Nguyệt Loan Loan

Chương 4



“Đó là ai? Khoa trương quá.” Ánh mắt Trầm Minh Vũ đuổi theo khoái mã băng đi, trong tay còn cằm cái màn thầu kẹp thịt gà, tận hưởng hương thơm.

“Ngựa tốt.” Trần Tín cũng nhìn theo khoái mã đi xa, thầm thì nói, hắn nhíu mày lại, tựa hồ đang nghĩ cái gì, sau đó cúi đầu nhìn Trầm Minh Vũ, “Hôm nay đi tới nhà ta đi, ngươi không phải muốn bỏ qua mấy thửa ruộng thử nghiệm đó chứ?”

“A?” Trong miệng Trầm Minh Vũ tràn đầy thức ăn còn chưa nhai hết, nhìn Trần Tín, dùng sức nuốt hết, uống một ngụm trà: “Đợi xong việc buổi chiều đã.”

“Trước tiên tới chỗ ta, chuyện này của ngươi cũng không phải một sớm một chiều là có thể làm xong.” Trần Tín cướp lời, hắn rất không thích tên hoàng tử đó, Trầm Minh Vũ đơn thuần thế này bị một kẻ quyền cao chức trọng đó nhìn trúng, thì thập phần không phải là chuyện tốt.

“Vậy ta phải nói một tiếng với sư gia đã, nếu không ngày mai trong nhà không có ai thì không được, không phải là có một hoàng tử tới sao, nếu hắn thấy ta không quản sự thì làm sao được, chức quan mất là chuyện nhỏ, ta là sợ bị đứt đầu.” Trầm Minh Vũ rờ cổ, nơi này hoàng quyền là lớn nhất, phạm lỗi mà nằm trong tay hoàng tử thì không thể nào xong tốt được.

“Không sao, chỉ đi hôm nay, ngày mai ta đưa ngươi về. Trong nhà mấy thửa ruộng đó cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào.” Nghe Trần Tín nói như thế, Trầm Minh Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn là đáp ứng.

Mặt trời giữa trưa nóng bức, ve sầu trên cây kêu đến chói tai, Đại Ngưu để trần nửa thân trên làm việc trong ruộng nhà Hữu Tiền, Hữu Tiền làm ở đầu tây, thỉnh thoảng lại nhìn Đại Ngưu một cái, Đại Ngưu một thân da màu cổ đồng ẩm ướt một tầng mồ hôi, lấp lánh ánh sáng dụ người. Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, mới bắt đầu thì hai người không để ý, cho đến khi một tiếng ngựa hí vang lên, một con ngựa cao to đứng trước mặt hai người. Con ngựa đó một thân màu trắng, trời nóng bức thế này cũng không thấy lớp lông bị mồ hôi bết lại, trên ngựa là một nam tử trẻ tuổi, hai hàng lông mày thẳng tắp như kiếm hơi mỏng, một cặp mắt phượng long lanh có thần, sóng mũi cao, bờ môi mỏng, bờ môi đó so với tú nữ trong thôn còn đẹp mắt hơn. Một thân là trường bào bằng tơ lụa có viền bạc, thắt lưng giắt một thanh trường kiếm, sợi tua giắt trên kiếm theo cước bộ của ngựa mà lắc tới lắc lui. Nam tử đó ngồi trên lưng ngựa nhìn không rõ được chiều cao, nhưng một thân nhỏ gọn phong cách, nghĩ tất là dáng người thon dài phiêu dật.

Hữu Tiền và Đại Ngưu hai người giống như kẻ ngốc nhìn đăm đăm Cơ Nguyên, Cơ Nguyên nhìn hai tên nông phu toàn thân bùn đất dám nhìn hắn một cách trắng trợn như thế hắn liền muốn đánh ra, nếu lúc này trong tay có một cây roi thì hắn sớm đã quất tới rồi. Cơ Nguyên kéo dây cương, kẹp chân vào thắt lưng Mặc Mục để nó không loạn động, Mặc Mục dừng lại khì một hơi, vừa đúng lại phả lên trên mặt của Đại Ngưu ở trước, Đại Ngưu bị dọa sợ, ngồi bệt xuống đất. Cơ Nguyên thấy Đại Ngưu mở tròn hai con mắt, miệng mở lớn ngã ra đất, cái bộ dạng hung hăng có bản lĩnh lại lộ ra vẻ đáng cười này, hắn không kìm được cười lớn ha ha. Mặc Mục tựa hồ cũng biết người trước mắt dễ ăn hiếp, nhấc móng lên, Đại Ngưu không kịp tránh lại té sang một bên, chỉ thấy Đại Ngưu sắc mặt tái nhợt, không có chủ kiến.

Hữu Tiền không chịu được mấy loại công tử có tiền này xem họ thành trò chơi, tiến lên kéo Đại Ngưu dậy, quay đầu mắng, “Ngươi người này, sao lại khi dễ kẻ khác, cẩn thận ta lên huyện đường cáo trạng ngươi, huyện thái gia bây giờ là một thanh thiên đại lão gia, nhất định sẽ cho chúng ta một công đạo.”

“Nga?” Cơ Nguyên từ sau khi đến huyện Đại Lĩnh này thì đây vẫn là lần đầu tiên nghe được bách tính đánh giá tốt về vị quan phụ mẫu một phương, ngược lại dấy lên hứng thú, hắn cong lưng, nằm trên lưng ngựa, cúi đầu đối mặt với Hữu Tiền nói, “Ngươi nói thử xem, huyện thái gia hiện tại làm sao có thể làm chủ cho ngươi.”

Đại Ngưu bị Hữu Tiền kéo dậy, cách xa con ngựa khi dễ người đó, cũng yên tâm không ít. Đại Ngưu tính cách hàm hậu, nhưng cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, vị thiếu gia trước mắt này lai lịch không nhỏ, vừa nhìn chính là người trong giang hồ, bách tính bình dân như bọn họ không thể đắc tội. Vội vàng kéo Hữu Tiền sang một bên, “Chúng ta đều là lão bách tính, nào có từng gặp qua huyện thái gia, công tử ngươi đừng nói đùa với chúng ta.”

Cơ Nguyên vốn chỉ chú ý đến tên huyện thái gia chưa từng gặp mặt đó, khi Đại Ngưu chen miệng vào, hắn híp mắt lại nhìn Đại Ngưu, xem ra hán tử nhìn ngu ngu này cũng có chút lòng cẩn thận, cũng không ngu lắm. “Các ngươi sợ cái gì, ta chẳng qua chính là một lãng tử trên giang hồ, trước giờ không hỏi chuyện của quan phủ. Chẳng qua là từ cổ chí kim đều là dân chửi quan, vị huynh đệ bên cạnh ngươi nói quan tốt cũng thật là hiếm thấy, ta chính là hiếu kỳ mà thôi.”

Nghe được Cơ Nguyên tự khai gia môn là nhân sĩ giang hồ, Hữu Tiền hai mắt phát sáng, hắn đối với loạn giang hồ kỳ kiếm, cuộc sống giang hồ khoái ý ân thù trong miệng của thuyết thư tiên sinh vô cùng ngưỡng một, còn đối với những chuyện tương tự phong lưu nho nhỏ của giang hồ khát vọng không thôi, vội vàng cầm lấy bàn đạp lên yên ngựa hỏi: “Ngươi nói ngươi là người giang hồ?”

Cơ Nguyên thấy cánh tay bẩn bùn đất đó đặt vào bàn đạp lên yên ngựa của mình, trong lòng không vui, nhíu mày, nhẹ cười kẹp bụng ngựa một chút, Mặc Mục bung tới tránh đi cánh tay của Hữu Tiền, “Người giang hồ, ta, cứ xem vậy đi.”

“Vậy,” Mặt Hữu Tiền đỏ bừng, kích động giống như nhìn thấy được bạn đời của mình, hoặc là thấy được người trong truyền thuyết, hắn xát xát tay, không biết nói cái gì cho tốt, “Ngươi có công phu không? Ngươi biết bay chứ?”

Nghe được câu hỏi ngu ngốc như vậy Cơ Nguyên một chút cảm giác tự hào cũng không có, kiếm của hắn là kiếm đỉnh cấp, căn bản không phải là loại phàm phu tục tử này có thể lý giải được, hắn khinh thường hừ một tiếng, vốn không muốn trả lời, nhưng vẫn còn muốn từ trong miệng của người này moi được một chút tin tức liên quan tới huyện thái gia, cũng đành miễn cưỡng phô diễn, “Người tung hoành trên giang hồ, nào có thể không có một chút công phu.”

“Vậy,” Hữu Tiền hưng phấn mặt càng thêm đỏ, “Ta có thể xem thử không.”

Sắc mặt của Cơ Nguyên lập tức tối đi, hắn đường đường là một hoàng tử vương triều, làm dáng cho một nông phu xem, đây cũng quá hạ thấp hắn rồi. Đại Ngưu không ngốc, nhưng cũng không phải là người rất thông minh, y cũng rất muốn hướng tới cuộc sống giang hồ tiêu sái đó, cũng mắt long lanh nhìn Cơ Nguyên. Cơ Nguyên tức giận, vốn muốn giáo huấn cái thứ không biết cả trời cao đất dày là gì này một chút, nhưng con ngươi sáng long lanh của Đại Ngưu dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia sáng xém chút sát thương mắt Cơ Nguyên, hắn nghĩ, tên nông phu này tướng mạo xấu một chút, nhưng ánh mắt lại rất đẹp, nên dẹp đi ý niệm giáo huấn hai tên này. Nhãn thần Đại Ngưu thuần khiết như hài tử, mang theo chút hưng phấn, còn kèm theo chút chờ đợi, giống như Cơ Nguyên không biểu diễn thì y sẽ rất thất vọng, rất thất vọng vậy.

“Được rồi.” Cơ Nguyên như bị quỷ thần sai khiến mà đáp ứng, phi lên không trung, như con chuồn chuồn lướt nước chạy một vòng quanh thửa ruộng, khi trở lại trong tay cầm một cọng lúa non xanh, Hữu Tiền vỗ tay kêu tốt, Đại Ngưu cũng hưng phấn mở miệng cười. Cơ Nguyên lúc này dường như là vừa tỉnh lại liền đen mặt, Đại Ngưu cười một cái, lại thêm đám râu đen đen đó, thật sự là dọa chết người.

Vì Cơ Nguyên tung ra một chiêu này, Hữu Tiền và Đại Ngưu đối với Cơ Nguyên lại càng sùng bái và tín nhiệm, có thể nói sau đó không chuyện gì không nói với Cơ Nguyên, trừ chuyện liên quan tới huyện thái gia, và Vương Gia thôn, huyện Đại Lĩnh, còn thêm cả một mớ tạp nham đều nói một lượt, đến khi Cơ Nguyên không kiên nhẫn phất phất tay mới dừng lại.

“Ngươi nói huyện thái gia này hôm nay không đến đất của Trần quả phụ?” Cơ Nguyên chỉ ruộng rau bên cạnh.

“Ân, hôm này ngài không tới.” Hai người đồng thanh đáp lời.

Trong lòng Cơ Nguyên buồn bực, người đến tìm lại không có, nhìn nhìn thời gian, mặt trời đã sắp sang tây, cáo biệt với hai người rồi liền về phủ. Đến khi về phủ mới biết vị huyện thái gia mà trong nhân gian còn nói tốt đó đêm nay không về nhà, Cơ Nguyên mò mò cằm của mình, lần này thật sự là câu lên lòng hiếu kỳ của hắn rồi.

Đợi Cơ Nguyên đi rồi, hai người lại nói một lúc mới phát hiện thời gian cả buổi chiều đều tiêu phí hết, cả hai lập tức xuống ruộng làm thêm chút, mặt trời gần như đã treo ở chân trời họ mới về nhà, trên đường lúc đi qua nhà Hữu Tiền mẹ Hữu Tiền liền lưu Đại Ngưu lại căn bữa cơm, Đại Ngưu không đáp ứng, nhà Hữu Tiền nhiều hài tử, y cũng không tiện làm phiền, chỉ một mình trở về nhà.

Về đến nhà, mở cửa viện, bên trong trống rỗng, đặt đồ đạc vào trong góc, đóng cửa lại, đi đến bên giếng đổ đầy một thùng nước, Đại Ngưu không thể chịu được toàn thân dơ nhớt. Đổ nước xong, y thoát y phục toàn thân, trời mùa hạ, cũng không sợ lạnh, y để trần truồng hóng mát. Trực tiếp xối nước lên người, chỗ bị nước xối qua lộ ra ánh sáng lấp lánh, những chỗ khác vẫn còn phủ một lớp đất. Lần đầu tiên tẩy qua cho cơ thể sạch sẽ bảy tám phần, y lại đổ đầy thùng nước, cẩn thận lấy khăn kỳ cọ thân thể. Quanh người một tầng bọt nước mông lung, thái dương ở chân trời giống như quả cầu đỏ lửa, sau lưng Đại Ngưu được những tia dư quang chiếu lên hiện rõ màu sắc xinh đẹp, tia sáng vàng đỏ làm hiện rõ thân hình khá đẹp của Đại Ngưu, cơ thịt nương theo một động tác của Đại Ngưu mà nâng lên, cả người y như vừa bước ra từ mặt trời.

Hữu Tiền vừa vào cửa liền nhìn thấy một màn như vậy, mặt hắn hơi đỏ, lỡ nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi. Đại Ngưu nghe được tiếng cửa vang lên, y liền vội vàng kéo khăn thuận tiện che nửa người dưới, hạt nước nương theo xương quai xanh của Đại Ngưu trượt xuống, lăn qua chỗ bị che đi rồi trượt tiếp xuống bắp đùi quang lõa của Đại Ngưu, càng che lại càng như để lộ ra, ánh mắt Hữu Tiền không thể dứt khỏi hai chân tráng kiện của Đại Ngưu.

“Hữu Tiền, có chuyện gì sao?” Đại Ngưu ho một tiếng, lay tỉnh Hữu Tiền rồi mới hỏi.

Hữu Tiền đỏ bừng mặt, lại không muốn cho Đại Ngưu nhìn thấy, nhưng nếu quay lưng lại thì càng thể hiện rõ bản thân làm sai mới chột dạ, dù sao đều là nam tử, nên hắn thoảng mái đi vào trong nhà, một tay cầm một cái dĩa, một tay đóng cửa, đặt dĩa lên trục đá, sau đó giúp Đại Ngưu lấy y phục giao qua cho y, “Nương ta nói đem cho ngươi ít đồ ăn. Một nam nhân như ngươi có làm sao cũng không nấu được thứ gì ngon, đây đều là rau dưa, không đáng bao nhiêu.”

Thấy Hữu Tiền thản nhiên, Đại Ngưu cũng không lúng túng nữa, tự nhiên thay đồ trước mặt Hữu Tiền. Mục quang Hữu Tiền như có như không đặt trên người Đại Ngưu, nhưng Đại Ngưu chỉ chuyên tâm thay áo, không chú ý thấy, “Ai da, đại thím không cần phiền phức như thế, trong nhà ta còn có bánh và cải mặn mà, nấu một chút là có thể ăn, phiền toái đại thím rồi.” Đại Ngưu vừa mặc y phục vừa nói.

“Không phiền.” Trong lòng Hữu Tiền đập thình thịch, nói không ra là tại sao, thanh âm trả lời nhỏ như muỗi kêu.

“Cái gì?” Đại Ngưu mặc xong y phục, đến cầm cái dĩa trên trục đá lên, vào phòng đổ thức ăn vào bát nhà mình, rồi đưa dĩa lại cho người ta.

“Không có gì.” Hữu Tiền la lên, đứng sau lưng nhìn Đại Ngưu xăn quần lên, nhìn chằm chằm bắp vế chắc khỏe lộ ra ngoài đến ngây ngẩn.

“Này, hay ở lại ăn chút.” Đại Ngưu cầm dĩa trả cho Hữu Tiền, Hữu Tiền vẫn còn ngây ngẩn, “Sao vậy?” Đại Ngưu đẩy đẩy Hữu Tiền.

Hữu Tiền lắc một chút, mới miễn cưỡng đứng thẳng, lỗ mũi nóng nóng, có thể là bị nóng trong người rồi, “Tối nay ngươi có đi tới sông Diêm Vương không?” Hắn không chút đầu óc hỏi một câu như vậy.

Đại Ngưu nghe tới mấy chữ sông Diêm Vương, sắc mặt liền trắng đi, “Không đi, không bao giờ đi nữa. Nói không chừng hôm đó ta đụng phải quỷ rồi.” Thanh âm gấp gáp của y giống như đang giãy bỏ điều gì.

“A?” Hữu Tiền hỏi rồi bản thân cũng một trận nghi hoặc, hắn cũng không nghĩ sẽ hỏi vậy, chỉ vì trong đầu hắn bất giác liền xuất hiện cảnh tượng Đại Ngưu tắm rửa trong nước.

Tí tách, tí tách, máu mũi liền chảy ra.

“Hữu Tiền?” Thấy mũi Hữu Tiền chảy máu như con sông nhỏ, Đại Ngưu cũng gấp lên, không kịp để ý cái gì chạy ra lấy nước giếng tát lên mặt Hữu Tiền, Hữu Tiền đang trong cơn mông lung cảm thấy tay của Đại Ngưu dịu dàng hữu lực, rất thoải mái, thế giới này điên rồi, Hữu Tiền đẩy Đại Ngưu ra một bên rồi liền chạy đi, Đại Ngưu ở sau lưng hô khản giọng cũng không thấy hắn quay đầu, cuối cùng Đại Ngưu cẩm chiếc khăn trong tay kỳ quái nhìn theo phương hướng Hữu Tiền chạy đi, gia hỏa này làm sao vậy?

Đại Ngưu ăn cơm xong ngồi trong viện hóng gió, y không muốn lại đi đến dưới cây dương đầu tay nghe Vương Tử Hiền thuyết thư nữa, chỉ nằm trên cái ghế rách nhà mình ngắm nhìn trời sao. Bầu trời trong vắt, những vì sao lấp lánh, ngân hà ở chỗ xa có thể nhìn thấy rõ ràng, tựa như một dải lụa dùng chân trâu tết thành, vô cùng đẹp mắt. Đại Ngưu không nhìn ra có cái gì lãng mạn, nếu là trước đây thì y sớm đã ngủ rồi, nhưng hôm nay vì có tâm sự, y thế nào cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại thì liền thấy cảnh tượng hoan ái trái đạo đức ngày đó, trong bóng đêm cặp mắt sâu thẳm của người đó khắc sâu vào trong lòng Đại Ngưu, khó thể xóa đi. Không thể nói rõ là sợ hãi hay là nhục nhã, người đó gần như chiếm cứ tâm thần của y, giờ giờ khắc khắc y đều để ý hình như người xung quanh tựa hồ có kẻ đã nhìn ra được bí mật của y. Một đại nam nhân tám tấc lại bị một nam nhân khác xâm phạm, ai tin, đến lúc đó trong thôn đi đến đâu cũng đều là lời ra tiếng vào nhắm tới y, đi tới chỗ nào cũng đều có người ở bên chỉ chỉ trỏ trỏ. Đại Ngưu nhắm mắt lại, hình như là mơ, lại như là thật. Trước hết là đại thím Lý gia thích tán chuyện nhàn nhất, sau đó là vị đại tiên đầu đông kia, sau đó là người toàn thôn đều dùng ánh mắt khinh thường để nhìn y, tiếp sau đó nữa chính là Vương gia gia đầy thương tâm, Hữu Tiền phẫn nộ, cuối cùng xuất hiện là vị Vu đại nhân. A! Đại Ngưu một thân mồ hôi lạnh tỉnh dậy, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh chính là cảnh tượng như vậy. Đại Ngưu ngồi dậy thở dốc, càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ngày hôm đó có thể có sơ sót gì không, hoặc là còn dấu vết gì tồn tại? Thật ra cách nhiều ngày như vậy thì dù có dấu vết gì cũng không thể thấy nữa, lý trí nói như vậy, nhưng cảm tình lại không chịu được.

Đại Ngưu đứng lên, nhìn về hướng sông Diêm Vương, lại ngồi xuống, sau đó lại đứng lên, cầm quạt rơm cũ kỹ quạt quạt mấy cái, đứng ngồi không yên lại đi tới lui trong vườn. Đợi sau khi y quay quay không biết bao nhiêu vòng, y vứt cây quạt lên ghế đan, trở vào nhà tìm một cái áo rách, cuộn lại trên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, y nghĩ như vậy thì cho dù có gặp phải người quen cũng sẽ không thể nhận ra y.

Đại Ngưu luống cuống chân tay ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhà y vốn ở cuối đầu đông, nhà người khác đều cách nhà y rất xa, nên không ai chú ý tới Đại Ngưu trễ như vậy còn vụng trộm lén lút rời khỏi nhà. Đại Ngưu không đi đường lớn, y cố chọn đường nhỏ, không bao lâu thì đến bên chỗ bờ sông mà y hay tới. Ánh trăng không sáng lắm, trên mặt đất là một mảng đen kịt, rừng cây đối diện thì một phiến tối thui, những tiểu trùng không biết tên vo ve kêu réo, còn thêm tiếng chim kêu quái dị, nhiều năm như thế, Đại Ngưu lần đầu tiên cảm thấy con sông này gọi là Diêm Vương thật không sai. Y có chút sợ hãi, trong hắc ám xa xa dường như có hắc ảnh gì đó đang di động, điều này càng khiến y thêm kinh hoảng sợ run. Y cẩn thận men theo bờ sông mà đi, tìm kiếm nơi họ đã dây dưa ngày hôm đó, qua mấy ngày, sớm đã không có vết tích gì. Y đến cạnh tảng đá kia, hồi ức lại khoảng cách của tảng đá này và mình hôm đó, sau đó theo như ký ức mà chậm rãi đi tới, không có ánh sáng, y chỉ có thể dựa vào cảm giác. Có thanh âm xào xạt từ rừng cây bên trái truyền tới, Đại Ngưu dừng chân lại, đợi nửa ngày không thấy có động tĩnh, y cười bản thân thật sự là gan quá nhỏ rồi, lại đi tới. Lại đi thêm vài bước, đại khái là khoảng cách này, y dùng chân cố sức đạp đạp day day, hận không thể dẫm ra một cái hố ở đây.

“Đại Ngưu, ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm Hữu Tiền ở trước mặt truyền tới, dọa Đại Ngưu kinh ngạc, đứng tại chỗ không động đậy.

Hữu Tiền cũng không cầm đèn, hắn tới đây không có mục đích, chỉ là nghĩ nghĩ thở không nổi, không cẩn thận đi tới chỗ này, nhìn thấy một hắc ảnh hành động kỳ quái hắn liền đi theo, nhưng từ thân ảnh quen thuộc đó hắn nghĩ tới Đại Ngưu, liền hỏi ra như vậy.

Đại Ngưu không kịp trả lời, từ bốn phương tám hướng trong rừng vang lên tiếng lạt xạt rồi đi ra một vòng người, tối đen dọa Đại Ngưu và Hữu Tiền một cú, hai người tụ tại bên nhau, lưng dựa lưng nhìn xung quanh.

“Ngươi xem, ta nói y giấu mảnh vàng mà.” Cũng không biết là thanh âm của ai phát ra, xung quanh sáng lên ngọn lửa, chiếu sáng Đại Ngưu và Hữu Tiền ở trung tâm, Đại Ngưu lúc này còn nực cười cột y phục trên đầu.

“Các ngươi nói cái gì?” Hữu Tiền nhíu mày, hắn nhìn ra kẻ dẫn dần là Vương Tử Hiền, “Ngươi lại chơi trò gì đây?”

“Xem đi, Đại Ngưu là muốn độc chiếm mà, ta thấy hôm nay sắc mặt y không đúng.” Vương Tử Hiền vẻ mặt đắc y, trong tay cầm cây quạt nát lắc lắc sau đầu một chút, người ở sau lưng mang đèn còn sáng từ đầu tây đến, chiếu sáng cả nửa mét, xung quanh đều sáng tỏ, Đại Ngưu vừa thấy, tựa hồ là người trong thôn đều xuất động.

“Ngươi nói bậy cái gì!” Hữu Tiền che Đại Ngưu sau lưng hắn, giơ quyền lên muốn đánh Vương Tử Hiền.

“Ai da, đây là làm sai chột dạ. Nếu không phải muốn độc chiếm bảo tàng mà ông trời cho Vương Gia thôn, các ngươi nửa đêm đến đây làm cái gì?” Vốn là Vương Tử Hiền sau khi Vu đại nhân đi thì liền tuyên truyền rộng rãi số vàng này là ông trời ban tặng cho thôn của họ, những người này vốn không tin, nhưng khi trời tối Vương Tử Hiền chợt gọi tất cả đi tìm. Không ngờ không tìm được vàng, lại phát hiện hai người lén lén lút lút.

“Ngươi nói cái gì?” Hữu Tiền thấy Vương Tử Hiền lại muốn mượn cớ nói bậy, liền bước nhanh tới trước mặt Vương Tử Hiền, mắt thấy quyền sắp đánh tới, quyền còn chưa đụng được vào đầu Vương Tử Hiền thì Vương Tử Hiền đã bắt đầu ôm đầu hô hoán.

“Dừng tay!” Một thanh âm uy nghiêm trong đám người ngăn cản sự xung động của Hữu Tiền, đám người xao động nhường ra một con đường, từ trong đám người đi ra một lão nhân lớn tuổi, là người thọ nhất trong thôn, cũng là từ đường trưởng lão Tống Hy Hiền, mọi người tôn xưng ông là Tống lão, rất được tôn kính. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn đều tìm ông phân định.

Đại Ngưu ở sau lưng Hữu Tiền vừa nhìn thấy Tống lão cũng bị mời ra, liền biết chuyện này sẽ càng phiền phức, có khả năng là y nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch. Trong tiếng lao xao ồn ào, Đại Ngưu như con rối đứng sau lưng Hữu Tiền, từ từ gỡ y phục cột trên đầu xuống, lúc này, y thật sự không biết nên nói những gì nữa.