Nguyệt Xuất Kinh Sơn Điểu

Chương 11: Chồng ngoan của ta



Thu gia tuy rằng xuống dốc, nhưng vẫn chưa đến mức lụn bại, vẫn còn bày đặt bày điều. Tang sự kéo dài cho cả tháng, chờ họ hàng thân thuộc xa lắc xa lơ đến đông đủ cả mới phát tang. Sớm biết thế này chúng ta đã chẳng cuống quýt đến sớm.

Ta ngây người quan sát vài ngày qua, cảm giác được mọi người trong cái nhà này thực mạnh mẽ. Rõ ràng là nghèo kiết xác mà vẫn khư khư ôm lấy danh giá, quyết không chịu động tay động chân kiếm việc làm để trang trải cuộc sống. Toàn một bọn mắt cao hơn đỉnh, xem thường Mộ Dung gia là dân thường kinh thương luyện võ. Có qua có lại, ta cũng xem thường loại người sĩ diện hảo như vậy, ta quấn chặt Nỗ Nỗ, tìm mọi cách tránh phải tiếp xúc với bọn họ.

Thu gia tổ chức tang sự thỉnh rất nhiều bà con thân thuộc đến. Để tiết kiệm tiền, quần áo khăn màn gì đều do nữ quyến trong nhà chính tay may vá. Ta đến ở không được vài ngày, đã có người nhìn không vừa mắt.

Một hôm, mẹ của ta trên danh nghĩa, nhị phu nhân Thu gia dẫn người đem đến cho ta một đống vải trắng, bảo ta may thành đồ tang, để thân thích trong nhà mặc. Đừng nói ta không biết thêu thùa may vá, căn bản là ta không muốn làm. Muốn mượn nha đầu Xuân Hạnh của ta đi sai vặt ta còn nhịn, làm gì có chuyện ta phải thua thiệt chính mình, cho nên ta từ chối thẳng.

Thu nhị phu nhân không dự đoán được ta sẽ cự tuyệt, sắc mặt trở nên rất khó coi, mở mồm mắng, “Tiểu tiện nhân, dám ương ngạnh với ta sao?” Phất tay muốn đánh ta.

Bả cũng không nghĩ lại dùm, cho dù ta thật sự là Thu Thủy Nhu, cũng đã xuất giá được vài năm, sớm không còn ở dưới tay bả nữa. Còn nói, có trượng phu ở cạnh, thế nào cũng không tới phiên bà ta đến khi dễ. Cho nên không đợi ta tránh né, Nỗ Nỗ đã sớm động thân thủ che chở cho ta, bả ra tay bị phản chấn, té nhào trên đất.

Nỗ Nỗ còn nhớ rõ bà ấy là nhạc mẫu, cho nên vội vàng xin lỗi, muốn đỡ bả lên. Ai dè lão bà kia thẹn quá thành giận, đùng đùng gạt tay Nỗ Nỗ, nha hoàn vừa nâng bả dậy liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ. Uổng công bả tự xưng là người nhà quan, mắng người còn vô phần thô tục. Mở mồm ra mắng hết mẹ của Thu Thủy Nhu lại mắng nàng, câu trước mắng tiện nhân, câu sau mắng kĩ nữ.

Nỗ Nỗ sắc mặt bắt đầu tối dần, cố nén tức giận thở dài: “Nhạc mẫu đại nhân, vừa rồi là tiểu tế không đúng, tiểu tế nguyện ý lĩnh tội. Chỉ thỉnh nhạc mẫu khẩu hạ lưu đức, đừng tiếp tục mắng chửi người khác.”

Lão thái bà thấy Nỗ Nỗ cúi đầu cam chịu, được nước mắng sang cả Nỗ Nỗ lẫn Mộ Dung gia. Lần này ta nổi giận thật sự, ta chịu được bả mắng mẹ con Thu Thủy Nhu, nhưng không chịu được bả động chạm đến người nhà Mộ Dung, hơn nữa, cả câu “Sinh hài tử không có lỗ đít” bả còn dám nói, không nổi điên thì ta không phải bạo long mà.

Ta tức giận rống lên: “Câm miệng! Lão thái bà chết dẫm!” Quay đầu lại nhìn Nỗ Nỗ, “Điểm huyệt bà ta, điểm luôn á huyệt.”

Nỗ Nỗ không cần suy nghĩ liền làm theo, lão bà bị chết dí ở một chỗ, há mồm phát không ra tiếng, tiểu nha hoàn đi cùng ném hết vải trắng nhanh chân bỏ chạy. Ta và Nỗ Nỗ trao đổi ánh mắt, để cho nó chạy.

Lúc trước ta đã thám thính rõ ràng, Thu gia trước kia còn có chút thế lực, có chút liên can đến gia nghiệp của Mộ Dung gia, hiện tại bọn họ đã xuống dốc, Mộ Dung gia qua cầu rút ván cũng không thành vấn đề. Ta cũng nhớ con lắm, trở mặt luôn cho rồi, sớm có thể về nhà càng tốt.

Ta lấy kim khâu bọn họ mang tới, ngó nghiên miệng mồm của bả, “Lão thái bà, trước kia ngược đãi Thu Thủy Nhu, ta còn chưa tính, hiện tại ta đã không còn là người nhà họ Thu ngươi, ngươi còn dám tác uy tác phúc, dám nhục mạ nhà Mộ Dung ta! Ngươi cho rằng ta vẫn dễ khi dễ như vậy sao? Để ta khâu cái miệng thối của ngươi lại cho xem nhé.”

Ta kẹp chặt miệng bà ta, kéo mỏ ra làm bộ muốn khâu lại. Lão bà sợ tới mức tròng mắt đảo loạn vòng vòng, lại không thể động đậy la hét.

Lúc này có kẻ hét lớn một tiếng: “Dừng tay! Nghiệt nữ.” Là cha của Thu Thủy Nhu, mặt sau còn kéo theo một đám người đến xem náo nhiệt.

Ta vốn chỉ định hù dọa lão bà kia, lấy kim đâm đâm hù hù liền buông ra. Thật đúng là một đôi vợ chồng, lão cha kia vừa lại cũng giơ tay định tát ta.

Nỗ Nỗ di chuyển nhanh, đem ta kéo về phía sau, vòng tay che chắn, đến nửa đường liền ăn phải một cái tát trên người.

Ta giận quá, Nỗ Nỗ chỉ có thể để mình ta khi dễ, xú lão đầu này dựa vào cái gì?

Ta nhảy ra: “Nhà này chỉ có thứ lễ nghi thối tha vậy ư? Đây là gia đạo đãi khách sao? Lấy tiền của nhà ta nhiều như vậy còn không biết dừng tay, sai sử nha đầu của ta còn không biết cảm kích, còn muốn nô dịch ta, hiện tại còn dám đánh người. Thật chưa thấy qua loại người đáng hổ thẹn như vậy!”

Lão cha kia giận dữ, trách cứ ta: “Nghiệt nữ nhà người, dám nói với ta những lời như thế! Hôm nay ta sẽ đánh chết thứ không biết tôn ti lễ phép như ngươi!” Nói xong liền động tay động chân muốn lao tới đánh ta.

Nỗ Nỗ ôm ta tránh trái tránh phải, ta tiếp tục kêu gào: “Là các ngươi tự mình già mà không nên nết trước, thượng bất chính hạ tắc loạn. Ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Ta đã không còn là người nhà họ Thu.”

Nỗ Nỗ ở giữa hoà giải, “Niễu Niễu, đừng nóng. Nhạc phụ đại nhân bớt giận!”

Lão cha thấy không đánh được ta liền trút giận lên Nỗ Nỗ, “Tiểu tử, nữ nhân ngoan của ta gả cho ngươi sao lại thành như vậy? Nhà ngươi là loại hỗn trướng nhân gia gì hử?”

Không đợi Nỗ Nỗ nói chuyện, ta giành đáp trước: “Phi, nhà ông mới hỗn trướng! Ông nói cũng không biết xấu hổ, nữ nhân ngoan sao? Ông có làm đúng trách nhiệm của kẻ làm cha không? Còn không sợ người đã chết tìm ông đòi nợ!”

Lão cha bỗng dưng im bặt, tinh thần suy sút, phất phất tay, “Việc cũng đã rồi, về sau không được tái phạm. Tiểu tế, mau thả nhạc mẫu. “

Gì đây? Cứ thế lặng lẽ rút quân thôi sao? Ta đây làm sao trở mặt chứ? Ta nháy mắt với Nỗ Nỗ.

Nỗ Nỗ vừa giải huyệt cho lão thái bà, bả liền bắt đầu chửi bới om sòm, ta liền bảo Nỗ Nỗ, “Điểm lại cho ta!” Ta còn đang lo mâu thuẫn không thể trở nên gay gắt đây.

Lão cha đi trước một bước, trách cứ lão bà kia: “Còn không mau trở về, ở đây để thêm mất mặt xấu hổ!” Lại quay đầu nói với những người khác, “Tất cả mau đi làm việc!”

Mọi người tản ra hết, ổng nhìn ta, thở dài, “Trước kia là cha bạc đãi ngươi, vì ngươi rất giống mẫu thân ngươi, nhìn đến ngươi thì sẽ nhớ đến nàng, ai! Bọn họ sẽ không đến phiền ngươi nữa, ngươi cũng không nên gây chuyện.” Hắn vẻ mặt buồn thương, dường như rất nhớ đến người xưa, khuynh vai cúi đầu đi mất.

Thoạt nhìn, lão gia này cũng có vô vàn tình ý với mẹ của Thu Thủy Nhu, là sợ nhìn con nhớ mẹ nên mới xem nhẹ Thu Thủy Nhu sao? Cũng bởi vậy mà Thu nhị phu nhân mới ghét bỏ mẹ con Thu Thủy Nhu sao? Thu Thủy Nhu thật khổ a.

Rốt cuộc là sao? Mất công náo loạn cả nửa ngày, ta và Nỗ Nỗ vẫn phải ở lại Thu gia. Người nhà họ Thu đối với chúng ta càng thêm kính nhi viễn chi, Xuân Hạnh cũng không ai dám mượn. Tiểu viện nơi chúng ta trụ cơ bản không ai dám đến.

Ở Thu gia mãi thật bực mình, ta bắt Nỗ Nỗ dắt ta đi ra ngoài tản bộ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta leo tường đi ra ngoài.

Một hôm, chúng ta từ bên ngoài trở về, ta xem bốn bề vắng lặng, quyết định chính mình leo thử xem.

“Nỗ Nỗ, ta muốn tự mình leo.”

“Không được, Niễu Niễu, tường cao như vậy sẽ té đó, để ta ôm nàng nhảy qua thôi.”

“Ta muốn tự mình leo vào, ngươi ngồi xuống mau, để ta dẫm lên bả vai thì leo được rồi. Nỗ Nỗ tốt bụng, Nỗ Nỗ ngoan, Nỗ Nỗ cưng, đi mà, đi mà, cho ta leo một lần thôi…”

Nỗ Nỗ không chịu nổi ta làm nũng, dựa tường ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Ta cởi hài, leo lên trên vai Nỗ Nỗ. Nỗ Nỗ đỡ chân ta, vừa dặn ta cẩn thận vừa chậm rãi đứng thẳng dậy.

Ta hai tay bám lên đầu tường, chuẩn bị sẵn sàng.

Chợt nghe có người la lớn: “Tiểu tặc phương nào?”

Ta nhìn về phía âm thanh phát ra, trong tường có hai nha dịch ôm đao chằm chằm như hổ rình mồi, phía sau bọn họ có một đám người nghẹn họng trân trối nhìn ta, trong đó có mấy nam nhân Thu gia và mấy kẻ mặc quan phục.

Cảm thương cho ta và Nỗ Nỗ, lỡ đà diễn kịch truyền thanh kiêm tạp kỹ cho bọn họ xem. Ta đang đắc ý cười liền biến thành cười gượng, “Ha ha, hiểu lầm, hiểu lầm! Bá phụ, cha, các vị lão gia, xin chào. Ơ, phía sau còn có một vị, phiền toái lưỡng vị đại ca trước buông đao kiếm, không cần kích động.”

Thu nhị lão gia, lão cha đương nhiệm của ta tức giận đùng đùng tra hỏi: “Thế này là sao?”

Hai vị nha dịch đại ca thấy người nhà họ Thu gia nhận thức ta liền thả lỏng. Ta ngoắc ngoắc Nỗ Nỗ, một bên trả lời: “Là như thế này, ta có chút không thoải mái, tướng công dắt ta đi xem lang trung.”

Nỗ Nỗ nhặt hài của ta để vào trong áo, nhún chân khinh công phóng qua đầu tường, thi lễ với đám người kia, “Bái kiến bá phụ, nhạc phụ, các vị đại nhân.” Ta nhân cơ hội rút chân còn kẹt ở ngoài tường vào trong.

Thu đại lão gia rất không hài lòng trừng mắt nhìn ta, “Ngươi còn không mau xuống!”

Nỗ Nỗ kính cẩn trả lời: “Bá phụ xin bớt giận, tiểu tế lập tức đỡ nàng xuống.” Nói xong liền xoay người lấy đôi hài bỏ trong vạt áo mang vào cho ta. Những người đó đều mở to hai mắt nhìn.

Thu gia đại thiếu gia kinh ngạc nhìn Nỗ Nỗ: “Ngươi, ngươi mang hài cho nữ nhân?”

Nỗ Nỗ không thèm quay đầu, chẳng màng đến hắn, đáp: “Đúng vậy, hài của nương tử đều là do ta mang vào cho nàng.” Nỗ Nỗ còn cẩn thận giúp ta chỉnh lại hài cho ngay ngắn.

Ta áy náy nhìn mấy người đó cười cười, ngượng ngùng, thế này có hơi quá. Ta leo xuống, Nỗ Nỗ liền đỡ lấy ta, ôm chặt vào lòng.

Những người đó mắt lại to thao láo, nhất thời toàn trường một mảnh im lặng.

Thu đại lão gia có phản ứng trước tiên, tức giận mắng mỏ: “Ban ngày ban mặt ấp ấp ôm ôm còn ra thể thống gì? Còn không mau buông ra.”

Nỗ Nỗ lại giúp ta phủi sạch đất cát trên người mới buông ra.

Lúc này có người hỏi: “Hai vị đây là ai? Thu lão gia sao lại không giới thiệu một chút?”

Lão cha xấu hổ nói: “Đây là nữ tử của tiểu nhân cùng tiểu tế, thông gia là giang hồ nhân sĩ, có chút không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhượng các vị chê cười.” Rồi ổng nghiêm khắc quay sang chúng ta, “Còn không mau đến bái kiến các vị đại nhân và Yến công tử.”

Đôi ta nhất nhất bái kiến, người vừa hỏi chính là Yến công tử gì đó, nhìn qua có hơi quen quen, hai con mắt dám làm càn nhìn ta từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ta làm bộ kính cẩn e thẹn núp sau lưng Nỗ Nỗ, né tránh tầm mắt của hắn.

Thu đại lão gia nghiêm mặt trách cứ chúng ta: “Các ngươi thế này còn ra thể thống gì? Mặt mũi của Thu gia đều bị các ngươi làm mất hết!”

Nỗ Nỗ thở dài: “Bá phụ đại nhân giáo huấn thật đúng.”

Ta ở phía sau Nỗ Nỗ lầm bầm: “Bỏ cũng là bỏ mặt mũi nhà ta, mắc mớ gì Thu gia nhà ngươi?”

Thu đại lão gia trừng mắt, “Nam nhân nói chuyện còn đến phiên nữ nhân xen vào? Không có gia giáo!”

Ta núp sau Nỗ Nỗ bĩu môi làm mặt quỷ, không gia giáo là tại ai chứ.

Thu nhị lão gia hùa theo hỏi: “Vì lẽ gì không đi cổng chính?”

Nỗ Nỗ đem trách nhiệm gánh hết vào mình, “Là tiểu tế không đúng, không muốn thêm phiền phức.”

Thu đại lão gia khinh miệt “Hừ” một tiếng, “Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu.” Rồi cất cao giọng hỏi, “Yến công tử nói hoàng oanh do ngài nuôi bay lạc vào trong viện, các ngươi có từng thấy qua?”

Nỗ Nỗ lắc đầu: “Hồi bá phụ, chưa từng thấy.”

Ta nhịn không được lại xen mồm vào: “Chim có cánh tự khắc bay, có ở một chỗ đâu mà hỏi.”

Thu đại lão gia sắc mặt lại bắt đầu đen đúa, không đợi hắn phát tác, tên Yến công tử kia đã lên tiếng: “Thu tiểu thư có điều không biết, hoàng oanh nhà ta rất ngốc, không bay lung tung bao giờ, vừa rồi ta còn thoáng nghe tiếng nó.”

Ta giật mình, giương mắt đánh giá hắn một chút, hắn nhướng mi nhìn ta ngạo nghễ. Là hắn, con chim ngốc lúc trước. Ta nói, chân cẳng “tôn quý” của người nhà họ Thu sẽ không lạc đến nơi khỉ ho cò gáy ta đang ở đây bao giờ, nguyên lai là hắn phá rối.

Hừ, thứ bụng dạ hẹp hòi, chỉ là rớt xuống ngựa một cái thôi mà, lại đến tận đây khiêu khích, muốn gì chứ? Ta khinh miệt bĩu môi, quay ra cúi đầu, “Bá phụ, phụ thân, các vị lão gia, nữ nhân như ta cũng không giúp được gì, xin phép cáo lui. Các vị cứ thong thả chậm rãi tìm đi vậy.”

Thu đại lão gia hừ hừ “Ừ” một tiếng. Nỗ Nỗ cũng thi lễ xin phép cáo lui, muốn theo ta cùng nhau vào nhà.

Lúc này tên Yến công tử kia lại lên tiếng: “Nhị vị xin dừng bước.”

Đôi ta nhìn về phía hắn. Xem ra lai lịch của hắn không nhỏ, mấy quan lão gia kia đều kinh sợ ở một bên nghe lời hắn. Thu gia nhân dĩ nhiên cũng răm rắp làm theo bọn họ. Hiện tại đại gia hết thảy đều tập trung tầm mắt vào Yến công tử.

Yến công tử kia chớp chớp mắt nhìn ta tựa tiếu phi tiếu: “Xin hỏi vị công tử đây…”

Thu nhị lão gia nhỏ giọng bon chen: “Mộ Dung.”

“Nga, Mộ Dung công tử, khinh công thật sự không tồi, có thể giúp ta lên cây tìm hoàng oanh không?”

Nỗ Nỗ rất thành thật, bản năng đàn ông trỗi dậy làm hắn tỉnh táo hẳn, tiến lên ngăn ta lại ta, quay sang thi lễ, “Thỉnh Yến công tử chờ một chút, đợi ta đưa nương tử vào trong sẽ đến giúp ngài.”

Ta núp sau lưng Nỗ Nỗ lên tiếng: “Xin Yến công tử thỉnh cao nhân khác, tướng công nhà ta không phải loại người mê muội nhu nhược không ý chí, không biết hoàng oanh hoàng yến nó như thế nào, sợ là không giúp được gì.”

Thu đại lão gia quát một tiếng: “Nghiệp chướng, ngươi…”

Họ Yến khoát tay ngăn ổng lại, châm biếm nói: “Xem ra Mộ Dung công tử tựa hồ có chút phu cương bất chấn, để cho nữ nhân ở một bên giương nanh múa vuốt. Nữ nhân là không thể sủng, chỉ có nắm trong lòng bàn tay mới dễ dàng đùa bỡn, không bằng để ta chỉ dạy mấy chiêu.”

Nỗ Nỗ thẳng thắn đáp lời: “Hảo ý của Yến công tử ta xin lĩnh hội, nhưng ta đối với nương tử chỉ có một tấm lòng kính yêu sâu sắc, cho tới bây giờ chưa hề có ý đùa bỡn, cũng không cảm thấy được nàng có chỗ nào dữ tợn.”

Họ Yến lại châm chọc cười hai tiếng, “Mộ Dung công tử sợ là không phải kính yêu, mà là kính sợ a? Mới vừa rồi ở bên kia tường nàng còn leo lên cả trên đầu ngươi, ngươi nói hài của nàng cũng do ngươi mang giúp. Ha ha, thật sự làm mất mặt nam nhân chúng ta.”

Người chung quanh cũng hùa theo cười nhạo chúng ta.

Nỗ Nỗ cương nghị ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Kính sợ thì đã sao? Các vị đều là kẻ đọc sách thánh hiền, đều biết đạo thụ ân huệ phải báo đáp gấp bội lần, tại sao phải đối xử hà khắc với thê tử của mình? Nàng rời xa gia quyến đem chung thân đại sự giao hết cho ta, chân tâm yêu ta, toàn tâm tin ta, tri tâm hiểu ta, lại không để ý chính tháng mười ngày hoài thai vất vả, mạo hiểm cửu tử nhất sinh sinh cho ta một hài nhi đáng yêu kháu khỉnh. So với những gì nàng làm cho ta, ta bất quá chỉ là sủng nàng một chút, thuận nàng một chút, không đủ để hồi báo nàng một phần vạn. Ta chỉ hận chính mình bất tài chỉ có thể vì nàng làm được quá ít. Nếu thể diện một người nam nhân là có được nhờ khinh nhục chính mình tâm ái nữ nhân, loại thể diện ấy, ta không cần.”

Quá soái! Ta mắt hình trái tim nhìn Nỗ Nỗ, chồm lên ôm cổ hắn hôn một cái, “Yêu ngươi chết mất, thật sự là soái ngây người!” (Yên: đúng đúng, Nỗ Nỗ siêu soái, ta cũng muốn~~~!!!)

Nỗ Nỗ lập tức từ trượng phu dõng dạc biến thành thiếu niên mặt đỏ, ở bên tai ta nhẹ giọng hỏi: “Ta vừa rồi nhìn rất ngốc a?”

Ta cười, “Không ngốc chút nào.”

Lúc này Thu đại lão gia lại ở một bên làm người xấu, “Còn ra thể thống gì? Rõ như ban ngày lại có hành vi như vậy, còn không một chút hổ thẹn! Còn không mau buông ra!”

Lúc này ta mới nhớ tới bên cạnh còn có một đám rỗi hơi, ta cứ đu bám trên người Nỗ Nỗ, quay đầu lại nhìn Thu đại lão gia nhẹ nhàng cười: “Đều nói xuất giá tòng phu, ta chỉ nghe theo tướng công của ta. Tướng công, ngươi muốn ta buông ra sao?”

Nỗ Nỗ đỏ mặt ôm ta, “Không muốn.”

Ta đối với họ Yến đang đực mặt ra nhìn kia ngọt ngào cười: “Nói đến hổ thẹn, các vị không nên phi lễ nhìn chúng ta như vậy chứ? Các vị cứ từ từ bàn chuyện nhé, chúng ta bận về phòng xấu hổ đây.”

Thu đại lão gia mặt đỏ gay, tức sôi cả máu kêu lên: “Thu gia của ta không chứa thứ bại hoại không biết hổ thẹn như ngươi, cút ra ngoài cho ta!”

“Thật tốt quá! Không phải chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chính là ông đuổi đó nha.” Ta quay sang Xuân Hạnh đang đứng ở một bên vẫy tay một cái, “Mau đi thu thập hành lí, chúng ta về nhà.”

Họ Yến bắt đầu vỗ tay, “Hai vị thật sự là tính tình sảng khoái, thật can đảm!” Hắn quay sang đám người kia phất tay, “Các ngươi trước tiên lui hết đi, ta có vài lời muốn nói với họ.”

Những người đó nhất nhất cáo lui, trước khi đi Thu gia hai vị lão gia còn ráng quăng cho ta hai cặp ánh mắt cảnh cáo.

Ta muốn cho Nỗ Nỗ có cơ hội biểu hiện một chút, nhưng tình thế này hình như không hay lắm, cứ để xem sao đã.

Yến công tử kia ta cũng không biết là ai, chỉ thấy mặc long bào ra dáng vương tôn quyền thế lắm.