bóng lưngTô Lương Mạt, lúc này ánh mặt trời đã nhảy qua rèm cửa sổ tản ra chiếuvào phòng, làm eo lưng người con gái hiện ra đường cong duyên dáng bóngbẩy đẹp mắt nhất, anh không khỏi cảm thấy có chút si mê, càng thêm không bỏ được, từ trên chiếc giường lớn vừa mới triền miên này bật dậy.

Chừng mười giây sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.

Chiêm Đông Kình gối một tay sau gáy, Tô Lương Mạt ở bên trong lăn qua lăn lại rất lâu, tiếng nước chảy tí tách kia xuyên qua cánh cửa truyền tới taianh, đều cảm thấy là hạnh phúc.

Chừng mười phút sau, còn chưa thấy cô đi ra.

Chiêm Đông Kình vén chăn lên đi tới, cửa phòng tắm không khóa, cứ như vậynghênh ngang mở ra, Chiêm Đông Kình đứng trước cửa phòng tắm có thể nhìn thấy bóng dáng Tô Lương Mạt ở bên trong tắm dội, anh tựa lên cửa nhìnvào trong, "Bà xã."

Tô Lương Mạt ở trên người dội rửa lần cuối cùng, "Cái gì?"

"Từ khi nào em cứ mở ra như vậy, tắm rửa ngay cả cửa cũng không khóa."

"Ở đây không có người ngoài."

Chiêm Đông Kình nói xong, nâng chân bước vào, thuận tay lại khép cửa lại.