Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 4



Tần Liệt và Tư Đồ ra khỏi cửa liền đi về Vương phủ ở phía Đông. Tần Liệt im lặng, Tư Đồ cũng im lặng nhìn hắn chớp chớp mắt, thi thoảng phát ratiếng cười cổ quái. Thấy Tần Liệt không để ý đến mình, cuối cùng hắnkhông nhịn được mở miệng hỏi: “Ta bảo này, đừng nói Lão Tam ngươi đãphải lòng cô Công chúa đó rồi chứ?”

Tần Liệt lạnh lùng đáp: “Ta chẳng qua chỉ thấy nàng đáng thương, thân gáimột mình ngàn dặm đến đây, cô độc không ai thân thích, nếu còn bị ngườikhác ức hiếp thì quả thật không thể đứng nhìn. Đã có hôn ước, đươngnhiên ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nếu để người khác ức hiếp nàng chẳngphải cũng là tát vào mặt ta?”

Tư Đồ lập tức cười phá lên, gật đầu: “Nói phải lắm! Dù sao cũng là thê tửcủa Lão Tam, không thể để người ngoài bắt nạt được. Nếu có ai to gan mạo phạm nàng, ta cũng khó chịu.”

Tần Liệt biết Tư Đồ chắc chắn chưa nói hết nhưng không muốn bị hắn châmchọc, hai chân liền kẹp chặt lấy ngựa, phi thật nhanh. Đợi khi Tư Đồđịnh thần lại, hắn đã đi rất xa rồi.

“Chuyện này thật là…” Ngồi trên ngựa, Tư Đồ bất dắc dĩ lắc đầu, khẽ lẩm bẩm,“Vẫn còn chưa kết thúc đâu.” Tuy Tần Liệt và Thất Công chúa đã có hônước, nhưng giờ xảy ra chuyện cản trở, chẳng lẽ lại để cho đường đường là Tam gia phải đợi tận ba năm? Mà dù hắn có đồng ý chăng nữa, những người bên cạnh hắn chưa chắc đã để yên.

Phong thành cách Trịnh đô ngàn dặm, tin tức đương nhiên không thể truyềnnhanh, ít nhất đối với Bảo Khâm là như thế. Trịnh Đế đã băng hà được nửa tháng nhưng vẫn chưa có tin gì về người kế vị. Bảo Khâm lúc đầu cònthường xuyên để ý đến việc này, sau đó cũng mặc kệ. Bất kể là ai đăngcơ, “tội thần” đã bị ban uống rượu độc là nàng cũng không còn cách nàotrở về cố quốc. Hy vọng lớn nhất của nàng bây giờ là tất cả thuộc hạ cũ ở Hồng Cốc quan đều bình yên.

Do nhà có tang, thân là “Công chúa”, Bảo Khâm không được rời hành cung nửa bước. Hoàng hậu có cử nữ quan đến an ủi, tặng nàng thuốc bổ, các Quýphi cũng rất khách khí tặng lễ vật, nên trong hành cung có thêm không ít đồ.

Tần Liệt và Tần Tu không thấy đến nữa, chỉ có Tư Đồ cách vài hôm lại tớibắt mạch, vài ngày lại tới đổi thuốc. Nàng cũng dần dần cảm nhận được ythuật cao minh của hắn, chưa đầy một tháng sống trong hành cung, sứckhoẻ đã khá lên nhiều, không thèm ngủ như trước, sáng sớm đến hoa viêntản bộ vài vòng cũng không thấy mệt.

Nếu cứ thế này, qua vài tháng nữa nàng có thể hồi phục như người bìnhthường rồi. Thanh Nhã cuối cùng cũng liên lạc được với người bên ngoài,nhưng tin nàng nhận được lại bảo cả hai ở trong hành cung đợi tiếp.

“Ý của chủ nhân là khó gặp được thần y như Tư Đồ, giờ cũng không lo bịchuyện hôn sự làm rối loạn, chi bằng tạm thời cứ ở trong cung đợi khiCông chúa khoẻ hẳn đi cũng chưa muộn.” Thanh Nhã dịu dàng nói, chỉ sợBảo Khâm không vừa ý.

Nhưng Bảo Khâm chỉ im lặng, cúi đầu nhíu mày không biết đang nghĩ gì. Thanh Nhã thấy vậy khẽ gọi nàng một tiếng.

“Hả?” Bảo Khâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ánh mắt phức tạp như nước hồ sâu không thấy đáy. “Sư huynh… có phải huynh ấy có chuyện gì giấu giếmta?” Nàng bất ngờ hỏi.

Thanh Nhã giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh, vội vàng nói: “Sao tiểu thư lại nghĩ vậy?”

Bởi đã rất lâu rồi, tất cả mọi tin tức đều do Thanh Nhã chuyển lời, chưatừng thấy có thư viết tay. Điểm này không giống với huynh ấy chút nào.Nếu Thanh Nhã có thể liên lạc với người bên ngoài thì chuyển thư cũngkhông phải là chuyện khó, tại sao sư huynh lại không viết thư cho nàng?Có phải do nàng kỹ tính, luôn đoán ra một số điều từ trong những câu chữ nên sư huynh chỉ truyền lời bằng miệng?

“Chủ nhân gần đây rất bận rộn.” Thanh Nhã cúi đầu khẽ nói. “Trong kinh thành có nhiều việc phải giải quyết, đợi chủ nhân xong xuôi tất sẽ đến đóntiểu thư quay về.” “Quay về?” Bảo Khâm nhíu mày nhìn nàng ấy nghi hoặc:“Về đâu?” “Đương nhiên là về nước Trịnh.” Thanh Nhã quả quyết chờ mong,“Chủ nhân đã ra tay, tiểu thư nhất định có thể trở về quang minh chínhđại.”

Bảo Khâm không nhịn được cười phá lên, rồi lại lắc đầu, “Nhưng ta khôngmuốn quay về.” Nhiều năm nay nàng lăn lộn chốn quân doanh, uống rượu,đánh nhau, thậm chí là giết người, không chuyện gì là chưa từng làm.

Cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ ngày phụ thân hy sinh vì Tổ quốc. Hôm đó tiếttrời âm u, vết thương do trúng tên của phụ thân dần nặng hơn, cuối cùngkhông qua khỏi. Quân Tây Bắc đớn đau vô cùng, cả doanh trại tinh thần sa sút. Nhưng cách hơn hai mươi mét ngoài quân doanh, quân Yến tập kíchmạnh mẽ như lũ tràn, nàng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi yếu đuối đã phảicứng rắn nâng đại kỳ của toàn quân lên.

Tuy nàng lớn lên ở Tây Bắc nhưng đó cũng là lần đầu ra trận, tiếng vó ngựa, tiếng mắng chửi ầm ĩ xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết của các tướng sĩvà tiếng binh đao va vào nhau, thậm chí còn có cả tiếng máu tươi chảy ồạt từ cơ thể những người xung quanh. Trong đầu nàng trống rỗng, khôngnghĩ đến điều gì hết, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất, đó là “Giết!Giết! Và giết!”

Sau này nàng thậm chí không nhớ nổi mình đã chiến thắng như thế nào, chỉbiết khi đình chiến, lưỡi đao của nàng đã bị cong. Một vùng sườn núimênh mông toàn thi thể đẫm máu, trông đáng sợ vô cùng. Khi nàng giếtđiên cuồng địch thì không sao, nhưng lúc bình thường trở lại chỉ muốnnôn ra tất cả, không ăn nổi bất cứ thứ gì, sau vài ngày đã gầy xọp.

Nếu như có thể, nàng hy vọng mình được giống như những cô nương bìnhthường, sống một cuộc đời giản đơn bình lặng, hàng ngày không phải dùnghết sức lực nghĩ đến việc giết địch lui binh mà chỉ cần xem tối nay ăngì, ngày mai mặc gì. Như vậy thật tốt biết bao!

“Đợi khi ta khỏi hẳn, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, tìm một con đường bất kỳ, đến nơi mình thích thì dừng chân, mua một ngôi nhà nhỏ an cư. Ừm,có lẽ phải buôn bán nhỏ hoặc mua một trang viên mới có cái để đảm bảocho cuộc sống sau này.” Đôi mắt Bảo Khâm sáng ngời, không sắc bén nhưtrước mà dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.

Thanh Nhã vốn còn định nói thêm điều gì, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ củanàng, lại nuốt vào trong bụng, chỉ khẽ nói theo: “Tiểu thư muốn gì cũngđược.” Chớp mắt đã sắp đến Trung Thu, sức khoẻ của Bảo Khâm ngày một tốt lên. Tư Đồ nói độc tố trong cơ thể nàng đã được loại trừ không ít, saunày chỉ cần từ từ tĩnh dưỡng là được. Bảo Khâm cũng cảm thấy mình khôngkhác gì những người bình thường, có thể đi lại chạy nhảy, chỉ không thểđộng võ, nếu không sẽ bị tức ngực.

Hàng năm cứ vào Trung Thu, hoàng cung lại tổ chức yến tiệc, vừa có tiệc lớn, vừa có tiệc nhà. Do Trịnh Đế băng hà không lâu, Bảo Khâm liền mượn cớtừ chối không tham gia. Có điều nàng ở trong cung suốt ngày, cuối cùngcũng bắt đầu thấy chán không chịu được.

Nàng vốn hoạt bát, nghịch ngợm, lúc còn bé lại được nuôi như con trai,thường xuyên cầm đao kiếm, rảnh rỗi lại tự tìm việc để làm. Lần này dobị ép uống thuốc độc tự tử, nàng mới ở trong địa đạo Hình gia nửa thángtrời, sau đó lại lên thuyền từ nước Trịnh đến Phong thành, cuối cùng vào cung cũng không ra khỏi cửa. Bây giờ cơ thể đã dần hồi phục, nàng saochịu ở trong cung đợi chờ? Đang trong lễ Trung Thu, phố xá náo nhiệt,Bảo Khâm bảo Thanh Nhã đổi y phục, gọi thêm vài thị vệ lên xe đi rangoài.

Thanh Nhã vốn dĩ muốn khuyên nàng, nhưng Bảo Khâm căn bản không hề có ý bànbạc, trực tiếp sắp xếp kẻ dưới, trong khi Thanh Nhã còn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, nàng đã thay y phục ra ngoài rồi. Bây giờ Bảo Khâm không cần Thanh Nhã giúp đỡ cũng có thể thay xong mớ y phục phức tạp rắc rối, không sai chỗ nào. Nhưng vì mọi người ở Phong thành không cầu kỳ nhưnước Trịnh, thời tiết cũng không lạnh bằng nên nàng chỉ mặc ba lớp áo.

Hành cung nằm trong khu hoàng thành, trên đường người đi lại không nhiều,đợi khi vào đến nội thành, Bảo Khâm mới được thấy cảnh tượng náo nhiệtnơi đây. Dòng người chen chúc trên đường, thanh âm huyên náo, còn cảnhững loại mùi vị lẫn lộn xông vào mũi, tất cả đều khiến Bảo Khâm cảmthấy sống động. Nàng thích cảnh tượng tràn đầy sức sống làm cho conngười ta hưng phấn như vậy. Đến trục đường chính, Bảo Khâm liền nhảyxuống xe ngựa. Do váy rộng, lúc xuống xe không để ý giẫm lên chân váy,cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên không bị ngã. Thanh Nhã ở phía sau bịdoạ sợ hãi, bắt đầu làu bàu. Bảo Khâm vừa buồn bực, vừa bất đắc dĩ,những ngày trước nàng chỉ ở trong cung nên không thấy đồ nữ nhi có gìbất tiện, hôm nay ra ngoài mới biết chúng thật phiền toái.

Nhưng nàng không thể cải trang thành nam nhân. Dù trên đường không ít nhữngcô nương giả trai, nàng vẫn không thể làm vậy được. Chẳng may đụng phảiTần Tu, hắn chắc sẽ không nghĩ đến cái gì mà giao tình giữa hai nước.Không dễ gì được ở đây, nàng kiên quyết sải bước về phía trước. ThanhNhã căng thẳng theo sau, luôn miệng nói: “Tiểu thư, người đi chậm thôi,trên phố đông người dễ va chạm.” Bảo Khâm không muốn bị coi là búp bê sứ chút nào, nàng tự mình đi lại trên đường, thấy sạp hàng nào có món đồhay ho lại ghé vào xem một lúc, sờ cái này, chạm cái khác, sau khi muaxong thì gọi Thanh Nhã trả tiền. Hiện giờ nàng là Thất Công chúa củanước Trịnh, của hồi môn không thiếu, không tiêu để đến sau này chạy mấtchẳng phải lợi cho người khác sao?

Với tâm trạng như vậy, Bảo Khâm đi hết nửa con phố, đám thị vệ theo sau bắt đầu không chịu nổi, thầm hối hận không mang xe ngựa đi cùng.

Dù sao Bảo Khâm cũng mới phục hồi, tuy tinh thần rất tốt nhưng đi được một lúc vẫn phải tìm chỗ nghỉ ngơi. Thanh Nhã thấy nàng vui vẻ mới dần yêntâm. Họ đi dạo khắp phố Đông gần một canh giờ mới rẽ sang phố khác, BảoKhâm không chú ý tên nhưng bên này yên tĩnh hơn nhiều so với bên kia,người đi đường đều ăn mặc chỉnh tề, tuy không lộng lẫy nhưng gọn gàngsạch sẽ, phần nhiều có phong độ của người tri thức. Thị vệ giới thiệuđây là ngõ Nam Hành, trong ngõ có trường học lớn nhất nước Tần, tên làViết Chính Lâm. Các cửa tiệm bên ngoài đa phần bán đồ cổ, tranh ảnh,sách vở, khách đến không nhiều nhưng đã đến không phải sĩ tử thì cũng là quan viên trong triều, hoặc những thương nhân học đòi làm sang. BảoKhâm tuy là võ tướng nhưng cũng chưa từng bỏ việc đọc sách. Không kể đến phụ thân và sư phụ, chỉ cần sư huynh bên cạnh, nàng đừng mong có ngàylười biếng. Nàng không có hứng thú với những thứ cổ thư đầy chi, hồ,giả, dã[1], nhưng muốn kiếm mấy quyển thoại bản[2] giết thời gian nênchọn đại một cửa tiệm đi vào.

Cửa tiệm này mặt tiền không rộng, đi sâu vào trong mới phát hiện có ngáchkhác, tuy vẫn còn mấy gian phòng bên trong nhưng đều được ngăn cách bằng những giá sách. Trên Trân Bảo các bày đầy các loại đồ trang sức và đồcổ, tường treo tranh chữ của danh nhân. Bảo Khâm nhìn qua một lượt, phát hiện có vài bức tranh quý từ tiền triều, vừa mừng vừa sợ, nhưng sau khi nhìn kĩ thì hoá ra chỉ là hàng nhái, nhất thời dở khóc dở cười.

Nhân viên trong tiệm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón khách nhiệt tình,nhưng thấy thần thái của nàng dường như cũng đoán ra được điều gì, cườigượng lui về phía sau. Bảo Khâm lật những cuốn sách trên giá ra xem,ngoài Tứ thư Ngũ kinh, những quyển tiểu thuyết thoại bản còn lại đềukhông có gì mới mẻ, dường như nàng đều đã đọc hết rồi. Nghĩ kỹ thì thấyđiều này cũng không có gì là lạ, nước Tần trọng võ khinh văn, không biết nhiều chữ, cho dù có biết chữ cũng đều đọc mấy thứ như Tứ thư Ngũ kinh, làm gì nhàn rỗi xem mấy quyển sách giải trí này. Đi một vòng trongtiệm, cuối cùng Bảo Khâm dừng lại trước một cuốn kỳ phổ[3] rất dày. Nàng cẩn thận mở ra như đang xem một thứ đồ quý chưa gặp bao giờ. Nhữngtrang giấy và hình vẽ bên trên giống như là trân phẩm từ tiền triều cònlưu lại. Bảo Khâm vui mừng, vội vàng cầm lên.

Đến lúc trả tiền người bán hàng nhìn cuốn kỳ phổ thì chợt ngẩn ra, lớntiếng gọi vọng vào trong viện: “Ông chủ, ông chủ, cuốn kỳ phổ hôm quaông nói mất đã quay về rồi.” Vừa dứt lời, tấm mành phía sau bị mở ra,một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu xanh ngọc vội vàng chạytới, cao giọng: “Đâu, đâu?” Nói xong, ông ta nhìn cuốn sách đặt trênquầy, trợn tròn mắt lập tức xông tới.

Ông ta nhanh, nhưng Bảo Khâm còn nhanh hơn. Nàng giật như chớp cầm lấy cuốn sách, hơi hơi xoay người, ông ta liền va vào quầy hàng, đau đến há mồm. “Tiểu cô nương à, cuốn kỳ phổ này không bán.” Ông chủ lên tiếng, vẻ mặt đau khổ. Bảo Khâm cười, từ từ nhét cuốn sách vào trong ống tay áo, chậm rãi nói: “Trò này của các người ta thấy nhiều rồi, chẳng qua là muốnnâng giá cao lên một chút mà thôi, tội gì phải diễn hết sức như vậy.Thanh Nhã, đưa tiền. Cao nhất là một lượng bạc thêm năm văn tiền, nhiềuhơn một đồng không đưa.” Nói xong, nàng cầm cuốn kỳ phổ rời đi.

Ông chủ kia cuống cuồng, vội vàng chạy ra chắn trước cửa, vẻ mặt cầu xin:“Đại tiểu thư của tôi ơi, xin ngài thương xót, chúng tôi không hề diễnkịch. Bạc là chuyện nhỏ, quan trọng là cuốn kỳ phổ này đã được Vươngtiểu thư nhà Quốc công đặt trước rồi. Giờ ngài đem đi, đến lúc Vươngtiểu thư tới tìm, e sẽ phá tan cái tiệm nhỏ này của chúng tôi mất.” BảoKhâm không tin nửa lời than vãn của ông ta, nàng nói: “Sợ gì, ông cứ bảo với nàng ấy sách bị mất không tìm được. Hơn nữa nếu ta không giở món đồ này ra xem, Vương tiểu thư đến tìm chẳng phải cũng sẽ phá tan cả tiệmnhà ông hay sao?”

Ông chủ tiệm ngây ra, nhất thời không biết phản bác thế nào. Bảo Khâm thấythế, cười lắc đầu bước ra ngoài. Mới ra đến cửa thì thấy bên ngoài dừngmột chiếc xe ngựa đen bóng, trước sau đều có hộ vệ, trông rất khoatrương. Bảo Khâm còn đang nghĩ xem người ngồi trong xe ngựa là vị quanlớn nào thì ông chủ tiệm đã vội vàng chạy ra, cúi đầu khom lưng, niềm nở tiếp đón: “Nhị tiểu thư, người đến rồi. Mời vào trong tiệm, tiệm nhỏchúng tôi mới có một cuốn kỳ phổ quý hiếm, chắc chắn tiểu thư sẽ thích.” Người này thật là… quả nhiên chuyện Vương tiểu thư gì đó đặt hàng cuốnkỳ phổ đều là lừa đảo, chẳng qua là muốn dùng đồ nịnh nọt người ta. Thấy hết cách với nàng thì dựa vào vị tiểu thư kia, muốn ỷ thế hiếp người.Tính Bảo Khâm ưa mềm không ưa cứng, thấy chủ tiệm thái độ như thế tựnhiên sẽ khó chịu. Nàng không đi nữa, quay người tìm chỗ ngồi xuống,nhàn nhã đợi xem bọn họ rốt cuộc định làm gì.

[1] Những từ ngữ thường được dùng trong văn chính luận cổ.

[2] Một hình thức tiểu thuyết phát triển từ thời Tống.

[3] Kỳ phổ: Sách dạy chơi cờ.

Thanh Nhã thấy nàng như vậy, trong lòng lại bắt đầu kêu khổ.

Rất nhanh, chủ tiệm dè dặt dẫn theo đoàn người vào trong, đi đầu là ngườiđược ông ta gọi là “Nhị tiểu thư”, ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi,trông cũng xinh đẹp, mắt hạnh má đào, khuôn mặt thanh tú, giữa hàng mihiện lên vẻ ngạo khí. Nhị tiểu thư kia mặc một bộ váy màu tím có thêuhoa vàng, giày thêu màu đỏ, trên đầu cài trâm phượng, xinh đẹp diễm lệ.

Bảo Khâm vô cùng ngưỡng mộ cách ăn mặc của nàng ta, cúi đầu nhìn áo trắngnhạt, quần xám bạc của mình mà lòng có chút ảm đạm. Tướng mạo của nàngcó nhiều nét anh khí, chỉ có thể trang điểm thật đậm, phục sức diễm lệmới che lấp được. Hôm nay nàng mặc y phục màu trắng nhạt trang nhã,không thể rực rỡ như người ta được.

Nhị tiểu thư kia vừa bước vào trong phòng đã nhanh chóng liếc qua Bảo Khâm, không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt. Bảo Khâm nghĩ cólẽ chủ tiệm chưa nói chuyện kỳ phổ cho nàng ta. Khi nàng còn đang suynghĩ, một a hoàn mặc áo xanh đi theo sau Nhị tiểu thư kia đã tới gâychuyện, hống hách lên tiếng: “Là ngươi cướp mất kỳ phổ của tiểu thư nhàta?”

Bảo Khâm đã hiểu. Người ta không phản ứng không phải do chưa biết, mà cănbản là coi thường, thậm chí đến thoả thuận cùng nàng cũng không muốn.Bảo Khâm quay lại nhìn, trước khi ra khỏi cửa nàng mang theo không ítthị vệ, a hoàn, đi dạo một lúc đã để những thị vệ quay về, chỉ còn lạimấy a hoàn nhưng nàng trước giờ không thích nói chuyện với họ nên cũngbắt họ đứng đợi bên ngoài. Vì vậy lúc này cạnh nàng chỉ có mình ThanhNhã, thảo nào Nhị tiểu thư người ta lại khinh thường mình

Bảo Khâm không nói gì. Thanh Nhã không muốn để cho nàng bị người khác bắtnạt, như con mèo xù lông, hét lớn: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Thếnào gọi là cướp? Có biết cái gì là tôn ti trật tự không hả? Đừng tưởngngười đông thì giỏi lắm, tiền bọn ta đã trả rồi, lẽ nào các ngươi dámđến đoạt lại?”

Nha đầu này thật thông minh. Bảo Khâm nghĩ thầm, nàng ta thoáng chốc đã trả tiền nên nói chuyện mới mạnh miệng như vậy.

Chủ tiệm nghe thế sững sờ, lập tức hung hăng lườm gã trông tiệm kia. Còn gã kia chột dạ cúi đầu, không dám thở mạnh. Điều này không hề khớp vớinhững gì chủ tiệm nói khi nãy, a hoàn áo xanh không biết sẽ xuất hiệnmột màn như vậy nên vô cùng sửng sốt, nhất thời không biết đáp trả rasao. Nhị tiểu thư có vẻ mất vui, khó chịu trừng mắt với Thanh Nhã, tianhìn sắc bén dừng lại trên người Bảo Khâm, lạnh lùng quan sát, không nói câu nào.

Lúc này a hoàn áo xanh mới hoàn hồn, cười khẩy nói: “Các người biết tiểuthư nhà chúng ta là ai không? Chỉ bằng các người mà dám đến tranh đồ với tiểu thư nhà ta? Chỗ khác thì không tính, nhưng trên dưới Phong thànhai không biết tiểu thư nhà ta chính là Quốc thủ[4]. Nếu kỳ phổ rơi vàotay các người mới gọi là phí phạm.”

“Nực cười, ngươi nói là Quốc thủ thì là Quốc thủ à? Người khác chẳng quatâng bốc vài câu mà đã tưởng thật. Có giỏi thì đấu với tiểu thư nhà tamột trận, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Thanh Nhã đã được nghe chủ nhân nhắc qua việc Bảo Khâm rất thích chơi cờ, đến Chung lão tướng quân lúc sinh thời còn thua dưới tay nàng, cho nên nói những lời này khôngchút sợ hãi.

“Ngươi là cái thá gì mà đòi đấu với tiểu thư nhà ta?” A hoàn áo xanh càng nóicàng càn rỡ, Bảo Khâm nghe thấy liền cười phá lên, thản nhiên liếc mắtqua vị Nhị tiểu thư vẫn chưa nói câu nào kia, trong ánh mắt có ý chếgiễu. Cái gọi là thấy mầm biết cây, có loại người hầu hống hách như thế, xem ra chủ nhân cũng chẳng khá hơn chút nào.

Ánh mắt của nàng khiến Nhị tiểu thư tức giận, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “So thì so, lẽ nào bản tiểu thư đây sợ ngươi?” Chủ tiệm thấy thế,vội vàng sai người làm chuẩn bị bàn cờ vây, còn bản thân mời hai vị tiểu thư vào một gian phòng lịch sự. Người làm nhanh chóng mang bàn cờ đến.Trên bàn bày hai hộp cờ làm bằng gỗ tử đàn. Bảo Khâm mở ra xem, quântrắng như ngọc, quân đen như mã não, hiển nhiên không phải vật tầmthường.

Nhị tiểu thư thấy Bảo Khâm đang đánh giá quân cờ, chỉ nghĩ do nàng chưađược thấy bao giờ, nhất thời tỏ vẻ châm chọc, cười khẩy nói: “Ta chọnquân trắng.” Nàng ta thật tự tin! Bảo Khâm cũng không muốn tranh giành,nghe lời cầm quân đen lên, không nghĩ ngợi gì liền đặt quân đầu tiên vào điểm Thiên nguyên[5].

Nhị tiểu thư sững sờ, nhìn Bảo Khâm với vẻ sâu xa, suy nghĩ một lúc, khônghề bị nàng ảnh hưởng, từ từ đặt quân cờ trắng vào góc trái. Tay nàng vừa rời khỏi quân cờ, đã nghe thấy “cộp” một tiếng, Bảo Khâm đặt quân đenxuống trong chớp mắt. Nhanh vậy sao? Nhị tiểu thư nheo mắt, trong lòngsinh giận, nàng ta muốn khiến cho nàng cuống lên ư? Nhưng nàng còn lâumới sợ.

Cứ như vậy, Nhị tiểu thư cũng không nghĩ nhiều nữa, mau chóng đặt một quân khác xuống. Bảo Khâm vẫn tiếp tục đặt cờ với tốc độ thần tốc, giống như không cần phải suy nghĩ, những quân cờ đen trong tay nàng được tuỳ ýtung ra. Nhị tiểu thư trước giờ tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu đượcviệc bị một cô nương không rõ lai lịch áp chế, mọi cẩn trọng cũng theođó mà tiêu tán, sự tức giận trút ra ngoài theo những quân cờ trong tay.

Động tác của hai người họ ngày càng nhanh, cuối cùng còn giống như muốn đánh nhau, chủ tiệm thấy vậy liền kinh hãi, Thanh Nhã và mấy a hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư kia sắc mặt vẫn bình thường, căn bản do họ không hiểu gìhết. Không thể nói chính xác họ đánh cờ trong bao lâu, cảm giác như chỉtrong nháy mắt mà bàn cờ đã phủ kín quân. Thanh Nhã không biết tính, chỉ mở to mắt chăm chú nhìn bàn cờ, sợ bỏ lỡ mất điều gì. Không cần tínhmục[6], Bảo Khâm đã khoan thai đứng dậy, phủi bụi trên y phục, điềmnhiên nói với Thanh Nhã: “Đi thôi.”

“Á, đã xong rồi sao tiểu thư?” Thanh Nhã sửng sốt, cúi đầu nhìn Nhị tiểuthư vẫn ngồi nguyên tại chỗ không động đậy, trông như tượng đá, hai mắttròn xoe nhìn bàn cờ không dám tin, mồ hôi đầy trán. Không cần Bảo Khâmnói rõ, Thanh Nhã đã biết trận này nàng thắng. Thanh Nhã liền vui vẻđứng dậy, mặt tươi rói, đắc ý liếc qua phía a hoàn áo xanh, sau đó đỡBảo Khâm ra ngoài, vừa đi vừa nói nhỏ: “Còn tự cho mình là Quốc thủ, mất mặt quá đi!”

Sau khí rời khỏi tiệm, Bảo Khâm không còn hứng thú dạo phố nữa, lập tức rời ngõ. Xe ngựa đã đợi bên ngoài từ lâu, thấy nàng đi tới, tiểu a hoàn mởrèm nghênh đón nàng lên xe. Vừa lên xe ngựa, Bảo Khâm đã vui vẻ lật cuốn kỳ phổ xem kỹ càng, càng xem càng thấy thú vị, gật đầu không ngớt.Thanh Nhã không nhịn được cười bảo nàng: “Công chúa xem như kiếm đượcbảo bối rồi, không uổng công đấu cùng với tiểu thư gì gì kia một trận.”Nói xong, nàng nhếch mép cười: “Nô tỳ còn tưởng tiểu thư kia thật sự cóbản lĩnh, hoá ra cũng chỉ là bình hoa, không chút tài cán gì mà thôi.”

Bảo Khâm thuận miệng nói: “Thật ra nàng ta cũng có chút tài nghệ, nhưng chỉ là kiểu chơi cờ của mấy tiểu thư khuê các, lịch sự nhã nhặn, không đủdứt khoát. Còn ta ra quân thần tốc, chặt chém mãnh liệt, nàng ta sao đỡnổi.” “Công chúa thắng mấy mục?” Bảo Khâm nghe vậy cuối cùng cũng ngẩngđầu nhìn Thanh Nhã, một lúc sau mới khẽ nói: “Có phải ta nên nương taykhông, dù sao người ta cũng là một cô nương?” Thanh Nhã hiểu ý của nàng, cười phá lên: “Công chúa đánh tiểu thư kia không còn một mảnh giáp à?”

Bảo Khâm bày ra vẻ mặt “thật thà”: “Lần sau nhất định sẽ không tàn nhẫn như thế này nữa.” Đường trở về ngày một đông đúc, xe ngựa đi được mấy bướclại dừng. Bảo Khâm đang chăm chú xem kỳ phổ, không để ý bên ngoài. Thanh Nhã nhẫn nại ngồi im bên cạnh, được một lúc vẫn chưa thấy xe ngựa dichuyển mà tiếng huyên náo bên ngoài ngày càng lớn.

Nếu ở nước Trịnh, Thanh Nhã sẽ không dám nhúc nhích. Các cô nương có giagiáo không thể tuỳ tiện xuất đầu lộ diện, nếu gặp tình huống thế này nấp đi còn chẳng kịp. Nhưng đây là Phong thành. Trong tai Thanh Nhã khôngngừng truyền đến tiếng nói của người đi đường, thậm chí còn có tiếngtrai gái ghẹo nhau. Nàng không chịu nổi, từ từ xốc màn che lên. Nàng thò đầu ra bên ngoài, chỉ thấy toàn là người là người. Họ vây kín quanh xengựa, ai cũng cố gắng chen lên trước, giống như đằng kia có thứ gì đórất náo nhiệt. “Em ra ngoài xem đi.” Bảo Khâm đột nhiên nói. Thanh Nhãchợt đỏ mặt, nhăn nhó xấu hổ, “Nô tỳ chỉ… chỉ…” Nàng lắp ba lắp bắp,không biết nói gì mới phải. Cuối cùng Bảo Khâm cũng ngẩng đầu lên, đôimắt nàng vừa đen vừa sáng, bên trong là ý cười dịu dàng: “Ta không đùaem đâu, ra ngoài xem có chuyện gì rồi về kể cho ta nghe.”

Vẻ mặt Thanh Nhã đầy hứng thú, nàng nghĩ một lát rồi cười, gật đầu với Bảo Khâm: “Để nô tỳ đi xem xem.” Thanh Nhã vén rèm xuống xe, lên tiếng:“Đông quá, phía trước hình như có đánh nhau. Ơ kìa!” Dường như nàng ấynhìn thấy chuyện gì kinh ngạc, giọng nói thay đổi, lao về phía xe ngựanói nhỏ với Bảo Khâm: “Hình như nô tỳ nhìn thấy Ngũ gia.”

“Tần Tu?” Bảo Khâm nhướn mày, rồi lại lắc đầu cười nói: “Chuyện này không có gì kỳ lạ. Ừm, hắn có thắng không?” Thanh Nhã dừng lại một lúc, lập tứcđứng dậy phóng tầm mắt ra xa: “Nô tỳ đi xem lại.” Một lúc sau nàng ấyquay về, bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm khe khẽ: “Những ngườixung quanh đều ngã hết rồi, chỉ có một mình Ngũ gia vẫn đứng, thắng haythua nô tỳ cũng không rõ.” Bảo Khâm không nén nổi bật cười, Thanh Nhãtrước giờ đều rất nghiêm túc, không ngờ lại có lúc hoạt bát đáng yêu như vậy. Nàng vừa định trả lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu nho nhỏ:“Không xong rồi… Công chúa, nô tỳ bị Ngũ gia nhìn thấy… Ngài ấy đang đivề phía này…” Ngay sau đó tiếng chào lễ phép trong trẻo vang lên: “Ngũgia cát tường!”

“Sao ngươi lại ở đây?” Tần Tu bộ dạng không nghiêm túc phất phất cây roitrong tay, nhìn nàng cười hì hì, sau đó lại đưa mắt về phía trong rèmche, ánh mắt thay đổi giống như đang suy nghĩ gì đó, giọng nói cũng trầm xuống: “Công chúa các ngươi đang ở đây?” Nói xong không đợi Thanh Nhãtrả lời, vung áo nhảy lên xe. Thanh Nhã lập tức cuống lên, hét lớn: “Ngũ gia, ngài làm gì thế? Giữa thanh thiên bạch nhật… cô nam quả nữ…” Nàngấy cuống cuồng không biết nói sao cho phải. Nơi này không giống nướcTrịnh, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, lễ giáo quy củ các thứ, hai vịVương gia chỉ sợ là chẳng coi ra gì.

“Cổ hủ!” Quả nhiên, Tần Tu không chút khách khí mắng nàng. “Nha đầu nướcTrịnh này sao lại cứng nhắc như vậy? Đây là Phong thành, không phải Hưng thành nước Trịnh các người. Hở chút là cô nam quả nữ, lửa gần rơm nàynọ, đầu óc toàn những thứ không ra gì.”

Hắn còn dám nói vậy, Thanh Nhã nghẹn đến nỗi mặt mày trắng bệch, định cãitiếp thì Bảo Khâm đã lên tiếng: “Mời Ngũ gia!” Nếu như thật sự để haingười họ náo loạn, lát nữa khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Những cái khác không nói đến, nếu nàng để lộ thân phận, chạm trán đám người hâmmộ Tam gia, sợ là không về nổi đến hành cung. “Vẫn là Công chúa thấutình đạt lý. Ngươi ấy, phải học hỏi cho tốt.” Tần Tu liếc nhìn Thanh Nhã đắc ý, sau đó xốc rèm vào trong. Thanh Nhã sợ hắn sẽ nói những chuyệnkhông ra gì với Bảo Khâm, liền vội vàng vào theo.

Xe ngựa rộng rãi, dù có thêm một gã Tần Tu nữa cũng không sợ chật. Tinhthần của Bảo Khâm rất tốt, tuy mặc trang phục màu nhạt nhưng càng làmtôn thêm đôi mắt sáng ngời của nàng. Nàng hơi nghiêng người dựa vàothành xe, mỉm cười nói với Tần Tu: “Mời Ngũ gia ngồi!”

Tần Tu không khách khí ngồi xuống, vừa cúi đầu liền thấy cuốn kỳ phổ bêntay trái nàng, lập tức hứng thú nói: “Công chúa cũng thích chơi cờ?” Nói xong, hắn không chút khách khí cầm cuốn sách, mở bừa một trang, ánh mắt sáng lên: “Cuốn sách này… Không ngờ trong Phong thành còn có cuốn kỳphổ ta chưa từng đọc. Ừm, không biết công chúa có thể nhượng lại cho bản vương?”

Bảo Khâm hơi nhíu mày, chẳng nể nang gì nói: “Ngũ gia, không phải ta khôngnỡ, nhưng với kỳ nghệ của mình, ngài không sợ làm lãng phí cuốn sáchsao?” Vừa nghe xong, Tần Tu liền nổi giận: “Hừ!” Hắn nhảy dựng lên, ánhmắt tức tối nhìn chằm chằm vào Bảo Khâm, lớn tiếng: “Công… Công chúa nói linh tinh gì thế? Công chúa nghe được những lời khốn kiếp đó ở đâu ravậy? Nhất định là gã Tư Đồ ẻo lả kia rồi, ta với hắn trước giờ bất hoà,ngày thường không có việc gì thì đặt điều gièm pha. Thế mà Công chúa lại tin, không có đầu óc à?”

Bảo Khâm nhịn không nổi trợn mắt. Chuyện này chẳng liên quan gì đến Tư Đồ,chính nàng đã đích thân trải nghiệm. Lần đó khi Tần – Trịnh hai nướcliên thủ đánh Yến, Tần Tu nghe nói nàng chơi cờ rất giỏi, liền vui vẻchạy đến đòi phân cao thấp. Bảo Khâm cứ nghĩ hắn cũng là người có bảnlĩnh, nào ngờ sau vài ván mới biết hắn chơi chẳng ra gì cả.

Nàng nhìn hắn như cười như không, Tần Tu càng tức tối giậm chân, oán hậnnói: “Vốn ta tưởng Công chúa là người hiểu đạo lý, có lòng tốt muốn nhắc nhở, không ngờ nàng lại cùng một giuộc với “thím” Tư Đồ kia. Xem như ta mắt mù!” Nói xong, hắn xốc lại áo chuẩn bị xuống xe. Mới bước được mộtbước, đột nhiên hắn quay người đứng sững lại, nghiến răng nói: “Yến tiệc Trung thu ngày mai, Công chúa không đi thật à?” Bảo Khâm ngẩn ra, không hiểu tại sao hắn đột nhiên đổi chủ đề, hàng lông mày hơi nhíu vào, nghi hoặc hỏi: “Cớ gì không được?” Khuôn mặt Tần Tu hiện lên nụ cười giễucợt: “Nếu Công chúa không đi, chỉ e trong phủ Tam ca sẽ có thêm vài Trắc phi!”

[4] Người có kỳ nghệ giỏi nhất một nước.

[5] Thiên nguyên: Điểm chính giữa bàn cờ, ai có sức chơi cờ rất mạnh mớidám đặt nước đầu tiên vào điểm này vì độ rủi ro cao, nhưng nếu chiếmđược ưu thế thì thắng rất nhanh.

[6] Mục: Điểm mắt, tượng trưng cho số đất chiếm được trên bàn cờ.

Lúc này Bảo Khâm đã hiểu ý hắn. Giờ nàng là “Thất Công chúa” đang chịutang, hôn sự cùng Tần Liệt cũng bị hoãn lại. Hắn đường đường là TamVương gia, sao có thể vì một Công chúa nước khác nằm không ba năm được?Nhưng dù tối mai nàng có đi chăng nữa thì sao? Khắp Phong thành này cáccô nương mong ước được ở bên hắn không hề ít, lỡ như nàng nói điều gìkhông hay, chẳng phải sau này đến cửa hành cung cũng không ra nổi sao?

Cho nên Bảo Khâm chỉ điềm nhiên cười, gật đầu với Tần Tu: “Đa tạ Ngũ gia đã chỉ giáo!” Tần Tu thấy nàng lạnh nhạt, lúc đầu còn bất bình thay chonàng nhưng giờ thì hết rồi. Hắn cũng không vội đi nữa, nghĩ một lúc lạiquay về chỗ cũ ngồi xuống, đôi mắt tròn nhìn hết phía này phía khác, hẳn là không yên lòng.

Bảo Khâm bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài một hơi, cầm cuốn kỳ phổ trong tay mở ra xem, cuối cùng hung hăng ném vào tay Tần Tu, quay đầu nói: “Đi mauđi, đừng ngồi đây khiến người ta đau đầu.” Tần Tu liền vui vẻ trở lại,mặt mày rạng rỡ nhận lấy cuốn kỳ phổ, cười hì hì: “Đa tạ!” Vừa định đi,Thanh Nhã liền đứng chắn trước mặt hắn, xị ra nói: “Một lượng năm tiền,đa tạ Ngũ gia!”

Tần Tu ngẩn người, sau đó nhanh chóng tức giận, gân cổ nói: “Ngươi dám đòi tiền bản vương?”

Thanh Nhã lạnh lùng nói: “Sao nô tỳ lại không dám? Cuốn kỳ phổ này Công chúađâu phải dễ dàng có được. Công chúa vì cuốn sách này mà bị người ta giữlại trong cửa hàng, nếu không phải kỳ nghệ của người cao siêu, e là cuốn sách này đã bị người khác cướp mất. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ muốn Ngũ gia trả ít chi phí, lẽ nào Ngũ gia muốn ăn quỵt?”

Tần Tu nhíu mày, đồng tử co lại, ánh mắt sắc bén: “Là ai mà to gan như vậy? Dưới chân Thiên tử cũng dám làm loạn!” Nói xong, hắn chợt nghĩ tới điều gì, ánh mắt nghi ngờ: “Công chúa kỳ nghệ cao siêu? Thật sao? Chi bằngchúng ta luận bàn một chút?”

Bảo Khâm dở khóc dở cười, liên tục xua tay: “Ngũ gia chê cười rồi, ta kỳnghệ tầm thường, sao dám làm bẩn mắt Ngũ gia.” Chơi cờ với Tần Tu, chẳng phải tự mình chịu khổ sao. Nếu hắn lại thua, sợ là nóc xe ngựa cũng bịphá tung. Tần Tu nào có chịu nghe lời nàng, đưa tay vén rèm, nói vọng ra bên ngoài: “Cửu Cân! Cửu Cân!” Cửu Cân lập tức chạy tới, niềm nở nói:“Ngũ gia nói nhỏ chút, đám người vừa đánh nhau với ngài vẫn chưa điđâu.”

Tần Tu cười thành tiếng, vẻ mặt xem thường nói: “Ồ, còn chưa đi sao? Chắcban nãy vẫn chưa ăn đủ. Nhưng ông đây bận rồi, không có thời gian cùngchúng diễn trò. Ngươi mau đi kiếm bộ cờ vây lại đây. Hôm nay Ngũ gia taluận cờ, nếu để chậm trễ, coi chừng cái mặt ngươi!” Cửu Cân cười hì hì,nhanh nhẹn nhận lệnh. “Nô tài đi ngay.” Mới đi được vài bước hắn liềnlẩm bẩm: “Ngũ gia hôm nay sao lại muốn tự gây khó dễ cho mình rồi?”

“Cửu Cân!” Tần Tu giậm chân hét lớn. Cửu Cân như bôi mỡ dưới bàn chân, lậptức chạy xa. Một lúc sau, hắn thở phì phò ôm bàn cờ đến, vẻ mặt hoangmang: “Ngũ gia, nô tài đi mượn thứ này về thật không dễ gì. Khi nãy cònnhìn thấy Tam gia, ngài ấy…” “Sao Tam ca lại ở đây?” Sắc mặt Tần Tu cóchút khó coi, nhanh chóng giật lấy bộ cờ, chạy vào trong xe. Rất nhanhsau đó, hắn lại thò đầu ra thăm dò, nhỏ giọng căn dặn: “Ngươi cách xamột chút, đừng để huynh ấy bắt gặp.” Cửu Cân tỏ vẻ hiểu ý, gật đầu thậtmạnh: “Ngũ gia yên tâm, nô tài tuyệt đối không để Tam gia biết ngài đang ở cùng Công chúa.”

Khuôn mặt Tần Tu đen lại: “Ta không làm chuyện gì xấu xa, sợ gì huynh ấy.Nhưng ta chán cái bản mặt đó, cả ngày cứng đơ như khúc gỗ, làm như người khác nợ tiền huynh ấy không bằng. Cứ nhìn thấy là khó chịu.” Nói xong,hắn lại quay vào trong. Cửu Cân gật đầu đồng tình: “Nô tài cũng cảm thấy thế.” “Cảm thấy cái gì?” Tần Liệt bất ngờ đứng sau lưng hắn từ lúc nào, lạnh lùng hỏi.

Cửu Cân thấy chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn ra. Ngũ Cân và Lục Câncười ha hả đỡ lấy hắn, một trái một phải: “Cửu Cân, không nghe thấy Tamgia hỏi ngươi sao?” Nói đến người Cửu Cân sợ nhất, không phải là chủnhân Tần Tu của mình, cũng không phải Vương gia mặt lạnh Tần Liệt, mà là hai tên thị vệ dưới trướng Tần Liệt là Ngũ Cân và Lục Cân. Bọn họ vốnlà cô nhi, tất cả có chín người, đều là đệ tử chân truyền của Thống lĩnh Thị vệ tiền nhiệm Liễu Thừa Phong, cũng xem như huynh đệ đồng môn. CửuCân nhỏ tuổi nhất, miệng lưỡi cũng dẻo nhất, rất được Liễu Thừa Phongyêu quý. Khi ấy hắn còn nhỏ,khó tránh có chút ngỗ ngược, lời nói hànhđộng thiếu chừng mực khiến các sư huynh không sao ưa nổi. Sau đó có mộtlần, hắn thậm chí không nhớ nổi chuyện xảy ra như thế nào, Cửu Cân nóinhững câu thiếu đạo đức đắc tội người ta, rồi bị sư huynh nào chụp vàobao tải đánh cho một trận.

Cửu Cân bị đánh, tức giận đùng đùng, thề phải ăn miếng trả miếng nhưng hỏimột vòng các sư huynh không người nào chịu giúp hắn. Hắn uy hiếp đe doạmột hồi, cuối cùng Ngũ Cân và Lục Cân cũng chịu giúp. Sau đó, hắn gửichiến thư, hẹn nhau quyết đấu trên đỉnh núi, ai không đi sẽ là đồ hènnhát. Buổi chiều hôm ấy, ba người họ cùng nhau lên núi, sau khi trở vềtính tình Cửu Cân có sự thay đổi lớn, đối với người nào cũng vô cùngkhách sáo lễ phép, đặc biệt ở trước mặt Ngũ Cân và Lục Cân luôn ra vẻ là một tiểu đệ nghe lời. Bị Ngũ Cân và Lục Cân xách ở giữa, Cửu Cân lậptức miễn cưỡng nói: “Tam gia, Ngũ gia nhà nô tài đang cùng Công chúachơi cờ trong xe, ngài có muốn vào xem xem thế nào không?” “Ngũ đệ đánhcờ?” Ánh mặt Tần Liệt xẹt qua tia khôi hài, tuy khuôn mặt vẫn lạnh lùngnhưng ánh mắt đã ôn hoà hơn rất nhiều. Trong xe, Tần Tu đang buồn bực vò đầu bứt tai liên tục, hận Cửu Cân đến mức nghiến răng kèn kẹt, cũngkhông quan tâm đến việc cùng chơi cờ với Bảo Khâm nữa. Hắn bỏ bàn cờxuống, xốc màn xe lên, mắng Cửu Cân bên ngoài: “Được lắm, ngươi rốt cuộc là thị vệ của ai thế? Ngũ gia ta đối xử với ngươi không tốt sao? Vừaquay lưng ngươi liền bán đứng ta, có lương tâm không hả?”

Cửu Cân ủ rũ cúi đầu mặc cho hắn mắng, không dám cãi nửa câu. Đợi hắn mắngxong rồi, Tần Liệt mới mở miệng hỏi: “Công chúa ở trong xe ngựa?” Tần Tu không vui vẻ gì trả lời: “Đệ hẹn Công chúa chơi cờ, không phải huynhcũng muốn theo đấy chứ?” Tần Liệt nhìn hắn, không nói gì, nhấc áo nhảylên xe một cách nhanh gọn, vừa chuẩn bị xốc rèm lên thì chợt nhớ ra điều gì, tay dừng trong không trung, trầm giọng hỏi vọng vào trong xe: “Công chúa?”

Bảo Khâm đã nghe thấy tiếng động bên ngoài từ lâu, vốn nghĩ hắn sẽ trựctiếp vén rèm vào trong, không ngờ lại lên tiếng hỏi trước. Nàng sững sờmột lúc, sau đấy mới lắc đầu cười trả lời hắn: “Vâng.” Tần Liệt xoayngười, Tần Tu đã nhanh hơn một bước, nhấc mình xông vào xe la lớn: “Đệđã nói trước với Công chúa rồi, huynh đừng tranh với đệ.” Lúc nói, hắnbắt đầu bày bàn cờ ra, đưa quân đen cho Bảo Khâm, giọng ồm ồm: “Côngchúa chơi quân đen đi.”

Bảo Khâm hơi lưỡng lự.

Phàm là đàn ông đều thích sĩ diện, Tần Tu cũng không ngoại lệ, tuy hắn vàTần Liệt không hợp nhau nhưng nếu như bắt nạt hắn trước mặt Tần Liệt,liệu nàng có phải là không biết đạo lý không? Nhưng nếu nàng nương tay,tên ngốc như Tần Tu sẽ còn đến làm phiền. Với tài nghệ chơi cờ lung tung không đấu pháp của hắn, nàng thấy đau đầu vô cùng. “Nhanh chút, nhanhchút!” Tần Tu không biết sống chết ở một bên thúc giục: “Nhanh lên, Công chúa đánh trước. Có phải là sợ rồi không? Yên tâm đi, bản vương sẽkhông để nàng thua quá thảm hại đâu.”

Bảo Khâm dở khóc dở cười: “Nếu đã như vậy, đa tạ Ngũ gia!” Tần Liệt im lặng nhìn nàng chăm chú, gương mặt lạnh lùng xa cách, nhưng trong mắt lạithoáng ý cười. Đối với Tần Liệt, Bảo Khâm luôn cảm thấy mình nhìn khôngthấu. Hắn chưa bao giờ nở nụ cười, lúc nào cũng lạnh lùng, khiến ngườikhác không dám đến gần. Nhưng thật ra mà nói, hắn cũng chưa từng mặtnặng mày nhẹ với ai, đối xử với người nào cũng đều khách khí lễ độ, hơnnữa còn rất cẩn thận tỉ mỉ. Giống như ban nãy, nếu là Tần Tu, chắc chắnsẽ không ngần ngại xông vào ngay, nhưng Tần Liệt lại hỏi trước một câu.

Lẽ nào là do trong Kinh thành có quá nhiều cô nương ấp ủ hy vọng nên hắnmới phải trưng bộ mặt như Diêm Vương ra doạ người? Bảo Khâm mãi suy nghĩ việc này và tính xem nên nhường hay không nhường thành ra đánh cờ không tập trung lắm, rất hay thất thần. Thanh Nhã đứng bên cạnh xem thấy nàng không có vẻ dũng mãnh như lúc đấu với Vương nhị tiểu thư kia, tronglòng hơi lo lắng nhưng lại không hiểu thế cờ, còn tưởng Tần Tu có chútbản lĩnh, dồn Bảo Khâm không biết đi thế nào.

Mãi mới xong ván cờ, cả hai bên cùng ngồi đếm, Tần Tu thua bảy mục. Cuốicùng Bảo Khâm cũng nương tay với Tần Tu nên hắn mới không thua thảm hại. Nhưng Tần Tu lại không hề cảm thấy như vậy, vừa thu quân vừa đắc ý nói: “Hay lắm, chúng ta đấu tiếp một ván, lần này bản vương sẽ không nhườngnữa!” Tần Liệt ở bên cạnh quay mặt đi, thương cảm không nỡ nhìn. BảoKhâm định nói gì đó rồi lại thôi, chỉ thở dài bất lực. Từ lúc nàng vàokinh đến giờ, đây là lần đầu tiên cảm thấy oán hận trong lòng. Chỉ cóThanh Nhã không hiểu cờ là cười ngây ngô: “Khi nãy Vương Nhị tiểu thưmới chơi được một nửa đã thua, Ngũ gia ngài có thể trụ được đến cùng,lại chỉ thua có bảy mục, quả thật không dễ dàng. Nhưng kỳ nghệ của Côngchúa thuộc hàng nhất nhì, e rằng ngài có chơi mười ván cũng thua cảmười.”

“Vương Nhị tiểu thư nào?” Tần Tu hỏi, “Có phải là người đã chặn các ngươi lạitrong cửa tiệm không cho đi? Nàng ta là người phủ nào? Sao lại ngangngược như vậy?” Có lẽ là do lần trước Bảo Khâm và Thanh Nhã đã giúp hắnnên thái độ của Tần Tu đối với hai người cũng tốt lên nhiều, trong lờinói có ý muốn bảo vệ họ. “Chỉ là hiểu…” Bảo Khâm không muốn làm tochuyện, cười tỏ ý muốn bỏ qua, nào ngờ Thanh Nhã mau miệng cướp lời:“Hình như là Nhị tiểu thư phủ Quốc công gì đó, thanh thế rất lớn, tháiđộ ngạo mạn không thèm mở lời nói với Công chúa một câu, còn tự gọi mình là “Quốc thủ”. Kết quả nô tỳ mới chớp mắt vài cái, nàng ta đã thuakhông còn mảnh giáp.”

“Họ Vương phủ Quốc công? Ha ha…” Tần Tu đột nhiên cười lớn, ôm bụng chảynước mắt, vừa cười vừa hét lớn chỉ vào mặt Tần Liệt: “Nhị tiểu thư kiachẳng phải là Vương Nhạn Như sao? Thái tử phi còn muốn gả nàng ta chohuynh cơ mà, ngày thường ra vẻ đoan trang lắm, thì ra đức hạnh cũng chỉcó thế này.” Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên lên tiếng: “Đệ nghe ai nói vậy, không có chuyện đó.” Giọng chắc như đinh đóng cột, lúc nói, hắn liếc nhanh sang Bảo Khâm, ánh nhìn có chút khác lạ.

“Vương Nhạn Như… nàng ta…” Tần Tu nói xong mới cảm thấy có gì đó không đúng,Vương tiểu thư trước giờ nổi danh nhờ cầm, kỳ. Trước khi xuất giá, Tháitử phi đã từng được Hoàng Hậu đích thân khen ngợi, mà muội muội của nàng ấy – Vương Nhạn Như, nghe nói kỳ nghệ hơn tỷ tỷ mình rất nhiều. ĐếnVương Nhạn Như còn thua trong tay Bảo Khâm, hắn tuy suốt ngày tự tângbốc mình nhưng trong lòng cũng hiểu rõ mình ở trình độ gì. Tần Tu nhấtthời nhụt chí, thu quân cờ lại, mặt xưng mày xỉa cho đến lúc bỏ hết quân cờ vào hộp mới nói nhỏ: “Đã nói không được nhường mà vẫn cố nhường,thật không thú vị chút nào.”

Bảo Khâm thấy hắn như vậy, vừa bực mình lại vừa buồn cười, không nhịn đượcbuông lời châm chọc: “Nếu Ngũ gia đã mất hứng, vậy chúng ta chơi thêmmột ván nữa. Thiếp đảm bảo lần này sẽ dốc hết sức, quyết không nươngtay.” Tần Tu cứng mặt, sau đó lập tức xua tay, lần này có vẻ thẳng thắnhơn nhiều: “Bản vương không có bệnh, không muốn tự rước khổ vào người.Nếu Công chúa muốn chơi thì chơi với Lão Tam đi, huynh ấy bản lĩnh lớn,cũng rất độ lượng, nếu Công chúa thắng, huynh ấy tuyệt đối không tứcgiận đâu.” Nói xong, hắn quay sang cười với Tần Liệt: “Đệ nói có đúngkhông Tam ca?”

Ngày thường hắn chưa bao giờ lễ phép gọi Tần Liệt là Tam ca như vậy, thế màhôm nay lại làm bộ làm tịch, chẳng qua là muốn kéo Tần Liệt xuống nước.Nếu Bảo Khâm thua, hắn có thể xả giận, nếu Bảo Khâm thắng, vậy thì… TầnTu nghĩ đến đó không nén được bật cười, thật là thú vị!

“Tam ca tinh thông kỳ nghệ, trong kinh thành không có đối thủ, nay may mắngặp đươc Công chúa, chi bằng đấu thử một ván. Sau này hai người đằng nào cũng thành thân. Hôm nay đấu một ván trước, nếu ai thua, ừm… vậy thì,đến lúc bái thiên địa sẽ phải khom lưng thấp hơn, hoặc là đêm độngphòng…” Hắn không thèm kiêng nể gì, đến những chuyện khuê phòng cũng nói thản nhiên như không.

Bảo Khâm thấy thú vị, còn quay sang cười với hắn. Thanh Nhã tức đến đỏ mặt, mặc kệ thân phận hắn thế nào, nàng đưa chân giẫm cho hắn một cái,nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “Ngũ gia, ngài… ngài dù sao cũng làngười có địa vị, hà cớ gì lại nói những lời không biết xấu hổ như vậy?”

Tần Tu mặt dày lại nhanh chân, sao có thể bị giẫm. Hắn vừa trốn vừa cười ha ha: “Công chúa còn không giận, ngươi giận cái gì? Có điều cũng phảinói…” Đôi mắt hắn dừng lại trên mặt Bảo Khâm, ánh mắt tìm tòi kỹ lưỡng:“Càng nhìn càng thấy nàng giống Chung Bảo Khâm, cách nói chuyện, biểucảm giống y hệt. Nhưng mà…” Hắn dừng lại, than thở: “Chung Bảo Khâm xấuxa hơn nàng nhiều. Mỗi lần cùng ta chơi cờ, hắn chỉ muốn đuổi cùng giếttận, ra tay hiểm ác nhanh gọn, chứ nào chịu nhường như Công chúa.”

Bảo Khâm sắp vỡ bụng vì cười nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như không:“Thiếp chỉ là một cô nương, chơi cờ đương nhiên sẽ dịu dàng tinh tế hơnrồi. Đáng tiếc thiếp quanh năm sống trong thâm cung, chưa được tỷ thívới biểu ca lần nào, thật đáng tiếc!”

Tần Liệt đột ngột mở miệng: “Kỳ tài như thế, bản vương chưa được gặp mặt,quả là đáng tiếc. Chi bằng Công chúa đấu một ván với bản vương, xem nhưlà…” Nói đến đó hắn hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng nhưngtrong mắt ánh hiện lên vẻ phức tạp và cổ quái. “Xem như Công chúa đấuthay cho biểu ca đã mất đi.”

Đâu ra chuỵện thay thế như vậy?

Bảo Khâm thầm oán trong lòng nhưng không tìm được lý do phản đối, chỉ cóthể nhận lời. Thế là Tần Liệt lấy hộp cờ trước mặt Tần Tu, tay phải bốcmột nắm cờ trong hộp ra hỏi: “Chẵn hay lẻ?”[6]

[6] Đây là cách đoán cờ để quyết định người cầm quân đen công bằng nhất vìquân đen đi trước sẽ có ưu thế hơn. Nếu người đoán đoán sai thì ngườicòn lại sẽ cầm quân đen và ngược lại.

Bảo Khâm ngẩn ra, sau đó bật cười. Tần Liệt thật sự rất thẳng thắn.

Hắn chơi cờ rất chăm chú, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào bàn cờ, ngón tay thon dài nắm chặt quân cờ, mỗi lần đặt đều phát ra âmthanh dứt khoát.

Cách Tần Liệt chơi cờ rất thận trọng, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ,chiêu hiểm được tung ra bất ngờ, không giống kiểu đánh nhanh giết gọncủa Bảo Khâm. Họ chơi cờ được một khắc mà vẫn chưa phân thắng bại, độngtác của Bảo Khâm cũng dần chậm lại, khuôn mặt tập trung, thay đổi phương thức ra quân, trở nên thận trọng hơn nhiều.

Bảo Khâm không chấp nhặt thắng thua, nhưng kỳ phùng địch thủ khó gặp, nàng sẽ tập trung hơn.

Tần Tu thấy sắc mặt nàng nghiêm chỉnh như vậy, khác hẳn lúc chơi cờ vớimình, trong lòng thấy không thoái mái. Hắn mở to cả hai mắt, nhìn chằmchằm vào bàn cờ xem rốt cuộc kỳ nghệ của Tần Liệt cao minh ở chỗ nào.Nhưng nhìn mãi, đầu óc Tần Tu càng thêm mơ hồ, càng lúc càng không hiểugì.

Trong khi hai người chơi cờ xe ngựa đã tiến về phía trước, không đi nhanh màtừ từ chậm rãi, vô cùng yên tĩnh. Nhưng đúng vào lúc quan trọng, chiếcxe bỗng rung lên, sau đó vó ngựa giống như phát điên lao về phía trước,được vài bước thì gặp vật cản, dần dần phi chậm lại.

Lần va đập này khiến bàn cờ trong xe bị lộn xộn, quân cờ rơi hết xuống đất, bỗng chốc thế cờ trở nên hỗn loạn.

Càng nguy hiểm hơn là Bảo Khâm không ngồi vững, cả người nhào mạnh về phía trước.

Ngồi đối diện nàng là Tần Liệt, võ công hắn rất giỏi nên chấn động này chỉlà chuyện nhỏ. Tần Liệt vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, thấy Bảo Khâmsắp nhào đến, hắn không chớp mắt lấy một cái đã thẳng lưng, bình tĩnhđợi.

Nàng thấy mình sắp ngã cũng nhanh chóng có phản ứng, một tay linh hoạt bámvào thành xe, tay còn lại theo bản năng túm lấy phía trước. Nàng tómđược một thứ gì đó rắn chắc nên cuối cùng cũng ổn định được cơ thể.

Trong xe ngựa yên tĩnh một cách lạ thường, đến người nhiều lời như Tần Tucũng im lặng, hai mắt mở to, nhìn Bảo Khâm chằm chằm, khuôn mặt dại ra.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện tay mình đang càn rỡ đặt trước ngựcTần Liệt. Do ban nãy dùng sức hơi quá, phần áo trước ngực hắn bị tungra, thoáng lộ làn da màu đồng, mà ngón tay trắng nõn của nàng nổi bậttrên đó.

Nếu là các cô nương khác, nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt, nói không chừng cònkhóc toáng lên, nhưng Bảo Khâm lêu lổng trong quân doanh đã lâu, quennhìn thấy cảnh đám đàn ông ngày ngày cởi trần nói tục nên nàng khôngthấy có gì lạ, sắc mặt vẫn bình thường, rút tay về, khách khí cười vớiTần Liệt: “Khiến ngài bị thương rồi.”

Tần Liệt cũng bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì, lắc đầu nói: “Không sao.”

Thanh Nhã vốn rất sốt ruột, kích động đến mức muốn nói gì đó nhưng thấy phảnứng như vậy của hai người, nàng ấy cũng ngây ra, nghĩ một lúc lại imlặng.

Tần Tu mãi không thấy Bảo Khâm đỏ mặt, càng không có vẻ gì là xấu hổ, hắncũng dại ra một lúc, miệng không khép lại được. Mãi sau Tần Tu mới từ từ suy nghĩ, có chút khó tin, nói nhỏ: “Ta cứ tưởng các cô nương ở Phongthành đã phóng khoáng gan dạ rồi, thì ra Công chúa cũng không kém cạnh.” Ý của câu này là, ban nãy Bảo Khâm giống như cố tình sàm sỡ Tần Liệt.

Tuy hắn đã nhỏ giọng nhưng tiếng nói vẫn truyền vào tai Bảo Khâm một cáchrõ ràng. Thanh Nhã nghe xong sắc mặt không tốt lắm, còn Bảo Khâm vẫntỉnh bơ, cười khiêm tốn: “Ngũ gia quá khen!”

Tần Tu giống như bị nghẹn, giậm chân tức giận, xốc rèm lao ra ngoài, lớn tiếng chửi phu xe: “Ngươi mù à? Đi kiểu gì vậy?”

Phu xe ấm ức, khẽ nói: “Ngũ gia, là xe ngựa của Văn phủ cướp đường, lúc nãy họ quất roi còn quật cả vào mặt nô tài.”

Sắc mặt Tần Tu trầm xuống, ánh mắt u ám, tiếng nói cũng trở nên lạnh lẽohơn: “Xe ngựa của Văn phủ? Ỷ vào thế lực của ai mà giữa ban ngày ban mặt dám càn rỡ như vậy? Ngươi có thấy người ngồi trong xe không?”

Phu xe vốn dĩ không ưa sự hung hăng, càn quấy của Văn phủ, nay khó khăn lắm mới có cơ hội để cáo trạng, đương nhiên không ngần ngại thêm dầu vàolửa, hắn vội vàng nói: “Còn ai ngoài Văn Nhị thiếu gia nữa? Vị thiếu gia này trước giờ đều hành động như thế, lần trước hắn cưỡi ngựa giữa phốxá đông đúc còn đâm chết người, chẳng qua nhà họ Văn quyền thế lớn nênđã bưng bít. Hôm nọ hắn cướp chỗ của công tử nhà Chu đại nhân ở bộ Lễ,còn đánh gãy chân Chu công tử nữa…”

Trong khi phu xe nói chuyện, Tần Liệt cũng đi ra ngoài, chân mày nhíu lại, rõ ràng đã nghe được hết những gì phu xe nói. Văn gia là nhà cậu của NhịHoàng tử Tần Tụng, Tần Liệt với Thái tử có mối giao tình tốt đẹp nhưngvới Tần Tụng thì không đội trời chung, đối với Văn gia đương nhiên cũngnhư nước với lửa. Tần Tu cứ nghĩ hắn sẽ nhân cơ hội mà dạy dỗ Văn Nhịthiếu gia kia một trận, nào ngờ đợi một lúc Tần Liệt vẫn đứng im tạichỗ, dường như không có bất cứ thái độ nào hết.

“Huynh…” Tần Tu bực mình chửi: “Tam ca, huynh không quản à, lẽ nào để cho tên khốn kiếp đó ức hiếp tân nương tử nhà huynh?”

Tần Liệt hờ hững nói với hắn: “Ta không vội, đệ vội cái gì?”

Tần Tu liền nghẹn họng. Tính hắn vốn nóng nảy, yêu hận rõ ràng. Tuy mốiquan hệ của hắn với Tần Tụng cũng khá tốt, nhưng còn tên Văn Nhị thiếugia ăn chơi trác táng kia thì không có chút hảo cảm nào, mà Bảo Khâm - ở trong lòng hắn, vẫn là một Công chúa thiện lương và đáng thương phải đi lấy chồng xa để hoà thân, rất cần được bảo vệ, hơn nữa diện mạo củanàng còn giống “kẻ kia”.

Thấy Tần Liệt không ra mặt giúp Bảo Khâm, Tần Tu không nhịn được nữa, nhìnhắn giễu cợt rồi nhảy xuống xe cướp bừa một con ngựa bên đường để đuổitheo. Ngựa mới chạy được mấy bước bỗng lảo đảo, hai vó trước giương lên, đau đớn hí vang.

Thì ra là Tần Liệt ở đằng sau tóm lấy dây cương cho nên ngựa không thểchạyTần Tu phát hoả, lớn tiếng mắng chửi: “Lão Tam, huynh được lắm, mộtmình huynh muốn làm con rùa rụt cổ thì thôi, sao còn phải kéo theo ta?Lẽ nào huynh sợ nhà họ Văn kia? Huynh sợ nhưng ta không sợ. Hôm nay nếukhông cho tên khốn kia một bài học, ta không phải là Ngũ gia nữa!”

Tần Liệt vẫn bày ra vẻ mặt y như khúc gỗ, lạnh lùng nói: “Ta biết đệ có bản lĩnh, ai cũng không sợ nhưng đệ cứ thế xông lên, chẳng qua cũng chỉđánh hắn một trận. Trên phố bao nhiêu người trông thấy, đệ dẫu có lýcũng biến thành vô lý, lúc về nếu người ta vào cung cáo tội, đệ liền đen đủi rồi. Nếu chỉ bị phạt chút bổng lộc thì không sao, chẳng may Phụvương bắt đệ đến Văn phủ xin lỗi thì đệ định làm thế nào?”

Tần Tu tính tình dễ kích động nhưng không ngu ngốc, nghe Tần Liệt dạy dỗmột lúc trong lòng cũng hiểu ra. Nhưng hắn vẫn ấm ức, buồn bực hỏi: “Lẽnào phải giương mắt nhìn hắn hung hăng càn quấy như vậy? Ông đây khôngnuốt trôi cục tức này được.”

Tần Liệt đương nhiên hiểu tính khí hắn, biết rõ chuyện hôm nay không thểhoà hảo đươc, nghĩ một lúc rồi thở dài, ngoắc tay gọi Tần Tu qua. Tần Tu chớp mắt ngờ vực ghé đầu lại, phòng bị nhìn Tần Liệt chằm chằm: “Huynhlại nghĩ ra trò quỷ gì thế?”

Trong lòng hắn hiểu rõ, trong số các huynh đệ, Lão Tam Tần Liệt tâm địa giantrá nhất nhưng cả ngày mặt mày lạnh băng giả bộ chính nhân quân tử. Đâycũng là lý do Tần Tu không ưa Tần Liệt.

Tần Liệt hạ giọng xuống, thì thầm vào tai Tần Tu. Tần Tu lúc nhíu mày, lúcsung sướng, hai mắt sáng rực, cuối cùng tấm tắc châm chọc Tần Liệt:“Thật không hổ là Tam ca, đầu óc toàn những thứ để tính kế người khác,ai chẳng may đắc tội với huynh đúng là xui xẻo lớn.”

Tần Liệt không hề tức giận, còn học theo Bảo Khâm, trả lời rất khiêm tốn: “Ngũ đệ quá khen rồi.”

Bảo Khâm vẫn bình tĩnh ngồi trong xe ngựa nhưng Thanh Nhã thì nôn nóng sắpchết rồi, nhỏ giọng ai oán: “Công chúa, em thấy Tam gia không phải làngười tѴ, người đừng để bị lừa gạt.”

Bảo Khâm ngạc nhiên, nhíu mày hỏi: “Ta thì có gì đáng giá để lừa?”

Chuyện này… sao có thể nói rõ ra được. Thanh Nhã cắn môi, chần chừ nói nhỏ:“Chính là… Công chúa phải biết là, chủ nhân đang đợi người.”

Bảo Khâm càng không hiểu gì. Nàng đang định hỏi thêm thì rèm xe được kéolên, hai huynh đệ họ lần lượt đi vào. Tần Liệt vẫn như vậy, Tần Tu thìhình như đang tức giận, vừa ngồi xuống đã nói: “Lần này phải trị hắnchết thì thôi!”

Tần Liệt lạnh lùng nhìn hắn, Tần Tu lập tức ngậm miệng, cố gắng nở nụ cườivới Bảo Khâm: “Công chúa có muốn chơi thêm một ván cờ nữa không? Đángtiếc ván trước bị xáo trộn, nếu không người nào đó hôm nay nhất định sẽmất mặt.”

Tần Liệt không nói gì, chậm rãi nhặt cờ lên. Bảo Khâm khiêm tốn nói: “Tamgia kỳ nghệ tinh thông, thiếp hổ thẹn không bằng.” Nếu ván cờ không bịxáo trộn, cuối cùng ai thua ai thắng vẫn chưa thể rõ. Cổ nhân có câu,“Dùng cờ đánh giá một người” quả thật rất đúng, Tần Tu chơi cờ lung tung không hề kiêng dè, lúc đánh trận cũng y như thế. Thực ra hắn không cónhiều mưu trí nhưng giỏi dùng người, tính toán thì dựa vào quân sư, màhắn mỗi lần đánh trận đều xung phong đi đầu, hăng hái vô cùng, lại đốixử rất tốt với binh sĩ nên rất được yêu quý.

Còn Tần Liệt làm việc gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, lòng dạ thâm sâu, Lúc BảoKhâm đánh cờ với hắn, trước sau vẫn không thể hiểu được sự bày bố kia,chỉ có thể gặp đâu giết đó hoặc chủ động lấy công để thủ. Tuy vậy cũngkhông thấy có nhiều nước hay.

“Công chúa khách khí rồi.” Tần Liệt nhìn Bảo Khâm một cách sâu xa, trong mắtnhư có con sóng dập dềnh, “Ván cờ hôm nay còn chưa phân định thắng thua, hôm khác sẽ đến thỉnh giáo Công chúa.”

Không đợi Bảo Khâm trả lời, Thanh Nhã đã vội vàng lên tiếng: “Công chúa thânthể không khoẻ, Vương Thái y nói phải chú ý tĩnh dưỡng, không được mệtnhọc quá độ.”

Tần Liệt lạnh lùng nhìn nàng ấy, thản nhiên nói: “Vậy sao, để lúc về ta sẽ hỏi Tư Đồ.”

Thanh Nhã nhất thời cứng họng.

Đến cửa hành cung, đột nhiên Tần Tu mở miệng, cười hỏi Bảo Khâm: “Ngày mailà yến tiệc mừng Trung thu, Công chúa không đi thật à?” Lúc nói, ánh mắt hắn dừng trên người Tần Liệt, giống như chỉ điểm điều gì.

Bảo Khâm cười nói: “Nếu đã là gia yến, thiếp sao có thể đến gây ồn ào được. Hơn nữa thiếp đang chịu tang, không tiện làm các vị mất hứng.”

“Thôi thôi!” Tần Tu lắc đầu nhìn nàng cười nói: “Nếu huynh ấy thật sự lấyngười khác, ba năm cũng đủ để con cháu thành đàn rồi. May mà Công chúavà Tam ca vẫn chưa bái đường thành thân nên cũng không có gì thiệt thòi. Đến lúc đó ta sẽ khẩn cầu Phụ vương, miễn cưỡng lấy nàng về làm Vươngphi vậy.”

Lời này của hắn vừa thốt ra liền khiến cả Tần Liệt và Thanh Nhã đều quaylại nhìn. Một người âm trầm, người kia thì đầy tức giận, chỉ có Bảo Khâm vẫn giữ nguyên nụ cười, nửa đùa nửa thật trả lời: “Vậy thì cảm ơn Ngũgia đã có lòng.”

Khuôn mặt Tần Liệt tức thì trầm xuống.

Đêm Trung thu, Bảo Khâm nói Thanh Nhã gọi Vương Thái y đến, ba người cùngbày một bàn tiệc trong sân, có vẻ náo nhiệt. Vài a hoàn cũng là ngườinước Trịnh muốn đến góp vui đều bị Thanh Nhã đuổi đi.

“Ai mà biết họ định làm cái gì?” Thanh Nhã tức tối mắng: “Hôm qua nô tỳ còn thấy Lô Hội lén lút vào trong phòng lục lọi cái gì, sau đó bị nô tỳmắng cho một trận. Tiểu thư cẩn thận một chút, họ đều là người của LýKha Minh, không thể tin ai hết.”

Thanh Nhã bảo vệ chủ nhân vô cùng, đến Tần Tu và Tần Liệt còn không sợ, huống chi là đám a hoàn này. Trong Hành cung, cung nhân có thể không sợ BảoKhâm nhưng đều sợ nàng. Bảo Khâm day day huyệt thái dương, cười khổ: “Ta sẽ chú ý. Em xem, ngày thường đều đuổi họ đi thật xa, có bao giờ cholại gần đâu.”

“Tiểu thư là như vậy là đúng. Người đang ở trong lòng địch càng phải thậntrọng hơn. Nếu như không cẩn thận bị người khác nhận ra, nô tỳ sợ là cómất mạng cũng không cứu nổi người.”

Bị người khác nhận ra? Trong đầu Bảo Khâm chợt hiện lên đôi mắt sáng quắccùng ánh nhìn như muốn nói điều gì của Tần Liệt. Cũng không biết tạisao, Bảo Khâm luôn cảm thấy Tần Liệt thông minh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Người đàn ông này luôn mang dáng vẻ thâm sâu khó lường, giốngnhư trái tim không có đáy, chuyện gì cũng cất giữ trong lòng.

Mà Tần Liệt lúc này đang nghiêm chỉnh ngồi trong cung điện, không nói gìchỉ uống rượu. Bốn bề ca vũ ồn ào không làm hắn có chút hứng thú nào.

Tần Tu nâng ly rượu lên cười hì hì, nói với Tần Liệt: “Tam ca xem, các cơvũ kia đều múa đến sắp gãy lưng rồi, huynh lại không thèm liếc người tamột cái, thật là đau lòng. Ừm, nếu huynh không nhìn họ thì cũng nên cười một cái với các vị tiểu thư ở đây chứ, ánh mắt họ đang ngóng huynh muốn chết kìa.”

Tần Liệt lạnh lùng đáp: “Nếu đệ không đành lòng thì đi an ủi đi, ta không có hứng thú.”

Tần Tu cười sang sảng, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong điện.Nhưng hắn cũng không chịu nhỏ tiếng: “Ta vẫn chưa hiểu ý huynh lắm.Không phải là ghét bỏ bọn họ không đẹp bằng Thất Công chúa đấy chứ?”

Giọng của hắn rất lớn khiến mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Người bên cạnhkhông nói làm gì, các thiên kim tiểu thư đều cảm thấy bực bội, khôngthoái mái chút nào.

Tần Liệt bị hắn đùa cợt lại không hề tức giận, chỉ im lặng nhìn, một lúc sau mới khẽ nói một câu: “Đệ nói cũng có lý.”

Đàn ông ở Phong thành tuy phóng khoáng, ngày thường bộc trực thẳng thắn,nhưng hôm nay dù sao cũng đang ở trong đại điện, ai không muốn giả làmchính nhân quân tử? Cho nên Tần Tu mới trêu chọc Tần Liệt, nào ngờ hắnlại thẳng thắn thừa nhận. Tần Tu không chọc Tam ca bực mình được, ngượclại còn khiến bản thân nghẹn hơn.

Hắn mất hứng, ôm ly rượu đi tìm Tần Tụng nói chuyện. Tần Liệt từ đầu đếncuối đều rất thanh tịnh, nét mặt như muốn cách người khác ngàn dặm ngàycàng hiện rõ. Người bên cạnh thấy hắn như vậy đến lại gần chào hỏi cũngkhông dám. Chỉ có Thái tử Tần Xung xưa nay rộng lượng nhã nhặn, thấy hắn cô đơn một mình liền dắt tay con trai mới ba tuổi là Tần Thư chủ độngchào hỏi: “Đệ suốt ngày bày ra bộ mặt cứng nhắc làm chi, khiến Thư nhisợ không dám một mình lại gần.”

Nhìn thấy Tần Thư như cái bánh bao nhỏ, khuôn mặt Tần Liệt cũng trở nên dịudàng hơn, đưa tay véo véo khuôn mặt tròn tròn kia, giọng mềm mỏng: “Mấyngày trước Tam thúc dạy con học thuộc binh pháp, con học đến đâu rồi?”

Khuôn mặt tròn trịa lập tức nhăn lại, chớp chớp mắt, giãy khỏi tay Thái tử,chạy đến chỗ Thái tử phi, cái chân ngắn cũn giậm xuống, luôn miệng: “Mẫu thân, mẫu thân, Tam thúc bắt nạt con.”

Thái tử dở khóc dở cười lau mồ hôi vốn dĩ không có trên trán: “Tam đệ, Thư nhi mới ba tuổi, đệ đừng doạ nó.”

Đã như vậy, Tần Liệt chắc chắn khó có thể đến ngồi cùng bàn với Thái tử.Thái tử nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nhắc hắn: “Một lát nữa e là Văn Quý phimuốn làm mai cho đệ và Lưu tiểu thư, đệ đã nghĩ ra đối sách gì chưa?”Nói xong chưa đợi hắn trả lời, Thái tử đã xấu hổ, miễn cưỡng tiếp tục:“Thái tử phi còn một muội muội, đệ đã từng gặp vào dịp Nguyên Tiêu…”

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tần Liệt, thấy không tốt liền đổi giọng:“Nhưnga đã giúp đệ trả lời rồi. Nhị tiểu thư kia tuy xinh đẹp nhưng tính cách quá mạnh mẽ, sợ là không chịu đứng sau người khác. Nếu thật sự gảvào phủ của đệ, e sẽ náo loạn với Công chúa.”

Tần Liệt nhìn hắn, đôi mắt đen láy tràn đầy sự dịu dàng, hắn hơi gật đầu: “Đa tạ Đại ca rất nhiều!”

“Vậy lát nữa… Văn Quý phi…”

“Đệ sẽ lo liệu.” Trong mắt Tần Liệt loé lên vẻ giễu cợt. “Chuyện hôn sự của đệ, chưa đến lượt bà ta làm chủ.”

Thái tử liên tục gật đầu: “Tam đệ nói phải. Ta đã đánh tiếng trước với mẫuhậu rồi. Nếu Văn Quý phi nhắc đến chuyện này, người sẽ ra mặt giải vây.” Nói xong, hắn ngừng lại, khẽ hỏi: “Thất Công chúa thật sự đẹp khuynhquốc khuynh thành sao? Có thể khiến Tam đệ xiêu lòng thế này…”

Trên khuôn mặt Tần Liệt lộ vẻ dịu dàng hiếm thấy, hắn thừa nhận một cách sảng khoái: “Nàng rất đẹp.”

Thái tử vốn chỉ định trêu chọc, không ngờ hắn lại trả lời như thế, ngẩn ramột lúc rồi mới nhắc khéo Tần Liệt: “Chuyện đó… Lấy vợ phải lấy vợ hiền. Phụ nữ ấy à, có xinh đẹp hay không… không quan trọng…”

Tần Liệt nhìn hắn giễu cợt. Thái tử bị ánh mắt của Tần Liệt làm cho đỏ mặt, đổ đầy mồ hôi.

Trong điện ồn ào náo nhiệt cho đến khi có tiếng hô của thái giám vọng vào, Tần Đế đã đến.

Nam thanh nữ tú trong điện đều kính cẩn quỳ xuống nghênh đón, Tần Liệt vàTần Đế quan hệ không được tốt, hắn cũng chỉ quỳ có lệ, đợi người khoáttay xong lập tức đứng dậy, thản nhiên ngồi vào chỗ của mình.

Tần Đế liếc nhìn hắn, mặt mày khó chịu. Hoàng hậu thấy vậy nhanh chóng cười nói với Tần Đế vài câu, phân tán sự chú ý của ông ta.

Tần Đế vừa đến, đại điện không còn ồn ào ầm ĩ như trước nữa. Tuy nói là gia yến nhưng trong số các Hoàng tử, cũng chỉ có mỗi Thái tử và Nhị Hoàngtử đã lập gia thất, những Hoàng tử còn lại đều giống như chiếc bánh ngọt hấp dẫn. Các thiên kim tiểu thư trong kinh thành ai cũng muốn tạo chútquan hệ với Hoàng gia nên tất cả đều vào cung. Kết quả là trên dưới đạiđiện có đến cả trăm người.

Bất kể các Hoàng tử ngầm tranh đấu thế nào, lúc này tất cả đều rất hoàthuận, trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười khiêm tốn, lần lượt chúc rượu Tần Đế, không ngớt nói lời hay ý đẹp. Đến thô lỗ như Tần Tu cũng bày ra bộdạng nũng nịu nịnh nọt khiến Tần Đế vui vẻ cười lớn.

Duy chỉ có Tần Liệt ngồi im không động đậy, khác hoàn toàn so với những người kia.

Tần Đế thấy vậy trong lòng càng thêm buồn bực nhưng không muốn gây với hắn, chỉ trầm mặt hỏi Tần Tu: “Con không khoẻ chỗ nào? Trẫm nghe nói tối qua con đã cho truyền Thái y.”

Tần Tu thấy trong lòng hồi hộp, nói thầm “Đến rồi!” Trong đầu vui mừngnhưng ngoài mặt lại bày ra vẻ buồn bã, ấp úng nói: “Con chẳng qua bịngã, bầm tím mấy chỗ, Thái y nói không sao, vài hôm nữa là khỏi.”

Tần Đế chỉ khẽ dặn dò: “Nếu đã bị thương, con nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạynhảy lung tung lại ngã khiến người khác đau lòng.” Lúc nói những lờinày, giọng người ôn tồn, khuôn mặt hiền hoà, sắc thái dịu dàng, đến Thái tử cũng chưa từng thấy bao giờ. Không chỉ người bên cạnh há mồm trợntròn mắt, ngay đến Tần Tu cũng kinh sợ vì được yêu thương, ngây ra mộtlúc mới xúc động dạ vâng.

Tần Đế không hề hỏi hắn tại sao lại bị thương, Tần Tu vẫn nhớ lời Tần Liệtđã dặn dò, không nhắc đến nửa câu nhưng trong lòng vẫn khó chịu, chỉmong sao kiếm được lý do lôi cái tên Văn Nhị thiếu gia ra ngoài.

Tần Đế quan tâm Tần Tu xong, ánh mắt lại hướng về chỗ Tần Liệt, thấy hắnvẫn như cũ, đến mắt cũng không chớp lấy một cái, trong lòng bực tứcthêm, oán hận quay mặt sang bên cạnh nói chuyện với Văn Quý phi.

Văn Quý phi đang lo không biết vào đề như thế nào, đúng lúc cơ hội đến liền đem tất cả vốn liếng ra cười nói với Tần Đế, liên tiếp tung lời tângbốc khiến sắc mặt Tần Đế cũng dịu đi nhiều. Bà ta nói bóng nói gió, cười đùa trêu chọc “Nhoáng cái mà Thư nhi ba tuổi rồi, Thái tử đã có con nối dõi. Đến Thuỵ Vương phủ cũng mới chào đón hai tiểu Hoàng tử, chỉ cònmỗi phủ của Tam nhi vẫn vắng vẻ, đến tận bây giờ một người để bầu bạncũng không có.”

Tần Đế không bày tỏ cảm xúc gì, nói: “Không phải mới có Thất Công chúa nước Trịnh sao? Trẫm nghe nói Tam nhi rất vừa ý.”

Văn Quý phi thở dài thương xót: “Công chúa phúc mỏng, sắp đến ngày thànhthân rồi thì lại…” Bà ta lấy khăn lau khoé mắt, mày hơi cong lại, khéoléo giữ lấy vẻ phong tình trên mặt.

Tần Đế giống như không hề chú ý, lạnh lùng nhìn bà ta, chẳng nói câu nào.Hoàng hậu chăm chú lắng nghe những lời châm ngòi của Văn Quý phi, đangđịnh mở miệng thì thấy ánh mắt lạnh băng của Tần Đế, trong lòng khẽđộng, nuốt hết lời muốn nói vào trong bụng, mỉm cười ngồi nghe một bênchờ đợi kịch tiếp diễn.

Văn Quý phi vốn lo lắng Hoàng Hậu sẽ ngắt lời, đã nghĩ ra lời giải thích từ lâu, nhưng lúc này lại thấy Hoàng hậu ngồi yên lặng một bên, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy vậy, bà ta cũng không nghĩ nhiều,liền nói tiếp: “Thất Công chúa chịu tang là phải phép, nhưng Tam nhi sao có thể đợi được lâu như vậy. Tam nhi cũng không còn nhỏ, những ngườibằng tuổi đều đã yên bề gia thất, đến con cái cũng đã biết đi. Thiếpnghĩ chi bằng tạm thời nạp thêm Trắc phi cho Tam nhi để con đỡ cô quạnh. Lưu tiểu thư là Lại bộ Thị lang…” Bà ta càng nói càng thấy không thíchhợp, lén nhìn sắc mặt Tần Đế, thấy ông mặt mày u ám, trong đôi mắt dàiđầy hàn quang lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như đâm vào người Văn Quý phikhiến bà ta không dám ngẩng đầu.

Tần Đế nheo mắt, ánh nhìn lạnh lùng, giọng nói băng giá: “Trẫm còn tưởngnàng đọc sách ít ra cũng biết chút lễ nghĩa, không ngờ lại hồ đồ nhưvậy. Chính thất còn chưa vào cửa đã lo nạp thiếp, lại còn muốn thiếpsinh con? Như thế còn ra thể thống gì nữa! Nàng rảnh như vậy, sao khônglo chuyện nhà mình trước đi. Dựa quyền dựa thế, không coi Hoàng tử Hoàng tôn ra gì nữa!”

Cái uy của Thiên tử người thường há có thể chống lại, hơn nữa những lời của Tần Đế còn không chút nể tình, Văn Quý phi sợ hãi quỳ xuống đất. Cả đại điện yên lặng, câm như hến, cúi đầu thấp xuống không có dũng khí ngẩnglên, người của Văn gia lại càng run rẩy không dám động đậy.

Lúc này Tần Tu đã có chút phản ứng.

Nước Tần tuy trọng võ khinh văn, tập tục thoáng nhưng phụ hoàng của bọn họthích Nho học, rất coi trọng quy củ lễ nghĩa trong cung. Quả thật trongsố các huynh đệ bọn họ, không người nào chưa cưới vợ đã nạp thiếp. Thảonào, Tần Liệt không hề lo sợ, hắn sớm đã tính đến điều này, chỉ ngồi xem kịch hay.

Hắn còn đặc biệt căn dặn mình không được tố tội với phụ hoàng, thì ra muốnmượn chuyện này để chỉnh Văn gia. Tần Tu bĩu môi, không rõ trong lòng có cảm giác gì. Tuy Văn Nhị thiếu gia không có gì tốt đẹp, nhưng nghĩ đếnchuyện bị lợi dụng… Tần Tu cảm thấy bức bối vô cùng…

Văn gia trước giờ luôn kiêu ngạo, đến mức Hoàng tử chịu uất ức cũng khôngdám nói. Nếu không phải do Tần Liệt thêm mắm thêm muối sau đó đến taiTần Đế, Tần Tu sẽ chặt đầu mình làm quả bóng cho hắn đá.