Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 19



Cầu thanh ngoằn nghèo, bầu không khí âm u, đuốc cháy trên hai bên tường thạch bích ảm đạm, từ tảng đá thẳng tắp xây nên đại lao ngục giam quanh năm không thấy ánh mặt trời, tản ra một mùi hôi ghê tởm, làm cho hai người lần đầu bước vào có cảm giác như bước vào địa ngục.

Hành lang thật dài dẫn qua mấy chục gian ngục được ngăn ở hai bên, giam giữ tội phạm phạm tội nặng nhẹ khác nhau, càng đi vào bên trong, phạm tội lại càng nặng.

Trần Tiến Trung đi theo sau Tư Không Viêm Lưu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn những kẻ vươn tay ra sau song chấn gỗ, hướng tới bọn họ gào thét.

“Oan uổng a! Đại nhân! Ta là oan uổng!”

“Van cầu ngươi thả ta ra ngoài đi! Ta thật là oan uổng a!”

Liên tiếp những tiếng thét thê lương chói tai, giống như một cây kim bén nhọn, đâm vào màng tai hai người. Hàng năm đều bị nhốt tại nơi âm u ẩm ướt này làm cho tâm lý bọn họ trở nên méo mó, chỉ có sinh tồn dục vọng mãnh liệt làm cho bọn họ không ngừng hướng người đi qua đi lại mà cầu cứu hàm oan, cho dù đó là đao phủ đưa bọn họ ra pháp trường đi nữa.

Những người này phần lớn quần áo tả tơi, bẩn thiểu, lúc này khuôn mặt dữ tợn hướng tới bọn họ gào khóc to, ánh lửa ở hai bên thạch bích ảm đạm mà mơ hồ làm nổi bật phía dưới, giống như địa ngục ác quỷ, cực kỳ kinh khủng.

“Các ngươi đồ súc sinh! Câm miệng cho ta! Còn kêu nữa sẽ kéo các ngươi ra ngoài chặt đầu!” Cai ngục đi ở phía trước đối với hai bên khóc lao phạm đang gào thét nổi giận la mắng. Vẻ mặt nịnh nọt xoay đầu lại đối với Tư Không Viêm Lưu tươi cười.

“Hoàng Thượng, những người này chính là như vậy, giống y như những kẻ điên, ngài đừng để ý đến bọn hắn.” Cai ngục thanh âm ăn nói vô cùng khép nép, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười thoạt nhìn tựa như một con chó đang nguẩy đuôi.

Tư Không Viêm Lưu thản nhiên nhìn hắn một cái, cai ngục nội tâm kinh động, nhất thời im miệng.

Càng đi vào bên trong, tội phạm bị giam thời gian lại càng lâu, tinh thần bọn họ lại càng điên cuồng hơn.

Trần Tiến Trung nhìn hai bên phạm nhân càng ngày càng điên loạn, nơm nớp lo sợ bước đi, chân có chút run rẩy. Từ nhỏ hắn chính là đi theo hầu hạ Tư Không Viêm Lưu, chưa từng thấy qua nơi nào khủng khiếp như vậy?

Càng không ngừng ngó trước ngó sau, Trần Tiến Trung thật cẩn thận tránh hai bên cánh tay dơ bẩn vươn ra từ song chấn ngục, hai dãy ngục cách nhau cũng không quá rộng, nếu cả hai bên đồng thời vươn tay ra, ở giữa cũng chỉ có khoảng một thước, vừa vặn đủ một người đi qua.

Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi bước đi , đối với thanh âm hai bên đều làm lơ. Hắn hiện tại chỉ muốn biết hoàng hậu rốt cuộc đối với Tư Không Vịnh Dạ làm cái gì. Về phần những thứ khác, hắn không thèm quan tâm.

Không để ý đến, Trần Tiến Trung chỉ lo cảnh giác hai bên giẫm lên một viên hòn đá nhỏ, nhất thời thân thể lảo đảo, ngã về phía bên cạnh. Phạm nhân bên cạnh điên cuồng nhất thời nhốn nháo lên, đồng loạt nắm lấy tóc hắn, mấy bàn tay móng tay dài sắc nhọn liền hướng mặt của hắn mà cào, mặt của hắn nhất thời cào ra máu, da thịt màu đỏ đều bong ra.

“A a a a! Hoàng Thượng cứu mạng!” Trên mặt đau đớn kịch liệt làm cho hắn vô cùng sợ hãi tru lên, thanh âm không thua gì mấy phạm nhân, Trần Tiến Trung sợ tới mức nước mắt đều chảy ra , với lại mặt cũng chảy máu, thoạt nhìn thập phần đáng thương, kịch liệt giãy giụa , chính là bàn tay bắt lấy hắn như bằng sắt không hề buông ra.

Cai ngục lập tức đi qua, có ý tách ra bọn họ, chính là tay hắn vừa đụng tới bọn họ, đã bị bọn họ giữ chặt, bọn phạm nhân có oán hận với cai ngục hưng phấn hẳn lên, đều buông Trần Tiến Trung ra, toàn bộ tụ tập tóm lấy tên cai ngục.

Trần Tiến Trung té ngược lại vào người Tư Không Viêm Lưu, trong lòng run sợ nhìn tên cai ngục kia cơ hồ bị tay người bao phủ. Tuy rằng cách chấn song, phạm nhân đến gần hắn hai mắt đỏ bừng, một phen cắn lỗ tai hắn, dùng sức cắn xé. Cai ngục phát ra tiếng thét thảm thiết thê lương, cơ hồ đã hôn mê.

Bọn phạm nhân nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn, nhất thời vô cùng hưng phấn, toàn bộ bọn người bị giam trong ngục cao hứng phấn chấn mà cười như điên, trong mắt tản ra thị huyết quang mang.

Đám phạm nhân tra tấn hắn, cũng càng thêm tàn nhẫn hơn, gần hắn thì dùng miệng cắn, xa hắn thì lấy tay cào.

Nhất thời, cái tiếng xé rách da thịt vang lên làm cho người ta sởn tóc gáy, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập khắp nơi. Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn cảnh tượng như địa ngục này, quanh thân tràn ngập hơi lạnh thấu xương, Trần Tiến Trung lại sợ tới mức đặt mông ngồi phịch ở trên mặt đất, đũng quần chung quanh ướt một mảnh.

Nghe được tiếng kêu thảm thiết, một cai ngục phát hiện chuyện bất thường vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, ngây người một chút, sau đó, không chút do dự rút đao ra, hướng mấy cánh tay đã muốn bị máu tươi nhuộm đỏ sẫm chém tới.

Cùng với vài tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể cai ngục kia cùng mấy cái cánh tay ngón tay vặn vẹo rơi trên mặt đất, vài phạm nhân bị chặt đứt cánh tay ngã vào đám cỏ khô, thống khổ tru lên, mặt đám phạm nhân còn lại vẻ mặt hoảng sợ rút vào nhà tù, nhìn nam nhân cầm đao mà lạnh run.

Nam nhân thu đao vào vỏ, ngồi xổm bên người cai ngục kia đã bị tàn phá đến không chịu nổi, lấy tay dò xét hơi thở của hắn, ánh mắt nhất thời ảm đạm lại.

“Bẩm Hoàng Thượng. Hắn đã tắt thở .” Cai ngục thanh âm trầm thấp, trong ánh mắt tràn ngập ý thương hại.

Hết chương thứ mười chín