Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 25



Nam nhân vô lực ngã xuống.

Ám ma chu lũ lượt kéo đến nhanh chóng bao vây lấy họ.

Nhìn một mảng màu đen lũ lượt tràn tới , nam nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Nửa ngày không có phản ứng.

Nam nhân mở mắt, tầm mắt nhìn thấy đàn nhện dừng ở chỗ ranh giới mà ánh trăng chiếu sáng, có mấy con ám ma chu có ý đồ tiến gần đến bọn họ khi đụng phải ánh trăng chiếu sáng, lập tức rụt trở về.

Nam nhân lúc này mới đột nhiên nhớ lại, ám ma chu sợ nhất ánh sáng tự phát, tuyệt đối không thể để bị ánh sáng chiếu trực tiếp vào, nhất là ánh nắng cùng ánh trăng, nếu lộ thân dưới ánh sáng, một lát sau chúng sẽ bị ánh sáng giết chết.

Đó cũng là nguyên nhân chúng được gọi là ám ma chu, sợ ánh sáng, thích ở trong bóng tối hành động, hơn nữa ham muốn máu thịt.

Loài nhện này vốn là ma giáo dưỡng nên, dùng để giết người, loại nhện này là đem các loại côn trùng kịch độc đặt trong cùng một nơi để chúng từ từ diệt lẫn nhau, cuối cùng còn lại con nhện hút ma huyết này biến dị sinh ra con nhện độc sau này, cũng tương đương với sâu độc, chính là cũng ký sinh trên cơ thể người.

Chúng nó mỗi lần điều động đều là đi theo bầy, lực sát thương lớn đến dọa người, từng có một võ lâm chính phái không lớn không nhỏ, bởi vì công khai tuyên bố phản đối ma giáo, cuối cùng chịu khổ diệt môn, bị ăn đến nỗi xương cốt cũng không còn, mà hung thủ chính là loài nhện này.

“Chính là từ sau khi ma giáo diệt vong, loại nhện này không phải đã sớm mai danh ẩn tích sao? Chẳng lẽ ma giáo lại bắt đầu trở lại? Bọn họ ở trong hoàng cung dưỡng loài nhện này, đến tột cùng có ý đồ gì?” Nam nhân ánh mắt đỏ đậm đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, nếu ma giáo sống lại, như vậy nam nhân kia cũng ~~~

Nam nhân trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi, ma giáo với gã mà nói đúng là một ác mộng, một cái ác mộng chính gã tưởng đã sớm quên mất, nhưng khi trí nhớ bị phủ đầy bụi nhớ lại, cái cảm giác tê tâm liệt phế này vẫn là rõ ràng ở trước mắt ~~~

Nam nhân vẫy vẫy đầu, dời đi lực chú ý ~~~

Loại nhện này trốn trong bóng tối, bất an xao động, ánh mắt lóe lên ánh sáng sâu kín, phát ra tiếng động chi chi làm cho người ta sởn tóc gáy.

Nhưng Tư Không Vịnh Dạ thật ra không có biểu hiện gì sợ hãi, chỉ là có chút tò mò nhìn đám ám ma chu đó, trong ánh mắt tràn ngập ý nghiên cứu.

Nam nhân khẽ cắn môi, cầm lấy kiếm trong tay, vận khởi chân lực, hướng cửa sổ dùng sức bổ tới.

Kiếm khí sắc bén, ánh sáng chói mắt bổ cửa sổ gỗ vỡ ra, tiếng bùm bùm khi gỗ rơi xuống đất, ánh trăng sáng tỏ không hề bị ngăn cản tràn vào.

Đám ám ma chu ở phía trước bởi vì trốn tránh không kịp, đường lui cũng hỏng vì bị ánh trăng chiếu đến, bắt đầu kịch liệt giãy giụa, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ nhỏ thê lương 

Nam nhân một phen ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ, vận khí khinh công, bay ra ngoài cửa sổ ~~

Mũi chân vừa mới chấm đất, nam nhân đứng không vững, vội vàng dùng kiếm chống xuống đất, thân hình lung lay, thân thể miễn cưỡng đứng vững.

“Xem ra sâu độc trong cơ thể ta lại biến dị.” Nam nhân ôm tay Tư Không Vịnh Dạ, hắn đứng dưới ánh trăng tinh tế nhìn nhìn, Tư Không Vịnh Dạ ngón tay phải có một miệng vết thương thật nhỏ, rõ ràng là bị ám ma chu cắn.

Nam nhân nhìn cánh tay trái không trọn vẹn của mình, đối với Tư Không Vịnh Dạ cười khổ: “Quả nhiên là có chuyện như vậy, ta thật sự là bị ngươi hại thảm, không nghĩ tới vốn là ta muốn giết ngươi, chính là vừa rồi lại thiếu chút nữa bị ngươi giết chết.”

“Bất quá, con nhện khát máu như sinh mệnh này chính là đã cắn ngươi một cái, nhưng không có ăn luôn ngươi, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của ta. Hay là ngươi thật không phải là phàm nhân? Hay là ngươi có năng lực đặc thù gì đó?”

Độc nhện trong người Tư Không Vịnh Dạ, bởi vì bị chân khí của gã hấp dẫn, chảy vào trong cơ thể gã, cùng sâu độc trong thân thể của gã kết hợp, trở nên cực độ hung mãnh, sinh ra kịch độc hủy diệt toàn bộ cánh tay trái của gã, nếu gã không kiên quyết chặt đứt cánh tay trái của mình, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Tư Không Vịnh Dạ tỉnh được một chút, lại lâm vào hôn mê, không nghe được lời của gã.

Nam nhân nhìn bé con trong lòng: khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà gầy yếu, môi khô khốc, thân hình nhỏ gầy cơ hồ sắp không có sức nặng, vài ngày không ăn không uống đã đem tiểu hài tử xinh đẹp làm cho người ta sợ hãi kia tra tấn gầy như que củi, một bộ dáng hấp hối.

Thở dài một hơi, nam nhân đem y nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, lấy một bình sứ nhỏ màu nâu trong lòng ra, dùng miệng búng nút lọ mặt trên, đổ ra hai viên thuốc màu đen.

Nhẹ nhàng tách miệng Tư Không Vịnh Dạ, nam nhân đem viên thuốc bỏ vào trong miệng của y, ấn vào huyệt đạo sau gáy của y một cái, Tư Không Vịnh Dạ đang mất đi ý thức uống viên thuốc xuống, sau một lát, y mở mắt.

“Hoàng hậu trả thù lao không đủ, việc nàng yêu cầu ta chỉ có thể giúp nàng làm một việc, ta chọn cứu Tư Không Vĩnh Minh ra. Cho nên, ta sẽ không giết ngươi, thuốc này sẽ làm ngươi tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng.”

Nam nhân đối với Tư Không Vịnh Dạ nói một cách ôn nhu, tia đỏ đậm lóe lên trong mắt cũng trở nên nhu hòa.

Tư Không Vịnh Dạ trước mắt rất mơ hồ, nhưng phía sau y là ánh trăng tròn trắng muốt, cùng với một mái tóc màu bạc lóng lánh dưới ánh trăng, lại khắc sâu trong tâm trí y, cả đời khó mà quên.

“Ầm!!!” Đại môn vốn dĩ khóa chặt bị đánh mở ra, Ngự lâm quân mặc áo giáp cầm đuốc, như thủy triều tràn vào, tiểu viện vốn không lớn nhất thời bị nhét như nêm cói.

Dưới ánh lửa nổi bật, chung quanh có bóng người lắc lư, nam nhân dùng một bàn tay còn lại ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ, ngón tay kẹp ở cổ họng của y, lạnh lùng quay mắt về phía Ngự lâm quân đang vây quanh gã.

Tướng lãnh đi tiên phong là Mã Nhược Phàm, vừa nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ bị gã kẹp ở giữa nhất thời sắc mặt thay đổi, kinh sợ không thôi hướng gã lớn tiếng hét lớn: “Thích khách lớn mật! Mau thả Tứ điện hạ ra!”

Nam nhân mặt không đổi sắc theo dõi hắn, nguy hiểm chớp mắt, lạnh lùng mở miệng nói: “Gọi Hoàng Thượng các ngươi đến.”

Mã Nhược Phàm nổi giận nói: “Thích khách lớn mật! Cư nhiên dám ra lệnh cho bọn ta! Gọi Hoàng Thượng tới gặp ngươi? Ngươi có biết lời này nói ra có thể khiến cho cả nhà ngươi bị tịch thu tài sản xử trảm không?”

Nam nhân lạnh lùng nói: “Ta gọi các ngươi đi gọi hoàng đế của các ngươi đến đây, đừng nói với ta mấy lời vô nghĩa nữa, nếu không ta giết y.” Nam nhân bóp chặt cổ Tư Không Vịnh Dạ hơn, làm mọi người ở đây kinh hồn bạt vía.

Ngữ khí của gã bình thản, nội dung lại nặng như bàn thạch ngàn cân, tràn ngập cảm giác áp bách làm cho không người nào có thể bỏ qua, Mã Nhược Phàm nhìn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng của gã, cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh.

Mã Nhược Phàm quay đầu, nói khẽ phân phó vài câu với thuộc hạ bên cạnh, người này gật gật đầu, bay nhanh chạy ra ngoài.

Mã Nhược Phàm nhìn nam nhân mở miệng nói: “Ta đã phân phó người đi thỉnh Hoàng Thượng tới, tại đây trong thời gian này, nếu ngươi dám tổn thương Tứ điện hạ, bọn ta tuyệt không sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Nam nhân không để ý tới hắn, chính là lạnh lùng liếc hắn một cái, liền quay đầu đi, nhìn về phía không trung.

Mã Nhược Phàm tức giận cơ hồ giậm chân, gương mặt đoan chính anh tuấn tức giận có chút vặn vẹo, nhưng cũng cố nén lửa giận, chính là hai mắt gắt gao nhìn thẳng gã.

Không khí ngưng trọng, toàn bộ tiểu viện nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng đuốc cháy bập bùng.

Hết chương thứ hai mươi lăm.