Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 41



Bóng đêm ôn nhu, Tư Không Viêm Lưu sau khi xử lý xong hết thảy sự tình, đi vào tẩm cung.

Sau lớp màn trắng thuần, Tư Không Vịnh Dạ thân hình nhỏ bé lẳng lặng nằm trên long sàng.

“Y đang ngủ sao?” Tư Không Viêm Lưu cố ý cước bộ nhẹ nhàng, hướng Xuân Hà một bên mỉm cười hỏi.

“Đúng vậy, Hoàng Thượng, Tứ điện hạ vừa mới ngủ.” Xuân Hà cung kính trả lời: “Luôn luôn thức chờ bệ hạ trở về mà, vừa rồi chống đỡ không được, mới ngủ.”



“Vậy sao.” Tư Không Viêm Lưu xốc màn lên, mặt mang mỉm cười nhìn bé nằm trên giường: “Mấy ngày này thật sự là làm cho y chịu ủy khuất , cũng mệt mỏi đến y.”

Xuân Hà cười nhưng không nói.

“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước đi, Vịnh Dạ khi ngủ không có thói quen có người đứng ở bên, một mình trẫm là được rồi.”

Tư Không Viêm Lưu phất tay, ý bảo các cung nữ bên cạnh đi ra ngoài trước, trừ hắn ra, Tư Không Vịnh Dạ khi ngủ vẫn không có thói quen có người bên cạnh, nếu không sẽ mất ngủ.

Đây là mấy năm qua Tư Không Viêm Lưu âm thầm phát hiện, Tư Không Vịnh Dạ có chuyện vẫn đều giấu trong lòng, rất ít lộ ra ngoài, rất nhiều chuyện đều là hắn hoặc Xuân Hà cẩn thận phát hiện ra.

Xuân Hà châm  huân hương trong lư hương, thổi tắt  gần hết ngọn nến, chỉ còn lại có chủ đăng, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Nô tỳ cáo lui.”

Hoàng cung ban đêm thực im lặng, đàn hương nhàn nhạt tràn ngập  toàn bộ phòng, làm cho lòng người khoáng thần.

Tư Không Viêm Lưu bỏ đi áo khoác, nhẹ nhàng xốc chăn lên, nằm xuống, đem Tư Không Vịnh Dạ kéo vào  trong ngực.

Lẳng lặng nhìn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng im lặng ngủ say, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng cong lên ra một nụ cười mỉm.

Dưới ánh nến mờ mờ, Tư Không Vịnh Dạ khuôn mặt nhỏ nhắn lóe ra ánh sáng nhạt óng ánh, ôn nhuận như ngọc.

Lông mi nhạt màu cho dù đang ngủ cũng hơi hơi rung động, phảng phất có  ưu thương nhìn không ra, làm cho người ta đau lòng không hiểu nổi.

Tư Không Viêm Lưu vẫn không rõ, sự tình thống khổ trước đây đã qua  lâu như vậy, vì cái gì y vẫn như cũ rầu rĩ không vui. Hơn nữa, nên biết vài năm với y sủng ái có thêm, luôn cẩn thận chăm sóc , trừ bỏ lần đó bị thích khách bắt đi, bản thân không để y bị nửa phần ủy khuất, vì cái gì y vẫn là không cách nào vui vẻ thật sự, luôn chẳng biết tại sao lâm vào trầm tư, sau đó vẻ mặt u buồn.

Mặc dù mới bảy tuổi, chính là nội tâm của y tang thương như đã trải qua nhân sinh bách thái, có cảm giác trưởng thành hơn cả người lớn, tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại không hiểu sao làm cho lòng người chua xót.

Nhẹ nhàng vuốt ve mặt của y, Tư Không Viêm Lưu cúi mặt xuống, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Vịnh Dạ, phụ hoàng trước kia luôn làm ngươi bị thương tổn, đó là lỗi phụ hoàng. Về sau, trẫm tuyệt đối sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, cho ngươi làm đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Tư Không Viêm Lưu nụ hôn giống như lông chim mềm nhẹ lướt qua má y, lông mi dài mà nồng đậm của y run lên một cái rất nhẹ, giống như con bướm đậu trên cánh hoa nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, Tư Không Viêm Lưu không phát hiện ra.

Gắt gao mà ôm y vào trong ngực, Tư Không Viêm Lưu an tâm nhắm hai mắt lại, ngủ thật say.

Sau một lát, Tư Không Vịnh Dạ mở mắt.

Gương mặt dán tại trước ngực Tư Không Viêm Lưu, lẳng lặng nghe tim hắn đập thong thả mà có lực, Tư Không Vịnh Dạ giống như ánh mắt trân châu đen trong bóng đêm rạng rỡ, lưu quang lóe ra.

Trong ngực nam nhân rắn chắc mà rộng lớn, tản ra ấm áp, làm cho y cảm thấy an tâm không hiểu được.

Chậm rãi từ trong lòng của hắn giãy ra, Tư Không Vịnh Dạ ngồi chồm hỗm ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn gương mặt nam nhân làm cho y nhớ thương.

Hai hàng lông mày tuấn tú nghiêng vào nhau, giống như hai thanh bảo kiếm thẳng nghiêng vào trời xanh, bất nộ tự uy, tràn ngập  uy nghiêm của quân vương.

Mũi rất thẳng, môi mỏng nhạt màu hơi hơi mở ra. Đường cong cương nghị của cằm, làm cho gương mặt quá tuấn dật thêm một tia dương cương khí, càng thêm tràn ngập  khí phách vương giả.

Kia tóc dài đen như mặt nước mềm mại trải lung tung dưới thân hắn, phụ trợ vào khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn càng thêm tuấn dật mờ ảo, hoàn mỹ giống như trích tiên hạ phàm, không nhiễm bẩn bụi trần gian.

Tư Không Vịnh Dạ vươn tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nam tử có thể nói là tuấn dật nhất Đại Hoa triều.

Từ cái trán đến mi mắt, từ gương mặt đến mũi, Tư Không Vịnh Dạ ngón tay giống như bạc sa mỏng manh nhất, dùng lực ôn nhu nhất, vuốt ve mặt của hắn, cuối cùng đứng trên bờ môi của hắn.

Nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi của hắn, xúc cảm mềm mại mà ấm áp làm cho y tim đập có chút nhanh hơn.

Lý trí bị tình yêu một tấc một tấc đập nát, ném vào vực sâu vạn kiếp bất phục, nam nhân đã hoàn toàn ngủ say, Tư Không Vịnh Dạ thu lòng can đảm, cúi đầu, hướng miệng hắn chạm vào.

Khoảnh khắc môi chạm nhau kia, Tư Không Vịnh Dạ có loại xúc động muốn khóc ra nước mắt.

Nụ hôn này, là mộng của hắn từ trước tới nay, y vẫn nghĩ tình cảnh như thế chỉ phát sinh trong mộng. Bao nhiêu lần đêm khuya trong mộng y cho là mình hôn lên hắn, chính là khi tỉnh lại lại phát hiện đây chẳng qua là giấc mộng Nam Kha* của chính mình, tất cả ôn nhu trong mộng nháy mắt tan thành mây khói, trong lòng chỉ lưu lại bi thương tràn đầy.

Chính là, hiện tại y là chân chính hôn hắn, không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác.

Kích động bởi tâm nguyện thành hiện thực làm cho nội tâm của y vô cùng vui mừng, chính là chỉ trong nháy mắt rồi lại vô cùng chua xót, cho dù hôn hắn thì thế nào mà? Tình yêu của y nhất định là vĩnh viễn như cây vạn tuế không thể nở hoa, chăm sóc như thế nào cũng sẽ không có kết quả gì.

Tư Không Vịnh Dạ trong lòng thở dài một hơi, cam chịu nghĩ: ai, cứ như vậy đi, thiên ý trêu người, nhất định làm cho y không thể được hoàn thành nguyện vọng. Cần gì phải oán trời trách đất, còn không bằng thừa dịp hiện tại hảo hảo hưởng thụ ấm áp trước mặt mà.

Nghiền đôi môi nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm trên đôi môi như cánh hoa của hắn một chút.

Mang theo một sự đơn thuần mơ hồ, Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy được loại hương vị này thật sự là quá mức tốt đẹp, liền ngậm vào môi dưới của hắn, miệng nhẹ nhàng mút vào .

Tư Không Vịnh Dạ tham lam nhấm nháp hương vị đôi môi hắn, nhắm mắt lại, say mê mùi hương thoang thoảng đặc biệt trên thân nam nhân này, không thể tự kềm chế.

Đột nhiên, một cảm giác khác thường kéo tới, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên mở to mắt, phát hiện Tư Không Viêm Lưu hai mắt đang mở to nhìn mình chằm chằm.

Hắn đã tỉnh lại ~~~

Oanh ~~~!

Giống như một tia chớp đánh xuống trước mắt, Tư Không Vịnh Dạ đại não nhất thời trống rỗng.

Bị phát hiện ! ! !

Cư nhiên bị phát hiện ! ! !

Ta xong rồi! ! !

Nam nhân mặt không chút thay đổi theo dõi y, bên trong hai tròng mắt tối tăm thâm thúy không có một tia gợn sóng, nhìn không ra ý tưởng trong nội tâm hắn giờ phút này.

Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt nhất thời trắng bệch một mảnh, nam nhân ánh mắt quá mức phức tạp, làm cho y cả người run rẩy, y không sợ trừng phạt, nhưng là sợ hãi hắn vĩnh viễn cũng nhìn mình nữa, đây đối với y mà nói, không thể nghi ngờ là tra tấn như bị xô xuống địa ngục.

“Ngươi cư nhiên dám thừa dịp lúc trẫm ngủ đùa giỡn trẫm?” Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng nhìn y: “Ngươi có biết đây là hành vi bất kính cỡ nào không?”

Tư Không Vịnh Dạ nhìn hắn biểu tình lạnh lùng, nhất thời nội tâm vốn cầu chút may mắn cũng biến mất hầu như không còn .

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Tư Không Vịnh Dạ gắt gao cắn môi dưới, dúi đầu vào  đầu gối, cuộn thành một khối.

“Cho nên, trẫm phải trừng phạt ngươi.” Thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu y truyền đến, Tư Không Vịnh Dạ tuyệt vọng nghĩ: chỉ cần không phạt ta rời đi ngươi, như thế nào đều được.

“Trẫm phải phạt ngươi ~~~ ha ha ha!” Tư Không Viêm Lưu nhìn hắn một bộ dáng chực khóc, nhất thời rốt cuộc không giả bộ nổi nữa, cười ha ha lên.

Tiếng cười đột ngột làm cho Tư Không Vịnh Dạ không rõ nguyên cớ ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao nhìn nam nhân cười đến ngửa tới ngửa lui.

“Vịnh Dạ ~~ ngươi ~ ngươi thật sự là rất đáng yêu , cư nhiên thừa dịp trẫm ngủ đánh lén trẫm.” Tư Không Viêm Lưu ôm cổ y, nhéo nhéo cái mặt tròn của y: “Còn tuổi nhỏ, cư nhiên ngay cả phụ hoàng cũng đùa giỡn, ngươi này tiểu sắc quỷ!”

Tư Không Vịnh Dạ kịp phản ứng nhất thời thần tình đỏ bừng, trong mắt sóng cuộn mãnh liệt, tức giận giậm chân.

Cúi đầu vào ngực hắn, Tư Không Vịnh Dạ chết sống cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Này nam nhân đáng giận! Vừa rồi thiếu chút nữa hù chết ta! Hỗn đản! Thật sự là tức chết người đi được!

Ô hô đáng thương! Một đời anh danh của ta cứ như vậy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát  ~~~(-_-! , đã sớm bị hủy )

Hết chương thứ bốn mươi mốt

giấc mộng Nam Kha*: giấc mơ hão huyền. Truyện kể rằng: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.